← Quay lại trang sách

Chương Hai Mươi Hai

“Chúng ta bước đi bởi niềm tin, chớ chẳng phải bởi mắt thấy.”

Thánh Kinh Tân Ước, 2 Côrinhtô, 5:7

Nàng kể cho ông biết mọi chuyện.

Thuật lại tất cả những gì đã xảy ra làm cho Madelyne mất gần hai ngày trời. Vị linh mục thân yêu yêu cầu được nghe từng lời, mỗi cảm xúc, mọi kết quả.

Cha Berton chảy nước mắt vui sướng khi Madelyne bước vào trong mái nhà tranh nhỏ xíu của ông. Ông thừa nhận ông nhớ nàng kinh khủng và dường như không thể kiểm soát được cảm xúc trong hầu hết ngày đầu tiên. Madelyne, dĩ nhiên, cũng khóc không thua kém. Cậu nàng tuyên bố rằng việc đó chẳng sao cả vì chỉ có mình họ, và xét cho cùng, không ai có thể chứng kiến cảnh xúc động của họ. Những người bạn của Cha đã đi thăm một người bạn cũ khác đột nhiên bị ốm.

Mãi cho đến khi nàng đã chuẩn bị xong bữa tối và họ ngồi sóng đôi trong chiếc ghế yêu thích, Madelyne cuối cùng cũng có thể bắt đầu kể lại câu chuyện của mình. Trong khi vị linh mục ăn bữa tối thì Madelyne kể chuyện. Nàng định chỉ kể ngắn gọn nhưng cậu Berton đòi phải được nghe thật đầy đủ.

Vị linh mục có vẻ thưởng thức từng chi tiết. Ông không để Madelyne tiếp tục cho đến khi ông ghi nhớ từng từ. Việc được đào tạo như một người dịch thuật và là người bảo vệ những câu chuyện cổ là lý do để Madelyne nhượng bộ cho thói quen khác thường quen thuộc này.

Khi Madelyne thoạt tiên chào cậu nàng, nàng hơi lo lắng cho sức khỏe của ông. Ông có vẻ đang yếu đi. Phải, nàng nghĩ đôi ông sụm xuống một chút. Lưng ông cũng còng xuống một chút, và ông dường như di chuyển không còn nhanh trong ngôi nhà của mình. Nhưng ánh mắt ông vẫn sáng, và những câu nhận xét vẫn sắc sảo. Trí óc Cha Berton vẫn minh mẫn như trước đây. Lúc ông thú nhận những người bạn của ông không quay lại sống cùng ông từ năm ngoái, Madelyne đoán chính tuổi già và nỗi cô đơn là nguyên nhân cho những thay đổi mà nàng để ý thấy.

Madelyne tin Duncan sẽ đến với nàng. Nhưng ba ngày đã trôi qua, và vẫn không có dấu hiệu nào của Duncan, sự tự tin của nàng dần tan biến.

Madelyne thừa nhận nỗi sợ hãi của mình với cậu nàng. “Có lẽ, khi anh ấy gặp lại tiểu thư Eleanor, anh ấy đã thay đổi suy nghĩ.”

“Con thật ngốc khi nói thế,” Cha Berton tuyên bố. “Ta cũng tin nhiều như con, con gái à, rằng Nam tước Wexton không biết Laurance không phải là linh mục. Ngài ấy nghĩ đã kết hôn với con, và với một người đàn ông như thế, đó là lời cam kết thật sự tận đáy lòng. Con đã kể cậu nghe tuyên bố về tình yêu của ngài ấy. Vậy là con không tin vào lời nói của ngài ấy ư?”

“Ôi, tất nhiên con tin,” Madelyne lắc đầu. “Anh ấy yêu con, Cha à. Con biết anh ấy có, sâu thẳm trong trái tim con, nhưng một phần tâm trí con đang làm con lo lắng. Con thức giấc suốt đêm và suy nghĩ đầu tiên luôn là điều đáng sợ. Con tự hỏi bản thân con sẽ làm gì nếu anh ấy không đến với con? Chuyện gì xảy ra nếu anh ấy thay đổi suy nghĩ?”

“Vậy thì ngài ấy là một tên ngốc,” Cha Berton trả lời. Một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt ông. “Giờ thì nói cho ông già này biết, con gái, chính xác những từ con nói với tiểu thư Eleanor tóc đỏ xinh đẹp và phong thái vương giả là gì?”

Madelyne mỉm cười vì ông trêu nàng bằng cái cách nàng mô tả tiểu thư Eleanor. “Con nói với cô ấy con là kho báu lớn nhất của Duncan. Nó không phải là lời nhận xét khiêm tốn, đúng không ạ?”

“Con đã nói sự thật, Madelyne. Trái tim con biết rõ điều đó, nhưng cậu đồng ý là tâm trí con có một chút gì cần phải được thuyết phục.”

“Duncan không phải là tên ngốc,” Madelyne nói. Giọng nàng chắc chắn với niềm tin. “Anh ấy sẽ không quên con đâu.” Nàng nhắm mắt và tựa đầu vào nệm ghế. Có quá nhiều chuyện xảy ra với nàng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. Giờ đây, khi nàng ngồi bên cạnh cậu nàng, dường như chẳng có gì thay đổi cả.

Nỗi lo sợ cũ đang thắng nàng. Nàng sớm chảy nước mắt và cảm thấy thương xót bản thân nếu nàng không ngăn lại. Madelyne quyết định nàng cần nghỉ ngơi. Phải, chỉ là vì nàng kiệt sức đến mức có khuynh hướng dễ dàng lo lắng. “Con có giá trị,” nàng buột miệng. “Tại sao lại phải mất một thời gian dài như vậy con mới biết chứ?”

“Vấn đề không phải là mất bao lâu,” cậu nàng nói. “Quan trọng là cuối cùng con đã nhận ra.”

Tiếng sấm rền vang lôi kéo sự chú ý của cậu nàng. “Nghe như chúng ta sẽ có một trận mưa to trong vài phút ấy,” ông vừa nói vừa đứng dậy và bắt đầu đi đến cửa sổ.

“Sấm đủ gần để kéo phăng mái nhà ra,” Madelyne thì thầm buồn ngủ.

Cha Berton sắp sửa đồng ý với cháu gái mình khi ông đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Cảnh tượng ông thấy trước mắt khiến ông giật mình, ông phải bám tay vào gờ cửa sổ, nếu không sẽ mất thăng bằng và ngã quỵ mất.

Tiếng sấm giờ yên lặng. Nhưng Cha có thể thấy tia sét đánh. Dù vậy nó không ở trên trời. Không, nó trên mặt đất… mắt ông thấy rõ.

Mặt trời phản chiếu những tia sáng bạc từ những mảnh kim loại.

Đó là một quân đoàn, hợp nhất đằng sau một chiến binh, tất cả mặc giáp sắt, tất cả yên lặng, tất cả đang chờ đợi.

Cha nheo mắt nhìn cảnh tượng hùng dũng. Ông gật đầu một cái với người thủ lĩnh quân đoàn và rồi quay lại ghế của mình.

Một nụ cười rộng mở trên khuôn mặt vị linh mục già. Khi ông ngồi xuống cạnh Madelyne, ông buộc phải dẹp nụ cười sang bên, vì nó ảnh hưởng đến giọng của ông và nói, “Cậu tin có ai đó ngoài kia muốn gặp con đấy, Madelyne. Tốt nhất là nên xem đó là ai, con gái. Cậu quá yếu để có thể đứng dậy lần nữa.”

Madelyne nhăn mặt. Nàng không nghe ai gõ cửa cả. Nhưng để làm ông hài lòng, nàng đứng dậy tuân lời ông. Nàng nói qua vai rằng có thể đó là Marta gọi họ để giao trứng tươi và nói chuyện phiếm.

Vị linh mục cười khùng khục trước lời giả định, ông thật sự vỗ đét vào đầu gối của chính mình.

Nàng nghĩ đó là một phản ứng kỳ lạ từ một người đàn ông vừa mới tỏ ra yếu ớt.

Và rồi nàng mở cửa ra.

Mất một hoặc hai phút Madelyne mới nhận thức được nàng đang nhìn thấy gì. Nàng quá kinh ngạc, nàng không thể cử động. Nàng chỉ đơn giản là đứng đó, chính giữa ngưỡng cửa, với đôi tay buông thõng hai bên người, ngước nhìn chằm chằm vào Duncan.

Hắn rốt cuộc không quên nàng. Nhận thức đó khiến Madelyne lặng người.

Hắn cũng không đến một mình. Không, hơn 100 người lính đứng xếp thành hàng đằng sau thủ lĩnh của họ. Tất cả vẫn còn trên lưng ngựa, tất cả đều mặc chiến phục ra trận, và mỗi một người trong bọn họ đều đang nhìn nàng.

Một hiệu lệnh thầm lặng quét qua quân đoàn. Cùng lúc, họ đột ngột giơ cao gươm chào hỏi. Đó là cảnh tượng huy hoàng nhất của lòng trung thành mà Madelyne từng chứng kiến.

Nàng đang bị choáng váng, Madelyne chưa bao giờ cảm thấy được trân trọng, được yêu quý, và rất, rất có giá trị đến như vậy.

Và rồi nàng hiểu lý do Duncan đã triệu tập rất nhiều binh lính của hắn trong chuyến đi này. Hắn chỉ ra cho nàng thấy nàng quan trọng đến mức nào đối với hắn. Phải, hắn đang chứng minh giá trị bản thân nàng.

Duncan không cử động. Hắn không nói lời nào trong một lúc lâu. Hắn tạm bằng lòng ngồi trên lưng Silenus và chăm chú nhìn cô vợ xinh đẹp của hắn. Duncan có thể cảm nhận nỗi lo của hắn, sự không chắc chắn của hắn, đang lùi xa khỏi trái tim hắn. Thề có Chúa, hắn nghĩ mình là người đàn ông toại nguyện nhất trên thế gian.

Khi hắn nhận thấy nước mắt chảy thành dòng trên khuôn mặt Madelyne, hắn trao cho nàng những lời mà hắn nghĩ nàng cần nghe. “Ta đến vì em, Madelyne.”

Có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi giờ đây Duncan lặp lại những từ đầu tiên hắn từng nói với nàng? Madelyne không nghĩ vậy. Ánh mắt Duncan khiến nàng tin rằng hắn nhớ rõ.

Madelyne thẳng người bước hẳn ra khỏi ngưỡng cửa, hất tóc ra sau vai, và cố tình chống tay lên hông. “Đúng lúc lắm, Nam tước Wexton. Tôi đã phải đợi ngài lâu lắm rồi.”

Nàng nghĩ lời nói ngạo mạn của nàng làm hài lòng Duncan, nhưng nàng không dám chắc. Hắn di chuyển nhanh chóng đến mức nàng không kịp nhìn rõ. Giây trước hắn còn ngồi trên lưng Silenus, và giây sau hắn đã kéo nàng vào trong vòng tay hắn.

Khi hắn cúi xuống hôn nàng, Madelyne quấn tay quanh cổ hắn. Nàng bám chặt hắn khi miệng hắn hối hả trên miệng nàng với tính sở hữu gần như phát điên. Lưỡi hắn trượt sâu vào trong chiếm lại những gì thuộc về hắn.

Madelyne cảm thấy như thể nàng bị cơn thủy triều của sự khuấy động gấp rút quét qua người nàng. Nàng thỏa mãn nhu cầu của Duncan bằng cách trao cho hắn tất cả những gì nàng biết cách trao đi. Phải, nàng nồng nhiệt, khao khát những cái động chạm của hắn đến phát điên.

Cuối cùng thì những tiếng ồn cũng xâm nhập vào đầu óc Duncan. Tuy nhiên, lý trí quay lại rất chậm chạp. Hắn rời khỏi miệng nàng một chút chỉ để lập tức trở về đôi môi sưng phồng của nàng lần thứ hai.

Madelyne cũng nghe thấy âm thanh. Khi Duncan nhấc đầu lên rời khỏi nàng, những người lính đang reo hò. Lạy Chúa lòng lành, nàng đã hoàn toàn quên họ ở đó.

Nàng biết nàng đang đỏ nhừ và tự nhủ nàng mặc kệ. Duncan dường như chẳng thấy vẻ ngại gì cả, nhưng hắn bám đầy bụi bẩn và bộ râu quai nón cả tuần chưa cạo, thì thật là khó để thấy được bất cứ phản ứng nào.

Hắn hôn nàng lần nữa, một cái hôn chớp nhoáng mạnh mẽ, như cho nàng thấy hắn không quan tâm đến các khán giả của họ. Đôi tay Madelyne vòng quanh thắt lưng hắn. Nàng áp mặt vào ngựa hắn và siết chặt vòng tay bằng tất cả khả năng của nàng.

Hắn thở ra, hài lòng với sự nồng nhiệt của nàng.

Madelyne nhớ nhiệm vụ của nàng, khi nàng nghe tiếng ho kín đáo phía sau nàng. Nàng nên giới thiệu Duncan với cậu nàng. Vấn đề, tất nhiên, là nàng không thể thốt ra được lời nào. Và khi Duncan cúi xuống thì thầm, “Anh yêu em, Madelyne,” nàng trở nên quá bận tâm đến nỗi chảy nước mắt mà không nói được.

Duncan ra hiệu cho người của hắn xuống ngựa và nhìn qua đầu Madelyne quan sát người đàn ông lớn tuổi đang đứng đợi một quãng ngắn phía sau nàng. Hắn kéo Madelyne vào một bên người hắn, không muốn để nàng rời khỏi hắn thậm chí một giây, và rồi lên tiếng, “Tôi là Nam tước Wexton.”

“Tôi cũng hy vọng vậy,” Cha Berton trả lời. Linh mục mỉm cười vì câu nói đùa của chính mình và rồi cúi đầu chào. Ông được miễn quy tắc trang trọng ấy bởi bàn tay của Nam tước.

“Tôi mới là người nên quỳ trước Cha,” hắn nói. “Tôi rất vinh dự được gặp Cha, thưa Cha.”

Vị linh mục thấy mình bé nhỏ trước câu nói của Nam tước. “Con bé là kho báu lớn nhất của ngài, có phải vậy không, Nam tước?” ông hỏi.

“Phải, đúng vậy,” Duncan thừa nhận. “Tôi nợ Cha cả đời mình,” hắn nói thêm. “Cha đã bảo vệ cô ấy cho tôi suốt những năm qua.”

“Con bé chưa phải là của ngài,” Cha Berton tuyên bố. Ông hài lòng khi thấy vẻ ngạc nhiên do lời nói của mình gây ra. “Phải, tôi vẫn còn chưa trao tay con bé cho ngài. Lễ cưới mà tôi đang nói đến ấy, một lễ cưới thật sự, Nam tước ạ, và càng xong sớm chừng nào thì ông già này càng yên tâm chừng đó.”

“Vậy thì Cha sẽ tổ chức lễ cho chúng tôi vào buổi sáng,” Duncan tuyên bố chắc nịch.

Cha Berton đã chứng kiến nụ hôn say đắm giữa Nam tước và cháu gái của ông. Ông không hề chắc chắn ngày mai sẽ đủ nhanh. “Vậy thì ngài sẽ không ngủ cạnh Madelyne đêm nay được,” ông cảnh báo. “Tôi sẽ tiếp tục bảo vệ con bé tốt thôi, Nam tước Wexton.”

Duncan và Cha Berton chằm chằm nhìn nhau một lúc lâu. Rồi Duncan mỉm cười. Lần đầu tiên trong một thời gian rất rất lâu rồi, hắn phát hiện ra hắn không thể đe dọa ai đó. Không, vị linh mục sẽ không chịu thua.

Hắn gật đầu. “Đêm nay.”

Madelyne chứng kiến sự trao đổi ngầm ấy. Nàng biết rõ hai người đàn ông đang nói gì. Nàng nghĩ mình có thể trông đỏ như cháy nắng. Điều đó là, xét cho cùng, một sự ngượng ngùng vì cậu Berton của nàng biết nàng đã ngủ với Nam tước.

“Con cũng rất vui được kết hợp với Duncan đêm nay, nhưng con không…” Madelyne ngừng câu giải thích khi thấy Anthony bước đến đứng cạnh nàng. “Chà à, đây là người chư hầu mà con đã kể cho Cha đó,” nàng mỉm cười.

“Chính anh là người đã đứng chắn giữa cháu gái tôi và Louddon khi gã cố đánh con bé lần nữa sao?” ông tiến lên trước để nắm lấy tay Anthony.

“Là tôi,” Anthony nhận.

“Lần nữa?” Duncan cao giọng. “Cô ấy không có sự bảo vệ của Đức vua sao?”

“Không có gì cả,” Madelyne xác nhận.

“Gã lẽ ra đã giết con bé rồi,” vị linh mục xen ngang.

“Đúng vậy, gã muốn làm hại cô ấy,” Anthony lên tiếng.

Madelyne cảm thấy áp lực trong cái siết tay của Duncan quanh eo nàng.

“Không có chuyện gì,” Madelyne lại phản bác. “Chỉ là một cái tát…”

“Con bé vẫn phải mang những vết thâm tím,” Cha Berton tuyên bố với cái gật đầu mạnh mẽ.

Madelyne trao cho cậu nàng một cái cau mày nhăn tít. Chẳng lẽ ông không thể không nói những câu bình luận khiến Duncan khó chịu ư?

Khi Duncan nâng mặt nàng lên để hắn có thể nhìn thấy dấu vết, Madelyne lại lắc đầu. “Anh ta không bao giờ động đến em nữa đâu, Duncan. Đó là tất cả vấn đề. Người chư hầu trung thành của anh đã bảo vệ em,” nàng nói thêm trước khi quay lại nhìn cậu nàng. “Cậu, tại sao cậu lại kích động cơn thịnh nộ của Duncan chứ?”

“Còn mấy vết nữa trên vai và lưng con bé đấy, Nam tước,” Cha Berton lại kể tội, phớt lờ câu hỏi của Madelyne.

“Cậu!”

“Cô không nói gì với tôi,” Anthony nói với Madelyne. “Tôi sẽ…”

“Đủ rồi. Cha, con biết Cha quá rõ mà. Giờ Cha đang chơi trò gì vậy?” Madelyne phát cáu.

“Con định nói với Nam tước Wexton con muốn cưới ngài ấy đêm nay, con gái, nhưng con không kết thúc câu nói, phải không? Sự thật của vấn đề, Nam tước à,” vị linh mục hướng mặt về phía Duncan, “là cháu gái tôi đang cố trì hoãn lễ cưới này. Đúng không, Madelyne? Con thấy đấy, con gái,” ông nói tiếp, tặng Madelyne một nụ cười dịu dàng, “cậu hiểu rõ suy nghĩ của con nhiều hơn là con nghĩ cậu có thể.”

“Ông ấy nói thật không?” Duncan cau mày hỏi. “Em không thay đổi tình cảm của mình, phải không?” Trước khi Madelyne có thể trả lời, hắn đã nói thêm, “Điều đó không thành vấn đề. Em thuộc về ta, Madelyne. Thực tế là em không thể quay lưng lại với điều đó.”

Madelyne sững người kinh ngạc trước một Duncan cảm thấy bất an đến thế. Rồi nàng nhận ra tình cảm của hắn cũng dễ bị tổn thương như chính nàng vậy. Dường như hắn cũng cần được nghe những lời nói yêu thương của nàng thường xuyên như nàng cần. “Em yêu anh, Duncan,” nàng nói, đủ to cho cả Anthony và Cha Berton cùng nghe.

“Ta biết mà,” Duncan cao ngạo trở lại. Sức ép trong vòng tay hắn giảm bớt và hắn thả lỏng người tựa vào nàng.

“Có nhiều thứ có thể thấy,” Anthony bình luận. “Tôi cần nói chuyện riêng với ngài, thưa Nam tước.” Người chư hầu quay lưng và bước đi.

“Và ắt hẳn ngài cần một bữa ăn,” vị linh mục thêm vào. Ông đi vào trong nhà. “Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức.”

“Tắm trước đã,” Duncan mở lời, siết chặt Madelyne trước khi thả nàng ra. Hắn đang theo sau cậu nàng, khi lời nói của Madelyne làm hắn dừng bước, đông cứng. Anthony và Cha Berton cũng đứng lại.

“Chúng ta chưa thể kết hôn, Duncan.”

Nàng có thể nói, từ biểu hiện trên cả ba khuôn mặt, rằng không ai quan tâm đến lời tuyên bố của nàng.

Madelyne siết chặt tay lại vào nhau. Giọng nàng vội vã vì nàng muốn Duncan hiểu ra lý do trước khi hắn gầm thét vào mặt nàng. “Chỉ là chúng ta đợi đến khi Gerald kết hôn với Adela, sau đó Louddon không thể dùng lý lẽ…”

“Tôi biết ngay mà,” Anthony làu bàu. “Cô vẫn cố bảo vệ cả thế giới. Nam tước, đó chỉ là một trong những thông báo tôi cần phải giải thích với ngài.”

“Con bé luôn bảo vệ tất cả những gì mà nó tin là cần thiết,” vị linh mục nói.

“Anh không hiểu đâu,” Madelyne nhanh chóng đối mặt với Duncan. “Nếu giờ chúng ta kết hôn, anh sẽ chống lại Đức vua của mình. Ông ấy sẽ trao Adela cho Louddon. Điều đó đã chính thức được gợi ý, Duncan.”

Madelyne lẽ ra sẽ tiếp tục tranh luận của nàng nếu không nhận ra ánh mắt của Duncan. Nàng không thể ngừng vặn xoắn đôi tay, nhưng nàng có thể ngậm miệng lại.

Duncan chằm chằm nhìn Madelyne hồi lâu. Nàng không thể nói hắn hài lòng hay giận dữ với nàng. “Ta chỉ có một câu hỏi đặt ra cho em, Madelyne. Em có niềm tin vào ta không?”

Nàng không cần thời gian để suy nghĩ về câu hỏi. Câu trả lời của nàng nhanh chóng và mạnh mẽ.

“Có.”

Câu trả lời của nàng làm hài lòng hắn. Duncan ôm chặt lấy nàng, đặt một nụ hôn lên trán nàng, và rồi quay vào trong. “Chúng ta cưới đêm nay.”

Sau đó hắn đứng lại, nhưng không quay người lại. Madelyne biết hắn đang chờ điều gì. Phải, hắn đang chờ sự đồng thuận của nàng.

“Vâng, Duncan, chúng ta sẽ cưới đêm nay.”

Đó là, dĩ nhiên, câu trả lời đúng. Madelyne biết đủ rõ khi cậu nàng bắt đầu cười khùng khục, Anthony bắt đầu huýt sáo, và Duncan quay lại gật đầu dứt khoát với nàng.

Hắn không mỉm cười. Điều ấy chẳng làm buồn lòng nàng, khi nàng nhận ra Duncan chưa bao giờ nghi ngờ nàng. Câu trả lời của nàng chỉ là xác nhận lại. Không hơn.

Những giờ kế tiếp là một chuỗi các hoạt động liên miên. Trong khi Duncan và Anthony ngồi bên chiếc bàn nhỏ bên trong ngôi nhà tranh và ăn tối thì Cha Berton đến chỗ vị chủ nhà, Bá tước Grinsteade để giải thích tình hình.

Bá tước vẫn còn trong tình trạng chỉ mành treo chuông và dù ông không đủ mạnh để đến tham dự lễ cưới, Duncan sẽ viếng thăm ông ngay khi đám cưới kết thúc.

Duncan và Anthony đi đến cái hồ phía sau nhà bá tước để tắm và nói chuyện riêng với nhau. Madelyne dùng thời gian đó để thay đồ mới. Nàng chải tóc đến lúc nó cuộn lại theo ý nàng, rồi quyết định nên quên vụ thời trang đi và thả chúng buông lơi. Nàng biết Duncan thích như vậy hơn.

Nàng lại mặc theo màu của hắn, tất nhiên rồi. Đôi giày mềm và chiếc đầm dài màu kem nhạt, và chiếc áo ngoài màu xanh hoàng gia. Nàng mất gần cả tháng để làm bâu áo quanh cổ áo ngoài, từng mũi thêu một, tất cả đều màu kem, tạo thành thiết kế mà nàng mong muốn. Ở chính giữa tác phẩm nghệ thuật của nàng là đường nét của con sói kỳ diệu của nàng.

Cả Duncan có thể sẽ không để ý đến, nàng nghĩ. Các chiến binh với vóc người của anh ta sẽ không mất thời gian để ghi nhận những thứ như thế. “Cũng may là,” nàng buột miệng nói lớn thừa nhận. “Anh ấy sẽ nghĩ mình lại tưởng tượng và chắc chắn trêu chọc mình.”

“Ai sẽ trêu em thế?” Duncan hỏi, đứng ngay ngưỡng cửa.

Madelyne quay lại, nụ cười trên mặt nàng, và nhìn chiến binh của nàng. “Sói của em,” nàng lập tức trả lời. “Có gì đó không ổn sao, Duncan. Trông anh… chưa thay đổi.”

“Em xinh đẹp hơn với mỗi giờ trôi qua,” Duncan thì thầm. Giọng hắn tựa như cái vuốt ve.

“Và anh đẹp trai hơn,” Madelyne đáp lại. Nàng mỉm cười với Duncan và còn dám trêu hắn. “Em đang tự hỏi tại sao chồng sắp cưới của mình lại mặc đồ đen cho đám cưới của anh ấy. Một màu tối tăm như vậy,” Madelyne tuyên bố. “Và chỉ dùng cho lễ tang. Ngài để tang cho số phận của mình sao, thưa ngài?”

Duncan sửng sốt vì bình luận của nàng. Hắn nhún vai trước khi trả lời. “Nó sạch sẽ, Madelyne. Đó là tất cả những gì nên có ý nghĩa đối với em. Hơn nữa, nó là bộ đồ duy nhất ta mang theo từ Luân Đôn.” Hắn bắt đầu tiến về phía nàng, ý định của hắn hiển hiện rành rành trong ánh mắt sẫm lại. “Ta sắp hôn em đến bất tỉnh để em không chú ý đến y phục của ta nữa.”

Madelyne chạy đến phía bên kia cái bàn. “Anh không được hôn em cho đến khi chúng ta đám cưới,” nàng cố không cười phá ra. “Và tại sao anh không cạo râu?”

Duncan tiếp tục cuộc rượt đuổi. “Để sau.”

Bây giờ, ý hắn là gì? Madelyne ngừng lại nhíu mày. “Để sau?”

“Phải, Madelyne, để sau,” ánh mắt như thiêu đốt của hắn làm nàng rối lên gần bằng với lời nói kỳ quặc của hắn.

Nàng cố tình do dự đủ lâu để bị bắt. Duncan kéo nàng vào vòng tay hắn. Hắn định cướp lấy miệng nàng thì cánh cửa mở ra. Một tiếng ho lớn khiến hắn chú ý.

“Chúng ta đang đợi để bắt đầu,” Cha Berton tuyên bố. “Tuy nhiên, còn một vấn đề lo lắng nữa.”

“Chuyện gì thế?” Madelyne hỏi ngay khi nàng thoát khỏi vòng tay Duncan và chỉnh lại áo xống.

“Cậu muốn đi cạnh con, nhưng cậu không thể có mặt ở hai nơi cùng lúc được. Và ai là người làm chứng cho buỗi lễ này?” ông hỏi, nhíu mày.

“Cha không thể đi với Madelyne đến bàn thờ và sau đó tiếp tục bài giảng sao?” Duncan hỏi.

“Vậy thì, khi linh mục là tôi hỏi ai là người trao người phụ nữ này vào phép cưới, tôi lại phải chạy đến bên cạnh Madelyne để trả lời câu hỏi của chính tôi sao?”

Duncan toét miệng cười, vẽ ra viễn cảnh ấy trong đầu.

“Nó sẽ lạ lùng, nhưng tôi có thể tự xoay xở được,” Cha Berton tuyên bố.

“Tất cả binh lính của tôi sẽ là nhân chứng,” Duncan nói. “Anthony sẽ đứng đằng sau Madelyne. Đã đủ tốt chưa, thưa Cha?”

“Cứ vậy đi,” Cha Berton ra lệnh. “Bây giờ thì ra ngoài đi, Nam tước, chờ bên bàn thờ tạm mà tôi đã dựng ngoài kia. Ngài sẽ kết hôn dưới những ánh sáo và mặt trăng. Đó thật sự là cung điện của Chúa theo cách nghĩ của tôi.”

“Vậy thì tốt, chúng ta hãy hoàn thành cho xong chuyện này đi thôi.”

Madelyne phản đối việc lựa chọn từ ngữ của hắn. Nàng đuổi theo Duncan, tóm lấy bàn tay hắn để hắn chú ý. “Hoàn thành cho xong ư?” nàng nhăn mặt hỏi.

Khi hắn nhìn xuống nàng, Madelyne quyết định là hắn đang trêu nàng. Và rồi hắn mở miệng, và cái nhăn mặt của nàng biến mất. “Chúng ta đã được ràng buộc với nhau từ lần đầu tiên gặp mặt, Madelyne. Chúa biết thế, ta biết thế, và nếu em nghiền ngẫm sự thật, em cũng sẽ thừa nhận thế. Chúng ta đã trao đổi lời thề nguyện, cho dù Laurance không phải là linh mục và không thể mang lại cho chúng ta lời chúc phúc thật sự thì chúng ta cũng vẫn đã kết hợp với nhau rồi.”

“Kể từ lúc em ủ ấm chân anh,” Madelyne thầm thì, lặp lại lời giải thích vừa xong của hắn.

“Đúng vậy, kể từ lúc đó.”

Trông nàng như thể sắp khóc đến nơi. Cô vợ dịu dàng của hắn trở thành người phụ nữ giàu cảm xúc làm sao. Trong khi phản ứng của nàng làm hắn hài lòng thì hắn biết nàng không muốn xuất hiện một cách vô kỷ luật trước mặt người của hắn. Hắn lập tức tìm cách sửa chữa khả năng kiểm soát của nàng. “Em nên lấy làm mừng, em biết đó.”

“Lấy làm mừng vì chuyện gì cơ, Duncan?” Madelyne hỏi, tay chậm nhẹ vào khóe mắt.

“Đó không phải là mùa hè khi chúng ta gặp nhau.”

Thoạt đầu nàng không hiểu. Và rồi nàng bật cười, một âm thanh đầy sức sống lấp đầy trái tim hắn. “Vậy chính thời tiết đã tặng em cho anh, anh nghĩ vậy sao?”

“Em đã không phải ủ ấm chân ta nếu lúc đó là mùa hè,” hắn nói và một cái nháy mắt thật nhanh cho nàng.

Nàng nghĩ hắn trông kiêu ngạo kinh khủng. “Anh phải tìm lý do khác thôi.”

Duncan lẽ ra đã đáp lại câu nói của nàng nếu Cha Berton không đẩy hắn ra cửa. “Mọi người đang đợi ngài kìa, Nam tước.”

Ngay khi Duncan rời khỏi, Cha Berton hướng về Madelyne. Ông dành vài phút chỉ dẫn nàng những bổn phận của một người vợ. Khi nhiệm vụ cao cả đã xong, ông bằng tất cả trái tim nói cho nàng biết ông tự hào thế nào khi có nàng là một phần gia đình của ông.

Và rồi ông dang tay ôm lấy người phụ nữ ông đã rửa tội, nhìn thấy sự trưởng thành và yêu thương như con gái của chính mình.

Đó là một buổi lễ tuyệt đẹp, và khi nó kết thúc, Duncan giới thiệu vợ hắn với những chư hầu. Những người đàn ông quỳ xuống trước Madelyne và trao cho nàng lời thề trung thành của họ.

Duncan kiệt sức và thiếu kiên nhẫn. Hắn bỏ mặc vợ mình để đến thăm trả lễ Bá tước Grinsteade, và quay về ngôi nhà tranh của Cha Berton hơn hai mươi phút sau đó.

Vị linh mục đã đi ngủ. Tấm bình phong của ông ngăn giữa phòng. Giường của Madelyne sát bức tường đối diện, với một tấm rèm bảo vệ sự riêng tư của nàng.

Duncan thấy vợ hắn đang ngồi trên mép giường hẹp. Nàng vẫn mặc chiếc váy trong lúc làm lễ.

Sau khi cởi bỏ quần áo, hắn duỗi dài người thư giãn trên giường, kéo Madelyne xuống ngực hắn. Hắn hôn nàng ngon lành và đề nghị nàng chuẩn bị đi ngủ.

Madelyne dành chút thời gian với nhiệm vụ. Nàng cứ ngừng lại để nhìn qua rèm xem liệu cậu nàng đã ngủ hay chưa. Rồi cuối cùng nàng cúi xuống bảo Duncan nàng thật sự nghĩ họ nên tìm nơi riêng tư bên ngoài để ngủ với nhau. Xét cho cùng, đây là đêm tân hôn của họ, và đã rất lâu rồi họ không chạm vào nhau. Chắc chắn hắn có thể thấy điều đó, phải không, vì ngay lúc nàng bắt đầu hôn hắn, nàng biết rằng bản thân sẽ nồng nhiệt đến mức nào. Thề có Chúa, nàng biết mình sẽ ồn ào. Tại sao à, nàng đã sẵn sàng để hét lên bây giờ.

Duncan thậm chí không cố dỗ dành nàng. Nàng nhận ra nàng thật sự không cần lo lắng về lời giải thích của mình. Chồng nàng đang ngủ say.

Cô dâu thất vọng cuộn người rúc sát vào chồng mình, nghiến chặt răng, và cố ngủ thiếp đi.

Tiếng động do Cha Berton di chuyển quanh phòng đánh thức Duncan. Hắn căng người cảnh giác lập tức, cảm thấy có gì đó không ổn và không hiểu ra ngay là chuyện gì.

Hắn bắt đầu đứng dậy, tâm trí hắn hoàn toàn tỉnh táo, chỉ nhận ra hắn suýt dẫm phải Madelyne. Duncan mỉm cười vì sự ngớ ngẩn ấy. Vợ hắn đang ngủ trên sàn nhà, chỉ có một chiếc chăn dày quấn quanh nàng. Chúa ơi, hắn đã ngủ quên trong đêm tân hôn của họ. Duncan ngồi lên mép giường, ngắm nghía cô vợ dễ thương của hắn, cho đến khi hắn nghe tiếng cửa mở và rồi đóng lại sau lưng vị linh mục. Hắn liếc mắt nhìn ra cửa sổ phía bên kia giường đúng lúc thấy Cha Berton đang đi về phía cửa cổng lâu đài. Vị linh mục đang mặc lễ phục nhà thờ và mang theo một ly rượu lễ bằng bạc nhỏ.

Duncan quay lại với Madelyne. Hắn quỳ bên cạnh nàng và bế nàng lên. Rồi hắn đặt nàng lên giường. Madelyn lập tức trở người sang bên, đá tấm đắp ra.

Nàng không mặc áo ngủ. Ánh sáng của bình minh tràn qua cửa sổ, phủ lên làn da nàng một màu vàng mời gọi. Mái tóc lộng lẫy của Madelyne thay đổi dưới ánh mặt trời mọc thành màu của ngọn lửa.

Khao khát của Duncan tăng dần đến khi hắn nhức nhối vì nhu cầu. Hắn ngồi xuống giường và bắt đầu làm tình với vợ mình.

Madelyne thức giấc với một tiếng thở dài. Nàng cảm thấy một giấc ngủ tuyệt vời. Đôi tay Duncan đang mơn trớn ngực nàng. Đôi nhũ hoa của nàng săn lại. Madelyne rền rĩ và nâng hông lên trong cơn ngái ngủ mời mọc chồng nàng.

Nàng vụt mở mắt và nhìn lên Duncan. Tia nhìn nóng bỏng của hắn khiến nàng rùng mình khao khát. Nàng vươn người, cố kéo hắn xuống người nàng, nhưng Duncan lắc đầu, từ chối nàng.

“Ta sẽ mang đến cho em những gì em muốn,” hắn thì thầm với nàng. “Và nhiều, nhiều hơn,” hắn hứa.

Trước khi Madelyne có thể trả lời, Duncan cúi xuống và ngậm lấy một bầu ngực vào miệng. Hắn mút lấy nhũ hoa trong khi bàn tay hắn trượt xuống vùng bụng của nàng.

Tiếng rên của Madelyne trở nên hoang dại hơn, lớn hơn. Âm thanh từ cổ họng nàng hài lòng hắn, dù không bằng mùi vị của nàng.

Tay hắn di chuyển vào giữa hai chân nàng. Hắn thâm nhập vào kho báu hắn tìm kiếm, trượt ngón tay vào trong và gần như mất kiểm soát bởi hồi đáp hưởng ứng nóng bỏng, nồng nhiệt từ nàng.

Hắn muốn tất cả.

Duncan đột ngột lăn người qua một bên. Madelyne hướng về chồng nàng. Một bên mặt nàng áp vào bắp đùi ấm áp của Duncan.

Miệng hắn làm nàng phát điên. Nàng dường như không thể lấy lại được hơi thở, bụng nàng thít chặt khi chồng nàng đặt những nụ hôn ẩm ướt quanh rốn nàng. Ngón tay hắn tiếp tục sự tra tấn ngọt ngào. Madelyne rên lên khi Duncan nhẹ nhàng đẩy đùi nàng mở rộng. Nàng biết hắn muốn làm gì và mở ra cho hắn, nài xin hắn hôn nàng ở đó.

Duncan di chuyển xuống thấp hơn, cho đến lúc hắn nếm được hơi nóng của nàng. Lưỡi hắn trêu chọc, hành hạ nàng. Và bộ râu của hắn khiến nàng cuồng nhiệt. Hàm râu quai nón ấy cọ xát một cách thú vị vào làn da nhạy cảm nơi đùi trong của nàng.

Nàng muốn nếm được hắn. Tất cả hắn.

Không có cảnh báo nào cho ý định của nàng, không có những nụ hôn dịu dàng dẫn lối đến nơi truy tìm của nàng. Madelyne cong người áp sát vào Duncan khi nàng bắt được hắn và đưa hắn vào trong miệng.

Rồi nàng rên rỉ. Đôi tay nàng và miệng nàng cũng dễ chịu, cũng gợi tình như của Duncan. Phải, hắn cho nàng biết niềm vui sướng của hắn bằng cách di chuyển mạnh mẽ với nàng.

Và rồi hắn đột ngột rút ra khỏi nàng. Hắn quay người, đặt mình vào giữa đùi nàng, và xâm nhập vào trong nàng. Hạt giống của hắn lập tức đổ vào trong nàng, cực khoái của hắn đường như không kết thúc. Sức mạnh hắn trao cho Madelyne tìm thấy sự giải phóng cho chính nàng cũng tuyệt vời y như vậy.

Nàng quá yếu không thể cử động, thậm chí không thể đủ sức thả vai chồng nàng ra.

Hắn mãn nguyện. Hắn nghĩ sẽ hôn vợ hắn, nói với nàng hắn rất hài lòng làm sao, nhưng hắn dường như không thể cố gắng được. Phải, hắn quá mãn nguyện để cử động.

Họ cứ ở vị trí đó trong một lúc lâu và dễ chịu.

Madelyne tỉnh trí trước chồng nàng. Nàng thốt nhiên nhớ ra họ đang ở đâu. Khi nàng bồn chồn trong lòng Duncan, hắn đoán ra được suy nghĩ của nàng. “Cha Berton đã đi làm lễ rồi,” hắn thì thào.

Madelyne thả lỏng người tựa vào hắn. “Tất nhiên, em đã ồn ào đủ để quân đội của ta nghe thấy,” hắn nói thêm.

“Anh cũng ồn ào y chang vậy,” Madelyne thì thào lại.

“Bây giờ ta sẽ cạo râu,” Duncan bảo với nàng.

Madelyne phá ra cười. “Em hiểu ý anh là gì khi anh nói với em anh sẽ cạo râu sau, Duncan. Anh biết hàm râu của anh sẽ làm em phát điên.”

Duncan chống người trên hai khuỷu tay và nhìn xuống vào đôi mắt Madelyne. “Em có biết em khiến ta hài lòng nhiều đến thế nào không, vợ?”

“Em biết,” nàng thầm thì. “Em yêu anh, Duncan, bây giờ và mãi mãi.”

“Em có yêu ta khi em biết Laurance không phải là linh mục thật sự và ta nói dối em không?”

“Có, dù em muốn bóp cổ anh tới chết vì không nói em biết. Chúa ơi, em đã rất giận dữ.”

“Tốt,” Duncan mỉm cười trước câu nói của nàng. “Ta lo em sẽ nghĩ ta nói dối em về những điều khác,” hắn thừa nhận.

“Em chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của anh, Duncan,” Madelyne nói.

“Nhưng em nghi ngờ giá trị của em,” hắn nhắc nàng.

“Không còn nữa,” nàng thì thầm. Nàng kéo hắn xuống để hôn hắn và sau đó yêu cầu hắn làm tình với nàng lần nữa.

Lần thứ hai là sự kết hợp chậm rãi thong thả hơn rất nhiều nhưng cũng thỏa mãn y như lần đầu.

Cha Berton trở về nhà và thấy cả Madelyne lẫn Duncan đều ăn mặc chỉnh tề. Nam tước ngồi tại bàn, mắt không rời khỏi vợ mình khi nàng đi đi lại lại chuẩn bị bữa sáng.

“Tôi cần một linh mục, thưa Cha,” Duncan lên tiếng. “Cha sẽ thích công việc trông nom linh hồn của tôi chứ? Tôi có thể mời Cha đến ngay lập tức.”

Madelyne cực kỳ hài lòng với đề nghị của Duncan, nàng vỗ tay tán thưởng.

Cha Berton mỉm cười, rồi lắc đầu từ chối lời yêu cầu. “Bá tước đã lưu giữ tôi lại đây suốt nhiều năm qua, Duncan. Giờ tôi không thể bỏ rơi ông ấy. Ông ấy phụ thuộc vào công việc của tôi. Không, tôi không thể rời bỏ ông ấy.”

Madelyne biết cậu nàng đang thực hiện một điều xứng đáng. Nàng gật đầu. “Con sẽ đề nghị cậu đến chỗ chúng con sau khi Bá tước đã an nghỉ, nhưng thề có Chúa, con nghĩ ông ấy sẽ sống lâu hơn tất cả chúng ta.”

“Madelyne! Không được nói báng bổ như thế đối với ngài Bá tước,” cha Berton cảnh cáo.

Madelyne lập tức tỏ ra ân hận. “Con không có ý độc ác, cậu à. Và con thấy hổ thẹn, vì con hiểu nhiệm vụ của cậu đối với ngài Bá tước.”

Duncan gật đầu. “Vậy thì chúng tôi sẽ tới thăm Cha, và khi Cha hoàn thành nhiệm vụ của mình, Cha sẽ đến sống với chúng tôi.”

Hắn khôn khéo hơn nàng nhiều. Madelyne thấy cậu mình mỉm cười và gật đầu tán thành thế nào. “Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?” rồi nàng hỏi chồng.

“Chúng ta phải đi hôm nay,” Duncan tuyên bố.

“Chúng ta có thể ở đây đến hết mùa hè,” nàng đề nghị trước khi có thể tự ngăn mình lại.

“Chúng ta đi hôm nay.”

Madelyne thở dài. Duncan đang chăm chú nhìn nàng đến mức nàng phải quay mặt đi, nàng nhận ra. “Vậy thì hôm nay,” nàng lầm bầm.

Sau đó vị linh mục rời khỏi nhà tranh, giả vờ đi lấy bánh mì từ nhà người đầu bếp. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng ông, Madelyne bước tối chỗ chồng nàng. “Anh phải cho phép em có ý kiến, chồng à. Em sẽ không luôn luôn tuân theo sai khiến của anh đâu.”

Duncan ngoác miệng cười. “Ta biết đủ rõ, Madelyne. Em là vợ ta và sẽ nguyên tắc khi ở cạnh ta. Nhưng tranh cãi của em việc ở đây hầu như là…”

“Vô lý,” Madelyne ngắt lời cùng một hơi thở dài thượt. Nàng ngồi lên đùi Duncan và vòng tay quanh cổ hắn. “Em đang cố lảng tránh. Anh có thể biết đầy đủ sự thật về vợ mình, Duncan. Cũng có lúc em hơi nhát gan.”

Duncan nghĩ lời thú nhận của vợ hắn khá là thú vị. Hắn bật cười, không quan tâm đến cái nhìn không hài lòng Madelyne dành cho hắn. Khi hắn lấy lại được kiểm soát, hắn nói với nàng, “Tận sâu trong em can đảm hơn tất cả người của ta tập hợp lại. Ai dám thả kẻ thù của anh trai cô ấy?”

“Phải, là em, nhưng…”

“Ai đứng sau lưng Gilard và cứu cậu ấy?”

“Em, Duncan, nhưng em quá sợ hãi và em…”

“Ai đã nhận nhiệm vụ chăm sóc em gái ta? Ai đã chinh phục Silenus thành con cừu con của cô ấy? Ai…”

“Anh biết đó là em mà,” Madelyne nói. Nàng ôm lấy khuôn mặt Duncan và tiếp tục, “Nhưng anh vẫn không hiểu. Mỗi lần em làm điều gì đó mà anh tin là danh giá thì trong em lại rất lo sợ. Tại sao ư, em vô cùng khiếp sợ khi đương đầu với anh.”

Duncan đẩy bàn tay Madelyne ra và kéo nàng xuống cho một cái hôn dài. “Sợ hãi không có nghĩa em là kẻ hèn nhát, tình yêu à. Không, đối với ta điều đó có nghĩa em là một con người. Chỉ có kẻ ngốc mới đặt sự cẩn trọng sang một bên.”

Khi hắn kết thúc bài diễn văn, hắn lại phải hôn nàng lần nữa.

“Anh sẽ phải nói em biết em phải làm gì khi chúng ta trở lại triều đình, Duncan. Em không muốn làm anh phật ý hoặc trả lời không đúng câu hỏi của Đức vua. Ông ấy sẽ hỏi em, phải vậy không, Duncan?”

Hắn nghe được nỗi sợ hãi trong giọng nàng, lắc đầu vì điều đó. “Madelyne, không có gì em làm mà khiến ta phật ý cả. Và em chỉ phải nói sự thật trước Đức vua. Đó là tất cả những gì ta yêu cầu ở em.”

“Đó cũng là điều Louddon bảo em,” Madelyne lẩm bẩm. “Anh ta nghĩ sự trung thực của em sẽ bẫy được anh.”

“Đây là trận chiến của ta, Madelyne. Nói sự thật và để phần còn lại cho ta.”

Madelyne thở dài. Nàng biết hắn nói đúng.

Duncan cố xoa dịu tâm trạng của nàng. “Ta phải cạo râu trước khi chúng ta đi,” hắn tuyên bố.

Madelyne bắt đầu đỏ ửng lên. “Em thích anh không bao giờ cạo râu nữa. Em đã hiểu rõ… giá trị bộ râu của ngài, thưa ngài.”

Duncan hoàn toàn đánh giá cao sự trung thực của vợ hắn. Cái hôn mạnh bạo của hắn nói với nàng thế.

Duncan và Madelyne đến Luân Đôn hai ngày sau đó. Gilard, Edmond và Gerald gặp họ ở cổng vào. Tất cả họ đều mang vẻ quyết tâm không lay chuyển được.

Sau khi ôm Madelyne chào đón, Edmond nói Duncan các Nam tước khác đã yên vị trong phòng riêng của họ.

Gilard là người kế tiếp ôm lấy Madelyne. Anh nấn ná chào mừng, và khi anh quanh lại nói chuyện với Duncan, cánh tay anh vẫn vòng quanh eo Madelyne. “Anh sẽ đến chỗ Đức vua tối nay chứ?”

Duncan quyết định Gilard vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự mê đắm với Madelyne. Hắn kéo vợ mình vào người trước khi trả lời em trai hắn. “Anh đi bây giờ.”

“Louddon nghĩ Madelyne đang ở với cậu của cô ấy. Có lẽ lúc này đây hắn nghe tin cô ấy trở về, Duncan. Tôi phải nhắc cậu rằng Louddon biết cậu chưa kết hôn,” Gerald cắt lời.

“Bây giờ chúng tôi đã kết hôn,” Duncan nói. “Cha Berton đã làm lễ, với các chư hầu của tôi là người làm chứng, Gerald.”

Gerald không thể không mỉm cười với tin tức mới mẻ.

“Đức vua sẽ nổi giận,” Edmond cau mày phỏng đoán. “Kết hôn trước khi vấn đề này được giải quyết sẽ trở thành sự sỉ nhục cá nhân.”

Duncan chuẩn bị đáp lại lời Edmond thì sự chú ý của hắn chuyển đến những người lính của Đức vua. Được dẫn đầu bởi em trai William, Henry, họ diễu hành đến trước mặt Duncan.

Henry ra hiệu cho những người lính đứng đợi và nói với Duncan, “Anh trai ta cử người đến để hộ tống tiểu thư Madelyne về phòng của cô ấy.”

“Tôi sắp đến chỗ William bây giờ để giải thích với người, Henry à. Tôi không dễ dàng để Madelyne đi bất cứ đâu mà không có tôi đi cùng. lần trước cô ấy đã bị ngược đãi khi ở dưới sự bảo vệ của Đức vua chúng ta,” hắn thêm vào, giọng quả quyết.

Henry không để lộ phản ứng nào với sự gay gắt của Duncan. “Thật đáng ngờ nếu ngay cả Đức vua không biết cô ấy ở đây, Duncan. Louddon…”

“Tôi sẽ không đặt cô ấy vào vòng nguy hiểm lần nữa, Henry,” Duncan tranh cãi.

“Vậy ngươi muốn tiểu thư đáng mến này bị đặt vào giữa cuộc kéo co của ngươi với anh trai cô ấy sao?”

Trước khi Duncan có thể trả lời, Henry nói, “Nào, đi với ta. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Với sự tôn kính vị trí của Henry, Duncan lập tức tuân lệnh. Hắn bước đi bên cạnh Henry đến vùng khuất của sân lâu đài.

Henry hầu như nói suốt. Madelyne không biết ông đang nói gì, nhưng nàng có thể nói từ vẻ mặt của chồng nàng thì Duncan không hài lòng lắm với cuộc đối thoại.

Ngay khi Duncan và Henry quay lại với họ, Duncan nói với vợ mình. “Madelyne, đi với Henry. Ngài ấy sẽ sắp xếp cho em.”

“Trong phòng của anh chứ, Duncan?” Madelyne hỏi, cố không có vẻ lo lắng.

Henry trả lời câu hỏi của nàng. “Nàng sẽ ở phòng riêng, tiểu thư thân mến ạ, dưới sự bảo vệ của ta. Cho đến lúc việc này được giải quyết thì cả Louddon lẫn Duncan đều sẽ không được phép đến gần nàng. Sự thật thì anh trai ta có tính khí rất nóng nảy. Chúng ta không nên châm lửa vào gỗ lúc này. Đêm nay sẽ qua nhanh thôi.”

Madelyne nhìn Duncan. Khi nàng nhận được cái gật đầu của Duncan, nàng cúi đầu với Henry. Duncan kéo nàng qua một bên, cúi xuống, và thì thầm vào tai nàng.

Mọi người tò mò nội dung cuộc trò chuyện đó, vì khi Madelyne quay về phía Henry, trông nàng hoàn toàn rạng rỡ.

Gilard dõi mắt trông theo Madelyne khoác lấy tay Henry và đi vào lâu đài. “Anh nói gì với cô ấy thế, Duncan? Phút trước Madelyne của chúng ta trông như sắp khóc đến nơi và phút sau thì cô ấy lại mỉm cười và trông cực kỳ mãn nguyện.”

“Anh chỉ nhắc cho cô ấy nhớ đến phần kết của câu chuyện,” Duncan nhún vai nói.

Đó là tất cả những gì hắn nói về chuyện này. Edmond đề nghị hắn tút tát lại diện mạo và thậm chí là một giấc ngủ trong vài giờ.

Dù Duncan nghĩ thật nực cười khi Edmond đề nghị hắn đi ngủ, thì hắn vẫn theo lời khuyên đi thay áo ngoài.

“Em nghĩ mình nên theo Madelyne,” Edmond lên tiếng. “Có lẽ em sẽ thấy Anthony đứng gác ngoài cửa phòng cô ấy và ở lại với anh ấy cho đến lúc trời tối.”

Duncan gật đầu. “Đừng để Henry nghĩ em nghi ngờ sự bảo vệ của ông ấy,” hắn cảnh báo.

Với những lời nói đó Duncan bước đi.

Gilard quay sang Nam tước Gerald. “Chúng ta đã ngăn chặn cuộc chiến. Duncan lẽ ra đã xông thẳng vào phòng của Đức vua và yêu cầu công lý được thực thi lập tức.”

“Tình trạng tạm thời thôi,” Gerald trả lời. “Cuộc chiến sẽ vẫn đến. Các Nam tước khác sẽ gặp Duncan chiều nay. Cậu ấy sẽ bận rộn lắm đây. Henry đứng ra làm trung gian hòa giải và một ngày nào đó Duncan sẽ cảm ơn ngài.”

“Tại sao Henry lại liên quan đến việc này?” Gilard hỏi.

“Ông ấy muốn có lòng trung thành của Duncan. Lại đây, Gilard, tìm thức uống và ăn mừng cuộc hôn nhân sắp tới của tôi với chị gái cậu nào.”

Gilard quá sức hài lòng. “Thế là chị ấy đồng ý rồi à?”

“Phải. Tôi sẽ cưới cô ấy trước khi cô ấy đổi ý.”

Gilard phá ra cười sặc sụa trước tuyên bố của Gerald. Gerald mỉm cười, anh hài lòng vì đã hướng sự chú ý của Gilard ra khỏi động cơ của Henry. Gerald cảm thấy Gilard không cần phải biết những chuyện bí mật trong cuộc họp kín mà anh vừa tham dự, cũng không cần trả lời những câu hỏi kỳ quặc về lòng trung thành của Duncan. Lý do của anh cũng dễ hiểu. Gilard có thể đặt câu hỏi với nhầm người, sẽ vô tình gây ra những rắc rối không cần có lúc này. Phải, anh em nhà Wexton đã có đủ vấn đề để giải quyết rồi.

“Sau khi ăn mừng hôn nhân của anh, tôi sẽ đi và đứng gác cùng Edmond.”

“Nó sẽ tạo thành một đám đông trên hành lang bên ngoài phòng Madelyne mất thôi,” Gerald nhận xét. “Tôi tự hỏi Louddon sẽ làm gì, Gilard, khi gã biết em gái gã đã quay trở lại.”

Vị Nam tước được nhắc đến trong câu hỏi đã đi săn trong khu rừng của Đức vua. Louddon không quay về lâu đài cho đến buổi chiều muộn hôm đó. Gã lập tức được cho biết sự trở về của Madelyne.

Louddon thì, tất nhiên, cực kỳ giận dữ. Gã đi thẳng đến đòi lại em gái mình.

Anthony đứng một mình bên ngoài cửa phòng Madelyne. Cả Edmond và Gilard đều đã đến thay phiên nhau để đi ăn tối.

Khi người chư hầu thấy Louudon đến gần, anh tựa vào tường và trao cho anh trai Madelyne một ánh mắt ghê tởm.

Louddon phớt lờ người chư hầu. Gã đập cửa, hét to đòi vào.

Henry mở cửa. Ông chào Louddon một cách lịch sự và rồi tuyên bố không ai được phép nói chuyện với Madelyne.

Trước khi Louddon mở miệng ra cãi, cánh cửa đóng sầm vào mặt gã.

Madelyne hoang mang với cảnh tượng trước mắt nàng. Nàng không biết nghĩ gì về hành vi của Henry. Em trai Đức vua không rời khỏi nàng lấy một phút từ lúc nàng đi vào phòng ngủ để thay đồ cho cuộc gặp với Đức vua.

“Anh trai nàng có khuôn mặt đỏ như anh trai ta vậy,” Henry thông báo sau khi đóng cửa trước mũi Louddon. Ông đi qua phòng, cầm lấy bàn tay Madelyne và dẫn nàng đến cửa sổ, một khoảng cách đáng kể từ cửa ra vào.

“Tai vách mạch rừng,” ông thì thầm. Giọng của ông, Madelyne để ý, rất là ân cần.

Nàng quyết định ngay lúc đó là rũ bỏ các các tin đồn về Henry. Ông không phải là người rất đẹp trai, vóc người nhỏ so với Duncan. Người ta nói rằng Henry là người ham quyền lực, cũng là người biết lôi kéo người khác. Ông cũng được biết đến là người cường tráng, là cha của hơn mười lăm người con hoang.

Bởi vì ông đang rất ân cần với nàng, Madelyne quyết định nàng sẽ không đánh giá ông.

“Thần cảm ơn lần nữa vì điện hạ đã giúp chồng của thần hôm nay,” Madelyne lên tiếng khi Henry tiếp tục nhìn nàng một cách chờ đợi.

“Có gì đó đã khiến ta tò mò cả buổi chiều,” Henry thú nhận. “Nếu đó không phải là chuyện riêng tư thì ta muốn nàng nói cho ta biết Duncan đã nói gì với nàng trước khi nàng đi với ta. Trông nàng rất hài lòng.”

“Anh ấy nói với thần rằng Odysseus có mặt ở nhà.”

Khi nàng không tiếp tục giải thích, Henry yêu cầu nàng kể cho ông nghe đầy đủ câu chuyện.

Nghe có vẻ như là một lời yêu cầu kiêu ngạo, nhưng Madelyne chẳng lấy làm phiền. “Thần kể cho chồng thần một câu chuyện về người chiến binh tên Odysseus. Chàng đã phải xa cách vợ mình trong một thời gian rất lâu, và khi chàng trở về nhà, chàng phát hiện ra nhà mình đầy những người xấu đang cố làm hại vợ chàng và chiếm đoạt kho báu của chàng. Odysseus gửi cho vợ chàng một tin nhắn rằng chàng đã có mặt ở nhà. Chàng đã dọn sạch các thứ kinh khủng đó ra khỏi nhà mình. Duncan nhắc thần rằng anh ấy sẽ xử lý chuyện của Louddon.”

“Vậy là chồng nàng và ta có cùng tính cách,” Henry tuyên bố. “Phải, thời điểm để dọn sạch ngôi nhà này đã đến.”

Madelyne không hiểu gì hết. “Thần lo Duncan sẽ làm điều gì đó khiến Đức vua của chúng ta nổi giận,” nàng thầm thì. “Điện hạ đã nói tính khí của Đức vua dữ dội đến thế nào rồi đấy.”

“Ta có vấn đề khác bàn với nàng,” Henry đột ngột lên tiếng. Giọng ông trở nên cứng rắn.

Madelyne cố không để lộ cái giật mình. “Điện hạ là bạn của chồng thần và cũng là đồng minh của anh ấy chứ?” nàng hỏi.

Henry gật đầu. “Vậy thì thần sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp điện hạ.”

“Nàng cũng trung thành như Duncan,” Henry nhận xét. Trông ông hài lòng với bình phẩm của chính mình. “Nếu ta thay mặt nàng đứng ra làm trung gian hòa giải với Đức vua, nàng sẽ làm bất cứ điều gì được quyết định chứ, thậm chí là có nghĩa nàng sẽ phải sống lưu vong?”

Madelyne không biết phải trả lời thế nào. “Nàng có thể cứu lấy mạng sống của chồng nàng,” Henry nói.

“Thần sẽ làm những gì cần thiết.”

“Nàng sẽ phải tin ta nhiều như nàng tin chồng nàng,” Henry cảnh báo.

Madelyne gật đầu. “Chồng thần tin điện hạ là người sáng suốt nhất trong ba…” Nàng thở gấp khi nhận ra mình vừa nói gì.

Henry bật cười. “Vậy là anh ta hiểu giá trị của ta, phải không?”

Madelyne đỏ bừng. “Thưa vâng,” nàng nói. “Thần sẽ làm bất cứ điều gì để giữ an toàn cho anh ấy. Nếu điều đó có nghĩa là cái chết của thần, thì cứ vậy đi.”

“Vậy là nàng nghĩ đến việc hy sinh bản thân sao?” Henry hỏi. Giờ giọng ông lại tử tế. Ông mỉm cười, làm Madelyne rối rắm. “Ta không nghĩ Duncan sẽ tán đồng kế hoạch của nàng.”

“Việc này phức tạp nhất,” Madelyne thầm thì.

“Nàng nói nàng tin ta. Ta sẽ trợ giúp nàng, tiểu thư thân mến.”

Madelyne gật đầu. Nàng chuẩn bị nhún gối chào và rồi quyết định quỳ xuống. “Thần tạ ơn điện hạ.”

“Đứng lên, Madelyne. Ta không phải Đức vua của nàng.”

“Thần mong điện hạ là người đó,” Madelyne thú nhận. Đầu nàng cúi nhưng nàng để Henry đỡ nàng đứng dậy.

Henry không đáp lại lời nói của nàng. Ông đi tới cửa. Trước khi mở cửa, ông quay lại nhìn Madelyne. “Mong ước sẽ thành sự thật, Madelyne.”

Madelyne nhíu mày trước lời dẫn giải kỳ quặc của Henry. “Không để lộ lòng trung thành ở bên nào khi chúng ta bước vào đại sảnh, Madelyne. Hãy để mọi người phỏng đoán cho đến khi nàng được triệu kiến. Ta sẽ ở bên cạnh nàng.”

Với những lời đó Henry bỏ đi.

Hai giờ trôi qua trước khi em trai Đức vua đến đưa nàng đi. Nàng bước cạnh ông, hai tay thả hai bên người, lưng thẳng cứng. Nàng cầu nguyện nàng có vẻ mặt bình thản. Và nàng nghĩ nàng sẽ chết nếu nàng không thấy Duncan sớm. Nàng cần biết hắn ở gần nàng.

Khi nàng và Henry đi vào sảnh chính, nàng nhận ra họ đã muộn. Hầu hết khách khứa đã ăn xong và những người hầu đang dọn dẹp bàn ăn.

Nàng có thể cảm thấy mọi người đang nhìn nàng. Madelyne đáp lại cái nhìn tò mò của họ bằng vẻ ngoài bình tĩnh. Đó là điều giả bộ khó khăn nhất và tất cả là vì nàng chầm chậm nhìn quanh phòng và không thể tìm thấy Duncan trong đám đông.

Chồng nàng đứng tựa lưng vào bức tường phía góc xa. Gilard và Edmond đang đứng cạnh hai bên hắn. Duncan nhìn vợ hắn bước vào sảnh. Nàng trông điềm tĩnh và rất, rất xinh đẹp. Nàng đang mặc chiếc váy hôm đám cưới. Ký ức về sự kiện được ban phúc ấy ngăn Duncan không đuổi theo sau nàng.

“Cô ấy giữ mình như một nữ hoàng,” Gilard thì thào.

“Bây giờ cô ấy không vụng về,” Edmond rên rỉ.

“Cô ấy đang khiếp sợ.”

Duncan bật ra lời thông báo khi hắn bắt đầu bước tới trước. Gilard và Edmond tức thì cản đường hắn. “Cô ấy sẽ đến với anh, Duncan. Cho Henry thời gian đi.”

Lúc này Louddon đang nói chuyện với Madelyne. Henry quay lưng nói chuyện với một người quen cũ.

“Ta sẽ dâm dao găm vào lưng cô nếu cô bước một bước về phía Nam tước Wexton,” Louddon đe dọa. “Và sẽ ra lệnh giết linh mục yêu quý của cô nữa.”

“Nói tôi nghe,” nàng hỏi, khiến anh trai nàng ngạc nhiên bởi sự giận dữ chất chứa trong giọng nàng. “Anh cũng sẽ giết Duncan và các em trai của anh ấy, và tất cả đồng minh của anh ấy luôn chăng?”

Louddon không thể kiềm chế bản thân. Gã chộp lấy cánh tay của Madelyne. “Đừng thử ta, Madelyne. Ta có nhiều quyền lực hơn bất kỳ ai khác ở nước Anh này.”

“Quyền lực hơn Đức vua của chúng ta ư?” Henry đột nhiên xuất hiện.

Louddon giật bắn mình rõ ràng. Gã quay sang đối mặt với Henry, siết chặt gọng kìm quanh cánh tay Madelyne. “Thần chỉ là cố vấn bình thường của anh trai điện hạ, không hơn không kém.”

Henry tỏ vẻ không hài lòng. Ông nắm lấy tay Madelyne, đẩy Louddon ra. Rồi Henry nhìn xuống những vệt đỏ trên cánh tay Madelyne trong một phút dài, im lặng. Khi ông ngẩng lên nhìn Louddon, mắt ông phản chiếu vẻ kinh tởm. “Ta đang giới thiệu em gái ngươi với một vài người bạn trung thành của chúng ta.”

Giọng ông nghiêm khắc, thách thức. Louddon lùi lại. Gã liếc mắt nhìn Madelyne đầy đe dọa và rồi cúi đầu chào Henry.

“Anh ta nói gì với nàng?”

“Anh ta thề sẽ giết cậu Berton của thần nếu thần bước một bước tới Duncan.”

“Anh ta nói dối, Madelyne. Anh ta không thể làm gì lúc này cả, không gì hết trước mặt những người ngang hàng với anh ta. Và ngày mai thì sẽ quá trễ. Nàng sẽ phải tin ta để hiểu được những gì ta đang nói.”

Clarissa hiển nhiên đã thấy Louddon bị Henry đuổi đi. Cô ta vội đến chào Madelyne.

“Ta đang định chỉ cho Madelyne thấy khu vườn ấn tượng của anh trai ta,” Henry nói với cô ta.

“Ồ, thần cũng thích được ngắm khu vườn,” Clarissa trơ trẽn tuyên bố.

Kế hoạch của cô ta là ở cạnh Madelyne quá dễ dàng để nhìn thấu. Henry lập tức ngăn lại. “Có lẽ là khi khác nhé?” ông nói.

Clarissa không thể giấu vẻ hận thù từ ánh mắt của mình, cô ta quay người và bước đi mà không nói thêm lời nào khác.

Madelyne đi bên cạnh Henry hướng về phía cánh cửa dẫn lên thềm. “Ai đang nói chuyện với Edmond thế ạ?” nàng hỏi Henry. “Người có mái tóc sáng ấy. Ông ấy có vẻ mặt