Chương 344
Lai lịch của con rối 2
Tô Cẩm nói thẳng: “Bây giờ thì sự tình mới xem như giải quyết xong.”
Cô quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Lâm: “Nguyên tiên sinh, mấy lời lúc trước tôi nói với ác quỷ chỉ là để lừa nó, nói thật thì không có gì thay đổi cả.”
Nguyên Lâm cười gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà, nhờ có Tô quán chủ mà vợ con tôi mới có thể bình an vô sự.”
Nguyên phu nhân kéo Nguyên Cảnh nói chuyện mấy câu, sau đó cũng nói lời cảm ơn với Tô Cẩm.
Tô Cẩm có chút xấu hổ: “Đây là việc tôi nên làm, lấy tiền làm việc, dù sao cũng phải giải quyết vấn để để sau này khách hàng không còn lo lắng nữa.”
Nguyên Cảnh nhìn Tô Cẩm, ánh mắt mỉm cười.
Chuyện thù lao nhất định anh sẽ khiến cho A Cẩm hài lòng.
Nguyên phu nhân: “…” Tô quán chủ còn rất thẳng thắn, thật đúng là một cô gái cởi mở!
Hơn nữa còn là một quán chủ nữa! Thật đúng là tuổi trẻ tài cao! Không hổ là cao nhân có thể chém giết lệ quỷ!
Nguyên phu nhân càng thêm có chút tò mò về Tô Cẩm, nhất là khi bà ấy nhìn thấy cách mà Nguyên Cảnh nhìn Tô Cẩm, Nguyên phu nhân có chút kinh ngạc. Bà ấy có nhìn lầm không? Tại sao bà ấy lại cảm giác ánh mắt này không đúng lắm?
Thế là, hứng thú của Nguyên phu nhân đối với Tô Cẩm càng thêm nồng đậm.
Tô Cẩm nhận ra ánh mắt của Nguyên phu nhân, cô mỉm cười hỏi thêm một câu: “Phu nhân, tôi còn một vấn đề muốn hỏi bà một chút, rốt cuộc thì con rối kia bà lấy được ở chỗ nào?”
Nguyên phu nhân thẳng thắn thú nhận: “Tôi nhặt được.”
Con rối kia quả thật là bà ấy nhặt được. Nhắc tới cũng thật trùng hợp, con rối kia từ trong không trung xuất hiện, rơi xuống ngay phía trước mũi chân bà ấy. Lúc đó bà ấy còn bảo vệ sĩ hỏi người đi đường nhưng không ai nhận ra con rối kia.
Mà bà ấy lại cảm thấy con rối kia nhìn rất đẹp, gần như là vào lần đầu tiên nhìn thấy nó, nó đã mang tới cho bà ấy một sức hút khó tả.
Sau đó liền xảy ra mấy chuyện này…
Nguyên phu nhân giải thích ngắn gọn sự việc, bà ấy làm sao cũng không ngờ được rằng một con rối không đáng chú ý lại gây ra nhiều sự cố như vậy!
Tô Cẩm lại hỏi địa điểm.
Nguyên phu nhân trả lời rất nhanh.
Một chớp mắt ngay sau đó, Nguyên Cảnh và Tô Cẩm cùng nhíu mày.
Hai người gần như đồng thanh nói một câu: “Minh Hiên Lâu!”
Nguyên phu nhân vốn không phải đi tới Minh Hiên Lâu, nhưng tình cờ con đường kia lại nằm ngay phía trước đường dẫn vào Minh Hiên Lâu, phản ứng đầu tiên của hai người bọn họ cũng đều là Minh Hiên Lâu.
Lần trước đi tới đó đã cảm thấy ông chủ Chu của Minh Hiên Lâu có vấn đề, lần này vừa nghe thấy địa điểm này lại trùng hợp ở rất gần với Minh Hiên Lâu.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Nếu như thế thì tôi sẽ dành chút thời gian đi Minh Hiên Lâu.”
Sau đó, Nguyên Cảnh lại hỏi mẹ mình: “Mẹ đi tới đó làm gì vậy?”
Nguyên phu nhân đáp không cần suy nghĩ: “Tới đó đi dạo không được à?”
Ánh mắt Nguyên Cảnh lộ vẻ bất lực: “Thật khéo, con và A Cẩm cũng đã từng tới chỗ đó. Trên con đường đó có mấy đại sư đoán mệnh, A Cẩm còn thuận tay xử mấy kẻ giả mạo.”
Nói xong, Nguyên Cảnh nhìn bà ấy, cười mà như không cười: “Mẹ bị lừa mấy tiền rồi?”
Nguyên phu nhân nghe xong lập tức chột dạ.
“!” Hóa ra đại sư trên con đường kia toàn là kẻ giả mạo!
Cũng may khi bà ấy đi tìm đại sư đều sẽ hỏi một số câu hỏi cơ bản, thuận miệng bịa đặt một vài chuyện gì đó để hỏi một chút. Về phần số tiền bỏ ra thật sự cũng không nhiều.
Thôi, cái này cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì cả.
Nguyên phu nhân quay sang nhìn Tô Cẩm, vội đổi chủ đề: “A Cẩm, hay là cô kể tôi nghe thử cô và Nguyên Cảnh gặp nhau như thế nào đi?”
Tô Cẩm: “…” Nguyên phu nhân nhìn sao có vẻ thân thiết quá vậy…