Chương Tám
“Hãy xem xét mọi việc, điều chi lành thì giữ lấy.”
Thánh Kinh Tân Ước, 1 Têsalônica, 5:21
Madelyne ngồi bên mép giường, với đôi chân mạnh khỏe sẵn sàng hoạt động. Một tiếng gõ cửa rụt rè vang lên chỉ vài phút sau khi Duncan rời khỏi. Madelyne lên tiếng và một người hầu bước vào phòng. Người phụ nữ gầy gò và hốc hác, với đôi vai cúi khom và những nếp hằn lo lắng trên vầng trán rộng. Khi người hầu đến gần giường, những bước chân của cô trở nên nặng nhọc.
Trông cô ấy như muốn chạy trốn, và bất thình lình một ý nghĩ lóe lên trong đầu Madelyne rằng cô ấy có thể đang sợ hãi. Người phụ nữ vẫn liếc nhìn về phía cửa.
Madelyne mỉm cười, cố gắng làm dịu đi sự lo ngại của người hầu, dù nàng không hiểu được thái độ nhát hít ấy.
Người phụ nữ giữ cái gì đó ở phía sau. Cô từ từ đưa túi đồ ra và buột miệng nói, “Tôi đem hành lý của cô lên, thưa tiểu thư.”
“Chị thật là tử tế.” Madelyne đáp lời.
Nàng có thể nói lời khen của nàng khiến người phụ nữ vui mừng. Giờ thì cô ấy không còn lo lắng nữa, chỉ một chút bối rối thôi.
“Tôi không biết tại sao chị sợ tôi,” Medelyn quyết định đối mặt với vấn đề. “Tôi sẽ không làm hại chị, tôi có thể hứa điều đó. Anh em nhà Wexton đã nói gì về tôi mà khiến chị sợ đến vậy?”
Câu hỏi thẳng thừng của Madelyne làm sự căng thẳng trong dáng điệu của người hầu giảm bớt. “Họ không nói gì với tôi cả, thưa tiểu thư, nhưng tôi không điếc. Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu la ở trên này suốt dọc đường đến kho lương thực, và hầu hết các tiếng la hét ấy là của cô.”
“Tôi la hét ư?” Madelyne kinh hãi trước sự gợi nhớ như vậy. Chắc chắn người phụ nữ này nhầm lẫn rồi.
“Là cô,” người hầu trả lời, thêm vào một cái gật đầu mạnh mẽ. “Tôi biết là cô bị sốt và không thể nhớ gì. Gerty sẽ đem đồ ăn lên cho cô trong vài phút nữa. Tôi ở đây để giúp cô thay áo xống, nếu cô muốn.”
“Tôi đang đói,” Madelyne rên rỉ. Nàng co duỗi đôi chân, kiểm tra sức lực của chúng. “Tôi đang yếu như một đứa trẻ ấy. Mà tên chị là gì thế nhỉ?”
“Tôi tên là Maude, phỏng theo Hoàng hậu,” cô ấy tuyên bố. “Dĩ nhiên là người đã qua đời, từ đó vua William của chúng ta không lấy vợ khác.”
Madelyne mỉm cười. “Maude, chị nghĩ tôi có thể tắm táp một chút không? Tôi thấy mình nhớp nháp quá.”
“Tắm ư, thưa tiểu thưa?” Maude kinh hoàng tột độ. “Vào giữa mùa đông ư?”
“Tôi đã quen với việc phải tắm hàng ngày rồi, Maude, và cứ như là lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi…”
“Tắm một lần một ngày? Để làm gì chứ?”
“Tôi chỉ muốn sạch sẽ thôi mà,” Madelyne nhìn người hầu và quyết định người phụ nữ tử tế này không được tận hưởng lợi ích của việc tắm táp, dù vậy nàng không đưa ra đề nghị vì sợ rằng nàng sẽ làm người phụ nữ tử tế này bực mình. “Chị có nghĩ lãnh chúa của chị sẽ cho phép tôi thực hiện việc phù phiếm này không?”
Maude nhún vai. “Cô có thể làm gì cô muốn, miễn là cô ở trong phòng này. Nam tước không muốn cô bị ốm vì quá sức. Tôi có thể tìm một cái bồn tắm ở quanh đây và người nhà tôi sẽ kéo nó lên cầu thang.”
“Chị có gia đình rồi ư, Maude?”
“Vâng, một người đàn ông tốt và một đứa con trai gần 5 tuổi. Thằng bé là đứa nghịch ngợm.” Maude giúp Madelyne đứng dậy và đi cùng nàng đến chiếc ghế cạnh lò sưởi. “Con trai tôi tên William,” cô ấy tiếp tục. “Theo tên của Đức vua quá cố của chúng ta.”
Cánh cửa mở ra trong khi Maude kể lể. Một người hầu khác vội vàng vào trong, mang theo một cái khay đầy thức ăn. Maude gọi lớn, “Gerty, không cần căng thẳng. Cô ấy không mất trí như chúng ta đoán đâu.”
Gerty mỉm cười. Bà là người to lớn với nước da ngăm và đôi mắt nâu. “Tôi là đầu bếp ở đây,” bà thông báo với Madelyne. “Tôi nghe nói là cô rất xinh đẹp. Dù vậy cô gầy nhom, quá gầy. Ăn hết chỗ phần ăn này đi, nếu không cô sẽ bị thổi bay bởi cơn gió đầu tiên mất.”
“Cô ấy đang muốn tắm, Gerty,” Maude tuyên bố.
Gerty nhướng một chân mày. “Vậy thì cứ để cô ấy tắm. Không thể trách chúng ta nếu cô ấy bị cảm lạnh.”
Hai người phụ nữ tiếp tục huyên thuyên với nhau khi họ dọn phòng cho Madelyne. Họ thực sự nhanh chóng thành bạn bè và Madelyne vô cùng thích thú lắng nghe những câu chuyện của họ.
Họ giúp nàng tắm. Và khi cái bồn tắm được đưa ra ngoài, Madelyne mệt lử. Nàng gội đầu, và sẽ mất khá lâu để tóc khô. Madelyne ngồi trên một tấm lông thú mềm trước lò sưởi. Nàng rũ mái tóc dài của mình gần hơn với hơi nóng của ngọn lửa để nó mau khô, cho đến khi tay nàng mỏi nhừ. Với một cái ngáp lớn không kiểu cách, Madelyne duỗi người trên tấm lông thú, nghĩ là nàng sẽ nghỉ ngơi một lúc. Nàng chỉ mặc mỗi chiếc áo sơmi của nàng, nhưng nàng không muốn mặc đầy đủ áo váy đến khi nào tóc nàng khô và được tết bím lại.
Duncan thấy Madelyne đang ngủ say. Nàng tạo nên một bức tranh lôi cuốn, nằm nghiêng qua một bên ngay trước ngọn lửa bập bùng. Đôi chân dài óng vàng co lên tới ngực, và mái tóc lộng lẫy che phủ gần hết khuôn mặt nàng.
Hắn không thể không mỉm cười. Ôi Chúa, nàng gợi cho hắn hình ảnh của một chú mèo con, cuộn tròn ấm áp. Đúng, nàng thật hấp dẫn, và nàng chắc chắn sẽ chết cóng nếu hắn không làm gì đó.
Madelyne thậm chí không mở mắt khi Duncan nhấc bổng nàng lên và bế nàng lại giường. Hắn cười vì cách nàng tự động rúc sát vào ngực hắn. Nàng cũng thở dài như thể nàng toại nguyện lắm và chết tiệt, nàng lại có mùi của hoa hồng.
Duncan đặt nàng xuống giường và đắp chăn cho nàng. Hắn cố giữ khoảng cách nhưng dường như hắn không thể kiềm chế bản thân, bàn tay hắn vuốt nhẹ lên đôi má mềm mại của nàng.
Medelyne trông rất yếu đuối trong giấc ngủ.
Chắc chắn đó là lý do hắn không muốn bỏ đi. Niềm thôi thúc được bảo vệ nàng lấn át tất thảy. Nàng quá ngây thơ và rất cả tin. Tận sâu trong trái tim hắn biết sẽ không bao giờ thả nàng quay lại với anh trai nàng. Nàng là một thiên thần và hắn sẽ không cho phép nàng ở gần con quỷ Louddon, không bao giờ nữa.
Các nguyên tắc của Duncan hoàn toàn bị đảo lộn. Với tiếng lầm bầm thất vọng, hắn đi ra cửa. Quỷ quái, hắn còn không biết chắc hắn muốn gì nữa.
Đó là vì Madelyne, cho dù nàng chẳng hề biết. Nàng làm cho hắn phát điên lên, và khi hắn ở gần nàng, hắn không thể suy nghĩ được chút nào cả.
Duncan quyết định hắn sẽ phải tạo khoảng cách giữa hắn và Madelyne cho đến lúc hắn giải quyết hết những vấn đề quấy rầy hắn. Tuy nhiên, ngay khi hắn quyết định tránh xa Madelyne, tâm trạng hắn trở nên tồi tệ. Duncan lẩm bẩm nguyền rủa, quay người và từ từ đóng cánh cửa lại đằng sau hắn.
Madelyne vẫn còn yếu đủ để việc ở một mình không làm nàng chán nản. Nhưng chỉ sau hai ngày, chỉ với Gerty và Maude cùng chuyến thăm viếng thường nhật của họ, nàng cảm thấy được những tác động của việc cầm tù nàng. Nàng đi tới đi lui khắp phòng cho đến khi nàng biết rõ mọi ngóc ngách của nó, và sau đó làm những người hầu phát hoảng khi nàng khăng khăng đòi làm công việc mà họ cho là việc tầm thường. Madelyne lau sạch sàn nhà và các bức tường. Rèn luyện thân thể không giúp được nhiều. Nàng cảm thấy bị giam giữ như một con thú. Và nàng chờ, từng giờ, Duncan đến với nàng.
Madelyne vẫn tự nhủ rằng nàng nên lấy làm mừng vì Duncan đã quên nàng. Chúa ơi, nàng đã bị quên lãng sao?
Khi thêm hai ngày nữa trôi qua, Madelyne gần như ném mình ra khỏi cửa sổ chỉ để có thêm việc hàng ngày cho nàng làm. Nàng chán đến mức muốn thét lên.
Nàng đứng cạnh cửa sổ và nhìn ra xa nơi mặt trời đang dần biến mất, nghĩ về Duncan.
Madelyne nghĩ nàng có thể gợi lên hình ảnh hắn trong tâm trí nàng, vì ngay lúc nàng nghĩ đến việc muốn gặp hắn đến thế nào thì hắn thình lình xuất hiện. Cánh cửa bật mở, đập sầm vào bức tường đá thông báo sự xuất hiện của hắn, và hắn đứng đó, trông dữ dội và đầy quyền lực, và cũng quá đẹp trai đối với tâm hồn bình yên của nàng. Thề có Chúa, nàng có thể nhìn hắn chăm chú suốt thời gian còn lại của buổi tối.
“Edmond sắp đến cắt chỉ bây giờ,” Duncan bảo nàng.
Hắn bước vào phòng và đứng trước lò sưởi. Đôi tay khoanh lại trước ngực, cho Madelyne ý tưởng là hắn chán ngấy nhiệm vụ này.
Nàng bị tổn thương bởi thái độ lạnh lùng ấy, nhưng nàng xác định hắn sẽ không bao giờ biết điều đó. Nàng trao cho hắn vẻ mặt mà nàng hy vọng là nó có vẻ bình thản nhất.
Ôi Chúa, nàng là một cảnh tượng đáng nhìn. Madelyne mặc cái đầm màu kem và áo chẽn xanh dương. Chiếc dây lưng bện bằng thừng quấn quanh thắt lưng thanh mảnh làm nổi bật những đường cong nữ tính của nàng.
Mái tóc nàng thả rơi trước ngực. Mái tóc dày, quăn như một nữ hoàng, có màu của lông chồn, Duncan nghĩ, dù nó xoắn vào nhau như những sợi dây đỏ. Hắn nhớ cảm giác mái tóc nàng trên tay hắn, rất mềm và mượt mà.
Hắn giận dữ, tức tối bởi cái cách nàng tiếp tục làm phiền hắn. Hắn không thể thôi ngắm nhìn Madelyne, thừa nhận rằng hắn thèm có nàng bên cạnh hắn. Một suy nghĩ ngu ngốc, và là suy nghĩ mà hắn sẽ không bao giờ công khai thừa nhận, nhưng tất cả những điều đó đều giống nhau, chọc thẳng vào hắn, nhấn hắn vào một nhận thức mới.
Đột nhiên hắn phát hiện ra Madelyne đang mặc đồ mang màu sắc truyền thống của gia tộc hắn, và hắn toét miệng cười. Hắn tự hỏi không biết nàng có nhận ra điều đó không, và nàng trông không có vẻ muốn hôn chút nào, hắn có thể đề cập đến điều đó chỉ để thấy phản ứng của nàng.
Madelyne không thể nhìn Duncan lâu hơn nữa. Nàng sợ hắn sẽ biết được nàng nhớ hắn đến mức nào. Và sau đó hắn sẽ hả hê đắc thắng, nàng tự nhủ.
“Tôi muốn biết anh sẽ làm gì với tôi, Duncan,” nàng nói, ánh mắt xuyên thẳng xuống sàn nhà, không dám nhìn lên hắn để thấy vẻ mặt hắn trước câu hỏi của nàng, bằng không nàng sẽ hoàn toàn đánh mất suy nghĩ mạch lạc.
Đúng thế, khả năng tập trung của nàng lúc nào cũng trong tình trạng báo động mỗi khi nàng ở quanh Duncan. Nàng không hiểu nổi phản ứng của nàng đối với hắn, nhưng chấp nhận là tất cả chúng đều giống nhau. Nam tước có thể làm nàng lo lắng mà không cần dùng đến một lời nào. Hắn quấy rầy sự bình yên trong tâm hồn nàng, khiến nàng rối bời. Khi hắn đến gần nàng, nàng muốn hắn rời đi. Nhưng khi hắn không có mặt, nàng lại thấy nhớ hắn.
Madelyne quay lưng lại với Duncan và lại nhìn ra ngoài cửa sổ. “Anh nghĩ sẽ nhốt tôi trong phòng này suốt quãng đời còn lại của tôi sao?”
Duncan mỉm cười vì nỗi lo lắng lẫn trong giọng nói nàng. “Madelyne, cánh cửa không bị khóa,” hắn nói.
“Anh đang đùa à?” Madelyne hỏi. Nàng xoay người và nhìn hắn đầy hoài nghi. “Anh nói với tôi là tôi không bị nhốt trong tháp này suốt tuần qua ư?” Ôi Chúa, nàng muốn hét vào mặt hắn. “Tôi có thể đã trốn thoát?”
“Không, cô không thể trốn thoát, nhưng cô có thể rời khỏi căn phòng này,” Duncan trả lời.
“Tôi không tin anh,” Madelyne tuyên bố. Nàng khoanh hai tay lại trước ngực, bắt chước tư thế của hắn. “Anh nói vậy chỉ để cho tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh không công bằng, Duncan, vì tôi không bao giờ, không bao giờ nói dối. Do đó,” nàng kết luận, “nó là trận đấu không cân sức.”
Edmond xuất hiện nơi lối vào đang mở. Người em trai giữa vẫn đeo cái cau mày như thường lệ. Nhưng trông anh ta có vẻ dè dặt và nhìn chằm chằm vào Madelyne một lúc lâu trước khi bước vào trong.
“Lần này anh sẽ giữ cô ta nằm xuống,” anh ta nói với Duncan.
Madelyn liếc nhìn Duncan lo lắng và thấy hắn mỉm cười. “Madelyne giờ không sốt, Edmond, và cô ấy ngoan như một cô mèo con,” hắn nhận xét. Rồi hắn quay sang Madelyne và ra lệnh cho nàng đến giường để Edmond tháo băng.
Madelyne gật đầu. Nàng biết những gì cần thiết phải được thực hiện, nhưng tính mắc cỡ rất con gái áp đảo mọi ý thức. “Nếu cả hai người rời khỏi đây, tôi sẽ có một lúc riêng tư để chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái gì?” Duncan hỏi.
“Tôi là một quý cô,” Madelyne lắp bắp. “Tôi sẽ không để các anh thấy gì ngoài vết thương của tôi. Đó là điều tôi sẽ chuẩn bị.”
Mặt nàng đỏ bừng đủ để làm cho Duncan nhận ra ý định của nàng. Edmond húng hắng ho nhưng tiếng thở dài của Duncan lớn hơn. “Đây không phải là lúc cho tính e thẹn đâu, Madelyne. Vả lại, ta đã thấy… chân cô rồi.”
Madelyne ưỡn thẳng vai, ném cho hắn một cái nhìn giận dữ và rồi nhanh chóng lên giường. Nàng chụp lấy một trong những tấm lông thú rơi xuống sàn và khi nàng yên vị trên giường, nàng phủ tấm lông lên người và ngọ nguậy để kéo váy lên đỉnh đùi.
Mép miếng băng lộ ra, nàng bắt đầu chậm rãi nhiệm vụ tháo băng.
Edmond quỳ xuống cạnh nàng khi miếng băng được tháo bỏ. Madelyne để ý thấy vết thâm tím bên dưới mắt trái anh ta. Nàng thắc mắc làm sao mà anh ta lại bị bầm như thế và rồi vội kết luận là một trong số anh em trai của anh ta phải chịu trách nhiệm về điều đó. Những người đáng ghét, nàng tự nhủ, ngay cả khi nàng nhận thấy Edmond cực kỳ nhẹ nhàng rút từng sợi chỉ dính trên da nàng ra.
“Tại sao, nó không tệ hơn một cái véo, Edmond,” Madelyne nhẹ nhõm thốt lên.
Duncan bước đến cạnh giường. Trông hắn sẵn sàng vồ lấy nàng nếu nàng di chuyển.
Và thật khó xử, cả hai người đàn ông đang nhìn vào đùi nàng. Nàng sớm trở nên bối rối. Nghĩ đến việc lái chú ý của Duncan sang hướng khác, nàng nói ra điều đầu tiên vụt ngang qua đầu nàng. “Tại sao lại có khóa ở cả hai bên cánh cửa?”
“Cái gì?” Hắn rõ ràng là bị lúng túng.
“Thanh gỗ trượt vào trong những cái móc vòng để khóa cửa,” Madelyne vội vã. “Anh làm móc vòng ở cả hai bên cửa. Sao lại thế, anh nghĩ gì?” nàng hỏi, vờ như có một mối quan tâm cực kỳ sâu sắc đến một đề tài nực cười như thế.
Tuy nhiên, chiến lược của nàng có tác dụng. Duncan quay đầu, nhìn cánh cửa, và rồi lại nhìn nàng. Giờ hắn nhìn thẳng vào mặt nàng, lờ đi, một chốc thôi, cái đùi để trần của nàng.
“Sao?” nàng thách thức. “Là anh không rõ khi xây cửa anh không thể quyết định đặt then chắn cửa bên nào sao?”
“Madelyne, chuyện này cùng lý do với việc cầu thang được xây từ bên trái,” Duncan giễu cợt. Có một tia sáng lấp lánh hiển hiện trong mắt hắn. Madelyne mãn nguyện bởi sự thay đổi biểu hiện bề ngoài của hắn. Hắn gần như không phiền hà khi mỉm cười.
“Và lý do đó là gì thế?” Madelyne hỏi, mỉm cười lại với chính bản thân.
“Bởi vì ta thích thế.”
“Một lý do tầm thường, vậy đấy,” Madelyne tuyên bố.
Nàng giữ nụ cười trên môi cho đến khi nàng nhận ra nàng đang nắm chặt bàn tay hắn. Madelyne vội rụt tay lại và nhìn Edmond.
Người em trai giữa đang nhìn Duncan. Anh ta đứng dậy và nói, “Nó đã lành.”
Madelyne nhìn xuống vệt dài lởm chởm xấu xí trên đùi. Nàng nhăn mặt bởi vết sẹo khủng khiếp. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại kiểm soát, xấu hổ vì phản ứng nông cạn của mình. Tại sao ư, nàng không phải là người phụ nữ rỗng tuếch. “Cảm ơn anh, Edmond,” nàng vừa nói vừa kéo tấm đắp lên phủ chân lại.
Duncan không nhìn thấy kết quả công việc của Edmond. Hắn cúi xuống kéo tấm lông thú. Madelyne đẩy tay hắn ra và ấn mép tấm đắp xuống giường. “Anh ấy nói nó đã lành, Duncan.”
Rõ ràng là hắn muốn tận mắt thấy. Madelyne giật mình kêu lên khi Duncan giật phắt tấm đắp ra. Nàng cố sức kéo chiếc váy xuống nhưng Duncan chộp lấy tay nàng và chậm rãi, cố tình, đẩy váy nàng cao lên đến mức đùi nàng phô bày trọn vẹn.
“Không có nhiễm trùng,” Edmond nói với Duncan, cũng đang ngó cảnh tượng trước mắt từ phía bên kia giường.
“Được rồi, nó đã lành,” Duncan tuyên bố chắc nịch với một cái gật đầu kèm theo.
Khi hắn thả tay Madelyne ra, nàng vuốt thẳng chiếc váy và hỏi, “Anh không tin em trai mình sao?” nghe giọng nàng như rất kinh hãi.
Duncan và Edmond trao cho nhau một cái nhìn mà Madelyne không thể hiểu được. “Dĩ nhiên là anh không tin rồi,” nàng lầm bầm. “Chắc là thế mà anh ấy mới nhận con mắt bầm đen như vậy,” nàng nói thêm, lộ vẻ căm phẫn. “Đó là những gì tôi mong đợi từ anh em nhà Wexton.”
Duncan tỏ vẻ bực bội bằng cách quay đi và bước ra phía cửa phòng. Tiếng thở dài lớn theo sau hắn. Edmond đứng đó, nhíu mày nhìn Madelyne thêm một lúc và rồi đi theo anh trai.
Madelyne lặp lại lòng biết ơn của nàng. “Tôi biết là anh phải theo lệnh chăm sóc vết thương của tôi, Edmond, nhưng dù sao tôi cũng xin cảm ơn anh.”
Madelyne tin chắc người đàn ông cáu kỉnh đó sẽ lăng mạ lời ca tụng của nàng và chuẩn bị sẵn sàng đón nhận lời sỉ nhục của anh ta. Bất kể điều gì ghê gớm anh ta nói ra, nàng cũng sẽ cố nhún chường.
Edmond chẳng thèm nói gì. Madelyne thất vọng. Làm thế nào nàng có thể cho nhà Wexton thấy nàng là một thiếu nữ dịu dàng nếu họ không cho nàng cơ hội?
“Bữa tối sẽ bắt đầu trong một giờ nữa, Madelyne. Cô có thể dùng bữa cùng chúng ta trong đại sảnh khi Gilards đến đưa cô đi.”
Duncan bỏ đi sau khi thông báo. Tuy vậy, Edmond dừng lại và rồi từ từ xoay người để nhìn Madelyne. Anh ta dường như đang cân nhắc một số quyết định.
“Ai là Polyphemus?”
Madelyne tròn xoe mắt. Một câu hỏi lạ lùng chưa. “Hắn là người khổng lồ, thủ lĩnh của những tên khổng lồ một mắt trong truyện cổ thần thoại của Homer,” nàng trả lời. “Polyphemus là tên khổng lồ dị dạng kinh khủng với một mắt duy nhất ngay giữa trán. Hắn ta ăn thịt những người lính của Odysseus cho bữa tối của hắn,” nàng nói thêm kèm cái nhún vai kiểu cách.
Edmond không thích câu trả lời của nàng. “Vì Chúa,” anh ta thều thào.
“Dù anh có gọi tên Chúa thì cũng vô ích thôi,” Madelyne gọi với theo. “Mà tại sao anh lại hỏi tôi về Polyphemus?”
Madelyne đoán chừng, từ bước chân xa dần, Edmond sẽ không trả lời nàng.
Tuy vậy, sự bất lịch sự của anh ta cũng không làm giảm đi niềm vui của Madelyne. Nàng ngã ra giường và cười lớn. Chúa ơi, cuối cùng thì nàng cũng sẽ rời khỏi căn phòng này. Nàng không tin nổi lấy một giây là cánh cửa đã không bị khóa suốt tuần. Duncan nói thế cốt chỉ để làm nàng thất vọng. Phải, hắn sẽ làm cho mình tin mình là kẻ ngu đần nếu mình cho phép điều đó xảy ra.
Madelyne lục lọi cái túi của nàng. Nàng muốn mặc một chiếc đầm thật đẹp và rồi nhận ra ước muốn ấy thật ngớ ngẩn. Nàng là tù nhân của họ, trời ạ, không phải là khách mời.
Nàng mất 5 phút để chuẩn bị. Nàng đi tới đi lui trong phòng hồi lâu rồi bước đến chỗ cánh cửa để xem xét nó được chặn lại an toàn ra sao. Với cái kéo cửa đầu tiên, cánh cửa mở rộng, suýt nữa đẩy ngã nàng xuống sàn.
Duncan rõ ràng là đã để ngỏ cửa chỉ để lừa nàng. Nàng muốn tin chuyện đấy – cho đến lúc nàng nhớ ra rằng hắn đã bỏ đi trước Edmond.
Những tiếng động nối tiếp nhau vang lên trên cầu thang, kéo Madelyne trở về thực tại. Nàng nghiêng người qua thành lan can để lắng nghe cuộc đối thoại, nhưng khoảng cách quá xa để có thể nghe rõ từng từ. Madelyne từ bỏ và quay trở vào phòng. Nàng thấy thanh gỗ dài dựa vào bức tường đá và trong phút bốc đồng chiếm lĩnh tâm trí nàng kéo nó vào trong phòng cùng với nàng. Nàng giấu thanh gỗ dưới gầm giường, mỉm cười vì hành động bạo gan. “Tôi chỉ sẵn sàng khóa anh ở ngoài, Duncan, thay vì để anh nhốt tôi ở trong này.”
Cứ như nàng có thể được phép làm phần lớn mọi việc, nàng nghĩ. Chúa ơi, nàng đã bị giam giữ quá lâu trong căn phòng này và chắc chắn nó là lý do đáng thương mà nàng tìm thấy sự vui thích như vậy trong suy nghĩ của nàng.
Đợi Gilards đến đón cực lỳ lâu. Madelyne đi tới kết luận là Duncan đã nói dối nàng. Hắn ta thiệt độc ác.
Khi Madelyne nghe thấy tiếng bước chân, nàng mỉm cười nhẹ nhõm và chạy tới đứng cạnh cửa sổ. Vuốt thẳng áo váy và những lọn tóc vào đúng chỗ, nàng mang một vẻ mặt bình thản.
Gilard không nhíu mày. Đó là điều bất ngờ. Tối nay trông anh ta hoàn hảo, với trang phục màu xanh của khu rừng mùa xuân. Màu xanh rừng ấm áp khiến anh ta thật đẹp trai.
Có âm sắc êm dịu trong giọng nói khi anh ta lên tiếng. “Tiểu thư Madelyne, tôi có lời muốn nói với cô trước khi chúng ta xuống sảnh,” anh ta thông báo thay cho lời chào.
Gilard liếc nhìn nàng một cách lo lắng, siết chặt tay sau lưng và đi tới trước mặt nàng.
“Adela có thể sẽ ăn tối cùng gia đình, chị ấy biết cô ở đây và chị ấy…”
“Không vui?”
“Phải, dù nó còn hơn là không vui. Chị ấy không nói gì nhưng ánh mắt của chị khiến tôi không thoải mái.”
“Tại sao anh lại nói với tôi điều này?” Madelyne hỏi.
“Tại sao ư, tôi nói với cô vì tôi thấy mình nợ cô một lời giải thích để mà cô có thể tự chuẩn bị.”
“Sao anh lại quan tâm? Rõ ràng là anh đã thay đổi quan điểm về tôi. Có phải là vì tôi đã giúp anh trong trận chiến chống lại anh trai tôi không?”
“Ồ, tất nhiên,” Gilard nói lắp.
“Một lý do đáng tiếc,” Madelyne thốt lên.
“Cô thấy tiếc vì cứu mạng tôi?” Gilard hỏi.
“Anh hiểu nhầm rồi, Gilard. Tôi lấy làm tiếc vì bị buộc phải lấy đi mạng sống của một người để cứu anh,” nàng giải thích. “Dù vậy tôi không thấy tiếc vì có thể giúp anh.”
“Tiểu thư Madelyne, cô thật mâu thuẫn,” Gilard nhận định. Anh ta đang nhíu mày và trông bối rối.
Anh ta không thể hiểu. Anh ta chỉ là quá giống anh trai mình. Đúng, như Duncan, Gilard đã quen với việc chém giết, nàng cho là vậy, và anh ta không bao giờ nhận thức được sự hổ thẹn mà nàng phải chịu đựng đối với hành vi của nàng. Ôi Chúa, anh ta có thể coi sự giúp đỡ của nàng như một hành động anh hùng. “Tôi thích nghĩ anh đã tìm thấy điểm gì tốt ở tôi và đó là lý do anh thay đổi quan điểm về tôi.”
“Tôi không hiểu ý cô,” Gilard nhún vai nói.
“Tôi biết.” Giọng nàng não nề đến mức Gilard cảm thấy muốn an ủi nàng.
“Cô là người phụ nữ khác thường.”
“Tôi cố không phải như vậy. Dù vậy thật là khó khi anh xem xét quá khứ của tôi.”
“Tôi có ý khen cô khi tôi nói cô là người khác thường,” Gilard lặp lại, mỉm cười vì nỗi lo lắng trong giọng nàng. Không lẽ cô ta nghĩ khác thường có nghĩa là khiếm khuyết gì đó, anh thắc mắc.
Anh lắc đầu và rồi quay người và dẫn đường đi xuống cầu thang, giải thích rằng nếu nàng bị trượt thì có thể giữ lấy vai anh để lấy lại thăng bằng. Những bậc thang ẩm ướt, trơn trợt.
Gilard tiếp tục độc thoại đều đều, nhưng Madelyne quá lo lắng đến mức nàng không thể lắng nghe anh ta. Nàng lo âu với việc chạm mặt Adela.
Khi họ tới ngưỡng lối vào đại sảnh, Gilard di chuyển đến cạnh nàng. Anh ta đưa tay ra cho nàng. Madelyne từ chối cử chỉ lịch thiệp đó, lo rằng sự thay đổi của Gilard sẽ khiến mấy người anh trai của anh ta không hài lòng.
Lắc nhẹ đầu, Madelyne đan tay vào phía trước và chú ý đến đại sảnh. Chúa ơi, nó là một khối tổng thể khổng lồ, với một lò sưởi bằng đá định vị ngay phần đẹp nhất nơi bức tường đối diện nàng. Bên phải lò sưởi, hơi xa một chút, là một chiếc bàn khổng lồ đặt trên một cái bục, đủ chỗ ngồi cho ít nhất 20 người. Mặt bàn làm bằng gỗ, những chiếc ghế sứt sẹo xếp dọc hai bên theo chiều dài cái bàn, một số ghế vẫn đứng, một số cái khác nằm chỏng chơ.
Một mùi gì đó đặc biệt khác lạ chạm tới Madelyne, mũi nàng nhăn lại phản ứng. Nàng nhìn xung quanh và lập tức phát hiện ra nguyên nhân. Hàng đống rác rải rác trên sàn từ lâu rồi. Trời ạ, chúng ở trong tình trạng không thể chịu đựng nổi. Lửa sáng rực trong lò sưởi, làm bốc mùi hôi thối, và nếu điều đó không đủ để làm cho cái dạ dày nhộn nhạo thì khoảng một tá hoặc hơn một chút những con chó với cái mùi đặc trưng không được tắm rửa của chúng chồng chất thêm trong trung tâm căn phòng.
Madelyne khiếp đảm với tình trạng hỗn độn này, nhưng nàng quyết định chỉ giữ ý nghĩ cho riêng nàng. Nếu nhà Wexton muốn sống như động vật thì cứ để họ sống vậy đi. Nàng chắc chắn không quan tâm.
Khi Gilard đẩy nhẹ nàng, Madelyne bắt đầu bước tới phía cái bàn. Edmond đã ngồi ở bàn, lưng anh ta đâu lại với bức tường đằng sau anh ta. Người em trai giữa đang nhìn nàng. Anh ta như thể đang nghiền ngẫm gì đó. Anh ta cố nhìn xuyên qua nàng, và nàng giả vờ không quan tâm.
Ngay khi nàng và Gilard yên vị với chỗ ngồi tại bàn, những người lính với những cấp bậc và khổ người khác nhau tràn vào phòng. Họ lấy những chiếc ghế còn lại và chừa lại một cái ngay đầu bàn, giáp với chỗ Madelyne. Nàng cho rằng chiếc ghế trống đó thuộc về Duncan, vì hắn là người đứng đầu gia tộc Wexton.
Madelyne định hỏi Gilard khi nào Duncan tham gia với họ thì giọng Edmond vang lên. “Gerty!”
Câu hỏi của Madelyne cuốn trôi theo tiếng gầm. Một câu trả lời lớn đáp lại từ phía kho lương thực. “Chúng tôi nghe rồi.”
Rồi Gerty xuất hiện, khệ nệ với một chồng đĩa trống không trên một tay và một đĩa thịt lớn ở tay kia. Hai người hầu gái khác nối gót Gerty, mang theo những đĩa thức ăn đầy ắp. Người hầu thứ ba xuất hiện, kết thúc đám rước thức ăn, với rổ bánh mì giòn trên tay cô.
Những gì xảy ra tiếp theo đó quá sức kinh tởm, Madelyne tê cứng không nói được lời nào. Gerty để cái đĩa thịt đánh rầm xuống giữa bàn và ra hiệu cho các người hầu khác làm như vậy. Những chiếc đĩa bay vèo vèo như những vật thể tròn bị đẩy tới trong một trận chiến, đáp xuống mặt bàn và quay cuồng quanh nàng, theo sau là những bình bia bự chảng. Cánh đàn ông, dẫn đầu là Edmond, lập tức bắt đầu ăn.
Đây rõ ràng là tín hiệu đối với đàn chó đang ngủ vì chúng bật dậy và đua nhau xếp dọc hai bên bàn ăn. Madelyne không hiểu nổi hành vi lạ lùng này cho đến khi khúc xương đầu tiên bay cái vèo qua vai những người lính. Khúc xương ấy lập tức bị con chó lớn nhất đàn chộp lấy, một con Levrier lớn gần gấp đôi đám chó săn ở hai bên sườn nó. Những tiếng gầm gừ dữ dội vang lên đến lúc một miếng lòng được vứt qua vai và rồi cứ miếng này đến miếng khác, đến khi lũ chó điên cuồng ăn, y như đám đàn ông xung quanh nàng.
Madelyne chằm chằm nhìn cánh đàn ông. Nàng không thể giấu vẻ ghê tởm và thậm chí cũng không thèm thử. Tuy nhiên nàng đã đánh mất sự thèm ăn.
Không có những lời nói đàng hoàng được trao đổi trong bữa ăn; chỉ có những tiếng rì rầm tục tĩu từ đám đàn ông trong khi thưởng thức bữa ăn là có thể nghe thấy được át hẳn những tiếng đớp của lũ chó sau lưng nàng.
Lúc đầu nàng nghĩ đó chỉ là cách để khiến nàng phát ốm nhưng khi nó cứ tiếp tục đến lúc cánh đàn ông no bụng và tỏ ra hài lòng, nàng buộc phải đánh giá lại lối tư duy của mình.
“Cô không ăn gì cả, tiểu thư Madelyne. Cô không đói à?” Gilard hỏi nàng với cái miệng đầy thức ăn. Rốt cuộc thì anh ta cũng nhận ra Madelyne không đụng chút nào vào thức ăn.
“Tôi mất cơn đói rồi,” Madelyne thầm thì.
Madelyne dòm Gilard nốc một ngụm bia lớn, rồi dùng ống tay áo chùi miệng. Nàng nhắm mắt lại. “Nói tôi nghe, Gilard, “ cuối cùng nàng cũng điều khiển được suy nghĩ, “Tại sao mọi người không đợi Duncan. Tôi nghĩ anh ta sẽ yêu cầu điều đó.”
“Ờ, Duncan không bao giờ ăn cùng chúng tôi,” Gilard trả lời. Anh ta xé một mẩu bánh mì và chia cho Madelyne. Nàng lắc đầu.
“Duncan không bao giờ ăn với các anh ư?”
“Không kể từ khi cha chúng tôi qua đời và Mary bị bệnh,” Gilard khẳng định.
“Mary là ai?”
“Đã là,” Gilard chỉnh lại. “Giờ bà ấy cũng đã chết.” Anh ta ợ một cái trước khi tiếp tục. “Bà ấy là quản gia. Bà chết cũng nhiều năm rồi,” anh ta nói tiếp, theo suy nghĩ của Madelyne đó là một thái độ khá tàn nhẫn. “Tôi nghĩ bà ấy sẽ sống lâu hơn chúng tôi.”
Gilard cắn một miếng thịt lớn và quẳng khúc xương qua vai. Madelyne phải nghiêng người né xa. Một cơn giận trào dâng trong nàng. “Dù sao chăng nữa,” Gilard nói tiếp, “Duncan là lãnh chúa của lãnh địa này. Anh ấy tách khỏi gia đình càng nhiều càng tốt. Tôi nghĩ anh ấy thích ăn một mình.”
“Tôi không nghi ngờ điều ấy,” Madelyne lầm bầm. Nàng nghĩ nàng thật sự muốn về phòng nàng. “Người của Duncan luôn ăn uống khí thế như vậy à?” nàng hỏi.
Gilard có vẻ bối rối, anh ta nhún vai và trả lời, “Khi họ trải qua một ngày khổ luyện, hình như vậy.”
Khi Madelyne nghĩ nàng không thể chịu đựng thêm lúc nào nữa thì cuộc thử thách đột ngột kết thúc. Từng người một đứng đậy, ợ hơi và bỏ đi.
Lũ chó cũng rút lui, uể oải trở lại chỗ cũ, tạo thành hình kim tự tháp mới trước lò sưởi. Madelyne quyết định rằng lũ chó còn có kỷ luật hơn những người chủ của chúng. Không ai trong số những người lính nói lời chào tạm biệt.
“Cô đã không ăn gì hết,” Gilard nói. “Cô không thích bữa ăn à?” anh ta hỏi, giọng nhỏ rí. Madelyne nghĩ anh ta giữ giọng đó để Edmond không nghe thấy.
“Đó là bữa ăn sao?” Madelyne hỏi lại, không thể che giấu sự giận dữ trong giọng nói.
“Chứ cô gọi nó là gì?” Edmond xen vào với cái cau mày đáng sợ.
“Tôi gọi nó là ‘chăn nuôi’.”
“Tôi không hiểu ý cô,” Edmond bực bội.
“Vậy thì tôi rất hân hạnh được giải thích. Tôi thấy lũ chó hành động tốt hơn chủ của chúng.” Nàng gật đầu, nhấn mạnh nhận xét. “Con người lịch sự ăn thức ăn, Edmond. Những gì tôi vừa chứng kiến không phải là một bữa ăn. Không phải, nó là một ‘sự thưởng thức’ của bầy thú được mặc đồ như con người. Đã đủ rõ với anh chưa?”
Khuôn mặt Edmond đỏ phừng lên theo từng câu nói của nàng. Trông anh ta như thể muốn nhảy qua bàn và bóp chết nàng. Madelyne giận dữ không thèm quan tâm. Nàng cảm thấy tốt hơn khi để cơn giận bùng nổ.
“Anh tin em đã xác định rõ ràng vị trí của mình. Em không đồng ý sao, Edmond?”
Ôi, Chúa, đó là giọng của Duncan, và cái giọng trầm sâu đó phát ra từ ngay sau lưng nàng. Nàng không dám ngoảnh lại, vì nếu vậy nàng sẽ đánh mất hết lòng can đảm vừa được khám phá.
Hắn cực kỳ gần nàng. Nàng tựa ra sau một chút và cảm giác đùi hắn chạm vào bả vai nàng. Madelyne nhận ra nàng không nên đụng vào hắn, nhớ lại tất cả mọi quyền lực và sức mạnh trong cặp đùi vạm vỡ ấy.
Nàng quyết định đánh bật hắn rớt xuống bục. Madelyne đứng dậy, quay người cùng lúc và thấy nàng dính chặt vào Nam tước Wexton. Hắn không cách xa nàng đến một inch nào, và Madelyne là người buộc phải đi vòng qua hắn. Nàng nâng váy lên và bước xuống bục, xoay người lần nữa, định nói cho Duncan biết suy nghĩ về bữa tối man rợ của hắn. Rồi nàng biết bản thân đã phạm sai lầm, nhìn vào đôi mắt xám của hắn, và cảm thấy lòng can đảm bỏ nàng lại chạy mất tiêu.
Thật không may, thứ quyền lực kỳ ảo này của hắn dường như có thể trấn áp tâm trí nàng. Hắn giờ đang dùng nó, nàng tự nhủ, cướp lấy nàng ra khỏi suy nghĩ của nàng. Chúa giúp nàng, nàng thậm chí không thể nhớ nàng muốn nói gì với hắn.
Không một lời tạm biệt, Madelyne từ từ bước ra. Nàng cho đó là thắng lợi vì nàng thực sự muốn co chân lên chạy cơ.
Madelyne đi được nửa đường ra đến chỗ lối vào đại sảnh trước khi mệnh lệnh của Duncan ngăn nàng lại. “Madelyne, ta không cho phép cô rời khỏi đây.” Từng từ được phát ra chậm rãi rõ ràng.
Lưng nàng cứng đờ, Madelyne xoay người, trao cho hắn một nụ cười giả tạo, và trả lời với một giọng điệu y như hắn. “Tôi không xin phép anh.”
Nàng thấy vẻ ngạc nhiên lóe lên trên khuôn mặt hắn trước khi nàng quay lưng lại với hắn. Madelyne bắt đầu bước đi, lẩm bẩm với chính nàng rằng nàng, không phải là con tốt thí, xét cho cùng, một con tốt chắc chắn không cần phải làm theo mệnh lệnh của người bắt giữ nó. Đúng thế, sự bất công đối xử với nàng quá không công bằng. Nàng là một cô gái tốt, dịu dàng.
Bởi vì nàng bận lẩm bẩm một mình nên nàng không nghe thấy Duncan di chuyển. Hắn chuyển động như một con sói, nàng nghĩ với một chút điên rồ khi cảm nhận đôi bàn tay to lớn của hắn đặt lên vai nàng.
Duncan khéo léo gia tăng áp lực lên vai để chặn nàng lại nhưng điều đó thật sự không cần thiết. Ngay khi hắn chạm vào nàng, hắn cảm thấy sự cứng nhắc rời khỏi vai nàng.
Madelyne chùng người tựa vào hắn. Duncan thấy nàng run rẩy. Hắn nhận ra rằng nàng không hề mảy may chú ý đến hắn. Không, Madelyne đang nhìn chằm chằm vào ngưỡng cửa đại sảnh. Nàng đang nhìn Adela.