← Quay lại trang sách

Chương 5 Bị ám sát lần thứ ba

Theo đạo Phật, trong sáu cõi luân hồi, ba cõi trên gồm cõi trời, cõi A Tu La (bán thiên), và cõi người, ba cõi dưới gồm súc sinh, ngạ quỷ (quỷ đói) và địa ngục. Trước đời Đường, địa ngục đa số được dịch là Nê Lê, cũng chính là ngục Nê Lê mà Thôi Giác đã nói. Hết thảy chúng sinh, sống chết quay vòng, giống như bánh xe cứ quay mãi, vĩnh viễn không dừng lại, nên mới được gọi là luân hồi. Chỉ có Phật, Bồ Tát, La Hán mới có thể tách ly khỏi tam giới, thoát ra khỏi vòng luân hồi.

Theo truyền thuyết dân gian, người sau khi chết sẽ hóa thành ma, kỳ thực không phải vậy, việc tái sinh vào ba cõi trên hay ba cõi dưới thì còn phải xem xét nghiệp quả của người đó lớn nhỏ ra sao nữa. Đời này sống lương thiện, thiện nghiệp tích dày sẽ đầu thai vào ba đạo trên. Đời này làm nhiều việc ác, thiện nghiệp tích mỏng ít sẽ đầu thai thành súc sinh, quỷ đói, thậm chí phải chịu đọa sanh vào ngục Nê Lê chịu đau khổ vô cùng vô tận. Cõi quỷ đói phải chịu ít đau khổ hơn ngục Nê Lê, nhưng khổ nhiều hơn so với cõi súc sinh, còn vào ngục Nê Lê là chuyện đau khổ nhất.

Còn thiện nghiệp dày hay mỏng đương nhiên sẽ do vị Thôi phán quan này căn cứ vào ghi chép trong sổ sinh tử để phán xét. Huyền Trang cả đời tu thiền, ăn chay niệm Phật, dù kiếp này không tu đến quả vị La Hán, không thoát nổi lục đạo luân hồi thì ít nhất cũng có thể vào ba đạo trên. Vậy mà bây giờ Thôi Giác lại nói Huyền Trang sau khi chết sẽ vào ngục Nê Lê!

Huyền Trang lại không hề lộ vẻ kinh ngạc chút nào, chỉ bình tĩnh nói: “Vì sao sứ quân lại khẳng định bần tăng sẽ vào ngục Nê Lê như vậy?”

“Bởi vì, ác nghiệp của ngươi vẫn chưa được tiêu trừ!” Thôi phán quan nói.

“Sao? Bần tăng có ác nghiệp gì?” Huyền Trang hỏi.

“Hừ!” Thôi phán quan đột nhiên cười lạnh: “Huyền Trang, tùy tùng của ngươi đã điều tra ra chưa? Xem ra ngươi vẫn không tin bản quân hiển linh đúng không?”

Huyền Trang nhìn lên, thấy Ba La Diệp đang ghé sát vào bên cạnh tượng Thôi Giác, cúi người vén chiếc áo choàng đỏ sẫm của ông ta lên, đưa tay vào trong sờ soạng. Nghe thấy Thôi phán quan nói vậy, Ba La Diệp run lên, vội vã nhảy xuống, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu với Huyền Trang ra hiệu không phát hiện được gì.

“Người nào cũng có lòng hiếu kỳ mà.” Huyền Trang lạnh nhạt đáp: “Xin nói tiếp về ác nghiệp của bần tăng đi!”

“Hừ!” Thôi phán quan cười lạnh: “Ác nghiệp của ngươi không phải do tự thân ngươi mà nằm ở phía Trường Tiệp!”

Huyền Trang chắp tay: “Mời sứ quân nói rõ.”

“Chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Trường Tiệp chỉ gánh vác tội nghiệt thay cho ngươi!” Thôi phán quan nói: “Lần này ngươi tới Hoắc Ấp, nhất định phải tìm được hắn, chẳng lẽ trong lòng ngươi không có món nợ nào cần trả hay sao?”

Huyền Trang im lặng không nói. Thôi phán quan cười ha ha: “Ngươi thật sự muốn biết tung tích của Trường Tiệp hả?”

Huyền Trang chấn động, vội vàng chắp tay thi lễ: “Xin sứ quân chỉ bảo.”

“Cũng được, bản quân lần này hiển linh chính là muốn cho ngươi và Trường Tiệp gặp mặt, đối chất rõ ràng. Một số chuyện không rõ ràng trên sổ sinh tử, bản quân cũng phải ghi chép cho cẩn thận mới được.” Thôi phán quan cười ha ha: “Ngươi ra ngoài đại điện đi hai mươi bước, rẽ trái ba mươi bước, đứng yên ở đó. Trường Tiệp tự nhiên sẽ xuất hiện.”

“Đa tạ sứ quân!” Huyền Trang cúi người thi lễ, không hề do dự xoay người đi ra đại điện. Phía sau, tiếng cười dài của Thôi phán quan vẫn liên miên không dứt.

“Đại sư Trường Tiệp, thật sự sẽ, xuất hiện sao?” Ba La Diệp chạy theo Huyền Trang, vội vàng hỏi.

“Dù sao cũng chỉ có vài bước, cứ để xem thế nào”, vẻ mặt Huyền Trang vẫn trấn định, dường như không hề có nghi hoặc gì.

Ngài đi ra ngoài cửa miếu, màn đêm đã dày đặc, chỉ có mượn ánh nến trong đại điện mới có thể lờ mờ nhìn thấy được con đường dưới chân. Trên núi rất lạnh, gió đêm rít gào, khiến cả người lạnh buốt. Theo chỉ dẫn của Thôi Giác, ngài đi về phía trước hai mươi bước, sau đó rẽ trái đi tiếp ba mươi bước, phát hiện mình đã đi đến bên mép vực.

Vách núi này không biết cao bao nhiêu, bên dưới là vực sâu không thấy đáy. Gió lạnh từ dưới vực thổi lên, làm lớp sa y khoác trên người ngài tung bay phần phật. Ba La Diệp chạy theo tới đứng bên cạnh ngài, nhìn về phía trước một lát, lầu bầu nói: “Không nhìn thấy, cái gì cả!”

“Chú ý phía sau.” Huyền Trang nói nhỏ.

Ba La Diệp nghe vậy mới giật mình tỉnh ngộ. Hai người đang đứng bên bờ vực sâu, nếu có người lẳng lặng ở phía sau đưa tay đẩy một cái là cả hai thầy trò sẽ ngã chết, thịt nát xương tan. Hắn toát mồ hôi lạnh, xoay người cảnh giác nhìn về phía sau. Đại điện đứng sừng sững, đèn đuốc sáng choang, trên bãi đất trống trước điện không hề có gì khác thường.

Đột nhiên trong bóng đêm vang lên một tiếng cười khẽ: “Huyền Trang, gặp lại dưới ngục Nê Lê!”

Huyền Trang trong lòng chấn kinh, còn chưa kịp làm gì, đột nhiên dưới chân vang lên tiếng răng rắc, rồi mọi thứ trở nên trống rỗng, ngài rơi thẳng xuống dưới vực, bên tai vang lên tiếng hét điên cuồng của Ba La Diệp, không ngờ hắn cũng rơi xuống theo.

Trong lúc rơi xuống, Huyền Trang mới thấy hối hận. Đúng là mình đã quá sơ ý, chỉ chú ý phía sau mà không nghĩ rằng cạm bẫy thật sự ở ngay dưới chân mình. Hai người đứng bên bờ vực, nhưng dưới chân không phải đá núi mà là ván gỗ được ghép lại!

“Đại sư, nắm lấy ta!” Bên tai vang lên tiếng hét của Ba La Diệp.

Cùng lúc đó, Huyền Trang nghe thấy “keng” một tiếng, trước mắt có ánh sáng lóe lên. Trong bóng tối, bỗng dưng xuất hiện những tia lửa, phát ra ánh sáng chói mắt. Trong tay Ba La Diệp nắm một thanh đoản đao, đâm rất mạnh vào vách đá. Không biết lực đâm của hắn lớn thế nào mà đoản đao lại ghim sâu vào vách đá sau đó mới trượt ra. Ba La Diệp lại nghiến răng đâm một nhát nữa, lưỡi đao và vách đá ma sát dữ dội, kéo thành một vệt ánh lửa trong tiếng động chói tai.

Hai người gần như dính sát vào nhau khi rơi xuống. Huyền Trang hốt hoảng tóm lấy vai áo Ba La Diệp. Roạt một tiếng, áo khoác trên người Ba La Diệp bị xé rách. Tay ngài cong xuống, lại tóm được dây lưng của Ba La Diệp. Cơ thể ngài bỗng dưng lắc mạnh một cái, không ngờ đà rơi của ngài đã ngừng lại.

Một tay Huyền Trang tóm dây lưng Ba La Diệp, tay kia ôm lấy bắp đùi hắn, cảm thấy bắp thịt toàn thân Ba La Diệp đều căng lên, thân thể run rẩy không thôi. Hai chân ngài đạp lung tung, muốn tìm được một chỗ có thể mượn lực trong trạng thái vô lực này. Chân trái đột nhiên giẫm vào một thứ gì đó, Huyền Trang mừng rỡ, đưa chân tới xem xét, phát hiện đó là một mỏm đá nhô ra khỏi vách đá, chỉ to bằng lòng bàn chân. Điều khiến ngài vui mừng hơn là chân phải cũng tìm được một khe lõm trên vách đá, có thể miễn cưỡng cắm nửa bàn chân vào. Ngài nghiêng người về phía trước, cả người dán sát vào vách núi.

Lúc này Ba La Diệp cảm thấy lực kéo giảm đi rất nhiều, hai chân đạp lung tung, cũng miễn cưỡng tìm được một vài chỗ có thể mượn lực. Hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “A Di Đà Phật!”

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, khoảng cách từ đây lên đỉnh vách núi không hề quá cao, chỉ khoảng một trượng mà thôi. Cũng may là vừa mới rơi xuống, Ba La Diệp đã nhanh tay dùng đoản đao cắm vào vách đá. Nếu không rơi xuống thêm mấy trượng nữa, đoản đao sẽ không thể cản lại được lực rơi xuống.

“Đại sư, ngài có thể cầm cự được không?” Ba La Diệp hỏi.

“Không thành vấn đề.” Huyền Trang thở gấp: “Bần tăng ở đây, dưới chân có chỗ giẫm.”

“Vậy tốt, ta lên tìm sợi dây thừng kéo ngài lên sau.” Ba La Diệp nói.

Huyền Trang gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn. Ba La Diệp dùng đoản đao cắm vào vách đá, dùng cả tay chân như một con thạch sùng bò lên đỉnh vách núi. Có lúc hắn mượn lực từ núi đá, cả người có thể co lại thành một hình cầu, mông có thể chạm tới tận vai. Đây chính là thuật Du Già của Thiên Trúc hay sao? Huyền Trang thầm nghĩ ngợi lung tung.

Khoảng cách một trượng, Ba La Diệp leo mất thời gian cháy hết nửa nén hương mới lên đến đỉnh vách núi. Ngón tay móc vào tảng đá trên mép vực, Ba La Diệp buông lỏng trong lòng, cuối cùng cũng lên tới nơi.

Đúng lúc này lại nghe thấy Huyền Trang bên dưới hét lên kinh hãi: “Cẩn thận!”

Ba La Diệp kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong lòng lập tức trĩu xuống. Trên vách núi trước mặt có một bóng người đứng yên lặng. Kẻ này cả người trùm khuất sau lớp áo bào, trên mặt đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

“Hê, xin chào…” Ba La Diệp gượng cười chào hỏi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Người đeo mặt nạ đó lạnh lùng nhìn hắn, không hề nói gì, mũi chân đưa về phía trước, bàn chân giẫm lên trên mu bàn tay hắn, sau đó bắt đầu day mạnh. Ba La Diệp cảm thấy bàn tay đau nhức, ngón tay như đã bị giẫm nát, nhưng tay kia của hắn đang nắm thanh đoản đao cắm vào vách đá, căn bản không thể nào phản kháng được nên đành phải cố chịu đựng. Thấy giẫm một hồi lâu, Ba La Diệp đổ mồ hôi lạnh đầy mặt mà vẫn không chịu buông tay, người đó lập tức nổi giận, co chân lên đá mạnh về phía tay hắn.

Trong mắt Ba La Diệp lộ ra một tia tuyệt vọng. Thấy bàn chân người đó đã đá tới, hắn đột nhiên gầm lên một tiếng, bàn tay buông vách đá ra, cánh tay đột nhiên phát ra tiếng kêu răng rắc, không ngờ lại dài thêm ba tấc, bàn tay lật lên tóm ngay được cổ chân người đó!

Người đó hét lên kinh hãi, không ngờ lại xảy ra biến cố quái dị thế này, nhưng còn chưa phản ứng lại thì Ba La Diệp đã hét lớn một tiếng, dùng sức giật mạnh. Người đó đứng không vững, kêu thảm thiết, rồi rơi xuống, lướt qua người Ba La Diệp…

“Đại sư, nép vào vách đá…” Ba La Diệp sợ người nọ rơi xuống đập vào Huyền Trang, vội vàng kêu to.

Huyền Trang đã thấy rõ biến cố bên trên, thấy bóng người nọ rơi thẳng xuống chỗ mình, ngài chẳng những không tránh mà còn giơ tay lên đỡ. Bóng người nọ được Huyền Trang đỡ lấy, lập tức dán vào vách đá trượt xuống. Chân trái Huyền Trang đứng vững nhất, vội vàng co đầu gối đỡ một chút, người đó kêu một tiếng đau đớn, cả người bị Huyền Trang ấn mạnh vào vách núi!

“Đại sư!” Ba La Diệp kinh ngạc.

“Mau đi lên, tìm dây thừng cứu bọn ta!” Huyền Trang trầm giọng nói.

Ba La Diệp không dám thờ ơ, hai tay bám vào đỉnh núi, dùng sức lật người lên trên, vội vã chạy vào đại điện.

“Phiền ngươi tự mình dùng lực bám được chứ?” Huyền Trang dùng toàn lực đỡ người này, cả người mồ hôi như mưa, lẩm bẩm nói: “Bần tăng… sắp không đủ sức rồi!”

Lúc này người trong lòng ngài mới qua cơn kinh hoảng, tay chân quờ quạng, lại tìm được mấy chỗ đặt chân, nhưng vẫn phải có đầu gối của Huyền Trang tì vào mông mới có thể ổn định được thân hình. Người này may mắn thoát chết, qua cơn sợ hãi mới lạnh lùng nhìn Huyền Trang chằm chằm, nói: “Vì sao ngươi lại cứu ta?”

Giọng nói trong trẻo, dịu dàng, không ngờ lại là giọng một thiếu nữ. Huyền Trang không hề ngạc nhiên, lúc này ngài gần như ôm thiếu nữ này trong lòng, một hương thơm tràn vào mũi, chỗ tiếp xúc lại mềm mại tinh tế, đương nhiên biết người này là một thiếu nữ.

“Đức Phật từ bi, con sâu cái kiến đều là chúng sinh, sao có thể thấy chết mà không cứu.” Huyền Trang nói.

“Hừ!” Thiếu nữ đó hừ một tiếng nặng nề: “Dù con sâu cái kiến này muốn lấy mạng ngươi, ngươi cũng cứu nó?”

“A Di Đà Phật!” Huyền Trang thản nhiên nói: “Thiện ác hữu báo, như bóng với hình, nhân quả ba đời, luân hồi không dứt. Sao bần tăng có thể kháng cự đây? Cứu cô nương, đương nhiên là sự an bài của Phật Tổ… Cô nương, có thể đứng lên được không? Đầu gối bần tăng bị cô nương ngồi đến tê dại rồi.”

“Ta cứ thích ngồi đấy!” Thiếu nữ hung hăng nói: “Ngồi cho tên ác tăng nhà ngươi rơi xuống dưới đáy vực mới tốt!”

Mặc dù nói vậy nhưng thiếu nữ vẫn nhấc mông đứng lên.

Huyền Trang cười khổ: “Lúc này bần tăng đã rơi vào tay cô nương, chỉ cần cô nương đẩy một cái, bần tăng sẽ thật sự rơi xuống ngục Nê Lê đó. Cô nương muốn giết bần tăng, vì sao còn không động thủ?”

Thiếu nữ đó ngẩn ra, một hồi lâu mới nói: “Ngươi cho rằng ta không muốn đạp ngươi xuống hay sao? Tên hòa thượng nhà ngươi thật là xảo trá, biết rõ tùy tùng của ngươi đang ở bên trên, ta giết ngươi thì hắn tất nhiên sẽ không tha cho ta, vậy mà còn hỏi ta như vậy nữa.”

Huyền Trang không nói được gì nữa.

Lúc này Ba La Diệp ở bên trên thò đầu ra: “Đại sư, ngài còn, đó không?”

“Còn còn.” Huyền Trang vội vàng nói: “Tìm được dây thừng chưa?”

“Chưa.” Ba La Diệp nói: “Có điều ta, tìm được vải màn, dài mấy trượng, vặn thành, dây rồi. Bây giờ ta sẽ, thả xuống. Đại sư, ngài, phải nắm chắc. Cái này, không bằng dây thừng, trơn.” Hắn dừng lại một lát, phẫn nộ quát: “Tên khốn dưới kia, đại sư cứu ngươi, là từ bi. Để đại sư, đi lên trước. Dám tranh cướp dây thừng, với đại sư, ta sẽ, giật cho rơi xuống.”

Thiếu nữ đó hừ một tiếng, không để ý tới hắn.

Vải màn từ từ được đưa xuống, thiếu nữ đó quả nhiên không tranh cướp. Huyền Trang suy nghĩ một lát, sợ thiếu nữ này lên trước lại xảy ra rắc rối gì liền quấn vải màn quanh người mình, để lại mỏm đá dưới chân cho thiếu nữ rồi mới kêu Ba La Diệp kéo mình lên.

Lên đến trên đỉnh vách núi, Huyền Trang mới cảm thấy tay chân bủn rủn, đặt mông ngồi dưới đất, cả người run lên không ngừng.

“Đại sư, có cứu cô ta hay không?” Ba La Diệp hỏi.

“Cứu! Đương nhiên cứu…” Huyền Trang thở dốc mấy hơi nặng nề, ra sức phất tay: “Mau mau…”

Ba La Diệp không dám làm mất thời gian, lại vội vàng thả vải màn xuống. Thiếu nữ đó cũng học theo Huyền Trang, quấn vải màn quanh người mình để Ba La Diệp kéo lên. Nàng vừa lên đến nơi, Ba La Diệp cũng đặt mông ngã bệt xuống đất thở dốc không thôi, lúc này mới phát hiện cả người toàn là mồ hôi, quần áo ướt đẫm gần như có thể vắt ra nước được.

Thiếu nữ này cũng mệt rã rời, tay chân bủn rủn ngồi dưới đất. Ba người trợn mắt nhìn nhau, tạm thời ai cũng không còn sức đứng dậy hay nói chuyện. Chỉ có gió núi yên lặng thổi qua lá rừng và khe đá, phát ra những âm thanh kỳ lạ.

“Lục La tiểu thư, tiểu thư còn đeo chiếc mặt nạ này làm gì? Vứt nó đi!” Huyền Trang nhìn chiếc mặt nạ quỷ trên mặt thiếu nữ, không khỏi thở dài nói.

Cả người thiếu nữ đó lập tức cứng đờ.

“Lục La?” Ba La Diệp cũng ngây người. Hắn là một kẻ tọc mạch, đương nhiên biết Lục La chính là ái nữ của Thôi Giác, con riêng của phu nhân Quách Tể, tại sao kẻ muốn giết bọn họ lại là Lục La?

Thiếu nữ trợn mắt nhìn Huyền Trang một hồi lâu mới đưa tay cởi mặt nạ xuống, giơ tay ném vào vách núi. Trong ánh nến từ đại điện hắt ra, một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mắt hai người. Thiếu nữ này giống như một giọt sương trên lá sen, trong suốt long lanh, tinh khiết tột độ, mắt to, mũi thẳng, da ngọc, cổ tuyết, trơn mềm láng mịn, cả người thoạt nhìn giống như một khối châu ngọc.

Có thể là vì tuổi còn nhỏ, dáng người nàng hơi thấp hơn Lý phu nhân, nhưng trông mảnh dẻ dịu dàng, không có chỗ nào là không cân đối, dù đang mệt mỏi ngã bệt xuống đất nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy dung mạo hài hòa đến khó tin. Nhưng lúc này nàng nhìn Huyền Trang lại như một con thú nhỏ hung dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên cắn người.

“Tại sao ngươi biết thân phận của ta?” Lục La nhìn Huyền Trang chằm chằm, hai mắt lạnh như băng.

“Đoán.” Huyền Trang nói một tiếng rồi lập tức ngậm miệng.

Lòng hiếu kì của Lục La bị khơi dậy, nàng không ngừng vặn hỏi nhưng Huyền Trang lại chỉ thở dốc mà không hề để ý. Nàng sốt ruột: “Ác tăng, rốt cuộc ngươi có chịu nói hay không?”

“A Di Đà Phật!” Huyền Trang nói lạnh nhạt: “Muốn bần tăng nói cũng có thể, có điều tiểu thư phải cứu những người trong đại điện tỉnh lại. Những người này đều tuổi già sức yếu, thời gian dài chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.”

“Được, đấy là ngươi nói nhé!” Lục La gắng gượng đứng lên, cả người lại chao đảo đứng không vững đến nỗi ngã trẹo chân. Cảm giác đau đớn nhói lên, nàng ta mới sực tỉnh, cả giận nói: “Ngươi gạt ta! Ngươi làm sao biết người trong đại điện bị ta đánh ngất?”

“Bần tăng gạt tiểu thư làm gì?” Huyền Trang nói: “Nếu tiểu thư có đồng đảng thì vừa rồi họ đương nhiên sẽ đến cứu tiểu thư. Nếu tiểu thư không có đồng đảng, người trong đại điện hẳn nhiên là do tiểu thư động chân động tay.”

Lục La không nén được cơn giận, hừ một tiếng, quật cường đi khập khiễng vào đại điện. Huyền Trang cùng Ba La Diệp đi theo sau lưng nàng đến cửa đại điện nhưng lại không đi vào. Lục La quay lại trừng mắt nhìn ngài: “Tại sao không vào?”

“A Di Đà Phật! Bần tăng sợ trúng kế!” Huyền Trang thành thật đáp: “Mê hương của tiểu thư quá mức lợi hại, vừa rồi lúc đến đây, nếu không phải bần tăng ngửi thấy mùi quen quen mà tùy tiện xông vào đại điện, chỉ sợ bây giờ bần tăng đã giống như bọn họ, để mặc tiểu thư chém giết rồi!”

Lục La tức giận đến mức hai mắt vằn đỏ tia máu, trông như sắp phun ra lửa đến nơi rồi. Vị hòa thượng thành thật này trong mắt nàng lại giống như ác ma xảo quyệt, nàng dù giận dữ nhưng đồng thời cũng thấy sợ hãi và kiêng dè, đành phải một mình đi vào đốt một nén hương.

“Đại sư, chuyện này, rốt cuộc, là thế nào?” Ba La Diệp không kìm được sự tò mò trong lòng. Đại sư làm sao có thể nhận ra thiếu nữ này chính là Lục La? Dù bọn họ ở trong nhà Quách Tể mấy ngày thật, nhưng lại chưa từng nhìn thấy Thôi Lục La, huống hồ gì lúc nãy Lục La còn đeo mặt nạ, chỉ sợ Quách Tể đến đây cũng chưa chắc đã nhận ra đó là con gái mình.

Huyền Trang còn chưa kịp trả lời, Lục La đã khập khiễng đi ra, lạnh mặt nói: “Lát nữa bọn họ sẽ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bị bất kỳ thương tổn gì.”

“A Di Đà Phật.” Huyền Trang gật đầu: “Tiểu thư dùng loại hương này không phải lần đầu tiên nên đương nhiên là biết rất rõ.”

Hai mắt Lục La lại như muốn chuẩn bị phun lửa, Huyền Trang vội vàng xua tay: “Tiểu thư, mời tiểu thư dời bước qua bên này nói chuyện.”

Ba người đến bên vách núi, lần này Huyền Trang đã cảnh giác, đương nhiên phải xem xét cẩn thận là đất là đá hay là ván gỗ, Lục La lại tức giận muốn phát điên. Huyền Trang cũng mặc kệ nàng, xem xét xong mới cẩn thận ngồi xuống trên một tảng đá bằng phẳng.

“Nói đi, làm thế nào ngươi biết thích khách là ta?” Lục La sốt ruột hỏi.

“Tiểu thư nhiều lần ám sát bần tăng, nếu bần tăng không biết là tiểu thư, chẳng lẽ để đến lúc chết vẫn là một hòa thượng chết oan hay sao?” Huyền Trang lạnh nhạt cười nói.

Ba La Diệp lập tức nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn Lục La kêu to: “Thì ra, là ngươi?”

“Ngươi…” Lục La bỗng tái mặt. Nàng không để ý tới Ba La Diệp, chỉ nhìn chằm chằm Huyền Trang, mặt đầy vẻ sợ hãi: “Ngươi biết là ta ám sát ngươi?”

“Lúc đầu không biết, sau đó đương nhiên biết.” Huyền Trang thương xót nhìn thiếu nữ trong trẻo như châu như ngọc này. Nàng mới mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà lại có cơ mưu, có thủ đoạn, có can đảm đi ám sát một người, thật sự là đáng sợ.

“Từ khi gặp phải một mũi tên bắn lén ở đình nghỉ mát, bần tăng vẫn suy nghĩ một vấn đề.” Huyền Trang lộ vẻ suy tư: “Người khác vì sao lại giết bần tăng? Bần tăng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể có hai nguyên nhân. Một là bần tăng tới tìm Trường Tiệp, động chạm đến lợi ích của một số người khiến bọn họ đề phòng. Hai là có thù hận gì đó với bần tăng, vì vậy đến trả thù. Nguyên nhân đầu tiên đến nay bần tăng còn chưa có manh mối gì, tạm thời chưa nói đến. Nhưng nguyên nhân thứ hai thì quả thật có một số đầu mối. Bản thân bần tăng không bao giờ kết oán với ai, bần tăng xưa nay vân du thiên hạ, những nơi đã đi qua đa số đều chỉ gặp gỡ với những người xa lạ. Vì vậy chỉ có thể là thù hận người khác nên trút hận lên người bần tăng.”

Lục La nhếch miệng, không nói một lời, nhưng lắng nghe cực kỳ chăm chú.

“Nguyên nhân giận lây có khả năng liên quan nhất chính là nhị huynh Trường Tiệp của bần tăng. Trường Tiệp bức tử phụ thân của tiểu thư, khiến mẫu thân tiểu thư còn trẻ đã góa bụa, tiểu thư tuổi nhỏ mồ côi. Hai mẹ con vốn gia cảnh sung túc, vô lo vô nghĩ, đột nhiên rơi vào hoàn cảnh bi thảm, nỗi căm hận đối với Trường Tiệp, bần tăng tự nhiên có thể tưởng tượng ra được.”

Mấy từ “tuổi nhỏ mồ côi” lập tức khiến mắt Lục La ngấn nước, nhưng thiếu nữ này quật cường mở to mắt, cố nuốt nước mắt vào trong. Hình ảnh đau khổ này khiến người nào nhìn thấy cũng phải thương xót.

Huyền Trang tiếp tục nói: “Bần tăng cũng đã hỏi Lý phu nhân có hận bần tăng hay không. Lý phu nhân đáp, việc nào ra việc đó, tất cả đều có thiên mệnh. Là Thôi Giác tự mình muốn chết, sẵn sàng bỏ lại hai mẹ con nên mới tự thắt cổ mà chết. Nếu ông ấy không muốn chết, chỉ dựa vào mấy câu của một hòa thượng thì làm sao có thể bức tử ông ấy? Huống hồ bần tăng không phải Trường Tiệp, bà ấy chưa đến mức giận lây sang người bần tăng. Bần tăng tin rằng những lời bà ấy nói là lời thật tình. Một phụ nữ trải qua loạn thế, nhìn thấu thế sự chìm nổi, sinh li tử biệt, tự nhiên biết phân biệt thị phi trong nhân gian. Nhưng con gái của bà ấy thì sao? Khi đó tiểu thư mới mười tuổi đúng không? Tuổi nhỏ không rành thế sự, phụ tử nặng tình, được nuông chiều giống như tiểu công chúa, nhưng vì một hòa thượng đáng ghét mà mọi việc bỗng chốc thay đổi. Phụ thân mất sớm, mẫu thân tái giá, phải gọi một người đàn ông xa lạ to lớn như gấu như hổ làm cha là một nỗi đau lớn thế nào đối với tiểu thư, bần tăng hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Trong lòng tiểu thư, nỗi căm hận đối với Trường Tiệp lớn hơn nỗi căm hận của Lý phu nhân hàng trăm lần, nói vậy hẳn cũng không quá đáng chứ?”

Ngài vừa nói xong lời này, Lục La lập tức sụp đổ. Nàng không kìm được nữa, nước mắt tuôn như mưa, cảm xúc cũng theo đó mà vỡ òa, khàn giọng mắng: “Đồ ác tăng, hòa thượng chết bầm, hòa thượng khốn nạn, đồ giặc trọc đầu, ta hận chết ngươi, hận chết gã sư huynh yêu nghiệt của ngươi. Hu hu hu…”

Vừa khóc vừa tiện tay nhặt mấy hòn đá dưới đất ném thẳng vào người Huyền Trang. Ba La Diệp muốn ngăn cản, Huyền Trang lại đưa tay ngăn lại, thương xót nhìn thiếu nữ đáng thương này, ngài để mặc cho những hòn đá đập vào mặt vào người, chỉ chốc lát trên mặt đã toàn là máu, khắp nơi là những vết thương.

Huyền Trang chỉ khép mi tĩnh tọa, lòng bàn tay bắt ấn thiền định thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm tụng kinh: “Thánh nữ lại hỏi Quỷ vương Vô Độc: ‘Địa ngục ở đâu?’ Vô Độc thưa rằng: ‘Trong ba biển lửa đều là đại địa ngục, nhiều đếm đến trăm ngàn, mỗi ngục mỗi khác nhau. Đại địa ngục có đến mười tám loại. Cấp nhỏ hơn có khoảng năm trăm chỗ. Ngoài ra còn có trăm ngàn địa ngục nhỏ hơn nữa, chúng sanh đọa vào đây đều phải chịu hình phạt thống khổ không sao kể xiết!’ Thánh nữ lại hỏi Quỷ vương Vô Độc: ‘Thân mẫu tôi mới mất, chẳng hay thần hồn phải đọa tới chốn nào?’ Quỷ vương hỏi rằng: ‘Thân mẫu ngài khi sống quen tạo nghiệp gì?’ Thánh nữ mới đáp rằng: ‘Thân mẫu của tôi tôn thờ tà đạo, hay buông lời khinh thường, phỉ báng Tam Bảo, có lúc tạm tin rồi lại bất kính, chết mới mấy ngày không biết bây giờ thác sinh về đâu?’ Vô Độc hỏi tiếp: ‘Thân mẫu ngài tên gì?’ Thánh nữ trả lời: ‘Phụ mẫu của tôi đều theo dòng Bà La Môn. Phụ thân tôi hiệu là Thi La Thiện Hiện, còn mẫu thân tôi là Duyệt Đế Lợi.’ Quỷ vương Vô Độc chắp tay thưa rằng: ‘Thánh nữ an tâm, hãy trở về nhà, chớ buồn thương nhớ. Nữ tội nhân Duyệt Đế Lợi đã tái sinh vào cõi trời cách đây ba ngày. Nghe nói nhờ con gái của bà ấy là người có lòng hiếu thuận, thay thân mẫu tạo phước, cúng dường cho chùa tháp, thờ đức Giác Hoa Định Tự Tại Vương Như Lai. Chẳng phải riêng một mình thân mẫu của Bồ Tát được ân xá, thoát khỏi địa ngục, mà ngay trong ngày ấy, các tội nhân trong ngục Vô Gián đều được hoan hỉ, cùng tái sinh vào cõi trời…”

Đây là một đoạn “Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện kinh”. Có một thiếu nữ Bà La Môn, thân mẫu của thiếu nữ này “mê tín tà đạo, khinh chê Tam Bảo”, không lâu sau thì chết, hồn bị đày đọa dưới địa ngục Vô Gián. Thiếu nữ Bà La Môn biết thân mẫu của mình chịu khổ dưới địa ngục, thế là bán nhà bán cửa mang tiền bạc đến cung dưỡng nhà chùa. Sau đó được Giác Hoa Định Tự Tại Vương Như Lai chỉ dẫn, mơ đến địa ngục gặp quỷ vương Vô Độc, xin cho thân mẫu được thoát khỏi địa ngục. Thiếu nữ Bà La Môn tỉnh lại mới biết là mơ, liền đến trước tượng Tự Tại Vương Như Lai thề nguyện: “Con nguyện từ nay cho đến đời đời, bao nhiêu chúng sinh mắc phải tội khổ, thì con sẽ lập ra nhiều phương cách để giúp cho tất cả đều được giải thoát.” Đức Phật Thích Ca mới nói với Văn Thù: “Thiếu nữ Bà La Môn kia là Địa Tạng Bồ Tát.” Chính là nói, kiếp trước Địa Tạng Vương Bồ Tát từng là thiếu nữ Bà La Môn cầu xin cho mẫu thân được thoát khỏi địa ngục.

Đoạn kinh văn này lưu truyền rất rộng, đặc biệt là qua những lời truyền miệng chốn dân gian, Ba La Diệp và Lục La hẳn nhiên đã từng nghe qua. Ý của Huyền Trang rất rõ ràng, Lục La chỉ tận đạo hiếu với phụ thân đã qua đời, rất hợp với pháp môn Địa Tạng, ngài không hề để bụng chuyện bị nàng nhục mạ và đánh đập.

Lục La nghe xong kinh văn thì ngồi ngây ra một lát, rồi bỗng gục xuống đất khóc nức nở. Huyền Trang nhẹ nhàng thở dài, Ba La Diệp lẳng lặng lau sạch vết máu trên mặt ngài, rồi lấy kim sang dược từ trong ngực ra đắp lên.

Lúc này trong miếu đột nhiên ồn ào hẳn, nhiều bóng người lờ mờ in trên cửa sổ. Có người nghe thấy tiếng động bên ngoài liền mở cửa đi ra, nhìn thấy một hòa thượng ngồi ngay ngắn bên vách núi, không khỏi giật mình. Những người khách dâng hương này đều là người vô tội, hít phải khói cần sa mà trải nghiệm qua một loại khoái cảm, sau khi được Lục La cứu tỉnh thì sinh nghi thần nghi quỷ, cho rằng là Thôi phán quan hiển linh, nên mới khấu đầu không ngừng. Bây giờ nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện mới đi ra xem.

“Đại sư!” Những người này thấy Huyền Trang máu me đầy mặt, lại ngồi ngay ngắn trên tảng đá, sắc mặt đoan trang giống như thần phật, không khỏi hoảng hốt: “Tại sao đại sư lại ngồi ở đây, còn bị thương nữa?”

Ba La Diệp mới đáp: “Vừa rồi, Thôi sứ quân, hiển linh, dẫn các ngươi chu du linh giới. Đại sư nhà ta, đang, hộ pháp, cho các ngươi.”

Gã này có thể mở miệng nói dối không chớp mắt, không ngờ lại nói trúng suy nghĩ của đám khách dâng hương. Họ hít phải cần sa, đúng là có cảm giác lâng lâng, như lên cực lạc, vẫn còn đang nghi thần nghi quỷ. Ai ngờ đúng là Thôi phán quan hiển linh, hơn nữa còn có thánh tăng ở ngoài cửa hộ pháp giúp mình!

Đây đúng là phúc duyên cực lớn, đám khách dâng hương vô cùng cảm kích, cung kính mời ba người đi vào đại điện. Lục La còn có chuyện cần hỏi Huyền Trang, không kiên nhẫn nhiều lời với những người khách dâng hương này, kêu bọn họ giải tán đi hết, nói là hòa thượng này cần giảng kinh, không thể lọt vào tai người thứ ba, nếu không thần phật sẽ tức giận. Khách dâng hương kinh sợ, trời cũng không còn sớm, liền lũ lượt kéo về nhà nghỉ ngơi. Người coi miếu đích thân mang một ấm trà thơm và mấy loại bánh ngọt hình dạng không mấy đẹp mắt ra đặt trong đại điện cho thánh tăng dùng trong lúc giảng kinh.

Ba La Diệp đã đói lắm rồi, từ lúc ăn bữa sáng đến giờ, hai thầy trò chỉ có chút bánh lót dạ. Vốn nghĩ đến miếu phán quan có thể ăn một bữa cơm nóng, không ngờ gặp phải Lục La, suýt nữa ngã xuống vực sâu vạn trượng, đúng là vừa kinh vừa sợ, vừa mệt vừa đói. Hắn lập tức ngồi ăn nhồm nhoàm.

“Hòa thượng, ngươi nói tiếp đi!” Lúc này Lục La cũng đã bình tĩnh lại, hờ hững nói: “Tại sao ngươi có thể khẳng định người ám sát ngươi lúc ở huyện nha chính là ta?”

“Bần tăng không thể khẳng định.” Huyền Trang thản nhiên đáp: “Nếu không có rất nhiều chuyện sau đó, bần tăng làm sao lại hoài nghi một cô nương tuổi vừa đôi tám có thể làm ra chuyện kinh khủng như thế? Khi đó ngày đầu tiên bần tăng đến phủ huyện nha, lúc nói chuyện với kế phụ của cô nương, cô nương đã nấp phía sau bình phong nhìn trộm đúng không?”

Lục La hừ một tiếng: “Đương nhiên là ta. Đêm khuya ta từ Chu phủ về, nghe nói có tăng sĩ trong phòng khách cũng không nghĩ nhiều mà đi về nội trạch. Sau đó ngươi và đại nhân nói chuyện quá muộn, mẫu thân ta sai Mạc Lan mang đồ ăn khuya đến cho hai người, ta nhất thời tò mò, đi theo Mạc Lan đến xem hòa thượng từ Trường An tới. Không ngờ…” Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn Huyền Trang đầy thù hận: “Từ sau bình phong ta lại nhìn thấy ngươi, khuôn mặt này của ngươi, cả đời này ta cũng không thể quên được! Nó giống như một lưỡi dao khắc vào trong lòng ta, như một cái gai đâm vào da thịt ta, như một ác ma luôn luôn xuất hiện trước mắt ta!”

Huyền Trang thở dài không ngớt: “Cô nương nói là Trường Tiệp sao?”

“Không sai, chính là tên yêu tăng đó!” Lục La nghiến răng, trong mắt lại lóe lên vẻ sợ hãi: “Năm đó hắn đi tới Hoắc Ấp, ta còn chưa đủ mười tuổi. Mẫu thân nghe nói có một hòa thượng kỳ dị xông vào huyện nha tìm phụ thân, nhất thời tò mò nên dẫn ta lén đi ra công đường quan sát. Hình dạng của hòa thượng kia từ đó đã khắc vào trong lòng ta. Ta chỉ nhìn thấy hắn một lần, gần như chỉ thoáng nhìn qua, nhưng bao nhiêu năm nay chưa bao giờ có diện mạo của bất cứ một người nào có thể khắc vào trong lòng ta rõ ràng như thế, cũng chưa từng có bất cứ một khuôn mặt nào có thể mang đến nỗi sợ hãi vô cùng vô tận cho ta như thế.”

Huyền Trang vô cùng xót xa, một đêm nói chuyện cướp mất phụ thân của một tiểu nữ tử. Từ đó tiểu nữ tử này khắc ghi hình dáng hòa thượng đó vào tận đáy lòng, thù hận sinh ra từ nỗi sợ hãi xuất hiện trong mơ mỗi đêm. Một thiếu nữ yếu đuối như châu như ngọc, mỏng manh tưởng chừng chạm nhẹ là vỡ, rốt cuộc làm thế nào sống qua được bao nhiêu ngày đêm đáng sợ như vậy?

“Nhìn thấy bần tăng, cô nương mới lỡ tay đánh rơi bát trà đúng không?” Huyền Trang thở dài nói.

“Không phải lỡ tay, là ta cố ý.” Lục La hếch cằm lên, lạnh lùng nói: “Bảy năm trước, một yêu tăng tới gặp phụ thân ta, cướp mất tính mạng ông ấy. Bảy năm sau, lại có một yêu tăng giống hắn như đúc tới gặp kế phụ của ta… Hừ, ta tuyệt đối không thế để ông ấy đi vào vết xe đổ của phụ thân ta. Có điều con người này… đúng là đáng giận. Ta đập tan tành những thứ ông ấy yêu thích mà ông ấy vẫn không chịu đi vào. Đến tận lúc ta cố ý ngã chảy máu đầu ông ấy mới vào.”

Lục La rất tức giận, “ông ấy” mà nàng nói đương nhiên chính là vị huyện lệnh Quách Tể như người khổng lồ kia.

Cô nương này quả nhiên thông tuệ. Huyền Trang chợt nở nụ cười: “Nghe nói cô nương chưa bao giờ gọi Quách đại nhân là phụ thân, vì sao lại còn quan tâm đến ông ấy như thế?”

Lục La đỏ mặt gào lên: “Đây là chuyện trong gia đình ta, liên quan gì tới ngươi? Hừ, ông già thô kệch ngu dốt đó, ta gọi là phụ thân làm gì?”

Huyền Trang gật đầu, xem ra cô nương này chê Quách Tể xuất thân quân ngũ, không có tài hoa. Thảo nào Quách Tể lại học đòi văn vẻ, nào là sưu tầm đồ cổ, nào là tham thiền luận Phật, xem ra không chỉ vì Lý phu nhân mà còn để làm cô gái nhỏ này vui. Vị huyện lệnh như một lực sĩ kim cang này tâm tư lại rất tinh tế.

“Cô nương không chịu đổi họ cũng là vì duyên cớ này sao?” Huyền Trang hỏi.

“Vì sao ta phải đổi họ?” Lục La phẫn nộ: “Phụ thân ta là Thôi Giác, không phải Quách Tể đó! Ông ta có lấy lòng ta thế nào, đời này kiếp này ta cũng chỉ có một phụ thân là Thôi Giác!” Nói đoạn quay lại thoáng nhìn tượng Thôi Giác, hai mắt không nhịn được lại đỏ lên.

Huyền Trang không dám trêu đùa nữa, vội vàng nói: “Được rồi, gia sự của cô nương bần tăng không hỏi nữa. Đêm hôm đó cô nương nổi giận, mặc dù khi đó bần tăng không hiểu có chuyện gì, nhưng sau khi bị ám sát lần hai lại không thể không hoài nghi đến cô nương.”

“Sao?” Lục La nghiêm túc lên: “Ngươi nói tiếp!”

“Lần đầu tiên dùng cung tên ám sát, cô nương rất thông minh, thành công chuyển hướng đối tượng bị tình nghi. Cung sừng trâu lắp ghép, mũi binh tiễn thép ròng, ngay đến Quách Tể cũng cho rằng dính dáng đến quân đội. Nhưng ông ấy lại vô tình nói trong nhà mình cũng có loại cung tên này. Có điều khi đó bần tăng cũng hoài nghi Trường Tiệp liên lụy tới chuyện cơ mật trong quân đội nên mới khiến sát thủ phải đến đối phó với mình.”

“Không sai!” Lục La gật đầu: “Ta lấy cung tên từ trong phòng ông ấy mang ra. Hôm đó ngươi và mẫu thân ta nói chuyện trong vườn hoa, ta vừa nhìn thấy đã tức giận. Ngươi là một tên yêu tăng, mê hoặc xong… Quách đại nhân lại đến đầu độc mẫu thân ta, nếu nhịn được thì ai không muốn nhịn. Ta nhìn thấy cây hòe ngoài tường bao liền nảy ra ý nghĩ này, vào trong phòng Quách Tể lấy cung, lại vào nhà kho tìm một mũi tên, sau đó ra ngoài trèo lên cây hòe nhắm bắn vào ngươi. Đáng tiếc thường ngày ta không chịu luyện tập nên không bắn chết được ngươi.”

Huyền Trang cười khổ không thôi: “Cô nương không sợ Quách huyện lệnh phát hiện thiếu mất một mũi tên mà nghi ngờ cô nương hay sao? Giết người không thành cũng là trọng tội.”

“Hừ!” Lục La khinh thường: “Ông ấy tính tình cẩu thả, đồ đạc vứt bừa bãi, ngay cả cung treo ở đâu cũng chưa chắc có thể nhớ ra được, huống hồ là những mũi tên đã bỏ trong nhà kho mấy năm.”

“Đúng là khi đó không có ai nghi ngờ cô nương.” Huyền Trang cũng không thể không thừa nhận chuyện này Lục La làm rất kín kẽ, ai có thể nghĩ rằng một tiểu nữ tử lại mang cung tên trèo lên cây giết người: “Nhưng đến lần ám sát thứ hai, bần tăng đã bắt đầu nghi ngờ cô nương.”

“Vì sao?” Lục La thấy rất khó hiểu: “Ta không hề ra tay mà chỉ dụ dỗ tên công tử ngốc nghếch nhà họ Chu làm, sao ngươi có thể nghĩ là ta?”

“Thứ nhất, nếu là người ngoài, trong tình huống có sáu tên sai dịch canh gác, trên tháp canh huyện nha có nỏ cứng thì cần gì phải mạo hiểm ám sát? Hơn nữa còn hành động ngay trong đêm đó? Ai cũng biết ban ngày gặp ám sát hụt, đêm đó hẳn sẽ có phòng bị chu đáo nhất. Bần tăng là một hòa thượng, không thể ở mãi trong huyện nha, kiểu gì cũng có lúc phải đi ra. Bọn chúng đã có cung tên, chỉ cần kiên nhẫn chờ bần tăng rời khỏi huyện nha đi ra ngoài phố là có thể một tên hạ gục ngay. Tội gì phải mạo hiểm xông vào huyện nha có nỏ cứng phòng thủ?”

“Có lí.” Lục La nghiêm túc gật đầu. Giờ khắc này, trên mặt thiếu nữ xinh đẹp lại lộ vẻ nghiêm nghị, dường như không phải đang thảo luận chuyện giết người đáng sợ mà là đang nghe sư phụ giảng bài.

“Vậy thì có ai không thể chờ đợi được, ngay trong đêm đó liền mạo hiểm ám sát?” Huyền Trang nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là người trong huyện nha rồi, nói chính xác là người trong Quách phủ. Bởi vì đối với người đó, thời điểm bần tăng còn ở Quách phủ mới chính là cơ hội ám sát tốt nhất. Đến lúc bần tăng rời khỏi đó, cơ hội lại trở nên xa vời.”

Lục La ngẩn ra, đôi mắt to không ngừng đánh giá Huyền Trang, thầm nghĩ: “Gã hòa thượng này nhìn cũng ngờ nghệch không khác gì Quách Tể, nhưng thực ra lại rất khôn khéo. Bản tiểu thư mà bất cẩn chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, sau này vẫn nên đề phòng hắn một chút.” Sau đó lại nghĩ âm mưu của mình đã bại lộ liền không tránh khỏi việc cảm thấy chán nản.

“Hơn nữa để Chu công tử làm sát thủ là một sai lầm.” Huyền Trang hỏi: “Từ ban ngày cô nương đã che giấu Chu công tử trong nhà đúng không?”

Lục La gật đầu, chán nản nói: “Tên hòa thượng nhà ngươi thật là lợi hại, chuyện gì cũng không thể giấu được ngươi. Gã Chu công tử đó thích ta, thường ngày ta không để ý đến hắn, khiến hắn buồn muốn phát điên. Hôm đó ám sát thất bại, ta đến nhà hắn tập đàn, hắn thấy ta rầu rĩ không vui liền dò hỏi. Ta nói có một người mà ta căm hận đang ở trong nhà ta, ta hận không thể giết chết người đó. Chu công tử hỏi cặn kẽ, ta liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Dù sao chuyện cha ta bị hòa thượng bức tử, người trong Hoắc Ấp ai cũng biết cả, không cần thiết phải giấu hắn. Chu công tử nghe xong mới nóng máu, nói sẽ làm ta hả giận, chỉ cần đến trốn dưới gầm giường ngươi, ban đêm ngươi ngủ một dao đâm chết là xong.”

Huyền Trang không khỏi kinh hãi, không nghĩ tới tên công tử con nhà gia thế này lại coi thường mạng người đến vậy, vì một nụ cười của hồng nhan mà không ngại giết người. Nếu hắn thật sự trốn dưới gầm giường, nửa đêm đâm mình một dao thì mình thật sự sẽ phải nhập cõi luân hồi rồi.

“Khi đó ta nghe Chu công tử nói vậy cũng động lòng, lại thấy biện pháp của hắn không ổn, nên mới thu xếp thỏa đáng hơn, lén mang Chu công tử về nhà để hắn trốn ở trong phòng. Buổi tối cho hắn một cây hương để hắn làm ngươi hôn mê, sau đó kéo đến thả xuống hồ cho chết đuối.” Lục La nói vô cùng bình thản, dường như đang nói đến việc giết một con gà như thế nào: “Như vậy dù có hoài nghi nhưng không thấy ngươi có dấu vết chống cự, người ta cũng sẽ cho rằng ban đêm ngươi ra vườn hoa đi dạo, ngã xuống dưới hồ chết đuối. Không nghĩ tới…”

Nàng hùng hổ trừng mắt nhìn Ba La Diệp đang chú tâm ăn uống không ngừng: “Lại bị gã này làm hỏng chuyện.”

Huyền Trang thầm than trong lòng, Chu công tử vì cô gái này mà mất mạng, nhưng trong lời nói của nàng chẳng hề có chút tự trách nào, thiếu nữ này quả thật vô tình… Hoặc nói cách khác, nàng yêu thích ai thì yêu thích đến tột cùng, còn không yêu thích ai lại bạc bẽo coi khinh, tính tình thật sự cực đoan.

Ngài vẫn có một nghi vấn, nhân cơ hội này liền hỏi: “Loại hương này của cô nương từ đâu mà có? Tại sao lại có cần sa và mạn đà la trong đó?”

Lục La cảnh giác nhìn ngài, lạnh lùng nói: “Mua.”

“Mua ở đâu?”

“Ngoài phố.”

Huyền Trang nghẹn lời.

Lục La vẫn nhìn ngài đầy cảnh giác như cũ, thấy ngài không hỏi nữa mới thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi tiếp tục nói!”

Huyền Trang lắc đầu nói tiếp: “Đối với bần tăng, muốn đoán được cũng rất dễ dàng, đặc biệt là sau khi biết quan hệ giữa cô nương và Chu công tử. Một, hung thủ là người trong Quách phủ. Hai, là có quan hệ mật thiết với Chu công tử. Ba, có thù hận mãnh liệt đối với bần tăng. Bốn, trong nhà xảy ra án mạng, cô nương vẫn tránh mặt không đi ra. Vậy không phải cô nương thì còn ai khác?”

Lục La cảm thấy rất chán nản, không ngờ mình lại bị lộ dễ dàng như vậy. Có điều chuyện này cũng không trách nàng được, nếu Chu công tử thành công rồi trốn thoát, chỉ sợ vụ án này sẽ là một vụ án oan không có đầu mối, Huyền Trang đành phải chết không nhắm mắt mà đi gặp Phật Tổ. Nhưng Chu công tử lại vô tình để lộ thân phận nên Huyền Trang mới có thể thấy rõ như vậy.

“Thế thì… vì sao ngươi không tố giác ta?” Lúc này Lục La mới cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy trên lưng, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

“A Di Đà Phật!” Huyền Trang chắp tay, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng: “Luật pháp thế tục nghiêm khắc, theo luật Đường, có ý đồ mưu sát người khác ngồi tù ba năm, làm bị thương người khác thì phạt treo cổ. Ngã phật từ bi, cỏ cây giun dế đều có chỗ đáng kính. Phật pháp giáo hóa nằm ở chỗ phổ độ chúng sinh, bần tăng sao có thể đưa cô nương ra pháp trường được chứ?”

Lục La thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn khó chịu khi thấy ngài so sánh mình với giun dế, hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi không sợ ta lại ám sát ngươi nữa sao?”

“Sợ. Bần tăng sao có thể không sợ?” Đối mặt với thiếu nữ này, Huyền Trang cũng rất đau đầu, cười khổ nói: “Cho nên bần tăng mới vội vàng rời khỏi Quách phủ, trốn đến chùa Hưng Đường. Ai ngờ lại vẫn không trốn được cô nương.”

Lục La cắn môi: “Tên hòa thượng nhà ngươi, chẳng lẽ lần này ta bày cạm bẫy cũng bị ngươi khám phá ra từ sớm rồi?”

“Không.” Huyền Trang chán nản nói: “Chuyện vừa xảy ra dưới vách núi quả thực là ranh giới sinh tử quá mong manh, bần tăng dù có lòng cắt thịt nuôi hổ cũng không muốn vô duyên vô cớ biến thành đống thịt nát. Chỉ có điều lúc đầu bần tăng định đi vào miếu phán quan, cô nương đốt mê hương trong miếu là muốn làm bần tăng hôn mê đúng không?”

“Lại bị ngươi nhìn ra rồi.” Lục La cảm thấy rất bất lực. Nàng không thể nào hiểu được, tại sao gã hòa thượng ngốc nghếch này lại tinh ranh như thế.

“Ôi. Bần tăng đã bị cô nương dùng mê hương ám toán một lần, mặc dù cảm giác rất ngọt ngào nhưng đối với bần tăng lại chẳng khác nào rượu độc tì sương, làm sao còn chịu đi vào đại điện?” Ngài nhìn Ba La Diệp một cái: “Ba La Diệp mặc dù cũng bị trúng mê hương một lần nhưng hắn đang ngủ tỉnh lại, mũi đã thích ứng với loại mùi đó nên không hề nhạy bén, còn bần tăng thì nhớ rất rõ, thế nên phải mở cửa cho thoáng gió rồi mới chịu đi vào. Có điều… không ngờ cạm bẫy thật sự của cô nương lại là ở bên bờ vực.”

Lục La tức giận trợn mắt nhìn Huyền Trang, lẩm bẩm nói: “Thế này thì về sau ta phải dùng cách gì mới có thể giết ngươi được…”

Huyền Trang bỗng toát mồ hôi lạnh. Mình bị tiểu ma nữ độc ác tinh ranh này đeo bám, đời này sợ là không lúc nào được yên. Ngài suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói: “Lục La tiểu thư, bần tăng xin khuyên tiểu thư một câu. Sau này chớ giết người, nếu không hậu hoạn khôn cùng.”

“Thế à?” Lục La mỉm cười nhìn ngài.

“Đúng thế.” Huyền Trang cũng không có ý định dùng Phật pháp cảm hóa nàng, đối với tiểu ma đầu này phải dùng thực tế khốc liệt để dọa nàng ta sợ: “Trong quá trình mưu hại bần tăng, tiểu thư đã làm Chu công tử mất mạng. Tiểu thư có nghĩ tới hậu quả hay không?”

Lục La liếc Ba La Diệp một cái: “Hắn cũng không phải do ta giết.”

Ba La Diệp lập tức cứng đờ.

“Chu công tử không phải tiểu thư giết, nhưng lại vì tiểu thư mà chết.” Huyền Trang nghiêm mặt nói: “Chu công tử lẻn vào Quách phủ giết người, Ba La Diệp giết hắn là vì tự vệ, người nhà họ Chu không làm gì được hắn. Nhưng họ sẽ tra xem vì sao con trai mình lại đi giết một tăng sĩ. Nếu như họ biết là bị tiểu thư mê hoặc nên mới mất mạng, tiểu thư cho rằng nhà họ Chu sẽ làm gì tiểu thư?”

Sắc mặt Lục La cũng dần dần thay đổi, một hồi lâu sau mới chần chừ nói: “Họ… Không biết đâu. Chuyện này bọn ta làm rất kín kẽ…”

Huyền Trang lắc đầu: “Kín kẽ đến mấy cũng sẽ bị người ta điều tra ra, nhất là khi người nhà họ Chu chẳng lạ gì quan hệ giữa tiểu thư và Chu công tử. Bần tăng và Chu công tử không thù không oán, chỉ có tiểu thư có thể khiến Chu công tử ra tay giết hại bần tăng. Với thế lực của nhà họ Chu, tiểu thư nghĩ xem một khi họ tra rõ sẽ đối phó với mình thế nào, đối phó mẫu thân tiểu thư ra sao, thậm chí là đối phó Quách huyện lệnh thế nào đây?”

Lục La ngây người, trên gương mặt xinh xắn lộ rõ vẻ hoang mang: “Thế… thế này thì phải làm sao? Ta…”

Nàng nhìn Huyền Trang, hai mắt bỗng sáng lên: “Ta không về nhà nữa, ta sẽ theo ngươi đến chùa Hưng Đường. Nhà họ Chu kia có lợi hại đến mấy cũng không dám đến chùa Hưng Đường bắt ta đâu.”

Lần này đến phiên Huyền Trang ngây người. Tiểu ma nữ này… lại đòi đi theo mình.