Chương 1 CÁI CHẾT BÍ ẨN-1
Khi người thanh niên đó bước vào buồng thang máy, không một ai chú ý đến anh ta. Nơi này hội tụ đủ các kiểu người với muôn màu ngàn sắc, từ khắp các nơi trên thế giới đến. Tuy anh ta là người ngoại quốc, thế nhưng cũng không khiến cho người ta chú ý.
Anh ta là người da đen, nhưng hơi nhạt một chút, gần như là màu nâu. Với bộ tóc dựng đứng màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn và dáng người hơi thấp, thoạt nhìn rất giống như người Nhật. Tuổi chừng hai mươi, dáng người rất tinh nhanh, khỏe mạnh. Toàn bộ thân thể anh ta hình như được thu gọn vào trong chiếc áo gió pôpôlin dài. Vào mùa tiết này mà mặc chiếc áo dài như vậy có lẽ là diện mốt hơi sớm một chút.
Hình như ở trong con người anh ta có chút gì đó khó chịu, những bước chân nặng nề đi theo sau đoàn người chờ thang máy, bước vào bên trong.
Đây là thang máy có tốc độ nhanh, lên thẳng tới “Khách sạn lưng chừng trời” của tòa nhà lớn. Nếu không dừng lại nửa chừng, chỉ 28 giây là có thể lên tới độ cao 150 mét của tầng thứ 42. Thang không dừng lại ở dưới tầng thứ 20, từ tầng thứ 20 trở lên mới dừng lại theo yêu cầu của quý khách.
- Xin các vị cho tôi biết tầng gác cần tới. Call your floor please!
Tiểu thư phụ trách thang máy xinh đẹp mặc bộ quần áo Nhật Bản bằng vải hoa kiểu mũi tên, dùng hai thứ tiếng - tiếng Nhật và tiếng Anh - nói với khách. Thang máy lặng lẽ chuyển động tới đỉnh tòa nhà. Cửa mở ra, giám đốc khách sạn mặc bộ lễ phục ban đêm, cổ thắt nơ con bướm, đứng thẳng như cây bút ở trước cửa, cung kính cúi gập người biểu thị sự hoan nghênh.
- Đã để cho các vị phải chờ lâu, đã tới “Khách sạn lưng chừng trời”!
Tiểu thư phụ trách dùng thứ ngữ điệu ngọt ngào, rồi đưa quý khách ra khỏi thang máy. Nhìn thấy cảnh tượng hào hoa của khách sạn, ai nấy đều phấn chấn tinh thần.
Thang máy trống rỗng. Không, vẫn còn có một người lưu lại. Người đó dựa vào bức tường bên trong cầu thang, không hề mảy may có ý định muốn bước ra ngoài. Anh ta chính là người da đen mặc chiếc áo gió pôpôlin bước vào buồng thang sau cùng. Anh ta nhắm nghiền cả hai mắt.
- Thưa ngài!
Tiểu thư phụ trách khẽ gọi, anh ta vẫn không hề động đậy. Cô cho rằng người này đang đứng ngủ, nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy không phải như vậy. Vừa rồi anh ta vẫn đứng giấu mình ở đằng sau lưng một vị khách khác, cho nên tình hình cô không được rõ.
Mãi cho tới lúc này tiểu thư phụ trách thang máy mới ý thức được người đàn ông này có lẽ đã đi lạc hướng, đã biết mình tới lầm chỗ, và đang chuẩn bị trở lại tầng dưới cùng chăng?
Tiểu thư lóe lên ý nghĩ như vậy, chuẩn bị gọi các vị khách đứng chờ thang máy ở trước cửa khách sạn xuống dưới lầu. Bỗng người đàn ông mặc chiếc áo gió pôpôlin kia gập khuỵu đầu gối, ngồi xệp xuống ván sàn, thân trên lao mạnh ngã gục về phía trước.
Tiểu thư thét lên một tiếng kinh sợ, vội vàng né sang một bên. Thế nhưng, cô ta lại lập tức nghĩ tới nhiệm vụ của mình, liền bước tới trước hỏi:
- Thưa ngài, ngài sao vậy?
Cô chuẩn bị đỡ người đó đứng dậy. Có lẽ anh ta bị hôn mê do thiếu máu não. Bởi vì chiếc cầu thang máy này chỉ dùng hai mươi tám giây ngắn ngủi, đưa lên cao một trăm năm mươi mét, nên thường xuyên có người bị như thế.
Chính trong giây phút cô định đỡ người đàn ông đó dậy, bộ ngực vẫn được áo gió che kín kia bỗng nhiên lọt vào tầm mắt cô. Cô thấy hình như có một vật gì sắc đỏ hiện ra trước mắt. Ở chỗ người đàn ông kia vừa đứng, tấm thảm màu trắng ngà đã bị nhuốm thành một màu đen sẫm.
Lần này cô gái không còn kềm chế nổi mình, thét lên kinh sợ, chạy ra khỏi cầu thang. Khách ở trong cửa khách sạn tất cả đều giật mình, giám đốc khách sạn và các nhân viên phục vụ nam vội vàng chạy tới. Người đàn ông đã chết, một con dao nhọn đang cắm ở trước ngực anh ta, chỉ còn lại cán dao để hở ra ngoài.
Trên đỉnh lầu lộn xộn om xòm, có người đã báo cảnh sát.
Trong “Phòng ăn lưng chừng trời” của khách sạn Hoàng gia Tôkyô tọa lạc ở trên bờ Hinakawa thuộc khu Chiđaiđa có một thi thể người ngoại quốc bị đâm chết. Tin báo khẩn cấp cho cảnh sát được thông qua điện thoại cảnh sát số “110” truyền tới bộ chỉ huy thông tin Ty cảnh sát, bộ chỉ huy lập tức liên hệ với xe tuần tra đang tuần tra ở gần hiện trường và Phòng Cảnh sát Manachi phụ trách trị an ở vùng này.
Bởi Phòng Cảnh sát Manachi rất gần với Khách sạn Hoàng Gia cho nên các nhân viên hầu như đồng thời cùng tới hiện trường một lúc. Hiện trường là “Phòng ăn lưng chừng trời” ở tầng thứ 42. Thời gian tuy đã quá chín giờ đêm, nhưng chính lại là lúc khách đến đông nhất.
Nơi đây nổi tiếng vì ba đỉnh cao: cách xa mặt đất nhất, giá cả cao nhất, thức ăn ngon nhất, hơn thế, Khách sạn Hoàng Gia còn tự hào là phòng ăn siêu hào hoa, trong thời buổi hoàng kim này đột ngột xuất hiện một thi thể toàn thân đầy máu, sự kinh hoàng sợ hãi quả thực là không có lời nào diễn tả hết.
Giống hệt như đàn ong vỡ tổ, các khách hàng đang ăn uống nhậu nhẹt những của ngon vật hiếm, nghe nói có một thi thể ngực bị dao đâm, toàn thân đầy máu, suýt nữa là họ nôn ọe hết ra những sơn hào mỹ vị. Có một số khách quá mẫn cảm đã nôn mửa ra đầy sàn.
Phụ nữ tranh giành nhau chạy ra ngoài, thế nhưng chạy tới trước cầu thang máy, lại phát hiện thấy thi thể chết thê thảm đến nỗi chẳng dám nhìn. Trẻ em hoảng sợ khóc thét lên, một số người lớn quá xúc động, cũng không kìm nổi, khóc thúc thít. Làm sao có thể còn nói tới một bữa ăn đêm tao nhã và thú vị nữa.
Cảnh sát hăm hở chạy đến, họ không hề để ý tới nỗi kinh hoàng thất sắc của các vị khách, họ tiến hành khám nghiệm một cách lạnh lùng, tỉ mỉ. Thế nhưng, cuộc khám nghiệm này so sánh với các cuộc khám nghiệm hiện trường thông thường có sự khác hiệt tương đối lớn. Căn cứ vào lời khai của tiểu thư phụ trách và số khách cùng đi trong thang máy cung cấp, có thể đoán định được người bị hại từ một nơi khác tới. Từ vị trí bị thương của nạn nhân cùng với mũi đao đâm thẳng qua áo, không thể nhận định anh ta tự sát, cũng không thể bị đâm ở trong thang máy mà có lẽ ở một nơi nào khác.
Cuối cùng địa điểm đó là ở đâu?
Các nhân viên thu thập điều tra để lại sĩ quan khám nghiệm tử thi, phân chia lực lượng thành hai đường, một mặt thu thập tìm kiếm hiện trường gây án, một mặt điều tra truy tìm tung tích của người bị hại. Từ mức độ bị thương của nạn nhân, không thể cho rằng anh ta từ một nơi rất xa tới. Phía cảnh sát tin tưởng chắc chắn rằng, hiện trường phạm tội nhất định là ở gần đâu đây.
Mặc dù các nhân viên điều tra thu thập dồn toàn bộ tâm sức tiến hành tìm tòi thăm hỏi, nhưng họ đã không tìm được hiện trường gây án. Khi điều tra, cảnh sát chỉ bám chặt vào nội bộ khách sạn, nhận định rằng hiện trường gây án chính là ở đây.
Khách sạn Hoàng Gia là một tửu điếm siêu cấp, cao 42 tầng, có 2.500 phòng khách. Ngoài việc có thể cùng một lúc chứa được 4.200 khách nghỉ trọ, còn có 70 phòng ăn và hội trường bày tiệc lớn nhỏ, có thể chứa đựng được một khối lượng rất lớn khách ăn và khách trọ. Giả sử có hung thủ trà trộn vào số khách này, muốn tìm được ra hắn, quả thực chẳng khác gì mò kim dưới đáy biển. Nếu hiện trường gây án chính ở trong khách sạn này, thì có thể giới hạn được phạm vi điều tra.
Được sự giúp đỡ của mọi người trong khách sạn, cảnh sát đã lần lượt tiến hành điều tra toàn bộ 2.500 phòng khách, các phòng ăn, bar rượu, phố cửa hiệu dưới tầng ngầm và xung quanh tòa nhà lớn bao gồm 49.500 mét vuông, tất cả các sân vườn, lầu gác, lan can và bến đỗ xe...
Mặc dù như vậy, họ vẫn chưa phát hiện ra nơi nào có khả năng là hiện trường phạm tội. Từ vị trí địa lý mà xét, Khách sạn Hoàng Gia nằm ở khu trung tâm Tôkyô, đúng là “Trung tâm thành phố” thực sự. Cuối cùng thì nạn nhân từ nơi nào của Tôkyô to lớn này bê tấm thân bị thương nặng, giành giật với cái chết để tới đây?
Trong thời gian tiến hành thu thập điều tra, việc giải phẫu thi thể của người bị hại đã có kết quả. Căn cứ vào phán đoán của kết quả giải phẫu, dự đoán thời gian gây án xảy ra từ 30 phút đến 1 giờ trước khi phát hiện ra thi thể, tức là khoảng từ 8 giờ đến 8 giờ 30 buổi tối ngày 17 tháng 9. Hung khí đâm vào trước ngực bên phải của nạn nhân làm bị thương phần phổi, lách sâu vào động mạch phổi. Do bản năng, bắp thịt đã ôm chặt lưỡi dao, dẫn tới tích tụ một lượng máu khá lớn ở trong xoang ngực. Đây chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết.
Nạn nhân đã bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn tới được phòng ăn trên đỉnh tòa nhà, điều này khiến cho bộ phận pháp y vô cùng kinh ngạc. Tuy trong tài liệu ghi chép đã có một số vụ án mang tính chất đặc thù, ví dụ: Sau khi buồng tim bị thương vẫn đi bộ được từ 200 đến 500 mét hoặc vẫn còn sống được từ vài ngày đến vài tuần, nhưng trong thực tế những tình huống này cực kỳ hiếm thấy.
Hung khí là một con dao nhỏ thường gặp, dài trên dưới 8 centimét. Do dùng sức đâm vào quá mạnh nên đã tạo thành vết thương sâu tới 12 centimét làm bị thương động mạch phổi. Lẽ dĩ nhiên, từ đầu mối của hung khí này mà kẻ phạm tội còn để lại duy nhất, cũng phải tiến hành điều tra. Thế nhưng đó là một con dao nhỏ cực kỳ bình thường, ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể có, do vậy công tác tìm kiếm điều tra vừa bắt đầu đã sa vào tình thế khó khăn. Vốn dĩ ở trên cán dao sẽ để lại vân tay của kẻ phạm tội, nhưng nạn nhân nắm giữ quá lâu, nên không còn cách gì có thể kiểm nghiệm được nữa.
Đối với thân phận của nạn nhân, thông qua hộ chiếu mà anh ta mang theo, được biết anh là người nước Mỹ, tên gọi Giôni Hôoát (Johnnie Howard), 24 tuổi, địa chỉ hiện tại ở khu 167 phố 123 phía Đông Niu Yoóc. Bốn ngày trước, tức 13 tháng 9, anh ta cầm thị thực xuất cảnh du lịch tới Nhật Bản. Đây là lần đầu tiên anh ta tới xứ sở mặt trời. Đồ vật mà anh ta mang theo người, còn phát hiện thấy một tấm vé trọ tại một khách sạn. Cảnh sát liền tới đó xem xét, đó là một khách sạn mới khai trương được một năm.
❆❆❆
“Khách sạn Thương vụ Tôkyô”. Từ cửa chính đi thẳng vào tòa đại sảnh, chỉ nhìn thấy ở quầy bàn phục vụ có một nhân viên bán hàng và hai, ha người khách. Điều này chứng tỏ khách trọ trong khách sạn đã chiếm hết chỗ. Ở đây không có nhân viên phục vụ dẫn đường, khách phải trả đủ tiền trọ trước, sau đó lĩnh chìa khóa rồi tự đi tìm phòng.
Trong khách sạn bày một máy bán hàng tự động cỡ lớn, ngoài thuốc lá, Côca côla, tạp chí, báo tuần ra, còn có máy bán thức ăn nhanh như cơm hộp, mì ăn liền. Khách hàng nhận chìa khóa tại quầy hàng phục vụ, rồi từ máy bán hàng tự động mua lấy đồ ăn, sau đó một mình vào ăn ở trong phòng. Kiểu cách như thế này có lẽ cũng có thể biểu hiện ra công năng hoàn hảo của thiết bị trong khách sạn, nhưng cũng cho người ta có cảm giác trống vắng, lạnh lẽo.
Ngoài các phòng khách ra, trong khách sạn hình như còn có một số cơ quan thuê đặt văn phòng, trên tường bên cạnh cửa còn treo các tấm biển như “Trụ sở hội Gunhira”, “Phòng pháp luật Natsubasa”...
Các nhân viên điều tra đến trước quầy phục vụ nói rõ mục đích tới. Thông qua sự liên hệ đã được tiến hành từ trước, phía khách sạn cũng được biết tin có người khách trọ ở đây đã bị giết. Tức thì nhân viên phục vụ đã gọi tới một người trông kiểu dáng như người phụ trách, từ trong văn phòng bước ra.
- Xin chào các vị! Lần này khách trọ của chúng tôi gặp phải bất hạnh, chúng tôi cũng rất kinh ngạc.
Người này vừa nói vừa đưa ra một tấm danh thiếp “Giám đốc quầy” với thái độ mỉm cười nhã nhặn được rèn luyện từ trong nghề phục vụ. Tuy ngoài mặt tươi cười đon đả nhưng bên trong luôn luôn khoác bộ giáp đề phòng.
- Đối với sự kiện này, chúng tôi có mấy vấn đề cần hỏi. – Nhân viên cảnh sát mở đầu, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp.
- Vấn đề gì ạ? Chỉ cần chúng tôi có thể giúp đỡ được, xin các ngài cứ hỏi thẳng.
Tuy từ miệng người giám đốc quầy nói sẽ tích cực phối hợp, nhưng lại ra dáng vẻ cầu an bảo mạng.
- Trước hết hãy cho chúng tôi xem lại căn phòng ở của Giôni Hôoát! Trong phòng còn giữ được nguyên trạng hay không?
Vì căn phòng không phải là hiện trường gây án, nên không thể tiến hành cưỡng chế để bảo vệ được, thế nhưng đồng thời với việc điều tra rõ thân phận người bị hại, phía cảnh sát đã liên hệ được với khách sạn và cảnh sát của đồn cảnh sát gần đó tới bảo vệ, để đề phòng trong căn phòng bị làm rối loạn.
- Đương nhiên rồi, đồn cảnh sát cũng đã cử người tới bảo vệ!
Lúc này, viên cảnh sát đã được đồn cảnh sát cử đến tuần tra từ trước bước ra chào đón. Họ được dẫn vào một phòng đơn bình có thường, bên trong kê một chiếc giường, cạnh giường bày một tủ nhỏ, bên trên đặt điện thoại, phòng tắm và toa lét ở liền cạnh.
- Hành lý của khách?
- Ở đây - Giám đốc quầy chỉ vào chiếc vali da cũ rách đặt ở góc phòng.
- Chỉ có cái này?
- Chỉ có thứ đó.
- Hãy cho chúng tôi xem qua đồ đạc đựng ở bên trong!
Nhân viên cảnh sát không chờ giám đốc quầy trả lời, liền mở chiếc vali ra. Chiếc vali không khóa, bên trong chỉ có vài bộ quần áo và vài thứ đồ dùng thường ngày, căn bản không có gì có thể trở thành đầu mối được.
- Anh ta từ đâu hẹn đến?
Sau khi các nhân viên cảnh sát kiểm tra xong các đồ dùng mang theo của nạn nhân, đã chuyển hướng điều tra.
- Không hẹn trước. Buổi tối ngày 13 tháng 9, anh ta đột ngột tới đây, cần thuê một phòng. Chỗ chúng tôi đây cũng còn phòng đã trống, cho nên...
- Bản thân anh ta tự đến hay có lái xe hoặc người nào khác tới trước hỏi xem có còn phòng ở hay không?
- Bản thân anh ta tự đến.
- Người ngoại quốc ở khách sạn này có nhiều không?
- Không nhiều, đại bộ phận là các nhân viên làm việc đã thuê theo kỳ hạn.
- Anh ta nói bằng tiếng Anh chứ?
- Không, anh ta nói tiếng Nhật, nhưng không rõ ràng lắm.
- Anh ta nói tiếng Nhật à?
Có thể nói đây là một phát hiện mới. Người ngoại quốc lần đầu tiên đến Nhật Bản biết nói tiếng Nhật, điều đó có lẽ là trước đó đã nắm vững được những tri thức có liên quan tới Nhật Bản, hoặc đã có một mối liên hệ nào đó với Nhật Bản.
- Tuy nói còn ấp úng nhưng vẫn có thể biểu đạt ý tứ được rõ ràng.
- Anh ta nói ở lại thời gian bao lâu?
- Anh ta đã trả tiền trọ một tuần.
- Nói như vậy cũng có nghĩa là anh ta dự định sẽ ở lại đây một thời gian lâu có phải không?
- Điều đó cũng không dám chắc. Chúng tôi cứ lấy thời gian ba ngày là một đơn vị kết toán, nhưng đã thu tiền trọ một tuần lễ của anh ta, nên...
Người giám đốc quầy cứ nhắc đi nhắc lại từ “tiền trọ”, hình như chỉ cần bắt khách trả tiền trọ, còn mọi việc sau đó không còn liên quan gì đến ông ta nữa.
- Khi anh ta trọ ở đây, có người nào tới thăm không?
- Không?
- Điện thoại?
- Tôi đã hỏi qua tổng đài, nghe nói một cuộc điện thoại ngoại tuyến cũng không gọi vào.
- Thế thì điện thoại gọi từ đây đi?
- Như các vị vừa nhìn thấy đó, điện thoại ngoại tuyến có thể từ trong phòng này trực tiếp gọi đi. Phía khách sạn không thể biết được anh ta đã gọi điện thoại đi đâu.
- Vậy thì phí điện thoại sẽ thu thế nào?
- Kế toán tài vụ có máy ghi phí, phí điện thoại có thể tự động hiện ra. Phí điện thoại hiện ra trên máy ghi phí là 260 đồng Nhật Bản, còn nội dung nói chuyện cụ thể thì không được biết.
Công việc thu thập điều tra đã bước vào ngõ cụt. Nơi này chẳng qua chỉ là nơi trú chân tạm thời một vài đêm trong cuộc hành trình du lịch của nạn nhân mà thôi, hoàn toàn không thể nào xác định được nơi đây có “liên hệ” gì với những tên hung thủ.
Kết quả là, trong tình hình còn chưa sáng tỏ những vấn đề như động cơ phạm tội, hiện trường gây án, hung thủ là ai... công tác điều tra thu thập vừa bước vào giai đoạn mở đầu đã gần như bế tắc. Bởi người bị hại mang quốc tịch Mỹ, nên ngành điều tra quyết định sẽ liên hệ với Đại sứ quán Mỹ, đồng thời thông báo về nơi cư trú của nạn nhân xuất phát, và chờ gia đình tới nhận về.
❆❆❆
Trong hội nghị thảo luận về công việc điều tra đã xuất hiện những ý kiến khác nhau, điểm nóng được tranh luận gay gắt nhất là vấn đề hiện trường gây án. Một số người cho rằng, hiện trường gây án chính là ở trong khách sạn; còn một số người thì kiên quyết vụ án xảy ra ở bên ngoài khách sạn. Hai ý kiến này giằng co đối chọi nhau, không bên nào chịu nhường bên nào.
- Trên thân mình mang vết thương nặng như vậy, thế của vết thương ngay cả các bác sĩ cũng đều cảm thấy kinh ngạc, do vậy, nạn nhân không có khả năng từ bên ngoài tới. Cần phải nhận định rằng anh ta gặp nạn từ trong khách sạn.
Kiên trì ý kiến này là Yokovata - người của phía Ty cảnh sát tham gia điều tra lần này, anh là cảnh sát hình sự mặc áo dân thường của tổ Nashu thuộc Phòng điều tra số 4 khóa một của Ty cảnh sát, có biệt hiệu là “Vata khỉ”. Anh là một điều tra viên có tài, kiên trì giữ ý kiến “gây án ở bên trong” khách sạn một cách cứng rắn nhất. Giữ ý kiến hoàn toàn trái ngược với Yokovata là một cảnh sát hình sự thông minh tài giỏi, khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Anh này tên Azuma, là người được phía cảnh sát quản lý khu vực cử tới điều tra bên trong. Azuma là người đi tiên phong trong “Kết luận gây án ở bên ngoài”.
- Loại đó chẳng qua chỉ là thứ trong y học mà thôi, là thứ báo cáo trong văn chương và học thuật thì quả là thiếu ý nghĩa hiện thực.
- Có điều, chúng ta đã tiến hành điều tra nghiêm ngặt nội bộ khách sạn đến như vậy, chẳng phải là cũng không phát hiện ra điều gì đó sao?
- Nội bộ khách sạn không nhất định phải chỉ giới hạn ở bên trong ngôi nhà lớn của nó. Khách sạn Hoàng Gia có tới 49.500 mét vuông sân và nhà. Nếu một nơi nào đó ở trong sân hoặc nhà bị tập kích, nếu lưu lại một dấu máu, cũng sẽ bị thu dọn hết.
- Trong đoạn thời gian gây án đó, trong sân còn có tương đối nhiều người, có người đang nán lại bữa ăn trong ki ốt, còn có những vị khách tới dự tiệc vẫn đang đi dạo. Nếu trốn khỏi cặp mắt của những người này để gây án...
- Tôi cho rằng đó không phải là việc gì khó khăn, ở trong sân vừa có những lùm cây, lại có những rừng trúc, cứ cho là có người bước ra, cũng không thể chú ý hết mỗi góc nhỏ của ngôi nhà lớn này được.
- Nghe nói bùn đất dính trên áo gió của nạn nhân không phải là bùn đất của ngôi khách sạn lớn này.
- Điều đó cũng không thể vì vậy mà khẳng định anh ta bị đâm ở bên ngoài khách sạn được. Trước khi bị hại, bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu, anh ta cũng đều có thể bị dính một thứ bùn nào đó.
- Thế nhưng...
Trong khi hai bên không ngớt tranh luận với nhau, chỉ huy Nashu nói chen vào:
- Vì sao người bị hại lại phải tới phòng ăn của khách sạn lớn này?
Hai bên đang tranh luận đều im miệng không nói được, mắt họ đổ dồn về phía chỉ huy Nashu. Từ nãy tới giờ mọi người đều không tranh luận tới vấn đề này.
- Tại sao người đàn ông đó phải ngồi thang máy lên phòng ăn đỉnh lầu ở trên tầng cao thứ 42? Đã biết rõ rằng dù sao mình cũng không thể cứu được nữa, chết ở nơi nào chẳng phải là chết? Mặc dù anh ta đã tới phòng ăn cao như vậy rồi, chẳng qua vẫn chỉ là một thi thể, không thể nào ăn uống được nữa.
Lời nói của Nashu tuy rất thô lỗ, thế nhưng từng lời đều phá toạc ra những vấn đề quan trọng mà mọi người vẫn chưa hề chú ý tới. Mọi người vốn vẫn chỉ đơn giản cho rằng, trước khi sắp chết thần chí người đó không được tỉnh táo minh mẫn cho nên đã loạng choạng bước vào thang máy lên trên “Phòng ăn lưng chừng trời”.
- Nạn nhân đã không để tuột lưỡi dao đâm vào trong ngực mình ra, theo những người chứng kiến nói, thì hình như anh ta cố gắng bảo vệ giữ lấy chỗ đó. Thông thường, một người sau khi bị đâm, chỉ cần còn chút tri giác, thì công việc đầu tiên là phải rút hung khí từ trong thân thể ra, thế nhưng, người bị hại này đã không làm như thế, mà cứ lưu giữ lại hung khí ở trong người. Rõ ràng là anh ta đã biết, nếu rút hung khí ra, vết thương sẽ không ngừng chảy máu, do vậy sẽ dẫn đến cái chết rất nhanh chóng. Có lẽ anh ta muốn đến một nơi nào đó trước khi chết, cho nên đã cố ý để cho hung khí nguyên phong bất động, và như vậy, anh ta đã đến phòng ăn đỉnh lầu của Khách sạn Hoàng Gia. Kỳ thực, anh ta cần phải tìm đến một bệnh viện, nhưng đằng này...
- Tôi cho rằng chưa chắc anh ta đã muốn tới phòng ăn đỉnh lầu đâu.
Người cảnh sát hình sự trẻ nhất ở trong tổ của Nashu có lên gọi là Shimôđa đã nêu ra ý kiến khác hẳn, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía anh ta.
- Người bị hại chết ở trong thang máy, tôi cho rằng sau khi anh ta bước vào thang máy, trong khoảng thời gian trước khi lên tới đỉnh lầu, đã tắt thở. Cho nên, liệu có thể suy nghĩ như thế này được không: Anh ta vốn dự định sẽ xuống thang máy để bước vào một tầng nào đó, nhưng đã không thể làm được.
Những người có mặt bắt đầu bàn tán xôn xao, hình như họ đang nói ý kiến này không đúng. Nashu gật gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, hình như ông đang thúc giục mọi người hãy phát biểu sôi nổi lên.
- Thế nhưng, nếu quả là như vậy thì anh ta nên nói với cô gái phụ trách thang máy số tầng mà anh ta cần tới.
Người cảnh sát hình sự có thâm niên nhất tên gọi Yamaji đã nêu ra ý kiến phản bác. Ông ta đầu tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào, phía dưới mũi luôn luôn đổ mồ hôi.
- Lúc đó có khả năng là anh ta đã không nói được nữa?
Trong miệng Shimôđa tuy nói vậy, nhưng lại cảm thấy không có gì bảo đảm cả.
- Ý kiến của ngài Shimôđa cũng có khả năng rất lớn. Giả sử người bị hại cần tới một tầng nào đó ở giữa, thế thì, rất có khả năng anh ta muốn đi tìm một vị khách trọ nào đó đang trú ở trong phòng trọ ngày hôm ấy, do vậy, cần thiết phải kiểm tra tất cả các khách trọ. - Nashu nói.
- Thang máy đó là loại thang máy tốc độ nhanh, không dừng lại ở những tầng dưới tầng thứ 20. Do đó, phạm vi điều tra liệu có thể chỉ hạn chế ở những tầng trên số 20? - Viên cảnh sát hình sự tên Fujiba hỏi.
- Không, cần phải nghĩ tới nạn nhân đã không còn phân biệt được đó là thang máy tốc độ nhanh hay chậm nữa.
Nishikawar nói chen vào một câu ôn hòa. Thoạt nhìn người này không giống như một cảnh sát hình sự đã tốt nghiệp khoa lục soát, mà giống hệt như một nhân viên công chức ngành ngân hàng.
Căn cứ vào quyển sổ đăng ký khách trọ mà phía khách sạn cung cấp, số khách trú ngụ tối hôm đó tổng cộng 2.965 người. Trong số đó, những người trú ngụ theo đoàn thể có khoảng 500 người. Tỉ lệ người trong nước và người nước ngoài là bốn phần sáu, người nước ngoài chiếm số đông hơn. Trong số người nước ngoài, người Mỹ chiếm 60%, sau đó là người Anh, người Pháp, người Đức và người Tây Ban Nha... cũng có những người khách từ Liên Xô và các nước Đông Âu đến. Cần phải chú ý nhất đó là người Mỹ, sau đó là người Nhật Bản. Thế nhưng, những người của các quốc gia khác cũng không thể xem thường, bởi vì không biết được ở một nơi nào đó đã chằng chịt với một động cơ nào đó. Số người này, sau khi ngủ một đêm ở Khách sạn Hoàng Gia đã mỗi người đi theo mỗi ngả, có người đã trở về nước.
Truy xét từng người một trong số họ là điều không có khả năng. Thế nhưng bất kể như thế nào, vẫn cần phải điều tra những người có tung tích rõ ràng. Khi cảnh sát đang chuẩn bị đem con thuyền trinh sát nhỏ bé chở vào biển người mênh mông, thì có người đã cung cấp cho họ một tin rất giá trị. Một người lái xe ô tô thuê có tên là Sasaki tới trình báo:
- Tôi chở một vị khách tới trước cửa Khách sạn Hoàng Gia, hình như chính là người đã chết trong thang máy. Tôi thường ngày không xem báo, cũng không xem truyền hình, do đó đã tới báo chậm. Hôm nay, khi mở đài, tôi mới nghe được sự kiện này. Tôi luôn luôn cảm thấy nhân dạng của người đó rất giống vị khách mà tôi đã chở. Khoảng trên dưới tám giờ tối ngày 17 tháng 9, tôi lái chiếc xe không từ cầu Bankây tới phía công viên Kiyôshi Tani, đột nhiên phát hiện người đó đứng ở bên đường cạnh công viên, tựa sát vào một thân cây. Người đó giơ tay lên vẫy tôi, tôi liền cho xe dừng lại. Biết là người da đen, kỳ thực tôi không dự định chở, vì cảm thấy ngôn ngữ không thông, thế nhưng tôi vẫn mở cửa xe ra. Người đó giống hệt như đã lăn vào trong xe, sau đó lặng lẽ dùng tay chỉ hướng cho xe chạy. Trong số người nước ngoài, những người như vậy đã có rất nhiều, cho nên tôi đã theo sự chỉ dẫn mà cho xe chạy lên phía trước. Khi nhìn thấy ngôi nhà lớn của Khách sạn Hoàng Gia, người đó lại dùng tay chỉ vào đó. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy người đó đúng là một hành khách kỳ quái.
- Người đó có biểu hiện kỳ quái như thế nào? - Nashu hỏi.
- Hình như anh ta có chỗ nào khó chịu, nhìn có vẻ rất đau đớn. Có lẽ lúc đó anh ta đã bị đâm rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, khi tôi quét dọn xe, đã phát hiện trên ghế ngồi có một ít máu, chỉ dính vào một chút xíu thôi, vả lại, lúc đó tôi cũng không biết có phải là máu của anh ta dính vào không, nên cũng không chú ý lắm.
- Khi ngồi lên trên xe của ông, người khách đó không nói một câu nào hay sao?
- Không nói câu nào. Vì ngôn ngữ khác nhau, hơn nữa, tôi luôn cảm thấy người đó có nét gì đó quỷ quái, nên không nói gì với anh ta cả.
- Khi anh ta ra hiệu cho ông lái xe tới khách sạn, và khi trả tiền xe, cũng không nói câu gì hay sao?
- Lúc tới cửa khách sạn, anh ta ném ra tờ giấy bạc 1.000 đồng tiền Nhật, ngay cả đếm số tiền lẻ tôi trả lại anh ta cũng không cần, rồi bỏ xuống xe. Bởi vì tôi cảm thấy anh ta khiến cho người ta kinh sợ, nên chẳng đuổi theo. Đúng là một câu cũng... không đúng, xin đợi cho một lát, khi nhìn thấy Khách sạn Hoàng Gia, anh ta đã nói một câu không hiểu ra sao cả.
- Một câu không hiểu ra sao cả? Anh ta đã nói như thế nào?
Khó khăn lăm mới tạm coi đã xuất hiện ra một chút manh mối hơi khả quan. Bất giác Nashu nhoài mình lên phía trước.
- Anh ta dùng bàn tay chỉ vào tòa nhà lớn của khách sạn nói “Tơ rát hát, Tơ rát hát”.
- Tơ rát hát?
- Đúng thế, thoạt đầu tôi cứ ngỡ rằng anh ta nói “stop” (dừng xe), tôi vội vàng dừng xe lại. Nhưng anh ta vừa ra hiệu bắt tôi tiếp tục cho xe chạy, vừa lại nói “Tơ rát hát”.
- Đích thực anh ta chỉ nói “Tơ rát hát” hay sao?
- Tôi nghe phát âm giống như thế.
Những điều có thể khai thác được Sasaki chỉ có như vậy. Nashu thử dùng từ điển tiếng Anh tìm những từ đơn phát âm là “Tơ rát hát”, nhưng không thể tìm được từ nào thích hợp. Nhân viên kiểm nghiệm đã kiểm tra vết máu lưu lại xe của Sasaki, kết quả hóa nghiệm giống như loại máu của nạn nhân. Do đó, trên cơ bản có thể xác định được nạn nhân chính là người ngồi trên xe của Sasaki để đi tới Khách sạn Hoàng Gia. Và như vậy, hiện trường gây án rất có khả năng chính là công viên Kiyôshi Tani - nơi nạn nhân xuất phát.
Các nhân viên điều tra lập tức lới công viên Kiyôshi Tani. Công viên này rất nhỏ bé nằm trong khe sâu giữa hai quả đồi cao Kimaoibu và Hirakawamachi, cách Khách sạn Hoàng Gia không xa mấy. Tuy bị bao vây bởi nhiều công trình kiến trúc như khách sạn, nhà ở cao cấp và khu nhà ở của Thượng nghị viện... nhưng rất yên tĩnh. Ngoài việc thỉnh thoảng dùng làm địa điểm tập trung của đội ngũ du lịch ra, nơi đây khó có thể nhìn thấy bóng người. Mặc dù nằm ở trung tâm thành phố, nhưng nó lại giống như một tâm bão, là một vùng đất bỏ không, bị lãng quên trong cảnh om sòm huyên náo.
Các nhân viên điều tra chia nhau đi vào trong công việc thu thập, tìm kiếm ở khắp các xó xỉnh. Những đôi tình nhân trai gái đang chìm đắm ở trong thế giới của hai người, bị làm phiền đột ngột bỏ đi hết.
Từ trong công viên, xuyên qua cây cối có thể thấp thoáng nhìn thấy tòa nhà cao chọc trời của Khách sạn Hoàng Gia. Lúc này người cảnh sát hình sự tên gọi Azuma cầm một vật trong tay chạy đến bên viên chỉ huy.
- Vật này vất ở nơi rất kín đáo trong công viên.
- Cái gì vậy?
- Chiếc mũ cỏ, đã quá cũ nát. Tại sao lại phải vất ở chỗ đó nhỉ?
- Chiếc mũ cỏ này đã rách lắm rồi!
Nashu nhận lấy chiếc mũ cỏ từ tay Azuma, không nén nổi, đã phát ra một câu cảm thán. Nói rằng nó quá cũ cũng đúng, vành mũ rộng đã rách nát lắm rồi. Ở phần đỉnh mũ cũng đã có lỗ thủng, rơm bện đã đổi màu, bị rách gần hết.
- Bây giờ mà vẫn còn thằng cha đội loại mũ này ư? Đây chí ít cũng là đồ vật được bện ra từ mười năm về trước.
Trên nét mặt Nashu đã lộ ra thần sắc sửng sốt.
- Đúng rồi! Thế nhưng nó đâu phải là chiếc mũ vứt ở đây từ mười năm trước. Không nghi ngờ gì hết, nó chỉ mới bị vứt đi trong những ngày gần đây. Hình như nó là chiếc mũ của trẻ con đội.
Nashu chú ý đến số đo vòng đầu của chiếc mũ.
- Giả sử có người nào vứt nó đi, tôi nghĩ cũng chỉ là sự việc của hai ba ngày trước.
Nashu hiểu rõ Azuma muốn nói gì. Anh ta muốn ám chỉ thời gian chiếc mũ cỏ bị vứt rất gần với buổi tối ngày 17 tháng 9 phát sinh ra vụ án.
Nashu vừa định nói “Cho dù là như vậy, chiếc mũ này cũng không nhất định là mũ của tên tội phạm vứt bỏ”, thì đột nhiên anh nghĩ tới một sự việc. Một mối nghi ngờ vẫn canh cánh trong lòng anh chưa giải quyết được, giống như băng tuyết gặp được nhiệt độ cao, bắt đầu tan chảy.
- Cái từ “Tơ rát hát” mà người lái xe ô tô thuê kia nghe được, không giải được ý nghĩa đó, phải chăng đó chính là Straw hat (mũ cỏ)? Với những người không thành thạo tiếng Anh, mới nghe từ Straw hat rất có khả năng nghe thành từ Stop.
- Cho dù là như vậy, nhưng vì sao nạn nhân lại dùng tay chỉ vào Khách sạn Hoàng Gia, trong miệng còn lẩm bẩm từ “mũ cỏ”?
Azuma cũng không trả lời được câu hỏi này. Bất kể nói như thế nào, giữa chiếc mũ cỏ phát hiện ở công viên Kiyôshi Tani với nạn nhân Giôni Hôoát tựa hồ như vẫn có một mối liên hệ nào đó.
Tình tiết của vụ án rất có khả năng như sau: Hôoát đã bị một người nào đó tập kích ở đây, sau khi bị trọng thương sắp chết, lên ngồi xe của Sasaki, cuối cùng đã chết ở Khách sạn Hoàng Gia.
Phía cảnh sát lại một lần nữa lấy công viên Kiyôshi Tani làm trung tâm, giăng ra một mạng lưới điều tra.
Nếu thời gian gây án đồng thời với thời gian cảnh sát dự đoán, thì lúc đó trời vẫn còn tương đối sớm, do đó có khả năng có người nhìn thấy.
Cuộc điều tra bền bỉ không ngừng của cảnh sát cuối cùng đã có được một chút ít thu hoạch. Đó là ngày thứ năm sau khi vụ án phát sinh.
Đến công viên Kiyôshi Tani phần đông đều là những viên chức ở vùng Akasaka đi làm việc theo ca, họ thường đến đây nghỉ ngơi trong thời gian ngắn nghỉ trưa hoặc sau khi tan ca. Nghe nói khoảng trên dưới tám giờ tốỉ ngày 17 tháng 9, một nam viên chức với người bạn gái cùng làm việc với anh ta chuẩn bị tới công viên. Khi họ men theo con đường đi từ phía Akasaka thì nhìn thấy một người đàn bà từ trong công viên bước ra. Người đàn bà đó đi được vài bước về phía họ, vừa nhìn thấy bóng họ, hình như bà ta hoảng sợ, lập tức quay đầu vội vã đi về hướng Shi Tani. Vì còn cách xa một đoạn, lại không có đèn sáng, cho nên họ chỉ cảm giác được hình như là một người phụ nữ Nhật Bản. Đối với đặc trưng của người đàn bà đó, họ không hề lưu lại được một chút ấn tượng nào ngoài chi tiết là mặc Tây phục. Họ bị làm cho cụt hứng, nên không vào công viên nữa, mà quay trở lại con đường cũ.
Chỉ dựa vào một ít đầu mối như vậy thì không thể nào phá án được. Bộ phận lục soát lại bị bao trùm trong không khí trầm lắng, phiền muộn.
Nơi ở hiện tại của nạn nhân thông qua Đại sứ quán Mỹ đã có hồi âm truyền lại. Nghe nói Giôni Hôoát không có thân thuộc, do đó sẽ không có ai đến nhận thi thể nữa.
2Trong lòng Azuma rất không vui, dần dần trở thành một thứ tâm bệnh, dày vò làm cho anh cảm thấy không yên.
Người lái xe chỉ nghe được tiếng “Tơ rát hát ” tựa hồ như nghe sai lạc âm “Straw hat” (mũ cỏ) của tiếng Anh, thế nhưng, nếu là như vậy, vì sao nạn nhân lại dùng tay chỉ về phía Khách sạn Hoàng Gia, trong miệng còn lẩm nhẩm “mũ cỏ”? Vả lại chẳng có bất kỳ thứ gì có thể khiến cho anh ta liên hệ giữa mũ cỏ và Khách sạn Hoàng Gia được!
“Tơ rát hát” phải chăng là đã nghe sai một từ nào khác?
Vì Azuma ngẫu nhiên phát hiện ra chiếc mũ cỏ ở trong công viên, nên đã đem từ này liên hệ với nó. Như thế phải chăng là võ đoán? Nếu như từ “Tơ rát hát” mà người lái xe kia nghe được không phải là “Straw hat”, thế thì chiếc mũ cỏ mà Azuma phát hiện sẽ chẳng hề có liên quan gì đến vụ án này cả. Cách nghĩ này giống như một vật kết tủa tích ứ lại ở trong lòng Azuma, đã hình thành một thứ ung nhọt. Càng ngày Azuma càng cảm thấy mãnh liệt rằng, mấu chốt của vụ án này nằm trong lí do mà nạn nhân cần phải tới “Phòng ăn lưng chừng trời ” của Khách sạn Hoàng Gia mà Nashu đã chỉ ra.
Chiếc mũ cỏ Azuma phát hiện, qua giám định được biết chí ít đã là sản phẩm của mười lăm năm về trước, so với phán đoán của Nashu còn sớm hơn năm năm.
Chẳng còn nghi ngờ gì, cái thứ đồ cổ lỗ đó quyết không có khả năng đã vứt bỏ ở trong công viên giữa trung tâm thành phố suốt một thời gian dài như vậy được. Căn cứ vào sự điều tra thêm, họ đã làm rõ, buổi sớm ngày 17 tháng 9, tức là trên dưới mười hai giờ trước khi Giôni Hôoát bị đâm, các nhân viên tình nguyện của Hội cư dân đường phố đã từng tới quét dọn công viên đó, thế nhưng không phát hiện ra chiếc mũ. Giả sử chiếc mũ cỏ được vứt ở đó, thì sẽ bị dọn ngay từ lúc ấy.
- Tới lại hiện trường xem thử!
Azuma quyết định tuân theo nguyên tắc cơ bản của công tác điều tra là “Khám nghiệm hiện trường, trăm lần không chán”. Chính trong lúc này, bỗng nhiên anh đã phát hiện ra một chỗ sơ hở mà mọi người không nghĩ ra.
Kể từ khi tiếp nhận được lời trình báo của người lái xe ô tô thuê, cảnh sát đã tới công viên Kiyôshi Tani rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào đến vào khoảng trên dưới tám giờ tối cả. Khoảng trên dưới tám giờ tối chính là thời gian mà người đi xe Sasaki đón nạn nhân.
Tuy nơi đây rất có khả năng là hiện trường phạm tội, nhưng vì nạn nhân đã đi khỏi, nên ý thức về hiện trường phạm tội đã biến thành mờ nhạt, chính vì thế đội điều tra hiện trường đã xem thường việc tiến hành quan sát trong cùng một thời gian. Có thể nói, đây là một góc chết mà các nhân viên điều tra không chú ý tới, nếu có thể đứng trong góc chết này tiến hành quan sát, có lẽ sẽ mở ra được một tầm nhìn mới.
Vào lúc gần tám giờ tối, Azuma tới công viên Kiyôshi Tani. Tuy là trung tâm thành phố, nhưng không có một bóng người, ngay cả đến những đôi bạn tình thích đi chơi công viên cũng vắng bóng. Là một trong những biện pháp phòng ngừa tội phạm, phía cảnh sát đã yêu cầu các đôi bạn tình ở trong công viên nên sớm trở về nhà. Ở trong những khóm cỏ khô héo, loài côn trùng đang róng rbà ta yếu ớt, thảng hoặc lúc có lúc không. Đèn đường cũng rất thưa thớt, những ánh đèn ô tô thỉnh thoảng vút qua nơi đây, khiến cho những bóng cây hiện ra trong bóng tối. Thế nhưng ánh sáng đó lại không thể chiếu tới nơi sâu thẳm ở trong rừng cây trùng điệp tại công viên được.
Azuma đứng trong màn đêm của công viên. Nơi đây yên tĩnh đến nỗi khiến cho người ta không thể nhận ra là trung tâm của thành phố, hình như ngay đến cả ô tô cũng nhẹ nhàng nén thấp âm thanh mỗi khi phóng qua. Không khí ban đêm ở đây lạnh lẽo, một người nước ngoài bị người ta đâm một mũi dao vào ngực, không thể tưởng tượng được rằng, tại nơi xó xỉnh bị bao vây bởi những ngôi nhà cao cấp, tựa hồ như thoát ly khỏi sự huyên náo của thành thị, chính là nơi phát sinh ra những bi kịch. Nó đã trở thành một chỗ ẩn thân tốt nhất, bảo đảm an toàn cho tên tội phạm. Người đàn bà mà đôi tình nhân nhìn thấy đó, quả thực có liên quan tới vụ án này ư? Nếu có quan hệ, thế thì sẽ liên quan đến người Nhật Bản rồi. Không, có lẽ tội phạm chính là người Nhật Bản. Tại sao người bị hại lại tới Khách sạn Hoàng Gia? Dùng tay chỉ vào Khách sạn Hoàng Gia, tại sao trong miệng lại nói tới “mũ cỏ”?
Azuma như tan lẫn thành một khối của bóng tối, cứ đứng mãi ở đó trầm ngâm, tư lự. Gió nhẹ từ từ thổi đến, những cành cây ở trên đầu Azuma nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Thì ra trong những lá cây phe phẩy, thấp thoáng có thể nhìn thấy tòa nhà cao chọc trời giăng đầy ánh đèn của Khách sạn Hoàng Gia, giống như một tòa thành bất dạ (Thành phố không có ban đêm) khổng lồ, hầu như tất cả các cửa sổ đều lấp lánh ánh đèn, cộng thêm với ánh sáng đèn cao áp chiếu rọi trên mặt đất, khiến cho toàn bộ tòa nhà lớn này giống như được sơn lên một tầng bạc trắng, với đường nét rõ ràng nổi lên trong sắc đêm. Những vòng tròn sáng liên tiếp nhau, giống như những chiếc đèn lồng trong ngày tết vây xung quanh ngọn tháp lạnh lùng trên đỉnh lầu. Nơi đó chính là “Phòng ăn lưng chừng trời” được hoan nghênh nhất của Khách sạn Hoàng Gia, nhìn lên rất đẹp và hùng vĩ.
Azuma tưởng tượng đến tâm tình của người khách du lịch nước ngoài bị dao đâm vào ngực, khi ngước nhìn lên tòa nhà lớn của khách sạn giăng đầy những ánh đèn kia, có lẽ từ trong đôi mắt tuyệt vọng của anh ta, “Phòng ăn lưng chừng trời” như đã tập trung hạnh phúc của toàn bộ thế giới, nhìn lên đã thấy phảng phất như một cảnh tươi đẹp của một thế giới khác? “Phòng ăn lưng chừng trời” ấy đã đem quang cảnh và đường nét huy hoàng chói lọi khắc vào bầu trời đêm của trung tâm thành phố. Nạn nhân đã vào lúc hấp hối, cho dù có bị nó hấp dẫn, thực ra cũng chẳng có gì kỳ quái cả.
- Còn chiếc mũ cỏ?
Azuma lẩm nhẩm một cách vô thức. Đột nhiên, anh xác định tầm nhìn mà mình đang ngắm nghía một cách lơ đễnh, ánh mắt bị cảnh đẹp kia hấp dẫn đã biến thành ánh mắt nhìn chăm chú đối với một đối tượng đặc biệt nào đó.
- Ồ! Đó chính là...
Azuma mở miệng gào ra được nửa câu rồi bỏ lửng. Những ánh đèn xếp thành hàng của từng khung cửa sổ của phòng ăn trên đỉnh lầu giống hệt như vầng sáng của ngôi sao, vây xung quanh ngọn tháp lạnh lùng trên đỉnh tòa lầu. Ngọn tháp lạnh lùng được những ngọn đèn cao áp dưới mặt đất chiếu rọi, phần đỉnh hình tròn của nó phát ra ánh sáng trắng bạc phản chiếu vào những cột bảo vệ lan can hình tam giác ở xung quanh. Những ánh đèn của phòng ăn trên đỉnh lầu, từ dưới nhìn lên rất giống như chiếc vành mũ rộng, giống hệt như một chiếc mũ cỏ dệt bằng ánh sáng, treo lơ lửng ở trên bầu trời đêm.
- Ồ, thì ra là như vậy!
Azuma tập trung tầm nhìn vào một điểm nào đó trong khung trời ban đêm, tiếp tục khẽ khàng, nhỏ nhẹ nói một mình:
Giôni Hôoát đã đem chiếc mũ cỏ liên tưởng đến phòng ăn trên đỉnh lầu của Khách sạn Hoàng Gia.
Tuy Azuma còn chưa thể hiểu rõ điều đó có ý nghĩa gì đối với nạn nhân, nhưng đã làm sáng tỏ được sức hấp dẫn khiến cho anh ta lê tấm thân sắp chết đi tới nơi đó! Chiếc mũ cỏ vứt ở trong công viên rất có khả năng là của nạn nhân đem tới. Nạn nhân và chiếc mũ cỏ, mấu chốt để phá án chính là mối quan hệ này. Azuma bước mạnh, rời khỏi công viên. Như từ chỗ tận cùng của đêm tối, Azuma đã nhìn thấy một tia nắng han mai.