← Quay lại trang sách

BỔ SUNG THÊM (tt)

Cửu gia nghe xong, chau mày: “Muội vẫn còn chuyện chưa kể cho ta, người trong triều đều biết Hoắc tướng quân và Vệ tướng quân tuy là thân thích, nhưng quan hệ vô cùng căng thẳng, thậm chí do sự thiên vị cố ý của bệ hạ, người dưới trướng Hoắc tướng quân thường hay lăng mạ coi thường môn đệ của Vệ tướng quân. Nếu Lý phu nhân mâu thuẫn với Vệ thị chỉ vì muốn nhắm tới vị trí thái tử thì cô ta không cần phải đắc tội với Hoắc tướng quân, ngược lại nên lợi dụng mâu thuẫn giữa Hoắc tướng quân và Vệ tướng quân mới phải ra sức lôi kéo Hoắc tướng quân, làm sao cô ta lại đối phó với muội được? Mặc dù vụ này liên quan đến hoàng tử công chúa, nhưng hiển nhiên điều cô ta mong muốn hơn là muội…” Cửu gia không muốn đặt tôi và chữ không may ấy cạnh nhau, nên nói được nửa chừng thì không nói nữa.

Tôi mỉm cười chắp tay: “Thật không gì có thể giấu được huynh.” Giọng nhẹ nhõm, hy vọng làm dịu bầu không khí, nhưng không thành công, Cửu gia vẫn chau mày nhìn tôi.

Tôi đành thành thật thừa nhận: “Muội và Lý Nghiên quả có chút oán hận cá nhân, nhưng muội đã thề độc rồi, không nói ra được, kỳ thực lòng hận thù của cô ta với muội dữ dội thế này cũng là ngoài sức tưởng tượng của muội.”

Cửu gia khẽ gật đầu, không tiếp tục truy hỏi, nghĩ một lát rồi nói: “Quan trọng nhất là viên ngọc kia do ai lăn ra, nói cách khác, quan trọng nhất là phải tìm được kẻ lăn nó ra. Giang phu nhân tuy là người mào đầu, nhưng bà ta chẳng qua chỉ là một kẻ hồ đồ, chắc không biết gì cả, nhưng cô cung nữ làm lệnh chủ kia thì phải hỏi đây.”

“Muội cũng nghĩ thế, lúc đó nhìn thấy cô ta nhanh chóng ném thẻ tre vào trong ống, muội đã ngờ rằng thẻ tre đó căn bản chỉ là cô ta tự biên tự diễn, nhưng Lý Nghiên cho phép cô ta làm như thế, cho thấy đã tin tưởng tuyệt đối vào cô ta, người được Lý Nghiên bao che, rất khó mà hỏi được gì.”

Cửu gia nhếch miệng cười, nụ cười không giống với trước đây, mà mang vẻ lạnh lùng: “Thế thì khỏi cần hỏi, chỉ cần khiến Lý phu nhân phải chọn cách hy sinh cô ta là được.”

Tôi nghĩ ngợi chốc lát, tuy hiểu ý Cửu gia, nhưng không biết phải làm thế nào mới ép Lý Nghiên thỏa hiệp và lùi bước được. Từ bên ngoài loáng thoáng vọng vào tiếng kim loại va nhau, Cửu gia lộ vẻ bịn rịn: “Ta phải đi đây, muội cố nhẫn nhịn thêm hai ba ngày.”

Từ lúc Cửu gia đến, Duy Cơ chỉ trốn ở một góc, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc Cửu gia. Lúc này thấy Cửu gia sắp đi, cô chợt tiến ra khấu đầu ba cái. Cửu gia ngạc nhiên nhìn cô, nhưng không hỏi han nhiều, chỉ khách sáo đáp lễ: “Nhờ phu nhân chăm sóc Ngọc nhi.” Duy Cơ vội né lễ của Cửu gia, cứ khấu đầu lia lịa với vẻ hoảng sợ.

Cửu gia rời đi, mang theo ánh nắng duy nhất trong nhà giam, nhưng đã để lại ánh nắng trong tim tôi.

Thấy Duy Cơ vẫn sững sờ, tôi nhìn cô: “Muội biết Cửu gia?”

Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Muội đã từng trông thấy Cửu gia. Chẳng mấy người được trông thấy Cửu gia nhưng dân Tây Vực bọn muội thường nghĩ Cửu gia là người có trái tim bao la như trời, nên đều tôn kính gọi Cửu gia là ‘Thích Nan Thiên’[1]. Tây Vực hạn hán hơn Trung Nguyên, nhiều loài thảo dược không sinh trưởng được, người Hán hay bán thảo dược cho bọn muội với giá rất đắt, nhưng Thích Nan Thiên không chỉ mở tiệm bán thảo dược ở Tây Vực xa xôi với giá bằng Hán triều, mà mỗi lần có dịch bệnh hoành hành, hoặc lúc bọn muội bị cuốn vào cuộc chiến tranh giữa Hung Nô và Hán triều, Cửu gia lại cung cấp miễn phí thảo dược cho những người mất nhà mất cửa. Hồi muội chưa bị tuyển làm ca kỹ, từng chứng kiến Cửu gia chữa bệnh ngay giữa đường cho một đứa bé ăn xin bệnh nặng. Hôm đấy Cửu gia cũng mặt y phục trắng, tao nhã tinh khôi như tuyết trên đỉnh núi thần Thác Mộc Nhĩ, mà đứa bé thì thâm tím bẩn thỉu mưng mủ, nhưng Cửu gia vẫn ôm đứa bé vào lòng, sợ làm đau nó, nhất cử nhất động đều hết sức cẩn thận như đang ôm một báu vật quý giá. Sau này ở trong vương cung Khâu Từ, muội lại được trông thấy Cửu gia lần nữa, lúc đó tiểu vương tử vừa thử nghiệm xong một loại cung nỏ có uy lực rất mạnh, hưng phấn nhào tới ôm Cửu gia. Đấy là lễ tiết tôn quý mà biết bao nhiêu người ước mong, Cửu gia lại không hề động đậy, chỉ thoáng mỉm cười, muội có thể cảm nhận được sự cự tuyệt và lạnh nhạt trong lòng Cửu gia. Muội nghe lỏm được vài ba câu chuyện giữa bọn họ, nhớ lại cảnh tượng năm nào, mới đoán được đó chính là Thích Nan Thiên trong truyền thuyết. Thiên hạ này ngoài Cửu gia, còn ai có được trái tim như thế? Tuy cơ thể tàn tật, nhưng giọng nói và thần thái thì cao quý hơn tất cả mọi người. Lần nào trông thấy Cửu gia, đều thấy người đang cười, nhưng muội luôn cảm thấy người đang phải gánh vác rất nhiều thứ, bên dưới nụ cười kia thật ra là bao nhiêu mệt mỏi, nên muội vẫn nghĩ, sự kính trọng lớn nhất có lẽ chính là không làm phiền đến người. Cửu gia ở lại trong vương cung ba ngày, muội cũng chỉ ở đằng xa mà nhìn Cửu gia suốt ba ngày, ngày nào cũng cầu khẩn thần linh, chúc Cửu gia có một ngày được như người bình thường. Không ngờ hôm nay tái ngộ Cửu gia lần nữa, lại ở một nơi không thể tưởng tượng được thế này.” Duy Cơ nhoẻn miệng như cười, nhưng lại nhuốm nét thương tâm: “Được trông thấy một Thích Nan Thiên thế này thật tốt. Có thể phẫn nộ, có thể bực mình, cũng có thể yên tâm và thật lòng mỉm cười, không phải vị thần cô đơn lẻ loi nữa, nhưng trông người lại… lại đang… đau lòng.”

[1] Thích Nan Thiên: đấng cứu tinh.

Tôi im lặng ngoảnh mặt đi, không biết nên nhìn vào đâu, muốn thấy cái gì, chỉ muốn né tránh sự chất vấn và vẻ nài nỉ khó hiểu của Duy Cơ. Thích Nan Thiên, huynh ấy giải trừ cho khó khăn cho người khác, nhưng khó khăn của huynh ấy phải để ai giải trừ đây?

Sau hôm Cửu gia đến, cuộc sống của tôi và Duy Cơ được cải thiện khá nhiều, đồ ăn hằng ngày vừa miệng hơn, thậm chí sau bữa tối còn được uống thêm một hũ sữa bò.

Bởi vì tôi vẫn còn rất kén ăn, một miếng không trôi là không ăn nữa, nên Duy Cơ luôn nhường tôi những thứ tôi ăn được, món tôi thích ăn cô liền gắp hết cho tôi. Chia phần như thế, hai ngày này tôi cũng coi như được ăn no.

Trong bóng tối, Duy Cơ khẽ khàng nói: “Ngày mai chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

Tôi “ừ” một tiếng. Duy Cơ vô cùng tin tưởng Cửu gia, không hề bận tâm rằng sự vụ phức tạp đến ngần nào, chỉ cần biết Cửu gia đã nói nhẫn nhịn thêm hai ba ngày nữa.

Nửa đêm, tôi đang ngủ chợt choàng tỉnh, người đẫm mồ hôi, muốn gọi Duy Cơ mà không thành tiếng, châu thân thoắt nóng thoắt lạnh, bật ho rũ rượi, không còn chút sức lực nào cả.

May mà Duy Cơ ngủ không sâu, tấm thân run bần bật của tôi đã đánh thức cô. Vừa thấy bộ dạng của tôi, Duy Cơ đã khiếp đảm đến trào nước mắt, vội gào to ra bên ngoài để gọi người.

Thấy phản ứng của Duy Cơ, tôi như chết nửa cõi lòng. Duy Cơ luôn hành sự bình tĩnh, nay hoảng loạn thế này chứng tỏ bộ dạng hiện giờ của tôi e là đã đặt một chân vào Quỷ Môn quan rồi.

Gọi một lúc lâu mà không ai để ý, Duy Cơ vội cởi áo choàng đắp lên người tôi. Thân thể tôi đau như đang vỡ thành từng mảnh, chỉ hận không thể hóa ngay thành tro bụi, trốn khỏi nỗi đau như cực hình địa ngục này, ý thức dần dần chìm vào bóng tối.

Không được, tôi không thể ngủ được! Ngủ rồi có lẽ sẽ không còn đau đớn nữa, nhưng có người sẽ đau lòng, tôi đã hứa với Khứ Bệnh sẽ chăm sóc thật tốt cho mình và … đứa bé! Tôi rùng mình, gắng níu kéo sự minh mẫn cuối cùng, ra sức cắn vào lưỡi, máu trong miệng chảy ra, người cũng tỉnh táo lại ít nhiều.

Cơn đau ập đến quá lạ lùng, không giống mắc bệnh, mà giống trúng độc hơn. Không thể nói thành tiếng, tôi đành dùng ánh mắt ra hiệu với Duy Cơ. Duy Cơ quả thật thông minh vô cùng, thấy tôi nhìn về phía bình sữa lập tức nhấc bình sữa lên, bón sữa cho tôi. Máu trong miệng hòa lẫn với sữa bò từ từ trôi vào bụng, cảm giác buồn nôn cuộn lên như sóng, nhưng tôi vẫn ép buộc bản thân phải tiếp tục uống, bởi vì mỗi ngụm uống vào, có lẽ cơ hội sống sót của tôi lại thêm được một phần.

Duy Cơ ôm tôi khóc nấc: “Tiểu Ngọc, có chết cũng phải để muội chết trước. Là muội phản bội nương nương, làm vỡ tháp ngọc, vì sao muội không bị làm sao…” Đột ngột hiểu ra, nỗi sợ hãi và hối hận dâng đầy nét mặt cô: “Chúng ta đã đổi đồ ăn cho nhau, riêng mình tỷ đã trúng độc của cả hai người.”

Miệng toàn là máu, nhưng tôi vẫn cố cắn đầu lưỡi để duy trì sự tỉnh táo. Song cuối cùng, ý thức tôi vẫn chìm vào bóng tối, giữa tiếng khóc lóc cầu cứu của Duy Cơ.