← Quay lại trang sách

Chương 9 Lồng ngồi, ám đạo

Đêm đó trong lòng Huyền Trang cũng bồn chồn không yên. Trong thiền viện không còn văng vẳng giọng của Lục La nữa, mặc dù được thanh tịnh, nhưng ngài vẫn thấy lo lắng cho bệnh tình của tiểu ma nữ này. Tiểu nữ tử này cực kỳ ngang ngược, xem ra cái chết của Thôi Giác đã ảnh hưởng rất lớn đến nàng ta. Trong đầu suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, làm sao có thể trưởng thành yên ổn như những đứa trẻ bình thường khác được.

Nhưng ngoài việc niệm thêm mấy lượt Chú Đại Bi, mong Phật Tổ phù hộ cho nàng bình an, Huyền Trang cũng chẳng có cách nào tốt hơn cả.

Lúc này là đêm khuya, đã sắp đến giờ tý. Huyền Trang đang ngồi thiền trong Phật đường, đột nhiên ngoài sân vang lên tiếng bước chân vội vã. Ba La Diệp cuống quýt chạy vào: “Đại sư, đại… đại sư…”

Thấy đầu hắn mướt mồ hôi, Huyền Trang không khỏi ngạc nhiên: “Ngươi vẫn chưa đi ngủ sao?”

“Ơ…” Ba La Diệp sững sờ, lúc này mới sực nhớ ra, hơn một canh giờ trước hắn đã nói với Huyền Trang là mình đi ngủ, nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian giải thích, vội vàng nói: “Đại sư, cái lồng, biến mất rồi!”

“Cái lồng nào?” Huyền Trang không hiểu.

“Lồng ngồi, của Không Thừa.” Ba La Diệp ngồi xuống phía đối diện Huyền Trang, nói nhỏ: “Ta, vẫn cảm thấy, Không Thừa, không bình thường. Người Lục La, giết, rõ ràng là, Không Thừa. Nhưng tại sao, ông ta còn, sống? Nhất định, có bí mật.”

Huyền Trang nói chậm rãi, sắc mặt bình tĩnh: “Thế là ngươi liền đi theo dõi ông ấy à?”

Ba La Diệp kinh hãi run lên. Cũng giống như Lục La, dạo này hắn phát hiện vị hòa thượng trẻ tuổi thoạt nhìn ngu ngơ ngốc nghếch này có lòng dạ thâm trầm, ý chí kiên cường, ánh mắt nhạy bén, rất dễ khiến người khác thấy khó xử. Dường như ở trước mặt ngài, người nào cũng không thể che giấu điều gì, dường như hết thẩy sự vụ trên đời đều hiển hiện rõ trong đôi mắt từ bi mà bình thản của ngài.

Thấy hắn không đáp, Huyền Trang lắc đầu, bình tĩnh nói: “Từ hôm Lục La ám sát Không Thừa, ngươi đã bắt đầu theo dõi ông ấy đúng không? Hàng đêm ngươi ra ngoài, mặc dù bần tăng không nhìn thấy, nhưng ban ngày ngươi lại luôn miệng ngáp dài. Một người tu luyện thuật Du Già như ngươi có thể dừng hô hấp mấy canh giờ cũng không sao, trừ khi cả đêm không ngủ mới có thể mệt mỏi đến như vậy.”

Ba La Diệp cúi đầu: “Tất cả đều, không thể giấu, được đại sư.”

“Nói đi, đã phát hiện được cái gì?” Huyền Trang hỏi.

“Đại sư, còn nhớ, cái lồng ngồi, trong thiền viện, của Không Thừa, không?” Ba La Diệp nói: “Nhiều ngày nay, ta vẫn, theo dõi Không Thừa. Nhưng mà, không có gì lạ. Hôm nay, lại phát hiện, cái lồng ngồi ấy, biến mất rồi.”

Huyền Trang nhíu mày. Ngài có ấn tượng rất sâu sắc với cái lồng ngồi đó, không phải bởi vì tạo hình kỳ dị của nó, mà là vì ngày nào Không Thừa cũng ngồi trong đó tu thiền. Ngài gật đầu: “Mấy ngày nay ngươi theo dõi Không Thừa, có phát hiện ngày nào ông ấy cũng vào lồng ngồi để tu thiền không?”

“Không.” Ba La Diệp đáp: “Một lần cũng, không. Buổi tối, nào cũng vậy, ông ấy vào, thiền phòng, là không còn, đi ra nữa.”

Sắc mặt Huyền Trang đanh lại. Ngài đứng dậy nói: “Dẫn ta đi xem xem.”

“Vâng!” Ba La Diệp hưng phấn.

Hai người rời khỏi viện Bồ Đề, ánh trăng mờ nhạt cũng bị mây đen che khuất, ngôi chùa càng trở nên tối tăm. Hai người không đốt đèn lồng, có điều do Ba La Diệp đã đi thăm dò liên tục rất nhiều ngày nên rất thuộc đường, dẫn Huyền Trang đi chẳng bao lâu đã tới bên ngoài thiền viện của Không Thừa.

“Đại sư, làm phiền ngài, phải trèo cây.” Ba La Diệp lúng túng nói.

Huyền Trang trừng mắt nhìn khi biết gã này đêm nào cũng làm chuyện trèo cây vượt tường này. Tường viện không cao, nếu là người như Quách Tể thì chỉ cần khẽ nhảy một cái là có thể nhìn vào bên trong viện. Nhưng với chiều cao của hai người thì có giơ cánh tay lên cũng không chạm được đến đỉnh tường. May mà bên ngoài tường là rừng tùng, có một cây tùng cổ thụ có chạc đâm ngang, vừa khéo có thể bám vào để trèo lên.

Ba La Diệp ngồi xuống để Huyền Trang giẫm vai mình trèo lên cây tùng, thuận theo cành cây to bằng cánh tay, có thể giẫm lên gờ tường. Đến lượt Ba La Diệp, hắn không giẫm lên mà dứt khoát nhảy sang, nhanh nhẹn như một con khỉ. Hai người đứng trên tường, Ba La Diệp nhảy xuống trước, sau đó đỡ Huyền Trang xuống.

Trong thiền viện tối tăm không một ánh đèn, các đệ tử tại sương phòng hai bên có lẽ đã ngủ từ sớm. Ba La Diệp quen đường quen lối, thành thạo men theo chân tường, mượn hoa cỏ che chắn, dẫn Huyền Trang đi tới bên vách núi. Cả hai người vô cùng kinh ngạc, gió từ dưới vực thổi lên lạnh buốt, chiếc lồng ngồi đó vẫn nằm yên vị bên mép vực.

“Không thể! Không thể!” Ba La Diệp lẩm bẩm: “Đại sư, rõ ràng, nó đã biến mất mà!”

Huyền Trang im lặng, đi tới chỗ chiếc lồng, ngồi xuống xem xét mặt đất xung quanh, sau đó mở cánh cửa nhỏ của chiếc lồng chui vào. Ba La Diệp cũng chui vào theo: “Đại sư, có phát hiện gì không?”

Huyền Trang lắc đầu, đưa tay thăm dò bốn vách của chiếc lồng. Chiếc lồng ngồi này làm bằng gỗ, bên trong rất đơn giản, ngoại trừ chính giữa đặt một cái bồ đoàn trên sàn, thì không còn bất cứ đồ đạc nào khác. Huyền Trang cầm bồ đoàn lên, hai người lờ mờ nhìn thấy bên dưới bồ đoàn dường như có thứ gì đó giống như một đóa hoa.

Huyền Trang đưa tay sờ thì thấy đó là một đóa hoa sen bằng gỗ. Ba La Diệp không khỏi thắc mắc, tại sao lão hòa thượng lại lót bông hoa sen bên dưới bồ đoàn? Chẳng lẽ ông ta cho rằng mình là Quan Thế Âm Bồ Tát chắc?

Huyền Trang cau mày suy nghĩ một lát, rồi đưa tay sờ cánh hoa sen, khẽ vặn. Quả nhiên đóa hoa sen đó lay động. Hai người liếc nhau, đều lộ vẻ sợ hãi. Huyền Trang cắn răng vặn mạnh trái ba phải bốn theo lời Lục La đã nói trước đó.

Mặt nền dưới chân hai người đột ngột rung chuyển, cả chiếc lồng đều lắc lư theo. Hai người đứng không vững, ngã chồng lên nhau, trong lòng vô cùng kinh hãi, chỗ này ở sát cạnh mép vực đấy!

Trong lúc đang sợ hãi, hai người sửng sốt phát hiện chiếc lồng này đang từ từ di chuyển! Ba La Diệp đang định nói gì đó, Huyền Trang lại đưa tay che miệng hắn, nghiêm nghị lắc đầu. Hai người bình tĩnh lại, cảm nhận chiếc lồng này lặng lẽ trượt men theo mép vực. Huyền Trang thậm chí còn đóng cửa lồng lại. Ba La Diệp nổi da gà, vị hòa thượng này thoạt nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối mà đúng là gan to hơn trời, nếu bị lăn xuống dưới vực thì muốn chui ra cũng không kịp.

Nhưng vẻ mặt Huyền Trang lại rất bình tĩnh. Chiếc lồng bắt đầu chạy nhanh dần, hướng tới một vách đá dựng đứng phía trước. Hai người đều hơi căng thẳng, chiếc lồng lao thẳng vào vách đá, cả hai nhắm chặt mắt lại. Tưởng rằng sẽ đâm vào đá, nhưng chiếc lồng này lại “vù” một tiếng, lọt thẳng vào sâu trong vách đá.

Hai người lập tức mở mắt ra, phát hiện trên vách đá này lại có một cánh cửa bí mật. Chiếc lồng vừa đến, cánh cửa cũng mở ra, kích thước vừa đủ để nuốt chửng chiếc lồng.

Còn chưa hết kinh ngạc, hai người lại nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng lách cách, ngay sau đó là cảm giác mất trọng lực ập tới, như thể đột nhiên bị đẩy ngã xuống vực sâu vạn trượng! Hai người dù có to gan thế nào thì lúc này cũng sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Trong tiếng gió gào thét bên tai, cả chiếc lồng rơi thẳng xuống vực sâu.

“Chết rồi, chết rồi…” Ba La Diệp không ngừng rên rỉ.

Huyền Trang véo bắp đùi hắn một cái, nói: “Nhìn cho rõ!”

Ba La Diệp mở mắt ra, kinh ngạc không thôi. Thì ra họ đang trượt chéo xuống theo vách núi, hơn nữa tốc độ không hề đáng sợ như khi rơi thẳng xuống dưới. Bóng tối xung quanh tạt vào mặt, vách núi vùn vụt trôi về phía sau.

“Chiếc lồng này có máy móc.” Huyền Trang nói nhỏ: “Nếu bần tăng tính không sai, trên nóc lồng có gắn móc treo, hơn nữa trên vách núi còn có một dây dẫn bằng sắt. Tiếng lách cách vừa rồi chính là tiếng bánh xe trên móc treo ăn vào dây sắt, chiếc lồng hẳn là đang trượt xuống dưới theo dây dẫn.”

Ba La Diệp lau mồ hôi lạnh trên trán, lấm bẩm: “Thế thì, đến đâu, mới dừng lại?”

“Không biết.” Huyền Trang thản nhiên đáp: “Đến nơi chắc chắn sẽ có thiết bị giảm tốc, nếu không với vận tốc này cũng đủ khiến người ngồi trong lồng chết vì va đập mạnh. Lúc nào lồng bắt đầu chạy chậm lại, chúng ta sẽ phải lưu ý.”

Ngài nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng thực ra trong lòng cũng đang rất nặng nề. Không phải vì lo lắng cho an nguy của chính mình, mà là nghĩ ngợi về Không Thừa. Thân là đệ tử của danh tăng Pháp Nhã, Không Thừa cũng coi như là một hòa thượng có đức hạnh trong giới tăng sư, vì sao lại hành động kỳ quái như vậy, tự dưng lại thiết lập cơ quan kỳ bí này trong thiền viện của mình làm gì?

Trong tiếng ma sát rất nhỏ, chiếc lồng vẫn nhanh chóng trượt xuống. Vách núi này sâu không thể lường, sau thời gian cháy hết nửa nén hương vẫn còn chưa rơi xuống đáy. Ba La Diệp thắc mắc: “Vực này, không thể, sâu như vậy, được!”

Huyền Trang gật đầu: “Vực này đương nhiên không sâu như vậy, nhưng chúng ta chắc chắn đang theo dây cáp trượt xuống một nơi.”

“Nơi nào?” Ba La Diệp hỏi.

“Nơi mà Không Thừa vừa mới tới.” Huyền Trang đáp: “Lúc đầu ngươi nhìn, chiếc lồng không ở chỗ cũ, nhưng khi chúng ta đến, nó lại ở đó. Chiếc lồng này thực ra chính là một loại phương tiện vận chuyển bí mật, điều này cho thấy có người vừa ngồi vào lồng để lẻn ra ngoài, sau đó lại trở về. Đóa hoa sen gỗ trong lồng này cũng không giấu kỹ quá, xem chừng các đệ tử trong thiền viện của Không Thừa có khả năng biết, nên chúng ta không thể đoán được là ai vừa mới ra ngoài.”

Đúng lúc này trước mắt lờ mờ có ánh đèn đuốc. Xung quanh là vực sâu tối tăm, ánh sáng từ đèn đuốc phát ra có phần chói mắt. Hai người liếc nhau, bắt đầu trở nên căng thẳng. Có đèn đuốc tức là có người! Nếu phía dưới này đúng là một sào huyệt bí mật, hai người ngồi trong lồng nghênh ngang trượt xuống có khác nào tự chui đầu vào rọ.

Lúc này hai người mới cảm thấy tốc độ trượt của chiếc lồng đúng là… quá nhanh, quá nhanh.

Ánh sáng phía trước dần dần rõ ràng hơn, tầm nhìn cũng mở rộng hơn, từ trên cao nhìn xuống thì họ phát hiện đó là một tiểu viện nhà nông xây dựa vào núi. Nói là tiểu viện nhưng cũng phân ra làm hai viện trước sau, với lớp ngói màu xanh tiểu viện thoạt nhìn không khác núi đá là mấy, cực kỳ bí ẩn. Chiếc lồng bắt đầu chậm lại, tiếng ma sát ken két vang lên xen lẫn tiếng máy móc rầm rầm. Sau khi giảm tốc độ tối đa, chiếc lồng nhẹ nhàng trượt vào khe hở giữa hậu viện và vách núi.

Huyền Trang nói nhỏ vài câu vào tai Ba La Diệp. Hắn hưng phấn đáp: “Đã hiểu, thưa đại sư!”

Khi chiếc lồng vững vàng hạ xuống đất, hai người mở cửa, đang định bước ra ngoài thì người trong hậu viện nghe thấy tiếng động cũng vội vã chạy tới, đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ giống như một tiều phu. Huyền Trang đứng chắn trước mặt Ba La Diệp, xung quanh quá tối, tiều phu đó không hề thấy rõ hình dạng của ngài, chỉ nhìn thấy cái đầu trọc lốc.

“Sư huynh đâu?” Huyền Trang chắp tay hỏi.

“Ngài ấy đến chuồng ngựa lấy một con ngựa, chạy về phía huyện lị rồi.” Tiều phu đó thuận miệng đáp, đột nhiên nhận ra dung mạo của Huyền Trang rất lạ, mới không khỏi ngạc nhiên mà nói: “Ngài là vị sư huynh nào, tại sao trước kia ta chưa từng gặp?”

Huyền Trang cười, Ba La Diệp đột nhiên lướt tới như một làn khói, dùng một chưởng đánh mạnh vào sau gáy hắn. Người đó kinh ngạc trợn mắt, rồi lập tức ngã xuống. Huyền Trang cau mày thấp giọng hỏi: “Ra tay nặng thế, không ảnh hưởng đến tính mạng hắn đấy chứ?”

“Trước mặt ngài, ta đâu dám, sát sinh.” Ba La Diệp lắc đầu: “Dăm ba, canh giờ, nữa sẽ, tỉnh lại thôi.”

Hai người lặng lẽ đi qua cửa vào hậu viện, đột nhiên nghe thấy tiếng động phạch phạch. Mượn ánh sáng yếu ớt từ trong phòng hắt ra, có thể thấy trên tường treo một hàng lồng chim bồ câu, xếp rất ngay ngắn, chỉnh tề, bên trong có khoảng hơn hai mươi con bồ câu trắng.

“Chắc là bồ câu đưa thư, dùng để truyền tin.” Huyền Trang thầm nghĩ.

Tiếp tục đi về phía trước lại ngửi thấy mùi phân ngựa nồng nặc, không ngờ đây lại có một chuồng ngựa, bên trong có hơn mười con ngựa cao lớn đang đứng ngủ, thỉnh thoảng lại phì mũi một tiếng. Yên ngựa đều đã tháo xuống, xếp ngay ngắn trên giá gỗ bên cạnh. Huyền Trang càng thêm nghi hoặc. Hậu viện có ba phòng, chỉ có phòng gần chuồng ngựa là sáng đèn, hai phòng khác tối om. Trong phòng có tiếng ngáy vọng ra.

Ba La Diệp nói nhỏ: “ Đại sư, nghe tiếng thở trong, hai phòng này, chỉ sợ có… bảy tám, người. Trong phòng, sáng đèn, lại chỉ có một người.”

Huyền Trang gật đầu, nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, chọc thủng một lỗ trên giấy dán cửa nhòm vào bên trong. Ba La Diệp ở phía sau thầm khen ngợi: “Đại sư thật là tài giỏi, chẳng những Phật pháp cao thâm, ngay cả thủ đoạn giang hồ này cũng rất quen thuộc…”

Trong phòng có một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc như người dân bình thường, đang nằm bò ra bàn ngáp vặt. Trên bàn còn có hai đĩa thức ăn cùng một vò rượu. Người này còn không ngừng lẩm bẩm: “Sao cái lão kia còn chưa về nhỉ?”

Huyền Trang vẫy tay với Ba La Diệp. Hai người chậm rãi mở cửa phòng ra. Người đó vẫn không thèm ngẩng đầu lên: “Sao giờ mới vào? Vị sư huynh nào xuống thế?”

Không thấy có ai trả lời, hắn kinh ngạc đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy Huyền Trang và Ba La Diệp trước mặt, lập tức ngây ra.

Ba La Diệp đang định ra tay, người đó đột nhiên lại cung kính thi lễ với Huyền Trang: “Thì ra là đại sư! Tiểu nhân Từ Tam bái kiến đại sư!”

Huyền Trang kinh ngạc liếc Ba La Diệp một cái, ngập ngừng hỏi: “Ngươi biết bần tăng?”

“Sáu năm trước tiểu nhân may mắn được thấy phong thái của đại sư từ xa.” Trên mặt Từ Tam tràn đầy vẻ sùng kính: “Không ngờ đã nhiều năm trôi qua, phong thái tướng mạo của đại sư vẫn như xưa.”

Tâm tình của Huyền Trang lập tức trầm xuống, ngài hiểu ra Từ Tam đã nhận nhầm người rồi. Có thể khiến người khác nhận nhầm, người đó chỉ có thể là nhị ca của ngài - Trường Tiệp! Huyền Trang cảm thấy thật đau khổ, xem ra Trường Tiệp quả thật đã nhúng tay vào những chuyện quỷ dị đáng sợ này. Rốt cuộc lúc này Trường Tiệp ở đâu, đang làm chuyện cơ mật gì?

Trong lòng buồn bã nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra điều đó, ngài chỉ lạnh nhạt gật đầu: “Vậy à, bần tăng lại không nhớ. Ngươi tên là Từ Tam? Được điều tới đây từ bao giờ? Chức vụ là gì?”

“Bẩm đại sư!” Từ Tam đáp: “Tiểu nhân được điều đến viện Phi Vũ này từ năm năm trước, công việc chính là nuôi ngựa.”

Thì ra nơi này gọi là viện Phi Vũ. Huyền Trang thầm tính toán trong lòng, hỏi: “Trước đó ngươi làm gì?”

“Tiểu nhân là thợ đá.” Từ Tam đáp: “Từng tham dự xây dựng chùa Hưng Đường, sau đó đại sư Không Thừa biết tiểu nhân từng nuôi ngựa cho người Đột Quyết nên chiêu nạp tiểu nhân đến nơi này.”

Huyền Trang lại dò hỏi một phen, được biết viện Phi Vũ này nuôi ngựa và bồ câu đưa thư, là một căn cứ bí mật chuyên phụ trách truyền thông tin liên lạc, xem như một trạm trung chuyển tin tức, chủ yếu đảm nhiệm việc liên lạc giữa chùa Hưng Đường với bên ngoài. Từ đây đến thiền viện chính của chùa Hưng Đường có đường dây dẫn, sử dụng lồng ngồi có thể qua lại, chẳng những có thể bí mật chở người mà còn dùng để vận chuyển một số hàng hóa không tiện đưa vào qua cổng chính.

Gã Từ Tam này chỉ phụ trách công việc được giao, những chuyện cơ mật hơn thì không biết.

Huyền Trang gật đầu: “Bần tăng có chuyện quan trọng tìm Không Thừa sư huynh, nhưng sư huynh không ở trong thiền viện. Vừa rồi bần tăng thấy lồng ngồi được sử dụng, cho rằng sư huynh xuống núi nên đi theo tới đây hỏi một chút.”

“Vâng, thưa đại sư, đúng là vừa rồi đại sư Không Thừa đã đáp lồng ngồi xuống đây, lệnh cho chúng tiểu nhân đưa vài thứ về thiền viện, sau đó đại sư Không Thừa đã dắt theo một con ngựa, rồi vội vội vàng vàng đi mất.” Từ Tam đáp.

“Không về chùa sao? Thế ngươi biết sư huynh đi đâu không? Bần tăng có việc quan trọng nhất định phải tìm được sư huynh, càng nhanh càng tốt.” Huyền Trang nói.

“Ơ…” Từ Tam suy nghĩ một lát: “Đại sư Không Thừa đi đâu, làm gì đương nhiên sẽ không nói với đám tiểu nhân, có điều tiểu nhân nghe tiếng vó ngựa thì đoán chắc là chạy về phía huyện.”

Huyền Trang sợ để lộ sơ hở, không dám vặn hỏi quá mức, nghe vậy gật đầu: “Lấy cho bần tăng hai con ngựa.”

“Vâng.” Xem ra địa vị của Trường Tiệp rất cao, đủ để điều động tài nguyên trong viện Phi Vũ này. Từ Tam lập tức vâng dạ, không hề do dự, sau đó đến chuồng ngựa dắt ra hai con.

“Ngươi, lại đây!” Ba La Diệp cười hì hì vẫy vẫy tay với hắn.

Từ Tam hồ nghi đi tới nhìn người Tây Vực này. Ba La Diệp cười nói: “Hành tung, của đại sư, chúng ta, là tuyệt đối, cơ mật. Những người, các ngươi, không thể biết.”

Từ Tam nhớ tới những thủ đoạn nghiêm khắc trong tổ chức, sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống, bật khóc kêu tha: “Đại sư, đại đại sư, tha mạng!”

Ba La Diệp lôi hắn dậy: “Ngươi, không cần, phải sợ. Đại sư từ bi, không giết người, để ta, đánh ngất ngươi. Sau khi tỉnh lại, ngươi coi như, cái gì cũng, không biết. Hiểu chưa?”

“Hiểu… hiểu…” Từ Tam mồ hôi như mưa, chủ động thò đầu tới cho Ba La Diệp đánh.

Ba La Diệp vừa định đánh, Huyền Trang nói: “Hậu viện còn có người bị hộ vệ của ta đánh ngất, sau khi tỉnh lại ngươi giải thích cho hắn hiểu, dặn hắn không được tiết lộ chuyện này.”

“Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân hiểu.” Từ Tam khấu đầu không ngừng: “Đa tạ đại sư tha mạng…”

Không đợi hắn nói xong, Ba La Diệp dùng một chưởng đánh ngất hắn, sau đó kéo hắn và người bị ngất trong hậu viện lên giường, tắt đèn, cùng Huyền Trang lặng lẽ dắt ngựa ra khỏi viện Phi Vũ.

Tòa viện Phi Vũ này bí ẩn vô cùng, lưng tựa vách núi, phía trước là một mỏm núi, xung quanh cây cối um tùm, nhìn từ rừng cây cũng không thể thấy tòa viện này. Trong rừng có đường nhỏ, hai người thúc ngựa mà đi, Ba La Diệp hỏi: “Đại sư, chúng ta, đi đâu?”

“Vào huyện. Người trong viện Phi Vũ chỉ là hạ nhân, không biết những chuyện cơ mật cốt lõi. Muốn tìm ra chân tướng, chỉ có cách truy tra từ chỗ Không Thừa.” Huyền Trang thản nhiên nói, sau đó giật dây cương, thúc ngựa tăng tốc chạy về phía trước.

Tiếng vó ngựa đạp xuống nền đá vang vang, vầng trăng lạnh lấp ló sau tầng mây, đường đi tối tăm khó phân biệt. Đỉnh núi xung quanh in bóng xuống nền đất, bao trùm trên đầu hai người. Thỉnh thoảng lại có tiếng lang sói truyền trong bóng đêm, thê lương, sâu thẳm, đáng sợ.

Nơi này là một khe núi, không lo đi lạc đường. Hai người đi song song với nhau, gió đêm gào thét bên tai. Tiếng vó ngựa khi thì nặng nề, khi thì lanh lảnh, chạy khoảng gần nửa canh giờ mới ra khỏi núi Hoắc, còn cách huyện chính không đến hai mươi dặm. Đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi tối đen như mực, chỉ có cây cối ở gần đung đưa in bóng dưới ánh trăng mờ.

Hai người chạy chậm lại xem xét đường sá, nhanh chóng tìm được con đường mà nửa tháng trước họ đã đi qua, mới dám tiếp tục thúc ngựa chạy như điên. Chạy tiếp nửa canh giờ nữa mới đến bên ngoài huyện. Huyện Hoắc Ấp vốn nổi tiếng hiểm trở, năm xưa Lý Uyên diệt Tùy, Tống Lão Sinh dựa vào thành phòng thủ, mấy vạn đại quân của Lý Uyên cũng không làm gì được. Nếu không lập kế dụ Tống Lão Sinh ra, chỉ e chủ thiên hạ bây giờ chưa chắc đã mang họ Lý.

Trong bóng đêm, tường thành nguy nga của huyện Hoắc Ấp đứng sừng sững trước mặt, giống như một đám mây đen che khuất nửa bầu trời. Lúc này đang là nửa đêm, cổng thành đã khóa, cầu treo đã kéo lên, sông hộ thành rộng chừng hai ba trượng, về cơ bản người ngoài không thể vào thành.

“Đại sư! Cổng thành, đóng lâu rồi. Không Thừa, cũng, không thể, vào thành được!” Ba La Diệp nói.

Huyền Trang cau mày nhìn quanh. Nơi này là cổng phía đông, rất hoang vu, chỉ có mấy hộ gia đình thưa thớt. Nhà nào cũng tối om, không hề có đèn đuốc.

Hoắc Ấp là trọng trấn quân sự. Trước khi bại vong, Lưu Vũ Chu vốn chiếm Sóc Châu vẫn tấn công về phía nam, lần nghiêm trọng nhất từng đánh hạ Thái Nguyên, chiếm phần lớn đất đai ở đạo Hà Đông. Vì vậy năm Vũ Đức thứ ba, trước khi Lưu Vũ Chu bại vong, ngoài huyện có rất ít người cư trú. Sáu năm qua đạo Hà Đông dần dần khôi phục, bắt đầu có dân nghèo đến sinh sống ngoài thành, có điều chủ yếu chỉ tập trung ở phía cổng bắc và cổng nam, hai bên đường lớn nối liền trục nam bắc. Còn từ cổng đông chỉ có thể đi đến núi Hoắc, nên chẳng có mấy người sinh sống, vì thế vừa ra khỏi thành đã chỉ nhìn thấy đồng hoang.

Huyền Trang trực tiếp đứng lên trên lưng ngựa, nhìn ra xung quanh, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa về phía bắc hình như có một ngôi miếu thờ. Ngài ra hiệu cho Ba La Diệp, hai người thúc ngựa chậm rãi tiến gần tới chỗ đó. Đi đến gần, quả nhiên là một ngôi miếu thờ thổ địa, có lẽ được xây dựng từ thời Tiền Tùy, trải qua chiến tranh loạn lạc đã trở nên hoang phế, ngay cả cửa miếu cũng không còn. Trên mái hiên đằng trước còn bị thủng một lỗ to. Trong tối đen như mực.

Hai người liếc nhau, lắc đầu, đang định rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng ngựa phì mũi. Mắt Huyền Trang sáng lên, ra hiệu cho Ba La Diệp. Hai người buộc ngựa vào một gốc cây du trước miếu rồi lặng lẽ đi vào.

Trong miếu tối om, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Tượng thổ địa trong chính điện cũng vỡ mất một nửa, mạng nhện chăng kín toàn thân. Hai người bước vào cửa khiến mấy con dơi giật mình bay tán loạn, cả hai lạnh sống lưng. Hai người đi một vòng quanh tượng thổ địa, không có phát hiện gì. Từ cửa hậu điện đi vào hậu viện, nơi đây càng thêm hoang phế, hai gian sương phòng đã sụp đổ hơn nửa, nửa còn lại cũng xập xệ như sắp đổ.

Tuy nhiên, dưới gốc cây du gần góc tường lại buộc một con ngựa!

Nhìn thấy hai người, con ngựa phì mũi một cái, sau đó quay đầu tiếp tục ăn lá du trên cây. Huyền Trang đi tới bên cạnh, sờ sờ lưng ngựa. Mồ hôi trên lưng ngựa còn chưa khô, tấm lót trên yên ngựa dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm. Huyền Trang kinh hãi, sắc mặt ngưng trọng cẩn thận xem xét xung quanh. Nhưng kỳ lạ là ở đây chỉ có con ngựa này mà không thấy một bóng người nào khác.

Ba La Diệp nói nhỏ: “Đại sư, xem tình hình, này thì, đây là ngựa, của Không Thừa. Ông ta, vừa đến, nơi này, không lâu. Ngựa buộc, ở đây, có nghĩa là người, chưa đi xa.”

Huyền Trang nhìn quanh, một hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu, nói nhỏ: “Nơi này rất hẻo lánh, trong vòng bốn năm dặm xung quanh gần như không có nhà dân nào. Không Thừa không có khả năng đi bộ ra ngoài. Nếu bần tăng đoán không sai, ở đây hẳn phải có mật đạo!”

“Mật đạo?” Ba La Diệp kinh ngạc.

Huyền Trang gật đầu, nhìn tường thành đen sì phía đằng xa: “Mật đạo đi vào trong thành. Thời buổi loạn thế, ăn bữa sớm lo bữa tối, cả gia tộc đều ở trong thành, một khi bị quân địch vây thành, kết cục chẳng phải là họa diệt tộc hay sao? Vì vậy, một số quan lại, thậm chí là gia tộc lớn đều lén đào mật đạo dẫn ra ngoài thành, chuyện này cũng không có gì lạ.”

Ba La Diệp không hề hiểu lịch sử và phong thổ phương Đông, nơi này có khác biệt quá lớn so với Thiên Trúc. Một tòa châu phủ mà quy mô còn lớn hơn cả thành Khúc Nữ, thành Hoa Thị ở Thiên Trúc. Nghe Huyền Trang nói như vậy, hắn chợt nhớ tới mật đạo Lục La từng đi vào, nên cũng thấy hưng phấn hẳn, hai người liền tìm kiếm cẩn thận trong ngôi miếu thổ địa.

Trọng điểm là đại điện, tượng thổ địa không hoàn chỉnh dường như không giấu nổi mật đạo gì, mấy gian phòng rách nát trong hậu viện càng không thể. Hai người tìm kiếm một hồi lâu, đột nhiên phát hiện trong góc hậu viện có một giếng sâu. Miệng giếng có đường kính khoảng hai thước. Huyền Trang cúi đầu nhìn xuống dưới giếng, Ba La Diệp lấy từ trong ngực ra một hộp mồi lửa đánh lên đưa cho ngài. Huyền Trang không ngờ hắn lại mang theo thứ này nhưng cũng không nói gì, cầm mồi lửa soi quanh thành giếng một lát. Bốn phía thành giếng đều được xây bằng gạch xanh, gạch xây đã lâu ngày nên mọc đầy rêu, một số chỗ cũng không còn hoàn chỉnh.

Huyền Trang lặng lẽ nhìn, vẫy tay gọi Ba La Diệp tới: “Ngươi xem mấy viên gạch xanh bị mất kia có phải vừa đủ để một người bám vào leo xuống không?”

Ba La Diệp cúi xuống nhìn một lát, gật đầu: “Đại sư, hay là, ta xuống trước, xem sao?”

Huyền Trang gật đầu. Ba La Diệp nhanh nhẹn trèo xuống giếng, hai tay bám vào khe gạch, hai chân không ngừng lần tìm những chỗ có gạch bị rơi xuống. Quả nhiên vị trí của những viên gạch bị mất đều rất phù hợp để leo lên leo xuống. Ba La Diệp trèo xuống khoảng hai trượng, Huyền Trang đã không nhìn thấy hắn nữa. Ánh sáng yếu ớt từ mồi lửa không đủ để soi sáng bên dưới.

Huyền Trang sợ hắn trượt tay rơi xuống, đang căng thẳng chợt nghe thấy bên dưới có tiếng ồm ồm vọng lên: “Đại sư, ngài đúng là, thần cơ diệu toán! Trên thành giếng, quả nhiên có, đường hầm!”

Huyền Trang mừng rỡ nói: “Ngươi chui vào trước chờ ta. Ta sẽ xuống ngay.”

Nói xong tắt mồi lửa đi, bắt đầu leo xuống dưới. May mà ngài cũng là người khỏe mạnh, nhiều năm lang bạt khắp nơi khiến thể chất của ngài tốt hơn nhiều so với các tăng nhân chỉ quanh quẩn ở chùa, vì thế nên dù trong lòng có sợ thật, nhưng vẫn trèo được xuống dưới giếng sâu mà chẳng gặp trở ngại gì. Cách mặt giếng khoảng hai trượng, thành giếng quả nhiên có một đường hầm cao chừng hai thước. Ba La Diệp ngồi trong cửa hầm, đưa tay đỡ lấy ngài, cẩn thận kéo ngài vào.

Ba La Diệp đánh lửa lên xem, phát hiện một địa đạo sâu hun hút kéo dài về phía trước. Hai người liếc nhau, trong lòng đều căng thẳng. Đến cuối địa đạo này rốt cuộc sẽ có phát hiện kinh người gì?

***

Hậu trạch rất sâu, đêm đen như mực.

Trên đường huyện Hoắc Ấp vang lên tiếng trống canh rõ ràng. Đã là giờ sửu, phòng ngủ sau cơn cuồng hoan vô cùng tĩnh lặng, Quách Tể và Lý Ưu Nương đang ngủ say, tiếng ngáy ầm ầm đinh tai nhức óc. Bên giường của hai người, có một bóng người lặng lẽ đứng, hòa làm một với sự tối tăm tĩnh lặng trong phòng, chỉ có đôi mắt người đó như ngọn lửa cháy rực.

Bóng người nọ dường như rất quen thuộc với bố cục trong phòng, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giá nến, không ngờ lại lấy mồi lửa ra đánh. Tia lửa chiếu vào chiếc mặt nạ dữ tợn, lúc ẩn lúc hiện. Hắn nhẹ nhàng châm nến, trong phòng lập tức sáng bừng lên.

Người đó đi tới bên giường, nhìn thân thể to lớn của Quách Tể nằm trần trụi trên giường, cả người chỉ mặc một chiếc khố. Bên cạnh là Lý Ưu Nương trên người cũng chỉ có một chiếc yếm, khố lót bên dưới ngay cả mông và đùi cũng che không nổi. Toàn bộ thân thể trắng như tuyết đều lộ ra bên ngoài, cực kỳ kiều diễm.

Hai mắt người đó vằn đỏ tưởng như sắp phun ra lửa. Hắn lấy từ trong vạt áo ra một lọ sứ màu trắng, dùng ngón tay quệt thứ thuốc mỡ màu xanh biếc, nhẹ nhàng đưa tới chóp mũi Lý Ưu Nương. Bà ta đột nhiên hắt xì một cái, từ từ mở mắt ra.

Nhìn thấy người này, Lý Ưu Nương lại không hề giật mình sợ hãi. Đến khi phát hiện cả người mình gần như đang trần trụi, bà mới thấp giọng kêu lên đầy sợ hãi, kéo chăn che người mình lại.

“Không cần vờ vịt, chẳng phải nàng cố ý để ta nhìn thấy hay sao?” Người đó lạnh lùng nói.

Lý Ưu Nương khựng lại, rồi đột nhiên bật cười, yểu điệu lật chăn, để lộ ra thân hình tuyệt đẹp của mình trước mắt người đó, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là phải cho chàng nhìn rồi, chẳng lẽ đối với chàng mà thiếp còn phải che giấu hay sao?”

Từ phía sau mặt nạ vang lên tiếng ken két, người đó dường như đang nghiến răng, lạnh giọng hừ đáp: “Nàng cố ý khiêu khích ta hả?”

“Đúng thế!” Lý Ưu Nương cứ thế ngồi dậy, dang rộng hai cánh tay, phô bày đường cong tuyệt mỹ: “Chàng còn sợ thiếp khiêu khích sao? Chàng tu hành lâu như vậy, tâm như giếng sâu, Phật pháp tinh thâm. Trong mắt chàng, thiếp chỉ là một bộ xương da tô vẽ phấn hồng mà thôi.”

Phía sau mặt nạ, da đầu người đó nhẵn bóng, còn điểm tấn hương, không ngờ lại là một vị hòa thượng!

“Nàng biết rõ ta không có ý đó.” Người đó cả giận nói.

“Nếu không phải, vì sao chàng không đưa thiếp đi?” Lý Ưu Nương không hề nhượng bộ, lạnh lùng nói: “Chàng có thể trơ mắt nhìn thiếp bị giày vò dưới thân người này, trở thành người nhà họ Quách mà vẫn coi như không nhìn thấy gì, chàng còn có thể bị điều gì khích động mà không chịu nổi nữa đây?”

“Ta…” Người đó tức giận muốn phát điên, nhảy thẳng lên giường, đá mạnh vào lưng Quách Tể một cái. Không ngờ Quách Tể vẫn ngáy to, ngủ say như chết. Thân thể to lớn của hắn chỉ hơi rung nhẹ. Người đó vô cùng căm hận, đá thêm mấy cái, sau đó ngồi xuống dùng sức đẩy Quách Tể xuống đất.

Lý Ưu Nương lạnh lùng nhìn, không hề nhúc nhích.

Người đó vất vả một hồi lâu mới đẩy được Quách Tể ra mép giường, lại hùng hổ đá thêm mấy cái, Quách Tể mới lăn uỵch xuống đất.

Bị ngã như vậy, mà không ngờ Quách Tể vẫn ngủ say.

Người đó quay đầu lại, ánh mắt rực lửa nhìn Lý Ưu Nương, rồi đột nhiên lao tới bên người bà, xé tan chiếc yếm, lại cởi quần áo của chính mình, bắt đầu điên cuồng giày vò. Hai giọt nước mắt trong vắt khẽ lăn dài trên gò má của Lý Ưu Nương.

“Nàng…” Người đó mất hứng ngồi thẳng dậy.

Lý Ưu Nương dịch người vào góc giường, ôm đầu gối, thân thể trắng như tuyết co lại. Hai người yên lặng ngồi một lát, người đó nói: “Chuyện ta dặn, nàng đã nói với Quách Tể chưa?”

Lý Ưu Nương đờ đẫn gật đầu. Người đó vội nói tiếp: “Hắn có đồng ý không?”

“Làm sao lại không đồng ý?” Trên mặt Lý Ưu Nương lộ ra vẻ châm chọc: “Chàng là ai chứ? Trong mắt chàng, cả thiên hạ này còn có thể tính toán được, huống hồ là gã thất phu, bẩn thỉu ngu dốt này! Chàng tung ra con mồi lớn là chùa Hưng Đường, còn hắn lại đang bị dồn đến bước đường cùng, bất kể thế nào cũng phải há miệng đớp mồi thôi.”

“Rất tốt, rất tốt.” Người đó lộ vẻ hưng phấn: “Chỉ cần hoàng thượng đến ở tại chùa Hưng Đường, kế hoạch của ta chắc chắn sẽ thành công. Đến lúc đó ta sẽ đưa nàng cao chạy xa bay, sống một cuộc đời không khác gì thần tiên!”

Sắc mặt Lý Ưu Nương bình thản: “Tu Phật nhiều năm như vậy, chàng đã là cao tăng đắc đạo, vậy mà cũng hâm mộ thần tiên sao? Mang theo người phụ nữ dơ bẩn nhơ nhớp này sẽ cản trở đại sư như chàng trở thành La Hán.”

Người đó tức giận nói: “Tại sao ta giải thích thế nào nàng cũng không nghe? Bày mưu tính kế bao nhiêu năm, thành công chỉ còn đếm từng ngày, vậy mà nàng cũng không đợi được? Được rồi, được rồi! Đừng hờn dỗi nữa, ta còn phải đi làm một việc lớn, không thể ở lại đây lâu.”

“Tin tức chàng muốn biết cũng đã biết, muốn phát tiết cũng đã phát tiết xong, đương nhiên là nên đi rồi.” Lý Ưu Nương giận dỗi nói.

“Nàng…” Người đó dù rất tức giận, nhưng cũng không làm gì được: “Đúng rồi, ta nhắc nhở nàng một việc. Ngũ thức hương ta đưa cho nàng, nàng nhất định phải giấu thật kỹ. Đều tại nàng bất cẩn, để Lục La phát hiện thứ này, suýt nữa gây ra họa lớn rồi.”

Lý Ưu Nương liếc mắt nhìn hắn: “Đối với chàng mà nói, chuyện đó cũng đâu tính là rắc rối lớn, phẩy tay một cái là xử lý sạch sẽ. Có hơn một trăm mạng thôi mà, có phải chàng chưa từng giết người đâu.”

“Nàng…” Người đó thật sự không biết nói gì hơn nữa: “Được rồi, được rồi, ta không nói với nàng nữa. Lục La đã lớn rồi, tinh ranh lắm, đừng để nó nhìn ra cái gì, hàng ngày nàng phải cẩn thận một chút. Đúng rồi, ta đi thăm Lục La một lát. Lần trước, nó làm ta sợ quá, không ngờ lại nấp ngoài cửa rình giết ta, suýt nữa thì ta chết trong tay nó rồi.”

“Chàng…” Lý Ưu Nương kinh hãi: “Chàng không cần đi đâu.”

“Không sao. Mọi người trong nhà đều ngủ say rồi, sẽ không bị ai phát hiện đâu.” Người đó không thèm để ý.

“Không được!” Lý Ưu Nương nghiêm mặt: “Thiếp không cho phép chàng gặp nó! Làm xong việc rồi thì mau chóng rời khỏi nhà thiếp!”

“Nàng điên rồi à? Nàng có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Người đó không nén nổi cơn giận.

Lý Ưu Nương rất kiên quyết, lạnh lùng nhìn hắn, tỏ ra không hề yếu thế. Cuối cùng người đó đành chịu thua, hừ lạnh một tiếng xoay người đi.

“Chờ đã!” Lý Ưu Nương đột nhiên gọi lại.

“Còn chuyện gì nữa?” Người đó mất kiên nhẫn hỏi lại.

“Khiêng hắn lên.” Lý Ưu Nương chỉ Quách Tể đang nằm dưới đất, vẻ mặt giễu cợt nhìn hắn: “Chẳng lẽ chàng để một mình thiếp khiêng hắn lên à?”

Người đó đành quay lại.

Quách Tể dễ phải nặng đến hơn một trăm năm mươi cân, hai người phải vất vả lắm, dùng sức chín trâu hai hổ, vừa kéo vừa khiêng mới miễn cưỡng kéo được ông ta nằm lên giường, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi. Người đó lẩm bẩm nói: “Sao phải làm khổ mình thế.”

Nói xong cũng không thèm nhìn Lý Ưu Nương, xoay người đi thẳng ra cửa. Lý Ưu Nương lập tức kinh ngạc hỏi với theo: “Chàng định đi đâu?”

“Đi xem Lục La. Gần đây sát tâm của nó ngày càng nặng, chỉ e sẽ sớm gây ra họa lớn, ta phải nghĩ cách mới được.” Người đó vừa nói vừa đưa tay kéo then cửa ra.

“Không được.” Lý Ưu Nương vội vàng nhảy bật từ trên giường xuống, chợt nhớ ra mình chưa mặc quần áo, bà ta quơ vội một chiếc áo trên giá, khoác tạm vào người rồi đuổi theo.

Người đó đã quen đường quen lối, trực tiếp đi tới cửa phòng Lục La, lấy một con dao găm mỏng như cánh ve từ từ cắm vào khe cửa, nhẹ nhàng gạt một cái, cửa phòng liền mở ra. Lúc này Lý Ưu Nương cũng vội vàng chạy tới. Hai người giằng co ngoài cửa phòng một lát, đột nhiên trong phòng có tiếng nói, cả hai lập tức im bặt.

Đó là giọng của Lục La.

Người đó lộ ra sắc mặt quái dị, áp tai vào khung cửa thăm dò, mới phát giác ra nàng ta chỉ đang nói mê.

“Tại sao hiệu quả của ngũ thức hương đối với con bé này lại kém như vậy?” Người đó lẩm bẩm, lại trừng mắt nhìn Lý Ưu Nương, nói nhỏ: “Đều tại nàng, ngũ thức hương bị nó lén mang đi dùng lung tung, chỉ e đến thuốc giải nó cũng đã có rồi.”

Lý Ưu Nương cãi lại: “Kể cả nó có thuốc giải thì sao, chẳng lẽ lại dùng đều đặn mỗi ngày rồi mới đi ngủ à?”

Ánh mắt người đó tưởng như sắp phun ra lửa tới nơi rồi, hắn gằn giọng: “Nàng thì biết cái gì? Nếu dùng thuốc giải nhiều lần, thì cơ thể sẽ tự sản sinh ra một loại đề kháng với ngũ thức hương. Sau này nhất định phải chú ý cho kỹ.”

Lý Ưu Nương xem chừng đã hiểu, không dám nói gì nữa. Người đó mở cửa đi vào. Dù Lục La chỉ mê man nhẹ nhưng hắn cũng không hề sợ tiểu nữ tử sẽ thức giấc, mà châm nến lên ngay. Bởi lẽ ngũ thức hương là loại mê hương cực kỳ đáng sợ, ngũ thức bao gồm nhãn thức, nhĩ thức, tị thức, thiệt thức, thân thức. Một khi trúng mê hương, mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, mũi không thể ngửi, lưỡi không biết vị, thân không cảm giác. Trong loại mê hương này còn trộn cần sa, sau khi hít phải, tất cả các cảm giác bên ngoài đều biến mất, nhưng ý thức lại rơi vào cực lạc, nguyện vọng mãnh liệt nhất, giấu kín từ tận đáy lòng sẽ xuất hiện, giống như gặp ảo giác vậy.

Lần trước Huyền Trang trúng mê hương, mơ thấy mình được yết kiến Phật Tổ Như Lai. Còn mấy chục khách dâng hương tại miếu phán quan cũng trải qua một giấc mộng hoàng lương. Quách Tể thì năm lần bảy lượt đi tới thế giới cực lạc, trong lúc vợ mình đang trộm tình ngay bên cạnh.

Người đó cầm nến đi tới bên giường, Lục La đang ngủ say, mồ hôi ướt đẫm cả người, sắc mặt ửng hồng, thân thể nhỏ nhắn quấn chặt lấy chiếc chăn gấm, khóe môi hơi nhếch lên, đang lẩm bẩm tự nói.

“Huyền Trang ca ca, đừng đi, ở bên ta một lát nữa được không… Ca ca đang niệm kinh à? Vậy niệm ‘Già Ma kinh’ cho ta nghe được không…? Nếu nàng luôn từ chối lời bày tỏ của tình lang, thì dù đang xuân chim cũng sẽ dừng hót, giữa hè ve sầu cũng sẽ lặng im. Có lẽ nào nàng không muốn gật đầu ưng thuận chăng? Không phải, kỳ thực trong lòng nàng sớm đã ưng thuận rồi, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức ngây ra.

“Đúng thế, sự thẹn thùng đã ngăn cấm phái nữ chủ động quan tâm đến tình lang, cho nên khi nam nhân chủ động quan tâm đến các nàng trước, các nàng bao giờ cũng rất thích. Trong chuyện tình ái, nam nhân cần chủ động, phải biết khẩn cầu phái nữ trước. Và khi được tình lang khẩn cầu, nàng sẽ chăm chú lắng nghe và vui vẻ tiếp nhận.”

“Huyền Trang ca ca nghe xem, ‘Già Ma kinh’ nói thật hay! Ca ca đã đọc nhiều kinh thư như vậy rồi, vì sao không thể đọc ‘Già Ma kinh’ cho ta nghe?”

Thiếu nữ xinh đẹp trên mặt mang nét cười thì thầm tự nói, khóe mắt dường như đang chảy nước mắt, cũng không biết đang gặp một giấc mơ kiều diễm hay là đau thương.

“Trời ạ…” Lý Ưu Nương kinh hãi che miệng, mở to mắt nhìn người đó: “Lục La nó… nó… không ngờ lại thầm thương Huyền Trang đại sư rồi…”

Người đó mặt tái mét, hai mắt vằn tia đỏ, hừ mạnh một tiếng, nhét ngọn nến vào tay Lý Ưu Nương, không nói một lời, xoay người đi ra ngoài.

Lý Ưu Nương ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, lại ngơ ngác nhìn xuống ái nữ đang ngủ trên giường, thân thể mảnh mai nhất thời không thể đứng vững, ngồi bệt xuống nền đất lạnh, lấy hai tay che miệng, khóc nức nở.