← Quay lại trang sách

Chương 13 (2)

Tôi ban đầu băn khoăn không hiểu sao đêm tối có một vị đại quan trùm áo kín mít một thân một mình lang thang trong thành Trường An, hoá ra là thế. Bèn thì thào vào tai Hoắc Khứ Bệnh, hắn vừa buồn cười vừa kinh ngạc liếc nhìn tôi, lắc lắc đầu vẻ không đồng tình.

Trần thúc báo cáo: “Lý Cảm đại nhân phụng mệnh Lang trung lệnh Lý tướng quân đến bái kiến, nói là vì sự an toàn của Hoắc tướng quân, cũng vì giữ vững luật pháp của thành Trường An, mong chúng ta hỗ trợ họ bắt tên thích khách đã xâm nhập vào Hoắc phủ. Bây giờ đang đợi bên ngoài.”

Hoắc Khứ Bệnh sầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Lý Cảm nói là thích khách?”

Trần thúc thấp giọng đáp: “Vâng ạ!”

Lang trung lệnh trông nom việc trong cung điện, nay nói tôi là thích khách, thế không phải ngụ ý bảo tôi định ám sát… bệ hạ ư? Tôi nhăn nhó nói: “Có vẻ gặp đại hoạ rồi. Một ngọn núi to lớn thế này đè xuống, Lý Nghiên muốn đè chết thiếp à?”

Hoắc Khứ Bệnh thắc mắc ngay: “Lý Nghiên? Sao lại nói thế?”

Tôi vội bịt miệng, nhìn hắn, mắt đảo lia lịa, mãi không nói được câu nào, hắn đành lắc đầu: “Không biết nàng đang dè chừng gì nữa.” Rồi quay sang dặn dò Trần thúc: “Lý Tam đã đoán được là Ngọc nhi, thế thì không cần phải giấu. Nói thẳng đi, là Hoắc Khứ Bệnh và nữ nhân của hắn đêm hôm buồn chán, bèn bày trò mua vui, không cẩn thận kinh động đến bọn họ, thực sự xin lỗi. Bây giờ cả hai đang ngủ trên giường, nếu Lý Tam muốn bắt người thì cứ vào đây, ta hầu. Vừa hay chưa biết nhà giam của thành Trường An trông như thế nào, chẳng mấy khi hắn cho chúng ta cơ hội đến tham quan.”

Tôi kéo áo Hoắc Khứ Bệnh, chau mày trừng mắt: “Không được nói thế, tuyệt đối không…”

Trần thúc đứng ngoài yên lặng trong giây lát, rồi đáp vội một tiếng “vâng”, hấp tấp bỏ đi. Nhưng nghe tiếng bước chân ông có cảm giác như hơi say rượu..

Tôi sấp mình trên gối, bưng mặt nói: “Hoắc Khứ Bệnh, chàng đang chấn chỉnh Lý Cảm, hay đang chấn chỉnh thiếp? Sao thiếp lại cảm thấy chàng đang ôm bụng hờn giận thiếp thế?”

“Mỗi người một nửa, nhưng sự hờn giận này không phải vì việc đó, mà là hờn giận việc phòng the.” Hắn cười gỡ tay tôi ra, đặt một nụ hôn lên chóp mũi tôi, “Lý Cảm tâm tư tinh tế tỉ mỉ, huống hồ lần này lại là hắn bẫy người, đấu với hắn thì chưa chắc ta đã vượt qua được. Thôi thì vô lại một chút, đánh rối cục diện hắn đã bố trí lên, xem hắn làm thế nào. Nếu hắn nhất thời bị kích động, đi sai một bước, chúng ta cũng vừa hay trêu chọc được hắn.”

Con người này đánh trận không luận binh pháp, hành sự cũng hoàn toàn không theo thế tình. Da mặt tôi thật không thể dày bằng hắn, bèn xoay người nằm nghiêng mà ngủ, hắn cười hỏi: “Nàng ngủ thế này?”

Tôi hầm hừ: “Trời sắp sáng rồi, nhưng thiếp nhảy nhót suốt một đêm trên nóc nhà thành Trường An, nếu chàng không để thiếp ngủ ngon một giấc, thiếp sẽ về bên nhà đấy.”

Hắn ôm lấy tôi từ sau lưng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”

Tôi nhếch môi cười: “Trời sáng rồi, chàng phải đến phủ thiếu phó thật à?”

Hắn cười nói: “Nàng nói ta vô lại, nhưng phương pháp của nàng còn quá đáng hơn nhiều. Hắn là sư phụ của thái tử, chẳng phải người ngoài, ta vẫn phải đích thân đến thăm một chuyến.”

Vị thiếu phó thái tử này lén ra ngoài tìm người thanh tú xinh đẹp, đàn hay thơ giỏi, không để cho bà vợ hung hãn ở nhà biết. Tuy hắn hành động bí mật, nhưng hồi kinh doanh ca vũ phường và xướng kỹ phường tôi đã tìm hiểu hành vi thiếu đoan chính của quan lại trong triều, nên nghe Trần thúc nói là thiếu phó của thái tử, lập tức hiểu ra hắn vừa từ nhà vợ lẽ về, bèn ghé tai khuyên Khứ Bệnh sai người đi hỏi thiếu phó một tiếng, là cơn giận của hắn và cơn giận của vợ hắn, cái nào nghiêm trọng hơn? Nhất định thiếu phó sẽ lập tức xếp cờ im trống, thổ phỉ hay không hắn cũng không còn bụng dạ nào để tâm nữa. Nhưng không ngờ cuối cùng Khứ Bệnh lại chọn cách làm quân tử.

Cơn buồn ngủ ập đến, tôi che miệng ngáp, hắn vội nói: “Mau ngủ đi!” Tôi “ừ” một tiếng, tạm thời gác bỏ mọi thứ, yên tâm mà ngủ.

* * *

Lúc tỉnh dậy đã đến giờ ăn tối, Khứ Bệnh vẫn không có trong phủ. Trần thúc nói hắn vào cung rồi, sai người nhắn là không về ngay được, bảo tôi cứ ăn tối trước.

Tôi nhớ ra lúc trước vội vội vàng vàng rời khỏi nhà mà chưa nói với Hồng cô tiếng nào, nên quyết định về nhà cái đã. Vừa vào cửa, Hồng cô đã nhảy ra đón: “Thạch phảng…” Bà vỗ trán, “Bây giờ không còn Thạch phảng nữa rồi. Thạch Thiên Chiếu phái người đến mời muội sang Thạch phủ một chuyến.” Tôi ngập ngừng, Hồng cô lại nói: “Người đưa tin nói rằng muội bắt buộc phải đến, hình như Cửu gia không được khoẻ.”

Tối qua Cửu gia vẫn không khoẻ… Tôi thấy niềm bất an dội lên trong lòng, bèn luống cuống nói: “Thế muội sang Thạch phủ vậy, tỷ để phần cơm tối cho muội nhé. Nếu không có gì đáng ngại lắm, muội sẽ cố gắng quay về.”

Hồng cô cười gật đầu.

Vừa vào đến cổng Thạch phủ, đã thấy Thiên Chiếu ngồi trên xe ngựa đợi tôi: “Bắt ta đợi lâu qua! Cửu gia đang ở Thanh Viên bên ngoại thành, ta đưa muội qua đấy.”

Tôi không đợi y nói xong, vội hỏi lại: “Rốt cuộc bị sao rồi? Cửu gia vẫn chưa khoẻ, sao lại đi ngoại thành?”

Thiên Chiếu khẽ thở dài: “Trong người Cửu gia hàn khí vốn nặng, lần này cả yếu tố bên ngoài và bên trong cùng tác động khiến bệnh vô cùng nặng. Cửu gia vì muốn muội yên tâm nên gắng giữ tỉnh táo, muội đi chưa được bao lâu, Cửu gia đã chìm vào hôn mê, sau khi Trương thái y đến, sai bọn ta đặc biệt chuyển Cửu gia đến Thanh Viên.”

Tôi nghe mà choáng váng, Cửu gia có thể bớt nghĩ cho tôi, mà nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn một chút không? Rủi có bề gì, huynh ấy muốn tôi tự xử thế nào? Làm sao có thể an tâm sống đời hạnh phúc chứ?

Thành Trường An vẫn trời đông đất giá, cây cối tiêu điều, nhưng Thanh Viên nhờ có địa nhiệt nên đã dào dạt ý xuân. Hạnh hoa hồng phớt, nhài đông vành nhạt, lá liễu xanh tươi, khung cảnh êm đềm tha thướt. Tôi và Thiên Chiếu không có tâm trạng nào mà thưởng xuân, nhanh chân chạy đến phòng Cửu gia.

Cửu gia vẫn hôn mê chưa tỉnh, vầng trán nóng ran, mồ hôi lấm tấm rịn ra. Tôi nhận lấy khăn lau từ tay tỳ nữ: “Để ta làm!”

Khăn lau thay liên tục, Cửu gia vẫn sốt hầm hập, môi miệng dần dần nứt nẻ vì khô nóng, tôi lấy vải mềm thấm nước, nhỏ từng giọt lên môi huynh ấy.

Cửu gia sốt cao như vậy, nhưng vẫn thỉnh thoảng gọi một tiếng “Ngọc nhi”. Mỗi lần huynh ấy gọi, tôi lại đáp: “Muội đây.” Nỗi thống khổ trên vầng trán Cửu gia tựa hồ dịu đi, đôi lúc khóe môi còn thoáng ý cười.

Thiên Chiếu nói: “Bây giờ muội đã hiểu vì sao ta buộc phải đón muội qua chưa? Bệnh tình của Cửu gia khi có mặt và khi vắng mặt muội rất khác nhau.”

Tiểu Phong đến thăm Cửu gia, nhưng vừa vào cửa đã kéo Thiên Chiếu sang một bên thì thào nói chuyện. Thiên Chiếu nghe xong liền gọi tôi lại, Tiểu Phong đập tay giậm chân ngăn cản, nhưng Thiên Chiếu không quan tâm: “Tiểu Ngọc, chúng ta không muốn giấu muội bất kỳ chuyện gì, Hoắc tướng quân đã sai người đến Thạch phủ tìm muội mấy lần rồi, nửa đêm cũng đích thân đến Thạch phủ. Nếu muội muốn đi, thì để chúng ta sai người đưa muội về luôn.”

Trông suốt cả một đêm, lúc này trời đã sắp sáng, tôi vừa lo lắng vừa mệt nhọc, bưng mặt thở dài, đến chỗ chậu nước đá, nhặt mấy viên đá lên xoa mặt, nhìn về phía Cửu gia vẫn đang hôn mê bất tỉnh: “Không cần đâu, muội ở đây đợi Cửu gia tỉnh lại.”

Đến tận trưa, cơn sốt của Cửu gia mới lui, trái tim căng thẳng của tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm được mấy phần.

Cửu gia từ từ mở mắt, nhìn thấy tôi, liền mỉm cười: “Cuối cùng bọn họ cũng tìm được muội rồi, muội ẩn náu ở đâu thế? Gần như đã lật tung toàn bộ thảo nguyên đại mạc Tây Vực lên mà vẫn không có tin tức gì của muội. Ngọc nhi, đừng giận ta, đều là lỗi của ta, đọc xong những mảnh thư trong rương trúc của muội, ta mới biết mình đã sai lầm ghê gớm thế nào…”

Tôi vô cùng sửng sốt, đang định nói, Trương thái y ngồi bên cạnh bèn lắc đầu với tôi, ra hiệu cho tôi tránh ra. Tôi dịu dàng nói với Cửu gia: “Muội đi uống nước rồi sẽ quay lại.”

Thấy Cửu gia chăm chú nhìn mình, ánh mắt đầy nghi hoắc, tôi khẽ cười nói: “Uống nước xong là quay lại ngay, muội sẽ không đi đâu cả.”

Vẻ căng thẳng biến mất, Cửu gia thư thái khẽ gật đầu.

Vừa ra khỏi phòng, tôi còn chưa kịp mở miệng, Thiên Chiếu đã hỏi Trương thái y: “Có chuyện gì thế? Không phải là hết sốt rồi ư? Sao Cửu gia vẫn nói mê?”

Trương thái y vội đáp: “Ông đừng nôn nóng, sốt cao gần một ngày một đêm, tuy cơn sốt lui đi rồi, nhưng người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vả lại bây giờ tinh lực còn yếu, xử sự đều bắt nguồn từ cảm tính chứ không phải lý trí, cho nên sẽ tự động quên đi những chuyện không vui vẻ, chỉ nhớ đến những chuyện khiến cho mình vui, đợi ngủ một giấc thật sâu, nghỉ ngơi hồi sức sẽ khoẻ lại. Hiện giờ nhất thiết đừng kích động Cửu gia, trái tim và thể chất của Cửu gia đều rất yếu ớt, đang trong trạng thái thả lỏng nhất, rất dễ bị kích thích, chỉ bất cẩn chút xíu cũng có thể khiến bệnh càng thêm bệnh, các vị cứ thuận theo những gì Cửu gia nói là được, vỗ về để Cửu gia ngủ được, tỉnh lại tự nhiên sẽ khoẻ.”

Thiên Chiến nghe xong, một câu cũng không nói, chỉ chắp tay xá tôi thật thấp, tôi yên lặng gật đầu, xoay người đi vào phòng.

Cửu gia vẫn trân trân dõi mắt ra rèm cửa, thấy tôi vén rèm đi vào, khuôn mặt chợt bừng lên, vẻ hoan hỉ lộ liễu ấy làm tim tôi se thắt, đau đến mức ngạt thở.

Tôi đỡ Cửu gia tựa vào gối, rửa tay xong, nhận bát đũa từ tay tỳ nữ chuẩn bị bón cho Cửu gia thì huynh ấy ra hiệu mở cửa sổ.