← Quay lại trang sách

Chương 22 (2) -

Triệu Phá Nô đưa cho tôi hai mũi tên được bọc trong vải: “Tướng quân vì cứu Vệ Kháng, mảo hiểm xông vào thành ma quỷ Ô Nhĩ Tô, vì đối phương quen thuộc địa hình bên trong chật hẹp, bọn ta không thể tập hợp tác chiến, chỉ có thể chia ra đón địch, trong lúc hỗn chiến, tướng quân bị trúng hai mũi tên, không vào chỗ yếu hại, nhưng… nhưng trên mũi tên có độc.”

Tôi nhất thời nổi giận, tay siết chặt lại hai mũi tên bị bẻ cong, tôi quăng đại tên đi, nhưng rồi suy nghĩ lại liền dùng vải bọc lại. Lúc cúi đầu nhặt tên, nhìn thấy nét mừng rỡ loáng qua trên mặt Nhậm An và Vệ Kháng, trong nháy mắt lại lộ ra vẻ thất vọng.

Tôi nói với Triệu Phá Nô: “Làm phiền tướng quân bảo bọn họ đi cả đi!” Không lâu sau, tất cả mọi người đều lặng lẽ rời đi.

Vệ Kháng lắp bắp hỏi: “Còn cần giúp đỡ không? Bọn ta có phải lập tức quay về Trường An không? Có lẽ ở đấy có đại phu giỏi hơn có thể giải độc.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn, nghiến từng chữ một qua kẽ răng: “Ta chỉ muốn ngươi lập tức biến mất khỏi mắt ta, nếu không ta sợ ta nhất thời không kiềm chế được sẽ phế ngươi trước.”

Vệ Kháng giận tím mặt, xông ra muốn động thủ, Triệu Phá Nô vừa định kéo tôi tránh ra, Nhậm An đã chắn Vệ Kháng lại, gượng kéo hắn bỏ đi. Triệu Phá Nô vừa nãy một mực kiềm chế, lúc này nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn họ, trong mắt cũng bừng bừng lửa giận.

“Trong trận chiến với bọn đạo tặc, Vệ Kháng và Nhậm An thõng tay đứng nhìn?”

Triệu Phá Nô cúi đầu, thấp giọng nói: “Lúc đó địa hình phức tạp, mạt tướng không nhìn thấy gì rõ ràng, không dám nói lung tung.”

Quân y kiểm tra vết thương trên người Hoắc Khứ Bệnh. Tôi ngồi xổm xuống, hai tay ôm gối, nắm lấy tay của Hoắc Khứ Bệnh, tay hắn vo lại thành nắm đấm, nắm tay lạnh cóng, tôi vừa khẽ xoa tay hắn, vừa chầm chậm mở lòng bàn tay ra, bỗng nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn có chữ “Dật” được viết bằn máu. Chữ viết đã cực kỳ mơ hồ, thoạt nhìn chỉ thấy giống một vết xước vô tình trong lúc chiến đấu, nhưng vì tôi cực kỳ nhảy cảm với chữ này, nên lập tức nghĩ ra.

“Mang chút nước lại đây, trên tay tướng quân có máu.” Tôi vừa lau sạch vết máu trên tay Hoắc Khứ Bệnh, vừa nhíu mày trầm tư.

Quân y thở dài một tiếng, quỳ xuống trước mặt tôi: “Cô nương nghĩ cách mau mau quay lại Trường An đi! Độc tố trên hai mũi tên này là hai loại khác nhau, tiểu nhân bất tài, một loại cũng không thể giải được.”

“Ngươi dám bảo đảm trước khi đến Trường An sẽ không phát độc không? Tướng quân còn chịu được mấy ngày mấy đêm lắc lư đi đường dài không?” Tôi cố nén nước mắt hỏi.

Quân y cúi đầu càng thấp, trái tim tôi cũng theo đầu của hắn mà dần dần chìm xuống. Bàn tay lạnh cóng trong tay trở thành nguồn sức lực duy nhất chống đỡ tôi tiếp tục đối diện tất cả, tôi nhất định phải kiên cường, tôi còn phải xua sự lạnh giá trên người hắn đi: “Ngươi lùi ra trước đi!”

Tôi lặng lẽ suy nghĩ một lúc: “Triệu tướng quân.”

“Mạt tướng có mặt!”

“Ra lệnh cho người đáng tin cậy nhất lập tức quay về Trường An dẫn thái y tốt nhất đến đây. Phong tỏa toàn bộ thành Tửu Tuyền, không cho phép bất kỳ ai ra vào, tuyệt đối không để tin tức bị lộ, người có biết chiến thần bất bại Hoắc Phiêu Kỵ có ý nghĩa gì với Hung Nô và các nước Tây Vực không?” Tôi lấy binh phù từ trong người Hoắc Khứ Bệnh ra, đưa cho hắn, “Nếu có người muốn tự do ra vào, chém!”

Triệu Phá Nô cân nhắc trong chốc lát, quỳ một gối, tiếp nhận binh phù, nhưng vẫn do dự chưa lên tiếng, tôi nói: “Nếu Vệ Kháng và Nhậm An muốn gây sự, ngươi chém Nhậm An, Vệ Kháng sẽ không náo loạn được nữa, đạo lý giết gà dọa khỉ chắc ngươi hiểu, ta mà muốn giết Vệ Kháng, cũng sẽ không chọn thời cơ thế này.”

Vẻ mặt của Triệu Phá Nô nhẹ hẳn, song trong mắt vẫn còn nét nghi hoặc, vội nói: “Mạt tướng đã hiểu.”

“Lấy danh nghĩa của Phiêu Kỵ tướng quân để chiêu mộ danh y dân gian khắp nước Tây Vực, cứ nói… cứ nói… một cô gái đi theo hầu bên cạnh tướng quân ăn nhầm thức ăn bị ngộ độc, nhưng âm thầm bí mật tiết lộ người này là mẫu thân của Hoắc Thiện.”

“Tuân lệnh!”

“Sau khi đại phu các nước Tây Vực đến, chỉ cho phép vào không cho phép ra. Chia đại phu trong quân doanh làm hai nhóm, luân phiên ngày đêm trông giữ ngoài phòng, khi nào gọi phải có mặt. Trước mắt có mấy việc này đã.”

Triệu Phá Nô đứng dậy muốn đi, tôi lại quỳ gối xuống trước mặt hắn, hắn hết sức giật mình, luống cuống muốn đỡ, lúc chạm vào cánh tay tôi, mặt liền ửng đỏ, bản tay hơi run rẩy.

“Triệu tướng quân, hai lần nhờ giúp, đại ơn không thể dùng lời cảm tạ hết, Kim Ngọc chỉ có thể khắc ghi trong lòng.”

Hắn đột ngột đứng dậy, vội vã chạy ra ngoài: “Cô nương không cần làm thế, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

Người đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại tôi và Hoắc Khứ Bệnh. Sự kiên cường ngoài mặt của tôi trong nháy mắt sụp đổ, túm lấy bàn tay Hoắc Khứ Bệnh đưa lên miệng cắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ cắn mạnh: “Khứ Bệnh, nếu đây là cái bẫy chàng và Cửu gia sắp đặt, thiếp nhất định một năm cũng không nói chuyện với chàng… chàng dọa thiếp thế này…” Lời còn chưa nói hết, nước mắt đã tràn ra: “Không, chỉ cần chàng bình an, thiếp sẽ không so đo gì nữa… thiếp không tức giận, chỉ cần chàng bình an…”

Nước mắt từng giọt tràn ra rơi xuống lòng bàn tay hắn, tạo thành một vũng nước mắt nhỏ, phản chiếu gương mặt trắng bệch của bản thân, nỗi đau khổ và sự giày vò tràn ngập trong mắt.

Uy nghi của Đại Hán triều hiện giờ đích thực khiến các nước Tây Vực vô cùng kinh sợ.