Chương 19 Tự ta thử địa phi ngô thổ
Sự sụp đổ của chùa Hưng Đường đã khiến tâm tình tất cả mọi người đều trở nên nặng nề. Lý Thế Dân giận dữ muốn phát điên, nhưng khi cả ngọn núi sụp đổ, dù hắn là đế vương nhân gian cũng không thể tìm được manh mối giữa một đống đổ nát này nữa.
Mọi người thảm hại nhếch nhác trở lại thành Hoắc Ấp. Lý Thế Dân lệnh cho Đỗ Sở Khách tìm mấy phú hộ, mọi người chia nhau ra ở, tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi một đêm, về cơ bản thì mãi đến tận buổi trưa hôm sau mới bố trí ổn thỏa được cho những người bị thương. Lý Thế Dân vừa rảnh rỗi liền sai người áp giải Pháp Nhã tới.
“Đại hòa thượng, hay cho thủ đoạn và tâm cơ của ngươi!” Lý Thế Dân lạnh lùng nói.
Pháp Nhã cười gượng: “Bệ hạ, rõ ràng là chuyện âm ti, vì sao nhất định phải chứng minh bằng được rằng do người làm? Năm đó lão nạp tìm Bùi Tịch đại nhân hợp tác cũng chỉ là một cái cớ, định làm cho trong ngoài triều đều biết việc này thôi. Nhưng lần này mời bệ hạ xuống âm ti lại đích xác là Viêm Ma La Vương.”
“Ngươi vẫn còn ngoan cố!” Lý Thế Dân rất giận dữ, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng chùa Hưng Đường không còn, Trẫm sẽ không làm gì được ngươi sao? Đừng quên còn có Thôi Giác nữa!”
“Thôi Giác sớm đã chết rồi.” Pháp Nhã lắc đầu: “Lão nạp không tin bệ hạ có thủ đoạn tìm hắn từ giới âm ti trở về.”
Ngay cả Huyền Trang cũng không đồng ý với thái độ ngoan cố của lão hòa thượng này. Sao phải khổ thế chứ? Khi Bùi Tịch phản bội, kế hoạch này vốn đã không còn bí mật nào nữa, cần gì phải chọc giận bệ hạ?
Lý Thế Dân cười lạnh: “Thật sao? Trẫm hạ lệnh cho Uất Trì Kính Đức bí mật giám sát cố hiền thê của Thôi Giác, ái nữ hắn Trẫm không biết tung tích, nhưng Thôi Giác liệu có thể thật sự bỏ được người từng kết tóc này không.”
Sắc mặt Pháp Nhã không thay đổi: “Bệ hạ rồi sẽ có ngày tỉnh ngộ.”
Lý Thế Dân nghiến răng không nói. Đúng lúc này một hiệu úy vội vã đi vào: “Bệ hạ, Thôi Giác hiện thân rồi!”
Tinh thần của Lý Thế Dân phấn chấn hẳn lên, đám người Ngụy Trưng, Đỗ Như Hối, Đỗ Sở Khách, Huyền Trang đều đứng phắt dậy. Lý Thế Dân nói: “Hắn bây giờ đang ở đâu?”
“Một canh giờ trước, Thôi Giác bỗng dưng xuất hiện trong hậu trạch huyện nha rồi lập tức biến mất. Uất Trì tướng quân liền phá nhà, phát hiện mật đạo, dẫn người đuổi theo, sau đó sai người truyền lệnh, nói mật đạo này đi thông ra ngoài thành phía đông, lệnh cấm quân khẩn cấp xuất binh truy đuổi!”
“Tốt! Điểm một ngàn kỵ binh, Trẫm đích thân dẫn người truy bắt!” Lý Thế Dân hết sức phấn khởi, liếc Pháp Nhã một cái: “Giam giữ lão hòa thượng này cẩn thận, một lát nữa cho hắn thấy phán quan địa ngục âm ti rơi vào trong tay Trẫm thế nào!”
Chùa Hưng Đường sụp xuống làm vô số người chết và bị thương, huyện lệnh Hoắc Ấp là Quách Tể đại nhân bận tối mắt tối mũi. Trưng thu dược phẩm, tập trung đại phu, bố trí nhà cửa cho người bị thương và đội ngũ khổng lồ của hoàng đế cư trú, mỗi một việc đều khiến vị huyện lệnh mãnh hổ này vò đầu bứt tai. Ông ta cũng nghe nói chùa Hưng Đường xảy ra biến cố, hoàng đế hồn du địa phủ, hơn nữa được phán quan âm ti Thôi Giác tiếp đãi. Quách Tể không khỏi trợn mắt há mồm, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Tình cảnh bi thảm của những người bị thương tại chùa Hưng Đường khiến ông ta vô cùng lo lắng. Mấy ngày trước Lục La mất tích, đến bây giờ vẫn không rõ tung tích. Quách Tể thầm lo lắng, chẳng lẽ là đi đến chùa Hưng Đường rồi? Mấy ngày trước ông có hỏi Lý Ưu Nương, nhưng nàng lại ậm ờ không nói, khiến Quách Tể ngày càng nghi ngờ. Đến trưa đã sắp xếp công việc xong xuôi, ông càng cảm thấy nóng ruột, liền dặn đồng liêu một tiếng, trở lại hậu trạch huyện nha tìm Lý Ưu Nương hỏi cho rõ ràng.
Vừa về đến cửa nhà mình, Quách Tể lại kinh ngạc. Trước cửa có mấy chục cấm quân canh giữ, toàn bộ mặc áo giáp, bên hông đeo cung tên, trong tay cầm đao. Quách Tể ngơ ngác hỏi: “Các vị đại nhân, tại sao lại canh gác trước bỉ trạch? Hình như trong hậu nha không có sắp xếp chỗ cho người bị thương mà?”
Một hiệu úy cấm quân cau mày hỏi: “Ngươi là ai?”
“Hạ quan là huyện lệnh Hoắc Ấp Quách Tể.” Quách Tể chắp tay nói.
Hiệu úy đó liếc thủ hạ, khẽ gật đầu. Cả đám rầm rầm quây lại quanh Quách Tể, hắn cười lạnh nói: “Thì ra ngươi chính là Quách huyện lệnh! Ngụy Trưng đại nhân có lệnh, một khi nhìn thấy Quách Tể, lập tức giam giữ.”
Quách Tể kinh ngạc: “Bản quan phạm tội gì? Vì sao lại giam giữ ta?”
“Cái này thứ cho ta không tiện nói. Ngụy đại nhân tìm ngươi lâu lắm rồi, có điều trong huyện hỗn loạn nên vẫn không tìm được ngươi, may mà ngươi lại tự đưa mình tới cửa.” Hiệu úy lạnh lùng nói: “Người đâu, áp giải hắn vào, đợi Ngụy đại nhân xử lý.”
Quách Tể quá to lớn, hiệu úy sợ khó đối phó, phất tay lệnh cho hơn mười người đồng loạt xông lên, xa xa còn có người giương cung đặt tên. Quách Tể không dám phản kháng, ngoan ngoãn để bọn chúng trói lại đẩy vào hậu nha. Tì nữ Mạc Lan và nô bộc Cầu Nhi mặt như đưa đám, bị trói gô ném trong phòng khách, vừa thấy lão gia nhà mình cũng bị trói đưa vào liền kêu khóc: “Lão gia, lão gia, mau cứu tiểu nhân! Tiểu nhân không phạm pháp!”
Quách Tể cuống cuồng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao các ngươi cũng bị trói? Phu nhân đâu?”
“Lão gia, một canh giờ trước, phu nhân bị một người bịt mặt áo đen đưa đi rồi!” Mạc Lan khóc: “Sau đó một tướng quân cao lớn dẫn người phá cửa vào, bọn họ tìm được một mật đạo trong phòng ngài liền chui vào. Chúng tiểu nhân bị bọn họ trói lại canh chừng!”
“Lão gia, rốt cuộc ngài làm chuyện phạm pháp gì vậy?” Cầu Nhi cũng khóc: “Chúng tiểu nhân không hề tham dự việc phạm pháp đó với ngài.”
Quách Tể không nén nổi cơn giận, một cước đá Cầu Nhi lăn lông lốc ra ngoài, trợn mắt nói: “Phu nhân bị người bắt đi rồi hả? Là ai làm?”
“Không biết!” Mạc Lan nói.
“Người đó đưa phu nhân đi đâu?” Quách Tể gần như nổi điên, vừa nghe phu nhân bị bắt, lòng đau thắt, lo lắng khôn cùng.
“Nô tì nghe phu nhân nói chuyện với người đó, thấy người đó nói cái gì mà bến đò Ngư Ưng…” Mạc Lan hoảng sợ nói.
Quách Tể kinh ngạc: “Phu nhân lại biết người đó à?”
“Nô tì cũng không biết.” Mạc Lan nói: “Có điều phu nhân dường như không hề hoảng sợ, rất bình tĩnh đi theo người đó.”
Quách Tể chết sững, thấy ngoài cửa có hơn mười cấm quân đang đứng, vội hỏi: “Mấy vị đại nhân có biết rốt cuộc là phu nhân của bản quan bị ai bắt đi không?”
Mấy tên cấm quân nhìn nhau, cười lạnh một tiếng: “Bọn ta đương nhiên không biết, có điều Uất Trì tướng quân đã đích thân dẫn người đuổi giết, đến lúc nhìn thấy thi thể bọn chúng là ngươi sẽ biết.”
“Ngươi nói cái gì?” Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Quách Tể: “Đuổi giết… Uất Trì tướng quân đuổi giết…”
Ông đột nhiên gầm lên một tiếng, mấy tên cấm quân kinh ngạc tới tấp xông vào trong phòng. Quách Tể lao đến bên cạnh giá binh khí gần tường, quay lưng đưa hai tay cứa vào lưỡi đao, dây thừng bị cứa đứt thành nhiều đoạn, sau đó xoay tay cầm thanh đao nặng năm mươi cân lên.
“Quách Tể, ngươi định tạo phản sao?” Tên hiệu úy cấm quân lớn tiếng quát.
Quách Tể tay nắm mạch đao, râu tóc dựng đứng, thân hình cao hơn mọi người hai cái đầu giống như thần ma, quát to: “Nếu phu nhân nhà ta có bất trắc gì, ta sẽ đuổi chém hết tất cả các ngươi! Cút ra hết cho lão tử!”
Hiệu úy đó lập tức ra lệnh: “Bắt lấy…”
Hơn mười cấm quân hò hét xông tới, Quách Tể cười dài vung đao đập về phía một tên cấm quân. Thanh đao trong tay cấm quân hoàn toàn không đỡ được sức mạnh kinh khủng này, đao của Quách Tể giống như một cánh cửa đập vào người hắn, cả người lẫn đao bắn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng khách chật chội, Quách Tể và mười mấy cấm quân triển khai một trận ác chiến. Sự uy mãnh của dũng tướng sa trường ngày xưa một lần nữa sống lại, lưỡi đao tung hoành không ai có thể cản. Quách Tể mắt hằn tia đỏ, vung đao khắp nơi, không đến một khắc, mười mấy tên cấm quân đều bị chết sạch.
Hiệu úy bị một đao đập gãy đùi, giãy giụa nói: “Quách Tể, ngươi là mệnh quan triều đình, ngươi dám tạo phản!”
Quách Tể sờ sờ máu tươi trên mặt, hừ một tiếng: “Trời đất bao la, phu nhân của lão tử là lớn nhất! Kẻ nào dám tổn thương phu nhân của lão tử, dù có to lớn đến đâu lão tử cũng một đao chém thành hai đoạn!”
Ông ta sải bước đi ra ngoài phòng. Cấm quân ngoài cổng nghe thấy tiếng động hò hét xông vào. Quách Tể kéo đao mà đi, hễ gặp kẻ nào cản đường lập tức một đao chém xuống, không một ai có thể ngăn cản được nửa bước. Xác chết phủ kín sân, máu chảy khắp mặt đất, đến lúc ra khỏi hậu nha, mấy chục tên cấm quân không một tên nào có thể đứng được nữa.
Quách Tể đi ra ngoài đường, mọi người hỗn loạn, vô số bách tính dạt vào bên đường thì thầm bàn tán. Thỉnh thoảng có cấm quân thúc ngựa chạy như bay, qua lại không ngừng nhìn. Vừa lúc một tên cấm quân đánh ngựa chạy tới, Quách Tể đứng chặn trước ngựa, quát: “Xuống!”
“Ngươi muốn chết hả? Ta có lệnh vua trên người…” Cấm quân đó trừng mắt quát.
Quách Tể cũng không buồn nói nhiều, đưa tay tóm đai lưng người đó giật mạnh kéo hắn xuống ngựa, tiện tay ném ra xa hai trượng, sau đó tung người nhảy lên trên lưng ngựa mà lao đi, kéo dây cương chạy về phía tây thành. Bách tính trên đường đột nhiên thấy huyện thái gia của mình tay cầm đại đao cả người dính máu thúc ngựa chạy qua, họ đều tránh sang hai bên đường, có chút kỳ lạ: “Vị huyện thái gia hiền lành này hôm nay làm sao thế?”
Bến đò Ngư Ưng ở bên sông Phần Thủy, cách cửa tây thành hai mươi dặm. Quách Tể làm huyện lệnh Hoắc Ấp sáu năm đương nhiên biết rất rõ, thúc ngựa qua cửa tây chạy tới bờ sông Phần Thủy. Ra khỏi thành là đồi núi nhấp nhô và rừng rậm liên miên, có một đường lớn dẫn thẳng đến bến đò Ngư Ưng, Quách Tể không hề do dự tăng tốc chạy đi.
Đang thúc ngựa phi nhanh, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng vó ngựa ù ù. Quách Tể vốn xuất thân binh nghiệp, nghe âm thanh đã biết sau lưng có không dưới hàng ngàn thiết kỵ đang chạy hết tốc lực. Ông vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy cách đó vài dặm về hướng đông nam có một ‘dòng nước lũ’ màu đen vòng qua đồi núi chạy về phía mình. Quách Tể không hiểu ra sao, nghĩ có thể đây là Uất Trì Kính Đức, nhưng chẳng lẽ ông ta đuổi nhầm hướng? Tại sao lại từ phía đông nam chạy tới?
Quách Tể đoán rất chuẩn, truy binh quả thật đuổi nhầm hướng, nhưng lại đoán sai người đuổi. Người đuổi phía sau không chỉ là Uất Trì Kính Đức mà còn có hoàng đế Lý Thế Dân! Bởi vì Uất Trì Kính Đức theo Thôi Giác từ mật đạo đi ra, mật đạo chạy tới miếu thổ địa ở phía đông thành, Uất Trì Kính Đức phái người đi báo cho hoàng đế đi đến cổng đông.
Lý Thế Dân dẫn theo một ngàn kỵ binh tinh nhuệ đến miếu thổ địa ở phía đông thành, vừa kịp gặp Uất Trì Kính Đức đầy bụi đất từ mật đạo dưới giếng chui lên. Quân thần gặp nhau, một lần nữa xác định phương hướng rồi mới đuổi theo Thôi Giác về phía tây.
Quách Tể hy vọng phu nhân của mình không bị đuổi kịp. Nếu không đại quân của Uất Trì Kính Đức vừa đến, chắc chắn là hối không kịp. Ông kẹp bụng ngựa, nhanh chóng chạy như điên, đuổi được mười dặm đột nhiên nhìn thấy xa xa phía trước có một thớt chiến mã. Trên lưng ngựa có hai người ngồi, trong đó người phụ nữ ngồi phía sau ôm eo kỵ sĩ chính là phu nhân của mình!
“Phu nhân…” Quách Tể mừng rỡ gọi to: “Đừng sợ, ta đến cứu phu nhân đây… Tặc tử phía trước mau thả phu nhân của lão tử xuống, nếu không lão tử chém đầu ngươi!”
Hai người trên ngựa phía trước quay đầu lại, nhìn thấy là Quách Tể đều ngẩn ra. Kỵ sĩ quay người nói gì đó với Lý Ưu Nương, rồi đột nhiên kẹp bụng ngựa tăng tốc nhanh hơn. Quách Tể vô cùng tức giận, nhưng cũng không hề lo sợ, bởi trên lưng ngựa đối phương có hai người, tốc độ chạy không nhanh bằng mình.
Lại chạy thời gian uống hết một tách trà nữa, hai con ngựa chỉ còn cách nhau vài bước. Quách Tể hét lớn một tiếng: “Tặc tử, thả phu nhân lão tử xuống!”
Vừa nói vừa vung đao định chém.
“Tướng công, không được!” Lý Ưu Nương vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt hoảng loạn.
“Vì sao?” Quách Tể kinh ngạc hỏi.
“Hắn…” Lý Ưu Nương do dự một hồi, thấy không đuổi Quách Tể đi thì mình không thể chạy được, đành phải cắn răng nói: “Hắn là tướng công của thiếp…”
“Tướng công… của nàng…” Quách Tể ngây ra, thầm nghĩ phu nhân mình sợ quá nên đầu óc có vấn đề rồi sao? Tướng công của nàng chẳng phải là ta hay sao?
Lập tức cảm thấy không đúng, quả nhiên Lý Ưu Nương hoảng loạn nói: “Là… là cố lang của thiếp, Thôi Giác!”
“Hả?” Quách Tể ngây người.
Lúc này hai con ngựa đã chạy song song, người kỵ sĩ áo đen quay đầu sang, đột nhiên kéo chiếc khăn đen trên mặt xuống lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã, lại còn mỉm cười với Quách Tể. Quách Tể mặc dù chưa hề gặp Thôi Giác nhưng cũng từng nghe các đồng liêu trong huyện kể rất nhiều đến nỗi mòn cả tai. Biết người này ngoại hình tuấn tú, tài hoa, có năng lực quản lý rất mạnh, ông vẫn luôn thầm ghen tị với đối phương. May mà người này đã chết, trong lòng ông mới dễ chịu hơn một chút. Lúc này đột nhiên một người đã chết bảy năm lại xuất hiện trước mặt mình, còn dụ dỗ vợ mình bỏ trốn, trái tim Quách Tể lập tức như bị người khác dùng dao khoét, đau đớn tột cùng.
“Phu nhân!” Quách Tể nổi giận gầm lên một tiếng, giơ đao chỉ Thôi Giác hét lớn: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Tướng công không nên hỏi.” Lý Ưu Nương khóc, hai mắt đẫm lệ: “Là thiếp thân có lỗi với tướng công. Vốn thiếp thân cũng định cùng tướng công sống bên nhau trọn đời, nhưng… nhưng từ khi biết Thôi lang còn sống, lòng của thiếp thân đã loạn rồi. Thiếp thật sự… thật sự không thể nào cự tuyệt Thôi lang…”
“A…” Quách Tể hét lên điên cuồng, đột nhiên hung tợn chém mạnh một đao. Rắc một tiếng, đầu con chiến mã Thôi Giác đang cưỡi bị chặt đứt, hai người ngã xuống.
Thấy Quách Tể giơ đao chém, Lý Ưu Nương lập tức nhắm mắt, buồn bã nghĩ: “Thôi, thôi, ta đã phụ lòng tướng công, chết dưới đao của tướng công cũng là một kết cục tốt, miễn cho cả ngày phải đau khổ vật vã.”
Nào ngờ chỉ thấy hụt hẫng, thân thể từ trên lưng ngựa bay về phía trước. Đúng lúc bà sắp ngã xuống đất, Quách Tể từ trên lưng ngựa lao xuống, vứt đao dang tay ôm ngang người bà, lăn trên mặt đất tránh xác ngựa phía sau lao tới, nhẹ nhàng ôm Lý Ưu Nương vào lòng.
Thôi Giác thảm hơn rất nhiều, hắn không có thân thủ như Quách Tể, bị ngã suýt nữa đứt ruột. Mãi mới bò dậy được, lại thấy phu nhân mình bị Quách Tể ôm vào lòng, Thôi Giác mới giận dữ quát lên: “Quách Tể, thả Ưu Nương ra! Ngươi có tư cách gì mà ôm nàng?”
Quách Tể nghe vậy lại càng tức giận hơn, đứng thẳng lên căm phẫn nhìn hắn: “Nàng là phu nhân của lão tử, lão tử làm sao không có tư cách ôm nàng?”
Thôi Giác thấy bến đò Ngư Ưng bên sông Phần Thủy chỉ còn cách đây một hai dặm, có thể nghe thấy tiếng nước sông chảy ào ào. Hắn đã chuẩn bị một chiếc thuyền ở bến đò này, chỉ cần giương buồm chạy vào một nhánh sông, sau đó chui vào một lòng núi bí mật, cho dù Lý Thế Dân tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được mình, từ nay về sau có thể cùng Ưu Nương tự do tự tại ẩn cư nơi rừng núi. Không ngờ đến giây phút cuối cùng lại bị gã thất phu này cầm chân phá hỏng.
Lúc này tiếng vó ngựa, giáp sắt ầm ầm của thiên binh vạn mã sau lưng càng ngày càng gần, Thôi Giác vừa giận vừa sốt ruột, quát: “Ta chưa từng chết thật, nàng cũng không phải quả phụ, ngươi dựa vào cái gì cưới nàng? Ta còn không kiện ngươi tội cướp vợ người khác, ngươi lại còn dám nói xấu ta! Quách Tể, nể tình ngươi chăm sóc Ưu Nương nhiều năm như vậy, ta không tính toán với ngươi nữa. Đặt Ưu Nương xuống, mau cút đi, nếu không đại quân phía sau đến, chúng ta ai cũng đều sống không nổi!”
“Ngươi rõ ràng đã chết… tại sao lại nói ta cướp vợ… Ngươi mặc dù không chết…” Quách Tể ăn nói vụng về, làm sao cãi nhau được với Thôi Giác, cảm giác uất ức trong lòng dâng cao tột đỉnh mà lại không nói ra được, nhất thời tức giận đến mức hét ầm lên. Đột nhiên cảm thấy người trong lòng giãy giụa, ông kinh ngạc nhìn Lý Ưu Nương.
Lý Ưu Nương từ trong lòng Quách Tể nhảy xuống, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Thôi Giác, quay lại thi lễ với Quách Tể: “Tướng công, thiếp thân là một nữ tử không trong sạch, không đáng được tướng công yêu quý như vậy. Ơn này đức này kiếp sau Ưu Nương xin báo đáp. Nhưng Thôi lang là phu quân kết tóc của thiếp, đã biết Thôi lang không chết, Ưu Nương đành phải đi theo, bất chấp núi đao biển lửa, mặc kệ ngàn vạn người thóa mạ, Ưu Nương tuyệt không hối hận. Tướng công là người tốt, là mệnh quan triều đình, lúc này Thôi lang phạm trọng tội hành thích hoàng đế, những người liên quan đến Thôi lang đều sẽ không có kết cục tốt, tướng công nên sớm rời khỏi đây!”
Quách Tể không cầm được nước mắt, lẩm bẩm nói: “Phu nhân, người tư thông với phu nhân một năm qua chính là người này sao?”
Lý Ưu Nương biến sắc mặt: “Tướng công… tướng công biết?”
“Ta mặc dù vụng về nhưng không phải kẻ ngu ngốc, làm sao không biết.” Quách Tể đột nhiên khóc rống: “Ta sớm đã biết nàng tư thông với người khác, mê hương đó quả thực lợi hại, nhưng ban đêm ta ngã xuống đất, sáng sớm tỉnh lại toàn thân đau đớn, trên áo dính đầy bụi, chẳng lẽ lại không hề hoài nghi hay sao?”
Thôi Giác và Lý Ưu Nương đưa mắt nhìn nhau. Nhớ lại cảnh tượng hoang đường của mình và Thôi Giác, Lý Ưu Nương không khỏi đỏ bừng mặt: “Tướng công, thiếp… thiếp có lỗi với tướng công…”
“Nàng có lỗi với ta… Có lỗi với ta…” Quách Tể đột nhiên cười thảm: “Phu nhân, nàng có biết một năm qua trong lòng ta đau khổ thế nào không? Cả nhà ta bị người Đột Quyết giết sạch, trên đời này chỉ còn một mình lẻ loi, may mắn có nàng, có Lục La, có nhà, phu nhân biết ta trân trọng thế nào không? Ta dành trọn tâm can cho nàng, đem tất cả những gì ta có cho nàng, sợ đối xử với nàng không tốt. Ta biết chính mình vụng về, không xứng với nàng, dù nàng tư thông với người khác ta cũng không hé nửa lời, giả vờ không biết, ngày ngày tươi cười. Đó là bởi vì ta sợ, sợ một khi để lộ ra, nàng sẽ bỏ ta mà đi! Ngôi nhà của ta sẽ sụp đổ. Ta sợ phải quay lại mùa hè năm ấy một lần nữa, đau khổ tuyệt vọng nhìn người nhà họ Quách phơi thây đầy đất. Ta thật sự không muốn đối mặt nữa. Ta chỉ nói với bên ngoài nàng bị ma ám, thậm chí mời cao tăng đến trừ tà cho nàng… muốn dùng cách đó làm nàng thức tỉnh…”
Thôi Giác chấn động, đột nhiên đi tới trước mặt Quách Tể quỳ xuống: “Quách huynh, tại hạ nhận lỗi với huynh! Tại hạ không phải người, trong lòng ghen ghét vì thấy huynh lấy Ưu Nương, vì thế liền cố ý lăng nhục huynh. Tại hạ xin khấu đầu nhận lỗi với huynh.”
Quách Tể hờ hững không đáp, Thôi Giác thở dài, đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ đâm thẳng vào bụng dưới của mình. Quách Tể và Lý Ưu Nương kinh ngạc, Thôi Giác cố nén đau đớn, nhỏ giọng nói: “Việc tại hạ lăng nhục Quách huynh không phải một câu xin lỗi có thể xóa được. Tại hạ sẵn sàng ba đao sáu lỗ, tự tàn thân thể, chỉ mong Quách huynh có thể tha thứ cho Ưu Nương.”
Dứt lời rút chủy thủ ra, phụp một tiếng lại đâm một nhát nữa.
Lần này hắn đau đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt vặn vẹo. Lý Ưu Nương hét lên một tiếng: “Chàng làm gì thế? Chàng sẽ chết đấy!”
Vừa hét vừa xông tới giật lấy chủy thủ ném mạnh ra xa, cùng Thôi Giác quỳ rạp xuống trước mặt Quách Tể, khóc: “Tướng công, xin tướng công thương xót tha cho thiếp và Thôi lang. Đại quân phía sau đuổi tới, Thôi lang sẽ chết! Thiếp và Thôi lang lần này ẩn cư tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa, trên đời sẽ không còn có hai người này, Lục La còn trông chờ tướng công chăm sóc, cầu xin tướng công hãy nuôi dưỡng nó nên người. Thiếp và Thôi lang trọn đời không quên đại ân đại đức của tướng công…”
Quách Tể thở dài một tiếng, thân hình hùng dũng ầm ầm sụp xuống, lẩm bẩm: “Lục La ở đâu? Có làm sao hay không?”
“Không sao!” Thôi Giác nói: “Ta sớm đã bố trí người đưa nó đi rồi, hiện tại nó đang ở Tấn Châu.”
Quách Tể ngơ ngác một hồi lâu không nói. Lúc này đại quân của Lý Thế Dân đã vòng qua ngọn núi gần nhất, đội kỵ binh đông nghịt xuất hiện cách đó hai dặm. Cuối cùng Quách Tể phất tay: “Thôi, các ngươi đi đi!”
Ông lấy trong lòng ra một gói thuốc ném cho Thôi Giác: “Trước lúc tới, ta đang cứu trợ người bị thương trong huyện, vừa khéo có một gói kim sang dược. Đắp lên, đừng chết, phải chăm sóc Ưu Nương cho tốt.”
Hai người vui mừng cùng cảm ơn Quách Tể, vừa dìu nhau định đi lại thấy Quách Tể thấp giọng nói: “Cưỡi ngựa của ta! Đại quân phía sau ta sẽ ngăn cản. Chỉ sợ ta không còn cơ hội chăm sóc Lục La nữa. Sau này các ngươi đưa nó đi, đừng để nó phải đau khổ.”
Lý Ưu Nương nước mắt chảy đầy mặt, si ngốc nhìn người đàn ông cao lớn vạm vỡ này. Thôi Giác cúi đầu, kéo bà một cái, rồi đỡ bà ngồi lên chiến mã, hai người thúc ngựa chạy về phía bến đò Ngư Ưng.
“Người có tình cuối cùng cũng thành đôi, còn ta…” Quách Tể nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, cười thảm một tiếng. Đột nhiên thân hình vạm vỡ đứng thẳng lên, tay cầm đao, bước chéo chân, hiên ngang như thần khổng lồ đứng chặn giữa đường.
Lý Thế Dân dẫn theo thiết kỵ nhanh chóng chạy tới, từ xa xa nhìn thấy một bóng người to lớn tay cầm đao đứng chặn giữa đường. Uất Trì Kính Đức phất cờ lệnh trong tay, hai hiệu úy chạy đầu tiên giơ trường sóc[*] trong tay, cúi rạp người xuống lưng ngựa, thúc ngựa xông tới. Người mượn sức ngựa, sóc mượn sức người, mũi sóc dài hơn một thước phát ra ánh sáng lạnh lẽo đâm thẳng về phía Quách Tể.
[*] 65 Mâu dài trượng tám gọi là sóc, loại vũ khí này được gọi là vương giả của binh khí, người có thể dùng sóc nhất định là tinh nhuệ trong quân.
Hai mũi sóc đâm tới như cuồng phong vũ bão, trong tiếng xé gió, hai người, hai ngựa, hai mũi sóc đã giơ đến trước mặt Quách Tể. Quách Tể đứng yên không động, nhìn thẳng mũi sóc, đợi đến lúc mũi sóc chỉ còn cách người năm thước, thân hình đột nhiên như tia chớp bước sang bên phải, tránh mũi sóc của hiệu úy bên trái. Sau đó, Quách Tể giơ đao gạt ngang đẩy mũi sóc của hiệu úy bên phải ra, gầm lên một tiếng, hai tay cầm đao bổ thẳng xuống.
Hiệu úy bên phải không ngờ người khổng lồ này thân thủ lại linh hoạt như thế, thấy lưỡi đao bổ xuống, sợ đến hồn vía lên mây, giơ ngang cán sóc lên cản. Quách Tể có sức mạnh kinh người, thanh đao vừa nặng vừa sắc bén, rắc một tiếng, cán sóc gãy làm hai đoạn, cả thân thể hiệu úy cũng bị xả làm đôi, lưỡi đao chặt đứt yên ngựa, cuối cùng kẹt vào xương sống con ngựa.
Máu người, máu ngựa bắn tứ tung. Quách Tể cầm đao mà đứng, lạnh lùng nhìn hiệu úy còn lại. Hiệu úy này vừa rồi đâm trượt, lúc này thúc ngựa vòng lại, thấy người kia đã chết không khỏi hét lớn một tiếng, thúc ngựa giơ sóc đâm tiếp. Quách Tể còn điên cuồng hơn, không ngờ lại lao thẳng về phía chiến mã. Mũi sóc đâm tới, đại đao chém xuống chặn lại mũi sóc, cả người đâm thẳng vào ức ngựa.
Ngựa đang phi rất nhanh, hiệu úy này không ngờ Quách Tể lại lớn mật như vậy, không kịp né tránh, cả người lẫn ngựa bị Quách Tể lao trúng. Chiến mã hí dài một tiếng ngã xuống đất, hiệu úy cũng từ trên lưng ngựa bay lên, nặng nề đập người xuống đất.
Giao thủ chỉ mấy nhịp thở, hai hiệu úy một chết một thương.
Lý Thế Dân chạy giữa đám kỵ binh kéo dây cương ghìm chặt chiến mã lại. Những kỵ binh này đều là tinh nhuệ, kỷ luật nghiêm minh, đồng thời ghìm ngựa. Cả đội kỵ binh chạy thêm ba bốn trượng liền cùng dừng lại.
Lý Thế Dân và Uất Trì Kính Đức tung hoành chiến trường, nhãn lực rất tốt. Đao chém đứt trường sóc, người đụng ngã ngựa phi, sức mạnh của người này quá kinh khủng, thân thủ người này quá phi phàm, rốt cuộc hắn là ai?
Đến lúc ghìm ngựa lại, hai người mới thấy rõ tướng mạo Quách Tể, lập tức đều ngẩn ra.
“Quách Tể?” Lý Thế Dân kinh ngạc: “Tại sao khanh lại ở đây?”
Quách Tể nhìn thấy hoàng đế cũng lập tức ngẩn ra. Ông không ngờ Lý Thế Dân lại đích thân dẫn người đuổi giết Thôi Giác. Đến lúc này, ông bỗng dưng lại rơi vào hoàn cảnh khó xử. Chống đối hoàng đế chính là phản quốc, anh danh một đời trôi theo dòng nước. Nhưng không chặn Lý Thế Dân, Ưu Nương sẽ chết. Cơ mặt Quách Tể vặn vẹo, thân hình vạm vỡ hơi run lên, một hồi lâu mới ném đao quỳ rạp xuống đất: “Thần không biết là bệ hạ giá lâm, xin bệ hạ thứ tội.”
“A, Trẫm hiểu rồi.” Lý Thế Dân đột nhiên tỉnh ngộ: “Người phụ nữ Thôi Giác mang đi là phu nhân của ngươi đúng không?”
“Không sai.” Quách Tể nói nhỏ: “Chính là thê tử của thần, Ưu Nương.”
Lý Thế Dân giận dữ: “Vậy sao khanh lại ngăn cản Trẫm? Trẫm đang phải truy bắt phản tặc Thôi Giác. Thôi Giác đã bắt phu nhân của khanh đi, việc khanh cần làm là cùng Trẫm truy bắt hắn mới đúng chứ? Khanh đúng thật là hồ đồ!”
“Bệ hạ mắng rất phải.” Quách Tể cười thảm: “Thần đã đuổi theo bọn họ rồi, vốn muốn cứu Ưu Nương, nhưng nàng lại nhất quyết không đi với thần, chỉ vì gã Thôi Giác đó là người đã kết tóc với nàng… Thần yêu thương Ưu Nương, thật sự không đành lòng trơ mắt nhìn nàng chết trước mặt thần nên đành phải thả bọn họ đi.”
Lý Thế Dân sầm mặt. Trong lòng hắn rất yêu thích vị huyện lệnh mãnh hổ này. Một người chinh chiến sa trường có thể coi là mãnh tướng, lần này vốn định mang về Trường An trọng dụng, không ngờ Quách Tể lại dính dáng vào chuyện này. Một lúc lâu sau Lý Thế Dân mới than thở: “Quách Tể, khanh vì tình phu thê, vì một người phụ nữ đã vứt bỏ khanh mà phải động đao với Trẫm, ngay cả nghĩa quân thần cũng bất chấp sao?”
“Thần không dám bất chấp nghĩa quân thần, cũng không muốn dứt bỏ tình phu thê.” Quách Tể quỳ xuống đất lắc đầu: “Càng không dám vô lễ với bệ hạ.”
“Vậy ngươi định làm thế nào?” Lý Thế Dân lạnh lùng hỏi: “Trong thiên hạ không có chuyện vẹn toàn đôi bên!”
“Có!” Quách Tể ngẩng đầu, hiên ngang nói: “Xin bệ hạ ban cho thần cái chết! Lúc này Ưu Nương chỉ sợ đã chạy đến bến đò Ngư Ưng, tình phu thê của thần cũng đã vẹn toàn. Nhưng ngăn cản bệ hạ, thần lại phạm tội chết. Cầu xin bệ hạ ban cho thần cái chết!”
Lý Thế Dân nhìn vị huyện lệnh vạm vỡ như thần khổng lồ này với vẻ mặt phức tạp. Quách Tể đang quỳ mà lại vẫn cao như một người bình thường đang đứng, người thế này mang ra sa trường tuyệt đối là một viên hổ tướng, mở mang bờ cõi Đại Đường, lập nên công lao sự nghiệp, vì sao lại không tránh nổi một chữ tình chứ?
“Bệ hạ!” Ngụy Trưng thúc ngựa đi tới, vội vàng nói: “Không thể chần chừ nữa. Gã Thôi Giác đó mưu trí rất sâu, một khi đến bến đò, sợ là chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy mất.”
Lý Thế Dân không đáp, nhìn Quách Tể nói: “Nếu Trẫm không giết khanh, khanh vẫn sẽ ngăn cản con đường này không cho Trẫm qua hay sao?”
“Vâng!” Quách Tể nói kiên quyết, khấu đầu thật mạnh: “Cầu bệ hạ ban cho thần cái chết!”
Lý Thế Dân nghiến răng, giơ cánh tay lên, trong mắt lóe lên một vẻ tiếc nuối, lại kiên quyết phất tay xuống, hét: “Bắn…”
Ba trăm kỵ binh đồng loạt giơ nỏ lên siết lẫy, vô số tiếng xé gió vang lên. Ít nhất có ba mươi mũi tên nỏ bắn vào thân hình Quách Tể, cả người Quách Tể ghim chi chít đuôi tên giống như con nhím.
Quách Tể vẫn thẳng lưng quỳ dưới đất, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười thỏa mãn, lẩm bẩm nói: “Tạ ơn bệ hạ…”
Thân hình khổng lồ ầm ngã xuống, bụi đất bay lên dày đặc.
Lý Thế Dân lộ vẻ thương tiếc. Một hãn tướng tính tình chất phác thế này cực kỳ khó cầu, lại bởi vì một nữ nhân mà chết dưới tên của mình. Nỗi căm hận đối với Thôi Giác càng thêm mãnh liệt, hắn quát to: “Đuổi theo cho Trẫm!”
Chiến mã sải vó ầm ầm chạy qua bên người Quách Tể tiến về phía bến đò Ngư Ưng. Đại quân chạy qua, phía sau lại có một cụm chiến mã chạy tới, một tăng nhân ngồi trên ngựa chính là Huyền Trang. Đến bên thi thể Quách Tể, Huyền Trang nhảy xuống ngựa nhìn vị huyện lệnh tính tình chân chất đôn hậu, đối xử với mọi người thành khẩn này, lệ nóng tràn mi, vất vả kéo thi thể ông vào ven đường, đặt ông nằm ngửa dưới đất rồi khoanh chân ngồi bên cạnh, nhỏ giọng tụng niệm Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện kinh.
“… Bấy giờ, những hóa thân Bồ Tát Địa Tạng ở các thế giới hiệp chung lại một hình, rơi lệ thương cảm mà bạch cùng Đức Phật rằng: ‘Từ số kiếp lâu xa đến nay, con nhờ đức Thế Tôn tiếp độ dắt dìu làm cho con được thần lực chẳng thể nghĩ bàn, đầy đủ trí huệ rộng lớn. Con phân hiện thân hình ra ở cùng khắp trăm nghìn muôn ức hằng hà sa thế giới. Trong mỗi thế giới hóa hiện trăm nghìn muôn ức thân. Mỗi thân đó hoá độ trăm nghìn muôn ức người làm cho họ quy kính ngôi Tam Bảo, thoát hẳn khỏi vòng sanh tử, vui hưởng Niết bàn.’”
Lý Thế Dân lòng nóng như lửa đốt, thúc ngựa chạy như điên. Thôi Giác là hy vọng duy nhất của hắn. Chỉ có người này mới có thể chứng minh giới âm ti là hư ảo, là mưu kế con người, làm cho lão quái vật tự xưng mưu tăng kia chịu thua trước mặt hắn.
“Trẫm có thể cho phép các ngươi mượn mười tám ngục Nê Lê răn dạy người đời, nhưng tuyệt đối không cho phép các ngươi răn dạy Trẫm!” Lý Thế Dân nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm trong bụng.
Vốn nghĩ Thôi Giác đã cưỡi ngựa đi một thời gian, lúc này phải đến bờ Phần Thủy từ lâu, không biết chừng còn giương buồm đi xa rồi, Lý Thế Dân cũng không ôm hy vọng gì. Nào ngờ khi kỵ binh theo đuổi đến bờ sông, nhìn thấy bến đò Ngư Ưng xa xa có một chiếc thuyền nhỏ, nhưng trên cầu thuyền bên bờ sông lại có hai bóng người đang ngồi sánh vai dựa vào nhau, một nam một nữ, ngắm nhìn nước Phần Thủy ầm ầm chảy qua.
Lý Thế Dân kinh ngạc. Đội ngũ kỵ binh chạy đến bờ sông liền dừng lại, tất cả xoay người xuống ngựa. Dưới sự bảo vệ của Uất Trì Kính Đức và một đám cấm quân, Lý Thế Dân, Ngụy Trưng bước lên cầu thuyền, đứng lại cách sau lưng hai người đó mười trượng. Trên cầu thuyền toàn là máu tươi. Ai làm hắn bị thương? Lý Thế Dân tự hỏi.
Hắn không biết Thôi Giác đã tự đâm chính mình hai đao để tạ lỗi Quách Tể, mặc dù đâm vào bụng dưới không phải chỗ chí mạng, nhưng mất máu quá nhiều khiến hắn không thể gượng được nữa, vừa rồi trên lưng ngựa đã ngã xuống một lần. Hai người gần như vừa đi vừa dừng lại mới đến bến đò. Nhưng khi đi ra đến cầu thuyền, Thôi Giác thực sự không chịu được nữa. Hai người ôm nhau, biết tính mạng đã đến điểm cuối, lại cảm thấy không còn trói buộc, để mặc chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt nước. Hai người ngồi trên cầu thuyền, cởi giày tất, chân trần ngâm dưới nước, cảm nhận sự tự do, thoải mái, không có chút vướng bận này.
“Thôi Giác?” Lý Thế Dân lạnh lùng hỏi.
Thôi Giác không hề quay đầu lại, lạnh nhạt đáp: “Bệ hạ dạo này vẫn mạnh khỏe chứ?”
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lý Thế Dân lập tức nổi giận, ngẩng đầu cười ha hả: “Mạnh khỏe, Trẫm rất mạnh khỏe. Nhưng ngươi thì không. Ha ha, đúng là thủ đoạn cao tay, tạo ra giới âm ti, cùng Trẫm diễn một vở kịch hay. Giờ đây ngươi rơi vào trong tay Trẫm, Trẫm phải cho người đời đều được nhìn thấy khuôn mặt thật sự của gã phán quan âm ti này!”
“Ha ha ha ha…!” Thôi Giác vẫn không quay đầu lại, một tay che bụng dưới, lại cười một tràng dài: “Bệ hạ bị người ta lừa gạt rồi! Âm ti là âm ti, nhân giới là nhân giới, sức người làm sao có thể tạo ra giới âm ti? Chẳng lẽ bệ hạ còn không tỉnh ngộ, người thật sự lừa gạt bệ hạ không phải Thôi Giác mà là quyền thần bên cạnh bệ hạ.”
“Ngươi còn dám ngoan cố!” Ngụy Trưng giận dữ: “Người xây dựng chùa Hưng Đường, tạo ra giới âm ti để đe dọa đế vương chính là ngươi, Thôi Giác!”
“Thôi Giác là Thôi Giác, ta là ta, Ngụy đại nhân không được nói bừa. Ta chỉ là người tầm thường, chỉ mong cùng người phụ nữ mình yêu mến cao chạy xa bay, ẩn cư cười vui chốn lâm tuyền, không biết người mà ngài nói là ai.” Thôi Giác cười thảm, động đến vết thương lại kêu một tiếng đau đớn.
Lý Ưu Nương sợ hãi kêu lên, đổ hết kim sang dược trong tay lên vết thương của Thôi Giác, nhưng máu vẫn như suối tràn, không làm sao ngừng được: “Phu quân…”
Lý Ưu Nương nước mắt đầy mặt, Thôi Giác mỉm cười nhìn bà: “Ưu Nương, đều là lỗi của vi phu, bỏ lại nàng bao nhiêu năm, đến lúc này mới biết hết thảy trên đời đều là hư vô, chỉ có nàng mới là sự tồn tại chân thật.”
Lý Ưu Nương vùi đầu vào trong lòng hắn khóc nức nở: “Ưu Nương không hối hận. Sau khi phu quân chết, Ưu Nương tuyệt không sống một mình. Hy vọng dưới đất thật sự có giới âm ti, cho dù bị đưa vào mười tám ngục Nê Lê, chỉ cần có thể nhìn thấy phu quân, đó vẫn là những ngày hạnh phúc nhất của Ưu Nương.”
Thôi Giác cười: “Đến giới âm ti ai dám động đến nàng? Đã không thể sống ở nhân gian, chúng ta sẽ cùng đến âm ti! Bọn họ chẳng phải vẫn cho rằng ta chính là Thôi Giác, chính là phán quan ngục Nê Lê hay sao? Nói không chừng Viêm Ma La Vương cũng sẽ nhận nhầm người, phong ta làm phán quan! Ha ha ha ha… Khụ khụ…”
Lý Thế Dân vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, người này rõ ràng chính là Thôi Giác, tại sao đến lúc này hắn vẫn còn phủ nhận.
“Ngươi quay mặt lại!” Lý Thế Dân quát.
Thôi Giác cười lớn quay mặt lại cười với Lý Thế Dân. Lý Thế Dân giật mình kinh hãi, suýt nữa ngã bệt xuống, ngay cả đám Ngụy Trưng cũng chết sững. Trước mặt bọn họ đâu phải vị tài tử Tam Tấn phong thần tuấn lãng đó? Không ngờ lại là một người không có da mặt, ngay cả mũi cũng bị cắt mất!
Trên mặt hắn loang lổ, khắp nơi là những vết sẹo xấu xí, không ngờ hắn lại lột cả da mặt xuống! Nhìn màu sắc những vết thương này tuyệt đối không phải mới, chỉ sợ là nhiều năm trước đã cắt đi rồi. Người này hiện tại bất kể so với Thôi Giác trong trí nhớ hay Thôi Giác mới gặp đêm qua ở giới âm ti đều là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lý Thế Dân ngây người, Ngụy Trưng ngây người, tất cả mọi người đều ngây người.
“A Di Đà Phật…” Phía sau mọi người vang lên một tiếng phật hiệu, bóng dáng Huyền Trang chậm rãi đi tới, thương xót nhìn người không có mặt ngồi cuối cầu thuyền.
“Ha ha, đại sư đến rồi à?” Người không có mặt vẫy vẫy tay với ngài.
Huyền Trang chậm rãi đi tới, người không có mặt nắm chặt tay ngài, máu tươi tràn lên miệng, hắn lại mạnh mẽ nuốt xuống, cười khẽ: “Ta nói với ngài một câu.”
Huyền Trang ghé tai đến bên miệng hắn, người không có mặt nói nhỏ: “Nếu sau này gặp Trường Tiệp, nói với hắn, ta cảm ơn hắn, từ nay không còn hận hắn nữa.”
Huyền Trang rất nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu. Với kinh nghiệm của ngài đương nhiên có thể nhìn ra người này sớm đã cắt đứt sinh cơ, không sống được nữa.
“Không… Ngươi là Thôi Giác! Ngươi nhất định là Thôi Giác!” Lý Thế Dân giống như phát cuồng, giận dữ xông lên, tóm vạt áo người không có mặt, cao giọng quát: “Ngươi rốt cuộc có phải Thôi Giác không? Nói mau!”
Người không có mặt cười ha hả, miệng phun ra bọt máu, lẩm bẩm: “Bệ hạ, sau này gặp lại ở giới âm ti…”
Nói xong hắn ngoẹo đầu, chết trong tay Lý Thế Dân. Lý Thế Dân sợ hãi run lên, vội vàng buông thi thể hắn ra, lảo đảo lùi lại bốn năm thước, cả người đờ đẫn.
Lý Ưu Nương nhẹ nhàng ôm thi thể người không có mặt vào lòng, dường như sợ làm đau hắn, cũng lại giống như thể mình đang ôm một khối không khí. Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ, nở một nụ cười, nước mắt chảy ra, lẩm bẩm hát như đang ru một đứa trẻ.
“Mạc đạo trang thành đoạn khách tràng, phấn hung miên thủ bạch liên hương.
Yên phân đỉnh thượng tam tằng lục, kiếm tiệt mâu trung nhất thốn quang.
Vũ thắng liễu chi yêu canh nhuyễn, ca hiềm châu quán khúc do trường.
Tuy nhiên bất tự Vương Tôn nữ, giải ái Lâm Cùng mại phú lang.
Cẩm lý phân phương thiếu bội lan, phong lưu toàn chiêm tự quân nan.
Tâm mê hiểu mộng song do ám, phấn lạc hương cơ hãn vị can.
Lưỡng kiểm yêu đào tòng kính phát, nhất mâu xuân thủy chiếu nhân hàn.
Tự ta thử địa phi ngô thổ, bất đắc như hoa tuế tuế khán.”
“Thôi lang, chúng ta về nhà thôi, chàng có thể ngắm thiếp mãi mãi rồi…” Cuối cùng bà vui vẻ cất lời, nói xong lập tức rút chủy thủ từ bụng người không có mặt ra đâm thẳng vào ngực mình.
Thân thể nghiêng đi, hai thi thể tương ái dựa vào nhau, lẳng lặng ngồi trên bến đò Ngư Ưng, bên dòng nước cuồn cuộn chảy không ngừng.