Chương 17 Độc kế
Người như đang ngủ trên mây, nhẹ tựa lông hồng, có một cảm giác thoải mái khó tả, rất muốn cứ thế ngủ mãi, nhưng đôi chút tỉnh táo sót lại trong tâm trí lại liên tục nhắc nhở bản thân phải thức dậy, bất luận thế nào cũng phải thức dậy. Bản thân như thể bị tách thành hai người, một người nằm ngủ trên mây trắng, một người lơ lửng trong không trung nhìn chính mình đang nằm ngủ, ra sức kêu gào gọi người nằm trên mây: “Tỉnh dậy, mau mau tỉnh dậy.” Người đang ngủ vẫn không chút phản ứng, càng lúc càng mệt, mệt đến nỗi lúc nào cũng có thể ngã từ trên mây xuống, vỡ tan thành từng mảnh, thần trí cũng từ từ tiêu biến, nhưng người đang lơ lửng giữa không trung thì vẫn gắng sức kiên trì gào gọi hết lần này đến lần khác: “Kim Ngọc, ngươi phải tỉnh dậy, ngươi nhất định phải tỉnh dậy, ngươi có thể làm được, chỉ cần cố gắng mở mắt ra là ngươi sẽ tỉnh dậy, ngươi có thể làm được mà…”
Tôi có thể làm được, tôi nhất định làm được, có người đang đợi tôi cơ mà! Mí mắt nặng như một quả núi, nhưng cuối cùng tôi đã vất vả mở được mắt ra. Cửu gia mừng rỡ khôn xiết, mắt rưng rưng lệ, bỗng ôm chầm lấy tôi: “Ngọc nhi, ta biết muội nhất định sẽ tỉnh dậy.”
Duy Cơ vừa cười vừa lau nước mắt: “May mà Cửu gia đón tỷ về ngay chứ không cho đợi đến bình minh. Vừa có phán quyết là cầu bệ hạ thả người, ngay giữa đêm khuya. Nếu không muội dù có chết cả trăm lần cũng không thể bù đắp tội lỗi này.”
Nhật Đê lặng lẽ nhìn tôi khẽ mỉm cười, mắt cũng ánh lệ, Tiểu Phong ngồi bên cạnh chỉ tay vào tôi nói: “Nữ nhân thật phiền phức, chỉ biết làm cho người khác lo lắng!” Lời chưa nói hết, giọng gã đã nghẹn ngào, vội ngoảnh mặt đi.
Xem ra tôi thực sự vừa dạo một vòng trước Quỷ Môn quan, thậm chí y thuật của Cửu gia còn không dám bảo đảm cho sinh mạng của tôi, khiến mọi người đều lo lắng.
Tôi nhẹ nhàng lần tay lên bụng, biết đứa bé an toàn mới hoàn toàn yên tâm.
Mắt Cửu gia đỏ ngầu, thân hình tiều tụy khó tả, một người dung mạo luôn luôn nho nhã như huynh ấy mà cũng có lúc y phục nhăn nhúm, xem ra đến giờ vẫn chưa thay đồ.
Trong lòng tôi muốn nói một tiếng “cảm ơn”, nhưng biết là không đủ, hai chữ này quá nhẹ, mà cảm giác ở sâu trong tim, tôi không muốn để huynh ấy biết, có rất nhiều thứ chỉ có thể để nó vĩnh viễn chìm vào nơi sâu nhất của đáy lòng, nói ra ngược lại chỉ làm cho nhau thêm đau khổ.
Tôi khàn khàn giọng hỏi: “Mọi chuyện xong cả chưa?”
Cửu gia nhìn tôi không chớp mắt, căn bản chưa hề nghe thấy mấy lời tôi nói. Tôi không dám nhìn huynh ấy, đảo mắt sang Nhật Đê. Thạch Phong nhanh nhảu đáp: “Tỷ hôn mê gần bốn ngày bốn đêm, chuyện lớn bằng trời cũng phải xong.”
Nhật Đê bình tĩnh nói: “Viên ngọc thạch là âm mưu của cung nữ làm tửu lệnh chủ ở bữa tiệc. Cô ta là người của Doãn tiệp dư, người mới được bệ hạ sắc phong, Doãn tiệp dư vốn muốn lợi dụng cơ hội này một tên trúng hai đích, để Vệ hoàng hậu và Lý phu nhân xích mích đối đầu, cô ta ở giữa ngư ông đắc lợi. Sau khi sự việc được điều tra, cung nữ sợ tội tự sát, Doãn tiệp dư bị tước phong hiệu, giam vào lãnh cung.”
Tuy Lý Nghiên chưa hại được Vệ hoàng hậu, nhưng đã tiêu diệt được một kẻ thù tiềm ẩn khác. Doãn tiệp dư, cô gái có nụ cười rạng rỡ tươi tắn, phong thái khí chất khác hẳn với vẻ quyến rũ mê hồn của Lý Nghiên, mới được Lưu Triệt sủng ái chưa đầy nửa năm, đã bị hai thế lực to lớn hạ gục, phải vào lãnh cung mà vẫn chưa hiểu tại sao.
Tôi bỗng rùng mình. Kim Ngọc à, Kim Ngọc! Ngươi vẫn còn thời gian rảnh mà cảm thán cho việc người khác chưa hiểu vì sao ư? Chẳng lẽ ngươi là người thông minh chắc? Nếu không có Cửu gia, có khi người đã đi gặp Diêm vương mà cũng chưa hiểu vì sao rồi. Không được đánh giá thấp Lý Nghiên, cũng không được mềm lòng với nàng ta nữa, nếu không chỉ sợ sẽ hại chính mình, khiến kẻ thù cười, còn người thân thì khổ.
“Muội bị trúng độc à?”
Cửu gia không trả lời, vẫn trầm mặc.
Tôi ngoảnh lại, mới phát hiện ra trong lúc chúng tôi nói chuyện, huynh ấy đã ngả người ra thành giường ngủ gật rồi. Duy Cơ liếc tôi: “Gần bốn ngày bốn đêm, Cửu gia chưa hề chợp mắt, một mực trông nom bên giường tỷ, bọn muội khuyên giải thế nào cũng vô dụng.”
Tôi chăm chú nhìn sắc mặt hao gầy mệt mỏi của Cửu gia, lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Tiểu Phong nhìn Cửu gia với vẻ lo lắng, tôi vội nói: “Đừng kinh động đến Cửu gia, để huynh ấy ngủ ở đây đi! Chuyển ta sang giường bên ngoài.”
Duy Cơ và Tiểu Phong giúp Cửu gia đặt mình lên gối, tháo giày, còn đặt dưới chân giường một chậu nước đá giúp chống nóng. Duy Cơ vừa định quay người rời đi, Cửu gia lúc ngủ say, mơ màng túm tà váy của cô, lẩm bẩm gọi: “Ngọc nhi, đừng bỏ ta, đừng…” Ba người trong phòng đều nhìn sang tôi, lập tức đảo mắt đi.
Duy Cơ muốn kéo vạt váy ra, song Cửu gia một mực không thả lỏng tay, lông mày nhíu chặt lại: “Lần này không buông tay, sẽ không buông tay…”
Tiểu Phong toan tiến đến giúp, nhưng Duy Cơ lắc đầu ngăn gã lại: “Cứ để thế đí! Ít nhất trong giấc mơ Cửu gia có thể vui vẻ ít nhiều.”
Nhật Đê khẽ thở dài, đưa kéo để Duy Cơ cắt vạt váy. Cửu gia nắm mảnh vải trong tay, lông mày từ từ giãn ra. Tôi ngả đầu ra gối, lòng tràn ngập đau đớn.
Nhật Đê thông cảm ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ vai tôi: “Muội vừa hỏi về việc trúng độc nhỉ?”
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần. Sự việc đi đến nước này, quan hệ giữa tôi và Lý Nghiên đã không còn cách nào cứu vãn, Cửu gia vừa mới rút khỏi mọi việc ở vũng lầy Trường An này thì lại bị tôi cuốn trở về, hơn nữa còn là về vòng xoáy lớn nhất trong vũng lầy ấy - hoàng tử đoạt đích. Cho dù là vì ai, tôi cũng bắt buộc phải lên lại tinh thần.
Nhật Đê thấy tôi nghiêm túc lắng nghe, khẽ gật đầu tán thưởng: “Mấy ngày nay Cửu gia bận cứu muội nên gác lại rất nhiều chuyện, chúng ta hỏi Cửu gia là người nào hạ độc, Cửu gia chưa trả lời, nhưng ta đoán là Lý phu nhân. Chắc chắn bệ hạ đã biết muội bị trúng độc, thái y và dược liệu hiếm có khó tìm từ trong cung được gửi ra liên tục mặc dù không nói rõ là cho ai và để làm gì. Mọi người đều đang giả vờ hồ đồ mà thôi! Xét động thái này của bệ hạ, trong lòng người ắt cũng rất lo lắng, và…” Nhật Đê ngập ngừng: “Vô cùng ưu tư.”
Nếu thực sự có chuyện bất trắc, một xác hai mạng, đằng Lưu Triệt có thể tiếp tục bưng bít tin tức, nhưng Cửu gia nhất định sẽ cho Hoắc Khứ Bệnh biết, Hoắc Khứ Bệnh tính khí như thế, lại đang nắm quân đội trong tay, Lưu Triệt quả thật phải lo lắng. Nghĩ đến đây, bất chợt rùng mình, Lý Nghiên thật ra không phải vì oán thù cá nhân, mục đích cuối cùng của nàng ta hóa ra vẫn là thiên hạ của Đại Hán. Tuy Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh không hòa hợp, nhưng dù sao vẫn cùng góc cùng gác, có họa cùng chịu, lần này nếu mọi việc diễn ra đúng ý Lý Nghiên, nội bộ triều đình Đại Hán chắc chắn sẽ đại loạn, cho dù cuối cùng Lưu Triệt có thể lập lại trật tự, thì nguyên khí cũng bị tổn thương, không còn thời gian đâu mà quản Tây Vực.
Duy Cơ vội lấy khăn tay lau mồ hôi cho tôi: “Mấy chuyện này để sau nói tiếp đi! Bây giờ trước hết phải điều dưỡng cơ thể cho tốt đã.”
Tôi nói: “Thoát chết phen này, càng thêm lo lắng. Cứ nói đi, không sao cả, phải nói chuyện cho rõ ràng, giải tỏa mắc mứu trong lòng thì ta mới có thể yên tâm nghỉ ngơi. Nếu không sẽ luôn lo âu lần tới bị đánh lén thế nào, càng không thể ngủ ngon được.”
Nhật Đê nói: “Điều đáng nói là quan hệ giữa muội và Lý phu nhân từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt, rất nhiều người đều cho rằng hai người thân như tỷ muội. Còn Hoắc tướng quân và Vệ thị về chính trị lại không hề thân thiết, thậm chí còn đối kháng với Vệ đại tướng quân thế lực trong quân doanh, cho dù Lý phu nhân muốn thay con trai mình tranh giành ngôi vị thái tử, cũng không có lý do hay động cơ gì để ép muội vào chỗ chết. Chưa kể Lý phu nhân đang được sủng ái, không có chứng cớ vững chắc như núi, bệ hạ căn bản sẽ không tin, ngược lại còn hoài nghi Vệ thị vì sợ hãi Lý thị phân rẽ quyền lực trong triều đình của họ nên mới gài bẫy hiểm, bởi thế việc trúng độc dù có truy cứu cũng không thu được kết quả gì.”
Tôi thở dài: “Lý Nghiên đã dám làm, khẳng định cũng đã thu xếp ổn thỏa đường lui và người lĩnh tội rồi, chẳng may có chuyện gì chưa biết sẽ đem kẻ vô tội nào ra làm vật hy sinh. Chuyện xảy ra đã xảy ra rồi, ta cũng chẳng muốn đi sâu. Ngược lại, chuyện làm vỡ tháp ngọc khiến hoàng tử bị thương, Cửu gia làm thế nào mà khiến cho Lý Nghiên lùi bước?”
Nhật Đê lắc đầu tỏ ý không rõ: “Ta chỉ biết Cửu gia và bệ hạ có mật đàm một lần. Cụ thể nói gì, chỉ có Cửu gia và bệ hạ biết. Sau buổi nói chuyện, bệ hạ bất ngờ hạ lệnh cho Cửu gia phụ trách điều tra sự việc. Có lẽ Lý phu nhân cảm thấy một Vệ hoàng hậu đã khó xô đổ rồi, lại thêm thế lực bí hiểm của Cửu gia, thà hy sinh một con tốt nhỏ để trừ khử một kẻ thù đang trở nên ngày càng nguy hiểm, còn hơn tiếp tục đi sâu vào vụ này.