← Quay lại trang sách

Chương 32 Không biết đường ngoài Ngọc Môn Quan, trong mơ đêm qua đến biên thành

Đám người Huyền Trang chạy dọc theo tường thành tới góc đông bắc. Lý Thực sớm đã bố trí Lý Liệt đến tiếp ứng, phái người buộc sẵn dây thừng trên khe bắn tên. Mọi người bám vào dây thừng leo xuống thành, một lát sau đã đi tới mã đạo của thành cừu ngựa, tất cả lại chạy theo mã đạo lên tường thành, cuối cùng bám vào dây thừng leo xuống.

Ngoài tường thành, Lý Thực dẫn bộ khúc tinh nhuệ cùng năm tên tinh tướng còn sống sót, dắt mấy chục con ngựa đang chờ ở ngoài thành, mọi người lên ngựa phi nhanh mà đi.

Chạy ra hơn mười dặm đường, Vương Quân Khả đã phái rất nhiều kỵ binh đuổi theo, đám người Lý Liệt lập tức mai phục trong một khu rừng hồ dương, chặn đánh quân địch.

Lúc này Khuê Mộc Lang lại hóa thành hình dáng Lữ Thịnh, thân thể hắn đã suy yếu hơn, nằm gục trên lưng ngựa, gần như không thể nào ngồi thẳng người lên được. Ngư Tảo lo lắng đuổi theo hắn. “Lữ lang, có cần nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần.” Lữ Thịnh cắn răng kiên trì. “Chúng ta đi tới Đôn Hoàng trước Vương Quân Khả, tập kích Lệnh Hồ Chiêm, cứu Văn Nhi ra rồi trở lại Ngọc Môn Quan.”

Tuy nhiên truy binh nhanh chóng đánh tan Lý Liệt sau đó lại đuổi tới. Mấy người Huyền Trang mỗi người ba ngựa, đến bình minh đã chạy được hơn một trăm năm mươi dặm đường, vào sâu trong chân núi Kỳ Liên mới xem như thoát khỏi truy binh đuổi giết.

Xung quanh khe núi khắp nơi đều là tuyết đọng trắng ngần, thời tiết lạnh lẽo. Thân thể Lữ Thịnh vốn đã suy yếu, sau khi chạy một đêm bị nhiễm hơi lạnh, lập tức đổ bệnh, cả người nóng rực, miệng mũi chảy máu.

Ngư Tảo muốn chăm sóc Lữ Thịnh nhưng lại bị hắn từ chối, hắn nói với Huyền Trang. “Những gì ta gặp phải trong địa lao không cần để cho Thập Nhị Nương và Lý Thiền biết. Vận mệnh của họ vốn đã thê thảm rồi, cần gì phải làm cho họ triệt để tuyệt vọng với nhân tâm? Vì thế xin làm phiền pháp sư!”

Huyền Trang gật đầu đồng ý, đích thân chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Lữ Thịnh. Lữ Thịnh tinh thông y dược, sau khi miêu tả tỉ mỉ nhờ mọi người hái thuốc ở trên núi, trải qua bảy tám ngày mới coi như vượt qua kiếp nạn này.

Lúc này Lý Thực mới thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay ông ta sai người dò đường trong núi, nhung đường đi thông Đôn Hoàng đều bị Vương Quân Khả phong tỏa, mọi người đành phải theo núi Kỳ Liên đi vào núi Ngựa Hoang, đi vào địa bàn của người Thổ Dục Hồn, lại vòng đến Dương Quan, đi một vòng thúng to.

Trong nhiều ngày lang bạt, Lữ Thịnh đã từ từ dầu cạn đèn khô, cả người đều gầy gò, mỏng như tờ giấy, cuối cùng nằm trong một chiếc xe ngựa của đội buôn đi vào Đôn Hoàng.

Đến Đôn Hoàng chính là thiên hạ của Lý thị, được sắp xếp nghỉ ngơi trong một kho hàng bí ẩn, các loại dược vật, các loại thông tin cuồn cuộn không ngừng tập hợp tới, mọi người nghe xong nhìn nhau không nói được gì.

Thì ra ngày thứ hai sau biến cố Qua Châu, Vương Quân Khả, Ngưu Tiến Đạt cùng Thôi Đôn Lễ liền từng người viết thư, dùng vũ hịch trong quân ngày đi năm trăm dặm cấp báo Trường An.

Dịch sứ trói chính mình trên lưng ngựa, thay ngựa không thay người, ăn uống ngủ nghỉ toàn bộ trên lưng ngựa, ngày đêm không ngừng, cũng không biết mệt chết bao nhiêu dịch mã, khoảng cách ba nghìn dặm, chỉ sáu ngày đã đến Trường An.

Nghe nói sau khi dịch sứ đến cổng Kim Quang không ngờ lại mệt chết trên lưng ngựa, ngựa chở thi thể vẫn đi trên phố lớn Trường An. Nhưng theo quân chế triều đình, không một người nào dám tới gần, cuối cùng Bộ Binh phái người đến kéo cả người lẫn ngựa về Bộ Binh, lúc này mới dám dỡ thi thể xuống, lấy đi vũ hịch.

Ba người có mật tấu báo cáo, tất cả triều đình đều xôn xao. Lâm Giang Quận vương mưu phản, chớ nói ở Hà Tây, đưa mắt cả Đại Đường cũng là một chuyện cực lớn, phải ghi vào sách sử. Hoàng đế và các Tể tướng ngay trong đêm thảo thánh chỉ, xá thư của Hoàng đế ngày đi năm trăm dặm gửi đến Qua Châu, lệnh Thôi Đôn Lễ vẫn kiêm khâm sai, tuyên đọc ý chỉ.

“Ý chỉ nói thế nào?” Lý Thiền vội vàng hỏi. Ngư Tảo nhìn hắn một cái, lặng lẽ nắm chặt lấy tay hắn, cảm thấy thân thể hắn đang run rẩy.

“Bệ hạ tuyên bố Lý Diễm phản nghịch, nghe theo Tông Chính Tự tước vương vị, phế làm thứ dân,” Lý Thực nói.

Lý Thiền không hề quan tâm chuyện này. “Mẹ ta và các đệ đệ thế nào!”

“Trong thánh chỉ không nhắc tới. Nghe nói trước đó Lâm Giang Vương đã sai người đón bọn họ đi, không biết có bị triều đình bắt được hay không,” Lý Thực nói.

Lý Thiền ngồi ngơ ngác, Ngư Tảo ôm lấy hắn, thấp giọng hỏi. “A gia ta thế nào?”

“A gia ngươi là người thắng lớn nhất trong lần mưu phản này. Hắn từ Huyện công nhảy liền hai cấp, vượt qua Quận công, được Hoàng đế sắc phong làm Bành Quốc công, Đô đốc Qua Châu.” Lý Thực cười khổ. “Lấy máu của một Quận vương để đổi lấy tước vị Quốc công, đi tới thượng đỉnh của bề tôi. Hoàng đế cảm động trước sự trung nghĩa của Địch Thuật, truy phong làm Thứ sử Diên Châu, Tráng Vũ Tướng quân, chức quan chính tứ phẩm hạ, vậy là Địch thị đã có thể được phong ấm hai đời rồi.”

“Địch Thuật này, ta quả thực đã xem thường hắn,” Lữ Thịnh lạnh nhạt nói. “Không nghĩ tới trong sĩ tộc lại có một người trung liệt như vậy.”

“Ngoài ra các sĩ tộc cũng là người thắng trong biến cố lần này, đêm hôm ấy đúng là bảy gia chủ kia nhặt được bảo bối, mặc dù bị đánh một trận, nhưng những bộ khúc đó lại giúp bọn họ giành được công lao to lớn. Hoàng đế tặng bọn họ chức quan nhàn tản Triều tản đại phu, tuy không có thực quyền nhưng cũng là tòng ngũ phẩm hạ.” Trong lời nói của Lý Thực không thiếu sự hâm mộ và mất mát.

“Yên tâm, cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc,” Lữ Thịnh thản nhiên nói.

Huyền Trang kinh ngạc, đột nhiên nhớ đến những tấm bia mộ chí kia, quả thật là chỉ cần bia mộ chí chưa bị các sĩ tộc tìm thấy, cuộc chiến giữa Lữ Thịnh và các sĩ tộc cũng sẽ chưa thể kết thúc được.

“Hỏi thăm ra tin tức của Văn Nhi chưa?” Đây mới là vấn đề Lữ Thịnh quan tâm nhất.

Lý Thực yên lặng một lát, dường như đang cân nhắc, ánh mắt Lữ Thịnh trở nên sắc bén.

Lý Thực vội vàng nói, “Lữ lang quân không được hiểu lầm, Địch nương tử không xảy ra việc gì. Có điều mặc dù tòa nhà của Lệnh Hồ gia có trọng binh trông coi, nhưng Địch nương tử lại không ở đó, nơi ấy chỉ là cạm bẫy bày ra cho ngươi.”

“Văn Nhi đâu?” Lữ Thịnh kinh ngạc.

“Đã bị Vương Quân Khả phái người đón đi từ ba ngày trước rồi,” Lý Thực buồn bã nói. “Triều đình lệnh cho Vương Quân Khả tiêu diệt tặc phỉ ở Ngọc Môn Quan, có lẽ hắn muốn dùng Địch nương tử làm con tin để ép buộc ngươi.”

Sắc mặt Lữ Thịnh chậm rãi trở nên dữ tợn. Trong phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều biết chuyện này đã chạm đến vây ngược của Lữ Thịnh rồi.

Sắc mặt Lữ Thịnh dần dần thả lỏng ra, hắn cầm giấy bút trên bàn lên, viết một phong thư giao cho Lý Thực. “Thực công, ngài sai người giao phong thư này cho con gái của Trương Tệ, Điệu Nương.”

Lý Thực không hiểu, nhận lấy. “Sau đó thế nào?”

“Điệu Nương đọc xong thư này sẽ đi theo ngài, ngài dặn nàng đến Ngọc Môn Quan.” Lữ Thịnh nói từng chữ từng câu.

Ngư Tảo có chút không đành lòng. “Lữ lang, a gia ta mặc dù thông qua thủ đoạn bức bách đặt ra chuyện thông hôn với Trương thị, nhưng ở trong lòng a gia, Điệu Nương chưa chắc có trọng lượng như vậy.”

Lữ Thịnh cười cười. “Ta tự có sắp xếp.”

Địch Văn đã không ở đây, mọi người cũng không cần thiết ở lại Đôn Hoàng. Lý Thực đương nhiên sẽ không cùng bọn họ đến Ngọc Môn Quan, liền cho người sắp xếp thích đáng, giúp bọn họ ra khỏi thành Đôn Hoàng.

Đường cái đến Ngọc Môn Quan bị kiểm tra cực kì chặt chẽ, mọi người từ phía tây thành đi qua sa mạc lớn, dọc theo lòng một dòng sông khô cạn theo mùa đi lên phía bắc. Đầu tiên mọi người ở một đêm bên lòng sông, ngày thứ hai quả nhiên Lý Thực phái người đưa Điệu Nương tới.

Điệu Nương nhìn thấy Lữ Thịnh, lập tức liền hỏi. “Ngươi nói ngươi có thể giúp ta đánh bại Vương Quân Khả?”

“Không sai,” Lữ Thịnh nói.

“Đánh bại hắn thế nào?” Điệu Nương hỏi.

“Nghe ta phân phó là được,” Lữ Thịnh nói.

Điệu Nương cắn môi. “Vậy sau khi đánh bại hắn? Hôn ước giữa ta và nhà họ Vương có thể giải trừ không?”

“Có thể.” Lữ Thịnh nói dứt khoát.

Điệu Nương liền nói ngay. “Ta nghe ngươi!”

Ngư Tảo nghe hai người đối thoại, cảm thấy vô cùng hoang đường và quái dị, người chị dâu tương lai này đang tràn ngập hi vọng giải trừ hôn ước với huynh trưởng, vậy mà chính mình lại không có một chút phản cảm nào. Nàng lặng lẽ thở dài một tiếng, nếu chính mình là huynh trưởng, được biết đủ loại việc làm của phụ thân, chỉ sợ cũng xấu hổ không dám lấy người ta làm vợ.

Sau khi Điệu Nương gia nhập, mọi người đi vào lòng sông khô cạn, đi dọc theo lòng sông hai ngày, lại phát hiện dấu vết đi lại của một số đông người ngựa dưới lòng sông này, khắp nơi đều là phân gia súc và đồ vật vứt bỏ bị chôn.

Lữ Thịnh cùng Lý Thiền xuống ngựa xem xét một phen, hai người tính toán một lát, đều hơi nặng nề.

“Những thứ này là của ai?” Huyền Trang hỏi.

“Sư phụ, là quân đội,” Lý Thiền nói. “Một đội quân đã đi qua đây từ ba ngày trước, có hàng nghìn người.”

“Là Vương Quân Khả phái người tới chiếm Ngưu Đầu Đôn,” Lữ Thịnh thản nhiên nói. “Ngưu Đầu Đôn ở phía tây Ngọc Môn Quan, có ụ khói lửa từ đời Hán còn sót lại, dễ thủ khó công. Vương Quân Khả muốn cắt đứt tuyến đường trốn đến Tây Vực của ta.”

“Cũng là nói,” Huyền Trang trầm ngâm. “Ngọc Môn Quan đã trở thành một tử địa?”

“Ai nói không phải chứ.” Lữ Thịnh than thở. “Đáng tiếc, biết rõ là tử địa cũng phải đi, bởi vì Vương Quân Khả sẽ dẫn Văn Nhi đến.”

Mọi người không nói gì nữa, tăng tốc tiến lên, lại đi một ngày nữa, bắt đầu nhìn thấy màu lục bên sông Sơ Lặc, Ngọc Môn Quan hùng vĩ tựa như một con rồng khổng lồ cuộn mình xuất hiện trước mắt. Lần trước Huyền Trang đến Ngọc Môn Quan là đi ven bờ sông Sơ Lặc, bởi vì có bờ sông che chắn, cảm nhận còn không lớn, lần này từ trong sa mạc nhìn về phía Ngọc Môn Quan xa xa mới thật sự thán phục sự mạnh mẽ và quốc lực to lớn của đời Hán, đây quả thực là một tòa thành trì kéo dài mấy trăm dặm từ đất bằng mọc lên trong sa mạc! Có điều bây giờ đã hoang vu tàn tạ, dường như bị thiên thần cầm đao búa chặt chém, đầy rẫy vết thương.

Phổ Mật Đề là Tư mã Ngọc Môn Quan, lập tức dẫn một số lang binh phi nhanh vào thành, tuyên bố Lang thần trở về. Trong nháy mắt, Ngọc Môn Quan tĩnh mịch dường như sống lại, vô số tín đồ dìu già dắt trẻ ra thành nghênh đón. Trên đường đi mọi người kính hiến rượu ngon, vừa múa vừa hát, hân hoan vui sướng đưa thần linh của họ vào chướng thành.

Lữ Thịnh trèo lên nóc chướng thành, nhìn đám người đông nghịt dưới thành, tay giơ lên, đám người chấm dứt hoan hô, lặng lẽ nhìn hắn.

“Chúng ta có người đến từ Đại Đường, có người đến từ Thổ Dục Hồn, có người đến từ Đột Quyết, có người đến từ Cao Xương, có người đến từ Y Ngô, cũng có người đến từ Yên Kỳ, thậm chí có người đến từ Thổ Phồn và Quy Từ. Ngọc Môn Quan này là kẽ hở giữa các nước Tây Vực, các ngươi đều là người sinh tồn trong kẽ hở. Các ngươi vì sao sẵn sàng sinh tồn trong kẽ hở? Bởi vì có ta, kẽ hở chính là Đào Nguyên!” Lữ Thịnh hét lớn. “Bởi vì có ta, chúng ta có thể tiếu ngạo các nước, chúng ta có thể tung hoành đại mạc, chúng ta có thể làm cho vua chúa trên đời giống như bề tôi cúi đầu tiến cống, chúng ta có thể sống kiếp này kiếp sau đặc sắc huy hoàng độc nhất vô nhị!”

“Hú! Hú! Hú…” Mọi người dưới thành hú lên khản cả tiếng.

“Đáng tiếc, tất cả những chuyện này sắp sửa kết thúc!” Lữ Thịnh nói chán nản. “Ta đến từ thiên đình, trần thế như đao, ngày ngày chém thân thể ta. Ngay từ đầu ta đã tiên đoán ta chỉ có thể ở lại nhân gian ba năm, bây giờ ba năm đã sắp đến, ít ngày nữa ta liền phải trở về thiên đình, hóa thành một ngôi sao vĩnh hằng.”

Mọi người dưới thành đều kinh ngạc ngây người, kể cả Ngư Tảo và Lý Thiền bên cạnh cũng biến sắc mặt. Bọn họ không hề biết chuyện tuổi thọ của Lữ Thịnh đã sắp hết, chỉ cho rằng Lữ Thịnh muốn quyết chiến với Vương Quân Khả, lại không ngờ đây là hắn muốn dặn dò hậu sự.

“Các vị, duyên phận của các vị và ta ở nhân gian đã hết, triều đình Đại Đường phái binh mã đến vây quét, Ngọc Môn Quan không thể nào bảo vệ được các vị nữa. Hãy đi đi thôi!” Sắc mặt Lữ Thịnh thương cảm. “Đường đi về phía tây qua sa mạc Bạch Long Đôi đã bị phong tỏa, phía đông cũng có đại quân, các vị thu thập gia súc, lập tức khởi hành, đi về phía bắc qua sông Sơ Lặc, đi vào thành ma quỷ. Chỉ cần có thể đi qua thành ma quỷ đến Yên Kỳ, các vị đã được tự do.”

“Tôn thần.” Có người khóc hỏi. “Cho dù bọn ta đến Yên Kỳ, lại có ai sẽ bảo vệ bọn ta?”

Lữ Thịnh im lặng đứng ở trên tường một hồi lâu, lại không thể trả lời, thở dài đi vào chướng thành.

Ngoài thành vang lên tiếng khóc lóc đau thương.

Đã là giờ Dậu, mặt trời sắp lặn trên đại mạc nghiêng nghiêng chiếu xuống chướng thành, có một vẻ đẹp như thê lương hủy diệt.

Lữ Thịnh ngồi trên bậc thềm trước cửa động phủ, lặng lẽ cảm nhận sự hủy diệt này, đột nhiên đứng dậy nói, “Pháp sư, không bằng cùng ta đi một chút?”

Huyền Trang gật đầu, hai người qua cổng chướng thành đi ra ngoài, dân chúng trong Ngọc Môn Quan đang bận rộn thu dọn đồ đạc, Phổ Mật Đề và đám lang binh đang phân phối theo đầu người các loại gia súc quan trọng như bò dê lạc đà lên đến hàng nghìn con.

Hai người đi qua từng ngôi nhà, từng cây hồ dương nghiêng nghiêng, đi tới ngoài ụ khói lửa đã sụp một nửa bên cạnh binh thành. Nơi này là tiểu viện mà Lữ Thịnh và Địch Văn đã sống ba năm.

“Pháp sư, ngài biết vì sao trên đời luôn có người phải tạo phản không?” Lữ Thịnh hỏi.

“Dã tâm, bất công, không sống nổi.” Huyền Trang nói ngắn gọn.

“Pháp sư nhìn quả nhiên thông thấu,” Lữ Thịnh cười nói. “Nhưng theo ta, thật sự say lòng người là sức hấp dẫn của sự sáng tạo. Tạo phản thành công liền có một quốc gia, có thể sáng tạo một đất nước mới tinh theo tâm ý của mình. Lớn đến thiên hạ, nhỏ đến tòa Ngọc Môn Quan này, đều là như thế. Lúc ta và Địch Văn vừa đến, liền nhìn thấy ước mơ tương lai của bọn ta trong quan ải tàn tạ hoang vắng to lớn này. Mấy năm nay bọn ta xây dựng nhà cửa, chiêu mộ lưu dân, phân chia tổ chức, chế tạo Ngọc Môn Quan thành một đất nước hoàn mỹ trong lòng bọn ta.”

Lữ Thịnh đẩy ra cửa tiểu viện, dẫn Huyền Trang đi vào.

Nhiều ngày không ở đây, trong viện cũng rất gọn gàng, có thể thấy có người thường xuyên đến quét dọn, thậm chí đàn gà trong chuồng gà còn đang kêu quang quác mổ mổ dưới đất.

Lữ Thịnh đầy mặt phiền muộn, nhẹ nhàng vuốt ve mỗi một thứ trong viện, dường như đang vuốt ve dấu vết Địch Văn từng tồn tại. “Từ sau khi ở Qua Châu được pháp sư vén mây mù, đột nhiên tỉnh ngộ, kí ức của ta và Khuê Mộc Lang mặc dù hợp hai làm một, không biết vì sao kí ức về Khuê Mộc Lang lại hơi lẫn lộn.”

“Chứng quỷ tà chính là như thế, người giống như một chiếc túi da, mỗi chiếc túi da chỉ có thể chứa một túi nước; ngươi nhỏ mực vào trong một túi nước, nó biến thành màu đen, nhưng vẫn là túi nước đó. Bây giờ nước lại biến thành trong, kí ức màu đen tự nhiên liền sẽ mờ nhạt,” Huyền Trang nói.

“Đúng vậy, bây giờ trong trí nhớ của ta đều là những ngày cùng với Văn Nhi trong tiểu viện này,” Lữ Thịnh cười nói. “Pháp sư, ta cảm kích ngài nhất chính là điểm này, ngài giúp ta che lấp những kí ức tối tăm đó. Lúc hóa thành Khuê Mộc Lang, tất cả trong lòng ta đều là bạo ngược, chỉ muốn vui sướng phát tiết ra, thật sự không biết mấy năm nay Văn Nhi làm thế nào chịu đựng được. Ta nghĩ, kí ức tốt đẹp nhất trong lòng nàng cũng là tòa tiểu viện này!”

Lữ Thịnh không vào trong nhà mà ngồi xuống dựa vào cửa, ngơ ngác nhìn mặt trời lặn trên đại mạc.

“Pháp sư, ngày mai đại quân của Vương Quân Khả sẽ đến. Đêm nay ta muốn ở lại đây, giống như Văn Nhi vẫn đang ở đây,” Lữ Thịnh nói.

Huyền Trang thi lễ thật sâu, xoay người lặng lẽ rời đi.

Lữ Thịnh cứ thế ngồi im lặng, đến lúc mặt trời lặn xuống dưới đại mạc, hắn nhắm mắt lại chìm vào trong mơ, như đang chờ đợi người vợ hiền về nhà.

“Ù ù ù…”

Đêm hôm ấy Huyền Trang ngủ rất say, đến tận lúc tiếng kèn ù ù vang lên mới khiến ngài giật mình tỉnh lại. Ngài mở cửa đi ra ngoài, trong Ngọc Môn Quan hoàn toàn tĩnh lặng, gia súc, xe ngựa và bách tính hôm qua đều đã biến mất sạch sẽ. Ngài theo mã đạo đi lên tường thành, thấy trên sa mạc ngoài thành, đại quân vô biên vô hạn đang chậm rãi dàn ra trước mắt ngài! Phía trước đại quân có mười chiếc máy bắn đá hạng nặng, tay ném đá cao vút còn cao hơn cả Ngọc Môn Quan đang từ từ bị kéo xuống dưới rồi nhét đạn đá vào.

Lữ Thịnh đứng một mình ở bên khe bắn tên khắp nơi đều là những mảng vỡ, thấy Huyền Trang đã đến, lập tức cười nói, “Pháp sư dậy rồi à? Đang định mời ngài đến đây xem!”

“Thế tử và Ngư Tảo đâu?” Huyền Trang hỏi.

“Đêm qua hai người họ đã đi cùng với Phổ Mật Đề hộ tống bách tính đến thành ma quỷ rồi,” Lữ Thịnh đáp.

Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng kèn ù ù, đám quân tốt đập chốt gỗ, cánh tay đòn đột nhiên bật lên, ném túi đạn bay lên. Đạn đá nặng cả trăm cân vẽ ra một quỹ tích rõ ràng dưới ánh nắng sớm, đập về phía Ngọc Môn Quan.

Lữ Thịnh nói nói cười cười, không hề nhúc nhích, tiếp tục nói, “Máy bắn đá công thành, bây giờ không thấy nhiều nữa. Thật sự may mà Vương Quân Khả vượt vài trăm dặm sa mạc đưa tới.”

“Ầm ầm ầm…” Liên tiếp mười tiếng nổ, đạn đá đập vào trên tường quan ải, đỉnh nhà cửa, trong chướng thành, cả mặt đất đều đang chấn động. Hai ba quả đạn đá đập xung quanh tường thành, tường thành nhiều năm thiếu tu sửa ầm ầm sụp xuống, bụi đất đầy trời. Đất đá văng tung tóe khắp nơi.

Huyền Trang đứng không vững, suýt nữa ngã xuống, chỉ có Lữ Thịnh vẫn đứng vững vàng, lớn tiếng nói giữa âm thanh chấn động đầy trời. “Thực ra không cần sợ, ta đã từng nghiên cứu kỹ, muốn dùng máy bắn đá trực tiếp bắn trúng người thì chỉ có thể dựa vào vận may.”

“Đây không phải dùng để bắn người!” Huyền Trang nói lớn tiếng. “Mà là muốn phá hủy tầng phòng ngự của tường thành!”

“Ha ha.” Lữ Thịnh cười to. “Ngọc Môn Quan của ta hoàn toàn không có phòng ngự, ta ở đâu, đó chính là pháo đài Trường Thành không thể phá vỡ!”

Ầm ầm, Lữ Thịnh đang nói hào khí ngút trời, tường thành dưới chân sụp xuống một mảng lớn, hắn lảo đảo ngã xuống đất.

“Đổi bình mỡ đá!” Vị trí trung quân, Vương Quân Khả nhìn bóng người trên tường, nói lạnh lùng.

“Tuyên Ca Nhi.” Ngưu Tiến Đạt bên cạnh cau mày. “Trong thành dường như không có ai, không bằng sai binh lính tấn công xem.”

“Đúng vậy!” Thôi Đôn Lễ cũng nói. “Ngọc Môn Quan này rách nát như thế, khắp nơi đều là lỗ hổng, tội gì lại dùng máy bắn đá đập nữa.”

Vương Quân Khả lắc lắc đầu. “Ta vận chuyển máy bắn đá vài trăm dặm đến chính là vì không muốn đánh giáp lá cà với Khuê Mộc Lang và đám tinh tướng. Trước đó bọn ta giao phong mấy lần, ta biết rõ Khuê Mộc Lang thủ đoạn quỷ dị, sợ hắn sử dụng thủ đoạn gì đó chạy trốn. Dứt khoát từ cự li xa đập Ngọc Môn Quan thành biển lửa hoang tàn, chỉ cần hắn trốn ra, vây khốn giết chết trên sa mạc, yêu vật này liền không thể trốn được.”

“Vương công lo nghĩ rất phải.” Lệnh Hồ Đức Mậu nói xen vào. “Nghe Chiêm Nhi nói, lúc ở Thanh Đôn Thú, Khuê Mộc Lang này đã từng khống chế thần chí những thú binh đó, làm cho bọn chúng tấn công lẫn nhau. Chỉ cần có người liền sẽ có sơ hở, bắn phá từ cự li xa như vậy, xem hắn ngăn cản thế nào.”

Các vị gia chủ như Lệnh Hồ Đức Mậu, Địch Xương thúc ngựa đứng vòng quanh Vương Quân Khả, cảm xúc cuồn cuộn nhìn Ngọc Môn Quan rơi vào hủy diệt, trên mặt đều tràn ngập chờ mong. Ác mộng ba năm cuối cùng cũng phải kết thúc. Chỉ cần Khuê Mộc Lang hoặc nói là Lữ Thịnh chết, mặc dù bia mộ chí chưa thể tìm về, cũng coi như là kết cục có thể chấp nhận.

“Ầm ầm ầm…” Mười bình gốm đựng đầy mỡ đá bị đốt rồi ném vào Ngọc Môn Quan, lập tức cả tòa thành trì đều bốc cháy lên, lửa lớn đầy trời trên thành dưới thành.

Có điều ở nơi thế lửa không lan tràn đến, đám người Huyền Trang, Lữ Thịnh vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.

“Xe nỏ!” Vương Quân Khả bị chọc giận. “Bắn cho ta! Chỉ cần bắn cho bọn chúng chạy trốn, trọng thưởng!”

Đám quân tốt vội vàng đẩy mấy chiếc xe nỏ tới, thành thạo đặt tên nỏ, quay bàn tời, bắt đầu ken két lên dây.

Đúng lúc này, từ trong quân trận phía sau có một đạo sĩ già cưỡi lừa chậm rãi đi đến.

Đạo sĩ đó để búi tóc, cắm một cây trâm gỗ, mặc một thân đạo bào, lắc lư đi qua hàng ngũ đại quân, lại không một người nào dám ngăn trở.

“Hầu chân nhân!” Vương Quân Khả thấy đạo sĩ đó, vội vàng ngồi trên ngựa ôm quyền, thần thái cực kì cung kính.

Đám người Lệnh Hồ Đức Mậu lại nhíu mày, đạo sĩ này tên gọi Hầu Ly, mấy ngày trước Vương Quân Khả vinh dự nhận phong quốc công và Đô đốc ở Qua Châu, người này cưỡi lừa đến đây chúc mừng. Vương Quân Khả quả thực tôn sùng ông ta đến trên trời, gần như là bảo sao nghe vậy, thậm chí là trên đường đến vây quét Ngọc Môn Quan cũng dẫn ông ta theo trong quân. Lão đạo sĩ này chỉ cần bấm đốt ngón tay tính toán, nói canh giờ không cát, Vương Quân Khả sẽ quả quyết ra lệnh cho đại quân chấm dứt tiến lên.

Có điều bây giờ trong triều đình sùng đạo là một tập tục, trọng thần triều đình đều thích kết giao với đạo sĩ, lập đàn tụng kinh, ngâm vịnh Chung Nam, việc này ngay cả Thôi Đôn Lễ cũng khó mà nói gì được.

“Thời gian đã đến rồi. Giờ Thìn thuộc thổ, dùng đạn đá bắn, đây là cho. Khuê Mộc Lang thuộc mộc, thổ sinh mộc, mộc sinh hỏa. Bây giờ đã vào giờ Tỵ, thuộc hỏa, dùng bình mỡ đá mà đốt, đây là lấy. Âm dương vòng đi vòng lại, cho đi rồi lấy về, yêu này tất bại,” Hầu Ly ung dung tự tại nói.

Đám Ngưu Tiến Đạt, Thôi Đôn Lễ và các vị gia chủ trợn mắt há mồm, vừa rồi Vương Quân Khả phét lác không biết ngượng về chiến lược không tiếp xúc của mình, lúc này mọi người mới biết, dùng máy bắn đá mà bắn chắc chắn là chủ ý của lão đạo sĩ này.

Vương Quân Khả lại vô cùng tin tưởng. “Vâng, nếu trong trận chiến này có thể bắt giết được Khuê Mộc Lang thì đều là nhờ vào công lão thần tiên chỉ điểm.”

Ngưu Tiến Đạt không thể chịu nổi nữa, đang định nói chuyện thì Thôi Đôn Lễ cười khổ kéo hắn một cái, nói nhỏ. “Ngưu công, Bành Quốc công hào hứng là được, cứ để hắn tùy tiện chơi đùa, dù sao trận chiến này cũng không thể thua được.”

Vương Quân Khả đang bừng bừng hứng thú nói, “Lão thần tiên, không bằng ngài tính toán xem, lần này Khuê Mộc Lang sẽ chết kiểu gì? Ôi, Lão Ngưu, Thôi Xá nhân và các vị gia chủ đừng ngại đặt cược, thắng thua một chút cho vui.”

Mọi người không khỏi cười khổ.

Hầu Ly cười to. “Tốt, vậy lão đạo liền tính xem.”

Hầu Ly nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay tính toán, đột nhiên kinh ngạc mở mắt ra, cau mày cân nhắc một lát rồi lại nhắm mắt bấm đốt ngón tay tính toán tiếp. Lần này ông ta tính rất lâu, vẻ mặt cũng càng lúc càng nghiêm nghị.

Vương Quân Khả hơi kinh ngạc. “Lão thần tiên?”

“Bành Quốc Công, mệnh cách của Khuê Mộc Lang đó tại sao lại đột nhiên dây dưa cùng với tiểu nương tử của Trương thị?” Hầu Ly mở mắt ra, vẻ mặt thắc mắc, lại quay đầu nhìn nhìn Trương Tệ.

Vương Quân Khả và Trương Tệ đại biến sắc mặt, Hầu Ly cũng có chút không xác định. “Để ta tính lại xem.”

Hầu Ly từ trong túi trên lưng lừa lấy ra năm mươi ngọn cỏ thi, lấy đại diễn số là năm mươi, sau đó rút bớt một ngọn, ngọn cỏ này là số ảo Thái Cực, có nhưng không cần, còn lại tổng số bốn mươi chín. Bốn mươi chín ngọn cỏ thi tùy ý tách ra hai tay, tay trái tay phải chính là tách ra thiên địa âm dương, tay phải tùy ý lấy ra một ngọn cài ở giữa ngón út và ngón áp út tay trái, kẹp một, là người- Đây chính là tách ra tam tài, sau đó lại hợp thành tứ tượng.

Mọi người căng thẳng nhìn, cỏ thi trong tay Hầu Ly tính toán tổ hợp, tính ra hào đầu tiên. Một quẻ có sáu hào, cần trải qua mười tám lần tính toán, nhưng khi tính toán lần thứ ba, một ngọn cỏ thi đột nhiên bị gãy. Da mặt Hầu Ly run run, một hồi lâu không nói.

“Lão thần tiên, thế nào rồi?” Vương Quân Khả run giọng nói.

“Nếu ta tính không sai, tiểu nương tử Trương thị lúc này đang ở trong Ngọc Môn Quan này!” Hầu Ly trầm giọng nói. “Hôm nay là đại kiếp nạn sinh tử của nàng, lão đạo hơi nóng lòng một chút, muốn tính ra cửa sinh của nàng, không ngờ lại bị thiên cơ ngăn cản!”

Vương Quân Khả lập tức sốt ruột. “Trương công, Điệu Nương không phải ở trong thành Đôn Hoàng sao?”

“Ta… ta cũng không biết!” Trương Tệ cũng hoảng lên.

“Mang đao tới!” Vương Quân Khả rống to, bộ khúc thân vệ lập tức cầm mạch đao của hắn tới.

Vương Quân Khả tóm lấy đao nắm chắc trong tay, thúc ngựa phi nhanh về phía Ngọc Môn Quan. Mọi người lập tức ồn ào, Ngưu Tiến Đạt vội vàng quát lên. “Chấm dứt tấn công!”

“Thế này… còn ra thể thống gì nữa?” Thôi Đôn Lễ tức giận nói. “Đường đường quốc công, sao lại bỏ mặc đại quân, tự mình xông lên chém giết? Thế này mà có sơ suất thì biết làm thế nào?”

“Ta đi.” Mã Hồng Đạt cầm một cây trường sóc lên, dẫn thân vệ liền đuổi theo Vương Quân Khả.

Trương Tệ cũng ngẩn ra nhìn, không nghĩ tới Vương Quân Khả lại coi trọng con gái mình như thế, ngay cả tính mạng cũng bất chấp. Ông ta âm thầm cảm thấy dường như có gì đó không đúng.

Vương Quân Khả xông tới dưới Ngọc Môn Quan, lúc này tường quan ải sớm đã bị đạn đá bắn cho tan hoang, khắp nơi là lỗ thủng. Vương Quân Khả thúc ngựa chạy qua lỗ thủng, thúc ngựa đi lên theo một sườn dốc sụp xuống, đi tới trên tường thành Ngọc Môn Quan. Trên tường thành khắp nơi đều là ngọn lửa đang cháy bập bùng, hắn vòng bên trái tránh bên phải, đi qua giữa những ngọn lửa, đột nhiên nhìn thấy một con Thiên Lang to lớn đang lẳng lặng ngồi trong lửa.

“Khuê Mộc Lang!” Vương Quân Khả giơ mạch đao chỉ vào con sói ấy, rống to. “Điệu Nương đang ở đâu?”

Khuê Mộc Lang chậm rãi bước ra từ trong ngọn lửa, không ngờ ngọn lửa hừng hực ấy lại không thể làm cho nó bị tổn thương dù chỉ một chút. Mắt Khuê Mộc Lang xanh lét nhìn Vương Quân Khả chằm chằm, đột nhiên hú lên một tiếng, Huyền Trang cùng Điệu Nương xuất hiện trên đỉnh chướng thành.

“Vô sỉ!” Vương Quân Khả hét lớn.

“Cũng như nhau thôi,” Khuê Mộc Lang nói. “Địch Văn đâu?”

Vương Quân Khả hai mắt phun lửa, lại không hề do dự. “Tốt, chúng ta trao đổi!”

Lúc này Mã Hồng Đạt dẫn thân vệ cũng đuổi theo đến nơi. Vương Quân Khả quay lại nói. “Hồng Đạt, ngươi đi xuống một chuyến, bảo Lệnh Hồ Chiêm đưa Địch Văn lên đây!”

Mã Hồng Đạt nhìn người phụ nữ đó, đoán có lẽ chính là Điệu Nương, lập tức liền hiểu được cục diện bây giờ, chần chừ nói, “Quốc công, Địch Xương và các gia chủ sĩ tộc cũng đang ở dưới thành…”

“Ta mặc kệ bọn chúng!” Vương Quân Khả nói lạnh lùng. “Hồng Đạt, việc này rất quan trọng với ta!”

Mã Hồng Đạt do dự một lát, dẫn người xuống tường thành, chạy về quân trận.

Mắt thấy xung quanh toàn là lửa cháy và đống đổ nát, không hề có người khác, Vương Quân Khả sắc mặt khó coi. “Làm sao ngươi biết Điệu Nương quan trọng với ta?”

Khuê Mộc Lang châm chọc. “Ta là chính thần trên trời, chuyện nhân gian làm sao có thể giấu được tai mắt ta?”

“Chính thần trên trời?” Vương Quân Khả cười lạnh lùng. “Ta giết người vô số, đến nay còn chưa giết chết thần linh, hôm nay liền để đao của ta nếm thử máu tươi của thần linh!”

“Ấu trĩ.” Khuê Mộc Lang nói lạnh nhạt.

Vương Quân Khả không muốn nói với hắn nữa. Hai người im lặng chờ đợi. Lần này đợi một mạch hơn nửa canh giờ, từ trên thành nhìn xuống, lờ mờ có thể thấy trước quân trận dường như đang tranh chấp. Vương Quân Khả liếc nhìn, trong lòng hắn rõ ràng, dùng Địch Văn đe dọa Khuê Mộc Lang thì không có gì, nhưng phải giao nàng cho Khuê Mộc Lang là sẽ động chạm đến vẩy ngược của đám sĩ tộc. Dù sao thì Khuê Mộc Lang bắt đi Địch Văn vẫn là nỗi nhục nhã lớn nhất của bọn họ, bây giờ người đã cứu về lại phải đưa đến là thế nào? Hai người đều quan tâm nhìn động tĩnh dưới thành, ăn ý dừng tay ngưng chiến.

Chỉ thấy trong quân trận đã có rối loạn, Mã Hồng Đạt điều quân tốt đến, dường như cưỡng chế đuổi đám gia chủ sĩ tộc này về doanh trại phía sau, chỉ chừa lại một mình Trương Tệ khó xử đứng yên tại chỗ. Ngay sau đó trong quân trận chạy ra hai con chiến mã, phi nhanh về phía Ngọc Môn Quan.

Khuê Mộc Lang rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hai người đến chính là Địch Văn và Lệnh Hồ Chiêm.

Đến dưới đống đổ nát của tường thành, Địch Văn và Lệnh Hồ Chiêm xuống ngựa, leo lên đống đổ nát đi tới trên tường thành.

Địch Văn nhìn Khuê Mộc Lang, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng. “Khuê lang!”

“Khoan đã!” Vương Quân Khả dùng mạch đao chặn ở trước mặt Địch Văn, nhìn chằm chằm vào Khuê Mộc Lang. “Điệu Nương đâu?”

Huyền Trang cùng Điệu Nương từ dưới tường đi lên, Vương Quân Khả thấy Điệu Nương không việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh lùng nói, “Thì ra pháp sư Huyền Trang cũng thành kẻ trộm cắp bắt con tin.”

“Nếu như trộm về được chính nghĩa nhân gian, bần tăng vui vẻ làm như vậy,” Huyền Trang nói.

Vương Quân Khả hừ một tiếng, không để ý đến ngài nữa. “Trao đổi con tin đi!”

Khuê Mộc Lang và Vương Quân Khả đứng đối mặt nhau cách nhau ba trượng, ở giữa có mấy đống lửa đang cháy. Địch Văn và Điệu Nương vòng qua ngọn lửa, phân biệt đi về hai phương hướng khác nhau. Hai người đi rất chậm, lại như trăng thượng huyền làm bầu không khí ngày càng đông cứng. Vương Quân Khả nheo mắt nhìn Điệu Nương từng bước đi tới, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, trong tay nắm chặt mạch đao. Trong tay Lệnh Hồ Chiêm lại nắm một cây cung, tay phải hơi rung động, dường như đang chậm rãi kéo dây cung.

Thân thể Khuê Mộc Lang chậm rãi co lại, chân sau cong lên, dường như sắp tung người lao ra.

Địch Văn và Điệu Nương cách ngọn lửa đi sát qua người nhau, tim Huyền Trang bắt đầu đập điên cuồng.

Trước quân trận, Ngưu Tiến Đạt và Thôi Đôn Lễ nhìn chằm chằm Trương Tệ, nhìn đến mức cả người ông ta mất tự nhiên.

“Tệ công.” Thôi Đôn Lễ nói lạnh nhạt. “Chuyện vừa rồi ngài cũng đã nhìn thấy, không trách sáu vị gia chủ đó nghi ngờ ngài. Từ lẽ thường mà nói, bất cứ một người nào cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội sáu sỹ tộc lớn, cưỡng chế bắt con gái người khác làm con tin đến trao đổi con gái của ngài.”

“Chớ nói Vĩnh An và con gái ngươi còn chưa thành hôn,” Ngưu Tiến Đạt cũng nói. “Cho dù đã thành hôn, loại chuyện này sợ rằng cũng không ai dám làm ra.”

“Thôi Xá nhân, Ngưu công, chuyện hai vị nói lẽ nào ta lại không biết!” Trương Tệ cười khổ. “Thẳng thắn mà nói, chính ta cũng không có quyết tâm lớn như vậy, dùng con gái nhà khác đến đổi con gái của chính mình. Trương thị và Địch thị ở Đôn Hoàng cùng tồn tại bảy trăm năm, sau này còn sẽ cùng tồn tại hàng trăm hàng nghìn năm, ta tuyệt đối không muốn cùng bọn họ kết thành tử thù.”

Ngưu Tiến Đạt và Thôi Đôn Lễ nhìn nhau một cái, xem ra đúng là Trương Tệ cũng không rõ vì sao Vương Quân Khả phải làm như vậy.

“Hầu đạo sĩ đâu?” Thôi Đôn Lễ nhìn nhìn hai bên, nhưng bóng dáng lão đạo sĩ kia đã biến mất. “Có lẽ lão đạo sĩ này biết nội tình.”

“Vừa nãy lúc các gia chủ tranh cãi, lão đạo sĩ đó cũng thấy vô vị, tự mình trở lại doanh trướng rồi,” Ngưu Tiến Đạt nói. “Tất nhiên là hắn biết, chỉ sợ không chịu nói thôi.”

Mọi người đều hơi phiền muộn, lúc này một thập trưởng trong doanh trướng chạy vội tới. “Báo Thôi Xá nhân, hậu doanh có người mời Xá nhân đến gặp.”

Thôi Đôn Lễ ngẩn ra một lát. “Ai?”.

“Không biết, chỉ nói mời Thôi Xá nhân nhất định phải đến.” Thập trưởng nhìn hai bên, nói nhỏ. “Người đó cầm thánh chỉ.”

Thôi Đôn Lễ và Ngưu Tiến Đạt biến sắc mặt, cầm thánh chỉ, nhưng chưa bày nghi thức, ngược lại bí mật hẹn gặp…

“Đây là mật chỉ!” Ngưu Tiến Đạt trầm giọng nói.

“Ta sẽ đi ngay.” Thôi Đôn Lễ nói quả quyết. “Xem chừng hôm nay chỉ sợ phải có đại sự xảy ra. Ngưu công, một khi có việc, ngài khống chế toàn quân!”

Ngưu Tiến Đạt gật đầu, vẻ mặt nặng nề.

Thôi Đôn Lễ lập tức quay đầu ngựa, theo thập trưởng đi xuyên qua quân trận, đi vào trong doanh trại.

Thập trưởng dẫn hắn đi tới doanh trướng của chính hắn, Thôi Đôn Lễ đẩy rèm ra đi vào doanh trướng, lại phát hiện một người đàn ông đang chắp hai tay sau lưng, ngắm một bức tranh treo ở trên giá gỗ, chính là đêm qua Thôi Đôn Lễ không ngủ được, vừa mới vẽ.

Nghe thấy có người đi vào, người đó xoay người, mỉm cười nhìn Thôi Đôn Lễ.

Thôi Đôn Lễ lập tức sững sờ. “Lý Tiến sĩ!”

Người này không ngờ lại là Lý Thuần Phong đã nhiều ngày không gặp! Đêm đó xảy ra biến cố Qua Châu, Lý Thuần Phong này nghe nói tụ tập cùng đám người Huyền Trang, Khuê Mộc Lang, sau đó không còn thấy bóng dáng nữa, Vương Quân Khả còn muốn truy bắt hắn, không ngờ hắn lại đi tới trong quân doanh!

“Thôi Xá nhân vẫn mạnh giỏi!” Lý Thuần Phong cười chắp tay.

Thôi Đôn Lễ hồ nghi nói, “Ngươi là khâm sai giữ mật chỉ?”

Lý Thuần Phong lấy ra một chiếc túi gấm từ trong tay áo, phía trên dùng sợi tơ vàng đỏ thêu một con rồng. “Là có mật chỉ, lại không phải cho Thôi Xá nhân, không cần mở ra nghiệm chứng chứ?”

“Đương nhiên không cần.” Thôi Đôn Lễ không nghi ngờ nữa, hắn thường xuyên phụng chỉ đi sứ, đương nhiên nhận ra đây quả thật là túi ngự dụng đựng thánh chỉ trong cung đình. “Lại không biết Lý Tiến sĩ là đến ban chỉ cho ai?”

“Người này là ai hiện tại còn chưa thể nói.” Lý Thuần Phong đáp. “Nhưng người đó có rất nhiều liên hệ đến chuyện trao đổi con tin trước quân hôm nay, nếu không làm rõ, thánh chỉ này của ta không có cách nào ban xuống được. Thôi Xá nhân, mật chỉ này là do Bệ hạ tự tay viết.”

Thôi Đôn Lễ lộ vẻ kinh hãi. Phần lớn thánh chỉ đều là do Trung thư tỉnh khởi thảo, Môn hạ tỉnh xét duyệt, sau đó sai khâm sai ban hành. Hoàng đế vòng qua Trung thư tỉnh đích thân viết chỉ, có thể nói là đại sự cực kì riêng tư lại cực kỳ quan trọng. Thánh chỉ này đừng nói là Thông sự xá nhân như Thôi Đôn Lễ, kể cả cầm đến chỗ Quận vương và Đô đốc các châu quận cũng phải nghe lệnh mà tuân theo.

Thôi Đôn Lễ không hề chần chừ. “Lý Tiến sĩ muốn ta làm thế nào?”

“Ta muốn biết vì sao Điệu Nương lại quan trọng với Bành Quốc công như thế!” Lý Thuần Phong trầm giọng nói.

“Chuyện này…” Thôi Đôn Lễ kinh ngạc, cười khổ nói. “Ta quả thực không biết.”

“Chuyện này phải làm rõ nhanh nhất có thể!” Lý Thuần Phong nói. “Nghe nói lão đạo sĩ Hầu Ly đó đã về trong trướng nghỉ ngơi, Thôi Xá nhân mời hắn tới đây, ta hỏi trước mặt cho rõ ràng!”

“Chuyện này…” Thôi Đôn Lễ lúng túng, hắn cũng phán đoán Hầu Ly biết nội tình, lại hơi do dự. “Lý Tiến sĩ, Hầu đạo sĩ địa vị siêu nhiên, Bành Quốc Công cực kì tôn sùng, nếu ông ta không muốn nói thì sao?”

Hai mắt Lý Thuần Phong bắn ra hàn quang. “Vậy thì bắt hắn lại tra hỏi!”

Trong lúc Địch Văn với Điệu Nương đi sát qua người nhau, Vương Quân Khả kẹp bụng ngựa, chiến mã đột nhiên lao ra. Vương Quân Khả hét lớn một tiếng, mạch đao trong tay chém về phía Địch Văn.

Khuê Mộc Lang hú dài một tiếng, thân thể như tia chớp bay lên, ôm Địch Văn định tránh sang một bên.

Vương Quân Khả sớm đã tính toán xong xuôi phản ứng của nó, cười lạnh một tiếng, mạch đao chém về phía sống lưng Khuê Mộc Lang. Khuê Mộc Lang ôm Địch Văn đang ở giữa không trung, muốn tránh cũng không tránh được, mắt thấy một đao này sẽ có thể chém hai người thành bốn đoạn, đột nhiên trên không có một tiếng rít chói tai, cung tên trong tay Lệnh Hồ Chiêm bắn nhanh về phía cổ Vương Quân Khả! Vương Quân Khả không ngờ Lệnh Hồ Chiêm đột nhiên trở giáo, hoảng hốt cúi người rụt đầu, mạch đao vung về phía sau, keng một tiếng, mũi tên bắn trúng mặt thanh mạch đao rộng rãi, văng ra chỗ khác.

Khuê Mộc Lang ôm Địch Văn khó khăn né qua dưới đao, Vương Quân Khả tức giận điên cuồng, tiện tay lật mạch đao, một đao chém thẳng tới sau lưng Khuê Mộc Lang, xẹt một tiếng chém ra một vết máu dài.

Máu đen phun ra.

Uỵch, Khuê Mộc Lang ôm Địch Văn lăn trên mặt đất, nhẹ nhàng thả Địch Văn nằm trên mặt đất.

Ba bên giao thủ mấy lượt giữa không trung, động tác mau lẹ, nhanh như sấm chớp, tất cả đều chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Vương Quân Khả ghìm ngựa xoay người lại, phẫn nộ quát. “Lệnh Hồ Chiêm, ngươi muốn mưu phản à?”

Lệnh Hồ Chiêm nắm tay Điệu Nương, dẫn nàng tới xa xa. Trên mặt Điệu Nương lộ ra vẻ vui mừng, si ngốc nhìn hắn. Lệnh Hồ Chiêm cầm một mũi tên, đi về vị trí cũ rồi lạnh nhạt nói. “Từ hôn khế mà nói, Địch Văn vẫn là vợ ta. Ngươi tổn thương nàng trước mặt ta, là đang xem ta như không tồn tại?”

“Còn nhận ả là vợ ngươi sao?” Vương Quân Khả giận dữ. “Người phụ nữ này cùng Khuê Mộc Lang yêu nhau ba năm, ngươi tại sao lại cổ hủ như thế? Ta giết Khuê Mộc Lang là giúp ngươi báo thù!”

“Khuê Mộc Lang, tự ta sẽ giết; Địch Văn, ta cũng quyết không cho phép có người làm tổn thương tới nàng.” Lệnh Hồ Chiêm chậm rãi giương cung, vẻ mặt đắng chát. “Ta chính là một người phức tạp như thế. Tuy nói con người sống trên đời vốn đã tiến thoái lưỡng nan, nhưng dù bầu nhiệt huyết của ta có cạn kiệt, ta cũng quyết phải làm cho trời đất này trở nên hoàn mỹ vô khuyết, giống như ta mong muốn!”

Lúc này Khuê Mộc Lang cũng đã giao Địch Văn cho Huyền Trang, tứ chi bước đi tới giữa tường thành, ba người đứng thành thế chân vạc. “Lệnh Hồ Chiêm, ngươi phải báo thù, hôm nay chính là cơ hội cuối cùng.”

Lệnh Hồ Chiêm cười to. “Trời cao chiều ý người, nam nhi chinh chiến chết. Hôm nay ba người chúng ta sẽ kết thúc tất cả các loại ân oán, không chết không thôi!”

Vừa dứt lời, đột nhiên dây cung liên tiếp vang lên, hai mũi tên liên châu chia ra bắn về phía Vương Quân Khả và Khuê Mộc Lang! Khuê Mộc Lang lắc mình tránh ra, nhung Vương Quân Khả lại không may mắn như vậy, hắn vung đao đón đỡ, lại không ngờ một mũi tên này nhằm vào chiến mã dưới hông hắn. Mũi tên bắn thẳng vào bụng ngựa, chiến mã hí dài một tiếng ngã xuống.

Vương Quân Khả vội vàng xoay người xuống ngựa, vung đao lao về phía Lệnh Hồ Chiêm, không nén được giận. “Ta giết ngươi trước!”

Lệnh Hồ Chiêm chạy giữa những ngọn lửa, vù vù vù giương cung bắn nhanh. Vương Quân Khả vung đao đón đỡ, cuối cùng vẫn trúng một mũi tên vào ngực, may mà mặc áo giáp, đâm vào thịt không sâu. Vương Quân Khả liều mạng trúng tên, kéo gần khoảng cách, vung đao chém như tia chớp. Lệnh Hồ Chiêm ném xuống cung tên, dùng mũi chân hất trường sóc dưới đất lên đâm tới. Keng keng keng, hai bên vừa mới giao phong đã vô cùng thảm thiết, trên người Lệnh Hồ Chiêm liên tiếp trúng đao, bị chém lá giáp bay tán loạn, trên người xuất hiện hai vệt máu, lảo đảo lui lại.

Nhưng Vương Quân Khả cũng không dễ chịu, bị Lệnh Hồ Chiêm đâm trúng một sóc, máu chảy như trút.

Vừa mới giao thủ, hai người một thú tất cả đều đã bị thương. Khuê Mộc Lang cũng cực kì kiêu ngạo, hoàn toàn không cùng Lệnh Hồ Chiêm liên thủ tấn công Vương Quân Khả, thấy hai người tách ra mới lắc người lao thẳng tới.

Vương Quân Khả vội vàng thay đổi thế đao, cùng Khuê Mộc Lang liều mạng mấy chiêu, liên tiếp thụt lùi.

Đột nhiên trước mắt Khuê Mộc Lang có mũi sóc lóe lên, trường sóc của Lệnh Hồ Chiêm đâm tới. Thân thể Khuê Mộc Lang lóe lên, không ngờ lại biến mất tại chỗ. Lệnh Hồ Chiêm đang kinh ngạc, bỗng một ngọn lửa bên cạnh hắn đột nhiên sáng bừng, không ngờ đó là Khuê Mộc Lang đang lao ra từ trong ngọn lửa, vuốt sói chém vào trên vai Lệnh Hồ Chiêm. Rắc một tiếng, vuốt sói bổ nứt đầu hổ trên vai Lệnh Hồ Chiêm, còn kèo theo cả một khối máu thịt.

Lệnh Hồ Chiêm kêu thảm một tiếng, trước mắt ánh đao loang loáng, lại là Vương Quân Khả nhân cơ hội đánh lén. Lệnh Hồ Chiêm vội vàng nắm lưỡi sóc cản, nhưng không đỡ được sức mạnh to lớn. “rắc” một tiếng, cả lưỡi sóc nứt vỡ thành mấy mảnh. Hắn bị mạch đao bổ thẳng vào ngực, kính hộ tâm trên minh quang khải giáp vỡ vụn, cả người bay ra ngoài hơn một trượng, phun ra một ngụm máu, không bò lên được nữa.

Vương Quân Khả đánh lén đắc thủ, lại không ngờ sau lung đau nhức, bị Khuê Mộc Lang nhân cơ hội đánh lén.

Hắn gầm lên một tiếng, kéo đao chém lại. Thân thể Khuê Mộc Lang lóe lên rồi biến mất. Vương Quân Khả hoành đao trước ngực, đề phòng trái phải.

Lệnh Hồ Chiêm giãy giụa đứng dậy, vung sóc đâm về phía một đống lửa. Ầm một tiếng, Khuê Mộc Lang lăn ra. Ba bên kịch chiến giữa đống đổ nát trên tường, lửa cháy hừng hực, bụi đất đầy trời, thân hình đan xen cực nhanh, Huyền Trang, Địch Văn và Điệu Nương đứng xa xa nhìn, gần như không nhận ra bóng người. Chỉ nghe thấy trong ánh lửa và khói bụi vang lên từng tiếng kêu đau đớn, thỉnh thoảng có máu tươi bay ra, có màu đỏ, có màu đen.

Đúng lúc này, đột nhiên Mã Hồng Đạt thúc ngựa chạy lên đống đổ nát, hét lớn. “Quốc công, Thôi Đôn Lễ bắt Hầu thần tiên rồi!”

Vương Quân Khả gầm lên giận dữ, thảm hại hết sức từ trong ngọn lửa lùi ra. Khuê Mộc Lang và Lệnh Hồ Chiêm cùng tới tấp hiện thân, ba người đều toàn thân là máu, Khuê Mộc Lang da sói lật ra, bị xé rách vô số lỗ, Lệnh Hồ Chiêm áo giáp vỡ vụn, máu chảy như trút.

“Chuyện gì?” Vương Quân Khả hét lớn. “Vì sao hắn lại bắt Hầu thần tiên?”

“Thuộc hạ không biết!” Mã Hồng Đạt nói lớn tiếng.

“Đi!” Vương Quân Khả xoay người đi luôn.

Điệu Nương và Địch Văn sốt ruột chạy tới, đúng lúc này Vương Quân Khả đột nhiên kéo đao vặn người, một đao chém về phía Địch Văn. Địch Văn hét lên một tiếng, Khuê Mộc Lang cách xa, tung người mà đến đã không còn kịp nữa. Lệnh Hồ Chiêm kinh hãi nhào tới, chặn ở trước người Địch Văn, giơ trường sóc lên ngăn cản, rắc một tiếng, mạch đao nặng ba mươi cân chém gãy cán sóc, chém lên trên người Lệnh Hồ Chiêm. Lệnh Hồ Chiêm kêu to một tiếng, ngã lăn xuống đất.

“Cửu Lang…” Điệu Nương khóc lóc chạy tới, lại bị Vương Quân Khả tóm lấy, xoay người lôi đi.

Điệu Nương giãy giụa, bị hắn kéo xuống sườn dốc, ném lên trên lưng ngựa. Vương Quân Khả và Mã Hồng Đạt cũng nhảy lên ngựa, kèm Điệu Nương thúc ngựa rời đi.

Huyền Trang chạy đến, cố gắng che vết thương cho Lệnh Hồ Chiêm, lại phát hiện nửa thân thể hắn gần như đã bị xé ra, giờ đang hấp hối. Địch Văn ngơ ngẩn một hồi lâu rồi chậm rãi đi tới, thân thể mềm nhũn, cuối cùng ngã bệt xuống bên cạnh hắn. “Lệnh Hồ lang quân…”

Lệnh Hồ Chiêm nằm trong đống đổ nát, ánh mắt tan rã, nhưng lại cười khổ. “Ba năm trước ta đã biết… đời này sớm muộn gì ta cũng sẽ phải chết vì nàng, trời cao quả nhiên là chiều ý người…”

“Xin lỗi!” Địch Văn vừa khóc vừa nói. “Ngươi không nên cứu ta, vì sao không cho ta chết?”

“Nàng… cũng là một người cơ khổ. Ta đau khổ, chẳng lẽ nàng liền hạnh phúc sao?” Lệnh Hồ Chiêm lẩm bẩm nói. “Mối nghiệt duyên này của chúng ta, tóm lại là phải có một người chết, một người khác mới được giải thoát. Không phải ta, mà chính là nàng. Trong nháy mắt vừa rồi, ta đã nghĩ cứ lăng lặng đứng như vậy, để nàng chết là được, bởi vì bên cạnh ta còn có Điệu Nương chờ ta. Điệu Nương đang chờ ta tới dắt tay nàng ấy, cùng ở bên nhau đến tận lúc đầu bạc răng long. Nhưng ta đột nhiên nhớ đến ba năm nay, dáng vẻ của nàng ngày đêm xuất hiện trong giấc mơ của ta, cô đơn, yếu đuối, lẻ loi và sợ hãi; ta đã vô số lần nghe thấy nàng gọi tên ta, cầu xin ta cứu nàng. Lúc đêm khuya thanh vắng, không biết bao nhiêu lần ta đã từng hứa hẹn với nàng rằng ta sê cứu nàng, sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ nàng. Nàng đả thay đổi rồi, nhưng chẳng lẽ kết cục là ta cũng phải phản bội chính mình trước kia để mà chật vật chạy trốn sao?”

Địch Văn bật khóc nức nở, lúc này Khuê Mộc Lang đã biến trở về dáng vẻ của Lữ Thịnh, trên y bào cũng toàn là máu tươi, bước chân lảo đảo đi tới, quỵ xuống đất.

“Lệnh Hồ huynh…” Lữ Thịnh nhìn hắn, sắc mặt phức tạp.

“Ngươi rất vui vẻ đúng không?” Lệnh Hồ Chiêm bình tĩnh nhìn hắn. “Có thể vĩnh viễn có nàng rồi.”

“Không!” Lữ Thịnh lắc đầu thê lương. “Tuổi thọ của ta đã hết, chúng ta đều không phải người thắng.”

Lệnh Hồ Chiêm kinh ngạc, đột nhiên cười to, máu tươi chảy ra từ trong miệng và vết thương. “Tạo hoá trên trời quả nhiên thú vị, mỗi người chúng ta đều làm kẻ phụ lòng!”

Lệnh Hồ Chiêm giãy giụa giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt Địch Văn, để lại một vệt máu trên gương mặt mịn màng của nàng.

“Khói lửa phương bắc chiếu Cam Tuyền, phi tướng Trường An ra Kỳ Liên. Tê Cừ ngọc kiếm lương gia ấy, ngựa trắng cương vàng thiếu niên này…” Đôi mắt Lệnh Hồ Chiêm trở nên thất thần, chăm chú nhìn lên bầu trời xanh ở trên đại mạc, lẩm bẩm đọc, dường như trước mắt hắn đang luân hồi lại cả cuộc đời của mình ở kiếp này. “Ta sáu tuổi luyện kiếm, bảy tuổi học binh pháp, mười chín tuổi chém tương đoạt cờ, cuối cùng lại phải chết vì một người phụ nữ, cuộc đời ấy mà…”

Lệnh Hồ Chiêm rơi nước mắt, nở nụ cười rồi chậm rãi nhắm mắt lại.