← Quay lại trang sách

Chương 14 Kẻ bày kế, người tham dự, vị chủ sự

“Nào nào nào, đại sư Huyền Trang vất vả rồi. Tại lão nạp suy nghĩ không thỏa đáng mới khiến đại sư phải chịu khổ như vậy.” Pháp Nhã mỉm cười vẫy tay với Huyền Trang ra hiệu mời ngài ngồi xuống.

Huyền Trang rất thân với Pháp Nhã khi ở Trường An, một người là đại đức của Phật môn, còn lại là nhân tài trẻ tuổi của cửa Phật, hai người thường xuyên cùng nhau đàm thiền tranh luận. Tài ăn nói của Huyền Trang gần như không có đối thủ trong giới tăng nhân ở Trường An, chỉ có gặp Pháp Nhã mới không chiếm được lợi thế. Bởi vì lão hòa thượng này nghiên cứu quá mức hỗn tạp.

“Ngài đã đến đây thì chắc hẳn bệ hạ cũng đến rồi đúng không?” Huyền Trang cười khổ một tiếng, ngồi xuống chiếc giường đối diện với Pháp Nhã. Ba La Diệp không hề khách sáo, cũng đặt mông ngồi xuống, đưa tay cầm mấy chiếc bánh không ngừng nhét vào miệng.

“Đúng vậy, hôm qua đã hạ giá tại chùa Hưng Đường rồi.” Pháp Nhã cười, rót cho Huyền Trang một chén trà, hai tay đưa tới: “Lão nạp già rồi, đi đường xe cộ mệt nhọc, cũng không biết Thôi Giác lại nhốt đại sư vào đây, đến tận lúc này mới có thời gian tới gặp ngài, xin đại sư thứ tội.”

Huyền Trang và Ba La Diệp hai ngày rồi chưa ăn cơm, đói đến mức da bụng dính vào da lưng, ngài cũng không khách sáo, uống mấy chén trà, ăn chút bánh trái, trong đầu lại sắp xếp những chuyện trải qua mấy ngày nay, gật đầu nói: “Thực ra bần tăng nên nghĩ đến ngài từ sớm mới phải. Không Thừa là đệ tử của ngài, ông ta trụ trì chùa Hưng Đường, sau lưng đương nhiên là ngài điều khiển. Huống hồ những máy móc tinh vi phức tạp như vậy cũng chỉ có tài trí của ngài mới có thể thiết kế ra được.”

Pháp Nhã mỉm cười gật đầu: “Đại sư còn tra ra cái gì nữa?”

“Phân công.” Huyền Trang suy nghĩ một hồi, nói: “Một kế hoạch khổng lồ như thế này, bất kể Không Thừa hay là Thôi Giác đều không có khả năng là người bày kế và khống chế ở phía sau. Có thể bày ra kế hoạch phức tạp, với nguồn tài lực khổng lồ như vậy cũng chỉ có lão hòa thượng ngài. Theo bần tăng, Phật môn có lẽ không tham dự toàn diện vào việc này, nhiều nhất chỉ là bí mật ủng hộ tiền bạc. Và, cũng chỉ có địa vị của ngài mới có thể điều động được tiền bạc của Phật môn. Còn trong triều đình, người chủ sự có lẽ là Bùi Tịch đại nhân đúng không? Xây dựng chùa Hưng Đường là ý chỉ của thái thượng hoàng, lại xây dựng với quy mô lớn như vậy, trong triều đình nếu không có một nhân vật làm chỗ dựa vững chãi thì tuyệt đối không thể thực hiện được. Vốn bần tăng nghi là Tiêu Vũ, cũng chỉ có sự cuồng nhiệt đối với Phật môn của ông ấy mới đủ để ủng hộ ngài mà bất chấp khả năng chọc giận hoàng đế. Có điều quyền hạn và địa vị của Tiêu Vũ lại không đủ, sau đó bần tăng nghe nói địa vị của Bùi Tịch đang gặp nguy hiểm, vì thế đoán được ‘vị quý nhân’ trong triều đình có lẽ là Bùi Tịch.”

“Không sai!” Pháp Nhã nhìn ngài tán thưởng: “Bùi Tịch đại nhân là người phò tá thái thượng hoàng, trước kia khống chế phủ Tần Vương, giết chết Lưu Văn Tĩnh, làm không ít chuyện khiến bệ hạ bất mãn. Sau khi bệ hạ lên ngôi, căn cơ chưa ổn, lại tuân theo lời dạy của người xưa ‘Con ba năm không đổi đạo cha’, nhất thời không hạ thủ với Bùi Tịch ngay được. Có điều trong lòng Bùi Tịch rất rõ, cứ bị động như vậy, kết cục của hắn e rằng cũng giống như Lưu Văn Tĩnh, vì vậy mới cùng lão nạp liên thủ tạo ra kế hoạch này, mạo hiểm một chuyến.”

“Cho đến nay bần tăng vẫn không rõ mục đích cuối cùng của ngài. Nhưng biết chắc một điều với hùng tài đại lược của đương kim thiên tử, các ngài chưa chắc có thể được toại nguyện.” Huyền Trang lắc đầu: “Kế hoạch này của ngài rất chu đáo tỉ mỉ, Phật môn cung cấp tài chính, Bùi Tịch ở triều đình cung cấp nhân lực, thậm chí có thể phái đại quân đi bắt sơn tặc về làm khổ sai. Tại địa phương có Thôi Giác phụ trách toàn diện, trong chùa có đệ tử tâm phúc Không Thừa của ngài tọa trấn. Chỉ sợ cho đến nay, sơ hở duy nhất cũng là lớn nhất chính là chi tiêu thật sự quá lớn khiến triều đình chú ý phái người đến tra sổ sách của Thôi Giác, buộc Thôi Giác không thể không giả chết, bí mật ẩn nấp đi.”

Pháp Nhã trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Điểm này không thể coi là sơ hở. Tài chính khi đó không phải là triều đình cung cấp mà do lấy danh nghĩa Thôi Giác đi quyên tiền khắp nơi, vì vậy việc chi tiêu không hề chịu sự chi phối của triều đình. Triều đình phái người đến kiểm tra sổ sách dĩ nhiên phiền phức, nhưng Thôi Giác giả chết còn có nguyên nhân là bởi công trình xây dựng trên mặt đất đã hoàn thiện, công trình ngầm dưới đất còn cần hắn ngày đêm giám sát. Thế nên hắn không thể làm huyện lệnh nữa, dứt khoát tự vẫn giả chết. Một là người chết nợ hết, triều đình không còn lý do. Hai là hắn có thể thoát thân đi giám sát công trình. Sơ hở lớn nhất thật sự không phải Thôi Giác mà là Trường Tiệp.”

“Trường Tiệp?” Huyền Trang kinh hãi: “Nhị ca của bần tăng rốt cuộc đóng vai trò gì trong kế hoạch này?”

Năm đó Trường Tiệp giết sư phụ rồi bỏ trốn khiến Huyền Trang cực kỳ đau khổ, thề nhất định phải tìm được Trường Tiệp. Khi xưa, nữ Bà La Môn bởi vì thân mẫu rơi vào địa ngục mà nguyện chịu hết kiếp vị lai giúp thân mẫu thoát khỏi bể khổ. Từ nhỏ Trường Tiệp đối với ngài vừa ca ca vừa như thân phụ, ngài là đệ đệ há có thể nhìn ca ca trầm luân bể khổ mà không làm gì?

Vì thế ngài mới bôn ba nhiều tháng, đi khắp thiên hạ tìm Trường Tiệp.

“Trường Tiệp chính là người dễ bị lộ nhất trong kế hoạch này, vì là người liên lạc.” Pháp Nhã thở dài: “Kỳ thực bất kể lão nạp, Bùi Tịch đại nhân hay là Thôi Giác và Không Thừa đều tương đối an toàn, không thu hút sự chú ý của người khác, những người dễ bị lộ nhất chính là người bôn tẩu khắp nơi, truyền đạt và điều hòa ý chí của các bên. Năm đó lão nạp hao tâm tổn sức lựa chọn, người này phải có tướng mạo bình thường, không quá nổi bật, không thu hút sự chú ý của người khác, nhưng học thức phải uyên thâm, khi đến các chùa đều có thể thuyết phục các trụ trì, ngoài ra còn phải nhanh nhạy, gan dạ, có niềm tin không rời đối với Phật môn. Ngài biết lựa chọn tốt nhất lúc đầu được bọn ta nhất trí công nhận là ai không?”

Ánh mắt ông ta sáng rực nhìn Huyền Trang, trong mắt có vô vàn ý tứ.

“Không phải là Trường Tiệp sao?” Huyền Trang cau mày.

“Không phải Trường Tiệp, mà chính là ngài!” Pháp Nhã nhìn Huyền Trang với vẻ mặt phức tạp: “Ngài năm đó mới vẻn vẹn hai mươi mốt tuổi!”

“Bần tăng?” Huyền Trang kinh ngạc.

Ngay cả Ba La Diệp đang ăn uống ngon lành, trong miệng còn ngậm một miếng bánh, cũng trợn mắt ngỡ ngàng nhìn Pháp Nhã.

“Tướng mạo bình thường, học thức uyên bác, bình tĩnh tỉnh táo, can đảm cẩn trọng, niềm tin kiên nghị…” Pháp Nhã thở dài thườn thượt: “Những ưu điểm này, ai có thể hơn được ngài chứ?”

“Không sai, không sai!” Ba La Diệp lầu bầu hùa theo. Hắn đã được chứng kiến sự lợi hại của hòa thượng này, những ưu điểm trên còn xa mới đủ để khái quát sự lợi hại của Huyền Trang.

Huyền Trang cười khổ không thôi: “Vì sao lại không có ai nói với bần tăng việc này?”

“Không phải lão nạp không muốn tìm ngài, mà là đại sư Huyền Thành trụ trì chùa Không Tuệ không chịu!” Pháp Nhã chán nản nói: “Cũng không biết vì sao đại sư Huyền Thành lại tán thưởng ngài như vậy, nói thẳng với lão nạp rằng ngài chính là nhân tài kiệt xuất trăm ngàn năm khó gặp của Phật môn, thậm chí có khả năng khiến sự hưng thịnh của Phật môn phát huy tới tột đỉnh. Ông ấy tuyệt đối không cho phép lão nạp mang ngài đi để sử dụng như một quân cờ.”

“Đại sư Huyền Thành…” Mắt Huyền Trang ươn ướt. Năm đó hai huynh đệ ngài chạy nạn đến Ích Châu, thân ở loạn thế, cơm áo không có, may được đại sư Huyền Thành thu nhận, dạy dỗ chu đáo, hào phóng tặng cho kinh thư quý hiếm, vì thế học vấn của Huyền Trang mới tăng tiến cực nhanh, trở thành một nhân vật nổi tiếng ở Ích Châu. Nhưng đại sư Huyền Thành chưa hề nói với ngài rằng là kỳ vọng của đại sư đối với ngài lại cao như vậy!

“Sau đó ngài một lòng một dạ muốn ra ngoài tham học, chu du thiên hạ, để lại bức thư, không từ mà biệt, lão hòa thượng cũng không có biện pháp nào. Đúng lúc này nhị ca Trường Tiệp của ngài chủ động đề nghị đảm nhiệm vị trí này. Nhưng khi đó Huyền Thành lại muốn Trường Tiệp làm người kế vị của mình, truyền lại y bát cho hắn nên trong lòng cũng do dự. Mà Trường Tiệp kiên quyết phải làm, lão hòa thượng thấy ý chí của hắn kiên cường không kém ngài nên đã đồng ý”, Pháp Nhã nói.

Huyền Trang cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, nhị ca của mình… lại thay mình đi con đường này!

“Vì sao Trường Tiệp lại giết Huyền Thành đại sư?” Huyền Trang thấp giọng hỏi.

“Không thể không giết, không giết không được!” Mắt Pháp Nhã cũng ươn ướt: “Kế hoạch này của lão nạp một khi thành công đủ để giữ cho Phật vận trăm năm không suy, nhưng một khi bại lộ sẽ gặp phải đả kích thảm trọng. Chẳng những tất cả mọi người tham gia đều sống không nổi, mà những ngôi chùa quyên góp tiền, thậm chí cả Phật môn đều sẽ gặp tai ương. Trường Tiệp chấp nhận làm việc nguy hiểm này thì phải triệt để cắt đứt quan hệ với chùa Không Tuệ, với cả Phật môn, thậm chí trở thành kẻ thù của chúng ta. Thế nên, đại sư Huyền Thành mới vì đại nghĩa diệt thân, để Trường Tiệp một đao chém xuống đầu mình.”

Huyền Trang lặng lẽ ngẫm lại cảnh tượng đẫm máu đó, nghĩ đến sự thảm thiết bi tráng của đại sư Huyền Thành, sự giày vò và đau khổ trong lòng nhị ca Trường Tiệp. Ngài không thể nào ngờ được, người thân mình cần tìm lại là một kẻ dám hy sinh vì đại đạo trong kế hoạch thần bí này.

“Vậy thì Trường Tiệp bây giờ ở nơi nào?” Huyền Trang tràn ngập chờ mong.

Pháp Nhã cười khổ: “Hắn ở đâu, trên đời này không ai biết. Nếu biết, hắn đã chết từ lâu rồi.”

“Vì sao lại thế?” Huyền Trang kinh hãi hỏi.

Pháp Nhã hơi do dự, suy nghĩ một hồi lâu mới thở dài: “Được rồi, lão nạp sẽ nói với ngài từ đầu chí cuối! Để chấp hành kế hoạch, giúp các bên phối hợp với nhau chặt chẽ, Trường Tiệp suốt ngày bôn ba giữa các chùa chiền và dinh thự ở kinh thành. Năm Vũ Đức thứ chín, cuộc binh biến Huyền Vũ Môn bùng nổ, tình thế trong triều cực kỳ hỗn loạn, kế hoạch không thể tiến hành tiếp, thế nên lão nạp quyết định co lại, tạm thời che giấu lực lượng đi. Thời gian đó địa vị của Bùi Tịch lung lay sắp đổ, ai cũng không đoán được tân hoàng đế lên ngôi sẽ làm gì ông ta. Để động viên tinh thần Bùi Tịch, bản thân lão nạp không tiện ra mặt, liền sai Trường Tiệp đến ở trong Bùi gia, ổn định tâm tình của ông ta, làm pháp sự cho ông ta. Bùi Tịch có ba nữ nhi, đại nữ và nhị nữ đều đã xuất giá, chỉ còn lại tam nữ tên gọi Bùi Tương còn ở khuê phòng. Cũng chẳng biết tại sao, có lẽ do hai người tiếp xúc với nhau trong thời gian dài, thêm vào đó Trường Tiệp nhiều năm chịu gian khổ khiến hắn mệt mỏi, không ngờ hắn lại tự mình quyết định hôn sự với tam tiểu thư Bùi Tương…”

“Cái gì?” Huyền Trang hết sức kinh ngạc, dù thế nào cũng không thể tin đã xảy ra chuyện như vậy.

Pháp Nhã cười khổ: “Lão nạp cũng không ngờ! Chuyện này căn bản không giấu được người khác. Khi đó, Bùi Tịch phò tá thái thượng hoàng, còn không biết tân hoàng đế sẽ xử trí ông ta thế nào, cả ngày lo lắng bất an, trong nhà lại xảy ra chuyện này. Đáng sợ hơn là tân hoàng đế ngôi vị chưa vững, lại gặp lúc Nghĩa An quận vương Lý Hiếu Thường mưu phản. Tân hoàng đế sợ trọng thần trong triều cấu kết với Lý Hiếu Thường, liền phái ‘Người bất lương’ đến nhà Bùi Tịch giám sát, thế nên cả hoàng đế cũng biết chuyện này…”

Tình hình quả thật nguy cấp, ngay cả Huyền Trang là người ngoài cuộc cũng phải toát mồ hôi lạnh.

Ba La Diệp bên cạnh bổ sung: “Không sai, khi đó ta cũng đã gia nhập ‘Người bất lương’, ta được sắp xếp theo dõi một nhà buôn Tây Vực người Hồ. Bởi vì tặc soái cho rằng thương nhân người Hồ này có khả năng bán quân giới cho Lý Hiếu Thường.”

“Vậy sau đó thế nào?” Huyền Trang vội vàng hỏi Pháp Nhã.

“Sau đó Bùi Tịch nổi giận muốn giết Trường Tiệp. Không ngờ Trường Tiệp thần thông quảng đại, trong tướng phủ canh phòng nghiêm ngặt mà vẫn dẫn theo tam tiểu thư trốn ra được.” Pháp Nhã lắc đầu: “Việc này lan truyền ngày càng rộng, sau ngay cả các đồng liêu trong triều đình cũng biết, Bùi Tịch đâm lao phải theo lao, dứt khoát phái một đội sát thủ truy sát. Lúc này lão nạp mới biết mắt chọn người của mình thật là tinh tường, Trường Tiệp lấy sức một người, còn mang theo nữ nhi, chẳng những vẫn chạy thoát khỏi quân truy sát mà còn bí mật chuyển hai bức thư đến tay lão nạp và Bùi Tịch.”

“Trong thư viết cái gì?” Huyền Trang hỏi.

Pháp Nhã suy nghĩ một hồi, nói: “Trong thư hắn viết, mấy năm nay nhẫn nhục thực hiện nhiệm vụ, phải mai danh ẩn tích lang bạt khắp nơi, bản thân không còn giới nào là không phạm, niềm tin trong lòng đã sớm sụp đổ từ lâu. Lý do sống duy nhất chính là không biết mình rốt cuộc sống vì cái gì. Đến tận lúc gặp tam tiểu thư, hắn mới hiểu được ý nghĩa khác của cuộc sống. Hắn chỉ mong cuộc đời này cùng tam tiểu thư ẩn cư thôn dã, nam cày nữ dệt, không muốn dính dáng đến thị phi của nhân gian. Hắn hy vọng lão nạp và Bùi Tịch cho hắn một con đường sống.”

Chỉ qua lời kể của Pháp Nhã, Huyền Trang vẫn có thể cảm nhận được sự đau khổ không thể giải thoát trong lòng Trường Tiệp. Ngài cười lạnh một tiếng: “Các vị có bỏ qua cho Trường Tiệp không?”

“Thủ đoạn của hắn cao lắm! Ngài cho rằng là hắn cầu khẩn bọn ta sao?” Pháp Nhã cười khổ: “Hắn viết ra toàn bộ kế hoạch của bọn ta, không biết để ở đâu, tuyên bố chỉ cần bọn ta dám đối phó hắn, thứ kia sẽ được đưa đến trước mặt hoàng đế. Ngài nói xem bọn ta có thể làm gì hắn?”

Huyền Trang yên lặng.

“Thế nên lão nạp và Bùi Tịch không thể không thoả hiệp, hắn thích làm thế nào thì kệ hắn. Chỉ cần bọn ta có thể thực hiện kế hoạch thuận lợi đến cùng là được. Một khi kế hoạch thành công, mọi dấu vết bị xóa sạch, dù hắn chính miệng nói với hoàng đế bọn ta cũng không ngại.”

Huyền Trang cũng cười khổ không thôi, thật sự không ngờ nhị ca của mình lại có thủ đoạn như vậy, ngay cả mưu tăng Pháp Nhã cũng bị đùa giỡn: “Thảo nào mấy ngày trước bần tăng có nhắc đến Trường Tiệp trước mặt Thôi Giác, ngài ấy tỏ ra cực kỳ căm hận, thì ra Trường Tiệp đã phản bội các vị.”

Pháp Nhã gật đầu, trên mặt lộ vẻ thương xót: “Trên đời này, người hận Trường Tiệp nhất chỉ sợ chính là Thôi Giác.”

“Vì sao?” Huyền Trang tò mò hỏi.

“Thôi Giác bị hắn hại quá thảm…” Pháp Nhã lắc đầu không thôi.

Đúng lúc này đột nhiên chiếc sập ngồi rung động, dường như có vật nào đó đang từ dưới đất chui lên. Huyền Trang nghiêng người, lập tức phát hiện một bóng người từ dưới gầm sập chui ra, tóm lấy áo Pháp Nhã kêu lên: “Phụ thân ta rốt cuộc thế nào rồi?”

Huyền Trang và Ba La Diệp hết sức kinh ngạc. Người từ dưới sập chui ra này rõ ràng là Lục La!

“Tiểu thư, cứ bình tĩnh, đừng vội!” Pháp Nhã phất tay: “Ta đã bảo tiểu thư cứ lẳng lặng mà nghe, sao giờ lại chui ra rồi.”

“Ta phải gặp phụ thân ta!” Lục La vội vã liếc Huyền Trang một cái, lại trợn mắt nhìn Pháp Nhã.

“Lúc này phụ thân của tiểu thư không thể gặp ai cả.” Pháp Nhã bật cười nói.

Huyền Trang thở dài, mặc dù không biết vì sao Lục La đột nhiên xuất hiện, nhưng ngài cũng biết tâm nguyện lớn của thiếu nữ này, liền nói nhỏ: “Lục La tiểu thư, lúc này sợ là phụ thân tiểu thư đang đóng giả Không Thừa đi theo hoàng đế.”

“Không Thừa?” Không biết vì sao ánh mắt Lục La vẫn không chịu nhìn thẳng vào Huyền Trang, nàng cúi đầu nói: “Không Thừa chẳng phải đã bị ta giết hay sao?”

Huyền Trang cười gượng: “Chính vì tiểu thư đã giết Không Thừa thật nên phụ thân tiểu thư mới buộc phải đóng giả Không Thừa để đối phó hoàng đế.”

Nói đoạn ngài liền kể lại chuyện xảy ra ở viện Sa Bà ngày hôm đó, Lục La bỗng ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Huyền Trang, run run nói: “Ngươi nói… Người ở cùng mẫu thân ta hôm đó… là phụ thân ta?”

Pháp Nhã cười ha hả: “Tiểu thư, chẳng phải lão nạp đã nói rồi sao, lão nạp có thể hoàn thành tất cả mọi tâm nguyện của tiểu thư. Chẳng lẽ người bí mật hẹn hò với mẫu thân mình là phụ thân mình, tiểu thư vẫn không hài lòng sao?”

Tin tức quá bất ngờ này khiến tiểu nữ tử tâm tư đơn thuần này ngây cả người.

Hôm đó nàng bị Pháp Nhã đưa tới chùa Hưng Đường, nói sẽ giải quyết hai vấn đề khó khăn trong lòng nàng. Nhưng sau khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trong viện Bồ Đề, chẳng bao lâu sau Pháp Nhã xuất hiện, đưa nàng đến gian mật thất này, dặn nàng chui xuống dưới sập, bất kể nhìn thấy người nào, nghe thấy lời gì đều không thể phát ra tiếng động, càng không thể chui ra ngoài.

Lục La hứa sẽ nghe lời, nhưng không ngờ người đến lại là Huyền Trang!

Từ lâu tâm tư của nàng đối với Huyền Trang đã có chút khác thường, còn tưởng Pháp Nhã đến khuyên nhủ Huyền Trang hoàn tục để thỏa tâm nguyện của mình, nhất thời trong lòng vui sướng, cả người như mềm ra. Lại không ngờ nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ chẳng hề liên quan đến chuyện này, nàng đang thất vọng thì bị những lời của hai người làm cho trợn mắt há mồm.

Không ngờ phụ thân mình vẫn còn sống! Việc tự vẫn năm đó lại là một vụ giả chết!

Lục La mặc dù hành sự lỗ mãng, nhưng không phải là người không có tâm cơ, vì thế vẫn kiên nhẫn nghe. Sau đó nghe thấy phụ thân mình bị Trường Tiệp hại thê thảm, nàng không thể kìm lòng được nữa, lập tức chui ra.

Nàng ngơ ngác suy nghĩ một hồi lâu, hỏi Pháp Nhã: “Phụ mẫu hẹn hò, đương nhiên là không sao. Nhưng còn Quách Tể? Mẫu thân ta đã tái giá với ông ấy, làm vậy chẳng phải là có lỗi với ông ấy sao?”

Mặc dù Pháp Nhã và Huyền Trang đều là những người trí tuệ cực cao nhưng nghe thấy mấy lời này cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói sao. Không biết trả lời tiểu nữ tử này như thế nào? Nói sinh mẫu nàng không giữ đạo hiền thê à? Cũng không đúng, đó dù sao cũng là cố lang của bà. Nói bà nên vụng trộm với Thôi Giác à? Như vậy càng không ổn, hai người mặc dù chưa từng ly hôn, nhưng Thôi Giác được coi như đã chết, hôn ước tự động bị xóa bỏ, hơn nữa bà lại tái giá với Quách Tể…

Hai người đều vô cùng đau đầu.

Pháp Nhã đành phải lảng sang chuyện khác: “Tiểu thư Lục La, dù thế nào thì lão nạp cũng đã gỡ bỏ được nút thắt bấy lâu trong lòng tiểu thư rồi đúng không? Từ giờ tiểu thư sẽ không còn hận mẫu thân của mình nữa chứ?”

Lục La trầm ngâm một hồi, lại cảm thấy chuyện này rất khó suy nghĩ rõ ràng, nhưng dù sao thì sự căm hận đối với mẫu thân của nàng cũng phai đi rất nhiều. Như thể… như thể đối tượng vụng trộm của mẫu thân là phụ thân mình cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được, thế nên nàng gật đầu.

“Lão nạp giữ lời, tâm nguyện đầu tiên của tiểu thư xem như hoàn thành rồi chứ?” Pháp Nhã cười cười nói.

Lục La đỏ mặt gật đầu, kéo vạt áo thi lễ: “Đa tạ đại sư!”

Huyền Trang và Ba La Diệp chưa bao giờ thấy nàng dịu dàng, lễ phép như vậy, nhất thời đều ngây người. Nhìn nàng cố làm ra vẻ nghiêm trang, Ba La Diệp cũng cảm thấy khó chịu thay cho nàng, phù một tiếng bật cười. Lục La hùng hổ trừng mắt nhìn hắn, Ba La Diệp lập tức im thít.

Pháp Nhã khẽ ho một tiếng. Lục La lập tức thu lại vẻ hùng hổ, ngoan ngoãn ngồi xuống mép sập, vẻ mặt như một tân nương vừa về nhà chồng, vô cùng nhu thuận, khiến Huyền Trang và Ba La Diệp vừa buồn cười vừa kinh hãi. Lão hòa thượng này rốt cuộc dùng thủ đoạn nào mà có thể hàng phục tiểu ma nữ này trở nên ngoan ngoãn như vậy?

Hai người đã quá nhiều lần bị Lục La bắt nạt, hoàn toàn không thể tin được hôm nay nàng lại bỗng dưng thay tính đổi nết trở thành một tiểu thư khuê các, chắc chắn trong chuyện này có vấn đề.

“Còn tâm nguyện thứ hai của tiểu thư…” Pháp Nhã cười ha hả.

“Đại sư…” Lục La đỏ mặt liếc Huyền Trang một cái rồi lại vội vàng cúi đầu.

“Có cái gì đâu chứ? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đâu phải chuyện gì mất mặt.” Pháp Nhã cười ha ha, quay sang nói với Huyền Trang: “Lão nạp nói thẳng nhé. Đại sư này, Lục La tiểu thư đối với ngài vẫn…”

Ông ta còn đang lựa chọn từ ngữ, Huyền Trang đã gật đầu: “Bần tăng biết…”

“Ơ…” Lần này đến phiên Pháp Nhã giật mình: “Ngài biết?”

“Biết chứ!” Huyền Trang thản nhiên nói: “Lục La tiểu thư vẫn cho rằng phụ thân mình bị Trường Tiệp bức tử, vì vậy hận lây sang bần tăng, vẫn muốn giết bần tăng. Có điều bây giờ tiểu thư đã biết Thôi Giác còn sống, chuyện này có nguyên nhân khác, chắc hẳn sẽ không tìm cách ám sát bần tăng nữa chứ?”

Huyền Trang vẫn rất đau đầu vì việc này, bên cạnh có một tiểu sát thủ tàn nhẫn đi theo, chỉ chờ có cơ hội liền đâm một dao, dù là ai đi nữa thì cũng không thể nào bình thản nổi.

Lục La lắc đầu như trống lắc, lúng túng nói: “Không… Chắc chắn là không…”

Pháp Nhã cười gượng: “Lão nạp nói không phải việc này. Huyền Trang đại sư, kỳ thực Lục La tiểu thư rất thương yêu ngài, mong đại sư hoàn tục, cùng nàng thành một mối lương duyên…”

“Phụt…” Huyền Trang phun nước trà trong miệng ra, sau đó không khép được miệng nữa.

“Ơ… Khụ khụ…!” Ba La Diệp thì bị nghẹn bánh ngọt, khuôn mặt đen sạm biến thành đỏ tía.

Lục La không ngờ Pháp Nhã lại nói trắng phớ như vậy, lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ lên, đầu cúi gằm xuống.

Nhất thời bốn người trong phòng trợn mắt nhìn nhau, ai cũng không thể mở lời.

“A Di Đà Phật!” Một hồi lâu sau Huyền Trang mới bình tĩnh lại, chắp tay nghiêm nghị nói: “Thiền sư Pháp Nhã, ý ngài là gì? Ngài và bần tăng cũng tương giao được mấy năm, lòng hướng Phật của bần tăng chẳng lẽ ngài không rõ sao? Cái túi da này của bần tăng sớm đã gửi gắm cho thanh đăng cổ Phật, không còn có nghiệt duyên nhân gian. Lục La tiểu thư vẫn còn tâm tính thiếu nữ, nhưng thiền sư là người nào, sao phải khiến một thiếu nữ vô tội lầm đường lạc lối?”

“Ta không phải tâm tính thiếu nữ!” Lục La bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ dịu dàng nhìn ngài, quật cường nói: “Ta thật lòng yêu thương ngươi, làm sao? Không được à?”

Huyền Trang không nói gì, chỉ lẩm bẩm niệm kinh Phật.

“Ba La Diệp nói, tình yêu tuyệt đối không phải chuyện mất mặt, nó là tình cảm tốt đẹp nhất trên đời.” Lục La nước mắt lưng tròng: “Ta thật lòng yêu thương ngươi, vì sao không dám nói ra? Vì sao phải che giấu? Ngươi là đệ tử Phật môn, ngươi là thánh nhân, có thể cắt đứt lục dục, vứt bỏ hồng trần, ta chỉ là một người bình thường, yêu thương ai là lỗi của ta hay sao?”

“Xem ngươi đã làm được chuyện tốt thế nào chưa!” Huyền Trang hùng hổ trợn mắt nhìn Ba La Diệp.

Ba La Diệp ấm ức: “Ta chỉ nói với tiểu thư về ‘Già Ma Kinh’ chứ có bảo tiểu thư đi yêu một hòa thượng đâu?”

Huyền Trang tức đến khó thở, lại không làm gì được hắn.

Pháp Nhã thở dài: “Đại sư, chuyện này lão nạp biết là khó, nhưng đây cũng là việc vạn bất đắc dĩ.”

“Ngài đầu độc tâm hồn một thiếu nữ, có cái gì là bất đắc dĩ? Dựa vào mưu trí của ngài, chẳng lẽ không phải dễ như trở bàn tay?” Huyền Trang lạnh lùng nhìn ông ta, châm chọc.

“Đại sư có điều không biết!” Pháp Nhã cười khổ: “Ngay từ mười năm trước, đại sư Huyền Thành đã yêu cầu lão nạp, trong bất cứ tình huống nào cũng không thể làm hại tính mạng ngài. Sau đó ngài không tham gia kế hoạch này nên việc này cũng không cần nhắc lại nữa. Tuy nhiên, mấy tháng nay ngài nhất quyết đến Hoắc Ấp tìm Trường Tiệp, lão nạp liền đưa tin cho Không Thừa và Thôi Giác, yêu câu bọn họ bảo vệ an toàn cho ngài. Nhưng ai ngờ ngài thật là lợi hại, tự mình tìm được đến trung tâm của kế hoạch này, ép Thôi Giác không thể không hiện thân. Cũng không biết vì sao, Thôi Giác cố chấp cho rằng ngài là kẻ thù nguy hiểm nhất, chẳng những không chấp nhận kế hoạch của bọn ta mà còn sẽ tiết lộ kế hoạch này ra, vì vậy hắn năm lần bảy lượt yêu cầu lão nạp cho phép giết ngài. Nhưng lão nạp đã hứa với Huyền Thành, làm sao có thể nuốt lời? Lão nạp nhiều lần từ chối, yêu cầu hắn không được hành động thiếu suy nghĩ.”

Huyền Trang tin tưởng những lời này của Pháp Nhã, bởi vì chính Thôi Giác cũng từng nói, hắn đã đáp ứng người khác sẽ không giết mình. Xem ra là do áp lực từ Pháp Nhã.

“Nhưng…” Pháp Nhã thở dài không thôi: “Mấy ngày trước, Thôi Giác đến huyện nha Hoắc Ấp một chuyến mới biết ái nữ bảo bối của mình lại yêu thương một vị hòa thượng, chính là ngài đây. Hắn vô cùng tức giận, hạ quyết tâm nhất định phải giết ngài. Thế là hắn và lão tăng đánh cuộc một lần, có giết ngài hay không, không phải do bọn ta quyết định mà là do Lục La tiểu thư quyết định!”

“Cái gì?” Huyền Trang và Lục La cùng kinh ngạc nhìn ông ta.

“Đó cũng là để xem trong lòng Lục La tiểu thư, rốt cuộc phụ thân quan trọng hơn hay hòa thượng ngài quan trọng hơn.” Pháp Nhã nói: “Bí mật của bọn ta, đã tiết lộ hết cho ngài, nếu được thả ra, ngài nhất định sẽ phải nói với bệ hạ, đúng không?”

Huyền Trang suy nghĩ một hồi, quả quyết gật đầu: “Không sai, bần tăng không biết cốt lõi kế hoạch của các vị, nhưng bần tăng biết, kế hoạch này sẽ làm tổn hại sự uy nghiêm của đế vương và luật pháp triều đình. Chuyện này quá mức điên cuồng, một khi bị triều đình tra ra, Phật môn sẽ phải hứng chịu một kiếp nạn to lớn. Bần tăng không cho phép chuyện này xảy ra. Huống hồ Phật môn cũng không nên dùng thủ đoạn lén lút, kỳ quái này để cầu được hưng thịnh. Bản chất của Phật gia nằm ở giáo hóa lòng người, việc các vị đang làm chỉ là tà đạo thôi.”

“Thôi Giác phán đoán về ngài quả nhiên không sai!” Pháp Nhã tiếc nuối nhìn ngài, lại nhìn Lục La: “Lục La tiểu thư, tình thế trước mắt này tiểu thư rõ rồi chứ? Nếu tăng nhân này đi ra ngoài, tất cả những gì phụ thân tiểu thư làm đều bị vạch trần, sáng rõ như ban ngày. Đến lúc đó triều đình phẫn nộ, phụ thân tiểu thư chắc chắn đầu lìa khỏi cổ, ngay cả sinh mẫu của tiểu thư và Quách Tể cũng không tránh được kết cục bị chém đầu. Đối với tiểu thư bên nào nhẹ bên nào nặng, tiểu thư cứ tự mình suy nghĩ.”

Lục La chết lặng người, không ngờ mình phải đối mặt với một lựa chọn giằng xé tâm can.

“Vì sao lại bắt ta phải lựa chọn?” Lục La căm hận nhìn Pháp Nhã, hét lên.

“Đây không phải chủ ý của lão nạp.” Pháp Nhã thở dài: “Là chủ ý của phụ thân tiểu thư. Ông ấy cho rằng, tiểu thư tự tay chặt đứt nghiệt duyên với hòa thượng này, mới có thể triệt để giải thoát. Vận mệnh của tiểu thư do phụ thân tiểu thư sắp xếp, lão nạp cũng hết cách.”

Lục La ngây ngốc nhìn Huyền Trang, nước mắt tràn ra trên gương mặt tuyệt mỹ.

“Kỳ thực cũng rất dễ lựa chọn.” Pháp Nhã nói: “Chỉ cần Huyền Trang đáp ứng tiểu thư hoàn tục, tất cả đều được giải quyết dễ dàng.”

Huyền Trang dứt khoát không thèm để ý đến ông ta.

“Hừ, các ngươi muốn thế nào là phải thế ấy à?” Ba La Diệp cười lạnh, rút đoản đao từ trong lòng ra: “Lão tử giết ra ngoài, chỉ sợ lão hòa thượng già nhà ngươi cũng không cản được!”

Pháp Nhã mỉm cười nhìn hắn, không nói.

Ba La Diệp cảm thấy không ổn, lập tức lao đến bên cửa sổ, đang định giơ chân đạp bỗng nhiên dừng lại. Hắn hết sức thận trọng mở cửa sổ nhưng không được, liền lấy đao chọc một lỗ trên giấy dán, lập tức một cơn gió lạnh thổi vào. Hắn nheo mắt nhìn ra ngoài, không khỏi kinh hãi. Ngoài cửa sổ là trời cao vạn dặm, phía dưới là vực sâu vạn trượng!

Cơ mặt Ba La Diệp vặn vẹo, thì ra gian phòng này lại nằm giữa không trung.

“Thôi!” Pháp Nhã bước xuống khỏi sập, thản nhiên nói: “Lão nạp còn có chuyện quan trọng cần làm, bây giờ phải đi trước. Các vị cứ suy nghĩ cho kỹ!”

Dứt lời nghênh ngang mà đi. Ba La Diệp đang định đuổi theo, nhưng Pháp Nhã đi tới bên tường, đúng lúc sắp đụng đầu vào tường, thì một nửa bức tường đột nhiên xoay tròn, Pháp Nhã lắc mình chui vào, tường lại ầm ầm khép lại.

“Đại sư, làm thế nào bây giờ?” Ba La Diệp kêu lên.

Huyền Trang lắc đầu, nhìn Lục La nói: “Bây giờ phải nhìn Lục La tiểu thư định làm thế nào.”

***

Năm Trinh Quán thứ ba, ngày rằm tháng tư.

Theo lời hai tên quỷ sai nói, hôm nay là ngày Lý Thế Dân xuống địa ngục biện giải vụ kiện cáo. Tâm tình Lý Thế Dân rất khó chịu, Bùi Tịch cũng vô cùng lo lắng, đặc biệt mời Không Thừa đích thân làm pháp sự cầu phúc cho hoàng đế. Lý Thế Dân vẫn buồn bực không vui, trong lòng khó mà bình tĩnh được, cảm giác hoàng quyền bất lực trước quỷ thần khiến hắn cực kỳ uất ức.

“Trẫm là thiên tử cao quý, lại bị quản chế bởi đám quỷ sai âm ti tầm thường!” Đứng trong Đại Hùng Bảo Điện lộng lẫy huy hoàng, Lý Thế Dân khó chịu nói. Ngụy Trưng và Đỗ Như Hối đi theo bên người, lại không có cách nào khuyên bảo.

Lúc này Bùi Tịch đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng nói: “Bệ hạ từng nghe đến cái tên Thôi Giác chưa?”

“Thôi Giác?” Lý Thế Dân suy nghĩ một lát, dường như có chút ấn tượng mờ nhạt với cái tên này: “Ngươi nói là chưởng thư ký phủ Thái Nguyên ngày xưa, Thôi Giác, Thôi Mộng Chi?”

“Không sai, chính là hắn, biệt hiệu Phượng Tử.” Bùi Tịch cười nói: “Bệ hạ có biết hắn sau đó thế nào không?”

Nghe Bùi Tịch nói như vậy, Lý Thế Dân lờ mờ nhớ ra: “Người này thơ từ văn chương cực tốt. Sau trận chiến với Tống Lão Sinh ở Hoắc Ấp, thái thượng hoàng hình như bổ nhiệm hắn làm huyện lệnh Hoắc Ấp này. Trẫm nhớ năm đó lúc đánh tan Lưu Vũ Chu, Tống Kim Cương đi qua Hoắc Ấp, Thôi Giác dẫn bách tính toàn thành vào ẩn nấp trong núi, bị phụ hoàng hạ chỉ trách cứ. Sau đó Trẫm không nghe nói gì về hắn nữa.” Vừa nói vừa không khỏi quay sang nhìn Uất Trì Kính Đức bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười.

Uất Trì Kính Đức hơi lúng túng, hắn vốn là dũng tướng thủ hạ của Lưu Vũ Chu, nhiều lần giao đấu với Lý Thế Dân. Đến tận lúc Lưu Vũ Chu binh bại, Uất Trì Kính Đức và phó tướng Tâm Tương cố thủ ở Giới Hưu và Hoắc Ấp, sau đó mới dâng hai tòa thành này, đầu hàng Lý Thế Dân. Lúc này nhắc tới chủ cũ, trong lòng hắn không khỏi có một chút cảm khái.

Bùi Tịch lại không để ý đến tâm tình của Uất Trì Kính Đức, tiếp tục nói: “Năm Vũ Đức thứ ba, Tâm Tương muốn phản loạn, Thôi Giác một mình ám sát Tâm Tương không thành, liền mang bách tính toàn thành trốn vào núi Hoắc, đến tận lúc bệ hạ đánh tan Lưu Vũ Chu ở trận Bách Bích, giành lại Hoắc Ấp mới về thành. Cuối cùng thái thượng hoàng luận công tội, Thôi Giác để mất thành trì trước, sau đó lại bảo vệ bách tính toàn thành, công tội bù trừ, vẫn đảm nhiệm huyện lệnh Hoắc Ấp. Năm Vũ Đức thứ sáu, không biết vì sao hắn lại tự treo cổ mà chết.”

“Hả?” Lý Thế Dân lộ vẻ xúc động: “Thôi Giác năm đó ám sát Tâm Tương, Trẫm đã nghe nói, cũng rất khâm phục lòng can đảm và sự trung thành của người này. Trước đại quân của Lưu Vũ Chu, hắn có thể bảo vệ được bách tính toàn thành, để mất một thành trì có là cái gì? Huống hồ hắn là quan văn, năm đó Hoắc Ấp do Tâm Tương trấn thủ, trong giây phút nguy nan vẫn có thể bảo vệ được an nguy của trăm họ, người này có công rất lớn!”

Bùi Tịch lại không tiện bàn chuyện thưởng phạt của Lý Uyên, đành phải yên lặng không đáp.

“Thế sau đó vì sao hắn lại tự vẫn?” Lý Thế Dân hỏi.

“Việc này thần không được rõ lắm”, Bùi Tịch đáp.

Ngụy Trưng bên cạnh nhếch miệng lộ vẻ trào phúng, nhưng lại không nói chen vào, chỉ nhìn Bùi Tịch đầy hứng thú. Bùi Tịch cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Trưng, trong lòng trĩu xuống, lại giả như không biết, nói: “Có điều sau khi gã Thôi Giác này chết, bách tính ở bản địa lại đồn đại hắn đã xuống địa ngục âm ti, làm phán quan ngục Nê Lê.”

“Khanh nói cái gì?” Lý Thế Dân chợt kinh hãi.

Bùi Tịch liền kể lại một lượt những truyền thuyết thần kỳ trong dân gian về Thôi Giác, Lý Thế Dân hoàn toàn không tin, Bùi Tịch nói: “Việc này mặc dù ly kì, khó mà tin được, có điều người dân lại khẳng định là chuẩn xác. Huyện lệnh Hoắc Ấp Quách Tể đang ở ngoài điện, bệ hạ có thể gọi hắn vào hỏi xem.”

Lý Thế Dân cảm thấy khá hứng thú, lập tức phái nội thị đi truyền Quách Tể. Quách Tể và thứ sử mới nhậm chức Đỗ Sở Khách và các quan lại địa phương đều đứng chờ ngoài đại điện, vừa nghe gọi liền vội vàng đi vào, thân thể to lớn đi tới trước mặt Lý Thế Dân, khom người quỳ xuống tham bái.

Lý Thế Dân mỗi lần gặp Quách Tể đều không khỏi vui mừng, cười gật đầu: “Khá khen cho một huyện lệnh mãnh hổ! Không để khanh ra chiến trường giết địch mà bắt khanh làm quan phụ mẫu địa phương chính là cái sai của Trẫm!”

Quách Tể quỳ lạy nói: “Bệ hạ ngồi trên lưng ngựa đánh thiên hạ, thần tự nhiên làm tiên phong của bệ hạ chinh chiến sa trường. Bây giờ bệ hạ xuống ngựa trị thiên hạ, thần tự nhiên cũng xuống ngựa theo để vỗ về một phương, không dám có giây phút nào lười biếng.”

“Hả!” Lý Thế Dân cảm thấy rất bất ngờ, chỉ Quách Tể cười nói với đám Đỗ Như Hối: “Làm huyện lệnh quả nhiên có tiến bộ, mãnh tướng sa trường ngày xưa mà bây giờ lại có thể nói ra những đạo lý lớn như vậy. Quách Tể, để khanh ở Hoắc Ấp đúng là không biết trọng nhân tài, đợi Trẫm về kinh, khanh sẽ theo Trẫm về, đến mười sáu vệ giúp Trẫm thủ vệ cửa cung, thế nào?”

Quách Tể lập tức vui mừng, hắn vốn đã mệt mỏi vô cùng với vô số việc vặt vãnh trong huyện, vừa nghe nói có thể lần nữa quay lại quân đội, hơn nữa còn là cấm quân tinh nhuệ nhất của Đại Đường, sắc mặt hồng hào hẳn lên, liên tục bái tạ.

Uất Trì Kính Đức rất có thiện cảm với vị mãnh tướng ngày xưa này, thấy hoàng đế đích thân điều hắn vào cấm quân cũng rất vui vẻ.

“Quách Tể, Trẫm hỏi khanh, Thôi Giác huyện lệnh Hoắc Ấp ngày xưa sau khi mất được dân gian đồn đại là đã trở thành phán quan ngục Nê Lê, khanh có biết chuyện này không?” Lý Thế Dân hỏi.

“Ơ…” Quách Tể buồn bực. Cái tên ông ta ghét nhất trên đời này chính là Thôi Giác. Vừa nhắc tới cái tên này, ông ta liền có cảm giác dường như phu nhân của mình sắp mọc cánh bay đi, cho nên bình thường các đồng liêu trong huyện đều tránh nhắc tới. Nhưng mấy tháng này không biết làm sao, đầu tiên là Huyền Trang, sau đó là hoàng đế lần lượt tìm gặp ông ta hỏi về Thôi Giác.

Nhưng hoàng đế hỏi lại không dám không đáp, thế nên Quách Tể liền kể lại một lượt đủ những chuyện kỳ lạ về Thôi Giác. Ông ta cũng không dám lừa gạt hoàng đế, các bằng chứng như tên người, địa danh liên quan đến những chuyện này đều nói rất cặn kẽ.

Lý Thế Dân lộ vẻ kỳ quái: “Không ngờ lại có chuyện này thật. Khanh nói trên núi Hoắc này còn có đền thờ Thôi Giác à?”

“Vâng, cách chùa Hưng Đường không xa, gọi là miếu phán quan.” Quách Tể nói: “Các huyện Tấn Châu thường xuyên có bách tính đi đến dâng hương, thậm chí còn có bách tính các châu lân cận vượt đường sá xa xôi mà đến. Nghe nói rất linh nghiệm.”

Lý Thế Dân gật gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.

“Bệ hạ!” Bùi Tịch cười nói: “Thần cho rằng chuyện âm ti bất kể thật giả đều cần dựa vào người âm ti để giải quyết. Giờ đây phán quan ngục Nê Lê là bề tôi của bệ hạ ngày xưa, nếu Thôi phán quan sẵn sàng đứng ra, hai tên quỷ sai đó đâu có là cái gì?”

“Ơ…” Lý Thế Dân ngẩn người, một hồi lâu mới cười khổ: “Bùi khanh nói phải, chỉ hy vọng Thôi Giác còn nhớ một chút tình hương khói của Trẫm.”

“Bệ hạ!” Ngụy Trưng đột nhiên cười: “Bùi tướng đã nói thần kỳ như vậy, chi bằng chúng ta đến miếu phán quan xem một chút?”

Bùi Tịch cảnh giác, ngoài mặt lại tươi cười: “Đúng vậy, Ngụy đại nhân cũng có hứng thú, không bằng bệ hạ di giá đến miếu xem xem, biết đâu có thể được Thôi phán quan hỗ trợ, hai tên quỷ sai từ nay không dám làm phiền nữa?”

Hai người xúi giục như vậy, Lý Thế Dân cũng thật sự cảm thấy tò mò, lập tức sai người di giá đến miếu phán quan. Không Thừa tự mình dẫn đường, Uất Trì Kính Đức lệnh cấm quân dẹp đường, dưới sự bảo vệ của một ngàn cấm quân, đoàn người đi thẳng tới miếu phán quan.

Miếu phán quan cách chùa Hưng Đường không xa, chỉ có mười mấy dặm đường núi. Tuy nhiên, Không Thừa sao dám để hoàng đế trèo đèo lội suối nên phải đi đường chính. Lý Thế Dân là hoàng đế trên lưng ngựa, không ngồi long liễn mà cưỡi bạch mã, không bao lâu đã đến miếu phán quan.

Người coi miếu được biết tin hoàng thượng xa giá, liền quỳ bên đường nghênh giá.

Lý Thế Dân bước lên bậc thềm, đến trước cửa miếu, thấy ngôi miếu này cũng rất to lớn liền khen ngợi vài câu rồi lập tức đi vào trong. Vừa nhìn thấy pho tượng phán quan trắng trẻo tao nhã trong miếu và đám quỷ dạ xoa dữ tợn kinh khủng xung quanh, hắn không khỏi kinh hãi, cảm thấy hình dáng tướng mạo của đám quỷ dạ xoa hai bên có vẻ rất giống quỷ sai hắn gặp tại quan ải Thái Bình lần nọ.

“Sổ sinh tử lục đạo, bút tam giới luân hồi?” Lý Thế Dân nhìn quyển sổ và cây bút khổng lồ trong tay tượng quỷ dạ xoa, hơi thất thần. Chẳng lẽ tuổi thọ của con người lại được ghi trong quyển sổ nhỏ bé này sao?

Nhất thời Lý Thế Dân không khỏi cảm thấy kinh sợ, lại không biết nên đối mặt với vị Thôi phán quan này thế nào. Hắn chính là thiên tử Đại Đường, đến bái yết miếu thờ của cựu thần ngày xưa đã xem như hoàng ân mênh mông rồi, chẳng lẽ còn phải hành lễ với vị phán quan này? Những lễ số khi vào miếu bình thường cũng không dùng được, vì thế có chút do dự.

Ngụy Trưng vội vàng nói: “Bệ hạ chính là thiên tử, Thôi Giác là hạ thần của bệ hạ ngày xưa, mặc dù bây giờ là phán quan ngục Nê Lê nhưng cũng không thể có chuyện quân hành lễ với thần. Không bằng chắp tay cúi chào theo lễ số vào miếu thổ địa là được.”

Lý Thế Dân gật đầu, Bùi Tịch lại đi tới, nghiêm mặt nói: “Thần cho rằng bệ hạ không nên thi lễ với Thôi phán quan, thổ địa chính là chức vụ được ghi lại trong phổ hệ thần tiên, bệ hạ bái thổ địa là để cầu thổ địa phù hộ dân chúng một phương. Thôi Giác bây giờ mặc dù là phán quan âm ti, nhưng bệ hạ quản lý nhân gian, há có thể thi lễ với quan lại âm ti. Không bằng để thần tham bái thay bệ hạ.”

Lý Thế Dân suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Như thế rất tốt!”

Bùi Tịch lập tức đi tới trước tượng Thôi Giác, vén cẩm bào quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói: “Đồng liêu ngày xưa, trưởng sử phủ Thái Nguyên, ra mắt cố nhân Mộng Chi huynh!”

Lý Thế Dân liên tục gật đầu, lễ số như vậy rất tốt. Bùi Tịch không lấy thân phận thừa tướng triều Đường mà lấy thân phận cố nhân bái yết đồng liêu tham bái, có thể nói là bảo vệ vô cùng tốt tôn nghiêm của triều đình, đồng thời cũng đủ tôn trọng Thôi Giác. Ngay cả Ngụy Trưng và Đỗ Như Hối xưa nay không hợp với Bùi Tịch cũng không khỏi gật đầu than thở, lão quái vật này quả thật là nhanh trí.

“Mộng Chi tài cao, văn ngang Bắc Đẩu, học át Hà Đông, nhưng trời không phù hộ, tự vẫn khi đang lúc phong độ hưng vượng, Tịch nghe mà đau xót. Nay theo thiên tử Đại Đường bái yết trước anh linh túc hạ, chỉ mong anh linh cố nhân bất diệt, chính khí còn mãi. Ngày trước có quỷ sai ngục Nê Lê hiển linh trước mặt bệ hạ, nói âm ti có ác quỷ kiện cáo thiên tử, mời hoàng thượng đến ngục Nê Lê biện giải. Bệ hạ là vua một nước, quản lý giới nhân gian, há có thể vào âm ti đối chất? Nghe huynh tại âm ti thăng chức phán quan, thưởng thiện phạt ác, Tịch lấy tình cố nhân, mong huynh điều giải, phù hộ hoàng thượng long thể an khang, không bị tà ma quấy rầy, sống lâu trăm tuổi, giang sơn vĩnh cố. Bùi Tịch nguyện tán hết gia tài, quyên tặng nhà cửa, xây dựng phù đồ bảy tầng, vì huynh đắp kim tượng, trùng tu miếu thờ.”

Dứt lời, Bùi Tịch dập đầu ba cái, châm ba nén hương cung kính cắm vào lư hương trước mặt.

Nhất thời trong đại điện trở nên tĩnh lặng. Lý Thế Dân vẻ mặt phức tạp nhìn Bùi Tịch, vì cầu Thôi Giác tới bảo vệ mình, không ngờ Bùi Tịch lại thề sẽ tán hết gia tài, thậm chí hiến cả dinh thự cho chùa miếu, lòng trung thành này khiến hắn không thể không xúc động. Mặc dù Lý Thế Dân vẫn canh cánh trong lòng chuyện Bùi Tịch giết Lưu Văn Tĩnh, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm động.

“Làm khó Bùi khanh rồi!” Lý Thế Dân lẩm bẩm.

Bùi Tịch hai mắt đỏ lên, nước mắt suýt trào ra: “Bệ hạ lên ngôi ba năm nay, thức khuya dậy sớm, cần chính yêu dân, mắt thấy Đại Đường ta ngày càng hưng thịnh, đã có dáng dấp của thịnh thế, há có thể vì ma quỷ gây họa mà ảnh hưởng đến long thể của bệ hạ? Thần già rồi, chỉ sợ khó mà đi theo bệ hạ mở mang bờ cõi, sáng tạo thịnh thế huy hoàng được nữa, chỉ có tấm lòng này đền đáp bệ hạ.”

Lý Thế Dân yên lặng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn tượng Thôi phán quan, xoay người đi ra đại điện, chúng thần cũng đi ra theo sau. Không ngờ đến cửa đại điện, Lý Thế Dân lại dừng bước, nói: “Khắc Minh, truyền ý chỉ của Trẫm, truy phong Thôi Giác làm Thứ sử Bồ Châu kiêm Thái phỏng sứ hai mươi bốn châu Hà Bắc.”

Đỗ Như Hối kinh ngạc một lát, khom người nói: “Tuân chỉ!”

Ánh mắt của đại sư Không Thừa đứng bên cạnh đột nhiên sáng lên, dường như bị chấn động. Bùi Tịch không dám nhìn hắn, cúi đầu đi qua.

Thiên tử vừa mở kim khẩu, Thôi Giác làm huyện lệnh cả đời không được cất nhắc, bảy năm sau khi chết, bỗng chốc trở thành quan chính tứ phẩm của triều đình, chỉ thấp hơn Ngụy Trưng một cấp.