Chương 17 (2)
Tôi “hừ” một tiếng: “Đời nào có chuyện không đi sâu? Căn bản là vẫn còn hậu chiêu, mà chiêu sau càng nham hiểm hơn chiêu trước, giả vờ buông tay lơ là một chút trước mắt mọi người, rồi một mặt hạ độc ta, một mặt còn để Vệ hoàng hậu giúp nàng ta trừng trị Doãn tiệp dư, sau này còn ngộ nhỡ bệ hạ nhớ đến ưu điểm của Doãn tiệp dư mà sinh lòng oán trách, thì sẽ đổ cả cho Vệ hoàng hậu.”
Nhật Đê và Duy Cơ đều lộ vẻ kinh sợ, Duy Cơ lẩm bẩm: “Ngay từ đầu đã giăng hết vòng này đến vòng khác, tâm cơ thật cẩn mật đáng sợ.”
Tôi nói với Nhật Đê: “Thực sự xin lỗi huynh, lẽ ra huynh ở Hán triều có thể sống bình ổn yên tĩnh, vậy mà lại bị muội kéo vào cuộc phân tranh trong cung đình này.”
Nhật Đê nắm tay Duy Cơ cười nói: “Gặp nguy nan mới biết lòng người, đời này được kết giao với những người bạn có thể giao phó sinh tử là sung sướng lắm rồi, dù phải trả giá gì cũng đáng. Nếu không có muội, ở Hán triều này làm sao ta kết bạn được với những nhân vật như Hoắc tướng quân và Cửu gia, với những người nghĩa khí như Thiên Chiếu và Tiểu Phong, việc như thế này, muội kéo vào mấy cuộc nữa, ta cũng sẵn lòng.”
Duy Cơ cũng nở nụ cười: “Muội cũng sẵn lòng. Trước đây nghe kể chuyện nói cái gì mà một lời hứa gửi gắm tử sinh, luôn thấy khó tin, nhưng sau khi quen biết tỷ và Nhật Đê, muội tin rồi. Căn bản không cần phải hứa, một chiếc nhẫn là đủ rồi.”
Tiểu Phong làu bàu: “Đệ thì không sẵn lòng đâu, tiểu gia này chỉ muốn làm ăn thật tốt rồi kiếm tiền, tỷ sau này còn gây chuyện thì tốt nhất đừng làm phiền đến đệ.”
Duy Cơ nhăn mũi, lộ vẻ thắc mắc, nghiêng đầu dịu dàng hỏi: “Thế ai là người đầu tiên bỏ việc làm ăn chầu chực ở đây suốt mấy ngày đêm, còn kêu gào đòi đi ám sát Lý phu nhân báo thù cho Ngọc tỷ tỷ? Và ai nhìn thấy Tiểu Ngọc tỉnh lại thì bất ngờ quay đi gạt nước mắt?”
Tiểu Phong nhảy dựng lên lao ra ngoài, kêu to: “Đệ làm thế là vì Cửu gia, còn vì cả gia gia ta nữa.”
Ba người chúng tôi nhìn theo Tiểu Phong, rồi nhìn nhau mỉm cười. Tôi thấy lòng rất ấm áp vui vẻ, bao nhiêu u ám sinh ra vì Lý Nghiên đều tan biến. Có bạn thế này, cần gì phải hối tiếc ăn năn?
Cửu gia muốn tôi ở lại Thạch phủ. Thiên Chiếu, Nhật Đê và Hồng cô cũng khẩn nài tôi lưu lại. Trần thúc vốn muốn ngăn cản, nhưng khi Cửu gia hỏi “Ngươi có dám đảm bảo tất cả mọi người trong Hoắc phủ đều đáng tin cậy không,” vẻ mặt Trần thúc phức tạp, sững sờ một lúc rồi thở dài, hành đại lễ với Cửu gia: “Đều tại lão nô không làm tròn bổn phận, tướng quân trở về, nhất định sẽ đích thân đến tận nhà cảm tạ Cửu gia đã giúp chăm sóc Ngọc cô nương.”
Bàn tay đang đặt trên xe lăn bỗng siết chặt lại, rồi từ từ nới ra, Cửu gia mỉm cười hơi cúi đầu đáp lại. Thiên Chiếu hừ một tiếng: “Tiểu Ngọc từ lúc đến thành Trường An đã sống ở Thạch phủ, chúng ta vốn là bạn cũ, không cần Hoắc tướng quân cảm ơn.”
Trần thúc đã đạt được mục đích nên cũng không so đo mấy lời lạnh nhạt của Thiên Chiếu, chỉ dặn dò tôi vài câu rồi xoay người rời đi.
Nhật Đê vừa buồn cười vừa khó xử, nhìn tôi lắc đầu, Duy Cơ có vẻ bất mãn, còn tôi chỉ biết gượng cười. Bất kể Cửu gia hay Khứ Bệnh, một cô gái gặp được một trong hai người rồi được ái mộ cảm mến, đã là phúc phận to lớn nhất trên đời, nhưng khi hai phúc phận to lớn như vậy cộng vào nhau, thì không phải là một cộng một bằng hai, hạnh phúc nhân đôi, mà là chỉ cần bất cẩn sẽ làm cả ba người đều suy sụp.
Lại ở Trúc Quán lần nữa, tre xanh vẫn xanh rờn, bồ câu trắng vẫn nhẹ nhàng vỗ cánh tung bay, nhưng người đã hoàn toàn khác. Tôi chôn giấu mọi cảm xúc của mình trong lòng, Cửu gia cũng cố gắng che giấu tâm trạng, ngoài mặt chỉ mỉm cười nhạt nhòa như gió xuân.
Thỉnh thoảng, tôi vô ý nghiêng đầu hoặc ngoái đầu nhìn lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt huynh ấy đang chăm chú nhìn tôi. Từng gợn sóng cuộn lên trong đôi mắt đen kịt âm u vô biên kia, nỗi xót xa và đau khổ trong chốc lát biến ngay thành một nụ cười, trái tim tôi co thắt, vội giả bộ như chưa nhìn thấy gì, quay đi chỗ khác, nhưng trong lòng đã đầy thương tích.
Ăn uống nghiêm ngặt tuân theo dặn dò của Cửu gia, lúc nào nghỉ ngơi, lúc nào hoạt động vừa phải, một tháng sau cơ thể đã hoàn toàn hồi phục trở lại. Tôi liên tục truy hỏi Cửu gia đã nói gì với Lưu Triệt, và rốt cuộc đã hứa hẹn với Lưu Triệt điều gì khiến Lưu Triệt để huynh ấy phụ trách điều tra vụ tháp ngọc, nhưng Cửu gia chỉ cười mà không trả lời.
Từ sau lần “bị ốm”, Lưu Triệt thường sai thái y sang khám bệnh, còn thường hay ban thuốc, bên hoàng hậu cũng cử người trong cung đến thăm hỏi. Buồn cười nhất là Lý Ngiên cũng sai người hầu đến ân cần hỏi thăm, còn viết thư truyền dạy kinh nghiệm dưỡng thai của nàng ta, từng câu từng chữ đều chứa đựng sự quan tâm lo lắng, Lưu Triệt mà nhìn thấy chắc phải cảm động lắm vì Lý Nghiên không quên bạn cũ, tình cảm tỷ muội sâu sắc thật!
Mỗi lần nhìn thấy người của Lý Nghiên, Tiểu Phong đều bừng bừng nổi giận, bộ dạng như muốn rút dao ra đâm, nhưng bắt gặp ánh mắt Cửu gia, đành ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ.
Đợi người ta đi rồi, Tiểu Phong lại ra trước mặt tôi giẫm chân chửi mắng, nào là làm ăn cũng phải mánh mung nham hiểm, nhưng chưa bao giờ gặp kẻ nào nham hiểm đến mức này, nào là các người giỏi kiềm chế thật, vẫn tươi cười tiếp đãi bọn chúng được. Thiên Chiếu khuyên nhủ hai lần, nhưng không khuyên nổi, đành để mặc Tiểu Phong.
Có lần Cửu gia nghe thấy, trừng mắt nhìn Tiểu Phong rất lâu, nhìn đến nỗi tay Tiểu Phong nổi da gà, Tiểu Phong sờ đám da gà ấy, im thin thít. Hiếm thấy con cua này chịu nhún nhường, tôi che quạt lụa cười vụng.
Cửu gia lạnh nhạt bảo Tiểu Phong: “Sau này Lý phu nhân sai người đến đều do ngươi phụ trách tiếp đãi. Nếu phạm phải bất kỳ sai sót thì đừng ở thành Trường An nữa, đi Tây Vực mà giúp Đại ca và Nhị ca một tay.”
Tiểu Phong cúi mặt, một mình đứng im tại chỗ hơn hai canh giờ. Tôi và Thiên Chiếu nói thế nào, gã cũng như không nghe thấy.