← Quay lại trang sách

Chương 18 Thủ đoạn của mưu tăng, -tâm kế của đế vương

Ba người Huyền Trang, Lý Thế Dân và Thôi Giác yên lặng đứng trên bậc thang nhìn nhau, trong mắt lóe lên ánh sáng như muốn thiêu cháy đối phương. Thôi Giác không nói một lời, Lý Thế Dân thì chăm chú nhìn tăng nhân máu me đầy người nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh này, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

“A Di Đà Phật, bần tăng Huyền Trang tham kiến bệ hạ!” Huyền Trang khom người chắp tay nói.

“Huyền Trang?” Lý Thế Dân ngẩn ra. Hắn đương nhiên đã từng nghe danh tiếng của Huyền Trang, Bùi Tịch còn thỉnh cầu hắn hạ chỉ bổ nhiệm Huyền Trang làm trụ trì chùa Trang Nghiêm. Nhưng sau đó nghe Hồng Lô Tự báo cáo, nói hòa thượng này lại kháng chỉ. Điều này làm cho Lý Thế Dân thấy rất hứng thú, không nghĩ tới hôm nay hòa thượng này lại chạy đến giới âm ti.

Trong lòng Thôi Giác căng thẳng giống như một sợi dây cung sắp đứt. Hắn biết chỉ cần Huyền Trang nói ra thì bao nhiêu khổ tâm của mình đều sẽ đổ xuống sông xuống biển. Nhưng Lý Thế Dân ở bên cạnh, hắn lại không dám lỗ mãng, đành phải miễn cưỡng kìm nén nỗi sợ hãi và sự căng thẳng trong lòng.

Bầu không khí giữa ba người đông cứng như một tảng băng.

Lý Thế Dân đột nhiên cười: “Thôi khanh, tại sao Huyền Trang đại sư lại tới giới âm ti?”

Thôi Giác cười lạnh nhạt: “Thần cũng không biết, có lẽ là dương thọ đã tận, hoặc là đại sư ngộ được đại đạo, có thể xuyên qua âm dương.”

“Sao?” Lý Thế Dân lẳng lặng nhìn Huyền Trang: “Vậy chính đại sư có biết không?”

“Bần tăng biết!” Huyền Trang thản nhiên đáp: “Bần tăng bị bắt cóc đến.”

Ngài vừa nói xong, trái tim Thôi Giác gần như bật ra khỏi lồng ngực, sắc mặt trở nên trắng bệch. Lý Thế Dân lại rất hứng thú hỏi tiếp: “Làm sao đại sư lại bị bắt cóc đến âm ti?”

“Một hôm bần tăng đang ngồi thiền tham Phật, đột nhiên tinh thần hoảng hốt, không biết thân ở nơi nào, vô số thế giới lướt qua trước mặt, lục đạo chúng sinh đi lại bên người. Đột nhiên có hai tên quỷ sai bắt được bần tăng, mang bần tăng tới nơi này, cùng đến còn có người hầu Ba La Diệp của bần tăng.” Huyền Trang nói.

Trên mặt Thôi Giác lộ vẻ kỳ quái, nhưng đồng thời trái tim cũng quay về trong ngực. Hắn biết Huyền Trang bằng lòng thoả hiệp với mình.

“Ba La Diệp?” Lý Thế Dân chỉ lên phía trên: “Chính là người vừa rồi trúng tên mà chết à?”

“Chính là hắn.” Huyền Trang gật đầu: “Bệ hạ, nếu bần tăng đoán không nhầm thì trước mắt bệ hạ chính là mười tám tầng ngục Nê Lê. Bệ hạ là vua của giới nhân gian, địa ngục này ô uế, không thể vào sâu để tránh nhiễm quỷ khí, ảnh hưởng đến long thể của bệ hạ. Vì vậy thầy trò bần tăng mới kêu lên ngăn cản, không ngờ lại kinh động người canh giữ nơi này. Ba La Diệp cứu bần tăng nên đã trúng tên mà chết.”

Lý Thế Dân thở dài một tiếng: “Không ngờ đại sư quả thực thần thông có thể qua lại giới âm dương.”

Hắn quay sang hỏi Thôi Giác: “Thôi khanh, vì sao sau khi giết Ba La Diệp, người canh giữ lại bắn chết bốn gã quỷ sai?”

Thôi Giác sầm mặt, nhưng lúc này cũng không có biện pháp nào khác, đành phải nói theo lời Huyền Trang: “Bệ hạ, đại sư Huyền Trang chính là thánh tăng chuyển thế, sao có thể bị quỷ sai dưới âm ti làm hại? Vì vậy thần bảo vệ trấn thủ âm giới mới bắn chết quỷ sai.”

“Thì ra là vậy!” Lý Thế Dân thán phục nhìn vị hòa thượng đang đứng trước mặt này, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sùng kính: “Đại sư còn có thể trở lại giới nhân gian không? Đến lúc đó nhất định phải dạy Trẫm tu Như Lai Đại Đạo, Trẫm phải thụ giới, cung phụng thánh tăng.”

“Bệ hạ có lệnh, bần tăng sao dám không nghe. Bệ hạ cần trở về sớm, nếu ở đây lâu sẽ tổn hại long thể trên nhân gian, rất không tốt cho người. Ngày bệ hạ hoàn dương cũng chính là lúc bần tăng trở về.” Huyền Trang nở nụ cười, trong lòng thán phục, vị hoàng đế này thật sự là quá khôn khéo, mình vừa mới gợi ý, hắn đã biết đường nói theo, làm cho Thôi Giác uất ức mà không làm gì được.

Lý Thế Dân mặc dù không biết nội tình, nhưng Huyền Trang lại căng thẳng vô cùng. Ngài biết tình thế lúc này ra sao, việc quan trọng nhất là phải bảo đảm hoàng đế bình an trở về. Một khi lời mình nói có sơ suất gì khiến Thôi Giác đập nồi dìm thuyền, không biết chừng hắn sẽ giết luôn cả mình lẫn hoàng đế. Huyền Trang chẳng những phải đưa Lý Thế Dân ra ngoài mà chính mình cũng phải trở về bình yên mới được.

Thôi Giác hận nghiến răng nghiến lợi, Huyền Trang đã sẵn sàng cùng hắn diễn kịch, hắn đương nhiên cũng phải diễn đến cùng. Huyền Trang chính ngươi đã mở miệng thừa nhận nơi này là âm ti, hoàng đế tưởng ngươi là thánh tăng thần thông quảng đại, chẳng lẽ lúc về nhân gian, ngươi còn dám nhận tội khi quân, nói ra chân tướng của ngục Nê Lê hay sao?

Thôi Giác suy nghĩ một hồi, cười nói: “Thưa bệ hạ, thánh tăng có thể đi qua âm dương, đương nhiên có biện pháp trở về. Pháp thể của thánh tăng bất hủ, có ở đây thêm một thời gian cũng không sao, còn bệ hạ quả thật cần phải về cho kịp.”

Lý Thế Dân cũng bị giới âm ti này làm cho bất an trong lòng, sớm đã muốn về, vội vàng gật đầu đáp ứng. Ba người theo bậc thang đi lên đỉnh Âm Sơn, phía trước có một đầm nước sâu đen kịt, bên trên bao phủ sương mù dày đặc, trên vách đá bên cạnh có khắc mấy chữ to: Hoàn Dương Trì.

“Thưa bệ hạ, nơi này chính là đường về giới nhân gian, chúng ta từ biệt tại đây!” Thôi Giác chắp tay nói.

Lý Thế Dân nhìn hồ nước sâu giống như hư ảo này, gật đầu, kéo tay Thôi Giác thành khẩn nói: “Thôi khanh, Trẫm về dương thế nhất định không quên ơn của Thôi khanh. Lời của đế vương có trời đất chứng giám!”

Thôi Giác khom người bái tạ, Lý Thế Dân lại nhìn Huyền Trang: “Ơn cứu giá của thánh tăng, Trẫm suốt đời không quên. Mong sau này được gặp thánh tăng ở giới nhân gian để nghe pháp âm.”

Huyền Trang mỉm cười chắp tay: “Bần tăng tuân chỉ. Bệ hạ yên tâm, bần tăng sẽ cùng về với bệ hạ.”

Thôi Giác kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì, Huyền Trang đã kéo Lý Thế Dân nhảy thẳng xuống Hoàn Dương Trì, thân hình biến mất trong sương mù. Làn sương mù này cực kỳ lợi hại, Huyền Trang mới hít mấy hơi đầu óc đã quay cuồng, đánh mất toàn bộ tri giác, nhãn thức, nhĩ thức, tị thức, thiệt thức, thân thức đều lâng lâng, vô tri vô giác, dường như dưới chân rất mềm, như thể đang đứng trên mây, lại như… đầu óc dần trống rỗng, không biết gì cả.

“Quả nhiên là ngũ thức hương…” Đây là suy nghĩ cuối cùng của Huyền Trang dưới âm giới.

“Huyền Trang…” Thôi Giác vốn còn định giữ Huyền Trang ở lại một thời gian, còn giữ lại bao lâu thì… Đừng quên, một ngày ở ngục Nê Lê bằng ba ngàn bảy trăm năm mươi năm trên nhân gian. Không ngờ gã Huyền Trang này thật biết chớp thời cơ, sợ mình đi không được nên vội kéo Lý Thế Dân cùng nhảy xuống Hoàn Dương Trì.

Thôi Giác khóc không ra nước mắt. Lý Thế Dân cũng tận mắt nhìn thấy Huyền Trang cùng đi với mình, nếu sau khi về không tìm được Huyền Trang, trong lòng hắn nhất định sẽ hoài nghi. Hắn giận dữ quay xuống Hoàn Dương Trì chửi mắng, nhưng đối mặt với gã tăng nhân cơ trí này, hắn thật không có biện pháp nào khác.

Lúc này Pháp Nhã cũng đã tới bên cạnh Hoàn Dương Trì, nhìn xuống hồ cười khổ không thôi: “Lão nạp tự xưng là mưu tăng, nhưng hòa thượng này… Ôi! Chuyện đã đến nước này cũng xem như viên mãn, không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn, đành phải cho hắn trở về vậy! Lão nạp sẽ nói chuyện tử tế với hắn sau. Nếu chúng ta chưa làm, hắn đương nhiên sẽ ngăn cản, nhưng chuyện cũng đâu vào đấy rồi, Phật vận trăm ngàn năm đã đem ra đặt cược, ta không tin hắn không khuất phục.”

Thôi Giác nắm chặt nắm đấm không cam lòng, hai mắt dường như sắp phun ra lửa.

“Phụ thân…” Bên tai bỗng vang lên một giọng nói nhu mì, trái tim Thôi Giác lập tức mềm nhũn.

“Ai da, Trẫm chết đuối rồi…” Lý Thế Dân cực kỳ hoảng sợ, đột nhiên mở mắt ra.

Hắn sửng sốt, nhận ra mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ của Thập Phương Đài, trên người đắp chăn gấm, đâu có chuyện toàn thân ướt sũng? Xung quanh toàn là mặt người, đám Bùi Tịch, Ngụy Trưng, Đỗ Như Hối, Uất Trì Kính Đức nét mặt đều lộ rõ vẻ vui mừng, thấy hắn tỉnh lại lũ lượt kêu lên: “Bệ hạ tỉnh rồi, bệ hạ tỉnh rồi!”

“Chuyện… chuyện này là thế nào?” Lý Thế Dân kinh ngạc hỏi.

Ngụy Trưng lau mồ hôi trên trán. Lúc này hai chân ông ta không còn sức lực, gần như đứng không vững nữa, cố gắng nhỏ giọng kể lại một lượt những chuyện xảy ra. Thì ra ông ta và Uất Trì Kính Đức chờ cả đêm ngoài cửa Thập Phương Đài mà không thấy đối phương thực hiện âm mưu. Hai người không khỏi kinh ngạc, lại đi tới dưới hiên nghe động tĩnh trong phòng ngủ của Lý Thế Dân. Thấy Lý Thế Dân đang ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ vọng ra, hai người mới yên tâm hơn.

Đến tận khi trời đã sáng rõ vẫn không có nguy cơ hay âm mưu gì, hai người cực kỳ khó hiểu, lặng lẽ mở cửa đi vào Phật đường. Sáu tên cao thủ cấm quân có ngồi có đứng, đều rất buồn ngủ nhưng vẫn cố giữ tinh thần. Khi được hỏi, sáu người đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu, đêm qua không hề xảy ra chuyện gì. Hai người thở phào nhẹ nhõm, truyền thái giám đến phòng ngủ gọi bệ hạ dậy.

Kết quả là thái giám sắc mặt trắng bệch chạy ra báo: “Đại nhân, bệ hạ… bệ hạ không gọi dậy được!”

Ngụy Trưng và Uất Trì Kính Đức vô cùng kinh hãi, tựa như bước hụt chân, rơi xuống vực sâu vạn trượng, cuống cuồng chạy vào trong phòng, thấy hoàng đế đang nằm ngủ say trên giường, trên mặt khi thì nở nụ cười vui sướng, khi thì lộ vẻ hoảng sợ, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Lúc này Bùi Tịch và Đỗ Như Hối cũng đã nghe tin vội vàng chạy tới, mọi người lệnh cho cấm vệ phong tỏa xung quanh Thập Phương Đài. Đám quần thần vừa xoa bóp vừa kêu gọi, vất vả hơn nửa canh giờ, Lý Thế Dân mới mở mắt ra.

Lý Thế Dân nghe bọn họ kể xong, gương mặt lộ rõ vẻ cổ quái đứng lên. Thái giám vội vàng mang đệm dựa đến lót sau lưng hắn.

“Đêm qua Trẫm mơ thấy mình đi dạo chơi âm giới, tham quan mười tám tầng ngục Nê Lê…” Lý Thế Dân lẩm bẩm.

Mọi người nghe xong đều ngây như phỗng. Ngụy Trưng nhíu mày: “Bệ hạ có thể nói tỉ mỉ hơn một chút không?”

Lý Thế Dân gật đầu, kể lại mọi chuyện từ lúc đêm qua tỉnh dậy thấy mình đang đứng trên hoang nguyên tối tăm ở vùng luyện yêu, đến tận lúc hòa thượng Huyền Trang kéo mình nhảy xuống Hoàn Dương Trì. Ngụy Trưng biến sắc mặt, giẫm chân thở dài: “Vẫn bị trúng kế rồi! Không ngờ âm mưu của đối phương lại là như vậy…”

“Âm mưu?” Lý Thế Dân kinh ngạc, có vẻ không vui: “Làm sao có thể là âm mưu? Rõ ràng Trẫm đã dạo chơi âm giới và mười tám tầng ngục Nê Lê mà.”

Ngụy Trưng cười lạnh: “Theo bệ hạ thấy, giới âm ti này là có thật hay do người ta tạo ra?”

Bùi Tịch tức giận: “Ngụy đại nhân, giới âm ti làm sao có thể do con người tạo ra? Bệ hạ nhận lời mời của Viêm Ma La Vương đến chơi, cùng Viêm Ma La Vương lập ước định, chia nhau cai quản giới nhân gian và giới âm ti, đây là minh chứng bệ hạ được trời đất thần linh phù hộ, giang sơn Đại Đường ta được thần linh bảo vệ, làm sao có thể là con người làm ra?”

Lý Thế Dân không ngừng gật đầu. Ngụy Trưng yên lặng, ông ta còn có thể nói thế nào? Chẳng lẽ nhất quyết khẳng định giới âm ti này chính là hư ảo, bệ hạ bị người ta lừa, trời đất thần linh không hề phù hộ ngài hay sao?

Nhưng Ngụy Trưng tính tình bướng bỉnh, há chịu dễ dàng nhận thua: “Bệ hạ đã nhìn thấy Huyền Trang đại sư ở giới âm ti, Huyền Trang đại sư cũng cùng bệ hạ hoàn dương, không bằng mời Huyền Trang đại sư tới đây, nghe xem đại sư nói thế nào.”

Lý Thế Dân gật đầu, hắn cũng thật sự muốn gặp Huyền Trang: “Bùi khanh, khanh đi tìm xem Huyền Trang đại sư bây giờ ở đâu, mời đại sư tới gặp Trẫm. Trẫm cũng hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Lý Thế Dân không mệt mới lạ, đêm qua đi bao nhiêu đường, tâm trạng lúc thì kinh ngạc lúc thì hoảng hốt, hiện tại cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào. Bùi Tịch vâng lời, xoay người lui ra ngoài.

Bùi Tịch vừa ra ngoài, Ngụy Trưng, Đỗ Như Hối, Uất Trì Kính Đức liền đưa mắt nhìn nhau. Ngụy Trưng trầm ngâm một lát, quay sang ra lệnh với đám nội thị: “Các ngươi ra ngoài, không có mệnh lệnh của bệ hạ, không cho bất cứ ai đi vào. Ngô Quốc Công, ngài lệnh cho cấm quân phong tỏa chùa Hưng Đường, ai cũng không được ra vào!”

Đám nội thị tuân lệnh xoay người đi ra. Uất Trì Kính Đức do dự một lát, thấy Lý Thế Dân gật đầu mới chắp tay đi ra theo. Trong phòng chỉ còn lại Lý Thế Dân, Đỗ Như Hối và Ngụy Trưng.

“Bệ hạ, thần dám khẳng định, bệ hạ dạo chơi giới âm ti là một âm mưu cực lớn!” Ngụy Trưng trầm giọng nói.

Lý Thế Dân nheo mắt lại, lạnh nhạt đáp: “Khanh nói thế là sao?”

“Chuyện này có quá nhiều sơ hở. Để thần truy tìm nguồn gốc cho bệ hạ. Năm Vũ Đức thứ tư, Bùi Tịch dâng sớ xin thái thượng hoàng xây chùa ở nơi ngày xưa phá Tống Lão Sinh, nhằm ghi công lập nên Đại Đường. Thái thượng hoàng phê chuẩn, hạ chỉ thi công chùa Hưng Đường. Nhưng khi đó ngân khố cạn kiệt, triều đình căn bản không bỏ tiền ra nổi, mà huyện lệnh Hoắc Ấp Thôi Giác lại có thể quyên góp được ba vạn quan xây dựng ngôi chùa này. Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đừng quên năm Vũ Đức thứ tư, bệ hạ đang kịch chiến với Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, triều đình giật gấu vá vai, ngay cả lương thực cung cấp cho tướng sĩ ở tiền tuyến cũng không thể bảo đảm được. Năm trước đó đạo Hà Đông mới bình định được Lưu Vũ Chu, Tống Kim Cương, hết sức hoang vu, bách tính cực khổ, thuế má một năm của cả Tấn Châu cũng không đủ ba vạn quan!”

Lý Thế Dân gật đầu, chuyện này hắn đã tự mình trải qua nên đương nhiên biết. Ngụy Trưng nói tiếp: “Bệ hạ phải biết, trên thực tế số tiền bỏ ra xây dựng chùa Hưng Đường không chỉ có ba vạn quan, theo tính toán của thần, sợ là tiền bạc từ các nơi trong cả nước đổ về Hoắc Ấp không dưới ba mươi vạn quan!”

“Ba mươi vạn quan?” Lý Thế Dân và Đỗ Như Hối đều hết sức kinh ngạc. Số tiền khổng lồ này ngay cả triều đình cũng không đào đâu ra được, xây một tòa thành cũng không cần nhiều tiền đến như vậy.

“Bệ hạ xem, ngôi chùa này mặc dù hùng vĩ nhưng xây dựng hết nhiều tiền như vậy sao? Liệu số tiền ấy còn được dùng vào việc gì? Nguồn gốc của số tiền đó ở đâu ra?” Ngụy Trưng cười lạnh: “Thứ hai, bệ hạ còn nhớ chuyện tam tiểu thư của Bùi Tịch đại nhân năm Vũ Đức thứ chín không? Một hòa thượng ‘bắt cóc’ con gái của Bùi Tịch đại nhân, Bùi Tịch mới đầu tức giận, thậm chí phái người đuổi giết, nhưng sau đó lại chẳng đi đến đâu. Vì sao lại thế? Sau đó thần còn điều tra hòa thượng đó, hắn là tăng sĩ trong chùa Không Tuệ ở Ích Châu, năm Vũ Đức thứ sáu, hắn giết chết sư phụ rồi lẩn trốn, từng hoạt động rộng rãi ở Hà Đông và Trường An, qua lại thân mật với Bùi Tịch và Pháp Nhã. Thân phận của hai người này là gì? Tại sao lại có quan hệ mật thiết với một tăng nhân phạm tội như vậy, ngay cả con gái mình bị hắn bắt cóc cũng không dám lộ ra?”

Lý Thế Dân nhất thời rơi vào trầm tư.

“Không có khả năng nào khác, nguyên nhân duy nhất chính là trong tay hòa thượng này có nắm giữ điểm yếu trí mạng của bọn họ. Chính vì nghi ngờ hòa thượng này, phát hiện hắn thường xuyên hoạt động ở khu vực Tấn Châu và Hoắc Ấp nên thần mới tiến hành bí mật điều tra. Kết quả là vừa điều tra liền phát hiện ra vấn đề, năm đó thời điểm Thôi Giác tự vẫn là ngày sau khi hòa thượng này đến nhà viếng thăm, hai người đóng cửa nói chuyện, đêm đó Thôi Giác liền treo cổ tự tử. Hừ, lúc bệ hạ ở giới âm ti, Thôi Giác nói với bệ hạ là Viêm Ma La Vương hóa thành một tăng nhân đến tìm hắn, thực ra tăng nhân này chính là gã hòa thượng phạm pháp đó, Trường Tiệp!”

Lý Thế Dân chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Khanh cứ nói tiếp.”

“Ha ha!” Ngụy Trưng cười nói: “Kỳ lạ hơn nữa, Trường Tiệp lại là ca ca của đại sư Huyền Trang, hai năm này Huyền Trang vẫn luôn đi tìm tung tích Trường Tiệp, từng hỏi thăm rất nhiều tăng sĩ ở Trường An. Thần cố ý sai người phao tin, nói Trường Tiệp từng xuất hiện ở Hoắc Ấp, Huyền Trang quả nhiên liền đến Hoắc Ấp này.”

“Thì ra Huyền Trang đến đây là kế sách của khanh!” Lý Thế Dân cười ha hả, chỉ Ngụy Trưng nói: “Xem ra khanh sớm đã hoài nghi về chùa Hưng Đường rồi.”

“Không sai!” Ngụy Trưng gật đầu: “Sau khi bệ hạ lên ngôi dự định thay đổi lề thói cũ, thi hành chính sách mới, nhưng bị các thế lực cũ trong triều đình tìm mọi cách cản trở. Những người này do Bùi Tịch dẫn đầu, thế nên thần liền chú ý đến Bùi Tịch, truy tìm căn nguyên, phát hiện mấy năm nay có mấy chục vạn quan được đưa đến Hoắc Ấp qua tay Bùi Tịch. Bùi Tịch không phải một người tham tiền, huống hồ quê nhà hắn ở Bồ Châu, dù có tham ô thì cũng sẽ không chuyển tiền bạc đến Hoắc Ấp. Nguyên nhân thực sự là gì, thần nhất thời cũng chưa biết rõ, thế nên đã phái tám chín tên ‘Người bất lương’ đến Hoắc Ấp và chùa Hưng Đường.”

Lý Thế Dân lắc đầu nhìn Đỗ Như Hối: “Trẫm còn thắc mắc tại sao mấy năm trước khanh lại đề nghị giao ‘Người bất lương’ cho Ngụy khanh phụ trách, thì ra các khanh có chủ ý này.”

Đỗ Như Hối cười nói: “Tất cả đều không thể giấu được tuệ nhãn của bệ hạ.”

“Sau đó thế nào? ‘Người bất lương’ có tra ra được gì không?” Lý Thế Dân hỏi.

“Không!” Ngụy Trưng thản nhiên đáp: “Vừa vào chùa Hưng Đường liền như trâu đất xuống biển. Thần chỉ tìm được hai thi thể, những người khác đều sống không thấy người, chết không thấy xác. Vì vậy, thần mới dụ Huyền Trang đến đây, còn phái ‘Người bất lương’ đi theo bên cạnh hắn.”

“Bên cạnh Huyền Trang có cài ‘Người bất lương’ sao?” Lý Thế Dân ngạc nhiên hỏi: “Thế tại sao khanh không triệu hắn tới hỏi?”

“Bệ hạ vừa mới nói xong, hắn đã chết rồi.” Ngụy Trưng trầm giọng nói: “Đó chính là người mà bệ hạ nhìn thấy đã đi cùng Huyền Trang ở giới âm ti, Ba La Diệp.”

“Gã người Thiên Trúc đó hả?” Lý Thế Dân kinh ngạc. Lúc này hắn đột nhiên hiểu ra nhiều chuyện.

“Còn nữa, lúc ở giới âm ti bệ hạ từng hứa với Thôi Giác sẽ đảm bảo cho hậu nhân của hắn phú quý ba đời. Nhưng bệ hạ có biết hậu nhân của hắn ở đâu không?” Ngụy Trưng nói.

“Ở đâu?” Lý Thế Dân vẫn nhớ kỹ việc này.

“Tại Hoắc Ấp!” Ngụy Trưng nói: “Thôi Giác để lại thê tử và ái nữ của hắn, bây giờ thê tử hắn đã tái giá, kế lang chính là huyện lệnh mãnh hổ mà bệ hạ rất tán dương, Quách Tể! Cũng chính là người dâng biểu mời bệ hạ vào ở chùa Hưng Đường!”

Lý Thế Dân bỗng nhiên chuyển đổi sắc mặt. Ngụy Trưng nói đến đây, mặc dù không có bằng chứng xác thực chứng minh mười tám ngục Nê Lê là một âm mưu, nhưng có rất nhiều dấu hiệu sau khi phân tích đều có liên quan tới nhau, rất hợp lý.

“Như vậy theo lời khanh thì lần này tới ở chùa Hưng Đường, hồn du địa phủ đều là kết quả do người khác cố ý thao túng?” Lý Thế Dân trầm ngâm: “Nhưng Trẫm rõ ràng nằm trên giường, vì sao lại xuất hiện dưới địa ngục giả kia?”

Ngụy Trưng cười lạnh: “Nếu thần đoán không sai, trong phòng này của bệ hạ có cơ quan mật. Trước hết chúng dùng loại thuốc nào đó khiến bệ hạ hôn mê, sau đó khởi động cơ quan, đưa bệ hạ đến giới âm ti mà bọn chúng đã làm xong. Vừa rồi bệ hạ ngủ say, thần đã cách li thẩm vấn sáu tên cao thủ cấm quân canh gác bên ngoài. Sáu người này đều thừa nhận đêm qua họ từng ngửi thấy một mùi thơm ngọt, sau đó ngủ say một lát. Chỉ có điều thời gian ngủ rất ngắn, sau đó nhanh chóng tỉnh lại nên không hề cảnh giác.”

“Cái gì? Ngửi thấy mùi thơm ngọt?” Lý Thế Dân thấy tim mình nặng trĩu. Hắn nhớ trước khi mình ngủ say, dường như cũng ngửi thấy một mùi thơm ngọt. Hắn nghiến răng nói: “Trong phòng này không ngờ lại có mật đạo! Ngươi có tìm ra không?”

Ngụy Trưng cười khổ: “Bệ hạ, nếu có mật đạo đương nhiên là do mưu tăng Pháp Nhã thiết kế. Bệ hạ biết rõ Pháp Nhã hơn thần, tài năng và học vấn cực cao, từ đại đạo của Phật gia cho tới bàng môn tà đạo đều tinh thông tỏ tường, những nghiên cứu về cơ quan đạo cụ có thể nói là xưa nay chưa từng có, thần không thể tìm được cơ quan của hắn, trừ khi phá cả tòa nhà này.”

Lý Thế Dân biết Pháp Nhã từ khi còn là nhị công tử ở phủ lưu thủ Thái Nguyên, đương nhiên biết lão hòa thượng này lợi hại thế nào, nghe vậy không khỏi cười lạnh: “Mưu tăng thì sao? Dám tính toán trên đầu Trẫm! Đã vậy cứ dỡ bỏ Thập Phương Đài này! Trẫm phải xem xem có phải bọn chúng thật sự tính toán Trẫm hay không!”

Đang nói chuyện đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng Bùi Tịch: “Tâu bệ hạ, đại sư Huyền Trang đến!”

Lý Thế Dân vội vàng nói: “Mau mời… À không, để Trẫm tự ra nghênh đón!”

Ngụy Trưng và Đỗ Như Hối đưa mắt nhìn nhau, không ngờ bệ hạ lại coi trọng hòa thượng này như thế. Lý Thế Dân xoay người xuống giường, cảm thấy hai chân như đổ chì. Hắn cười khổ một tiếng, cầm lấy áo bào Đỗ Như Hối đưa cho rồi khoác lên người, đi ra bên ngoài thiền phòng.

Trên Thập Phương Đài, ánh nắng chói mắt. Vị hòa thượng trẻ tuổi liều chết cứu mình dưới âm ti đang lẳng lặng đứng dưới gốc tùng, vẻ mặt bình thản. Hòa thượng này đêm qua cả người đầy máu, bây giờ đã thay sa y, mặc dù hơi cũ, nhiều chỗ đã sờn đến độ chỉ còn lại một lớp sợi nhưng vẫn coi là sạch sẽ. Chỉ có điều trên đầu quấn băng gạc, máu vẫn còn thấm ra ngoài.

Lý Thế Dân cũng không hiểu vì sao mình vừa nhìn thấy vị hòa thượng này liền cảm thấy thân thiết, thấy Huyền Trang quỳ xuống lạy, hắn vội vàng đi xuống thềm đỡ Huyền Trang lên: “Đại sư, Trẫm… cuối cùng đã gặp được đại sư ở nhân gian rồi!”

Huyền Trang cười: “Phong thái của bệ hạ khi ở dưới âm ti, bần tăng hết sức cảm phục.”

Lý Thế Dân cũng cười ha hả: “Đêm qua chúng ta cùng đi thăm mười tám ngục Nê Lê, hình ảnh đó khiến Trẫm suốt đời khó quên! Không biết đại sư thấy thế nào?”

“Có thể đến thăm mười tám ngục Nê Lê cũng khiến bần tăng khó mà quên được”, Huyền Trang nói.

Lý Thế Dân gật đầu, chuyển giọng: “Nhưng có người nói với Trẫm, địa ngục đêm qua Trẫm tới chơi chính là do con người làm ra để uy hiếp Trẫm. Đại sư có thể qua lại âm dương, chắc hẳn biết rõ ngục Nê Lê, đại sư nghĩ sao?”

Huyền Trang nghiêm nghị nói: “Lúc bần tăng ngồi thiền đã nhiều lần đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, có điều đến ngục Nê Lê vẫn là lần đầu tiên. Bần tăng cũng không dám tin đây là sự thật, nếu như đúng là con người làm ra, thủ đoạn của người đó quả thực kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Bần tăng cho rằng ngục Nê Lê không nên tồn tại ở nhân gian, cũng không nên tồn tại dưới âm ti, nó nên tồn tại trong lòng người, khiến người đời kinh sợ, khiến người thiện không dám làm ác, kẻ ác không dám trắng trợn. Nhưng đêm qua nó lại xuất hiện trước mắt bệ hạ, việc này rất đáng nghi, bệ hạ phải hạ lệnh điều tra cho rõ.”

Lý Thế Dân im lặng một lát, nói: “Dù thế nào, công lao cứu hộ Trẫm của đại sư, Trẫm cũng không dám quên. Đã có người không tin thì Trẫm sẽ hạ lệnh điều tra, nếu đúng là có người lừa Trẫm thì không thể để chúng cho rằng Trẫm dễ lừa như vậy. Còn nếu đúng là âm ti thì cũng tiện khiến cho những kẻ nghi ngờ phải tin tưởng vào thần tích này! Nào, đại sư cùng đi với Trẫm một lát! Trẫm đã lệnh cho Ngụy Trưng dẫn người lục soát chùa Hưng Đường, chớ để những người này làm hỏng nhã hứng của chúng ta.”

Huyền Trang mỉm cười: “Cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ.”

Lý Thế Dân cười to, dắt tay Huyền Trang, hai người dạo bước trong chùa Hưng Đường. Ngụy Trưng và Đỗ Như Hối dẫn theo cấm quân bắt đầu lục soát trong chùa, chỉ có Uất Trì Kính Đức dẫn quân bảo vệ bên cạnh. Lý Thế Dân lệnh cho tất cả mọi người lui ra mười trượng, hai người từ từ đi tới trên đỉnh núi Hoắc.

Nhìn chùa chiền hùng vĩ ngói xanh lớp lớp bên dưới, Lý Thế Dân than thở: “Đại sư, bây giờ chỉ còn Trẫm và đại sư, chúng ta không ngại nói thẳng. Đại sư là một trí giả, trong tình thế đó vẫn tìm được cách đối phó Thôi Giác để giữ mạng Trẫm, Trẫm rất biết ơn đại sư.”

Huyền Trang kinh hãi trong lòng, ngoài mặt lại tươi cười: “Thì ra bệ hạ sớm đã biết rõ.”

Lý Thế Dân cười lạnh: “Trẫm mười tám tuổi khởi binh, chinh chiến giữa thiên binh vạn mã, hào kiệt thiên hạ toàn bộ đều phải bó tay chịu trói trước mặt Trẫm, Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, Lưu Hắc Thát, Lưu Vũ Chu, có ai không phải hào kiệt một phương? Những kẻ trí mưu tầm thường đó cũng muốn tính toán Trẫm? Hừ, chúng đánh giá Trẫm quá thấp rồi.”

“Vậy bệ hạ nhận sơ hở từ lúc nào?” Huyền Trang tò mò hỏi.

“Trẫm không nhìn ra sơ hở, những người này thiết kế chu đáo, cực kỳ giống thật. Trẫm đến giới âm ti, lén cắn lưỡi mình mà không cảm thấy đau, những người này có thể tính toán tinh tế như vậy làm Trẫm cũng phải khâm phục.” Lý Thế Dân lắc đầu, đột nhiên cười nhẹ: “Đáng tiếc, bọn chúng không biết là một năm trước Trẫm đã biết được toàn bộ kế hoạch của bọn chúng. Xây dựng chùa Hưng Đường thế nào, địa cung dưới nền chùa, trung khu động lực Cửu Long Khẩu, hỗn hợp ngũ thức hương có cần sa và mạn đà la… Hê hê, Trẫm không gì không biết!”

Huyền Trang tái mặt, hoảng sợ nói: “Vì sao bệ hạ lại biết rõ như vậy? Những chuyện này bần tăng dò xét mấy tháng, gặp được cơ duyên xảo hợp mới có thể biết được. Vì sao bệ hạ không rời kinh thành mà một năm trước đã biết rồi?”

Lý Thế Dân thản nhiên nói: “Bởi vì Trẫm mặc dù không ra khỏi kinh thành nhưng lại khống chế vận mệnh tất cả mọi người trong thiên hạ, bao gồm vận mệnh của những kẻ tham dự kế hoạch đó. Pháp Nhã, Thôi Giác, Trường Tiệp, Không Thừa đều là những người tâm chí kiên định, đặc biệt là Pháp Nhã và Thôi Giác, một người có thể tính toán ra mưu kế đáng sợ như thế, một người có thể vứt vợ bỏ con ẩn mình dưới đất bảy năm, đúng là một đời hào kiệt. Đáng tiếc mặc dù bọn chúng là hào kiệt nhưng lại tìm đến một người hợp tác có tâm chí hèn nhát. Trẫm đố đại sư, Đại sư có biết người đó là ai không?”

Lý Thế Dân tươi cười nhìn Huyền Trang, Huyền Trang suy nghĩ thật nhanh, buột miệng nói ra một cái tên: “Bùi Tịch!”

“Khá lắm!” Lý Thế Dân thật sự thán phục, giơ ngón tay cái lên than thở: “Ngụy Trưng vẫn nói đại sư là Thiên Lý mã của Phật môn, tâm chí kiên cường, nhìn thấu lòng người, quả nhiên hắn không nhìn lầm người. Không sai, chính là Bùi Tịch. Chắc hẳn đại sư cũng biết tình cảnh của Bùi Tịch, hừ, hắn giết tâm phúc Lưu Văn Tĩnh của Trẫm, lúc Trẫm làm Tần Vương lại nhiều lần dựa thế thái thượng hoàng để đối nghịch với Trẫm. Sau khi Trẫm lên ngôi sớm đã muốn đối phó hắn. Trẫm chưa làm ngay là vì muốn làm từng bước một, gạt bỏ vây cánh của hắn, không muốn để triều đình thay đổi quá đột ngột mà thôi. Tâm tư của Trẫm, Bùi Tịch làm sao không biết? Hắn giết Lưu Văn Tĩnh, biết Trẫm không động thủ thì thôi, đã động thủ là phải lấy mạng hắn, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng dựa vào một giới âm ti đã có thể vãn hồi tâm ý của Trẫm hay sao? Hắn làm tể phụ rất nhiều năm, không đến mức ngây thơ như vậy. Năm Trinh Quán thứ hai Trẫm đã định xử lý hắn, lão quái vật này vừa thấy tình hình không ổn liền đến gặp riêng Trẫm, khai hết âm mưu này với Trẫm.”

Huyền Trang trợn mắt há mồm, trong lòng cảm thấy xót xa. Pháp Nhã và Thôi Giác trí mưu sâu sắc, gan to hơn trời, không ngờ lại không có mắt nhìn người, tìm một kẻ hợp tác ti tiện như vậy. Kế hoạch còn chưa phát động đã bị người khác bán đứng vì tiền đồ của mình rồi.

“Vậy tại sao bệ hạ không động thủ từ sớm, lại để bản thân đối mặt với nguy hiểm?” Huyền Trang hỏi.

“Vì sao Trẫm phải động thủ?” Lý Thế Dân hỏi ngược lại: “Mưu kế tốt như vậy nếu không thực hiện chẳng lẽ không phải quá mức lãng phí hay sao? Còn lãng phí mấy chục vạn quan tiền nữa. Năm xưa Trẫm tự mình chinh chiến sa trường, đón đao thương tên nhọn cũng chưa từng sợ hãi. Hơn nữa giới âm ti và mười tám ngục Nê Lê đúng là thứ tốt, nếu khiến mỗi người đều sợ hãi, con cái không dám bất hiếu, bách tính không dám tạo phản, triều thần không dám mưu nghịch, tuân thủ pháp luật, làm việc cẩn trọng, đây chính là pháp bảo có thể làm cả thiên hạ được yên ổn! Vì cơ nghiệp trăm năm ngàn năm của Đại Đường, Trẫm ngại gì mạo hiểm?”

Huyền Trang lúc này mới hiểu, suy nghĩ của đế vương quả nhiên không phải người thường có khả năng đoán được. Pháp Nhã đặt bẫy cho Lý Thế Dân chui vào, Lý Thế Dân liền dứt khoát chui vào, tự mình nghiệm chứng sự đáng sợ của mười tám ngục Nê Lê này.

“Thế là Trẫm tạm thời tha cho Bùi Tịch, cùng chơi đùa với bọn chúng.” Lý Thế Dân cười ha hả: “Quả nhiên là không uổng chuyến đi này! Lúc diễn kịch dưới âm ti, chính bản thân Trẫm cũng suýt nữa không rõ là thật hay ảo. Mười tám ngục Nê Lê quá mức kinh khủng, Trẫm biết rõ những người chịu cực hình đó là bách tính bình thường, làm sao nhẫn tâm xem tiếp được, vì thế mới phải rời đi. Không ngờ lúc đó đại sư lại xông tới cứu Trẫm. Khi đó Trẫm thật sự lo lắng, vạn nhất đại sư buột miệng nói ra chân tướng khiến Thôi Giác đại phát hung tính, thì đúng là khéo quá hóa vụng. May mà đại sư nhanh nhạy, nội dung đại sư đối đáp với Thôi Giác thật sự cực kỳ ngoạn mục, ép Thôi Giác đến bước đường cùng, đành phải đi xuống theo bậc thang đại sư vừa bày ra, Trẫm xem mà đúng là… Ha ha ha ha…”

Hắn ôm bụng cười không ngừng, Huyền Trang đành phải gượng cười theo. Thì ra hoàng đế đã biết chân tướng từ lâu rồi, chỉ đứng đó xem diễn kịch mà thôi.

“Vậy bệ hạ định xử lý những người này thế nào? Bùi Tịch, Pháp Nhã, Thôi Giác, còn cả nhị huynh Trường Tiệp của bần tăng?” Huyền Trang lo lắng hỏi.

Lý Thế Dân nhìn ngài một cái, hài lòng đón ánh nắng trải đầy đỉnh núi: “Bùi Tịch à, Trẫm đáp ứng không giết hắn, đương nhiên sẽ giữ lời hứa. Lão quái vật này rất cơ trí, lúc đến miếu phán quan đã tuyên bố sẽ vì Trẫm mà tán hết gia tài. Hắn đã khai ra âm mưu này từ sớm, khiến Trẫm không tiện hạ sát thủ với hắn. Có điều chức tể tướng không thể để hắn làm nữa, để hắn về nhà dưỡng lão thôi! Còn Thôi Giác và Pháp Nhã lại không thể không chết.”

Lý Thế Dân cười lạnh: “Dám tính toán Trẫm, nếu không giết bọn chúng, luật pháp Đại Đường ở đâu? Còn nhị ca của đại sư, thứ nhất đã rút lui giữa chừng, coi như biết điều, thứ hai Trẫm cũng không tìm được hắn. Đại sư hãy cầu mong cho hắn vĩnh viễn đừng để Trẫm tìm được đi!”

“Đa tạ hồng ân của bệ hạ!” Huyền Trang vội vàng bái tạ. Ngài đương nhiên biết, Lý Thế Dân có quyền thế khắp thiên hạ, làm gì có chuyện không tìm được một người, nói như vậy thực ra chính là ban cho Trường Tiệp một con đường sống.

“Nào, chúng ta chờ xem.” Lý Thế Dân kéo Huyền Trang đứng lên đỉnh núi, dưới chân là vô số chong chóng và chùa Hưng Đường huy hoàng: “Đám Ngụy Trưng đang đi tìm bằng chứng, Trẫm bắt Pháp Nhã và Thôi Giác chết cũng phải cho bọn chúng tâm phục khẩu phục, đúng không?”

Hai người nhìn xuống phía dưới. Vị trí của Thập Phương Đài rất rõ ràng, từng đội cấm quân đang xô đổ nhà cửa, tìm kiếm giữa đống gạch đá ngói vụn. Các hòa thượng trong chùa đều bị đuổi ra ngoài, tụ tập đông nghịt trên quảng trường ở dưới chân núi, người nào cũng cực kỳ hoảng sợ. Trên đường nhỏ dẫn lên đỉnh núi không ngừng có tướng lĩnh cấm quân đến báo cáo tiến triển mới nhất.

“Tâu bệ hạ, Thập Phương Đài đã bị phá bỏ, quả nhiên phát hiện mật đạo dưới đất!” Một hiệu úy cấm quân đến báo: “Có điều gạch ngói đã chôn vùi địa đạo, không thể đi xuống xem xét.”

Lý Thế Dân sầm mặt: “Ngụy Trưng làm ăn kiểu gì thế? Tiếp tục tra!”

Sau khi hiệu úy đó đi xuống, Uất Trì Kính Đức đích thân đi lên báo cáo: “Bệ hạ, thần bắt được Pháp Nhã rồi.”

“Sao?” Lý Thế Dân cười: “Dẫn tới đây!”

Không lâu sau một đám cấm quân áp giải Pháp Nhã đi lên đỉnh núi. Pháp Nhã toàn thân đất cát nhem nhuốc, thân thể uể oải, có điều tinh thần còn rất tốt. Lý Thế Dân cười nói: “Pháp Nhã thiền sư, bận rộn mười năm, hôm nay cũng xem như viên mãn rồi.”

Pháp Nhã lại cười, nhìn Huyền Trang bên cạnh, chắp tay với Lý Thế Dân: “Thứ mà lão nạp cầu chính là thiên hạ đại trị, nó đã được thực hiện trong tay bệ hạ, đương nhiên là viên mãn rồi.”

“Chỉ giỏi nói bừa.” Lý Thế Dân cười ha ha: “Lão hòa thượng nhà ngươi vẫn còn mạnh miệng, đợi lát nữa Trẫm tìm ra bằng chứng, xem ngươi còn có gì để nói.”

Pháp Nhã không hề yếu thế, cười nói: “Bệ hạ tìm ra bằng chứng, lão nạp đương nhiên cam nguyện đền tội!”

“Tốt!” Lý Thế Dân hét lớn: “Người đâu, chuẩn bị một đống củi cho Trẫm, một khi tìm ra bằng chứng, Trẫm sẽ lập tức thiêu sống hắn!”

Cấm quân ầm ầm tuân lệnh, lập tức đi chặt cây tùng xếp thành một đống củi vừa cao vừa to, trói gô Pháp Nhã lại đưa lên trên đó. Pháp Nhã mỉm cười, khoanh chân ngồi, trong miệng mặc niệm kinh Phật. Huyền Trang biến sắc mặt: “Bệ hạ…”

Lý Thế Dân nói uy nghiêm: “Đại sư, Trẫm có thể bị lừa nhục như vậy sao? Trẫm chỉ truy cứu chủ mưu mà tha cho cả Phật môn đã là ơn huệ cực lớn rồi. Kể cả thiên đạo và nhân tâm cũng phải để Trẫm xả bớt uất ức trong lòng chứ?”

Huyền Trang thở dài, lặng lẽ đi tới trước mặt Pháp Nhã, nói nhỏ: “Thiền sư tội gì phải thế?”

Pháp Nhã mở mắt ra, cười cười: “Phật pháp tại thế gian, không ngoài thế gian mà giác ngộ. Muốn lìa bỏ thế gian kiếm Bồ Đề, khác chi kẻ tìm lông rùa sừng thỏ.*[*]”

[*] 64 Trích Kinh Pháp Bảo Đàn. Ý chỉ đạo Phật ra đời vì phụng sự cho việc cảm hóa con người, rời xa con người thì sứ mạng của đạo Phật cũng chấm dứt.

Huyền Trang yên lặng. Suy nghĩ của lão hòa thượng này hoàn toàn khác hẳn ngài. Đối với Pháp Nhã mà nói, sự phát triển thật sự của Phật giáo không nằm trong kinh quyển mà nằm ở triều đình. Ngài lắc đầu, đi tới phía sau Lý Thế Dân, căng thẳng theo dõi tiến triển trong chùa.

“Báo…” Lại có một hiệu úy chạy vội tới, quỳ rạp xuống đất nói: “Khởi bẩm bệ hạ, chúng thần phát hiện thi thể của Không Thừa trong thiền phòng của hắn!”

Lý Thế Dân ngẩn ra: “Không Thừa lại sợ tội tự sát hả?”

“Không phải!” Hiệu úy đó lộ vẻ sợ hãi, nói: “Thi thể sớm đã khô quắt, Ngụy đại nhân đoán hắn đã chết ít nhất mười mấy ngày rồi.”

Lý Thế Dân sửng sốt: “Không Thừa chết mười mấy ngày rồi? Thế kẻ mỗi ngày vẫn đi cùng Trẫm là ai?”

“Bệ hạ, Không Thừa bị con gái của Thôi Giác lỡ tay đâm chết. Sau đó Thôi Giác đóng giả thành Không Thừa đi theo bệ hạ.” Huyền Trang nói nhỏ.

Lý Thế Dân nhìn Pháp Nhã thán phục: “Lão hòa thượng, không ngờ thủ đoạn của ngươi lại cao minh như vậy!”

Pháp Nhã chỉ cười không đáp.

Lý Thế Dân nghiến răng: “Nhất định phải bắt được Thôi Giác!”

“Chúng thần đã tìm khắp chùa mà vẫn không tìm được.” Hiệu úy nói.

Lý Thế Dân lạnh lùng nói: “Các ngươi đương nhiên không tìm được, lệnh Ngụy Trưng nhanh chóng tìm ra lối vào lòng đất!”

Hiệu úy nhận lệnh đi. Hắn vừa đi chẳng bao lâu, Ngụy Trưng đã vội vã đến. Lý Thế Dân vội vàng hỏi: “Huyền Thành, thế nào rồi?”

Ngụy Trưng lộ vẻ khó xử: “Thần đã dỡ hai tòa thiền viện nhưng vẫn không tìm được lối vào. Phát hiện không ít địa đạo, nhưng vừa dỡ bên trên, địa đạo đã sụp đổ, người của thần căn bản không thể đi vào được.”

Lý Thế Dân sững sờ, quay lại nhìn Pháp Nhã, gật gật đầu: “Hòa thượng, hảo thủ đoạn!”

Pháp Nhã cười nói: “Thủ đoạn của nhân gian sao sánh được với quỷ thần? Bệ hạ không tin âm ti, lão nạp cũng không làm gì được.”

“Vẫn còn mạnh miệng cãi cố.” Lý Thế Dân vô cùng tức giận.

“Bệ hạ, bây giờ chỉ có một biện pháp!” Ngụy Trưng nói.

“Biện pháp gì? Nói!” Lý Thế Dân hỏi.

Ngụy Trưng chỉ những chong chóng đứng sừng sững bên cạnh: “Nếu thần tính không sai, những chong chóng này được nối thẳng đến hệ thống trung khu của thế giới ngầm, cung cấp động lực cho trung khu. Thần đã hỏi các tăng sư trong chùa, bọn chúng nói dưới chong chóng có xích sắt to bằng cánh tay, bên ngoài có bọc vỏ sứ, chôn sâu ở dưới đất. Thần nghĩ có thể đào đất lên, theo những xích sắt này tìm đến trung khu dưới đất!”

“Biện pháp hay!” Lý Thế Dân sáng mắt lên. Hắn đã tận mắt nhìn thấy trung khu động lực của thế giới ngầm, những chiếc đĩa tròn to lớn ở giữa mười tám ngục Nê Lê vẫn quay tròn không ngừng nghỉ, tất phải có nguồn động lực cung cấp. Sức gió từ những chong chóng này chắc hẳn phải là một phần trong đó.

“Được, truyền ý chỉ của Trẫm, phá hủy chong chóng!” Lý Thế Dân hạ lệnh.

Pháp Nhã vẫn luôn bình tĩnh bỗng biến sắc mặt, vội vàng kêu lên: “Bệ hạ, không thể…”

Lý Thế Dân cười: “Vì sao không thể? Cuối cùng ngươi cũng sợ rồi à? Người đâu, dỡ đi!”

Hàng ngàn cấm quân cùng động thủ, nhanh chóng phá hủy mấy chiếc chong chóng, để lộ xích sắt nối tiếp phía dưới chong chóng ra. Mọi người đứng bên cạnh chong chóng, nhìn những cơ quan phức tạp bên dưới mà kinh ngạc không thôi. Dây xích truyền lực, những bánh răng to lớn, những thứ cơ quan này sao có thể xuất hiện trên nhân gian? Quả thực đã vượt xa thời đại này!

Ngay cả Ngụy Trưng cũng không thể không tán thưởng Pháp Nhã: “Lão hòa thượng, ngươi giỏi thật! Nếu dùng tài năng này tạo phúc cho dân, thiên hạ sẽ trở nên khác hẳn.”

Pháp Nhã hồn xiêu phách lạc, dường như không nghe thấy lời ông ta.

Các cấm quân đào đất dọc theo xích sắt, sau đó dùng dây thừng buộc vào xích sắt kéo lên. Người nhiều sức lớn, không bao lâu đã đào được bảy tám xích sắt. Hàng ngàn người đứng trên đỉnh núi, hò dô bắt nhịp kéo lên trên. Đột nhiên mặt đất rung động, mọi người đứng không yên, lập tức ngã lăn xuống đất.

Lý Thế Dân cũng suýt nữa ngã xuống, cảm thấy cả ngọn núi lớn dường như đều đang rung chuyển, chong chóng và thiền phòng trên sườn núi lần lượt sụp đổ. Hắn cực kỳ kinh hãi, nhìn Pháp Nhã hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Pháp Nhã than thở: “Bệ hạ mau chạy đi! Sơ tán hết tất cả mọi người! Ngọn núi này sắp sụp rồi.”

Mọi người đều chết lặng người. Tại sao kéo mấy dây xích mà lại làm cả ngọn núi sụp xuống được?

Thấy đất dưới chân rung chuyển càng ngày càng mạnh, Uất Trì Kính Đức không dám sơ suất, lập tức lệnh cho cấm quân buông xích sắt ra, bảo vệ hoàng đế chạy xuống chân núi. Lý Thế Dân hô lớn: “Mang Pháp Nhã đi! Trẫm nhất định phải cho hắn xem… Nhất định phải để hắn nhìn thấy bằng chứng!”

Mọi người hoảng hốt chạy xuống chân núi, chạy dọc qua chùa Hưng Đường, lầu các, thiền phòng, Phật điện xung quanh không ngừng sụp đổ, bụi đất đầy trời, khắp nơi đầy tiếng kêu khóc hoảng loạn. Huyền Trang theo sát Lý Thế Dân, Uất Trì Kính Đức thì vác Pháp Nhã trên vai, dưới sự bảo vệ của một đám cấm quân, chỉ mất thời gian cháy hết một nén hương đã chạy xuống đến chân núi. Đang chạy bỗng nghe thấy tiếng động long trời lở đất, cả ngôi chùa Hưng Đường cùng sườn núi vẫn oằn mình gánh ngôi chùa này trên lưng đồng thời sụp xuống, dường như mặt đất đã mở ra một cái miệng khổng lồ, nuốt trọn cả đỉnh núi.

Đất đá ầm ầm đổ xuống, bụi mù bay lên cao trăm trượng che kín bầu trời. Mọi người ngã dúi ngã dụi trong cơn địa chấn, đến lúc quay đầu lại nhìn thì chùa Hưng Đường một khắc trước vẫn còn huy hoàng lộng lẫy nay đã biến thành một đống đổ nát thê lương…