← Quay lại trang sách

Vĩ thanh 2

Năm Trinh Quán thứ hai mươi, thành Trường An.

Huyền Trang mang theo một giỏ trái cây, leo lên gò Bạch Lộc, đứng trên gò trông về Trường An, mây mù che mắt.

Ngài đi một mình trên gò, nhớ lại hai mươi mốt năm trước mình đã chôn người bạn tri kỉ Viên Quán trên gò Bạch Lộc này, đắp mộ cho ông ta. Đất vàng đá xanh, năm tháng đổi dời, ngôi mộ có còn chăng?

Lần theo dấu vết của năm tháng, ngài đi tìm ngôi mộ lớn đó. Địa mạo của gò đống dê thay đổi, khi nước mưa chảy thành dòng sẽ tạo thành khe rãnh, bề mặt sẽ thay đổi. Đi một hồi lâu, cuối cùng Huyền Trang xác định một đụn đất có vẻ là nơi năm đó mình mai táng Viên Quán, thậm chí có một cây du già còn đang đu đưa trong gió. Từ nơi này nhìn về hướng tây nam, bên kia khói sóng chính là Trường An huy hoàng.

Nhưng nơi này lại không có phần mộ đá xanh. Huyền Trang rất kinh ngạc, vội tìm một ông già chăn dê trên núi hỏi thăm.

Ông già lắc đầu: “Đại sư, tôi ở vùng này nuôi dê hàng chục năm, chưa bao giờ thấy có phần mộ”.

Huyền Trang kinh ngạc: “Lão trượng có nhớ năm Vũ Đức thứ tám, nơi này từng mai táng một tăng nhân không? Khi đó bần tăng từng xuống thôn dưới chân núi nhờ người khiêng quan tài”.

“Tôi ở thôn dưới chân núi đây”, ông già nói: “Đừng nói là năm Vũ Đức thứ tám, từ Tiền Tùy cho tới bây giờ, trong thôn chúng tôi cũng không có người nào khiêng quan tài cho một tăng nhân, an táng ở chỗ này”.

Huyền Trang nghẹn lời, nghĩ một hồi lâu lại cười gượng: “Thì ra là thế!”.

Ngài đứng dưới gốc cây du già, lấy lê, đào, dưa, táo trong giỏ ra bày dưới đất, châm hương nến mang theo, ngồi xếp bằng dưới bóng cây yên lặng nhìn Trường An. Trong suy nghĩ vô biên, Viên Quán của hai mươi mốt năm trước vẫn hiện lên hết sức rõ ràng. Dường như ông ta đi đến trong khói hương, mỉm cười với Huyền Trang: “Sư huynh, sau khi ta chết, hãy chôn ta trên gò Bạch Lộc. Có lẽ hàng chục năm sau huynh cũng sẽ được chôn ở đó. Khi đó ta lại dùng trái cây và tiếng đàn chào đón sư huynh”.