Chương 22 An nhàn tự tại-
Hoắc Khứ Bệnh đối với việc đánh trận luôn dũng mãnh xông lên, nhưng lại đắn đo suy nghĩ chuyện đi gặp Dật nhi, chỉ sợ sẽ có sơ hở. Mỗi lần tôi hỏi, hắn liền tỉ mỉ phân tích các loại nguy hiểm tiềm ẩn. Tôi cảm thấy hắn cẩn thận quá mức, đến nỗi hơi giống kiểu khéo lo trời sập, nhưng nghĩ tâm tình gấp rút muốn gặp được đứa bé của hắn chưa chắc đã kém tôi, đành kiềm chế bản thân mình không hỏi gì thêm, lặng lẽ đợi ngày hắn cảm thấy đã chuẩn bị tốt.
Đợi đi đợi lại, lại đợi được Vệ Kháng gây chuyện ngoài ý muốn.
Theo bẩm báo của quân do thám, gần A Khắc Tái có thế lực Hung Nô còn sót lại, nhưng Hoắc Khứ Bệnh không muốn nhiều chuyện. Thứ nhất, hắn cho rằng đám tàn quân Hung Nô này đã không thể lập thành quân đội Hung Nô, bọn họ toàn là những người khi lâm trận tháo chạy, hoặc vi phạm kỷ luật quân đội, vì sợ bị trừng phạt nên không dám quay lại Hung Nô, chỉ có thể sa chân làm đạo tặc, lấy việc cướp bóc sinh sống, mà trộm cướp là trách nhiệm của quan phủ địa phương, là nội chính thuộc về các nước Tây Vực. Thứ hai, hắn chẳng thèm đi bắt mấy tên cường đạo.
Nhưng Vệ Kháng hiển nhiên không đồng ý với cách nghĩ của hắn, vì thế còn tranh cãi với Hoắc Khứ Bệnh, các thủ hạ trong quân đội đều khó xử, một người là con trai của Vệ Thanh Đại tướng quân, thân thiết với thái tử, còn là em họ của Hoắc Khứ Bệnh, một người là Phiêu Kỵ Đại tướng quân, hiện giờ được hoàng đế vô cùng trọng dụng, mặc dù hai người tranh cãi, nhưng chung quy vẫn là máu mủ ruột thịt, có khi chỉ quay người lại là sẽ làm lành thôi, đến cả Triệu Phá Nô cũng không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi giữa hai anh em, cho nên ai ai cũng vâng vâng dạ dạ, tránh càng xa càng tốt.
Hoắc Khứ Bệnh nhường nhịn Vệ Kháng nhiều lần, thực sự mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Hiện giờ ta là tướng quân dẫn binh, không đến lượt ngươi khoa tay múa chân, đợi đến ngày ngươi có tài cầm quân, ta dĩ nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”
Một câu nói khiến toàn bộ lời nói chưa ra khỏi miệng của Vệ Kháng đều phải nuốt ngược vào trong, Vệ Kháng trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh đầy căm ghét, miệng lẩm bẩm: “Dù gì cũng không phải họ Vệ, căn bản không cùng một lòng với bọn ta, phụ thân đã nuôi một con sói rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng trừng mắt nhìn Vệ Kháng không nói câu nào. Tôi thầm thở dài, nếu không phải trên người Hoắc Khứ Bệnh mang dòng máu Vệ thị, thì mười Vệ Kháng cũng đã bị hắn giết từ lâu rồi.
Vệ Kháng trừng mắt nhìn lại Hoắc Khứ Bệnh một lúc lâu, bỗng mỉm cười, nho nhã hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh: “Phiêu Kỵ Đại tướng quân, mạt tướng cáo lui trước”. Quay người vén rèm rời đi.
Lúc hắn và Hoắc Khứ Bệnh đối đầu, tôi chẳng cảm thấy gì, nhưng nụ cười vừa nãy của hắn lại khiến lưng tôi chợt lạnh run, cứ thấy quái lạ trong lòng, nhưng không nói được là quái lạ ở đâu.
Vốn tưởng rằng sự việc đến đây là hết, không ngờ Vệ Kháng to gan tự mình dẫn binh trong đêm khuya đi A Khắc Tái, đợi đến lúc Hoắc Khứ Bệnh biết, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Hoắc Khứ Bệnh giận dữ: “Đợi hắn quay về lập tức tống khứ hắn về Trường An.”
Tôi và Triệu Phá Nô nhìn nhau cười khổ: “Còn xem hắn có sống xót quay về không, khu vực gần A Khắc Tái[1] trải qua vài nghìn năm hứng gió phơi nắng, địa mạo vô cùng đặc thù, các vách đá như cột cát đan lồng vào nhau rất khúc khuỷu, tạo thành mê cung, đi vào buổi tối càng thấy đất đá bay mù trời, giống như ma khóc quỷ gào, bị người địa phương gọi là thành ma quỷ Ô Nhĩ Tô, nếu đạo tặc thông minh dẫn dụ bọn họ vào mê cung, nấp ở chỗ bí mật nhắm bắn tên thì dễ như trở bàn tay, chỉ sợ toàn quân sẽ bị tiêu diệt.”
Hoắc Khứ Bệnh mắng thì mắng, nhưng người thì vẫn phải cứu. Tôi muốn đi theo, nhưng hắn khăng khăng không cho tôi đi: “Ta đi lại tự do giữa vài vạn người Hung Nô, nàng đi còn lo lắng mấy trăm kẻ cường đạo có thể hãm hại ta? Ta đi cùng Triệu Phá Nô, ở đây không có ai tin tưởng được, nàng giúp ta trông giữ quân doanh.”
Thái độ của hắn kiên quyết, nói cũng có đạo lý, tôi chỉ có thể đồng ý: “Cho dù cứu được người hay không, nhất định phải mau rút lui khỏi thành ma quỷ Ô Nhĩ Tô trước khi trời tối.”
Hắn cười gật đầu, thúc ngựa lên đường, bỗng quay người lại, nhìn tôi chăm chú một lúc, khom người xuống, trước mặt vài trăm binh sĩ nghiêm trang đứng đợi, hôn lên trán tôi: “Chẳng bao lâu nữa có thể nữa được gặp Dật nhi rồi.”
“Gì cơ?” Tôi không ngại xấu hổ, lòng đầy ngờ vực hỏi.
Ngựa của hắn đã phi nhanh như tên bay, trong khói bụi cuồn cuộn, vài trăm binh sĩ biến mất cuối đường chân trời.
Đợi từ sáng sớm đến giữa trưa, từ giữa trưa đến chiều tối, lòng tôi càng lúc càng bất an. Sau khi đi lại mấy vòng trong phòng, tôi lao ra khỏi phòng, vừa tung người lên ngựa, liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa.
Tôi nhẹ hẳn lòng, tự giễu mình nghĩ nhiều, đây không phải là Trường An, chỉ cần không dính vào âm mưu quyền lực thân tình, sẽ không gì có thể trói buộc bước chân của Hoắc Khứ Bệnh.
Tôi vội vã ra trước nghênh đón: “Vệ Kháng an toàn không?”
Sắc mặt Triệu Phá Nô tái mét, không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi cũng nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ và hoảng sợ của Vệ Kháng, còn có sắc mặt ảm đạm của Nhậm An. Nhưng vẻ ảm đạm của Nhậm An không giống với thường ngày, mà giống ngày ấy sau khi Hoắc Khứ Bệnh bắn chết Lý Cảm, vẻ mặt hắn nhìn Hoắc Khứ Bệnh lúc đó, dưới vẻ ảm đạm u ám lộ nét đắc ý mơ hồ.
Tôi không kìm được lùi lại hai bước, run giọng hỏi: “Khứ Bệnh đâu?”
Triệu Phá Nô cúi đầu, im lặng nhường đường, đám người cũng theo hắn tách ra nhường đường, hai binh sĩ khênh một cái cáng nhỏ chạy đến, Hoắc Khứ Bệnh yên lặng nằm trên cáng, gương mặt trắng bệch, không một cử động.
Chân tôi mềm nhũn chỉ muốn ngã quỵ xuống đất, Triệu Phá Nô vội vã đưa tay ra đỡ lấy tôi, quân y vừa bắt mạch cho Hoắc Khứ Bệnh, vừa nhanh nhảu nói: “Tướng quân vẫn còn sống.”
Tôi bám lấy cánh tay Triệu Phá Nô, hít vào mấy hơi thật sâu, ép mình đứng thẳng dậy: “Có chuyện gì? Nguy hiểm thế nào?”
Chú thích:
[1] Hay còn gọi là Aksai Chin, hiện là khu vực tranh chấp giữa Trung Quốc và Ấn Độ.