Chương 15 Ra trận
Có lẽ vì là cuối thu, thời tiết trở lạnh, tôi đột nhiên trở nên rất tham ăn, và cũng ăn được rất nhiều. Có lúc nhớ đến món ăn nào ngon, nữa đêm nhớ mãi không thể ngủ được. Hoắc Khứ Bệnh đặc biệt dặn nhà bếp buổi tối cũng phải thu xếp một đầu bếp có tay nghề trực đêm, để tôi nửa đêm có muốn ăn lúc nào cũng có thể ăn.
Mặc dù hắn nói nếu một mình tôi ngồi ăn thấy vô vị có thể gọi hắn dậy, nhưng ban ngày hắn phải đi thao tập trong quân doanh, rồi còn phải lên triều, tôi không muốn hắn quá vất vả, nên cố gắng lẻn ra ngoài một cách lặng lẽ nhất, ăn xong lại lọ mọ quay về. Hắn sớm đã quen với việc tôi quay ngang quay ngửa bên cạnh, lúc nào ra ngoài chỉ cần rón rén tay chân, nếu hắn ngủ say rồi thì rất ít khi phát giác được, nhưng lúc nào tôi quay lại, vì đã là cuối thu, người vừa mới chui vào chăn còn mang theo hơi lạnh, tuy tôi đã cố gắng không chạm vào hắn, song hắn vẫn nhận ra, bèn mơ màng ôm tôi vào lòng, truyền hơi ấm trên người mình sang cho tôi. Nhất cử nhất động của hắn đều là bản năng, chỉ là hành động trong tiềm thức, nhưng như thế lại càng làm cho tôi thấy cảm giác ấm áp trong lòng.
Từ khi nói sẽ cho tôi thời gian, Hoắc Khứ Bệnh cư xử khác hẳn trước đây, không còn mấy cử động hay lời nói có ý thăm dò tôi nữa, tôi thỉnh thoảng ngơ ngẩn thất thần, hắn cũng tuyệt đối không tức giận hay lục vấn như trước, mà chỉ lặng lẽ rời đi, cho tôi không gian để tự giải quyết.
Trước đây khi buồn, tôi từng nghĩ rằng ông trời hình như chưa bao giờ quan tâm đến tôi. Vừa sinh ra bị cha mẹ bỏ mặc đã đành, dù gì những thứ chưa có được cũng không có gì phải buồn vì mất đi. Nhưng ông trời lại cho tôi gặp gỡ cha, cho tôi được ôm ấp yêu thương trong vòng tay cha, nhưng đúng lúc tôi thực sự thành người, đang lưu luyến tận hưởng tình yêu của cha, thì lại tước đoạt hết mọi thứ trong một đêm. Bạn bè cùng vui đùa từ bé đều chết hết, người mà mình tôn kính ngưỡng mộ nhất thì ép chết cha của mình, tàn nhẫn không gì bằng.
Lưu lạc giữa sa mạc cát vàng mênh mang không hề khổ, khổ chính là ở trái tim thiếu nữ giữa kinh thành Trường An phồn hoa. Nếu nói lần gặp gỡ đầu tiên bên suối Nguyệt Nha chỉ là một cử động vô tâm của ông trời, thì sự trùng phùng trong thành Trường An lại trở thành một trò đùa cố ý. Năm ấy tôi từng chất vấn ông trời vô số lần, nếu không có duyên phận vì sao lại để chúng tôi gặp nhau, nếu đã gặp nhau vì sao lại để tâm nguyện của tôi không thành? Hình như ông trời muốn lấy việc làm khó dễ, giày vò tôi làm niềm vui thì phải.
Nhưng bây giờ, nằm trong lòng Hoắc Khứ Bệnh, ngắm vẻ mặt lúc ngủ của hắn, tôi nghĩ ông trời có thể mang hắn cho tôi, chính là đã chăm sóc đến tôi, mặc dù giữa chúng tôi vẫn còn khó khăn cản trở, thậm chí hắn không thể cưới tôi.
Tôi nắm lấy tay hắn, tuy hắn đang ngủ, nhưng cũng vô thức nắm lại tay tôi. Tôi khẽ nâng tay hắn lên hôn, chỉ cần chúng ta vẫn nắm chặt tay nhau, thì mặc cho chuyện gì đi nữa, chúng ta đều có thể vượt qua, dù ở đại mạc, hay Trường An, dù ở chiến trường hay hoàng cung, thậm chí là giữa sinh và tử.
Hoắc Khứ Bệnh tan triều quay về, tôi vẫn lười nhác quấn mình trong chăn ngủ.
Hắn vỗ trán, than thở: “Trước đây nghe mấy vị lão binh trong quân doanh bàn về phụ nữ, nói là con gái đợi gả chồng và đã lấy được chồng là hoàn toàn khác nhau, ta còn không tin, bây giờ thấy nàng thì thực sự tin rồi. Mặt trời đã sắp lặn về đằng Tây, nàng vẫn còn chưa dậy. Không đói à?”
Tôi bất động thu mình trong chăn: “Lúc nãy có ăn chút ít, liền cảm thấy mệt mỏi lười biếng, không muốn cử động tí nào.”
Hắn luồn tay vào cổ tôi, tôi rùng mình vì lạnh, vội vã nhích tránh, hắn lại định sờ cho tôi lạnh tiếp, tôi liền vùng dậy, hắn lấy xiêm áo giúp tôi: “Dậy đi! Nhất Phẩm cư mới ra mấy món ăn ngon. Triệu Phá Nô nói hương vị khá được, chúng ta đi ăn thử.”
Tôi nuốt nước miếng, lập tức lên tinh thần, hắn nhìn tôi, mặt méo xệch: “Bây giờ trong đầu nàng, ngoài ăn ra còn gì nữa?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi trong giây lát, nhìn hắn đầy vẻ tình tứ: “Chỉ còn một thứ.”
Hắn chẳng nói gì, mỉm cười một lúc, rồi giọng trở nên rất dịu dàng: “Là gì?”
Tôi nghiêm túc nói: “Uống! Canh nấm đêm qua ngon lắm!”
Khuôn mặt đang tươi cười bỗng cứng đơ, Hoắc Khứ Bệnh giơ tay cốc trán tôi, ngán ngẩm nói: “Đi rửa mặt nhanh lên!”
Vừa vào tới Nhất Phẩm cư đã thấy Cửu gia, mình vận trường bào xanh nước biển, mộc mạc thanh khiết tựa như đợt tuyết đầu tiên trên núi. Cửu gia đang nghe Thiên Chiếu nói chuyện, môi nở nụ cười, trong vẻ ấm áp vẫn có nét gì đó sầu não.
Cửu gia nhìn thấy tôi, trong mắt liền thoáng nỗi đau, cùng lúc, trái tim tôi cũng se thắt, bất giác dừng bước, tiến không tiến, lùi cũng không lùi, tôi nhìn sang Hoắc Khứ Bệnh, hơi lo âu. Sắc mặt hắn tuy không dễ coi lắm, nhưng vẫn cười ấm áp nhìn tôi: “Nếu nàng không muốn ăn nữa, chúng ta có thể quay về.”
Nụ cười ấm áp của hắn khiến trái tim đang đau thắt của tôi từ từ giãn ra. Trốn tránh không phải là cách hay, tôi không thể cứ gặp Cửu gia là dẫn Hoắc Khứ Bệnh trốn vào bụi rậm, như thế không công bằng với Khứ Bệnh. Tôi nhìn Khứ Bệnh mỉm cười: “Muốn ăn.” Hắn nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt liền rực sáng.
Thiên Chiếu đứng dậy hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh, Cửu gia cười nhạt mời chúng tôi ngồi xuống, Thiên Chiếu hỏi: “Tiểu Ngọc, muốn ăn gì?”
Thiên Chiếu đứng dậy hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh, Cửu gia cười nhạt mời chúng tôi ngồi xuống, Thiên Chiếu hỏi: “Tiểu Ngọc, muốn ăn gì?”
Tôi cười nói: “Khứ Bệnh nói dẫn muội đi ăn thử món mới, tên gọi là gì?” Ngoái đầu nhìn sang Hoắc Khứ Bệnh, hắn chau mày: “Quên không hỏi tên rồi, bỏ đi! Bảo bọn họ mang hết các món ăn mới ra mỗi món một đĩa.”
Tôi bĩu môi: “Chàng tưởng thiếp là heo chắc! Làm sao ăn hết được?”
Khứ Bệnh ra chiều kinh ngạc: “Trông biểu hiện của nàng mấy ngày vừa qua, nàng nghĩ ta còn có thể tưởng nàng là gì? Đương nhiên là nàng ăn hết rồi, sao mà không ăn hết chứ?”
Tôi nhăn mũi, “hừ” một tiếng, quay mặt đi không để ý đến hắn nữa.