Phiên Ngoại 1: Lệ Vân Rời Nhà Trốn Đi.
Phần 1. Vòng vòng vòng trốn đi
Nhắc tới, Lệ Vân lúc ba tuổi, khi đó bọn họ còn ở tạm ở Cổ thành, khi đó Lưu Ly còn chưa tới Lệ gia, võ lâm vẫn còn đang người tranh ta đoạt.
Khi đó Lệ Vân cũng tràn ngập hi vọng đối với cha mẹ nhà mình — mẫu thân ôn nhu đáng yêu, phụ thân hiền lành hài hước, nhưng là đời người không như ý tám chín phần mười!
Sự thật chân chính vĩnh viễn cách tưởng tượng một khoảng cách rất xa — “Tiểu Vân Nhi.” Tiểu Tiểu đánh một cái vào đầu Lệ Vân.
“Nương…” Tiểu Lệ Vân ôm đầu tủi thân nhìn mẫu thân mình.
“Nói cho con một chuyện!” Tiểu Tiểu cười hì hì nhìn Lệ Vân, “Độc dược Dược vương tiền bối đưa cho con tạm thời bị ta trưng dụng, về phần có trả lại con hay không, để nói sau!”
“Nương! Đó là của con mà! Người không phải cũng có một phần sao?” Lệ Vân mất hứng nhìn mẫu thân mình, Lệ Vân bé là một đứa trẻ có lý tưởng có khát vọng, sẽ không khuất phục dưới dâm uy của mẫu thân!
Tiểu Tiểu lấy một ngón tay chỉ Lệ Thú phía sau nàng, “Muốn nghe cha con giáo dục một chút không?”
Không muốn! Nhưng là…
Tiểu Lệ Vân suy nghĩ một chút những thứ độc dược đủ cho bé xưng bá này, lại nhìn Lệ Thú một chút…
Cuối cùng, sự thật chứng minh, thứ vui đùa gì đó vĩnh viễn không quan trọng bằng lỗ tai của mình, bởi vậy, tiểu Lệ Vân nước mắt lưng tròng giao tất cả độc dược của mình cho mẫu thân.
Đây là đôi vợ chồng cấu kết với nhau làm chuyện xấu!
Lệ Vân bĩu môi mất hứng nhìn Tiểu Tiểu và Lệ Thú. Bé rõ ràng là con trai của bọn họ đó! Sao có thể bắt nạt bé như vậy?
Được, bé quyết định rồi! Bé muốn rời nhà trốn đi!
Xem bé làm sao viết xuống một truyền thuyết riêng của bé trên giang hồ!
Tiểu Lệ Vân không biết từ nơi nào lấy ra một cái túi, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc rời nhà trốn đi.
Hoa quế cao… phải mang theo, bằng không vạn nhất đói bụng thì làm sao bây giờ? Còn có hoa quả đường, không thể để lại cho mẫu thân mình! Đồ chơi ông ngoại mua cho bé cũng không thể quên, còn có cái này… Cái kia…
Tốt lắm!
Khi túi được trang bị đầy đủ hoàn toàn, tiểu Lệ Vân vừa lòng vỗ vỗ cái túi nhỏ của mình, nhưng là lúc cậu bé chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhà thì phát hiện mặt trời đã ngả về Tây, ánh nắng chiều rực rỡ đầy trời, mà tiểu bụng Lệ Vân cũng kêu vang…
Cậu bé đói bụng…
Thoáng suy xét, tiểu Lệ Vân trịnh trọng gật gật đầu, bé muốn vào ban đêm nguyệt hắc phong cao trình diễn tiết mục “trốn khỏi nơi cực kỳ nguy hiểm”!
Hiện tại phải làm là…
Lệ Vân nhét túi dưới gầm giường, nghênh ngang đi ra ngoài, “Nương! Người ta đói bụng rồi!”
Tìm Tiểu Tiểu cũng muốn đi ăn!
Màn đêm buông xuống, tiểu Lệ Vân lấy ra một cây bút lông và mấy tờ giấy, viết xuống vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ không biết cực kỳ sáng suốt dùng một vòng tròn thay thế, “con vòng vòng vòng đi ra ngoài, không vòng tìm con!”
Khụ khụ, văn dịch như sau: con muốn rời nhà đi ra ngoài, không cần tìm con!
Để tỏ lòng bi thương và bất đắc dĩ của mình, tiểu Lệ Vân còn muốn chảy xuống vài giọt nước mắt, nhưng nặn nửa ngày đừng nói nước mắt, đến mồ hôi cũng không nặn ra được!
Bởi vậy bé dứt khoát dùng phương pháp đơn giản nhất, phun vài ngụm nước bọt lên trên giấy, không biết như vậy có thể khiến nương và cha biết được sai lầm của mình hay không?
Bắt nạt trẻ con là không đúng!
Nhìn đi, bé cũng bị bắt nạt mà khóc!
Cảm thấy tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm tốt, tiểu Lệ Vân lại kéo từ dưới gầm giường lên cái bọc nhỏ của bé, cầm lên độc dược vừa mới trộm về từ chỗ Tiểu Tiểu nhét vào trong bao vải, vẻ mặt kiên nghị đẩy cửa ra, đi về phía bên ngoài.
Hẹn gặp lại! Cha, nương! Từ nay về sau con muốn lưu lạc khắp nơi, thiên hạ to lớn sẽ có một chỗ cho con dung thân!
Ngay khi Lệ Vân hào hùng vạn trượng chuẩn bị xông xáo giang hồ, hai bóng người xuất hiện phía sau cậu bé.
“Thú ca, chàng nói Vân Nhi muốn đi đâu đây?” Tiểu Tiểu vừa xem kịch vui vừa nói chuyện với Lệ Thú.
“Không biết.” Lệ Thú nhướng mi, “Vân Nhi quá lỗ mãng rồi, trưởng bối còn không có đồng ý sao có thể chạy loạn khắp nơi? Cha mẹ không đi xa…”
“Thú ca, “Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, “Chàng không có nghe nói nó muốn rời nhà trốn đi sao? Ý của rời nhà trốn đi chính là không thể để chàng biết được rời khỏi nhà. Chẳng qua…” Tiểu Tiểu gian trá cười hắc hắc, “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, tiểu quỷ này khẳng định không đến ba ngày sẽ trở lại!”
“Vì sao?”
“Bởi vì…”
Lệ Vân ôm túi của mình lảo đảo tiêu sái ra khỏi Cổ vương phủ, lúc này đã là giữa đêm, toàn bộ Cổ thành mất đi sức sống bình thường, yên tĩnh đến tiếng gió cũng nghe thấy được.
Theo lý mà nói, loại tình huống này đối với một đứa trẻ mà nói tóm lại là có chút đáng sợ, chẳng qua, tính cách của Lệ gia Tiểu Vân Nhi từ trước đến giờ đều “Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lão cha đến bới móc”, bởi vậy chỉ cần chỗ không có Lệ Thú giáo dục chính là chỗ tốt!
Tuyệt đối không sợ hãi, Lệ Vân tiếp tục kéo túi dũng cảm khí phách hiên ngang đi về phía trước, đi thẳng đến cổng lớn của Cổ thành, lúc này Cổ thành đã phong thành rồi, bởi vậy tiểu Lệ Vân quyết định ở chỗ này chờ hơn nửa buổi tối, dù sao bé có rất nhiều thời gian.
Lấy ra một cái chăn nhỏ từ trong túi, Lệ Vân tìm một chỗ sạch sẽ, ở phía trên trải một tầng rơm rạ, rồi ngủ mất.
Mà hai người vẫn đi theo Lệ Vân thì lúc này tới gần Lệ Vân, Tiểu Tiểu đắp lại cho Lệ Vân một tầng chăn, Lệ Thú lại càng trực tiếp dùng nội lực giúp Lệ Vân chống lạnh.
Cho đến khi trời sắp sáng hai người mới biến mất ở bên cạnh Lệ Vân.
Mà, Lệ Vân vẫn ôm túi ngủ sáng sớm hôm sau liền tỉnh, cửa thành vừa mở ra, cậu bé liền trực tiếp chạy vọt ra ngoài.
Muốn đi đâu đây?
Lệ Vân nhắm mắt lại tùy ý chỉ một người, sau đó khi mở mắt liền phát hiện một người có điệu bộ giang hồ đầy người, người kia cao cao gầy gầy, một thân trang phục màu xanh lơ, bội kiếm bên hông, ngón trỏ trên tay hắn hơi đen sì, dưới sự dạy dỗ của Dược vương, tiểu Lệ Vân tất nhiên biết đây là kết quả do dùng độc trong một thời gian dài. Mà hắn còn dắt một con tuấn mã màu trắng.
Tiểu Lệ Vân nắm chặt nắm tay, vậy đi theo hắn!
Bởi vậy tiểu Lệ Vân vui vẻ đi theo người kia rời khỏi, người ta đi một bước cậu bé bước đi hai bước — không có cách nào ai bảo dáng người của cậu bé thấp chứ? Người ta rẽ trái, cậu bé liền rẽ trái.
Khi người kia chợt nhìn về phía sau, tiểu Lệ Vân liền lập tức chuyển ánh mắt sang một bên khác, một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình.
Cho đến khi người kia, xoay người trở lại đi đến bên cạnh cậu bé.
Người kia ngồi xổm xuống, vuốt đầu Lệ Vân, “Tiểu gia hỏa, con đi theo ta làm gì?”
Không thể không nói, dáng vẻ Lệ Vân mặc dù rất giống Lệ Thú, chẳng qua cậu bé lại luôn mỉm cười, có chút vui vẻ, làm cho người ta vừa thấy liền thích.
“Thúc thúc, con… con…” Lệ Vân lập tức nức nở nói hết cho người khác, “Cha mẹ con đối xử với con không tốt, bởi vậy con đã trốn đi.” Nói xong, Lệ Vân lập tức chìa vết máu bầm khi cậu bé nghịch ngợm bị ngã cho người ta xem — bé cái gì cũng chưa nói, tất cả đều là người khác hiểu lầm!
Người kia khẽ thở dài một tiếng, “Tiểu gia hỏa, con muốn đi theo ta sao?”
Ánh mắt tiểu Lệ Vân đảo một vòng, lập tức gật gật đầu, “Cám ơn thúc thúc!”
Đi theo người này, khẳng định không lo ăn uống!
“Thú ca…” Tiểu Tiểu vẫn đi theo tiểu tử béo bỗng nói với Lệ Thú, “Thiếp có một tin tức xấu, một tin tức tốt chàng muốn nghe cái nào trước?”
“Tin tức xấu?”
“Con trai chàng ba ngày là không trở về được.”
“Tin tức tốt đâu?”
“Con trai chàng kẻ nghèo không mang một văn tiền ra khỏi cửa kia không cần chịu đói rồi.”
“…”
Cái thứ nghèo này có thể di truyền sao?
“Bé à, ta tên là Đường Vô Danh, tên của con là gì?” Người kia dắt tay Lệ Vân, ôn nhu hỏi.
“Lệ Vân!” Vẻ mặt Lệ Vân như ánh mặt trời nhìn Đường Vô Danh.
“Cùng ta đi Đường môn được không?”
“Được!”
Cứ như vậy, Đường Vô Danh nhặt về cho Tứ Xuyên Đường môn một tiểu ma đầu…
Sau khi trải qua mười ngày đi chung đường, Đường Vô Danh dẫn theo Lệ Vân về tới Đường môn, dọc theo đường đi Lệ Vân biểu hiện nhu thuận lại nghe lời, khiến Đường Vô Danh không khỏi thầm mắng cha mẹ của Lệ Vân, đứa trẻ nhu thuận như vậy mà bọn họ cũng không coi trọng!
Đường Vô Danh tất nhiên cũng thấy được túi của Lệ Vân, nhưng là hắn cũng không có quá nhiều truy hỏi — chỉ là đồ của một đứa trẻ, vậy hắn để ý làm cái gì?
Bởi vậy, hắn càng không biết trong đó cất giấu là độc dược Độc vương chế tạo Đường môn tha thiết ước mơ…
Mà đi theo sau hai người bọn họ còn có hai người không ngừng bị Đường Vô Danh mắng.
“Đường chủ.” Khi Đường Vô Danh dẫn theo Lệ Vân Hành đến Đường môn, vài người đang ở cửa chờ bọn họ.
Đường môn lấy môn chủ Đường môn cầm đầu, bên dưới là ba đường khẩu, Vô Ảnh các, Tuyệt Mệnh đường và Thánh Tài điện, chia ra quản lý ám khí, độc dược và chấp pháp, Đường Vô Danh là người chấp chưởng Tuyệt Mệnh đường.
“Ừm.” Đường Vô Danh tung mình xuống từ trên ngựa, gật gật đầu với thủ hạ, “Vất vả rồi.” Đường Vô Danh ôm Lệ Vân từ trên lưng ngựa xuống dưới, đưa tới trước mặt mấy người, “Đứa bé này là ta gặp ở trên đường, sắp xếp cho cậu bé một phòng đi!”
Tiểu Lệ Vân lập tức toét ra một nụ cười lấy lòng với mấy tên thủ hạ kia, hi vọng bọn họ có thể sắp xếp cho bé một phòng tốt hơn một chút.
“Dạ, đường chủ.” Mấy tên thủ hạ kia mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không để ý đến nụ cười của tiểu Lệ Vân.
Đường Vô Danh khẽ gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn thẳng tiểu Lệ Vân, “Vân Nhi, con liền đi theo bọn họ nhé, có vấn đề gì lại tới tìm ta, còn nhớ rõ tên ta gọi là gì không?”
Lệ Vân khẽ gật đầu, “Đường thúc thúc, thúc cứ bận việc của thúc đi! Vân Nhi sẽ rất ngoan!”
Đường Vô Danh mỉm cười, xoay người rời khỏi.
Mà chỗ tối Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi trừng tiểu Lệ Vân — nó ở nhà cho tới bây giờ chưa từng nhu thuận như vậy! Mà Lệ Thú đang nghĩ thầm có phải nên dạy dỗ cho Lệ Vân thêm một chút hay không?
Lệ Vân căn bản không biết cha mẹ mình vẫn còn ở phía sau liền đi theo mấy người thủ hạ sắp xếp phòng cho bé.
Nhưng là vừa đến phòng Lệ Vân liền trợn tròn mắt, đây rõ ràng chỉ là chỗ hạ nhân ở thôi!
Chẳng qua, Lệ Vân nhún nhún vai, bé cũng không để ý đến chỗ ở, chỉ cần có thể cho bé chơi thỏa thích là được rồi! Chơi đã lại rời đi là được rồi! So đo nhiều như vậy làm cái gì, lão cha nói rất hay, thỏa mãn là vui vẻ đó!
“Về sau ngươi ở nơi này!” Tên thủ hạ kia khinh thường nhìn Lệ Vân, “Thật không biết đường chủ nhặt về tiểu gia hỏa làm cái gì, mới bao nhiêu tuổi chứ! Chả giúp đỡ được cái gì!”
Này này này! Rất đả thương người đó?
Lệ Vân bé ít nhất có nội lực hai mươi năm — mặc dù do ngâm thuốc tắm, còn không biết vận dụng ra sao, còn có thể Yêu Tuyệt kiếm — mặc dù chỉ có mấy chiêu, thậm chí còn có thể chế tạo độc dược — tất cả đều là dùng để đùa ác …
Khụ khụ, tóm lại bé vẫn là rất hữu dụng!
Phần 2. Quy Tắc Đùa Ác Cao Nhất
Lần trước nói đến tiểu Lệ Vân đi theo Đường Vô Danh đến Tứ Xuyên Đường môn, ở tại phòng hạ nhân, trở thành một lao động trẻ em.
Lần trước chưa nói tới Lệ Vân trở thành lao động trẻ em?
Vậy lúc này nói…
Chuyện rằng, Lệ Vân tiến vào phòng hạ nhân, rất tự nhiên đã bị người ta cho là hạ nhân vừa mới mua tới, bởi vậy cậu bé trở thành một lao động trẻ em. Lệ Vân cũng cảm thấy cậu nên tích cóp một chút lộ phí cho hành trình rời nhà trốn đi của cậu, bởi vậy tiếp tục ở lại Đường môn.
Nhưng là, nếu như Lệ Vân an phận làm lao động trẻ em của cậu, vậy cậu bé sẽ không phải là Lệ Vân mà là Lệ Quai rồi.
*Quai: có nghĩa là ngoan
Người Lệ Vân dán mắt vào đầu tiên chính là gã người hầu dẫn cậu đến phòng hạ nhân!
Ai bảo hắn nói bé không có ích?
Tiểu Lệ Vân ỷ vào mình có thân hình không khiến người ta chú ý vui vui vẻ vẻ chạy đến chỗ gã người hầu kia ở, bắt đầu công việc hàng ngày của cậu bé — cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cái Lệ Vân cần phải làm là tiến hành thu thập tin tức!
Khi cậu bé phát hiện gã người hầu kia thích thị nữ của phu nhân Đường Vô Danh…
Nụ cười gian trá hiện lên trên gương mặt tiểu phôi đản nào đó.
Đùa ác cao nhất quy tắc một: lợi dụng tất cả tài nguyên có thể lợi dụng được!
Bởi vậy, thời điểm tiểu Lệ Vân mỗi ngày vui vẻ đi theo người khác làm công, liền bắt đầu hành động.
Nói là làm công, thật ra Lệ Vân căn bản là không làm được cái gì, mỗi ngày giúp đảo dược hoặc là trông cửa, cũng đã là cực hạn của cậu bé. Mà đảo dược, lúc này này chính là lúc tốt nhất!
“Dao tỷ tỷ, tỷ nói Đình tỷ tỷ có người trong lòng sao?” Tiểu Lệ Vân nỗ lực đảo dược liệu, ánh mắt lại nhìn về phía thiếu nữ được cậu bé gọi là Dao tỷ tỷ, mà Đình tỷ tỷ kia chính là người trong lòng gã người hầu.
“Đình Đình?” Dao Dao nâng mặt nghĩ một lát, “Hình như không có, ôi! Tiểu gia hỏa, đệ hỏi cái này làm cái gì?” Lệ Vân mới đến được ngắn ngủn bảy ngày, trên dưới Đường môn đều bị bé thu mua rồi, một nụ cười ngọt ngào, thường xuyên ra vẻ nhiệt tình và quan tâm, một hai câu khen ngợi không để lại dấu vết, khiến tất cả mọi người cho cậu bé một câu đánh giá — khi đứa bé này được sinh ra nhất định là rơi vào thùng mật!
Mỗi người khi gặp cậu bé cũng sẽ cho cậu bé một hai khối đường, hoặc là vài món đồ chơi nhỏ không đáng tiền, trước kia công việc đảo dược buồn tẻ vì có cậu bé gia nhập, khiến rất nhiều người đều tự nguyện tới tham gia.
“Đình tỷ tỷ lớn lên thật xinh đẹp, sau này Vân Nhi lớn lên muốn cưới Đình tỷ tỷ!” Tiểu Lệ Vân vẻ mặt nghiêm túc nói, Dao Dao nhìn bất giác mỉm cười.
“Vậy Dao tỷ tỷ thì sao?” Dao Dao đùa với tiểu Lệ Vân, “Dao tỷ tỷ không xinh đẹp sao?”
Dáng vẻ Dao Dao cũng không khó nhìn chỉ là hơi béo, hơn nữa trên mặt có mấy vết tàn nhang, chẳng qua là tính cách nóng nảy làm cho người ta chịu không nổi. Nếu ai chọc tới nàng khẳng định sẽ tìm một chỗ trốn đi trước. Nhưng là nàng lại ở chung với tiểu Lệ Vân không tệ.
Lệ Vân nhìn chằm chằm Dao Dao cả nửa ngày, lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dao Dao, khi Lệ Vân nghiêm túc giống Lệ Thú y như đúc, “Dao tỷ tỷ cũng rất xinh đẹp, nhưng là, Vân Nhi không thể cưới Dao tỷ tỷ.”
“Hả?” Dao Dao khẽ sửng sốt, “Vì sao?”
“Bởi vì, Vân Nhi nghe nói quân tử không đoạt thứ yêu thích của người, Vân Nhi là quân tử, bởi vậy không thể đoạt thứ yêu thích của người.” Lệ Vân nói đạo lý rõ ràng, “Tiểu Hi ca đã nói là không thể nói cho tỷ rồi!” Tiểu Hi là cái tên người hầu kia.
“…” Dao Dao trầm mặc một chút, bé con, đệ đã nói ra rồi!
Nhưng là Lệ Vân dường như còn không hề hay biết, “Bởi vậy, sau này Vân Nhi lớn lên vẫn là cưới Đình tỷ tỷ thôi!”
Sau một hồi lâu Dao Dao không nói gì, suy nghĩ hoàn toàn đắm chìm ở trong lời nói vừa rồi của Lệ Vân, Lệ Vân ở trước mặt mọi người đều là một người có bảng hiệu ngoan ngoãn số một, Dao Dao đối với lời cậu bé thật sự tin không hề nghi ngờ, hơn nữa còn là tin tức cậu bé vô ý để lộ?
“Dao tỷ tỷ…” Lệ Vân nhìn trộm Dao Dao, “Tỷ làm sao vậy?”
“Không có gì…” Dao Dao bỗng đứng lên, “Vân Nhi, ta có việc đi trước, đệ ở đây làm việc tử tế nhé! Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng.” Lệ Vân là lạ khẽ gật đầu, “Đệ sẽ cố gắng làm việc!”
Nhìn Dao Dao rời đi, tiểu Lệ Vân toét ra nụ cười thắng lợi…
Từ đây cuộc sống của người hầu Tiểu Hi rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.
Chẳng qua vào nửa năm sau, Dao Dao và Tiểu Hi trở thành một đôi vợ chồng ân ái, đây là điều Lệ Vân cho dù như thế nào cũng không thể nghĩ tới.
…
…
Đùa ác cao nhất quy tắc hai: nhất định phải khiến mọi người cho là ngươi không làm được!
Lệ Vân cho dù ở Dạ Ngưng Bảo hay là Cổ thành đều trở thành báu vật để bảo vệ trong tay mọi người, trừ Yêu Tuyệt kiếm của Lệ gia là cậu bé phải học toàn bộ, đối với các loại võ công cậu bé đều chỉ học lướt qua.
Chẳng qua, vô nguyệt bộ được cậu bé thích nhất.
Một thân khinh công tuyệt hảo tuyệt đối là loại hàng cao cấp cần thiết cho việc nghịch ngợm gây sự.
Bởi vậy khi trong Đường môn xuất hiện rất rất nhiều nhiều tin đồn bịa đặt ai cũng không chụp lên đầu Lệ Vân. Ai có thể nghĩ đến một đứa trẻ ba tuổi dùng khinh công đi nghe lén?
Hôm nay con gái của Hữu hộ pháp và Tả hộ pháp Vô Ảnh đường khá hơn rồi, ngày mai điện chủ Thánh Tài điện bị tiêu chảy, ngày sau…
Luôn luôn, chỉ có ngươi không nghĩ tới, không có dò la không được!
Quá đáng nhất là, người bên trong Đường phủ nếu đúng là chuyện của người nào đó có mức độ mong đợi đặc biệt cao, ngày thứ hai khẳng định sẽ có sự kiện tin tức của người và sự vật liên quan xuất hiện!
Sau đó, Đường môn còn xuất hiện rất rất nhiều chuyện kỳ lạ quỷ dị, chẳng hạn như chậu nước từ trên trời rơi xuống, chẳng hạn như đột nhiên bị thổi mất ô khi trời mưa, lại chẳng hạn như mèo của con gái Đường Vô Danh Đường đại tiểu thư vậy mà không bắt chuột nữa!
Cái này thật sự quá đáng!
Đường đại tiểu thư Đường Dĩ Tình năm nay hai tuổi, từ nhỏ nuôi một con mèo hoa nhỏ vằn như hổ rất là đáng yêu, lấy một cái tên rất khí phách, tên là Hổ Tử.
Nhưng là gần đây Hổ Tử vậy mà béo tròn ba vòng, ngày từng ngày lười biếng không chịu nhúc nhích, mỗi ngày chỉ biết là phơi nắng, thỉnh thoảng còn đi hai bước.
Đây thật là phụ lòng mong đợi của Đường đại tiểu thư đối với Hổ Tử rồi, cô bé nhưng là mong đợi Hổ Tử có thể một mình đảm đương một phía xưng vương xưng bá ở trong thế giới loài mèo!
Mèo của Đường Dĩ Tình bé đây làm sao có thể không mở rộng chính nghĩa đi bắt chuột! Đó thật là hủ bại!
Bởi vậy, hai ngày nay Đường đại tiểu thư vẫn luôn tìm kiếm xung quanh “hung thủ hại mèo”.
Một thân trang phục đỏ rực như lửa, một đôi giày ủng nhỏ đáy hồng hoa vàng, cùng một cây roi ngắn nhỏ, Đường đại tiểu thư thề, phải đem cái kẻ bại hoại phá hoại tiền đồ của Hổ Tử kia ra công lý!
Nhưng là vẻn vẹn nửa tháng trôi qua, Hổ Tử lại béo ba vòng, trở thành xứng đáng với cái tên con mèo mập, nhưng là hung thủ vẫn không có tìm được.
Bởi vậy Đường đại tiểu thư thông minh quyết định lan rộng mục tiêu ra cả Đường gia, hễ là chỗ nào nào có trò đùa ác thì đó là chỗ ở của hung thủ!
Một ngày này, Đường Dĩ Tình lại một thân một mình tuần tra trong Đường phủ, Đường Dĩ Tình lập chí trở thành một giang hồ hiệp nữ mở rộng mới không thèm mang theo mấy thị nữ hiểu biết nhiều đâu! Về sau bé cũng muốn một thân một mình xông xáo giang hồ!
Bỗng nhiên, cô bé thấy một thân ảnh đang lén lút xuất hiện ở trong tầm mắt của cô bé.
Người đó không cao, lại có thân thủ linh hoạt, chỉ thấy thân ảnh kia thoắt cái chạy lên trên cây, lại thoắt cái xuống dưới, trên khuân mặt nở nụ cười như ý.
“Đứng lại!” Đường Dĩ Tình lập tức lớn tiếng hô.
“Hả?” Lệ Vân quay đầu lại, thấy một đứa bé tầm như cậu, liền thở phào nhẹ nhõm.”Ngươi là ai?”
“Lời này hẳn là ta hỏi ngươi chứ!” Đường Dĩ Tình tỏ vẻ như thật chống nạnh, chất vấn Lệ Vân.
“Ta tên là Lệ Vân.” Lệ Vân nhún nhún vai, trả lời không sao cả.
“Ngươi đang ở đây làm cái gì?” Đường Dĩ Tình chỉ chỉ cái cây Lệ Vân vừa mới leo lên.
Lệ Vân ngẩng đầu, chớp mắt — Đùa ác cao nhất quy tắc ba: phải biến người phát hiện ngươi đùa ác thành minh hữu của ngươi.
“Ta nói với ngươi, ta đang lấy tổ chim đấy!” Lệ Vân ngẩng đầu lên, “Rất thú vị! Lấy được trứng xong có thể cho mèo ăn, ngươi muốn thử một chút hay không? Trong viện phía Tây có một con mèo ngốc, cho nó ăn cái gì nó ăn cái đó!”
Một câu nói lập tức châm lửa thùng thuốc súng, Đường đại tiểu thư lập tức vươn một ngón tay nhỏ bé, chỉ về phía cái mũi của Lệ Vân, “Chính là ngươi cho Hổ Tử của ta ăn béo như vậy!”
“Hả?” Lệ Vân sửng sốt một chút, Hổ Tử của cô bé? Nói cách khác, con mèo đần kia là của cô nương này?
Xong rồi! Dẫm phải đuôi rồi!
Nhưng là, bỗng Lệ Vân kiên định nắm quyền.
Đùa ác cao nhất quy tắc bốn: người không thể biến thành minh hữu nhất định phải khiến người khác không tin hắn!
Ngay tại lúc Lệ Vân quyết định xong, Đường Dĩ Tình liền vung một roi tới, lực đạo không lớn, còn hơi lệch sang hướng khác — cô bé chỉ là muốn mở rộng chính nghĩa, cũng không phải muốn hại người!
Lệ Vân giật mình, linh hoạt né sang bên cạnh, “Ngươi cái đồ mụ điên này! Bạo lực như vậy, ta xem ngươi về sau làm sao mà lập gia đình!”
“Ta Đường Dĩ Tình muốn trở thành tuyệt thế nữ hiệp, mới không cần lập gia đình!” Đường Dĩ Tình thấy Lệ Vân tránh khỏi tiến thẳng lên hai bước tới gần Lệ Vân, lại là một roi.
Lệ Vân lập tức xoay người bắt được cái roi, cái roi lập tức quấn ba vòng trên tay cậu, tiếp tục trả lời lại một cách mỉa mai, “Ta thấy ngươi không phải là không cần, là căn bản không có người muốn ngươi! Ai dám lấy ngươi, kẻ đó chính là đồ ngốc!”
“Ngươi! Ngươi mới không có người muốn! Gả không được!” Đường Dĩ Tình rút roi về nhưng là lại không có cách nào di động một chút nào.
“Ngươi không chỉ có điên mà còn ngốc, ta là đàn ông! Về sau là phải cưới, không phải là gả!” Lệ Vân trợn trừng mắt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Đường Dĩ Tình. Lại trước giờ không nghĩ tới, cái từ đàn ông này cậu bé còn chưa đội nổi lên đầu đâu.
“Ngươi! Ngươi!” Một vũng nước mắt xoay quanh mắt Đường Dĩ Tình, Đường Dĩ Tình kiên cường không để nó chảy xuống, tức giận nhìn chằm chằm Lệ Vân.
“Đồ điên, đến nói cũng không rõ rồi?” Không có ước thúc Lệ Vân lập tức khôi phục bản tính, tùy ý chế nhạo Đường Dĩ Tình, còn tùy tiện lấy cho nàng hai cái tên riêng.”Xem thế này, không chỉ có điên ngốc, còn là một kẻ nói bắp! Người cưới ngươi khẳng định đời trước tội ác chồng chất, mỗi ngày gây ra tội này.” Nói xong, Lệ Vân còn chậc chậc miệng.
“Ngươi khốn khiếp!” Đường Dĩ Tình bỗng chốc cầm roi trong tay vứt xuống đất, xoay người khóc chạy mất.
Lệ Vân nhún nhún vai, loại thời điểm này cô bé kia khẳng định đi tố cáo, Lệ Vân cầm roi trong tay, mỉm cười, nụ cười tính kế lại xuất hiện trên khuân mặt của cậu bé, Lệ Vân quyết đoán lăn trên mặt đất hai vòng, sau đó dùng tảng đá cắt vài lỗ hổng trên quần áo. Sau đó đặt hai tay sau đầu, huýt sáo, vui vẻ tiêu sái rời khỏi.
Đi mà tố cáo, dịch dung xong rồi!
Cậu bé nhớ được trước kia có người đã dạy cậu, làm sao ngụy trang thành miệng vết thương!
Hừ hừ hừ, kẻ điên, ngươi chờ coi đi!
Phần 3. Tiểu Lừa Đảo Vô Địch
Lần trước nói đến Đường Dĩ Tình bị Lệ Vân làm cho phải khóc, chạy mất, còn Lệ Vân vui vẻ muốn đi dịch dung.
Lấy tác phong của tiểu Lệ Vân mà nói, cậu bé cho tới bây giờ sẽ không bắn tên không đích.
Bởi vậy, sự chuẩn bị của cậu bé rất nhanh đã được nghiệm chứng.
“Vân Nhi.” Một thị nữ nhìn dáng vẻ tiểu Lệ Vân trên người rách tung toé nhất thời có chút không đành lòng, “Vô Danh đại nhân muốn đệ tới gặp ông ấy.”
“À!” Trước mặt người lớn, Lệ Vân lại khôi phục cái loại tác phong nhu thuận nghe lời này.”Tỷ tỷ, đệ có cần đi thay quần áo hay không…” Lệ Vân dùng một bàn tay kéo kéo quần áo do chính cậu bé phá nát.
“Không cần.” Thị nữ đau lòng xoa đầu Lệ Vân, có chút căm phẫn dâng trào — Vân Nhi đáng yêu như vậy biến thành cái dạng này, khẳng định là Đại tiểu thư bướng bỉnh kia gây nên! “Cứ như vậy trực tiếp đi gặp Vô Danh đại nhân là được rồi!”
“Vâng.” Lệ Vân ngoan ngoãn đi theo thị nữ, trong lòng lại cười trộm gần chết.
Khi Lệ Vân đi đến đại đường, không chỉ có Đường Vô Danh ở đây, còn có rất nhiều Đường gia trưởng lão, còn Đường Dĩ Tình thì một mặt phẫn nộ đứng ở bên cạnh Đường Vô Danh, nhìn chằm chằm Lệ Vân.
Khi ánh mắt Lệ Vân chạm vào Đường Dĩ Tình, lập tức hoảng sợ né tránh phía sau thị nữ, đến ngay cả ánh mắt cũng trở nên sợ hãi, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt làn váy của thị nữ.
Cái dáng vẻ kia khiến tất cả mọi người đau lòng.
“Vậy nô tì cáo lui trước.” Thị nữ khẽ phúc thân với Đường gia trưởng lão và Đường Vô Danh, đã phải cáo lui.
“Tỷ tỷ, đừng đi…” Lệ Vân cũng không có nới tay, nhìn thị nữ khẩn cầu, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt.
Thị nữ dừng bước chân một chút, xoa xoa đầu Lệ Vân, “Yên tâm, các trưởng lão sẽ không làm khó đệ …”
“Không cần!” Lệ Vân quật cường không buông tay, nước mắt đảo quanh như trước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Vô Danh phất tay với thị nữ, “Quên đi, ngươi cũng ở lại đây cùng nó đi!”
“Dạ, đại nhân.” Thị nữ lại phúc thân, đứng ở bên cạnh Lệ Vân.
Thị nữ vươn tay muốn nắm lấy tay Lệ Vân, nhưng là khi vừa mới chạm vào cánh tay Lệ Vân, tiểu Lệ Vân liền hét một tiếng thảm thiết, sau đó nước mắt vẫn ở trong hốc mắt lập tức chảy ra.
“Vân Nhi, con làm sao vậy?” Đường Vô Danh thân thiết hỏi, Lệ Vân là hắn dẫn vào Đường môn, hắn đối với Lệ Vân càng thêm một phần trách nhiệm, bởi vậy nghe tới Đường Dĩ Tình nói trò đùa ác gần đây ở Đường môn đều là Lệ Vân giở trò quỷ, hắn mới có thể trịnh trọng muốn giáp mặt hỏi Lệ Vân chuyện ấy. Hắn cũng không tin đứa trẻ nhu thuận như vậy có thể làm loại chuyện này.
“Không…” Lệ Vân ôm cánh tay trái khẽ lui về phía sau, “Không có gì.” Nhưng là ánh mắt sắc của một vị trưởng lão lập tức phát hiện chỗ Lệ Vân che có vết máu mờ mờ.
“Bé con, bỏ tay xuống đi.” Trưởng lão kia ôn hòa nói với Lệ Vân.
Nhưng là Lệ Vân vẫn lui về phía sau hai bước, ngoan cố không chịu cho người khác xem cánh tay của cậu bé.
“Ngươi không cần giả bộ!” Đường Dĩ Tình hai tay chống nạnh, hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt phẫn nộ trừng Lệ Vân, “Những trò đùa ác đều là ngươi làm!”
Lệ Vân há miệng, lại khép lại, vẻ mặt ủy khuất, nước mắt lại chảy ra, “Đều là con làm …” Lệ Vân sụt sịt, “Không nên đuổi con đi, con không có chỗ nào có thể đi …”
“Bé con, chúng ta biết không phải là con làm.” Trưởng lão thấy dáng vẻ tủi thân của Lệ Vân, không khỏi vạn phần đau lòng, “Đến đây, đến chỗ gia gia này.” Nói xong, trưởng lão cầm một khối điểm tâm trên bàn, “Cho con ăn.”
Lệ Vân do dự một chút, chậm rãi mà cảnh giác đi về phía trưởng lão, nhìn thấy nụ cười nhẫn nại mà hiền lành của trưởng lão, Lệ Vân thở phào nhẹ nhõm, vươn hai tay, đón lấy điểm tâm trong tay trưởng lão, “Cám ơn gia gia!”
Nhưng là bé vừa chìa tay như vậy, khiến cho người phát hiện tay áo của bé thậm chí hơi có một chút vết máu.
Mọi người ở đây đều hút một ngụm khí lạnh, đến ngay cả Đường Dĩ Tình cũng lộ ra biểu cảm không thể hiểu nổi — ai gây ra vậy?
“Bé con, vén tay áo của con lên, để chúng ta nhìn xem…”
Nghe thấy trưởng lão nói như vậy, Lệ Vân lập tức chạy về bên cạnh thị nữ, đến điểm tâm cũng rơi xuống đất, vẻ mặt cảnh giác nhìn trưởng lão.
Đường Vô Danh lập tức nhìn về phía thị nữ kia, thị nữ hiểu ý gật đầu một cái.”Vân Nhi, các trưởng lão sẽ không trừng phạt đệ, còn có thể bảo vệ đệ.”
“Thật vậy chăng?” Lệ Vân lén nhìn lướt qua Đường Dĩ Tình, nhưng là một cái liếc mắt này lại vừa đúng rơi vào trong mắt tất cả đại nhân ở đây, sau đó Lệ Vân lập tức lắc đầu, “Không cần!”
“Vân Nhi ngoan nha!” Thị nữ xoa xoa đầu Lệ Vân, “Không nghe lời tỷ tỷ không thích đệ đâu!”
Nghe câu đó, Lệ Vân do dự một chút, chậm rãi vươn tay, vén tay áo lên, nhưng là khi cánh tay bé lộ ra trước mặt mọi người, mọi người bỗng chốc đều đau lòng.
Trên cánh tay của Lệ Vân bọc một vòng băng vải xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ có một tầng mỏng manh, hơn nữa không được trải qua bất kỳ xử lý nào, thậm chí còn có vết thương dữ tợn lộ ra bên ngoài.
Một trưởng lão bước dài chạy vội tới trước mặt Lệ Vân, cầm lấy tay cậu bé, dỡ băng vải xuống, băng vải trộn lẫn máu đọng kéo theo da thịt, khiến cho Lệ Vân liều mạng cắn răng không kêu lên.
“Đây là…” Trưởng lão nhìn thoáng qua Đường Dĩ Tình, lại nhìn thoáng qua Đường Vô Danh, “vết thương do roi.”
Thoáng cái, mọi người chuyển ánh mắt hoài nghi về phía Đường Dĩ Tình, tính tình Đường Dĩ Tình có chút nóng nảy lập tức quát mọi người, “Không phải con!”
“Toàn bộ Đường gia chỉ có con dùng roi, không phải con thì là ai?” Đường Vô Danh lớn tiếng chất vấn.
“Thật sự không phải con!” Đường Dĩ Tình hết đường chối cãi.
Đường Vô Danh hít sâu một hơi, ôm quyền với mấy vị trưởng lão, “Là Vô Danh không biết cách dạy con, Vô Danh sẽ nghiêm khắc trừng trị con bé!” Đường Vô Danh nhìn về phía Đường Dĩ Tình, “Dĩ Tình, phạt con quỳ từ đường ba ngày, coi là trừng phạt, nếu còn tái phạm, nhất định phạt nặng.”
“Cha!” Đường Dĩ Tình sợ hãi kêu, rõ ràng không phải là bé làm mà!
“Không cần nhiều lời! Đi thôi!” Nói xong Đường Vô Danh nhất phất tay áo rời khỏi.
Mà Lệ Vân một tay bày ra trận hãm hại này có chút áy náy nhìn Đường Dĩ Tình.
Lần này, bé làm có phải có chút quá đáng hay không?
Nhưng là ngay lúc Lệ Vân áy náy, Đường Dĩ Tình hung hãn dậm chân một cái, oán hận lườm Lệ Vân một cái, quật cường chạy đến từ đường.
“Quả nhiên…” Lệ Vân gãi gãi đầu, “Đùa có chút quá đáng rồi!”
Vào lúc ban đêm, ngay khi tất cả mọi người đều ngủ, một thân ảnh nho nhỏ bay từ trong phòng ra ngoài, chạy thẳng về phía phòng bếp, sau khi từ phòng bếp lấy chút đồ, lại bay về phía từ đường, dường như là biết Đường Dĩ Tình sẽ không nhận sự trợ giúp của bé, bởi vậy Lệ Vân yên lặng đứng ở bên cạnh cửa sổ duy nhất của Từ đường tối mịt mờ, nhẹ nhàng khụ khụ, thử dùng một loại thanh âm khác nói chuyện với Đường Dĩ Tình.
“Dĩ Tình sao?” Lệ Vân thô giọng, thử thay đổi giọng nói, còn dùng nội lực khẽ khuếch tán thanh âm.
“Hả?” Đường Dĩ Tình đang quỳ gối trong từ đường, trước mặt tất cả đều là bài vị tổ tông, đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến cô bé sợ hết hồn, “Ngươi… Ngươi là ai?”
“Ta là…” Lệ Vân im lặng một chút, bé là ai vậy? Không thể trực tiếp nói cho cô bé tên thật của bé! Nhưng nhất định phải nghĩ một cái tên khí phách!”Ta là Huyết Yêu!” Lệ Vân trực tiếp dùng tới tên kiếm.
“Huyết Yêu?” Đường Dĩ Tình hoảng sợ mở to hai mắt, cho dù gan lớn anh khí như thế nào, cô bé cũng cũng chỉ là một bé gái.”Yêu tinh?”
“… Không phải.” Lệ Vân nghẹn họng một chút, bỗng nói sang chuyện khác, “Ta biết ngươi là vô tội.” Lệ Vân từ cửa sổ nhỏ bỏ lại nửa con gà quay dùng giấy dầu gói kỹ, “Mau ăn đi! Đừng để bị đói.” Lúc quỳ từ đường đồ ăn thiếu đến đáng thương.
Đường Dĩ Tình ở trong phòng lén lút mò mẫm được nửa con gà quay, không khỏi sụt sịt, sau đó ôm gà quay tủi thân khóc lên, “Hu hu hu… mọi người đều không tin ta… hu hu hu… Cũng chỉ tin tưởng tên hỗn đản kia, có thể diễn trò như vậy… Còn mắng ta… Đại phôi đản!”
Nghe Đường Dĩ Tình nói năng lộn xộn kể ra, Lệ Vân có chút áy náy, lập tức hùa theo, “Đúng, cái tên kia là đại phôi đản, nhưng ta tin tưởng ngươi.” Bé vậy mà tự đi mắng mình… Thật sự là không hay ho! Ai bảo bé lần này chơi đùa quá đáng đây?
“Hu hu hu, Huyết Yêu ca ca, ngươi mặc dù là yêu tinh, nhưng ngươi là yêu tinh tốt…”
Đã nói bé không phải là yêu tinh rồi!
Đường Dĩ Tình bắt đầu oán trách đủ loại hành vi độc ác của Lệ Vân với Huyết Yêu ca ca trong lòng cô bé, còn Lệ Vân đành phải bất đắc dĩ ở bên cạnh không ngừng đồng ý với ý kiến của Đường Dĩ Tình.
Sau đó, Đường Dĩ Tình lại bắt đầu kể cho cậu bé đủ loại chuyện khi còn nhỏ.
Cô bé kể hồi nhỏ khổ luyện độc dược, nhưng không có thiên phú gì; nói bé lập chí phải làm một thế hệ nữ hiệp; nói Đường Vô Danh bề bộn nhiều việc, mặc dù rất thương bé, nhưng không có thời gian chăm sóc bé; nói bởi vì thân phận địa vị của bé, bởi vậy không có đứa bé nào nguyện ý chơi cùng bé; nói bé thật ra thật cô đơn.
Lệ Vân nghe Đường Dĩ Tình tự thuật, khiến cậu bé có chút nhớ nhà, mặc dù cha mẹ cậu bé luôn cấu kết với nhau làm việc xấu bắt nạt cậu, nhưng nhưng vẫn rất quan tâm yêu quý cậu, ngày nào cũng ở cùng cậu. Mà trẻ con ở Dạ Ngưng Bảo căn bản là không có cái quan niệm gọi là địa vị gì, cùng nhau đánh nhau cùng nhau làm loạn, cùng nhau gây họa, sau đó cùng nhau… Khụ khụ, thay Lệ Vân gánh chịu.
Không biết sau khi chúng nó phát hiện không thấy cậu thì tìm cậu thế nào đây? Vì sao gần đây một nửa tiếng gió tìm cậu mà cậu cũng không nghe thấy được?
“Dĩ Tình…” Dần dần bên trong phòng không có thanh âm, Đường Dĩ Tình ngủ thiếp đi rồi.
“Huyết Yêu ca ca, ngày mai ngươi sẽ đến sao?” Đường Dĩ Tình dường như nghe thấy tiếng của Lệ Vân, nói mê sảng.
Lệ Vân lặng lẽ mở cửa đắp lên cho Đường Dĩ Tình một tấm chăn — bé mang một tấm từ nhà, “Sẽ, ta sẽ đến.”
Đường Dĩ Tình nở nụ cười ngọt ngào.
Còn Lệ Vân cũng lặng lẽ rời khỏi từ đường, gãi gãi đầu, “Ta đến cùng muốn tiếp tục rời nhà trốn đi hay không đây?” Lệ Vân vắt hết óc cả nửa ngày, cuối cùng vỗ tay một cái, “Trước giải quyết chuyện Dĩ Tình đã rồi nói sau!”
“Thú ca…” Trong một khách điếm gần Đường môn, Tiểu Tiểu và Lệ Thú đang ăn cơm chiều.”Chàng nói hai người chúng ta không đi vào theo Tiểu Vân Nhi thật sự không thành vấn đề chứ?”
Lệ Thú gắp một món ăn cho Tiểu Tiểu, “Là nàng bảo ta không cần theo vào mà.”
“Nhưng là không theo vào có ở bên ngoài chờ hay không?” Tiểu Tiểu cắn chiếc đũa, nhướng mi, “Chờ cho đến khi tiểu quỷ kia đi ra?”
“Ừm, chờ xem!”
Vì thế hai vợ chồng đầu sỏ dậm chân một cái là có thể ảnh hưởng tới cả Miêu Cương và Tây Vực này vì một tiểu quỷ, cực cực khổ khổ ngồi xổm bên ngoài đại môn của Đường môn.
Cũng không biết bọn họ đã bỏ lỡ gặp mặt con dâu tương lai.
Phần 4. Tiểu Lệ Vân = sói
Lần trước nói đến Lệ Vân lừa gạt được toàn bộ đại nhân của Đường môn, lại lừa Đường Dĩ Tình nhỏ bé, không thẹn với danh hiệu tiểu lừa đảo vô địch của cậu bé. Còn Tiểu Tiểu và Lệ Thú vẫn chờ ở bên ngoài Đường môn.
“Thú ca, chàng có phát hiện ra không?” Tiểu Tiểu đụng đụng Lệ Thú, “Gần đây Đường môn thật giống như đang giới nghiêm đó!”
“Ừm.” Lệ Thú trả lời chỉ bằng một tiếng, ánh mắt đồng thời nhìn về phía người đội một cái đấu bồng màu đen ở trong góc khách sạn, thấy không rõ nam nữ, nhưng trên tay hơi đèn sì — đó là một người sử dụng độc.
Tiểu Tiểu thấy được ánh mắt của Lệ Thú, liền theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấp giọng, “Bọn họ có vấn đề?”
“Ừ.” Lệ Thú nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà, vẫn chỉ một tiếng như trước.
“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Tiểu Tiểu lập tức khẩn trương đứng lên, kết hợp với tình huống bây giờ của Đường môn, rõ ràng là nhằm vào Đường môn rồi! Con trai của nàng vẫn ở bên trong đó!
Lệ Thú buông chén trà, sau một lúc lâu không nói gì, ngay khi Tiểu Tiểu cho rằng hắn đang ở suy nghĩ cách giải quyết gì, đến khi hơi thở cũng đều ngừng lại, Lệ Thú chậm rãi trả lời nàng bốn chữ, “yên lặng quan sát.”
“…”
Thú ca, câu nói của chàng quá sâu sắc rồi!
Thế giới của trẻ con thường hoàn toàn khác biệt với thế giới của người lớn, ngay vào lúc Đường môn giới nghiêm, tiểu Lệ Vân vẫn mỗi ngày giả dạng thành Huyết Yêu ca ca, đưa cơm cho Đường Dĩ Tình, đắp chăn lông, cùng nói chuyện phiếm với cô bé.
Đường Dĩ Tình cũng thâm căn cố đế cho rằng Huyết Yêu ca ca trong lòng mình là yêu tinh tốt, cũng là một người duy nhất sẵn lòng nói chuyện với mình, cũng có thời gian theo bên cạnh mình nói chuyện, có Huyết Yêu ca ca làm bạn, ít nhất cô bé không giống trước kia chỉ dùng một tín niệm là trở thành nữ hiệp để chống đỡ mình trưởng thành.
“Huyết Yêu ca ca.”
“Hửm?” Mặc dù cách một bức tường, nhưng Lệ Vân vẫn thay đổi âm thanh nói chuyện với Đường Dĩ Tình.
Đường Dĩ Tình im lặng sau một lúc lâu, cẩn thận từng li từng tí mở miệng, “Muội có thể trông thấy ca ca không?”
“Không thể!” Lệ Vân giật mình, lập tức thốt ra.
“À!” Đường Dĩ Tình sờ sờ cái mũi, có chút thất vọng.
“Việc ấy…” Lệ Vân biết nói thẳng như vậy có chút tổn thương tới Đường Dĩ Tình, “Ca ca là không thể tùy tiện gặp mặt người khác …”
Nghe thấy câu đó, Đường Dĩ Tình lại lần nữa phấn chấn lên, trịnh trọng gật đầu, mặc dù Lệ Vân không nhìn thấy, “Muội biết, yêu tinh và con người không thể tùy tiện gặp mặt.”
“Ừ.” Lệ Vân bắt đầu cảm thấy may mắn ngay từ đầu đã bị Đường Dĩ Tình cho rằng bé là yêu tinh.
“Vậy ca ca sẽ rời đi không?” Đường Dĩ Tình lại hỏi một vấn đề.
“Hẳn là… sẽ đi!” Lệ Vân do dự nói, cậu bé nhất định là phải rời khỏi, con đường trốn nhà của bé mới vừa bắt đầu, sao có thể dừng lại ở đây?”Chẳng qua lúc đi ca ca sẽ nói cho muội.”
“À!” Đường Dĩ Tình xoay người đối mặt với vách tường, dường như như vậy có thể nhìn thấy Huyết Yêu ca ca, “Dĩ Tình chắc là sẽ không quên mất Huyết Yêu ca ca đâu. Chẳng qua ngày mai Dĩ Tình là có thể đi ra ngoài, Huyết Yêu ca ca có còn trở lại tìm Dĩ Tình không?”
“… Ừm.” Lệ Vân trợn trừng mắt — Đường Dĩ Tình đi ra ngoài sẽ không liên quan gì tới bé nữa, nhưng là bé vẫn ưng thuận hứa hẹn.
“Thật tốt!” Đường Dĩ Tình vỗ tay một cái, “Ca ca tốt hơn đại hỗn đản làm chuyện xấu mà không chịu thừa nhận kia nhiều!”
Bé ở ngay chỗ này!
Lệ Vân lại trợn mắt xem thường.”Dĩ Tình,” Không biết từ khi nào thì Lệ Vân đã bắt đầu gọi thẳng tên Dĩ Tình, “Thật ra muội có thể thử tha thứ cho hắn…” Lệ Vân hướng dẫn từng bước khiến cho Đường Dĩ Tình tha thứ cho cậu bé.”Muội xem nếu không phải là hắn, muội và ca ca sẽ quen biết sao?”
“Điều này cũng đúng.” Dĩ Tình nghiêm túc gật đầu.”Chẳng qua nó vẫn phải xin lỗi!”
Xin lỗi? Lệ Vân hừ hừ dưới đáy lòng, cái đó rất mất mặt đấy!
Bé mới không thèm!
…
…
Sáng sớm hôm sau, Đường Dĩ Tình đã được người đón ra từ trong trong từ đường.
“Dĩ Tình, ” Đường Vô Danh tự mình tới đón, “Phụ thân gần đây đúng là quan tâm tới con ít đi nhiều…” Đường Vô Danh khẽ thở dài, Đường Dĩ Tình nghe thấy ánh mắt sáng lên, phụ thân muốn chăm sóc bé sao? “Nhưng là sau này con không cần bày trò đùa ác nữa, lại càng không nên đổ trách nhiệm lên người người khác, biết không?”
Mới nghe được nửa câu, Đường Dĩ Tình tức giận gào lên, “Con không có! Cái đó không phải con làm!” Đường Dĩ Tình tủi thân ướt mắt, trên thế giới này người duy nhất nguyện ý tin tưởng bé chỉ có Huyết Yêu ca ca!”Con chán ghét cha!”
Nói xong, Đường Dĩ Tình xoay người không thèm để ý tới Đường Vô Danh chạy mất.
Đường Vô Danh thở dài, thê tử của hắn mất sớm, hắn chỉ có một đứa con gái như vậy, hắn là một người đàn ông trưởng thành đúng là có chút không hiểu tâm sự của bé gái, hơn nữa còn có cả Đường môn tuyệt mệnh đường cần hắn điều hành?
Nhưng nếu là bảo hắn cưới tiếp, không nói như vậy thật có lỗi với người vợ đã qua đời của hắn, rồi nói Dĩ Tình quật cường có thể tiếp nhận hay không cũng là vấn đề, hơn nữa, vạn nhất vợ kế của hắn đối xử với Dĩ Tình không tốt?
Đối với chăm sóc Dĩ Tình thế nào, Đường Vô Danh thật sự có chút không biết phải làm sao.
“Đường chủ.” Thủ hạ nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Đường Vô Danh không khỏi thấp giọng nhắc nhở, “Đường môn chúng ta còn có tỷ thí với Quỷ động, Độc y, Vô Ẩnh các và Thánh Tài điện đều chờ đó… Người xem…”
Đường Vô Danh thở hắt một hơi, vung tay lên, “Đi thôi!”
Mà Đường Dĩ Tình cũng không có đi xa vẫn chờ mong phụ thân có thể đuổi theo dỗ dàng cô bé trơ mắt nhìn bóng lưng rời đi của phụ thân rời đi, nắm quả đấm thật chặt.
“Này, đồ điên!” Khi không làm Huyết Yêu ca ca, Lệ Vân vẫn là cái loại trạng thái bất cần đời này — dù sao đã bị con nhóc này nhìn được bộ mặt thật rồi, cũng sẽ không cần giả bộ tiếp nữa!
“Ngươi cái đồ đại hỗn đản!” Đường Dĩ Tình nhìn thấy người đến là Lệ Vân lập tức vung một quyền qua, mà Lệ Vân linh hoạt né tránh.
Lại một quyền, lại trốn.
Đường Dĩ Tình thấy đánh không tới Lệ Vân, mở to mắt căm tức nhìn cậu bé, “Có bản lĩnh ngươi không cần trốn!”
“Xin lỗi nhé, ta năm nay mới ba tuổi, không có bản lĩnh.” Lệ Vân nhún vai một cái, đến giờ phút này cậu bé mới nhớ tới cậu bé mới ba tuổi. Nhìn khuân mặt có biểu cảm sinh động kia của Đường Dĩ Tình, Lệ Vân khẽ cười, cho dù là khiến Đường Dĩ Tình tức giận, cũng tốt hơn bi thương bất lực như vừa rồi!
“Này, đồ điên, ngươi có phải cứ mang thù như vậy hay không!” Lệ Vân lưu manh khoanh tay trước ngực, “Trách không được người ta nói chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi!” Lệ Vân vẫy tay với Đường Dĩ Tình, “Đi theo ta, ta cho ngươi xem cái này, lấy để bồi tội.”
“Ta mới không thèm đi với ngươi đâu!” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Đường Dĩ Tình dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ánh mắt tò mò trong đôi mắt đã bán đứng cô bé từ lâu.
“Như vậy à!” Lệ Vân ý xấu đầy mắt gật gật đầu, “Vậy không dẫn ngươi đi!”
“Ngươi dám!” Đường Dĩ Tình lập tức xù lông.
Lệ Vân nhún vai một cái, “Ngươi xem ta có dám hay không.”
Đường Dĩ Tình lập tức bĩu môi, vẻ mặt mất hứng.
Lệ Vân thở dài thật sâu, “Rõ ràng là đấu không lại ta, lại vẫn muốn đấu tới ta. Bởi vậy mới nói, phụ nữ ngực to ngốc nghếch, nhưng là ngươi…” Lệ Vân nhìn lướt qua Đường Dĩ Tình, “Người ta ít nhất còn có ngực, nhưng là ngươi, không có ngực cũng không có não!”
“Ngươi đến cùng có mang ta đi hay không!” Đường Dĩ Tình lại một quyền tấn công về phía Lệ Vân, lần này Lệ Vân không né tránh, mà là thực sự nhận một quyền này, dù sao Đường Dĩ Tình cũng đánh không bị thương được bé, cho cô bé đánh hai quyền phát tiết một chút cũng tốt.
Một quyền này lại khiến Đường Dĩ Tình kinh ngạc một chút, ngay khi sắp đánh tới Lệ Vân thì lập tức thu lại lực đạo, nhưng vẫn đánh trùng vào trên người Lệ Vân, “Ngươi không sao chứ!” Đường Dĩ Tình thân thiết hỏi.
“Đau quá…” Lệ Vân giả vờ giả vịt che lại chỗ bị Đường Dĩ Tình đánh tới, cắn răng nặn ra hai chữ.
“Sao lại như vậy…” Đường Dĩ Tình lo lắng, “Sao ngươi không tránh ra chứ! Ta giúp ngươi phù phù…” Nói xong Đường Dĩ Tình lập tức tới gần Lệ Vân giúp cậu bé thổi vị trí bị đánh trúng, nhưng là nhìn thấy cái dáng vẻ nghiêm túc kia của Đường Dĩ Tình, khuân mặt Lệ Vân lại khẽ ửng đỏ.
“Không có việc gì …” Lệ Vân đứng lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Đường Dĩ Tình, “Ta dẫn ngươi đi xem thứ đó nhé!”
Nói xong, Lệ Vân liền dẫn đầu đi ra ngoài, còn Đường Dĩ Tình lập tức theo ở phía sau.
“Là cái gì vậy?” Đường Dĩ Tình tò mò hỏi.
“Đến đó ngươi sẽ biết!” Lệ Vân thừa nước đục thả câu, vẻ mặt thần bí dụ hoặc, “Ta cam đoan ngươi nhất định sẽ thích!”
Hai đứa bé chạy thẳng về phía sau núi của Đường môn, đi qua khu rừng rậm rạp, “Đến rồi, chính là chỗ này!” Lệ Vân chỉ về phía một đám cành cây, sau đó cẩn thận dời đi những cành cây này, một huyệt động có chút đen ngòm xuất hiện trước mặt hai bé.
“Nhìn xem! Rất đáng yêu đi!” Lệ Vân ôm từ trong huyệt động ra một con vật nhỏ.
“Chuyện gì thế này?” Đường Dĩ Tình muốn sờ sờ con vật nhỏ kia, nhưng có chút sợ hàm răng bén nhọn kia.”Là cẩu cẩu sao?”
“Hẳn là sói…” Tiểu Lệ Vân nhìn con sói trong lòng. Con sói nhỏ có bộ lông trắng như tuyết, một đôi mắt màu xanh biếc, óng ánh trong suốt như lưu ly. “Chân nó bị thương, ngày đó vừa lúc bị ta gặp được, ta liền bắt nó giấu đi nuôi.”
Tiểu Lệ Vân một tay ôm sói nhỏ, lại từ trong huyệt động lấy ra một cái đệm mềm đến thợ khéo cũng không làm ra được nhẵn nhụi như vậy — rõ ràng là chính cậu bé tự tay làm. Sau đó đặt con sói nhỏ lên cái đệm mềm kia, “này, ngươi có thể sờ sờ nó đấy! Sẽ không cắn ngươi đâu!”
Đường Dĩ Tình tò mò vươn tay, nhẹ nhàng mà sờ lên đầu sói nhỏ, sói nhỏ khẽ ngẩng đầu, ngửi ngửi mùi Đường Dĩ Tình, nhưng giống như Lệ Vân nói, sói nhỏ không có cắn cô bé.
Còn Lệ Vân từ trong cái túi đeo trên lưng lấy ra một túi nước và một cái chậu nhỏ, cái chậu nhỏ đặt trước mặt sói nhỏ, đưa túi nước cho Dĩ Tình, “Ngươi cho nó ăn, nó sẽ rất thích ngươi.”
Đường Dĩ Tình theo lời đổ sữa trong túi nước vào chậu nhỏ, còn Lệ Vân thì dỡ xuống băng vải trên chân sói nhỏ, cẩn thận từng li từng tí giúp sói nhỏ xử lý miệng vết thương, lại bôi một lớp dược trị thương Dược vương cho cậu bé — nếu là để người giang hồ biết dược có giá ngàn vàng vậy mà cho một con sói dùng, không biết sẽ có bao nhiêu người nói tiểu Lệ Vân phí của trời.
“Quá đáng yêu đi!” Lệ Vân rắm thối hất hất đầu, “Ta đã nói ngươi không đi sẽ hối hận mà!”
“Ta có thể mang nó về trong phủ nuôi không?” Đường Dĩ Tình nhìn về phía Lệ Vân hỏi.
“Cái này…” Lệ Vân có chút do dự, bé nhớ được hắn tam bá Sở Văn Xuyên đã từng nói với bé sói là một trong những chủng tộc kiệt ngạo nhất, không chấp nhận mất đi tự do, nhưng Lệ Vân trộm dò xét liếc Đường Dĩ Tình một cái, “Được rồi! chẳng qua nếu nó muốn về nơi này, ngươi không thể ngăn cản đấy! Bằng không nó sẽ rất không vui!”
“Được!” Đường Dĩ Tình trịnh trọng gật đầu, Đường nữ hiệp bé luôn luôn coi trọng hứa hẹn!
Lệ Vân thở phảo nhẹ nhõm, cuối cùng đã loại trừ một phần địch ý của Đường Dĩ Tình với cậu bé! Trong lúc vô tình, Lệ Vân bắt đầu để ý tới cảm thụ của Đường Dĩ Tình với cậu bé.
“Vậy chúng ta đặt cho nó một cái tên đi!” Lệ Vân đề nghị.
Đường Dĩ Tình trầm tư một lát, “Vậy gọi là Huyết Yêu!”
Ặc… Sao cậu bé lại thành sói rồi?
Phần 5. Cầm Thú Năm Nay Ba Tuổi Rưỡi
Lần trước nói đến tiểu Lệ Vân vì đền bù liên lụy đến Đường Dĩ Tình nên dẫn cô bé đi gặp một chú sói nhỏ trắng như tuyết, nhưng là chú sói nhỏ kia lại được lấy tên Huyết Yêu.
Đối với cái này Lệ Vân chỉ có thể hai tay nhất quán tỏ vẻ vạn phần bất đắc dĩ, cuối cùng chú sói nhỏ kia bị Đường Dĩ Tình mang về Đường môn.
"Dĩ Tình tiểu thư!" Đợi đến khi Lệ Vân và Dĩ Tình trở lại Đường môn, người hầu của Đường Vô Danh đã vội vã chạy tới, vẻ mặt sốt ruột nhìn Đường Dĩ Tình, "Dĩ Tình tiểu thư, mau đi theo ta."
"Sao vậy?" Dĩ Tình tò mò nhìn người hầu.
"Vô Danh đại nhân..." Người hầu ngừng một chút, khẽ cắn môi, cảm thấy nên nói tình huống chân thật cho Đường Dĩ Tình, "Vô Danh đại nhân trúng độc rồi! Bây giờ đang hôn mê bất tỉnh..."
Con ngươi của Dĩ Tình trong nháy mắt co rụt lại, thoáng cái bắt được tay thị vệ, "Ngươi gạt ta! Cha ta rất lợi hại, ông ấy biết rất nhiều loại độc! Là không thể nào trúng độc được!"
Thị vệ thở dài, "Đối thủ là Độc y gần với Dược vương..."
Cái tên thị vệ nhắc tới khiến Dĩ Tình sửng sốt, là con gái của Đường Vô Danh hai cái tên này cô bé đều đã nghe nói qua.
Độc y và Dược vương khác nhau, Dược vương chỉ là thích độc dược mà thôi, độc y lại thích hưởng thụ khoái cảm nhìn người bị độc chết. Độc dược của bà ta càng đáng sợ hơn nữa là khiến người bị trúng độc vạn phần thống khổ
Mà nội dung Đường Vô Danh và Độc y tỷ thí là dùng độc trên người đối phương, xem có thể giải loại độc bị đối phương hạ hay không. Giải độc tương ứng với độc càng thêm phiền toái, bởi vì nhất định phải hiểu đầy đủ tính năng của thuốc giải độc, còn phải tìm ra dược liệu cần thiết có thể giải độc.
Hai bên liên tục đánh ra tám lượt, trên góc độ tốc độ và kỹ xảo Đường Vô Danh cũng không kém hơn độc y, vốn ước định mỗi loại độc dược có thời gian ba ngày ba đêm để giải độc, bị hai đại cao thủ này rút ngắn lại đến mức chỉ trong ngắn ngủi một ngày giải tám loại độc. Nhưng đến khi loại độc thứ chín được lấy ra, Đường Vô Danh đã suy yếu rồi...
Loại độc dược này vậy mà có một loại dược liệu mà Đường Vô Danh cho dù như thế nào cũng không có cách nào tìm kiếm...
Khi Đường môn trưởng lão định nhận thua để đổi lấy giải dược, Độc y vậy mà nói cho bọn họ thời gian ba ngày ba đêm chưa tới, thắng bại chưa định.
Mà theo nghiên cứu của Đường môn trưởng lão, Đường Vô Danh căn bản sống không quá ba ngày.
Thời điểm Đường Dĩ Tình nhìn thấy Đường Vô Danh, đôi môi Đường Vô Danh đã xuất hiện màu đen, con ngươi tan rã, nhưng miệng vẫn thì thào gọi tên của Đường Dĩ Tình.