← Quay lại trang sách

Phiên Ngoại 2: Yêu Tuyệt Cổ Sát.

Phần 1. Thì Ra Là Hai Tai Họa

Miêu Cương nhiều đồi núi, dãy núi xanh ngắt liên miên không ngừng, trên bầu trời trong xanh một con phi ưng không ngừng lượn vòng, sau một lúc lâu một tiếng ưng kêu bén nhọn đâm thủng trường không, phi ưng mạnh mẽ đáp xuống.

Trong một viện trang trí xinh đẹp, một thiếu nữ Miêu tộc mặc trang phục truyền thống của Miêu tộc, váy dài đỏ tươi, đồ trang sức bằng bạc, ủng ngắn nhỏ thêu, bên cạnh thiếu nữ còn có một cái kệ vừa mới làm xong, mà con Hải Đông Thanh kia thoáng cái đã dừng ở trên cái kệ, cái kệ thô ráp phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

“A Liệt, ngươi lại béo rồi!” Thiếu nữ nhìn Hải Đông Thanh béo hơn ba vòng so với chim ưng bình thường, bĩu môi, “Đại ca cũng thật là, cho dù nuôi con gì cũng đều béo như vậy!”

“Lưu Ly, ca con bên kia gởi thư tới?” Bởi vì thuần dưỡng Hải Đông Thanh cũng không phổ biến, Hải Đông Thanh béo như vậy càng là có một không hai, cho nên mỗi khi con Hải Đông Thanh mập mạp này xuất hiện ở trên không Cổ thành, tất cả mọi người biết đây là đời thứ ba Tây Vực vương tương lai gởi thư!

“Gia gia!” Mặc dù Lưu Ly là do Tiểu Tiểu và Lệ Thú nuôi lớn, nhưng nàng lại đưa cho Cổ vương làm con thừa tự, cho nên nàng là gọi Cổ vương là gia gia, mà gọi Lệ Hi Kiệt là ông ngoại. Vì thế Lệ Hi Kiệt còn buồn bực một khoảng thời gian rất dài — Lệ gia cho tới bây giờ cũng chưa từng có bé gái mà! Còn ra sức nói với Nhiêu Ninh Hinh, ông ta cũng muốn thu dưỡng một muội muội cho Lệ Thú!

Mặc dù kế hoạch này đến bây giờ cũng chưa thực hiện, nhưng là Lệ Hi Kiệt vẫn còn chưa buông tha.

Phải biết rằng, Tây Vực vương cũng không phải là người vẫn không kiên định như vậy!

Lưu Ly tháo xuống thùng thư trên chân a Liệt, từ bên trong rút ra một chồng thư, sau khi nhìn thoáng qua thì giao một phong thơ cho Cổ vương, “Nhạ, đây là thư của cha và nương, còn có thư của ông ngoại thúc giục muốn con nhận tổ quy tông.”

Lệ Hi Kiệt mỗi lần viết thư cho Mạc Thượng Hành cũng sẽ chỉ viết một nội dung — để Lưu Ly sửa thành họ Lệ…

Lưu Ly lập tức giấu đi những lá thư còn lại. Đây vốn là thư mật qua lại của hai tiểu gia hỏa này.

Nhìn thấy động tác của Lưu Ly, Cổ vương bật cười, “Lưu Ly, con xem có thư của ca con viết cho ta hay không!”

“À!” Lưu Ly chu miệng lên, không tình nguyện lấy thư ra, tìm được thư của Lệ Vân viết cho Cổ vương, giao cho ông.

“Lưu Ly, con năm nay cũng mười bảy rồi, khi nào thì tìm một người để gả vậy?” sau khi Cổ vương lấy được thư không có vội trở về chia sẻ cùng Bội Nghi, mà là bắt đầu truyền bá tư tưởng cho Lưu Ly muốn nàng nhanh một chút gả ra ngoài.

“Con muốn cưới không cần gả!” Lưu Ly giơ lên nắm tay nhỏ vừa nói lời nói hùng hồn của nàng.

“Vậy con phải gả… Không, cưới cái dạng đàn ông gì vậy?” Quản nàng là cưới hay là gả, Cổ vương muốn nhất là nhìn thấy Lưu Ly có một nơi quy túc tốt.

“Ừm…” Lưu Ly hơi suy nghĩ.”Võ công phải mạnh hơn con!”

“Đúng, điểm ấy rất quan trọng!” Mạc Thượng Hành đồng ý gật gật đầu, “Nếu như võ công yếu hơn con thì làm sao bảo vệ được con?”

“Phải hài hước thú vị…”

Cổ vương tiếp tục gật đầu, “Cũng phải, cũng không thể giống cha con chán ngắt như vậy.”

“Nhưng cũng không thể quá càn quấy.”

“Ông ngoại con chính là rất có năng lực quấy rối …” Cổ vương thuận tiện chửi bới một chút Lệ Hi Kiệt người luôn tranh cháu gái với ông ta.

“Phải ôn nhu săn sóc, có thể dễ dàng tha thứ con quấy rối.”

Cổ vương một mức gật đầu.”Tốt, đàn ông phải thương lão bà.”

“Nhưng cũng không thể chuyện gì cũng nhường con, mới có thể quản được con!”

“…” Điểm ấy có chút khó khăn, nếu có thể quản được Lưu Ly, chỉ sợ cách ôn nhu săn sóc phải có một đoạn rồi.

“Phải khí phách cuồng ngạo!”

“…”

“Vừa phải khiêm tốn có lễ.”

“…”

“Phải có dáng vẻ lạnh lùng.”

“…”

“Nhưng cũng không thể ai cũng không để ý.”

“…”

“Phải…”

“Lưu Ly.” Cổ vương nhịn không được đánh gãy lời nói của Lưu Ly.

Lưu Ly kỳ quái nhìn về phía Mạc Thượng Hành, “Sao vậy gia gia?”

“Con xác định con tìm là người sao?”

“…”

Đối với yêu cầu đàn ông Lưu Ly muốn cưới, Cổ vương thật sự cảm thấy bất lực, cho nên chỉ có thể yên lặng cầm thư của ông trở về chia sẻ cùng Bội Nghi, mà Lưu Ly thì cực kỳ vui vẻ cầm thư Lệ Vân viết cho nàng trở về phòng mình, đọc lên.

Lưu Ly ngô muội: gần đây có từng mạnh khỏe? Nhiều ngày không thấy vi huynh rất là tưởng niệm.

*) Ngô: ta, chúng ta. Lưu Ly ngô muội có nghĩa Lưu Ly muội của ta hoặc chúng ta gì đó

Suy nghĩ của muội vi huynh đã biết được, hoặc cưới hoặc gả chỉ bằng một ý niệm của muội, thiết không thể đi lên lạc lối. Tam cương ngũ thường là vì làm nhân luân đại đạo, nếu như tam cương không có, ngũ thường không khôi phục, thì thiên hạ không còn. Này đây, vi huynh mong, nhữ chi an khang, gả làm đầu, cưới làm sau.

*) Nhữ: mày, ngươi

Lưu Ly nghi ngờ nhìn bức thư, đây thật sự là thư của đại ca nàng sao?

Sẽ không phải là lão cha nàng viết hộ chứ?

Lưu Ly nhẫn nại tiếp tục xem tiếp, không bao lâu lại khiến cho nàng vui vẻ đi ra ngoài.

Hạnh phúc của con gái, được gả cho người…

Ta tự diễn trò đấy!

Vừa rồi lão cha ở phía sau ta, làm ta giật cả mình, lần trước viết thư cho muội, nói cho muội quyến rũ đàn ông như thế nào, bị lão cha thấy được, ông ấy liền trực tiếp chụp cái mũ làm rung chuyển võ lâm lên đầu ta!

Ta cũng không muốn viết lại mở đầu, thôi cứ để cái này đi!

Thỉnh thoảng ca ca là ta này cũng phải ổn trọng một chút, muội nói phải không?

Lần trước ta nói cách quyến rũ đàn ông cho muội, muội nói không có hiệu quả, có phải đối tượng thí nghiệm của muội không đúng hay không? Phải biết rằng đó là ta thỉnh giáo Nhạc Khê thẩm thẩm! Năm đó bác ấy chính là quyến rũ Tam bá như vậy, nhìn đi, Tam bá không phải là bị bác ấy thu vào tay rồi?

Nói trở lại, chiêu đó đến tột cùng muội dùng với người nào?

Ta cũng không nhớ rõ muội nói với ta đã có người trong lòng!

Còn có, trước đó một lần muội đi quần cư dân tộc Nạp Tây, viết thư nói với ta, muội đánh mấy hái hoa tặc trèo tường, nhưng là, Lưu Ly à, muội thật sự hiểu lầm bọn họ rồi, dân tộc Nạp Tây là chế độ tẩu hôn(1), đàn ông buổi tối có thể trèo vào phòng phụ nữ, ách… đàn ông dân tộc Nạp Tây có lẽ có công hiệu không khác gì bạch hạc (Tống tử điểu) lắm đi!

Dân tộc Nạp tây: dân tộc Na-xi; dân tộc Nạp Tây (dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở khu vực Vân Nam, Tứ Xuyên)

Tống tử điểu: ở Châu Âu có một loại chim gọi là tống tử điểu, tương truyền con chim này đậu xuống nhà ai thì nhà đó sẽ có quý tử, hạnh phúc mỹ mãn, loại chim này chính là Bạch hạc

Chẳng qua, đánh thì đánh đi! Ai bảo bọn họ không nói rõ ràng với muội!

Còn có lễ hắt nước của dân tộc Thái, phiền muội lần sau không cần hắt nước bẩn vào người ta được không? Như vậy thì sẽ không bị người khác đuổi ra ngoài!

Dân tộc Thái: dân tộc Thái (dân tộc thiểu số, ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)

Chẳng qua bọn họ cũng quá nhỏ mọn rồi, có người quy định không cho hắt nước bẩn hay không! Như vậy còn tận dụng phế phẩm đó!

Chuyện muội đi Bích Lạc đàn ta cũng biết, Khô Lâu bang… Ách… Hiện tại hẳn là gọi Bích Lạc phái, tóm lại, chính là địa phương như vậy!

Muội không cẩn thận làm hỏng một căn nhà của bọn họ, còn nói xin lỗi với bọn họ.

Thật ra chuyện này cũng không trách muội.

Ta đã viết thư đi dạy dỗ chưởng môn Bích Lạc phái rồi, ai bảo bọn họ không xây phòng ở chắc chắn một chút!

Gần đây, vi huynh làm không ít chuyện.

Khoảng thời gian trước, con gái của các chủ Hôi Vụ các phải lập gia đình, cử hành nghi lễ ném tú cầu, trường hợp kia…

Cực kỳ long trọng đấy!

Thật đáng tiếc muội không có tới.

Chẳng qua, bộ dáng của con gái các chủ Hôi Vụ các thật đúng là một đóa kỳ hoa! Mũi chỉ thiên (mũi hếch), mắt chuông trâu, tai quạt gió, trách không được chỉ có thể ném tú cầu!

Sau khi ca muội đến cướp được tú cầu, ném tú cầu bỏ chạy.

Bởi vậy ca ca xin khuyên muội một câu, lần sau nhìn thấy người ta ném tú cầu, chạy được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, vậy khẳng định là không có người nguyện ý đính hôn cùng nàng ta rồi!

Gần đây, ta phát hiện người tìm đến lão ba cầu hôn đặc biệt nhiều, tiểu thư này, cô nương nương, cả đám đều nói tự định chung thân với ta, nhưng là trời đất có thể làm chứng! Ta nhiều nhất là nói với các nàng mấy câu, cười mấy cái, ném vài cái mị nhãn mà thôi, nào có tự định chung thân khoa trương như vậy?

Những cô gái này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng là ta căn bản không có ý định cưới mà!

Hoặc chính là khóc sướt mướt, dường như là ta giết cả nhà nàng ta, nàng ta lại không báo thù được, oan oan ức ức nhìn ta; hoặc là chính là cọp mẹ cả vú lấp miệng em; còn nữa chính là hoa khổng tước cười một cái trên mặt rụng đầy phấn…

Muội có biết, Lệ gia chúng ta vẫn chỉ cho cưới một lão bà, ta há có thể không chọn lựa kỹ càng một chút? Nếu cưới được người không thích hợp chẳng phải là phải đau khổ cả đời?

Hơn nữa ca muội mới hai mươi tuổi, còn chưa có chơi đã đâu! Sao có thể ở nhà để phụ nữ trói chặt mình?

Bởi vậy, ta định chạy trốn, hơn nữa Tây Vực ta chơi có chút chán rồi, Miêu Cương muội dường như cũng đi khắp rồi, hai người chúng ta đi Trung Nguyên xem một chút đi?

Chẳng qua đã muốn đi Trung Nguyên, thì không thể dùng danh hiệu Tây Vực tiểu bá vương và cổ nữ nữa. Hai người chúng ta cũng là một tổ hợp, phải lấy một danh hiệu vang dội kinh sợ thiên hạ, muội với ta phải đi làm hiệp đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo!

Thế nào? Có ý kiến gì hay không?

Nhữ huynh: Lệ Vân…

Hai người Tây Vực tiểu bá vương và cổ nữ uy chấn Miêu Cương và Tây Vực, nhưng rất ít người biết bọn họ là huynh muội, mà hai người kia khủng bố nhất không là võ công và cổ độc của bọn họ, mà là trò đùa ác khó lòng phòng bị của họ, người khác nhìn qua thì thấy trò đùa thú vị, nhưng thường thưởng người bị trêu cợt đến suy nghĩ muốn chết cũng có.

Trong thư của Lệ Vân đổ lỗi hết tất cả chuyện Lưu Ly làm sai lên trên người người khác, huynh trưởng chiều chuộng muội muội nhất trong thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!

Mà Lưu Ly cũng đương nhiên cho là lời nói của huynh trưởng nhà mình là chân lý vĩnh hằng không thay đổi!

Có lẽ Lệ Vân mới là tội đồ đầu sỏ đúc Lưu Ly trở thành cổ nữ làm cả Miêu Cương nghe tin đã sợ mất mật.

Lưu Ly lại cẩn thận xem lại thư của Lệ Vân một lần, cuối cùng lấy bút ra, viết hồi âm một phong thư cho ca ca nhà mình.

Lệ Vân ngô huynh: xem thư huynh gửi, Lưu Ly cảm khái thật sâu.

Ca à! Không phải muội nói huynh, thường thường một cô gái đã không có sức chống cự với nụ cười của huynh, huynh còn liếc mắt đưa tình với người ta?

Cô gái này đương nhiên tới tìm huynh rồi!

Lần sau cần phải kiểm điểm một chút hành vi của huynh! Bằng không muội muội cảm thấy quá mất mặt đấy!

Ca ca nhà mình đến mấy cô gái cũng xung đột!

Lại nói, muội cũng muốn đến cướp tú cầu, nhưng là, được ca ca huynh nói như vậy, muội bỗng mất đi hứng thú rồi, thật sự là rất khủng bố! Sau này đến ngay cả luận võ kén rể cũng phải cách xa một chút, bằng không khẳng định sẽ gặp phải tình huống tương tự!

Gần đây ông nội của muội tức ông ngoại của huynh cũng đang thúc giục muội nhanh lập gia đình, muội vốn muốn chạy trốn đến Tây Vực, nhưng là nghe ca ca huynh nói như vậy, dường như Trung Nguyên càng tự tại hơn.

Đã muốn trở thành một tổ hợp, như vậy lão ca, huynh đi hỏi ông ngoại một chút đi! Ông ngoại nhất định sẽ giúp chúng ta nghĩ ra một cái tên cực hay! Mặc dù ông ngoại khẳng định sẽ ầm ĩ đòi đi cùng chúng ta, nhưng là khẳng định ông không yên tâm về bà ngoại.

Nhớ được phải bảo ông ngoại giữ bí mật đó!

Nhữ muội: Lưu Ly…

Ba ngày sau, chim ưng a Liệt mập mạp lại mang về cho Lưu Ly một phong thơ, trên thư chỉ có chín chữ to cứng cáp có lực, khí thế khoáng đạt, hiển nhiên là bút tích của Lệ Vân rồi.

“Yêu Tuyệt Cổ Sát! Trung Nguyên chúng ta gặp.

By Trạch Mỗ

(1) Tẩu hôn: “Tẩu hôn” hay còn gọi là “thăm hôn” trong tiếng Moso là “sắc sắc”, là một bộ phận không thể tách rời trong văn hóa Moso và cũng là tập tục được nhiều người biết tới. Người Moso là cộng đồng duy nhất tại Trung Quốc còn duy trì chế độ mẫu hệ và tập tục “tẩu hôn” nam không dựng vợ, nữ không gả chồng.

Trong hình thức tẩu hôn “nam không dựng vợ, gái không gả chồng” của người Moso, con trai, con gái Moso đều ở trong gia đình mẫu hệ của mình suốt đời. Buổi tối, các chàng trai sẽ tới nhà các cô gái để ân ái thâu đêm rồi tới sáng sớm hôm sau lại trở về nhà mình, cả hai đều không phải là thành viên trong gia đình đối phương. Những chàng trai, cô gái có quan hệ “tẩu hôn” sẽ gọi nhau là “A Tiêu” hay “Tiêu Ba”, “A Tiêu” cũng để thân mật nhất trong quan hệ nam nữ vì trong tiếng Moso không có từ “vợ”, “chồng”.

Các cô gái Moso trưởng thành sẽ được ở trong “hoa lầu” của mình để chờ “A Tiêu”. Một “hoa lầu” gồm khoảng 4-5 căn phòng nhỏ, các bức tường đều được làm bằng gỗ, trạm khắc tỉ mỉ. Mỗi gian phòng đều được trang trí bắt mắt với nhiều màu sắc sặc sỡ và sẽ là nơi hẹn hò của các “A Tiêu” sau những đêm hát đối.

Mỗ tra trên mạng thấy tục tẩu hôn là của dân tộc này, không biết dân tộc Nakhi kia có cùng lad dt này không nữa:|

“Tẩu hôn” không đồng nghĩa với “loạn hôn”, “quần hôn” mà có những nguyên tắc riêng của nó: những người có quan hệ họ hàng sẽ không được phép “tẩu hôn”, không được kết giao với nhiều A Tiêu cùng lúc, khi nam nữ có tình cảm với nhau thì có thể “tẩu hôn”, tình cảm hết thì mối quan hệ tẩu hôn cũng chấm dứt…

Phần 2. Giang Hồ Có Lời Đồn

Lời đồn giang hồ thứ nhất: giang hồ lúc này có một nhân vật thần bí ngang trời xuất thế, mưu toan xưng bá giang hồ!

Hả? Sau Giang gia từng là một trong ngũ đại thế gia, vậy mà còn có người muốn xưng bá giang hồ?

Không sợ không chết được tử tế sao?

Ai mà biết? Chẳng qua là người kia có hào ngôn muốn mọi người cúi đầu xưng thần.

Hừ, nghe hắn nói bậy!

Lời đồn giang hồ thứ hai: gần đây rất nhiều nhà giàu liên tiếp bị mất trộm, trong nhà bị người trộm viết trên tường cùng một câu nói!

Viết cái gì?

Không biết.

Xì! Bằng ngươi như vậy còn được xưng giang hồ Bách Hiểu Sinh?

Đây không phải còn có câu dưới sao?

Lời đồn giang hồ thứ ba: trong chốn giang hồ có một bức họa được lưu truyền rộng rãi.

Bức họa gì?

Này…

Chờ một chút, ngươi sẽ không lại không biết chứ?

Không không không…

Vậy ngươi nói đi!

Ách… Lời này nói ra không tốt lắm.

Có cái gì mà khó nói?

Các vị, vẫn là tự xem đi!

“Lưu Ly! Đi!” Một thanh âm tận lực đè thấp kêu gọi tên Lưu Ly.

“Chờ một chút! Chờ một chút!” Lưu Ly trả lời, “Lập tức là xong rồi, còn thiếu một nét bút cuối cùng thôi.”

Lưu Ly thay đổi một nét bút, một người sinh động … Ách… béo ú liền xuất hiện ở trên tường.”Ca! Mau đến xem xem có giống hay không?”

Nghe vậy, một thân ảnh khác như quỷ mị đột nhiên xuất hiện, nhưng là Lưu Ly lại tập mãi thành thói quen vẫn thưởng thức đại tác phẩm của mình.

“Ừm…” Lệ Vân suy xét một chút, ở bên cạnh đại tác phẩm của Lưu Ly lại thêm thượng một thứ tương tự, sinh động truyền thần tương tự…”Như vậy có vẻ đầy đủ một chút.”

“Đúng!” Lưu Ly đồng ý.”Chúng ta viết khẩu hiệu lên không?”

“Viết xong rồi!” Lệ Vân đắc ý ngẩng đầu lên, “Ta làm việc muội yên tâm! Lại nói, nhà này rất có tiền đấy! Lệ Vân vỗ vỗ gói đồ cao cỡ nửa người bên cạnh, vậy mà có nhiều thứ tốt như vậy.”

“Ca, muội thấy huynh nghèo quen …” Lưu Ly khinh thường trợn trắng mắt, lấy tay mô phỏng kích thước của hạt gạo, “Mấy thứ này đối với những kẻ này mà nói, chẳng qua là chín con trâu mất một cọng lông mà thôi!”

Ánh mắt Lệ Vân lập tức lấp lánh ánh vàng, “Phải không?”

“Đương nhiên.” Lưu Ly đồng tình nhìn thoáng qua ca ca nhà mình. Dạ Ngưng Bảo mặc dù có tiền, nhưng cha bọn họ kiên trì đó là tài sản chung của mọi người, ông một văn cũng không cần, cho dù là bởi vì quyết sách của Lệ Thú mà kiếm tiền cũng giống như vậy, cho nên cho dù qua bao nhiêu năm, đại hiệp vẫn nghèo nhẵn túi, kèm theo là con trai của đại hiệp cũng nghèo rất nhiều năm.

Mà Lưu Ly may mắn sống nhiều năm cùng Cổ vương, nội tình của Cổ thành không thể kém hơn Dạ Ngưng Bảo, cho nên, Lưu Ly có được thứ tốt không biết nhiều hơn Lệ Vân bao nhiêu lần.

“Lưu Ly…” Vẻ mặt Lệ Vân nghiêm túc nhìn Lưu Ly, khiến Lưu Ly cảm thấy trông như lão cha nhà mình.

“Ca?”

“Hai ta là cướp của người giàu chia cho người nghèo nhỉ?”

“Đúng.”

“Vậy có thể cứu tế trước ca muội là ta hay không?”

“…”

“Ta chính là “Nghèo” mà!”

“…”

Trên cái này thế giới nhiều người nghèo hơn Lệ Vân rất nhiều, cho nên, đến cuối cùng Lệ Vân một văn tiền cũng chưa vớ được.

Bởi vì vỡ đê sông Hoàng Hà rồi!

Hoàng Hà, nơi nuôi dưỡng ngàn vạn con cháu người Hán, con sông lớn thai nghén cả vùng đất hoàng thổ lại vỡ đê rồi!

Khi cơn sóng cả cuồn cuộn xen lẫn bùn đất quay cuồng, khí thế uy nghiêm như cuồng phong thổi quét mà đến, rít gào thoát khỏi sự trói buộc của đê đập, dường như mãnh thú Hồng Hoang, vô tình cướp lấy sinh mệnh của mọi người, cho dù là người già hay trẻ nhỏ, cho dù là thương nhân hay thế tử, mọi người ở trước mặt tự nhiên đều có vẻ nhỏ bé không có sức chống đỡ, chỉ cần bị con mãnh thú này đi qua, cuối cùng chỉ có thể hóa thành vô số cỗ thi thể lạnh như băng, những ngôi mộ chôn quần áo và di vật trong bãi tha ma.

Gói to vàng bạc châu báu cao cỡ nửa người Lưu Ly và Lệ Vân trộm được, tất cả đều được hai người đổi thành lương thực và dược liệu, lương thực được bọn họ thừa dịp ban đêm đưa đến khu vực dân chạy nạn ở ngoại ô. Mà dược liệu thì phải giữ lại để Lệ Vân đi chữa bệnh từ thiện — hắn là đệ tử của Dược vương cũng không phải nói suông thôi đâu!

Bên cạnh khu vực dân chạy nạn, một nam một nữ vừa mới phát xong lương thực lẳng lặng nhìn đám dân chạy nạn kia.

Nam thì anh tuấn lại khí phách, một thân trường sam màu xanh đậm viền vàng tay áo hẹp, bao tay sắt trên cẳng tay trái kéo dài đến khuỷu tay, trên vai trái cũng có một miếng lót vai bằng sắt tương tự, tóc dài đen bóng một phần được buộc lên, còn lại một phần tùy ý xõa ra.

Còn thiếu nữ xinh đẹp lại hoạt bát, một thân phục sức Miêu Cương lộng lẫy, trên đầu mang đồ trang sức phức tạp lại tinh tế, chứng tỏ địa vị của thiếu nữ ở Miêu Cương không thấp, trên tay trên chân thiếu nữ đeo từng vòng từng vòng trang sức bằng bạc xinh đẹp giống nhau, chỉ cần hơi di chuyển sẽ phát ra tiếng va chạm thanh thúy của đồ bằng bạc.

“Gần đây…” Lệ Vân nhìn đám dân chạy nạn lấy được lương thực vui mừng rồi lại ngoài ý muốn mà khẽ nhíu mày, “Lương thực có phải tăng giá rồi hay không?”

Lưu Ly lé mắt nhìn thoáng qua lão ca nhà mình, vươn hai ngón tay hướng Lệ Vân, “tăng gấp hai.”

“Gấp hai!” Lệ Vân kinh ngạc hô nhỏ, “Đây cũng quá mợ nó…” Lệ Vân máy móc nuốt lại lời mắng người, sau đó hạ giọng, “Có người đang trữ hàng?”

Lưu Ly thở một tiếng thật dài, “Đại khái.”

Lệ Vân nhướn lông mày thật sâu, “Vương bát đản nào? Chúng ta đi trộm của hắn một phen!”

“Chúng ta đã trộm qua một lần rồi!” Lưu Ly trợn trắng mắt, “Ngay tại hôm kia.”

“Hả?” Lệ Vân kinh ngạc kêu nhẹ, “Là Bạch gia?”

“Đúng!” Lưu Ly gật đầu.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lệ Vân xẹt qua một tia sáng tính kế, bên môi dần dần gợi lên nụ cười không có ý tốt, “Lưu Ly, chúng ta lần này chơi kích thích hơn đi?”

Ánh mắt Lưu Ly sáng lên, “Cái gì?”

Lệ Vân lập tức nhẹ nhàng thấp giọng rủ rỉ vào lỗ tai Lưu Ly, ánh mắt Lưu Ly càng ngày càng sáng, cuối cùng gật đầu mạnh một cái.

Ba ngày sau, ngày thứ năm sau khi Bạch gia bị trộm, bọn họ nhận được một tờ… Không, rất nhiều tờ giấy trang trí tinh mỹ, những tờ giấy này một tờ được quang minh chính đại đặt ở trên bàn phòng khác nhà họ, một tờ được đặt ở trên giường gia chủ Bạch gia Bạch Du đang ôn tồn cùng tiểu thiếp, một tờ được trực tiếp phóng tới trong tay đại trưởng lão Bạch gia…

Đây là loại khinh công kiêu ngạo hơn người bực nào!

Tuy rằng Bạch gia là thế gia buôn bán, nhưng là lại đều cùng có chân trong võ lâm, triều đình, triều đình và võ lâm trở thành hai lực lượng quan trọng nâng đỡ Bạch gia, cho nên, Bạch gia tất nhiên cũng biết loại khinh công này cũng không phải dạng vừa có thể có được.

Mà nội dung trên tờ giấy càng là khiến gia chủ Bạch gia Bạch Du kinh hãi.

“Yêu Tuyệt Cổ Sát, xưng bá thiên hạ! Ba ngày sau nhất định lại tới chơi!”

Lại là người muốn xưng bá võ lâm kia!

Lại là câu nói cuồng ngạo đến cực điểm kia!

Lại là bức tranh… Khụ khụ… hình tượng đến béo ú đến cực điểm kia…

Chẳng qua lần này càng quá đáng, lần này trên bức tranh vậy mà còn có một người vẻ mặt đau khổ ngồi cạnh, mà người kia rõ ràng chính là hắn! Gia chủ Bạch gia, Bạch Du!

Ba ngày trước, bức họa tương tự trên tường nhà họ còn chưa được xử lý sạch sẽ, Yêu Tuyệt Cổ Sát này vậy mà lại muốn đến!

Lần trước là lặng lẽ đến, lần này vậy mà trực tiếp hạ chiến thiếp!

Bạch Du nảy sinh ác độc xé nát tờ giấy vẽ lên đường viền hoa xung quanh, vỗ bàn, “Người tới!”

“Đại nhân!”

“Gia giá cao triệu tập võ lâm cao thủ! Bắt Yêu Tuyệt Cổ Sát!”

Sau khi triệu tập lệnh liệt kê từng tội trạng của Yêu Tuyệt Cổ Sát được dán ra, một người một thân trang phục màu đỏ lại dùng đấu lạp màu đen che mặt đứng ở chỗ dán bảng lẳng lặng xem tờ giang hồ triệu tập lệnh này.

Nhìn từ thân hình, người này rõ ràng là một cô gái, dáng người nóng bỏng uyển chuyển, có lồi có lõm, bên hông quấn một cây roi ngắn, ngón tay xanh nhạt mềm mại, thon dài mà xinh đẹp.

Có thể suy ra, người này hẳn là một cô gái xinh đẹp.

Cũng bởi vậy, theo sau nàng không ít côn đồ.

Nhưng là lại không kẻ nào dám tới gần bên cạnh nàng, không phải là không yên tâm với khuân mặt cô gái, cũng không phải bởi vì cây roi ngắn bên hông cô gái — phụ nữ có võ công cũng không phải chỉ một mình nàng, còn không phải bị người đùa giỡn như thường!

Mà là vì con sói bạc to lớn uy phong lẫm liệt bên cạnh nàng!

Con sói kia lớn hơn sói bình thưởng cả nửa thân, một thân lông bạc bóng loáng mà mềm mại, khẽ đong đưa theo gió, thậm chí còn hơi phát sáng. Mà trên mặt con sói kia vậy mà giống như người lộ ra nụ cười trào phúng, nhìn đám côn đồ kia, thỉnh thoảng còn lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Không ai nghi ngờ nó không phải là sói. Bởi vì nếu như là một con chó mà nói, không có khả năng có ánh mắt sắc bén như vậy!

Cô gái đi đến trước bang cáo thị, vươn tay bóc ra tờ Triệu tập lệnh kia, lại cẩn thận nhìn một lần, gập nó lại, đặt ở trong ngực, sau đó đi qua bên cạnh sói bạc to lớn, “Đi thôi, Huyết Yêu!”

Vốn con sói to lớn đang quỳ rạp trên mặt đất lập tức đứng lên, nhẹ nhàng đi theo phía sau cô gái.

Khi đi ngang qua đám côn đồ kia, con sói còn khẽ nhe răng với bọn họ.

Mà cô gái ngẩng đầu nhìn phía mặt trời chói mắt, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua sa mỏng màu đen, sa mỏng trên mặt cô gái khẽ trượt ra, lộ ra một khuân mặt không trang trang điểm nhưng vẫn nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp khiến người ta than vãn.

Mặc dù chỉ lộ ra một bộ phận nhỏ nhất, lại khiến cho mọi người đồng thời dừng lại bước chân, lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc tuyệt đẹp này. Nhưng là lại không ai có gan nhìn thẳng, cô gái như vậy cho dù chỉ là một chút bất kính cũng đều cảm thấy như một loại khinh nhờn.

Nhưng là mỹ nhân lại khẽ thở dài một tiếng, khiến tất cả mọi người trở nên lo lắng, hận không thể túm lấy người khiến mỹ nhân thở dài kia ra đánh một trận!

“Huyết Yêu ca ca, ca đang ở đâu vậy?”

“A... H..ắ..t.. xì!” Lệ Vân đang chữa bệnh từ thiện cho dân chạy nạn không thoải mái xoa xoa cái mũi, “Sao lại hắt xì vậy?”

“Ca, huynh không phải là bị cảm chứ?” Lưu Ly quan tâm nhìn ca ca nhà mình.

Lệ Vân lập tức phất phất tay, “Không có khả năng! Ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng sinh bệnh! Lúc trước có Dược vương gia gia ở đó, sau ta lại có y thuật rồi, làm sao có thể sinh bệnh?”

Lệ Vân nhấc bút lông vung lên trên giấy, giải quyết xong một toa thuốc trong chốc lát, giao cho bệnh nhân đối diện, “Toa thuốc này là có thể trị bệnh của ngươi rồi! Đi theo muội muội ta bốc thuốc đi!”

Sau đại tai tất có đại dịch, không tha thứ được hắn không cẩn thận.

Hơi sơ sẩy một chút, gặp tai hoạ cũng không chỉ dân chạy nạn, tình hình bệnh dịch một khi lan rộng sẽ ảnh hưởng đến số người tính bằng đơn vị hàng nghìn.

Lệ Vân căn bản không có nghĩ đến có người rời xa nhà ra ngoài tìm hắn, trí nhớ thời thơ ấu với hắn mà nói quá mức xa xôi, đã mơ hồ không rõ từ lâu, thậm chí ở trong trí nhớ của hắn đến khoảng thời gian rời nhà trốn đi kia, cũng chỉ là một sự việc từng xảy ra mà thôi.

“Ca…” Lưu Ly khó xử túm túm ống tay áo của Lệ Vân, tiến đến hắn bên tai, thấp giọng nói, “Ca, dược liệu của chúng ta sắp không đủ …”

Lệ Vân khẽ sửng sốt, “sắp không đủ rồi?” Lệ Vân bẻ ngón tay tính một chút, “Nhưng là, cách sự kiện kia không tính hôm nay còn có hai ngày nữa! Hai ngày cũng không kiên trì được sao?”

Lưu Ly kiên định lắc đầu.

Lệ Vân nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nhếch môi, “Vậy hôm nay tìm một nhà trước đi thôi!”

Lưu Ly lập tức gật đầu, lại bổ sung một câu.”Không thể tìm Thiếu Lâm hỗ trợ sao? Không có đạo lý Trung Nguyên gặp tai hoạ, người Tây Vực và Miêu Cương bận rộn thành cái dạng này, mà Thiếu Lâm nhàn nhã cái gì cũng không liên quan!”

Lưu Ly đã sớm đã quên mục đích bọn họ trốn nhà căn bản là không phải vì cứu vớt muôn dân vĩ đại như vậy, mà là vì chạy trốn trong nhà bức hôn. Cướp của người giàu chia cho người nghèo chỉ là thuận đường, cộng thêm chơi vui mà thôi.

“Đúng!” Lệ Vân gật đầu thật mạnh.

Ngay sau đó, một tiếng huýt sáo vang dội, con ưng a Liệt béo ú kia lập tức lượn vòng xuống, chuẩn xác đậu ở trên bao tay bằng sắt ở tay trái của Lệ Vân.

Lệ Vân khẽ nói gì đó với chim ưng béo ú, sau đó a Liệt lại bay lên trời cao.

Lệ Vân cười với Lưu Ly, “tất cả đã làm xong!”

Phần 3. Tâm Hữu Linh Tê Có Chút Không Thông

Cô gái áo đỏ đứng lẳng lặng ở trước cổng lớn Bạch gia, gõ vang cửa lớn Bạch gia, cửa chậm rãi mở ra, người gác cửa lộ ra một cái đầu, nhìn về phía cô gái áo đỏ che mặt và sói lớn bên cạnh nàng.

“Ngươi là…” Người gác cửa nhìn thấy sói lớn lập tức sợ hết hồn, giọng nói có chút run rẩy nói.

Cô gái mở ra cái Triệu tập lệnh kia dán ở trước mặt người gác cổng, thuận thế đẩy ra cái mặt chắn trước nàng, lập tức đi về phía đại trạch Bạch gia.

Mà sói bạc lớn nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cô gái.

Cô gái liếc mắt về phía người gác cổng, “Gia chủ nhà các ngươi đâu?”

Người gác cổng cúi đầu nhìn thoáng qua triệu tập lệnh trên tay, lập tức trở nên cung kính, người giang hồ cũng không phải loại người như gã có thể chọc được, không thấy được hai ngày này những hạ nhân không có mắt bị những người giang hồ này giết hết sao? Cho dù không giết, cũng chiếm không được chỗ tốt!

Mặc dù người trước mắt chỉ là một cô nương, nhưng là có câu: độc nhất lòng dạ đàn bà, nói không chừng nàng còn ác độc hơn những người khác ý chứ! Không thấy được nàng đến con sói lớn như vậy mà cũng thuần phục được sao?

“Gia chủ ở tiền thính, tiểu nhân giờ liền dẫn ngài đi.”

Cô gái đi theo sau người gác cổng đến tiền thính, vừa lúc nhìn thấy Bạch Du đang chậm rãi uống trà.

“Ông chính là gia chủ Bạch gia?” Cô gái khẽ nghiêng đầu, nhìn Bạch Du một chút, thanh âm dễ nghe tựa như chim sơn ca.

“Cô nương là…” Bạch Du ngước mắt nhìn cô gái.

Cô gái áo đỏ từ trong người lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng, tùy ý ném cho Bạch Du.

Lệnh bài màu vàng khéo léo, ở giữa khắc một chữ triện “Đường”, phía sau còn lại là một bộ ám khí tinh xảo — chí bảo của Đường môn, Bạo vũ lê hoa châm, còn có một lọ thuốc, lồng vào Bạo vũ lê hoa châm.

Kim lệnh của Đường môn!

Chỉ có thành viên cao cấp của Đường môn mới có thể có được!

“Đường môn Dĩ Tình.” Cô gái áo đỏ khẽ cười, cho dù cách mạng che mặt, Bạch Du cũng có thể cảm nhận được dung mạo nghiêng nước nghiêng thành kia, “Đủ tư cách nhận triệu tập lệnh này không?”

“Đủ! Đủ!” Bạch Du lập tức đứng dậy, vươn tay, “Mời! Đường tiểu thư, mời ngồi!”

Đường Dĩ Tình ngồi ở ghế bên trái vị trí thứ nhất, Huyết Yêu thì nện bước chân tao nhã đi đến bên cạnh Dĩ Tình, cuốn thành một vòng tròn, cuộn mình ở bên chân Dĩ Tình, “Cụ thể nói cho ta một chút hành động của Yêu Tuyệt Cổ Sát đi!”

“Được, là như vậy, Yêu Tuyệt Cổ Sát luôn nhằm vào một ít thương nhân…”

“Ca! Ca! Hai người chúng ta nổi tiếng rồi!” Lưu Ly cầm triệu tập lệnh của Bạch gia kích động vọt vào phòng Lệ Vân, nhưng là đến cuối cùng, giọng nói của nàng liền dần dần giảm xuống.

Ánh nến mờ nhạt lay động chiếu vào trên mặt Lệ Vân, Lệ Vân hết sức chăm chú mà lại cẩn thận từng li từng tí thả lá cây nào đó mà nàng không biết vào trong bình thuốc, sau đó dùng độ mạnh yếu phù hợp nghiền nát dược liệu, thậm chí đến phương hướng cũng đều thay đổi theo hướng lần lượt nhất định.

Lệ Vân căn bản không chú ý tới Lưu Ly đã đến.

Lưu Ly vẫn không thể thích ứng với cái dáng vẻ này của lão ca nhà mình, ai có thể nghĩ đến Lệ Vân luôn làm loạn khắp nơi vậy mà cũng có một mặt trầm ổn như vậy?

Chẳng qua, Lệ Vân đến cùng vẫn là con trai của Lệ Thú, một khi hắn có thể trầm tĩnh lại chuyên chú làm một việc nào đó, nghị lực kinh người kia khiến cho người ta cảm thán từ tận đáy lòng.

Nói trở lại, trên thế giới này, chuyện có thể khiến Lệ Vân trầm tĩnh thật là ít đến đáng thương…

Lưu Ly thấy dáng vẻ của Lệ Vân, nhún vai một cái chạy xuống dưới lầu yêu cầu tiểu nhị hai món ăn và một chén cơm lớn, sau đó lại dựng một cái bàn nhỏ ở trong phòng Lệ Vân, vừa ăn vừa chờ đợi Lệ Vân làm xong dược liệu của hắn.

“Phù —” cùng với một tiếng thở dài của Lệ Vân, Lưu Ly nuốt xuống miếng đồ ăn cuối cùng, sau đó lập tức bật dậy thuận tay quơ lấy cái Triệu tập lệnh kia, nhảy đến trước mặt Lệ Vân, dường như dán cả tờ triệu tập lệnh kia lên trên mặt Lệ Vân, “Ca! Mau nhìn! Chúng ta nổi tiếng rồi!”

Lệ Vân lấy được tờ giấy kia, chuyển nó đến vị trí có khoảng cách vừa vặn, đại khái quét một lần, “Ồ? Bọn họ hình như coi chúng ta là một người nha!”

Lưu Ly lập tức chuyển một cái ghế tựa, đứng ở ghế tựa, tiến gần đầu đến bên cạnh đầu Lệ Vân — không có cách nào ai bảo ca ca nàng cao đây?”Thật sự nha!”

Lệ Vân có chút gian trá cười hắc hắc, thuận tiện cất kỹ thuốc bột vừa mới làm xong, “Nếu bọn họ cảm thấy hai người chúng ta là cùng một người, chúng ta liền cho bọn họ một cái kinh hỉ lớn đi!”

“Được!” Lưu Ly vỗ tay một cái, hưng phấn đến mức mà ánh mắt cũng như là được nhuộm lên ánh nến, “Muốn làm cái gì?”

Ánh mắt Lệ Vân đảo quanh một vòng, sau đó tiến đến bên tai Lưu Ly không biết thì thầm cái gì, mà Lưu Ly không ngừng gật đầu.

Đôi huynh muội vô lương này liếc nhau, tiếng cười tựa như cú đêm lập tức quanh quẩn trên bầu trời khách sạn, tiểu nhị muốn lên lầu dọn bàn lập tức bị tiếng cười quỷ dị này làm cho sợ hãi đến mức chạy trốn …

“Lưu Ly, còn có một việc cuối cùng.” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Lệ Vân trở nên lớn hơn vừa rồi nhiều.

“Hả? Kế hoạch vừa rồi rất hoàn thiện mà! Còn có chuyện gì?” Lưu Ly nghiêng đầu nhìn ca ca nhà mình.

“Phiền muội lần sau lúc ăn cái gì chừa lại cho ta một chút được không?”

“…”

Không có cách nào, ai bảo sức ăn của nàng tương đối lớn?

Sáng sớm hôm sau, người gác cổng Bạch gia lại đón một vị khách tới, vị khách này giống cô gái áo đỏ ngày hôm qua, sau khi đứng lẳng lặng trước cửa Bạch gia cả nửa ngày mới bắt đầu gõ cửa, gần như dùng cách tương tự, vị khách dán Triệu tập lệnh lên mặt người gác cổng, đẩy gã ra, tự đi vào đại trạch Bạch gia.

“Ông chính là gia chủ Bạch gia?” Đến ngữ khí của vị khách này cũng tương tự cô gái áo đỏ hôm qua.

“Công tử là…”

Dường như cùng một tư thế, vị khách ném cho Bạch Du một cái lệnh bài, khiến Bạch Du trong thoáng chốc cho rằng mình lại về tới ngày hôm qua, nhưng giới tính của khách tới lại thay đổi.

“Đệ tử của Dược vương Lệ Vân!” Lệ Vân khẽ cười — lại là nụ cười gần như giống nhau.”Đủ tư cách nhận Triệu tập lệnh này không?”

“… Đủ! Đủ!” Dược vương vẫn là đại biểu cho độc hành một mình không có ai sẽ cho rằng Dược vương đang thường trú ở Tây Vực.”Ách… mời! Đường… Lệ công tử, mời ngồi!”

Bạch Du vẫn có chút hoảng hốt, làm sao lúc này giống ngày hôm qua như đúc vậy?

Bạch Du âm thầm nghĩ, tiếp theo hẳn là…

“Cụ thể nói với ta một chút hành động của Yêu Tuyệt Cổ Sát đi!”

Quả nhiên!

Công tử, xác định ngươi và cô nương ngày hôm qua không phải là cùng một người chứ?”Bạch Du dẫn theo Lệ Vân tiến vào nội sảnh Bạch gia, Lệ Vân thấy đa số nhân sĩ võ lâm đi cùng một chỗ, chỉ có xung quanh một cô gái áo đỏ dẫn theo sói bạc to lớn là còn trống nhiều vị trí.

Lệ Vân nhìn một vòng xung quanh, dường như muốn tìm nguyên nhân dẫn đến tình huống này, nhưng phát hiện vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của đám người kia, hắn chỉ là nhún nhún vai, sau đó lập tức đi đến bên cạnh cô gái áo đỏ cười cười với nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô gái.

Mà sói bạc bên cạnh cô gái, chậm rãi đứng dậy, nhìn Lệ Vân uy hiếp, Lệ Vân duỗi duỗi tay với sói lớn, tuyệt đối không sợ hãi hàm răng nhọn hình sóng to lớn, sói lớn khẽ sửng sốt, theo bản năng ngửi ngửi bàn tay vươn ra của Lệ Vân, một thứ mùi quen thuộc lập tức khiến nó ngây dại — đây là mùi của ân nhân cứu mạng của nó hồi nhỏ mà!

Sói lớn nhìn Dĩ Tình một chút, lại nhìn Lệ Vân một chút, ở trong trí nhớ của nó hai người kia cũng không hợp nhau lắm…

Nhưng là lần này mục tiêu chủ nhân muốn tìm kiếm chính là ân nhân cứu mạng…

Vì thế, Huyết Yêu âm thầm lắc đầu quyết định, hai người kia muốn náo thế nào thì náo thế đó đi! Nó muốn bảo trì trung lập!

Lệ Vân trong nháy mắt Huyết Yêu ngây người, liền vươn tay gãi ngứa ở cổ nó, Huyết Yêu lập tức thoải mái nheo mắt lại, mà Dĩ Tình nhìn thấy Lệ Vân vậy mà có thể ở chung hài hòa với Huyết Yêu thì sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, nếu Huyết Yêu thích hắn, để cho hắn tạm thời ngồi ở bên cạnh nàng đi!

Mà những người giang hồ từng có mưu toan bắt chuyện, cơ mà bị Huyết Yêu tấn công có chút khó chịu nhìn Lệ Vân.

Lệ Vân nhạy cảm cảm nhận được địch ý của bọn họ, lập tức chau chau mày như khiêu khích với bọn họ — cho tới bây giờ hắn đều là hi vọng chuyện này ầm ỹ càng lớn càng tốt!

Sau khi Lệ Vân khiêu khích về phía đám người giang hồ kia, ánh mắt chuyển về phía Dĩ Tình, đối với hắn phụ nữ có lực hấp dẫn hơn đàn ông nhiều!

Cách mạng che mặt cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng Lệ Vân lại mơ hồ cảm thấy cô gái trước mắt có cảm giác quen thuộc không thể hiểu nổi.

Lệ Vân gãi gãi đầu, thu lại tay đang gãi Huyết Yêu, nhìn về phía Đường Dĩ Tình, “Tên của nó là gì?”

Đây cũng là điểm không giống giữa Lệ Vân và Lệ Thú, Lệ Thú giữ vững truyền thống nam nữ thụ thụ bất thân, thành thân với Tiểu Tiểu cũng là như thế, mà Lệ Vân luôn dùng ưu thế tướng mạo của mình, quyến rũ tiểu cô nương nhà người ta khắp nơi, nhưng là cho tới bây giờ cũng không tiếp xúc quá sâu, tựa như chính hắn nói, hắn chỉ là cười cười với người ta, nói hai câu, không hơn …

Nhưng lại từ trước đến giờ không nghĩ tới hành vi của hắn, lực sát thương với một đám thiếu nữ khuê nữ có bao nhiêu lớn!

Dùng lời của Tiểu Tiểu mà nói, Tiểu Vân Nhi chính là một con bướm hoa lớn, mỗi một đóa hoa đều chạm vào một chút, nhưng lại chưa từng dừng lại lâu hơn ở một chỗ nào đó.

Loại đàn ông này là đáng ghét nhất!

Nếu không phải Lệ gia chỉ có duy nhất một đứa trẻ như vậy, Tiểu Tiểu đã trực tiếp thiến tiểu tử thối nào đó cũng không chừng…

“Không được.” Đường Dĩ Tình lại không chút do dự từ chối thỉnh cầu của Lệ Vân, từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, “Cách ta xa một chút.”

Trên đời này chỉ có Huyết Yêu ca ca của nàng là tốt nhất! Sẽ quan tâm nàng, trân trọng nàng, khi phụ thân nàng gặp chuyện không may thì bảo vệ nàng, trợ giúp nàng, càng không thèm để ý đến tướng mạo của nàng.

Đàn ông khác…

Đường Dĩ Tình lé mắt nhìn thoáng qua tiểu tử thối nào đó đang ảo não vì mị lực của mình mất đi tác dụng…

So với Huyết Yêu ca ca của nàng, cũng là kém xa!

Đường Dĩ Tình nắm chặt nắm tay, nàng nhất định phải tìm được Huyết Yêu ca ca của nàng!

Nhưng là, sói bạc lớn Huyết Yêu lại phe phẩy đuôi nhìn màn này một chút, nhìn xem đó — hai người đó rõ ràng chính là biết nhau mà!

Hơn nữa ân nhân cứu mạng chính là người chủ nhân muốn tìm mà!

“U…” Huyết Yêu tru thấp, ý đồ nhắc nhở hai người gặp mặt mà không nhận ra nhau.

“Em đói bụng sao?” Dĩ Tình thân thiết nhìn về phía Huyết Yêu, “Ta dẫn em đi ăn cái gì nhé! Không cần ngu ngốc ở lại chỗ này, ở chung một chỗ với người đáng ghét sẽ trở nên chán ngắt!”

Aiz…

Huyết Yêu âm thầm thở dài, hai người kia thật sự là rất không có ăn ý rồi!

Đương nhiên, đây là vì Huyết Yêu không biết chuyện hành động lúc trước của hai người gần như giống nhau…

Hai người kia mặc dù tâm hữu linh tê, nhưng là một chút cũng không thông!

——–hết PN 2.3——

By Trạch Mỗ

Tâm hữu linh tê: chẳng hạn như tâm đầu ý hợp hoặc hai bên có thể ngầm hiểu tâm tư lẫn nhau.

Nguồn gốc: trong “Sơn Hải kinh” có ghi lại, có một loại Tê Ngưu mọc ba cái sừng, một cái mọc ở trên đỉnh đầu, một cái ở trên trán, một cái ở trên mũi. Cái sừng ở trên mũi ngắn nhỏ nở nang, cái sừng ở trên trán cong queo, cái sừng trên đỉnh đầu thì xuyên thẳng lên, trong đó sừng trên đỉnh được gọi là “Thông Thiên tê”, xẻ ra có thể thấy bên trong có một đường bạch tuyến tựa như đường vân thông suốt từ đầu đến đuôi của sừng, được coi như vật thần dị, do đó gọi là “Linh tê”. Trong sừng có đường vân màu trắng thông suốt hai đầu là Tê Ngưu đặc biệt, Tê Ngưu bình thường là không có.

Cách nói “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông”chính là đến từ cái này, tiếp xúc chỉ trong lòng có Linh tê – đường màu trắng như hoa văn kia có trong sừng, tâm linh của chúng ta liền có thể ăn ý tương thông, dẫn tới cộng minh trên mặt tình cảm.

Đường Dĩ Tình không trả lời, thậm chí đến mở to mắt liếc hắn một cái cũng không có, mị lực không đâu địch nổi của Lệ Vân tất cả đều biến mất!

Dường như không quen có cô gái sẽ không thèm nhìn hắn, Lệ Vân nhất quyết không tha nhích tới gần Dĩ Tình, nói chuyện bên cạnh nàng, “Cô nương, tên của nó là gì, nói với ta có được hay không?” Thanh âm kia giống như là tiếng ca của Hải yêu, êm tai và mị hoặc, cho dù là ai cũng sẽ say mê trong đó.

Phần 4. Hai Oan Gia Vui Vẻ

“Cô nương chờ một chút!” Lệ Vân đứng lên, ngăn cản đường đi của Dĩ Tình, “Ta chỉ là muốn biết tên của nó là gì thôi!”

“Cút!” Đường Dĩ Tình lạnh lùng nhìn Lệ Vân, thanh âm cũng lạnh lùng. Nói xong, thì vòng qua bên cạnh Lệ Vân.

Chẳng qua chút khí lạnh nho nhỏ ấy đối với Lệ Vân mà nói không tính là cái gì, sau khi luyện thành thức thứ hai đếm ngược từ dưới lên của Yêu Tuyệt kiếm, khí lạnh phát ra còn kinh khủng hơn thế này!

“Cô nương, đừng này…” Lệ Vân bắt được cổ tay của Dĩ Tình.

Đường Dĩ Tình sợ hãi giật mình.

Giây tiếp theo, trong nháy mắt Lệ Vân nhảy dựng lên, “Đáng chết, ngươi làm cái gì?”

Đường Dĩ Tình thu roi lại, “Chó ngoan không cản đường!”

“Ngươi cái đồ điên!”

“Ai bảo ngươi chạm vào ta!” Đường Dĩ Tình không chút khách khí phản kích trở lại.

“Chạm vào ngươi một chút cũng sẽ không thiếu đi miếng thịt nào!”

“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết sao?”

Đường Dĩ Tình vừa dứt tiếng nói, Lệ Vân thoáng ngừng một chút, không có khí thế cãi nhau như bình thường — không có cách nào ai bảo lão cha nhà hắn thường dùng những lời này làm lời dẫn dạy dỗ hắn?

Chẳng qua, rất nhanh, Lệ Vân đã khôi phục lại, hai tay khoanh ở trước ngực, hừ lạnh một tiếng, “Ta cũng không nhìn ra ngươi là phụ nữ.”

Hai người tựa như hai đứa trẻ con cãi nhau, đối mặt không ai nhường ai.

“Hai vị, hai vị…” Gia chủ Bạch gia Bạch Du lập tức tiến vào hoà giải — cho dù Đường môn hay là Dược vương cũng không phải là gã có thể chọc được, “Hử?” Vốn hai người đang đối chọi nhau gay gắt đồng loạt dời ánh mắt không tốt về phía Bạch Du, Bạch Du sợ tới mức lập tức nuốt luôn những lời còn lại vào bụng.

Hai người này cũng quá ăn ý rồi!

“Ngài tiếp tục, ngài tiếp tục.” Bạch Du âm thầm may mắn, hai người này chỉ là cãi nhau, còn chưa có đánh nhau.

Hai người liếc nhau, Đường Dĩ Tình từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Ta cũng không muốn nói chuyện cùng đàn ông không phẩm chất!”

Lệ Vân đánh giá Dĩ Tình từ trên xuống dưới, “Ta cũng không muốn nói chuyện cùng phụ nữ không thể gặp người!” Lệ Vân nhếch miệng cười, “Người đàn ông nào cưới phải người phụ nữ như ngươi, không phải thằng ngốc thì chính là tám đời ngã hỏng rồi!”

Những lời này…

Giống như rất lâu trước kia có người từng nói với nàng…

Chẳng qua, không đợi Dĩ Tình tiếp tục suy nghĩ, nàng cũng đã vung một quyền về phía Lệ Vân.

Lệ Vân chớp mắt, cứng rắn nhận một quyền này, thân phận của hắn bây giờ đang là đệ tử của Dược vương, giỏi độc mà không giỏi võ — giả bộ cũng phải giả bộ giống một chút!

“Bà điên!” Sắc mặt Lệ Vân tái nhợt lui phía sau hai bước, co quắp thân mình, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Đường Dĩ Tình.

Đường Dĩ Tình kinh ngạc nhìn tay mình — vừa mới rồi nàng căn bản không sử dụng nội lực gì mà!

“Lệ công tử!” Bạch Du sợ hãi kêu thất thanh, nếu làm bị thương Lệ Vân dẫn tới Dược vương trả thù, cũng không phải là cái chuyện vui vẻ gì.

Lệ Vân chậm rãi đứng dậy, lại không để ý đến Bạch Du, chỉ là nhìn chằm chằm Đường Dĩ Tình, “Tại hạ Lệ Vân, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”

“Lệ Vân?” Đường Dĩ Tình chậm rãi nheo mắt lại, nếu nói, trên đời này trừ thân nhân của nàng, nàng không quên được nhất có hai người, một người là Huyết Yêu ca ca của nàng, một người khác…

Tuyệt đối là vương bát đản Lệ Vân!

Lệ Vân kia lừa gạt trên dưới Đường môn, hại nàng phải quỳ từ đường!

Về phần, tiểu sói Huyết Yêu mặc dù là hắn cho nàng, nhưng chỉ là một chuyện này hoàn toàn không bù được sự thật Lệ Vân là đồ trứng thối!

“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!” Lệ Vân còn không biết tai vạ sắp bay đến mình, vẻ mặt chính khí nói.

Đường Dĩ Tình cẩn thận đánh giá Lệ Vân, thử tìm từng chút trong trí nhớ, gia hỏa kia thối đến bốc hơi.

Người trước mắt dần dần trùng hợp cùng hỗn tiểu tử trong trí nhớ.

Sau một lúc lâu, Đường Dĩ Tình bỗng nở nụ cười, nụ cười làm cho người ta có chút sởn tóc gáy, “Được! Tốt lắm!”

Quân tử báo thù mười năm không muộn, Lệ Vân ngươi chờ coi đi!

Đường Dĩ Tình đột nhiên tháo xuống đấu lạp và khăn che mặt vẫn luôn mang theo, một khuân mặt xinh đẹp đủ để khiến người ta quên đi tất cả lập tức hiện ra trước mặt mọi người.

Đến ngay cả Lệ Vân cũng khẽ đơ một chút.

“Thế gian quả có Tần La Phu?” (*) Bạch Du nhìn chằm chằm Đường Dĩ Tình không tự chủ được thì thào.

Dung mạo như hoa, mặt mày như vẽ.

Từ ngữ như vậy cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp động lòng người như vậy.

Thanh xuân không mất sức sống, tươi đẹp mà không diễm tục, mị hoặc nhưng không phóng đãng, cao nhã cũng không xa vời.

Đường Dĩ Tình khẽ cười, hai ba bước chạy đến trước mặt Lệ Vân, “Lệ Vân?”

Lệ Vân ngơ ngác gật gật đầu, sau đó như là bị một thứ đánh thức đột nhiên lui về phía sau hai bước, chợt chợt nhíu mày, “Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương, cô không biết sao?”

Lời của Đường Dĩ Tình vậy mà bị hắn đẩy nguyên trở về!

Lệ Vân âm thầm thở dài, cô nương xinh đẹp như vậy, đáng tiếc tính khí thật là quá mức nóng nảy …

“Là ngươi làm đi?” Đường Dĩ Tình không để ý đến lời nói của Lệ Vân, mà là dùng nội lực ép thanh âm thành một đường thẳng, lập tức hỏi điều nàng muốn biết, “Yêu Tuyệt Cổ Sát là ngươi đi?”

Nàng cũng chưa từng quên, hồi nhỏ tất cả trò đùa ác của Lệ Vân đều vu oan ở trên đầu nàng!

“Ta?” Lệ Vân tỉnh bơ khẽ cười một tiếng, nhưng đáp lại không có bất kỳ che giấu, “Không phải ta, ta không phải là Yêu Tuyệt Cổ Sát!”

Ít nhất, Yêu Tuyệt Cổ Sát cũng không phải một mình hắn!

Lời nói không che giấu thêm của Lệ Vân, khiến tất cả mọi người nghe được rõ ràng cũng đại khái đoán được Đường Dĩ Tình hỏi cái gì.

Đường Dĩ Tình chợt nhảy lông mày, không có tranh cãi gì thêm nữa, mà là lui về phía sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với Lệ Vân, “Ta chờ mong ngươi không phải!”

Lúc này đây nàng không có bất kỳ che giấu nào, mà là trực tiếp thả ra âm thanh, khiến tất cả mọi người đều nghe được.

Đường Dĩ Tình xoay người đi về phía hậu đường, lần này, nàng nhất định phải trực tiếp bắt được chứng cớ hắn làm việc xấu!

Khiến cho hắn lừa gạt bất kỳ cái gì cũng mất đi hiệu quả!

Vào đêm, một cái thân ảnh nhẹ nhàng như bươm bướm dừng ở trên nóc phòng Lệ Vân ở tạm, ba tiếng chim quốc kêu cao thấp truyền đến.

Vốn Lệ Vân nằm ngang ở trên giường giả vờ ngủ say trong nháy mắt mở mắt, bên môi gợi lên nụ cười, đẩy cửa sổ ra một bóng trắng lập tức từ trong phòng chợt hiện ra, nóc nhà chỉ có mèo hoang du đãng bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người, một người kiêu ngạo mặc một thân áo trắng, dường như sợ người khác không nhìn thấy hắn, một người khác thì mặc một thân phục sức Miêu tộc, trên người trang sức bằng bạc rung động “đinh linh” kiêu ngạo giống vậy.

“Ca, sao rồi?” Lưu Ly hạ giọng hỏi Lệ Vân.

Lệ Vân nhún vai một cái, “Tài bảo gì cũng không tìm được!” Sau đó Lệ Vân trợn trừng mắt, “Có một bà điên, không biết vì sao nhất định nói ta là Yêu Tuyệt Cổ Sát. Cả ngày nhìn chằm chằm vào ta, ta đi đến chỗ nào, cô ta bèn theo tới chỗ đó!”

Lưu Ly nghi ngờ nhìn Lệ Vân, “Ca, có phải huynh từng trêu chọc cô nương nhà người ta sau lại quên mất hay không?”

Trước kia khi bọn họ đùa ác, cũng thường xuyên sẽ có loại phụ nữ này xuất hiện, Lệ Vân cũng là người có tiền án!

“Phụ nữ là phiền toái! Phụ nữ lợi hại càng là phiền toái lớn, cho nên ta chưa bao giờ trêu chọc phụ nữ!” Lệ Vân lại cường điệu hắn là một đứa bé ngoan thuần khiết, hắn và phụ nữ vẫn chỉ duy trì tình hữu nghị rất thuần khiết.

Nhưng là lại lập tức nhận được ánh mắt càng thêm không tốt của Lưu Ly, “Phụ nữ là phiền toái?”

“Đương nhiên, trừ muội muội tốt và nương của ta ra!” Lệ Vân lập tức sửa lời, lấy lòng nở nụ cười với Lưu Ly.

“Ca, động tác của huynh nhanh một chút, đừng quên, hai ngày nữa là đến kỳ hạn chúng ta phát ra rồi, Yêu Tuyệt Cổ Sát sẽ phải xuất động!”

“Đi đi đi!” Lệ Vân chịu thua cái tính khí tốt của muội muội nhà mình, “Hai ngày này ta sẽ nhanh do thám nhà toàn bộ vị trí vàng bạc châu báu nhà họ rõ ràng!”

Lưu Ly dặn dò ca ca.”Còn có dược liệu quý hiếm cũng muốn nha!”

“Được…” Chợt, Lệ Vân nheo mắt lại, hạ giọng nói với Lưu Ly, “Nói nhỏ một chút có người đến.”

“Có người đến?” Lỗ tai Lưu Ly giật giật, chợt gật đầu với Lệ Vân, “Vậy muội đi trước, ca, huynh cũng đừng lười biếng nha!”

Lệ Vân phất phất tay “Biết rồi!”

Giây tiếp theo, thật giống như Lưu Ly chưa từng xuất hiện, Lệ Vân một thân một mình ngồi ở trên nóc nhà trống trải, một con mèo mang theo theo đường vân màu nâu nhạt nện bước chân tao nhã chậm rãi đi đến bên cạnh Lệ Vân, cuộn mình nằm bên chân hắn.

Lệ Vân chau chau mày, nhìn mèo hoa nhỏ thích ý ngáp dài, vươn tay phải gãi ngứa cho nó, mèo hoa nhỏ lập tức thoải mái nheo mắt lại, mà Lệ Vân không biết từ nơi nào móc ra một bầu rượu nhỏ, một mình rót uống, thuận tiện cúi đầu, nhìn thân ảnh màu đỏ xinh