Chương 2 DẤU ẤN CỦA HẬN THÙ-1
Lúc này, trước mắt Azuma đang hiện ra một tình cảnh khiến anh chán ghét và không muốn nghĩ tới nữa. Thế nhưng, nó đã khắc sâu vào trong ký ức của anh, trước sau không chịu rời bỏ, chỉ cần anh còn sống, e rằng không thể nào có thể rũ bỏ được.
Cũng có thể nói, chính vì để truy tìm một nhân vật đã xuất hiện trong tình cảnh đó, cho dù là suốt cả cuộc đời, anh mới đi làm cảnh sát hình sự. Đặc tính nổi bật của Azuma là không tin tưởng con người, mà chỉ có lòng hận thù và ghen ghét. Con người, loại động vật cao cấp này, bất cứ ai, nếu truy cứu đến cùng đều có thể quay trở về với nguyên tố “xấu xa bẩn thỉu”. Vô luận là đeo vào những chiếc mặt nạ của nhà đạo đức cao thượng như thế nào, của thánh nhân đức cao vọng trọng hay ba hoa khoác lác về tình yêu thương đồng loại như thế nào, thì ở trong xó góc nào đó của trái tim, họ đều ẩn tàng sự tính toán riêng cho bản thân.
Điều khiến cho Azuma sa vào tình trạng không tin tưởng như vậy đối với con người, chính là do những hận thù trong quá khứ đã khắc sâu vào khối óc của anh.
Azuma cũng là một phần tử sống trong xã hội, do đó không thể biểu lộ ra sự căm ghét này được. Nhưng, sự không tín nhiệm và căm ghét đối với con người vẫn tiềm tàng ở đáy sâu nơi tim anh, đã trở thành một cố tật không thể hóa giải được, cũng giống như một số người suốt đời đeo đẳng làm bạn với những khối u, tuy chưa dẫn đến cái chết, nhưng vẫn cứ tồn tại một cách ngoan cố. Thậm chí, có thể nói, nó là những tế bào vật chất trong tinh thần Azuma.
Azuma chưa bao giờ được nhìn thấy mặt mẹ. Từ khi anh còn là đứa bé chưa hiểu biết gì, mẹ anh đã đi tìm người đàn ông khác, vứt bỏ Azuma nhỏ dại và người chồng của mình. Từ đó, Azuma được cha nuôi khôn lớn. Cha anh, đối với việc người vợ bỏ theo người đàn ông khác, ông chưa hề bao giờ nói qua một câu oán thán. Cha anh xuất thân từ trong một gia đình nhà giáo, bản thân ông cũng là một giáo viên tiểu học, dưới cục diện hỗn loạn sau chiến tranh, ông đã cống hiến bản thân mình cho sự nghiệp giáo dục thế hệ trẻ.
Một người cha như vậy, đối với người mẹ về phương diện nào đó, có lẽ khiến cho bà cảm thấy nghẹt thở chăng? Người cha do bị cận thị quá nặng nên may mắn được miễn không phải đi lính. Thế nhưng trong xã hội mà chủ nghĩa quân quốc thịnh hành thời đó, tình hình như vậy đối với người mẹ mà nói, hình như khiến cho bà cảm thấy rất buồn bực.
Sau này nghe người khác kể lại, trong một cuộc hội nghị của “Hội chiến binh’’, người mẹ Azuma đã quen biết một số sĩ quan trẻ và đã thường xuyên cùng họ đi khắp nơi sống bừa bãi. Nghe nói mẹ của Azuma rời bỏ cha anh để theo một người trong số sĩ quan đó.
Cha Azuma tuy không thổ lộ bất kỳ lời oán thán nào đối với Azuma, nhưng ông đã chịu đựng sự tịch mặc do người vợ để lại sau khi theo trai. Azuma là nơi gửi gắm tinh thần của cha, người cha hoàn toàn dựa vào Azuma để an ủi trái tim cô độc của mình. Đó là một gia đình vắng vẻ, tẻ nhạt, chỉ có hai cha con.
Sau khi cuộc chiến tranh Thái Bình Dương kết thúc, tình hình xã hội vô cùng hỗn loạn, người mẹ cuối cùng sống ra sao họ không được biết. Thế nhưng, sự hỗn loạn trong xã hội đối với một gia đình chỉ có hai cha con họ, hầu như cũng chẳng ảnh hưởng gì. Không biết là do có sự bảo bọc của cha hay là vì bản thân mình đã lãng quên, đối với đoạn ký ức đó, Azuma đã cảm thấy rất mờ nhạt. Có lẽ là vì cảm giác tịch mặc do không có mẹ đã che phủ tâm linh nhỏ bé của anh, khiến anh không hề chú ý tới sự biến thiên của xã hội.
Khi người cha còn sống, đúng là một đoạn thời gian tươi đẹp. Azuma và cha cùng chia sẻ nỗi cô đơn, dựa vào nhau để mà sống, đã tránh được sương gió tê buốt đến tàn khốc của cuộc đời. Đó là một khoảng đất trời riêng nhỏ bé của cha con hai người cách biệt với thế gian.
Rồi chẳng bao lâu, Azuma đã mất đi người thân duy nhất này.
Sự việc xảy ra trong một ngày mùa đông năm Azuma lên bốn tuổi. Ngày hôm đó, Azuma đứng ở trước bến xe chờ cha trở về vào thời gian cố định lúc chập tối, đó là công việc cần thiết phải làm mỗi ngày của Azuma.
Người cha mỗi ngày sau khi gói khoai lang và ngô vào trong hộp cho Azuma xong xuôi mới đi làm, một mình Azuma ở nhà suốt cả ngày. Vào thời đó chẳng có vô tuyến truyền hình, cũng chẳng có truyện tranh gì cả, Azuma ở trong căn phòng mờ tối, chăm chú chờ đợi tới giây phút người cha trở về.
Tuy cha đã nói ở bên ngoài có nguy hiểm, không để cho Azuma ra ngoài đón, thế nhưng vào lúc chập tối đi ra bến xe đón cha, đối với Azuma thơ dại đó là một niềm vui duy nhất. Vừa nhìn thấy bóng cha từ cửa soát vé bước ra, Azuma liền giống như một chú cún con lao thẳng tới, treo bổng lên trên tay ông. Mỗi lần trở về, nhất định người cha đều phải cho Azuma một chút xíu quà nhỏ, tuy miệng nói không được phép ra ngoài nhưng Azuma tới đón, cha anh vẫn rất vui sướng. Chút quà nhỏ đó thường là những chiếc bánh làm bằng khoai lang hoặc bánh bao nhân đậu phộng. Những thứ đó đối với Azuma là những thức ăn ngon nhất, ở trên những món quà nhỏ đó đã mang theo hơi ấm từ đôi bàn tay của người cha.
Từ bến xe trở về nhà, nói chuyện trên đường là giờ khắc hạnh phúc nhất của hai cha con. Người cha lim dim đôi mắt nghe Azuma nói chưa sõi kể lại các câu chuyện mạo hiểm khi ở nhà một mình. Nào là câu chuyện có con mèo hoang lạc đường chạy vào trong nhà đã bị đuổi ra, nào là nỗi sợ hãi bị mất trộm khi có người ăn mày bước vào trong nhà; nào là khi người ăn mày bước vào nhà Kokichi ở bên cạnh, người ta đã đem ra cho họ thứ điểm tâm thơm ơi là thơm... Những câu chuyện vô bờ bến, nhiều không bao giờ hết, người cha chỉ “thế à, thế à” ở trong miệng, rất thương yêu khi nghe con trai kể lể...
Nếu cha không trở về nhà đúng giờ, Azuma vẫn cứ đứng chờ ở đó, cho tới khi ông trở về. Một đứa bé nhỏ dại, bị gió rét thổi làm cho thân hình co rúm, cũng chẳng có ai để ý đến. Vào thời đó, người lớn và trẻ con đi lang thang ở nơi nào cũng đều có cả, một đứa trẻ cứ một mình đi đi lại lại cũng chẳng có gì là lạ. Mỗi người đều dốc hết sức lực để tìm kiếm lấy con đường sống cho mình, chẳng ai còn tâm tư nào để ý đến việc riêng của người khác.
Hôm đó, người cha trở về nhà muộn hơn mọi ngày khoảng ba mươi phút. Đó là một ngày giá lạnh nhất vào cuối tháng hai. Khi nhìn thấy bóng dáng của cha ở cửa soát vé, thân thể nhỏ bé của Azuma đã sắp sửa lạnh cóng rồi.
- Sao con lại ra đây? Cha đã nói rất nhiều lần không được ra đây nữa mà!
Người cha liền ôm chặt thân thể của Azuma đã lạnh cóng.
- Hôm nay cha đã đem về cho con món quà đặc biệt tuyệt vời!
Người cha đã cố ý nói ra vẻ huyền bí.
- Là quà gì thế, cha ơi?
- Mở gói này ra mà xem.
Cha Azuma trao cho Azuma một túi giấy, bên trên đó còn bốc hơi ấm. Azuma đưa mắt ngắm nhìn gói giấy, không kìm nén nổi, đã kêu lên kinh ngạc:
- Trời! Quá tuyệt vời!
- Sao? Tuyệt vời không? Bên trong túi giấy này là một chiếc bánh bao nhân thịt đó!
- Thật ư cha? - Azuma tròn xoe mắt ngắm nhìn.
- Đương nhiên là thật. Cha đã mua ở chợ đen đấy. Vì phải mua nó nên cha mới về nhà muộn một chút. Thôi nào, hãy mau mau trở về nhà ăn hết đi.
Người cha nắm chặt bàn tay nhỏ đã lạnh cóng để sưởi ấm cho Azuma.
- Cha ơi con cảm ơn cha!
- Đây là món phần thưởng tặng cho con vì con đã chịu khó suốt ngày đợi cha ở nhà. Từ ngày mai trở đi không cho phép con tới đây đón cha nữa, chưa biết chừng sẽ gặp phải kẻ ác làm hại đó!
Người cha hiền từ khuyên bảo Azuma. Khi hai người đang sắp sửa trở về nhà thì tai họa ập đến.
Một góc của quảng trường trước bến xe bỗng xôn xao náo động, ở chỗ sạp hàng bày bán đầy những thực phẩm không rõ xuất xứ, những âm thanh huyên náo chính từ ở phía đó truyền tới. Mọi người đang xúm xít, chen lấn vây quanh một phụ nữ trẻ đang kêu gào kinh sợ:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Người cha kéo tay Azuma, rảo bước đi về phía đám đông. Qua khe hở của bức tường người, ông nhìn vào bên trong, chỉ thấy mấy lên lính uống rượu say mèm đang vây quanh một phụ nữ trẻ. Mấy tên lính Mỹ kia miệng nói toàn những câu nói đê tiện, tuy không hiểu rõ điều chúng nói có ý nghĩa gì, nhưng nhìn những vẻ mặt đó thì toàn thế giới đều biết cả. Dưới hàng trăm con mắt đang chăm chú theo dõi, bọn chúng đang chòng ghẹo một cô gái trẻ.
Cô gái trẻ đáng thương kia giống như một con chuột bị một đàn mèo bao vây. Cô bị lột hết quần áo, lộ ra một thân hình thê thảm khiến cho mọi người không dám nhìn nữa. Cô ta cố sức gìn giữ lấy tấm thân sắp sửa bị làm nhục ở nơi đông người, nhưng không, cô đã bị làm nhục.
Đám người vây quanh, đừng nói là muốn ra tay cứu giúp, chẳng thà cứ nói là bất ngờ gặp cảnh náo nhiệt thú vị còn hơn, họ đang tò mò chờ đợi xem cảnh tượng hết sức tàn khốc. Cứ cho là họ muốn cứu giúp, cũng chỉ vì đối phương là những binh lính của quân đội đi chiếm lĩnh mà phải tỏ ra bất lực. Đối phương là quân đội của nước chiến thắng. Chúng đã đập tan quân đội Nhật; phủ định quyền uy chí cao vô thượng của Nhật Bản, địa vị thần thánh của Thiên Hoàng.
Cảnh sát cũng không giám thọc tay vào can thiệp. Đối với quân chiếm lĩnh, người Nhật Bản căn bản không được coi là người nên mới có thể hành động thú vật đối với phụ nữ nơi đông người như thế.
Cô gái trở thành vật hi sinh cho bọn lính Mỹ đã sa vào trạng thái tuyệt vọng. Những người đứng vây xem không ai dám xía tay vào, cũng chẳng có ai đi gọi cảnh sát. Bởi vì họ biết rằng cho dù có đi báo, cảnh sát cũng chẳng dám làm gì.
Lúc này, cha Azuma rẽ đám đông ra, lên tới trước mặt, nói câu gì đó bằng tiếng Anh với bọn binh lính đang lấm lét nhìn, sắp sửa hãm hiếp cô gái.
Bọn lính Mỹ nằm mộng cũng chẳng hề nghĩ tới có một người Nhật Bản dũng khí như vậy. Chúng kinh ngạc một lát rồi dồn mắt tập trung vào cha Azuma. Đám người vây xung quanh cũng đều căng thẳng nín thở, chờ đợi sự việc phát triển thêm bước tiếp theo. Trong giây lát đó bao trùm một sự yên lặng khiến cho mọi người cảm thấy rùng rợn, sởn tóc gáy.
Bọn binh lính Mỹ hơi giảm nhuệ khí, nhưng khi nhìn rõ đối thủ chỉ là một người Nhật Bản nghèo nàn, gầy yếu, đeo kính cận, chúng lập tức khôi phục lại khí thế hung hăng.
- You, yellow monkey! (Mày là giống khỉ da vàng)
- Durty Japan! (Tên Nhật Bản bẩn thỉu!)
- A son of a bitch! (Đồ chó đẻ )
Bọn chúng vừa chửi rủa liên hồi, vừa bước về phía cha Azuma, bọn lính như đã được mồi săn mới xuất hiện kích thích sự hưng phấn độc ác điên cuồng, chúng vây thành một vòng tròn, giống như những con dã thú đem con mồi ra quần đi xoay lại hành hạ cho đến chết. Chúng say sưa trong thú vui tàn khốc, hành hạ một cách thê thảm vô nhân đạo một đối thủ hoàn toàn không khả năng chống cự.
- Dừng tay! Không cho phép đánh cha tôi!
Azuma muốn cứu cha mình, vội vàng từ phía sau lưng ôm chặt lấy một tên lính Mỹ, trên cánh tay hắn có một vết thương hình như bị đốt cháy, có lẽ là đã bị thương ở trên chiến trường, ở miệng vết thương màu đỏ ấy đã mọc lên lớp lông sắc vàng. Cánh tay thô khỏe của hắn vừa vung lên, Azuma liền ngã lăn, chiếc bánh bao trên tay Azuma bị văng ra, lăn lóc trên mặt đất. Chiếc ủng da quân dụng rắn chắc của một tên lính Mỹ nhẹ nhàng giơ lên rồi đặt xuống, giẫm nát bét chiếc bánh bao.
Cha Azuma vẫn không được buông tha, bọn dã thú vẫn thi nhau đánh đập, tay đấm chân đá, miệng nhổ nước bọt, cặp kính của người cha bị đánh bay đi, mặt kính vỡ tan.
- Ai tới cứu cha tôi với!
Azuma thơ dại cầu cứu mọi người xung quanh. Nhưng tất cả mọi người nếu không nhún vai rụt cổ, quay mặt đi nơi khác thì cũng chỉ biết cười nhạt. Không một ai muốn cứu giúp.
Cô gái trẻ mà cha Azuma cứu vớt đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, xem ra bà ta thấy có người đứng ra làm vật thế thân, nên đã chuồn khỏi đó. Cha Azuma vì cứu bà ta không ngờ lại trở thành kẻ chịu tội thay.
- Cầu xin mọi người, hãy cứu lấy cha tôi!
Azuma vừa khóc vừa van xin. Thế nhưng mọi người đều làm ra vẻ miệng câm tai điếc, nếu không muốn trốn khỏi nơi này thì cũng chẳng muốn cứu giúp, chỉ biểu hiện sự tò mò như đứng bên bờ xem lửa cháy.
Đột nhiên, tên lính Mỹ cười lên ha hả. Azuma ngoảnh cổ lại nhìn, thì ra một lên lính Mỹ đang đái lên thân thể người cha đã hơi tàn sức kiệt, nằm bất động. Hắn chính là tên lính có vết sẹo màu đỏ giống như vết thương bị cháy ở trên cánh tay! Những tên lính Mỹ khác cũng bắt chước làm theo. Trong lúc “nước đái trút xuống như mưa”, cha Azuma đã không ý thức vật tưới lên trên thân mình là thứ gì, thấy vậy, chẳng những bọn lính Mỹ, mà ngay cả những người đứng xem đều cười ồ lên.
Càng hận thù bọn lính Mỹ, Azuma càng căm ghét những người Nhật đứng xem ở bên cạnh. Nước mắt tràn đầy mặt, nhưng Azuma cảm thấy đó không phải là nước mắt, mà là máu tươi chảy ra từ vết thương của một con dao đâm thẳng vào tim, tuôn trào ra mắt. Từ trong tâm linh thơ ấu của mình, Azuma đã hạ quyết tâm: Quyết không thể quên được cảnh tượng này!
Để có một ngày trả được mối thù huyết hận, Azuma đã khắc sâu cảnh tượng này vào trong ký ức. Kẻ thù chính là tất cả những người có mặt: Bọn linh Mỹ, những người Nhật hào hứng hăm hở tới xem, người đàn bà trẻ được cha anh cứu lại chuồn lủi mất khi thấy ông bị làm vật thế thân, tất cả bọn họ đều là kẻ thù của Azuma.
Đánh cha Azuma đã đủ, bọn lính quay mình vênh váo bước đi. Những người vây xem cũng đã tản mác. Cho tới lúc đó cảnh sát mới lộ mặt.
- Đối phương là quân chiếm lĩnh, tôi cũng hoàn toàn bất lực!
Tên cảnh sát chỉ ghi chép điều tra qua loa cho có hình thức. Trong khẩu khí của anh ta hình như đang nói, con người không bị đánh chết còn được gọi là gặp may. Lúc đó Azuma cũng liệt tên cảnh sát đó vào trong hàng ngũ của kẻ thù.
Cha Azuma toàn thân đều là vết thương, xương sườn bên phải bị gãy hai chiếc. Bác sĩ chỉ chẩn đoán vết thương đòi hỏi thời gian hai tháng mới có thể hoàn toàn chữa khỏi. Vì lúc đó kiểm tra qua loa sơ sài, bác sĩ không phát hiện được cha Azuma đã bị xuất huyết não.
Sau ba ngày, cha Azuma lâm vào trạng thái hôn mê, đêm khuya hôm đó, trong khi hấp hối ông đã gọi tên Azuma và tên của người vợ, rồi tắt thở.
Sự căm ghét đối với con người của Azuma chính được bắt đầu vun trồng từ lúc đó. Anh không nhớ rõ được khuôn mặt và tên họ của mỗi tên thù địch, thậm chí cả khuôn mặt của mẹ anh cũng không biết, cho nên, kẻ thù của anh là tất cả những người thay mặt cho bọn lính Mỹ, đoàn người vây xem, người phụ nữ trẻ, tên cảnh sát, có cả tên bác sĩ hàm hồ đặt cha anh vào chỗ chết và người mẹ của mình.
Chỉ cần đối thủ là người, bất kể hắn là ai, Azuma dự định sẽ tiến hành trả thù đối với họ dần dần, từng người một. Azuma trở thành đứa trẻ mồ côi trước khi làm cảnh sát hình sự, đoạn đường từng trải của anh vô cùng trắc trở, gập ghềnh, thế nhưng, động cơ để anh trở thành cảnh sát hình sự còn quan trọng hơn nhiều so với đoạn đường từng trải đầy đau thương ấy.
Cảnh sát hình sự có thể gánh vác trên vai quyền lực của nhà nước (cho dù chỉ là một loại hình thức cũng được) để đi truy bắt tội phạm. Đối với Azuma, bất luận là tội phạm hay là kẻ thù, kỳ thực đều là một loại, anh có thể đứng dưới một danh nghĩa chính đáng của pháp luật, dùng nghề nghiệp truy lùng kẻ phạm tội tới mức cùng đường hết lối. Azuma không muốn khuếch trương sự chính nghĩa của xã hội, mà là muốn đặt con người vào đất chết không còn chỗ để trốn thoát, sau đó mới dần dần quan sát tỉ mỉ tình cảnh tuyệt vọng và đau khổ của người đó. Azuma muốn đem tất cả những người đã từng trố mắt đứng nhìn cha anh bị giày vò cho đến chết, tìm cho ra từng người một, truy lùng tới cùng không buông tha, rồi đẩy hết họ xuống vực sâu tuyệt vọng.
2.Vì người bị hại không có thân thuộc, cho nên thi thể được Đại sứ quán Mỹ bảo lãnh, phía Nhật Bản phụ trách việc hỏa táng thi thể, rồi đem tro xương tạm thời chôn cất tại một góc nghĩa địa không người tế lễ trong nghĩa địa người nước ngoài ở Yoko Hama, đợi khi có thân nhân đến nhận.
Công việc điều tra phá án hoàn toàn không có tiến triển gì. Tuy phát hiện của Azuma đã làm sáng tỏ được cảnh ban đêm của Phòng ăn lưng chừng trời trong Khách sạn Hoàng Gia với chiếc mũ cỏ có chút tương tự nhưng chỉ dựa vào những điểm này thì không thể đem lại bất kỳ tiến triển nào cho công việc phá án được.
Đối với nạn nhân, hình như chiếc mũ cỏ có một ý nghĩa quan trọng nào đó, nhưng ý nghĩa đó là gì thì không ai tìm hiểu được.
- Căn cứ vào lời nói của đôi tình nhân kia, họ đã nhìn thấy một người phụ nữ từ trong công viên bước ra vào thời gian trước hoặc sau khi xảy ra vụ án. Người phụ nữ đó liệu có thể có quan hệ gì với vụ án này không?
Có người đã đề xuất cách nhìn nhận như vậy. Nhưng thông qua công việc trinh sát điều tra được tiến hành sau đó thì chưa hề phát hiện thấy có người đàn bà nào cả.
- Vậy thì động cơ giết người phải chăng là từ quốc gia của người bị hại mang tới Nhật Bản? - Ý kiến này dần dần đã chiếm ưu thế. Nếu tội phạm đến từ nước Mỹ, thế thì cần phải thay đổi phương hướng trinh sát điều tra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, vì người bị hại là người ngoại quốc, cho nên khi vừa bắt đầu, cách nhìn nhận “hung thủ là người ngoại quốc” đã chiếm ưu thế, công việc sưu tập điều tra cũng được tiến hành theo phương hướng này. Sự phạm tội của người ngoại quốc cũng tương đối dễ dàng bộc lộ, bởi vì số người ngoại quốc đến Nhật Bản tất nhiên có hạn, mà khi xuất nhập cảnh cũng không thể không để lại một số dấu tích.
Vì ở giai đoạn đầu của cuộc sưu tập điều tra chưa phát hiện ra người bị tình nghi là người ngoại quốc, lại cộng thêm chứng cứ do đôi tình nhân kia cung cấp, sự nghi ngờ đã rơi vào người đàn bà Nhật Bản. Cho nên phương hướng sức tập điều tra có khuynh hướng ngả về phía người Nhật Bản, thế nhưng vô luận truy lùng điều tra như thế nào cũng chưa phát hiện được tung tích gì nhiều hơn.
Tức thì phía cảnh sát lại một lần nữa nghiên cứu chứng cứ mà đôi tình nhân kia cung cấp. Họ chỉ là một tia sáng không đầy đủ ở trong đêm tối mịt mùng, vội vàng chớp mắt. Nói rằng người đàn bà đó giống như người Nhật Bản, chẳng qua chỉ là một ấn tượng hàm hồ từ trên tư thái của bà ta phán đoán ra mà thôi.
- Tuy đôi tình nhân kia cảm thấy người đàn bà đó giống như người Nhật Bản, thế nhưng bà ta cũng rất có khả năng là một người đàn bà ngoại quốc.
- Có thể nghĩ bà ta là đứa con lai được không? Nếu bà ta là đứa con lai thì nhìn từ dáng dấp của bà ta đại để cũng sẽ rất giống như người Nhật Bản!
- Có cần thiết phải tới quốc gia của nạn nhân để tiến hành điều tra thử xem không?
Tuy nhiên, cách nhìn “Tội phạm là người ngoại quốc” lại dần dần đắc thế trở lại, nhưng trong nước Nhật đã không còn lại đối tượng nào đáng kể tiến hành bắt giữ điều tra nữa. Khách sạn mà người bị hại nghỉ trọ qua đêm cũng đã lùng sục điều tra xong hết rồi. Đối tượng điều tra còn lại là quốc gia của nạn nhân. Thế nhưng lại không thể cử nhân viên điều tra tới Mỹ được. Vụ án phạm tội phát sinh ở Nhật Bản thì phạm vi điều tra của nó chỉ hạn chế ở trong nước Nhật Bản, những vụ án có liên quan tới hải ngoại, nói chung đều phải thông qua Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, ủy thác cho nước đối tượng giúp đỡ tiến hành điều tra. Cho dù phía Nhật Bản cử nhân viên điều tra ra nước ngoài, họ cũng không có quyền sưu tập điều tra. Vì thế, ngoài việc ủy thác Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, yêu cầu họ giúp đỡ điều tra nơi cư trú của nạn nhân ra, phía cảnh sát Nhật Bản thực sự không còn biện pháp nào khác. Nơi nạn nhân sinh sống, có lẽ sẽ để lại một số dấu tích nào chứng tỏ sự liên hệ giữa người đó với tội phạm chăng?
Tiến hành công việc điều tra như vậy thực sự đã khiến cho người ta ruột gan nóng như lửa đốt, các nhân viên điều tra đều cảm thấy việc phá án có liên quan tới nước ngoài đã bị hạn chế rất lớn.
Azuma lại có một số lần tới khách sạn Thương vụ Tôkyô.
- Nơi đó đã chẳng còn thứ gì nữa! - Yamiji - người cùng chung công việc với Azuma nói.
Azuma vẫn rất cố chấp:
- Tôi luôn luôn cảm thấy khách sạn đó có liên quan tới vụ án này.
- Có liên quan gì nhỉ?
- Nghe nói Hôoát không đặt phòng trước, chỉ là đột ngột tới.
- Cuối cùng thì người bị hại sao lại chọn khách sạn đó?
- Có lẽ là từ sân bay đã giới thiệu với anh ta, cũng có khả năng là do người lái xe tắc xi đưa anh ta lới.
- Nếu là do sân bay giới thiệu, thì nói chung đều là một số khách sạn tương đối có danh tiếng! Còn khách sạn đó vừa mới khai trương không lâu, hơn nữa lại không gia nhập Hiệp hội khách sạn. Nếu do người lái xe tắc xi đưa anh ta tới thì địa điểm của khách sạn đó có chút mờ mịt khó hiểu. Trên đường đi chẳng phải có rất nhiều khách sạn ở trung tâm thành phố như Khách sạn Hinsen, Khách sạn ShinKyô... hay sao?
- Điều đó cũng chưa nhất định. Phàm là những chiếc xe tắc xi, đối với tài xế mà nói, chỉ cần con số của bảng ghi giá lên cao là được. Hơn nữa, khách sạn mới này cũng là trung tâm của thành phố thứ hai, trên thực tế cũng là khách sạn lớn.
- Ừ, điều anh nói quả thật không sai. Thế nhưng nghe nói khách sạn đó không có người ngoại quốc đến ở, những người đến trọ phần đông là những nhân viên đi công tác, hơn thế, phần nhiều là khách cố định định kỳ tới Tôkyô. Nạn nhân là một người ngoại quốc, lần đầu tiên đến Nhật Bản, mà lại tới đó nghỉ trọ, tôi luôn luôn cảm thấy hình như anh ta đã thông thạo tình hình địa lý ở nơi đó từ trước rồi thì phải.
- Thông thạo tình hình ở nơi đó à? Nhưng có khả năng là lần đầu tiên vào ở trọ nơi ấy.
- Đúng vậy, bởi vì đây là lần đầu tiên anh ta đến Nhật Bản!
- Tôi cảm thấy anh quá lo lắng rồi. Có lẽ người tài xế biết khách sạn ấy nên chở anh ta đến.
- Đâu có thể như vậy được? Anh ta là một người ngoại quốc, ngôn ngữ bất đồng, cho nên nói chung cần phải do người tài xế đến trước quầy phục vụ hỏi xem có còn phòng hay không. Thế nhưng, Hôoát lại tự mình trực tiếp đến đó.
- Chẳng phải nghe nói anh ta cũng biết nói mấy câu tiếng Nhật đó sao?
- Đã đành là như vậy, nhưng cuối cùng anh ta vẫn là lần đầu tiên đến một nước xa lạ, vẫn nên nhờ người tài xế thì tốt hơn.
- Liệu có thể là như vậy được chăng?
Hlnh như trăm điều suy nghĩ của Yamaji đều không được giải đáp. Cho dù như vậy, Yamaji vẫn phải cùng đi theo Azuma tới Khách sạn Thương Vụ. Điều đó có lẽ là vì đối với ý kiến của Azuma, ít nhiều Yamaji cũng có chút đồng cảm.
Nhưng từ khách sạn Thương Vụ Tôkyô họ vẫn chẳng thu hoạch được bất kỳ thứ gì.
- Đại để là chúng ta đã dự đoán sai về khách sạn này.
Yamaji an ủi Azuma. Azuma cảm thấy rất chán nản, thất vọng, không còn lòng dạ nào để trả lời. Có lẽ nào đúng như những điều Yamaji nói, nạn nhân chỉ là vô ý tới đây? Cuộc sưu tập điều tra tới giờ vẫn chưa hề phát hiện được giữa nạn nhân với Khách sạn Thương Vụ Tôkyô có bất kỳ mối liên hệ nào.
Azuma vừa bước ra cửa lớn của khách sạn, một chiếc xe cao cấp cũng vừa dừng lại. Một người đàn bà sang trọng từ trên xe bước xuống, bà ta mặc một bộ quần áo kiểu Nhật Bản bằng lụa Ôshima màu trắng rất vừa với khổ người.
- Ủa?!
Azuma sau khi đi sát qua vai bà ta, quay đầu lại đưa mắt nhìn một lượt.
- Có điều gì không đúng sao? - Yamaji hỏi.
- Không, mình cảm thấy hình như đã từng gặp người đàn bà vừa rồi ở một nơi nào đó!
- Đó chẳng phải là Hachisugi Kyôko hay sao?
- Bà ta chính là Hachisugi Kyôko à?
Azuma dừng bước, nhìn không chớp mắt về phía người đàn bà. Hachisugi Kyôko là nhà bình luận về vấn đề gia đình, là con người rất được ưa chuộng trong những cuộc tranh luận giữa truyền hình và các tạp chí. Thông qua hình thức thư từ “Mẹ con trao đổi” giữa hai đứa con của mình, bà ta đã cho ra đời một cuốn sách kiểu “Nhật ký nuôi dạy con”. Nội dung viết về người mẹ nên tiến hành phương pháp giáo dục như thế nào đối với những đứa con sắp bước vào tuổi thanh xuân tươi đẹp. Hachisugi Kyôko cũng vì vậy mà bỗng nhiên trở thành người nổi tiếng, cuốn sách đó không những tiêu thụ rất mạnh ở trong nước, mà còn được dịch sang tiếng Anh, agiới thiệu ra nước ngoài.
Với phong thái tuyệt vời và khuôn mặt đẹp như hoa hơi mang vẻ kín đáo u uất kia, bà ta rất thích hợp trên màn ảnh truyền hình. Hiện tại xem ra bà ta đã trở thành một “diễn viên điện ảnh nhất thời được vô cùng hâm mộ”.
Nếu đúng là Hachisugi Kyôko, việc Azuma đã quen thuộc khuôn mặt đó trên truyền hình hoặc trên tạp chí thì cũng chẳng có gì kỳ quặc. Nhưng nguyên nhân bắt Azuma phải quay đầu lại, lại không xuất phát từ lý do trên.
Trong giây lát sát vai đi qua Hachisugi Kyôko, có một cái gì đó không thể nói được rõ ràng đang nhẹ nhàng gợi lại ký ức xa xôi của Azuma. Tuy nhiên, mức độ của kích thích đó chưa đủ để mở toang được cái van ký ức trong anh, giống như một cơn sóng lăn tăn nhỏ xíu bồng bềnh trên mặt nước, rất nhanh chóng đã khôi phục lại sự phẳng lặng vốn có. Trước mắt, khuôn mặt rất được mọi người hoan nghênh của Kyôko có thể gọi là “khuôn mặt quảng cáo” kia đã bị nó hoàn toàn hấp thu sạch sẽ.
Hình ảnh hiện tại của Kyôko quá mạnh mẽ đã đè chặt những ký ức trong quá khứ bị mờ nhạt của Azuma. Thế nhưng ký ức đó vẫn tồn tại, bà ta đâu phải là một Hachisugi Kyôko xuất hiện với những tin tức được đông đảo mọi người biết tới, mà là một Hachisugi Kyôko có mối liên hệ cá nhân nào đó với mình đã bị chôn vùi dưới từng tầng từng lớp vỏ dày đã bị quên lãng, nếu muốn đào bới được nó lên thì cần phải có kích thích mãnh liệt hơn mới được.
Azuma vẫn ý thức được sự tồn tại của ký ức đó, nhưng không sao có thể nhớ lại được. Anh cảm thấy như có lửa cháy trong lòng.
- Này, cậu sao thế? Nhìn thấy mỹ nhân liền ngây thộn ra đó ư?
Azuma vẫn đứng đó, lắng sâu vào cõi trầm tư, nghe Yamaji gọi, đột nhiên anh tỉnh táo trở lại.
- Thế nhưng, Hachisugi Kyôko tại sao lại có thể ở đây được? Azuma nói với khẩu khí như đang nói chuyện với mình.
- Tại sao à? Azuma, cậu còn không biết hay sao? - Yamaji nhìn Azuma với con mắt kinh ngạc.
- Không biết? Mình không biết cái gì kia chứ?
- Kyôko là vợ của Gunyôhây đó!
- Bà ta là... của Gunyôhây à? Hachisugi Kyôko là... của người họ Gun...?
- Thật sự cậu không biết hay sao? Bà ta đã có hai con rồi đó!
- Mình biết bà ta có con rồi, nhưng không biết con là do bà ta và người mang họ Gun sinh ra.
- Cảnh sát hình sự mà không chịu học thêm thường thức xã hội là không được đâu.
Yamaji cười với vẻ châm hiếm hài hước. Tuy không biết rõ điều này cuối cùng có phải là những kiến thức thuộc về phương diện thường thức xã hội hay không, nhưng rõ ràng điều mà Yamaji đã biết, thì chắc chắn nó sẽ là sự việc mà mọi người đều đã biết.
Gun Yôhay là người đứng đầu phái cánh tả Dân Hữu Đảng - Đảng chấp chính thời đó. Gun được coi là người cầm cỡ của “Phái Tân cảm giác trong chính giới bảo thủ, là một nhà bình luận của Đảng này, thanh danh rất hiển hách. Đối với Gun, mọi người có rất nhiều cách nhìn khác nhau, nào là “Con thò lò sáu mặt, nhưng luôn nhìn gió đẩy thuyền”, “nhà mưu lược biến hóa đa đoan”, “không giống người trai trẻ, là một thủ lĩnh có năng lực làm việc và quyết đoán xuất sắc’’... Con người này được coi là tâm bão của những cơn bão táp chính trị. Đối với chính quyền Aso Fumthikô trước mắt, tuy Gun sử dụng lập trường “Phối hợp với phái chủ lưu”, nhưng hễ nếu có gió thổi cỏ động thì Gun sẽ sử dụng chiêu bài của mình. Tuy ngoài mặt Gun giương cao ngọn cờ “Đổi mới Đảng phong, giải tán phe phái”, nhưng trên thực tế lại gắng sức tranh thủ người ủng hộ trong các phái không phải là chủ lưu và các phái trung gian khác.
Rất nhiều người đều coi hắn như một con ngựa đen, ngoài mặt hắn không hé lộ dã tâm sẽ ra tranh cử người chấp chính khóa sau. Là người rất có thực lực trong Đảng, hắn đang củng cố vững chắc từng bước mặt trận của mình. Căn cứ vào tình hình trong Đảng “Sau khi Aso từ chức”, hắn sẽ cùng tranh đoạt quyền lãnh đạo chính phủ khóa sau với các nhân vật lớn của chính quyền Aso Fumthiko.
Gun Yohây xuất thân trong một gia đình nông dân ở huyện Yamagata, cần mẫn, phấn đấu, chịu khó học tập. Sau khi tốt nghiệp đại học, Gun đã mở một nhà máy thép. Nghe nói Gun trao đổi qua lại với phía quân đội bắt đầu từ việc thỉnh thoảng vận chuyển hàng hóa cho họ. Năm ba mươi tư tuổi, Gun xuất mã tham gia ứng cử vào Nghị viện, và lần đầu tiên Gun đã trúng cử làm nghị viên. Lúc đó Gun là một nhân sĩ không có đảng phái.
Hiện tại Gun đã năm mươi lăm tuổi, đảm nhiệm chức Hội trưởng Hội Điều tra chính sách đất đai của nhà nước, đang hăng hái lao mình vào quy định các kế hoạch tổng hợp việc khai phá đất đai của nhà nước, mà kế hoạch này sẽ đặt chân vào những mục tiêu xa xôi và lâu dài. Do vậy, quan hệ giữa Gun và giới tiền tệ đột ngột mật thiết hẳn lên.
Gun Yohây và vợ là Hachisugi Kyôko đã có một con trai mười chín tuổi và một con gái mười bảy tuổi, đều là sinh viên. Nghe nói vì Kyôko xuất bản cuốn sách bán chạy siêu cấp, nên số người biết tên Gun Yohây cũng nhiều thêm. Có lẽ chính vì việc này là duyên cớ để cho Gun bị gọi là nhà mưu mô. Trong những trường hợp công khai, Gun gắng hết sức không biểu lộ Kyôko là vợ của mình, Gun luôn luôn bắt vợ lấy danh nghĩa Hachisugi Kyôko để hoạt động, mà không để cho vợ dùng thân phận “Gun Yohây phu nhân” trong xã giao.
Qua Yamaji, Azuma tìm hiểu được tình hình khái quát đối với Gun Yohây. Kyôko tới khách sạn, nơi đặt văn phòng làm việc cho Hội quân tiếp viện của Gun Yohây, cũng chẳng có gì đáng phải bàn.
- Vô luận thế nào Hachisugi Kyôko cũng là một người đàn bà rất đẹp! - Yamaji thở dài một hơi, nói.
- Bà ta đã bao nhiêu tuổi rồi?
- Nghe nói đã bốn mươi, nhưng nhìn thì chỉ độ trên dưới ba mươi thôi. Bà vợ mình tuổi cũng chỉ xấp xỉ với bà ta, thế mà trông như đã “sắp sửa đến tuổi nghỉ hưu” rồi đó! Gun Yohây đúng là thằng cha rất diễm phúc.
- Họ là đôi vợ chồng kết hôn lần đầu à?
- Có nghĩa là họ tái hôn hả?
- Vấn đề này mình không được rõ lắm. Họ đã có một con trai và một con gái đang học đại học, đại để là họ đã kết hôn từ rất lâu rồi.
- Mới bốn mươi tuổi mà đã có con học đại học, đúng là bà ta đã kết hôn quá sớm!
- Có lẽ trên mặt tuổi tác nhiều ít thì giả ngô giả ngọng, chứ trên thực tế thì bà ta đã kết hôn từ rất sớm. Đó là điều xác thực.
- Những đứa con đó, đứa nào là của chồng trước?
- Điều này thì mình chưa nghe thấy, có điều, đối với sự việc này hình như cậu rất quan tâm phải không?
- Bởi vì có một số sự việc mình không thể yên tâm được.
- Đối với Kyôko thì người đàn ông nào cũng đều phải để ý cả.
Hình như Yamaji đã hiểu lầm ý của Azuma.
❆❆❆
Công việc điều tra thu thập vụ án Giôni Hôoát không hề có tiến triển, Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế cũng không đưa tới bất kỳ tin tức gì. Về phía cảnh sát Mỹ, tuy đã nhận được yêu cầu phải điều tra nơi cư trú của nạn nhân, nhưng vụ án phát sinh ra ở bờ bên kia Thái Bình Dương là Nhật Bản, đại để là họ cho rằng không cần phải gấp rút điều tra.
Trên hộ chiếu ghi rõ địa chỉ hiện cư trú của nạn nhân là khu da đen Halem xấu xa tồi tệ nổi tiếng ở Niu Yoóc. Tình hình ở đó có lẽ cũng giống như khu lều trại rách nát ở Yamatani và Hôzaki Nhật Bản, những kẻ lang thang dựng tạm để trú ngụ tạm thời. Vì là chỗ ở tạm thời, cho nên cũng không thể để lại một thứ gì có thể xem là đầu mối, đương nhiên cũng không thể nói tới có ai là người thân thuộc.
Còn việc sinh sống trước kia của anh ta? Trong lời phúc đáp đầu tiên của cảnh sát Mỹ gửi tới, lại hoàn toàn không hề đề cập tới vấn đề này.
Đối với nước Mỹ “hợp chủng quốc” mà nói, những sự việc kiểu như một người da đen bị giết ở nước ngoài, có khả năng sẽ là sự việc chẳng có gì ghê gớm chăng? Niu Yoóc là một nơi mà một vụ án giết người xảy ra căn bản không được gọi là tin tức gì cả. Cảnh sát đã thể hiện thái độ lạnh nhạt thờ ơ đối với một công dân của quốc gia mình bị giết, điều đó không thể không tạo bất lợi cho công việc thu thập điều tra của cảnh sát Nhật Bản.
Tội phạm có lẽ là một người Nhật Bản, cho nên dù thái độ của quốc gia người bị hại thờ ơ lạnh nhạt như thế nào, phía cảnh sát Nhật Bản cũng không thể hồ đồ qua loa cho xong chuyện. Công việc điều tra tiếp tục tập trung vào tìm kiếm chiếc xe tắc xi đưa Giôni Hôoát từ sân bay Uđa tới Khách sạn Thương Vụ Tôkyô.
Ở Tôkyô, hiện tại có hai vạn chiếc tắcxi của Công ty ôtô và một vạn sáu nghìn chiếc xe tắc xi của cá nhân kinh doanh. Hơn thế, cũng không thể khẳng định Giôni Hôoát đã đi xe tắc xi nhưng trước mắt bộ phận điều tra chỉ còn một đầu mối ít ỏi đáng thương này.
Tại sao người bị hại lại tới Khách sạn Thương Vụ Tôkyô? Có lẽ chỉ có người lái xe tắc xi chở nạn nhân mới biết rõ được tình hình này.