Chương Chín
“Hãy gớm sự dữ mà mến sự lành.”
Thánh Kinh Tân Ước, Roma, 12:9
Madelyne kinh hãi hình ảnh trước mắt nàng. Nàng nhận ra Adela ngay lập tức, vì cô gái trông giống em trai mình rất rõ rệt, Gilard. Cô có mái tóc nâu của anh ta, và cả đôi mắt nâu nữa. Nhưng cô không cao bằng Gilard, và cô quá gầy với nước da tái xám cho Madelyne biết rằng cô không được khỏe.
Adela mặc một cái váy có lẽ trước đây nó có màu nhạt. Giờ nó đầy vết bẩn, màu sắc thật không còn nhận ra được nữa. Tóc cô, dài và xõa tung, bết bẩn y như chiếc váy của cô.
Madelyne không bị đẩy lùi bởi vẻ ngoài của Adela khi cơn sốc ban đầu của nàng dịu đi. Nàng có thể thấy tia nhìn ám ảnh trong đôi mắt của cô gái đáng thương ấy. Có nỗi đau và cả sự tuyệt vọng. Lạy Chúa, anh trai nàng đã gây ra điều này. Madelyne biết Louddon sẽ bị đày xuống địa ngục vĩnh viễn. Duncan quàng tay lên vai Madelyne và kéo nàng dựa vào người hắn. Nàng không hiểu tại sao hắn làm vậy nhưng trong vòng tay hắn nàng thôi run rẩy. “Em sẽ giết cô ta, Duncan.” Adela hét lên đe dọa.
Edmond đột ngột xuất hiện trong tầm mắt nàng. Madelyne thấy anh ta nhanh chóng lại gần em gái mình và nắm lấy tay cô ấy.
Adela chậm chạp theo anh trai đến bàn ăn. Edmond đang nói với cô nhưng giọng anh ta quá nhỏ nên Madelyne không thể nghe thấy những gì anh ta nói. Dù vậy anh ta dường như đang xoa dịu em gái. Dáng đi của cô nhẹ lại, không còn sự gồng cứng và cô ấy gật đầu vài lần để đáp lại lời anh trai.
Khi Adela ngồi xuống cạnh Edmond, cô đột ngột hét lên đe dọa lần nữa. “Em có quyền giết cô ta, Duncan.”
Sự hận thù bùng nổ trong đôi mắt đó. Madelyne sẽ lùi một bước nếu Duncan không giữ nàng quá chặt.
Nàng không biết đáp trả lời đe dọa như thế nào. Cuối cùng thì nàng gật đầu, cho Adela biết nàng hiểu những gì cô ấy nói và rồi cân nhắc nó như thể nàng đồng ý. “Cô có thể thử, Adela,” nàng trả lời.
Câu trả lời dường như đẩy Adela lên đến đỉnh điểm cơn giận dữ. Em gái Duncan đứng bật dậy, đủ nhanh để khiến cái ghế rớt khỏi bục và ngã xuống sàn đá.
“Khi cô quay lưng, tôi sẽ…”
“Đủ rồi.” Giọng Duncan vang vọng giữa những bức tường. Mệnh lệnh lập tức có tác động đến Adela. Cô ấy có vẻ rũ xuống ngay trước mắt Madelyne.
Edmond hoàn toàn không thích cái cách Duncan quát lên với em gái họ. Anh ta nhìn anh trai mình một cách giận dữ trước khi lấy lại ghế cho Adela và giúp cô ngồi xuống.
Duncan lầm bầm tán thán. Hắn thả vai Madelyne nhưng cầm tù nàng bằng cách nắm lấy bàn tay nàng. Và sau đó hắn bước ra khỏi đại sảnh, kéo nàng theo sau hắn. Madelyne phải chạy theo mới kịp.
Duncan không thay đổi tốc độ những bước chân lẫn áp lực lên tay nàng cho đến khi họ đến hành lang hẹp bên ngoài căn phòng ngủ trên đỉnh tháp của nàng.
“Sao anh có thể để cô ấy như thế?” Madelyne lên tiếng.
“Anh trai cô phải chịu trách nhiệm,” Duncan đáp lời.
Nàng biết nàng sắp khóc. Madelyne ưỡn thẳng vai. “Tôi rất mệt, Duncan. Tôi muốn đi ngủ bây giờ.”
Nàng chậm chạp bước vào phòng, cầu nguyện hắn không vào theo. Khi nàng nghe thấy những bước chân của hắn nện trên bậc thang, nàng biết hắn đã đi. Madelyne đóng cửa lại, và gần như đổ sập xuống giường trước khi nàng òa khóc.
Duncan lập tức quay lại đại sảnh. Hắn dự định yêu cầu các cậu em trai hợp tác với hắn trong kế hoạch mà hắn dành cho Madelyne.
Edmond và Gilard vẫn ngồi ở bàn, cùng chia nhau một bình bia. Và Adela, may mắn thay, đã rời khỏi phòng.
Khi Duncan ngồi xuống, Gilard chuyển bình bia sang cho Duncan cùng lúc Edmond thách thức hắn. “Giờ thì nhà Wexton chúng ta sẽ phải bảo vệ em gái của Louddon trước em gái của chúng ta sao?”
“Madelyne không làm gì Adela cả,” Gilard phản bác. “Cô ấy chẳng giống gì anh trai cô ấy hết và anh biết rõ điều đó, Edmond. Chúng ta đã đối xử với cô ấy một cách đáng xấu hổ nhưng cô ấy chẳng hề nói một lời phản kháng.”
“Đừng chơi trò dành công bằng cho Madelyne với anh,” Edmond phản pháo. “Cô ta là người can đảm,” anh nhún vai thừa nhận. “Em đã thuật lại câu chuyện cô ta cứu mạng em trong cuộc chiến như thế nào rồi, Gilard. Vì Chúa, em đã kể nó quá nhiều lần đến mức anh thuộc lòng luôn,” anh nói thêm, nhìn vào Duncan. “Tuy nhiên, vấn đề không phải là tính cách của Madelyne. Sự có mặt của cô ta làm Adela khó chịu.”
“Đúng,” Duncan cắt ngang. “Và điều đó làm anh hài lòng.”
“Anh nói gì hả?” Edmond gào lên.
“Edmond, trước khi em mất bình tĩnh, trả lời anh câu này. Lần cuối Adela nói với em là khi nào?”
“Ở Luân Đôn, ngay sau khi chúng ta tìm thấy con bé,” Edmond trả lời với giọng bị chọc tức, nhưng Duncan lờ đi.
“Gilard? Lần cuối chị gái em nói với em là khi nào?”
“Giống Edmond mà,” Gilard nhíu mày. “Chị ấy kể em nghe chuyện gì đã xảy ra và đó là tất cả. Anh biết là chị ấy không nói một lời nào với ai từ cái đêm đó.”
“Cho đến tối nay,” Duncan nhắc nhở họ. “Adela nói với Madelyne.”
“Và anh xem đây là đấu hiệu tốt?” Edmond hỏi đầy hoài nghi. “Adela cuối cùng cũng mở miệng nói, đúng vậy, nhưng chỉ la ó giết người thôi, anh trai à. Chúa lòng lành, em gái đáng yêu của chúng ta thề sẽ giết Madelyne. Em không xem đây là sự bình phục.”
“Adela sẽ quay lại với chúng ta,” Duncan giải thích. “Giờ con bé đang giận dữ, rất dữ dội với mọi thứ trừ tâm hồn héo hon vì đau khổ, nhưng anh nghĩ, với sự giúp đỡ của Madelyne, Adela sẽ bình tâm.”
Edmond lắc đầu. “Khi chị Catherine đến thăm, Adela thậm chí còn không nhìn chị ấy. Tại sao anh nghĩ Madelyne có thể giúp khi chính chị gái của Adela còn không thể làm điều đó?”
Duncan gặp khó khăn trong việc giải thích cảm giác của hắn. Hắn không quen thảo luận các chuyện quan trọng với hai người em trai. Hơn thế, thói quen thông thường của hắn là ra lệnh, mong đợi mỗi một mệnh lệnh được thi hành để làm hắn hài lòng. Duncan chỉ huy ngôi nhà của hắn y như hắn chỉ huy đội quân của hắn vậy, và có cùng nhiều cách như cha hắn đã chỉ huy. Ngoại lệ duy nhất đối với các luật lệ bất khả xâm phạm này là khi hắn huấn luyện cho người của hắn. Sau đó Duncan trở thành người tham dự tích cực như người hướng dẫn của họ, yêu cầu mỗi người lính phải có các kỹ năng thuần thục mà hắn đã đưa ra.
Nhưng đây không phải là một vấn đề bình thường. Các em trai hắn xứng đáng được biết những gì hắn nghĩ sẽ phải làm. Adela cũng là chị em gái của họ. Đúng vậy, họ có quyền bày tỏ ý kiến của mình.
“Em nói là chúng ta sẽ gửi thư cho Catherine lần nữa,” Edmond cắt ngang, nét cứng cỏi siết chặt hàm anh.
“Không cần thiết,” Duncan tuyên bố. “Madelyne sẽ giúp Adela. Chúng ta chỉ cần hướng dẫn cô ấy thôi. Madelyne là người duy nhất hiểu những gì đang ở trong tâm trí Adela. Cuối cùng em gái chúng ta cũng sẽ hướng về cô ấy.”
“Đúng, Duncan, Adela sẽ hướng về Madelyne của anh, nhưng với một con dao găm trong tay và giết chết tâm trí con bé. Chúng ta lúc nào cũng sẽ phải đề phòng.”
“Em không muốn đặt Madelyne vào vòng nguy hiểm,” Gilard lên tiếng. “Em nghĩ chúng ta nên để cô ấy ở lại. Louddon lẽ ra đã tìm thấy cô ấy rồi. Và cô ấy không là Madelyne của Duncan, Edmond. Chúng ta có trách nhiệm như nhau đối với cô ấy.”
“Madelyne là của anh, Gilard.” Duncan tuyên bố. Giọng hắn nhỏ nhẹ nhưng đầy thách thức, trong biểu hiện của đôi vai hắn và cách hắn nhìn các em trai mình. Gilard miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Edmond nhìn sự trao đổi giữa hai người anh em của mình. Anh chẳng hề hài lòng với chất sở hữu trong giọng của Duncan.
Edmond đột ngột hoàn toàn tán thành với Gilard, một sự hiếm hoi, vì Gilard và Edmond thường có quan điểm đối chọi nhau trong hầu hết tất cả các vấn đề. “Có lẽ Madelyne nên ở lại,” anh nói, nghĩ đến việc tiếp theo là khả năng đưa nàng quay trở lại càng sớm càng tốt.
Duncan đấm xuống bàn với một lực đủ để bình bia đổ nhào. Cái bình lẽ ra rơi khỏi bàn nếu Gilard không kịp thời phản ứng.
“Madelyne sẽ không đi đâu hết, Edmond. Anh sẽ không hỏi lại lần nữa đâu, em trai. Em có ủng hộ anh trong quyết định này không?”
Một khoảng thời gian im lặng kéo dài giữa hai anh em.
“Vậy thì cứ thế đi,” cuối cùng Edmond cũng lên tiếng. Duncan gật đầu. Gilard nhìn hai ông anh, lúng túng. Anh rõ ràng bỏ lỡ điều gì đó nhưng không thể biết đó là gì.
“Được, cứ thế đi,” Duncan xác nhận. “Em có nghĩ chống đối anh trong chuyện này không?”
Edmond thở dài. Anh lắc đầu. “Em không. Em sẽ đứng sau anh, Duncan, dù em sẽ báo anh biết các vấn đề mà quyết định này sẽ mang lại.”
“Nó sẽ không gây ảnh hưởng đến anh, Edmond.” Duncan không có vẻ muốn giải thích cuộc đối thoại. Gilard quyết định sẽ đợi đến khi Edmond ở một mình, và sau đó tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bên cạnh đó, một suy nghĩ khác thúc anh vào một câu hỏi nhanh. “Duncan? Anh có ý gì khi nói Madelyne chỉ cần được hướng dẫn để giúp Adela?”
Rốt cuộc Duncan cũng nhìn về phía Gilard. Hắn hài lòng bởi sự hỗ trợ của Edmond, và do vậy tâm trạng hắn sáng sủa hơn. “Madelyne đã có những kinh nghiệm để giúp cô ấy trong việc giúp đỡ em gái chúng ta. Đề nghị của anh là để hai người họ ở gần nhau càng thường xuyên càng tốt. Edmond, nhiệm vụ của em là hộ tống em gái chúng ta đến dùng bữa tối mỗi ngày. Gilard, em sẽ đưa Madelyne đến đây. Cô ấy không sợ em.”
“Cô ấy sợ em ư?” Edmond hỏi có vẻ hoài nghi.
Duncan phớt lờ câu hỏi, dù hắn trao cho Edmond một cái nhìn nghiêm nghị để anh biết rằng hắn không thích bị cắt ngang chút nào. “Không quan trọng nếu Adela hoặc Madelyne muốn sụt sức. Kéo họ ra nếu em phải làm thế nhưng họ phải ăn chung với nhau.”
“Adela sẽ hủy hoại Madelyne dễ thương của chúng ta mất thôi,” Gilard vội vã chen chân. “Tại sao ư, Madelyne dịu dàng không bao giờ có thể để bản thân chống lại…”
“Madelyne dịu dàng có tính khí dữ dội như bão mùa đông ấy, Gilard.” Giọng Duncan vang lên bực tức. “Chúng ta chỉ có cách là hướng cho cô ấy bớt dữ đi một chút.”
“Anh nói gì?” Gilard gần như hét toáng lên, rõ ràng là ngạc nhiên quá sức. “Madelyne là một thiếu nữ dịu dàng. Tại sao…”
Sự cau có thường trực trên khuôn mặt Edmond rời bỏ anh. Anh thực sự bắt đầu cười tủm tỉm. “Cô ấy cũng có mặt trái tuyệt vời đấy chứ, Gilard. Và chúng ta đều biết rõ cô ấy là người thiếu nữ nhỏ bé dịu dàng. Cô ấy rống to đủ để toàn bộ nước Anh nghe thấy.”
“Cơn sốt đã cai trị tâm trí cô ấy. Em đã bảo anh chúng ta nên cắt tóc của cô ấy để lũ quỷ dữ bỏ đi, Duncan. Madelyne không còn là cô ấy, em nói anh rồi. Tại sao hả, cô ấy thậm chí còn không biết cô ấy làm bầm mắt Edmond.”
Duncan lắc đầu. “Em không cần biện hộ cho Madelyne trước anh,” hắn nói.
“Được rồi, anh sẽ làm gì với Madelyne?” Gilard hỏi gặng.
“Cô ấy sẽ có nơi trú ẩn an toàn ở đây, Gilard.” Hắn đứng dậy và định rời khỏi phòng, khi Edmond lên tiếng. “Sẽ không an toàn cho tới khi Adela tỉnh trí lại. Madelyne sẽ phải chịu đựng thử thách.”
“Thử thách cho tất cả chúng ta,” Duncan gọi to. “Cầu Chúa, tất cả sẽ kết thúc đủ sớm.”
Duncan cho giải tán. Hắn lên đường đến hồ để bơi. Suy nghĩ của hắn vẫn tập trung vào Madelyne. Bằng cái vòng xoắn mỉa mai của số phận, Madelyne không bị ảnh hưởng nào từ bản chất độc ác của Louddon. Nàng quả là người phụ nữ đáng gờm. Nàng tự giấu tính cách thật sự, Duncan mỉm cười. Nhưng hắn đã có ý niệm lờ mờ về tiểu thư Madelyne thật sự. Cho dù là do cơn sốt dữ dội đã đem bản tính sôi nổi ra cho hắn thấy. Đúng thế, nàng nóng bỏng, gợi cảm, với khát khao về một cuộc sống khiến hắn hài lòng một cách đáng kể.
Có lẽ, Duncan nghĩ, Adela cũng sẽ giúp Madelyne. Em gái hắn có thể vô tình giải thoát Madelyne khỏi các mặt nạ nàng đang mang.
Làn nước giá lạnh rốt cuộc cũng đủ để đẩy mọi suy nghĩ của hắn sang một bên. Hắn kết thúc thời gian bơi và đi đến với Madelyne. Động cơ kỳ quặc đó giúp hắn trải qua quá trình trong khoảng thời gian nhanh chóng.
Madelyne vừa mở cánh cửa sổ thì nàng bắt gặp dáng người Duncan đang đi ra phía hồ nước. Lưng hắn quay lại với nàng và nàng theo dõi hắn cởi bỏ từng mảnh quần áo và lặn xuống nước.
Nàng chẳng thấy xấu hổ khi nhìn hắn không có quần áo trên người. Đúng vậy, hình ảnh hắn khỏa thân không làm nàng bối rối chút nào. Nàng quá choáng váng bởi những gì người đàn ông mất trí đó đang làm nên chẳng ngượng ngùng đỏ mặt với tình trạng khỏa thân của hắn. Bên cạnh đó, hắn quay lưng về phía nàng, cứu nàng khỏi sự bất tiện.
Nàng không tin là hắn thật sự lặn xuống nước, nhưng hắn vừa làm như thế xong, và không có lấy một khoảnh khắc lưỡng lự.
Mặt trăng tròn vành vạch cho nàng đủ ánh sáng dõi theo hắn bơi băng qua hồ và quay lại. Madelyne không rời mắt khỏi hắn nhưng lại bẽn lẽn nhắm mắt khi hắn leo lên bờ. Nàng đợi một lúc rồi sau đó nhìn lại.
Duncan đứng cạnh mép nước, nửa dưới cơ thể hắn đã được che phủ. Trông hắn y như là một đứa con đỡ đầu của thần Zeus, vì sao à, vì hắn được trao tặng một món quà là cơ thể tuyệt đẹp nhất.
Hắn không thèm mặc áo vào, ném nó vắt trên vai. Hắn không cảm thấy lạnh sao? Madelyne rùng mình run rẩy bởi cơn gió nhẹ lướt qua cửa sổ. Nhưng Duncan thì cứ như thể đang ở trong một ngày xuân ấm áp vậy. Tại sao ư, hắn đang đi trở về nhà với những sải chân thong thả.
Nhịp tim Madelyne đập nhanh khi Duncan đến gần. Hắn có một thân hình cân đối hoàn hảo. Người đàn ông trong khung xương sườn dài, rắn chắc, hẹp dần xuống eo, đôi vai cực kỳ rộng. Sức mạnh trong đôi bắp tay hiện rõ dưới ánh sáng dịu dàng của ánh trăng. Madelyne có thể thấy rõ những cơ bắp nổi lên trước ngực hắn. Quyền lực toát ra từ người hắn, thậm chí từ một khoảng cách đáng kể như vậy, vừa thu hút nàng vừa làm nàng lo lắng cùng lúc.
Bất thình lình Duncan dừng lại và nhìn lên, bắt gặp Madelyne đang nhìn hắn. Nàng tự động giơ tay lên chào, rồi ngập ngừng. Madelyne không thể thấy vẻ mặt hắn nhưng nàng đoán hắn đang cáu kỉnh. Chúa biết đó là vẻ mặt thông thường của hắn.
Madelyne quay đi và trở lại giường, trong lúc vội vàng quên luôn cả việc đóng cánh cửa chớp lại.
Nàng vẫn còn giận dữ. Mỗi khi hình ảnh Adela hiện lên trong đầu nàng, nàng chỉ muốn thét lên. Thay vào đó nàng khóc, gần cả một giờ, cho đến khi má nàng khô đi và đôi mắt nàng sưng húp.
Adela là lý do đầu tiên cho cơn giận điên của nàng. Cô gái tội nghiệp đã phải vượt qua một chuyện khó khăn như vậy.
Madelyne hiểu cảm giác như thế nào khi nhận lòng khoan dung của người khác. Nàng biết cơn giận bên trong Adela và thương cảm cho cô gái.
Tuy nhiên nàng cũng cáu tiết với anh em nhà Wexton. Họ làm tình trạng tệ hơn bằng cách đối xử với Adela quá tệ.
Madelyne quyết định giờ nàng sẽ chấp nhận lãnh trách nhiệm với Adela. Nàng không nghĩ nàng giúp em gái Duncan vì Louddon đã gây ra nỗi đau cho cô ấy. Mặc dù Madelyne là em gái Louddon, nàng cũng sẽ không cảm thấy có lỗi vì mối quan hệ ấy. Nàng sẽ giúp Adela vì cô gái rất dễ bị tổn thương và mất mát.
Nàng sẽ dịu dàng với cô gái, và cũng tử tế nữa, và chắc chắn sẽ đến lúc Adela chấp nhận sự an ủi của nàng.
Chúa giúp nàng, Madelyne lại bắt đầu khóc. Nàng cảm thấy bị mắc kẹt không thoát ra được. Nàng đã ở quá gần biên giới và gần nhà chị họ Edwythe, nhưng giờ nàng phải đợi mới có thể trốn thoát. Adela cần tình yêu thương và dìu dắt, và các anh em trai man rợ của cô ấy không biết làm thế nào để trao chúng cho cô ấy. Đúng, nàng cần phải ở đây, Madelyne nghĩ, cho đến khi em gái Duncan được trao cho sức mạnh mới.
Không khí trong phòng lạnh cóng. Madelyne co ro dưới tấm đắp, run rẩy, đến lúc nàng sực nhớ cánh cửa chớp vẫn còn mở rộng thì nàng lao ra khỏi giường, quấn tấm da thú quanh vai và vội đi tới chỗ cửa sổ.
Trời bắt đầu mưa, thời tiết phù hợp với tâm trạng của nàng, Madelyne quyết định thế. Nàng nhìn xuống hồ chỉ để chắc chắn Duncan không còn ở đó và rồi lướt mắt nhìn đỉnh đồi thấp hơn có thể thấy trên đỉnh những bức tường có lỗ châu mai.
Sau đó Madelyne thấy con thú. Nàng giật mình kinh hoàng, nàng nhón chân và nghiêng người ra ngoài cửa sổ, trong một vài giây nàng không dám nhìn nó vì sợ con thú khổng lồ đứng dậy và biến mất.
Con thú dường như đang nhìn nàng. Madelyne biết tâm trí nàng đang có vấn đề như Adela vậy. Ôi Chúa lòng lành, con thú y như một con sói. Và Chúa ơi, nó thật tuyệt!
Madelyne lắc lắc đầu, nhưng tiếp tục nhìn như bị thôi miên. Khi con sói ngửa cổ ra, nàng nghĩ có lẽ nó đang tru lên. Âm thanh không đến được chỗ nàng, có lẽ đã bị át đi bởi tiếng gió và cơn mưa đập rào rào vào những phiến đá.
Nàng không biết mình đã đứng đó bao lâu nhìn con thú. Nàng nhắm mắt, cố tình, nhưng khi nàng mở mắt, con sói vẫn ở đó.
“Nó chỉ là một con chó,” nàng thì thầm với chính mình. Đúng, một con chó, không phải con sói. “Một con chó rất lớn,” nàng thêm vào.
Nếu Madelyne có chút mê tín, nàng sẽ nhảy dựng lên kết luận rằng con sói là một điềm báo.
Madelyne đóng cánh cửa chớp và quay về giường.
Tâm trí nàng đầy ắp hình ảnh về con thú hoang, và mất một lúc rất lâu trước khi cơn buồn ngủ kéo đến. Suy nghĩ cuối cùng của nàng là một suy nghĩ bướng bỉnh. Rốt cuộc nàng không hề thấy sói.
Thỉnh thoảng trong suốt đêm lạnh, Madelyne rùng mình đủ để thức giấc. Nàng cảm thấy Duncan đặt tay quanh người nàng và kéo nàng về phía thân hình ấm áp của hắn.
Nàng mỉm cười vì giấc mơ tưởng tượng và lại rơi vào giấc ngủ.