← Quay lại trang sách

Chương 15 (2)

Lúc bắt gặp đôi mắt đen thẫm khó hiểu của Cửu gia, mới hiểu rằng đối với huynh ấy, dáng vẻ tôi khi nói chuyện bình thường với Hoắc Khứ Bệnh là quá đỗi thân mật, mà kiểu vô ý thân mật thế này lại giống như một lưỡi dao sắc nhọn mà sáng loáng khiến huynh ấy tổn thương sâu sắc.

Tôi vội nhìn xuống, cúi đầu nhấc chén nước trên bàn, chậm rãi uống, tận dụng ống tay áo rộng để che đi biểu cảm trên mặt. Lúc này chỉ sợ vẻ mặt mình cũng giống như đao sắc, hễ bất cẩn sẽ làm tổn thương thêm một người, ít nhất thế này có thể làm cho một người vui vẻ, vẫn tốt hơn việc cả ba người đều đau khổ.

Một chiếc liễn bạc chạm hoa có nắp đậy được bưng lên, tiểu nhị vồn vã giới thiệu: “Trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa. Ngọt thơm đậm đà, dinh dưỡng bổ khỏe mạnh cho mùa thu.” Tiểu nhị vừa mở nắp liễn ra, mùi xộc lên, tôi không thấy hấp dẫn gì cả, ngược lại chỉ thấy ruột gan nhộn nhạo, vội nhoài ra ngoài cửa sổ nôn ói.

Tiểu nhị giật mình cuống cuồng bưng trà và khăn lau qua, Hoắc Khứ Bệnh khẽ vỗ lưng tôi, ánh mắt ngập tràn lo lắng: “Khó chịu ở đâu à?”

Tôi uống mấy ngụm nước trà, cảm thấy đỡ đi nhiều: “Không biết nữa, chỉ đột nhiên cảm thấy buồn nôn.”

Cửa gia ngồi bên cạnh mặt bỗng tái xanh, nỗi tuyệt vọng thoáng hiện trên vầng trán, lên tiếng dặn tiểu nhị: “Mang hết các món tanh béo đi, pha ấm trà mới, cho thêm chút trần bì vào trà.”

Hoắc Khứ Bệnh đỡ tôi ngồi xuống: “Đỡ hơn nhiều chưa? Muốn ăn gì không? Hay là muốn đi tìm thái y?”

Cửu gia chằm chằm nhìn tôi một lúc lâu, chợt nói: “Để ta xem mạch cho muội.”

Tôi nhìn Hoắc Khứ Bệnh ra ý dò hỏi, hắn cười nói: “Ta nhất thời quên mất ở đây có một vị y sư y thuật cao siêu.”

Cửu gia đặt nhẹ tay lên cổ tay tôi, mấy đầu ngón tay còn lạnh hơn cả băng hàn. Tuy Cửu gia đã hết sức kiểm soát, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự run rẩy khẽ khàng ở từng ngón tay.

Bắt mạch mất một lúc lâu, Hoắc Khứ Bệnh không kiềm chế được nữa, nôn nóng hỏi: “Sao rồi?”

Cửu gia chậm rãi rút ngón tay lại, mỉm cười, nhưng là một nụ cười rất đỗi u ám thê lương: “Chúc mừng Hoắc tướng quân, tướng quân sắp được làm cha rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh sững sờ một lúc rồi túm cánh tay Cửu gia, mừng rỡ như không dám tin là thật: “Huynh vừa nói gì?”

Cửu gia quay mặt nhìn ra cửa sổ, khóe môi run run, muốn trả lời câu hỏi của Hoắc Khứ Bệnh, nhưng giọng nói lại nghẹn ở cổ họng.

Thiên Chiếu đẩy Hoắc Khứ Bệnh ra, lạnh lùng nói: “Cửu gia nói Hoắc tướng quân sắp được làm cha rồi.” Đoạn quay sang khẽ nói với Cửu gia: “Cửu gia, chúng ta về nhà thôi!”

Cửu gia vẫn nhìn ra cửa sổ, khẽ gật đầu. Một người luôn trọng lễ nghĩa như huynh ấy mà hoảng loạn đến nỗi một tiếng “cáo biệt” không nói, đầu cũng không ngoảnh lại, cứ thế bỏ đi.

Hoắc Khứ Bệnh vui mừng khôn xiết, cười ngây ngô nhìn tôi. Tôi thì thần người ra. Tuy có phần đột ngột, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nếu đặt trong hoàn cảnh khác, đổi thành thời gian khác, chắc tôi sẽ hớn hở không nói nên lời, nhưng hôm nay… tôi sờ vào cổ tay mình, nơi ấy vẫn lành lạnh.

Hoắc Khứ Bệnh thình lình nhấc bổng tôi lên, rảo bước ra ngoài, tôi bật kêu: “Á, chàng làm gì thế?”

Chỉ tích tắc, cả Nhất Phẩm cư lặng ngắt. Ai nấy đổ dồn mắt về phía chúng tôi. Tôi xấu hổ vùi mặt vào ngực hắn, chỉ hận mình không thể lập tức biến mất. Hoắc Khứ Bệnh không buồn để ý, hoặc là trong mắt hắn những người này căn bản không hề tồn tại. Hắn ôm tôi lên xe ngựa, dặn người hầu đang kính cẩn đứng đợi bên ngoài: “Lập tức quay về phủ mời thái ý giỏi nhất đến.”

Tôi túm lấy cánh tay hắn: “Không cần! Đây là chuyện của chúng ta, thiếp muốn mọi sự yên ả. Mời thái y xong, chắc chắn sẽ rầm rĩ, mà chẳng phải chỉ trong cung mới có y sư giỏi.”

Hoắc Khứ Bệnh giậm chân, gọi người hầu lại: “Ta vui quá nên không nghĩ kỹ được, nhưng mà…” Hắn cười nắm lấy tay tôi: “Bây giờ ta thực sự rất muốn hét vang, ta sắp có con trai rồi.”

Niềm vui của hắn lây sang tôi, tôi mỉm cười ngả vào vai hắn, bỗng nghĩ ra, bèn véo hắn một cái: “Ý chàng là gì? Nếu là con gái, chàng sẽ không vui sao?”

Hắn vội lắc đầu: “Vui, đều rất vui, nếu là con trai, ta có thể dạy nó cưỡi ngựa, dạy nó đi săn, nếu là con gái cũng rất vui, có một Tiểu Ngọc nhi, ta làm sao có thể không vui được? Con trai con gái ta đều muốn hết, sinh thêm vài đứa, sau này chúng ta có thể lập một đội thúc cúc, cha con một đội, bảo đảm sẽ đá cho đối phương tan tác tả tơi, cho họ thua sạch cả quần luôn ấy.”

Tôi nghe mà trợn mắt há mồm: “Chàng tưởng thiếp là lợn nái mắn đẻ chắc?”

Hắn dương dương tự đắc: “Chẳng dám khẩn cầu, chỉ là ước vọng.”

Tôi muốn véo hắn, nhưng nghĩ người này da dày, véo cũng không xong. Ra vào chiến trường còn chẳng hề chớp mắt trước mưa tên hay đao thương, tôi ra tay chút xíu thế này chỉ tổ gãi ngứa cho hắn, tốt nhất đừng lãng phí sức mình làm gì. Thấy tôi nhăn mũi nhắm mắt, giọng hắn bỗng đổi ra căng thẳng: “Ngọc nhi, nàng thấy khó chịu ở đâu?” Tôi không trả lời, im lặng tựa vào vai hắn. Hoắc Khứ Bệnh cuống cuồng, hét ra bên ngoài: “Mau đi nhanh về phủ!” Nói xong lại bổ sung: “Không được xóc nảy rung lắc!”

Tiếng roi của phu xe vang lên cụt lủn, chắc vừa định quất ngựa lại thôi, đánh xuống chỗ khác, cất tiếng cung kính hỏi: “Ý của tướng quân là đi nhanh hơn hay đi chậm lại? Nếu đi nhanh sẽ hơi xóc hơi lắc đấy!”

Tôi không nhịn được toét miệng cười, Hoắc Khứ Bệnh giờ mới hiểu ra, bèn đập nhẹ xuống tay tôi: “Nàng bây giờ toàn dùng tiểu xảo để chỉnh ta.”

“Thì tại thiếp đánh không lại chàng mà. Sau này thiếp cũng chỉ biết dùng những ngón tinh ranh ấy thôi.” Tôi bưng miệng cười ngất: “Bây giờ còn có một con tin nằm trong người thiếp, xem chàng còn dám bắt nạt thiếp không?”

* * *

Tôi không biết người ta mang thai thì như thế nào, chứ tôi trừ việc không ngửi nổi các món mặn và ngậy, thì mọi thứ đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn, lúc mới đầu trong người cứ uể oải, đến giờ đã giống hệt như ngày trước. Ăn rất khỏe, ngủ rất ngon, nếu không có ánh mắt nghiêm khắc của Hoắc Khứ Bệnh luôn nhắc tôi nhớ rằng bây giờ tôi không chỉ chịu trách nhiệm cho riêng bản thân mình, thì có thể tôi sẽ thêm một câu là, chơi rất vui.

Vừa mới đến gần giá đu, Hoắc Khứ Bệnh đã gọi to sau lưng: “Ngọc nhi.” Tôi đành xoay người bỏ đi.

Mãi mới có một ngày đông nắng ấm, vừa mở mắt dậy liền nói: “Chúng ta ra ngoài thành cưỡi ngựa.” Hoắc Khứ Bệnh còn chưa mở mắt, đã nói ngay: “Đừng quên thân phận hiện giờ.” Thân phận? Không phải chỉ là trong bụng có thêm một đứa bé sao? Có gì ghê gớm đâu. Huống hồ bây giờ còn chưa thấy rõ cái gì cả.

Nói như Hồng cô, đàn bà cần học cách mắt nhắm mắt mở, bởi vì nếu cứ nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, cuối cùng kết quả sẽ không phải là buộc được người đàn ông ấy bên mình, mà thường là người đàn ông ấy sẽ trốn ra chỗ nào không có ánh mắt kia, và tự xây dựng một tổ ấm nhỏ khác.

Nhưng nếu một người đàn ông lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào một người đàn bà thì sao? Hồng cô nghe tôi hỏi vậy, sửng sốt hồi lâu mới đáp, thế thì cô ta nên mừng thầm, vì như thế tức là hắn không còn thời gian nhìn ngó người phụ nữ khác nữa. Tôi thấy rất khó hiểu, không công bằng, rất không công bằng.

Buổi tối tôi đem những lời Hồng cô nói, chỉ là đổi thứ tự nam nữ ngược lại, kể cho Hoắc Khứ Bệnh nghe: “Đàn ông cần học cách mắt nhắm mắt mở, không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào một người đàn bà. Nếu nhìn cô ta quá chăm chú, cuối cùng kết quả sẽ không phải là…” Tôi ra sức ám chỉ với hắn, rằng hắn cần xem xét lại hành vi gần đây của mình.

Hoắc Khứ Bệnh đang ngồi xem bản đồ Hung Nô, nghe xong cũng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói với vẻ dửng dưng: “Chẳng ai dám liều mạng thế, mà ta cũng không cho nàng cơ hội đâu.”

Tôi hậm hực hừ một tiếng, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, đi hết phòng trong lại ra phòng ngoài, đi từ phòng ngoài vào phòng trong, vẫn không tìm thấy thứ gì có thể chơi được trong phạm vi cho phép. Hoắc Khứ Bệnh thở dài, chống cằm nhìn tôi: “Thực sự buồn chán đến thế sao?”

Tôi mím môi gật gật đầu: “Đám nữ tỳ thân cận làm theo lời Trần thúc, bây giờ ai nấy giám sát thiếp, không cho thiếp làm gì cả. Hồi trước có thể cùng Khinh Vũ hay Tâm Nghiễn bịt mắt bắt dê, còn có thể cùng chàng ra ngoài cưỡi ngựa đi săn rồi leo núi, bây giờ cái gì cũng không được động vào, chàng nói xem thiếp còn có thể làm gì?”

Hắn nói với vẻ khổ não: “Đúng là không được làm gì cả nhỉ. Thế thiên hạ chèo chống qua giai đoạn này thế nào?”

“Lão bà mà chàng mời đến nói, mang thai đợi ngày sinh là điều phụ nữ nên và cần làm nhất, còn cần phải làm gì nữa? Đương nhiên là phải ăn nhiều ngủ nhiều, nghỉ ngơi nhiều, chuyên tâm nuôi dưỡng cho bụng to ra, sau đó sinh con thôi.” Hai bàn tay tôi đặt trên bụng vẽ một quả cầu phồng lên.

Nghe xong, Hoắc Khứ Bệnh bật cười, vẫy tay gọi tôi lại, ôm tôi ngồi lên đùi hắn: “Ta không biết nàng lại chán chường thế này, sau này ta sẽ dành thêm thời gian chơi với nàng, ừm…” Hắn nghĩ ngợi trong giây lát: “Thế này đi! Nàng từng đọc không ít sách binh pháp, còn ta lại rất ít đọc binh pháp, chúng ta sẽ ngồi thảo luận binh pháp trên sa bàn này, mỗi người chiếm giữ một địa bàn, sau đó tấn công lẫn nhau.”

Bao bực bội trong lòng tan biến ngay, tôi vỗ tay cười: “Chỉ như thế thì chưa đủ kích thích, chúng ta cá cược nữa đi.”

Hoắc Khứ Bệnh cọ cằm vào trán tôi: “Chiều ý nàng vậy. Nàng đem bán hết chỗ làm ăn rồi rốt cuộc còn có bao nhiêu của nả? Mấy hết sạch thì cũng đừng có khóc đấy.”

Tôi cười nói: “Đừng tưởng được người Hung Nô coi là chiến thần bất bại thì sẽ thắng được thiếp nhé! Thứ nhất, người Hung Nô không hiểu chàng bằng thiếp. Thứ hai, chúng ta lấy địa vực của người Hung Nô làm nơi tác chiến, thiếp tận dụng được sự hiểu biết của mình về địa hình và khí hậu nơi đây, chàng không thể so bì được. Thứ ba, đừng quên ví dụ của Triệu Quát, lý luận suông và đánh trận thực tế dẫu sao cũng là hai chuyện khác nhau, nếu không sẽ không có chuyện danh tướng một thời như Triệu Xa lại đuối lý trước đứa con trai chỉ biết thêu hoa trên gối.”

Hoắc Khứ Bệnh trở nên nghiêm túc: “Lý do cuối cùng không vững rồi. Triệu Xa năm đó tuy đuối lý trước Triệu Quát, nhưng vẫn hiểu con trai mình căn bản không đánh thắng được mình. Cho dù kết quả thế nào đi nữa, trong lòng ta tự biết rốt cuộc ai thắng ai thua. Hai lý do trước thì đích thực có lý.” Hắn ủ hai tay tôi vào lòng bàn tay mình, ghé vào tai tôi thấp giọng nói, “Trên đời này, chỉ với nàng là ta chưa bao giờ có ý định đề phòng, thậm chí từ đầu đã mong nàng có thể bước vào trái tim ta. Nói ra cũng thấy kỳ quặc, từ bé ra vào cung đình, thật ra ta là người có tính cảnh giác dè chừng rất cao, nhưng lại biết là nàng xứng đáng để ta đánh đổi cả trái tim mình, mà trực giác của ta không hề sai.”

Tôi chợt thấy cay cay sống mũi, nghiêng đầu hôn lên mặt hắn, tựa vào vai hắn trầm mặc một hồi lâu, cười hỏi: “Chàng làm thế này cũng là một dạng kế sách tấn công trái tim, trận chiến còn chưa bắt đầu mà đã làm suy yếu ý chí chiến đấu của đối phương, muốn để thiếp lát nữa nương tay à?”

Hắn phá lên cười: “Nàng nói thế không phải là muốn chừa sẵn đường lui à? Lát nữa dù có thua, cũng có thể viện lẽ không muốn thẳng tay, lại được danh tiếng là người nhân nghĩa, lưu lại vốn liếng cho lần sau tái chiến.”