← Quay lại trang sách

Chương 13 (3)

Bên ngoài cửa sổ là suối nước nóng lượn quanh, trong ánh sóng lấp lánh, đôi lúc lại có vài cánh hoa hạnh trôi theo dòng nước, trên mặt suối là một hành lang khúc khuỷu nối liền hai bờ, hanh lang ẩn mình trong làn hơi nước nóng trắng xoá, tưởng đâu chúng tôi đang náu mình trên tiên cảnh.

“… Nghe nói có một lần tổ mẫu ngồi trong phòng này, quay mặt ra cửa sổ gảy đàn, tổ phụ có một vụ làm ăn bắt buộc phải đi đàm phàn, ông vừa đi vừa liên tục quay đầu lại nhìn tổ mẫu, cho nên mọi người trong phủ mới đùa bỡn gọi hành lang này là Tần Tần lang[1], tổ phụ về sau biết được, không hề lấy đó làm phiền, ngược lại rất vui, không dùng đến tên ban đầu nữa, mà gọi luôn nó là Tần Tần…” Không biết từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại tôi và Cửu gia, trong cảnh yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng nói chậm rãi của Cửu gia.

Huynh ấy nắm lấy tay tôi: “Tổ mẫu vốn sức yếu, tạ thế trước khi ta ra đời, ta thường nghĩ đến cảnh tổ phụ và tổ mẫu cùng nắm tay nhau đi lại trên hành lang này, cảm thấy đời người nếu có thể được bằng một nửa của tổ phụ thì coi như không sống uổng sống phí. Ngọc nhi, ta nói những lời này không muộn quá chứ? Muội còn muốn ta cùng muội ngắm hoa không?”

Tay tôi run lẩy bẩy, Cửu gia càng nắm chặt hơn. Tôi còn ngập ngừng, đôi mắt huynh ấy đã từ từ đảo quanh, toát ra toàn những bi thương, níu kéo khiến người ta không sao tránh được, chỉ thấy đau đớn đến cực điểm, trái tim thắt lại cơ hồ tan vỡ. Tôi gật đầu: “Muốn, đợi huynh khoẻ rồi, chúng ta có thể lên Thiên Sơn ngắm tuyết liên.”

Lời nói của tôi giống như bảo bối trấn biển trong truyền thuyết, một câu vừa nói ra, sóng gió trong mắt Cửu gia lập tức bình lặng trở lại. Huynh ấy nắm tay tôi cười vang, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Ông trời, đa tạ người, người không hề bất công với ta, người đã cho ta Ngọc nhi.”

Đôi mắt tôi rưng rưng lệ, ông trời đối xử với huynh thật là bất công, người thân đều sớm qua đời, sức khoẻ không vẹn toàn, tuy có tiền ngàn bạc vạn, nhưng những thứ đó cũng là gông xiềng đáng sợ nhất trên đời này, khoá chặt trái tim đầy tự do khát vọng của huynh lại.

“Ngọc nhi, muội khóc à? Ta lại khiến muội đau lòng rồi…”

Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Đâu có, muội đang vui quá đấy mà. Thái y nói huynh phải giữ cho tâm trạng bình ổn, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, huynh có muốn ngủ một lát không?”

Cửu gia giơ tay ra gạt nước mắt ở khoé mắt tôi, ôm chặt lấy tôi, ra sức siết chặt, gần như muốn tôi vĩnh viễn chôn vùi trong lòng huynh ấy: “Ngọc nhi, Ngọc nhi, Ngọc nhi… chúng ta về sau sẽ không chia cắt nữa. Từ sau khi muội đi, ta đã gia tăng mọi hành động, hy vọng sớm muộn có thể rút thân khỏi thành Trường An, đợi ta thu xếp mọi thứ ổn thoả, chúng ta sẽ đi Tây Vực, mua hai con ngựa thật khoẻ, nhất định sẽ chạy rất nhanh, cũng sẽ mất tích thật triệt để.”

“Được.” Nước mắt của tôi cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống vai Cửu gia.

Huynh ấy nói: “Ta vẫn luôn muốn làm một thầy thuốc thuần tuý, đợi thu xếp xong mọi chuyện của Tây Vực, chúng ta sẽ mở một hiệu thuốc nhỏ bé bên đường, ta khám bệnh cho mọi người, muội giúp ta bốc thuốc, việc làm ăn khẳng định sẽ phát đạt.”

Tôi nói: “Với y thuật của huynh, việc làm ăn khẳng định sẽ tốt ngoài sức tưởng tượng, chúng ta có khi đến thời gian uống trà cũng không có.”

“Thế không được, khám bệnh tuy quan trọng, nhưng ta vẫn muốn chăm sóc muội. Chúng ta treo một tấm biển, mỗi ngày chỉ khám cho mười hai người.”

“Được, những người khác nếu muốn khám, muội sẽ giúp huynh đuổi bọn họ đi.”

“Chúng ta có thể dựng một túp lều gỗ trên núi Thiên Sơn, dựng ở ngay cạnh sườn núi, mùa hè đến đây nghỉ.”

Câu chuyện nghe như thật, nước mắt tôi lã chã rơi, nhưng vẫn mỉm cười mơ hồ: “Mùa đông có thể đi Hoả Diệm Sơn ở Thổ Lỗ Phồn.”

“Ngọc nhi, cá ở hồ Khách Nạp Tư rất ngon, ta sẽ nướng cho muội ăn, muội chưa ăn cá ta nướng bao giờ đúng không? Ta tìm được cách chế biến đó trong sách cổ, truyền thuyết nói là để nấu cho hoàng đế ăn, không biết thật hay giả, nhưng hương vị đích thực không có trên đời.”

“Ừ, nghe dân du mục nói nước hồ Khách Nạp Tư còn thay đổi theo mùa màng thời tiết, thường thường biến đổi màu sắc, khi xanh thẳm, xanh biếc, xanh nhạt, trắng xám, có gần hai mươi loại màu sắc, muội cùng bầy sói đã đi qua hai lần, mới chỉ nhìn thấy bốn năm màu.”

“Thế chúng ta cứ sống luôn bên hồ một năm, xem hết toàn bộ hai mươi màu ấy. Ngọc nhi, muội còn muốn đi đâu nữa?”

Cửu gia dựa vào vai tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, vầng trán giãn ra, khoé môi vẫn nở nụ cười.

Tôi nhẹ nhàng đặt Cửu gia xuống gối, đứng dậy đóng cửa sổ lại. Ngoài cửa sổ mặt trời đang ngả bóng chênh chếnh, nửa bầu trời phủ đầy mây ráng đỏ rực như máu. Ngoái đầu nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Cửu gia, toàn bộ sức lực trong người tôi đột ngột tiêu tan hết, phải dựa vao tường, người trượt dần xuống đất, bật khóc nhìn về phía Cửu gia, nhưng lại không dám lên tiếng, ghé răng cắn chặt lấy tay, nước mắt như đê vỡ ào ạt tràn ra, nhưng không sao trút được hết bi thương trong lòng, ruột gan quặn thắt, người co rúm lại run bần bật.

Cầu xin người, ông trời à, nhân từ với huynh ấy một chút, để ngày mai khi huynh ấy tỉnh dậy, quên hết mọi chuyện trong ngày hôm nay đi, quên hết toàn bộ, quên hết toàn bộ…

Chú thích:

[1] “Tần Tần” có nghĩa là liên tục, nhiều lần.