← Quay lại trang sách

Chương 17 SỰ CHỨNG MINH CỦA NHÂN TÍNH-1

Phía cảnh sát quyết định tiến hành điều tra Hachisugi xem thử bà ta có ở hiện trường xảy ra vụ án hay không. Lần này không phải hỏi cung mà là căn cứ vào tình hình Kokusei Shinshi cung cấp, triệt để kiểm tra xác minh hành tung bà ta theo chồng là Gun Yôhây đi tới thành phố Takaki vào ngày 21 tháng 10.

Những người lại một lần nữa đi tới thành phố Takaki kiểm tra xác minh tình hình vẫn là Yokovata và Azuma. Takaki là nơi tất phải đi qua để tới Mushoku.

Khách sạn mà họ ở trọ nằm trong công viên Takaki, chếch về phía nam địa chỉ cũ của thành phố Takaki, nằm ở bờ sông Usen, cảnh đẹp trên núi Shinetsu đã thu hết vào trong tầm mắt.

Sau khi tới đây, Azuma và Yokovata đã phát hiện những điểm đáng nghi. Một danh nhân như Hachisugi đến vùng này, lí ra phải để lại những ấn tượng sâu sắc cho các nhân viên trong khách sạn, nhưng không ngờ được, bà ta hầu như chẳng để lại cho mọi người ấn tượng gì.

- Cái gì kia? Bà Hachisugi đã đến khách sạn này à? - Khi cảnh sát điều tra hỏi han tình hình, các nhân viên đã hỏi ngược lại như vậy. Cuối cùng, khó khăn lắm mới có một nhân viên phục vụ ở trên lầu phụ trách việc tiếp đón Hachisugi Kyôko, như có vẻ đắn đo, nói:

- Ô, người ấy cuối cùng đúng là Hachisugi Kyôko đó.

- Cô là người phụ trách tiếp đón bà ta à? - Azuma hỏi.

- Vâng, em cảm thấy bà ta chính là Hachisugi Kyôko, liền xin mời bà ký tên, nhưng bà ấy lại nói cô nhận lầm người rồi, rồi tất tả

vội vàng bước đi như người chạy trốn vậy. Tuy bà ta đã thay đổi kiểu tóc, đeo kính râm, nhưng em thấy bà ta chính là Hachisugi. Lúc đó em còn cảm thấy vô cùng kỳ quái, tại sao bà ta lại phải hóa trang để giấu giếm thân phận của mình?

- Trên sổ đăng ký người nghỉ trọ không ghi tên bà Hachisugi hay sao?

- Lúc đó có một ngài nghị viên tên là Gun tiên sinh lãnh đạo, chỉ cho viết tên mấy người đi theo, mà không cho viết từng người tùy viên.

- Nói như vậy thì hình như không có người nào biết Hachisugi đã tới đây?

- Khi xin bà ta chữ ký, bà ta rất lạnh nhạt, em đã thật sự cho rằng mình đã nhận lầm người.

- Vậy thì, Hachisugi theo chồng cùng đến đây là để làm gì?

Hai người cảnh sát hình sự ngơ ngác nhìn nhau không sao hiểu nổi. Bà ta theo chồng tới địa phương du thuyết, phải chăng không phải là muốn dùng danh tiếng của “Hachisugi Kyôko” để ủng hộ chồng?

Đã muốn giấu giếm tên tuổi, tại sao lại còn cùng theo chồng tới đây? Điều này thật sự làm cho người ta khó hiểu. Chẳng những trong khách sạn không có người biết, mà ngay cả trong thành phố cũng hầu như không có một người nào biết Hachisugi đã tới đây.

Khỏi cần nói, đích thực là bà ta không tham dự hội nghị diễn giảng của chồng mình.

Gun Yôhây được địa phương mời tới Takaki diễn giảng, hai cảnh sát lập tức tới thăm nhà chủ trì tổ chức lúc đó. Nghe nói lúc đầu không bố trí để Hachisugi cùng đến, nhưng bà đã đột nhiên cùng đến, khi đó mọi người đều rất ngạc nhiên. Bà ta giải thích lần này lấy danh nghĩa là vợ, tháp tùng riêng chồng mà đến, không tham dự lên tiếng ủng hộ cuộc diễn giảng. Vì vậy, ngay cả đơn vị chủ trì tổ chức cũng có người không biết Hachisugi đã từng đến Takaki.

- Lấy danh nghĩa là vợ, với quan hệ cá nhân...

Yokovata với vẻ không hài lòng, xoa cằm. Hachisugi Kyôko là một danh nhân, bà ta theo chồng cùng đến mà không lộ mặt. Địa phương này đâu có giống như Tôkiô có rất nhiều người đều biết Hachisugi chính là vợ của Gun Yohây, do đó muốn che giấu thân phận, hoàn toàn có thể làm được.

Kết quả là, Hachisugi tuy có đến Takaki, nhưng hành tung của bà ta thì không một ai biết cả. Nói một cách khác, chẳng có cách nào có thể tìm được chứng cứ bà ta có tới Mushoku hay không. Chi tiết bà ta tới Takaki trước tiên là do Kokusei Shinshi điều tra được. Điều này có chứng cứ, có thể điều tra được. Thế nhưng hoàn toàn chỉ là ghi chép nội bộ tại nơi làm việc của Gun Yôhây mà thôi, còn việc bà ta ở Takaki thì hầu như không để lại dấu tích gì.

Phía cảnh sát đã điều tra được rõ lý lịch của Hachisugi Kyôko. Ngày 3 tháng 10 năm 1927 bà ta sinh ra trong một gia tộc nổi tiếng ở Hachibitei, khi ở tiểu học có thành tích nổi trội, được giáo sư tiến cử, được cha mẹ yêu chuộng, sau khi tốt nghiệp đã tới trọ học ở trong nhà bà con họ hàng ở Tôkyô, đã vào học ở Học viện Doshi, thuộc trường Đại học Seishin lúc đó.

Về sau, vì chiến tranh ác liệt, từng có một dạo Hachisugi trở về nhà, sau chiến tranh mở lại trường, Hachisugi lại đến Tôkyô. Hachisugi từng viết thư cho gia đình nói rằng đã đi làm, thế nhưng nghề nghiệp cụ thể thì không nói rõ. Vì hiện tại song thân của Hachisugi đều đã qua đời, sản nghiệp do em trai thừa kế, cho nên tình hình cụ thể thế nào không được biết, nhưng cũng nghe nói cha mẹ rất tin tưởng, không chút nghi ngờ đối với lời nói của Hachisugi.

Lúc đó trật tự xã hội rất hỗn loạn, một cô gái trẻ trung lao thân tới Tôkyô đã biến thành một đống gạch hoang tàn đổ nát, phải nói là một việc vô cùng mạo hiểm, về sau, bà ta làm con cưng của giới báo chí, dựa vào chuyện hoang đường ngày xưa, nổi trội hơn mọi người, len lách được như vậy chính là do sự gan dạ.

Tháng 6 năm 1951, Hachisugi kết hôn với Gun Yôhây, rồi kéo dài đến ngày nay. Giả dụ bà ta có liên quan dây mơ rễ má với Uynxơn thì chính là phát sinh ra trong thời gian bốn năm từ khi tới Tôkyô lần thứ hai đến lúc trở về quê. Thế nhưng tình hình trong thời gian này thì lại mù tịt.

Sau khi Hachisugi kết hôn với Gun Yôhây, bà ta rất ít trở về nhà mẹ, sau khi cha mẹ qua đời, trên cơ bản là đã đoạn tuyệt qua lại với nhà ngoại.

Kết thúc cuộc điều tra bí mật ở Takaki, phía cảnh sát nhận được hai nguồn tình báo khiến cho mọi người rất phấn chấn. Một là, phát hiện một xác chết phụ nữ đã nát rữa cao độ và đã nhặt được một hộp kính sát tròng ở vùng núi Ôtama. Hai là, Gun Kyôhây đã bị bắt tại Niu Yoóc, hắn đã khai nhận không chối cãi sự thực sau khi lao xe cán chết Kôyamada Bunshi đã đem chôn thi thể ở trong núi.

- Điều này đối với Hachisugi Kyôko mà nói sẽ là một cú sốc rất lớn.

- Nói tóm lại, đứa con trai mô phạm đó của Hachisugi đã từng là tấm ván nhảy để cho bà ta nổi tiếng, hiện tại đã trở thành tên tội phạm nguy hiểm gây ra sự cố giao thông cán chết người rồi chạy trốn.

- Và như vậy thì Hachisugi Kyôko cũng sẽ hết!

Các cảnh sát hình sự trong bộ phận thu thập điều tra thảo luận khẽ với nhau như vậy.

- Vì sao Hachisugi cũng sẽ hết? Nói như thế thì bà ta là người trong cuộc à? Mối nghi ngờ bà ta giết hại Giôni và Chusanshu cực kỳ lớn, có lẽ chính bà ta đã giết chết hai người đó. Có điều là trước mắt chưa đủ độ để vạch mặt bà ta, nhưng sớm muộn thì bà ta cũng sẽ bị chúng ta bắt về quy án. Nếu để cho bà ta chỉ mất hết thanh danh vì đứa con không có tiền đồ đó, thì thật quá bở cho bà ta. - Azuma lớn tiếng lên án, bình thường nét mặt của anh luôn luôn không thể hiện tình cảm, lần này anh đã thể hiện rõ thái độ. Tiếp đó anh lại nói - Trên ngực Giôni đã bị người ta đâm một nhát giao, thế nhưng anh ta vẫn bất chấp lưỡi dao còn nằm ở trong ngực, gắng lê tấm thân sắp chết, trèo lên tầng đỉnh của khách sạn Hoàng Gia. Đó là một loại tâm trạng như thế nào? Suốt đoạn thời gian gần đây, điều này vẫn nhức nhối trong tim tôi! Khi Giôni còn chưa hoàn toàn ghi nhớ được sự việc anh ta đã theo cha mẹ đi chơi ở Mushoku một lần, điều đó đã ghi lại ấn tượng rất sâu sắc cho Giôni. Hơn thế, điều đó rất có khả năng là một thứ quý giá nhất, đẹp đẽ nhất ở trong ký ức của Giôni. Trong cuộc đời đen bạc và ngắn ngủi, điều đó vẫn luôn là ký ức ngọt ngào về cha mẹ. Bài thơ “Chiếc mũ cỏ” được in trên giấy màu ở Mushoku, lúc đó cha mẹ đã vô cùng thân thiết dịch cho anh ta nghe, không, có lẽ lúc đó cậu bé Giôni đã hiểu được tiếng Nhật thời thơ ấu. Chiếc mũ cỏ và Mushoku cũng giống như khuôn mặt của mẹ đã khắc sâu trong trái tim Giôni. Giôni muốn được gặp mẹ biết bao, cho đù chỉ được nhìn thấy một lần cũng được. Mẹ đã dắt bàn tay nhỏ của mình, dẫn mình men theo khe sâu Mushoku trập trùng lá xanh, xum xuê um tùm bước xuống, lúc đó sung sướng biết bao nhiêu! Giôni mong muốn được gặp người mẹ hiền Nhật Bản biết bao nhiêu! Sau khi lớn lên, nỗi niềm nhớ nhung đã tới mức độ không thể kiềm chế nổi. Giôni theo cha trở về nước Mỹ, con đường đời của cha con họ tàn khốc tới mức độ nào, chúng ta không khó tưởng tượng, cuộc sống càng thê thảm thì tình cảm nhớ mẹ càng mãnh liệt. Cuối cùng, Giôni không nhẫn nại nổi tình cảm nhớ thương nung nấu của mình, đã quyết định thu gom tiền để đi Nhật Bản. Vì thiếu tiền, người cha đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy, điều đó hoàn toàn chỉ là vì muốn Giôni được gặp mặt mẹ. Thế nhưng điều chờ đợi cha con họ là sự cự tuyệt vô tình đối với con, chỉ vì người mẹ muốn bảo toàn thanh danh mà thôi! Người mẹ sinh ra mình đã đâm mũi dao lên ngực mình, điều đó phải chăng chính là sự báo đền mà đứa con phải vượt qua vạn dặm đường xa để đến Nhật Bản tìm mẹ? Giôni đã ôm ấp tình cảm tuyệt vọng tới mức độ nào để tiếp nhận mũi dao này? Trong ý thức dần dần mơ hồ đó của Giôni đã xuất hiện ra phòng ăn trên tầng đỉnh của khách sạn Hoàng Gia. Nhìn từ xa phòng ăn đó rất giống như chiếc mũ cỏ được dùng những ngọn đèn màu xinh đẹp để trang trí, có lẽ người mẹ thực sự của mình đang chờ đợi mình ở đó. Tức thì Giôni đã dùng hết sức khôi phục lại ý thức đang dần dần mơ hồ, liều mạng đi truy tìm chiếc mũ cỏ đó. Khuôn mặt của người mẹ có lẽ vẫn luôn luôn lắc lư đung đưa ở trước mắt anh ta, vết thương nặng như thế mà vẫn lên được phòng ăn tầng đỉnh, sự thực này đã chứng minh một cách đầy đủ tình cảm thương nhớ mẹ của Giôni tha thiết tới mức nào! Để bảo toàn tính mạng, Hachisugi đã giết hại Giôni giống như xéo chết một con bọ, người mà bà ta giết chết đó lại là đứa con chính mình đẻ ra. Tôi căm hận loại đàn bà như vậy, bà ta không phải là con người, cũng chẳng bằng loài cầm thú. Loại đàn bà này không có một chút tính người nào nữa!

Azuma hết sức khống chế sự xúc động của mình, thốt ra những lời từ trong tâm, tựa như đang kể cho mình nghe.

Chính trong giây phút này, cảnh tượng ngày xưa xa xôi lại hiện lên ở trước mắt Azuma. Một bầy lính Mỹ đang vây quanh đánh đập cha anh, bọn chúng tay đánh chân đá, nhổ nước bọt vào cha anh. Cha anh không hề phản kháng, để mặc cho chúng giày xéo chà đạp. Xung quanh đó, tuy có rất nhiều người Nhật Bản, thế nhưng trong bọn họ không ai dám đứng ra cứu.

Từ khi còn rất nhỏ, Azuma đã khắc sâu cảnh tượng người cha bị lăng nhục vào trong tim, rồi thề phải trả thù. Tất cả những người có mặt lúc đó khỏi cần phải nói, hơn thế, cả xã hội khiến cho cha anh phải gặp vận rủi như thế này, cũng đều là kẻ thù của anh cả.

Vì để trả thù, Azuma đã đi làm cảnh sát hình sự. Kẻ thù lúc đó đã hòa thành một thể với Hachisugi hiện tại. Nếu có người mẹ sống cùng, thì cha và mình đã không phải nếm đủ sự khuất nhục như vậy, cha cũng sẽ không phải chết. Điều đó đều vì người mẹ đã ruồng bỏ cha và mình.

Để bảo toàn thân mình, Hachisugi đã vứt bỏ đứa con do mình đẻ ra. Không chỉ đơn thuần là vứt bỏ, mà còn nhẫn tâm giết hại đứa con trai vượt vạn dặm xa tới thăm mẹ, sự cự tuyệt của mẹ đối với con trai có lẽ nào còn có hành dộng tàn nhẫn hơn?

Azuma cảm thấy hiện tại Hachisugi đã giống hệt như người mẹ đã ruồng bỏ cha và mình. Lúc này, ký ức từng ngủ sâu trong anh bị kích thích mãnh liệt, tấm màng mỏng kiềm chế ký ức thức tỉnh, cuối cùng đã bị xé rách. Hachisugi là người được ưa chuộng trong giới làng văn, từ trong khuôn mặt rất được đại chúng hoan nghênh đó của bà ta, Azuma dần dần hồi ức lại, chỉ có anh mới biết được hình dạng lúc trẻ trung của Hachisugi.

Người đàn bà này cuối cùng là con người thế nào, hiện tại, cuối cùng Azuma đã nghĩ ra được hết sức rõ ràng.

- Ồ, bà ta chính là cô gái ấy!

Azuma tìm tòi một cách chán nản, từ trong ký ức hiện ra một khuôn mặt từ thuở xa xưa, hết sức bất ngờ. Hai mươi mấy năm trước, cha anh đã đứng ra cứu một cô gái trẻ từ trong tay bọn lính Mỹ. Khuôn mặt của cô gái trẻ ấy hiện nay đang ẩn tàng ở trong khuôn mặt xinh đẹp rất được quần chúng hoan nghênh của một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy là Hachisugi Kyôko. Hiện tại, Hachisugi đã ở vào tuổi bất hoặc, có địa vị xã hội, cũng có danh tiếng, vẻ mặt lúng túng, sợ sệt của cô gái trẻ năm xưa chỉ suýt nữa bị một đoàn lính Mỹ trẻ thay phiên nhau hãm hiếp đó, lẽ dĩ nhiên không tồn tại ở trên thân bà ta nữa. Thế nhưng chỉ cần sau khi lột bỏ tấm mặt nạ che phủ dung mạo thay đổi theo năm tháng, với tính chất lão luyện thành thục, làm một nhân sĩ nổi tiếng trong giới tân văn, thì sẽ lộ nguyên hình bộ mặt của cô gái trẻ đem cha Azuma làm vật hy sinh còn mình thì chuồn mất.

Khi lần đầu Azuma đi sát qua vai Hachisugi tại Khách sạn Thương vụ Tôkyô, khuôn mặt của bà ta đã từng tiếp xúc đánh động ký ức xa xôi của anh. Có thể nói, giới tân văn đã dùng hình tượng giả do bà ta đóng kịch, làm hại anh trong việc nắm vững chân tướng của bà ta.

Lúc đó, nếu cha anh không đi qua đó, thì ông sẽ không bị chết.

Nếu không vì Hachisugi, thì Azuma sẽ không thể bị mất cha. Cha anh đã đứng ra cứu Hachisugi, thế mà bà ta đã bỏ mặt cha anh để chạy trốn. Bây giờ bà ta lại vứt bỏ Giôni Hôoát, sự việc này với sự việc khi bà ta còn trẻ, có khác gì nhau? Azuma lòng sục sôi căm giận, lửa hận cháy bừng bừng, anh phát ra lời thề tuyệt đối không nhẹ tay tha thứ cho bà ta được.

- Bà ta có còn tình người nữa hay không? - Azuma ngẩng cao đầu lên nói - Tôi cần phải đánh bạc một lần với bà ta, để xem thử bà ta có còn tính người nữa hay không?

- Đánh bạc về tính người à? - Nashu nhìn Azuma hỏi.

- Nếu Hachisugi vẫn còn một chút tính người, tôi sẽ truy bà ta tới cùng, không buông tha, bắt buộc bà ta phải tự cung khai tội lỗi.

- Cậu dự định sẽ bắt đầu như thế nào?

- Tôi muốn nhân lúc bà ta không phòng bị sẽ đưa cho bà ta chiếc mũ cỏ đó.

- Đưa chiếc mũ cỏ cho bà ta à?

- Dựa theo tình hình trước mắt, đã không có cách gì đả phá được cục diện căng thẳng này, bởi vì vô luận như thế nào cũng không có biện pháp tìm được chứng cứ mang tính chất mấu chốt, cho nên tôi muốn đánh động vào trái tim bà ta, bức bà ta phải tự nói rõ hết sự thật.

- Thưa sếp, xin cứ để cho tôi đi! - Azuma nhìn chòng chọc vào mắt của Nashu.

- Cậu có đảm bảo thành công không?

- Còn chưa biết, cho nên tôi mới nói rằng phải đánh bạc với bà ta. Tôi cũng là người từ khi còn rất nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ, tôi thù hận người mẹ vứt bỏ mình. Có điều, ở tận cùng sự hận thù của tôi, vẫn còn một trái tim phải tin tưởng ở mẹ, không, mà là tôi muốn tin tưởng vào người mẹ. Trên thân Hachisugi, khẳng định cũng sẽ có trái tim của người mẹ. Điều tôi muốn đánh bạc chính là ở điểm này.

Chỉ cần bà ta là mẹ của Giôni, thì nhất định bà ta sẽ tự cung khai tội lỗi của mình. Tôi sẽ mang tâm tình quyết đấu như vậy với người mẹ đã vứt bỏ mình đi quyết đấu với Hachisugi.

- Thưa sếp, hãy để cho tôi đi nhé!

- Thôi được! - Nashu gật đầu tán đồng - Cứ theo cách nghĩ của cậu, hãy làm cho tốt nhé!

2

Khi nhận được tin Kyôhây bị thương, Hachisugi Kyôko vô cùng lo lắng, lập tức thông qua điện thoại quốc tế để thăm hỏi tình hình, được biết vết thương không nặng, sau khi chữa trị nó sẽ lập tức lên đường trở về, bà ta cũng yên tâm.

Thế nhưng, tiếp sau đó tin tức từ phía cảnh sát đưa tới, đã giáng cho vợ chồng Gun Yôhây cú sốc cực kỳ lớn. Nghe nói, thi thể người đàn bà nát rữa cao độ được phát hiện ở trong núi Ôtama đó bị tình nghi là Gun Kyôhây sau khi gây ra sự việc đâm xe làm chết người rồi đã đem thi thể chôn ở đó.

Phía cảnh sát quyết định kiểm tra lại triệt để từ đầu chiếc ô tô của Gun Kyôhây. Hơn thế, theo cảnh sát nói tại Niu Yoóc, Kyôhây đã khai nhận toàn bộ tội trạng mà mình đã phạm phải. Gun Yôhây và Hachisugi rất muốn trực tiếp hỏi bản thân Kyôhây, nhưng hiện tại hắn đang trên đường về nước, nên không có cách gì liên hệ được.

Nhiều sự việc dồn dập xuất hiện, ngay trong lúc đó, bộ phận điều tra của Kikutei lại truyền mời Hachisugi. Người cảnh sát tiếp Hachisugi có phong độ đường hoàng, nhã nhặn lịch sự, nhưng ở đằng sau vẻ nhã nhặn lịch sự đó, khiến cho người ta cảm thấy có một ý đồ không bình thường. Lúc này bà ta mới ngộ ra, bản thân mình không phải là người tham khảo đơn thuần mà là người bị gọi đến.

- Hôm nay mời phu nhân đến...

Azuma với ánh mắt sáng ngời, thần thái oai nghiêm, ngồi đối diện với Hachisugi. Mấy ngày trước, Azuma đã từng đến Đài truyền hình tìm bà ta. Ở trước mặt tường đối diện đặt một chiếc ghế nhỏ, tại đó cũng có một vị cảnh sát hình sự đang ngồi. Tuổi tác của người đó hơi lớn hơn Azuma một chút, cũng luôn luôn nhìn bà ta với ánh mắt không thiện cảm. Anh ta cũng là cảnh sát hình sự mà mấy ngày trước cùng đến tìm bà ta.

- Không bao lâu nữa Kyôhây sẽ về nước, tôi không hiểu rõ điều gì cả. Tôi muốn khẳng định là các ông đã lầm, Kyôhây mới...

- Thưa phu nhân, hôm nay làm phiền phu nhân tới đây, không phải là vì việc đó. Vụ án con trai phu nhân không thuộc phần phụ trách của chúng tôi.

Mấy ngày trước, khi đến tìm bà ta, Azuma và các cảnh sát đã nói rõ muốn tìm hiểu một số tình hình của Kyôhây.

- Vậy thì cuối cùng là việc gì?

Azuma cho rằng bà ta cố ý làm ra vẻ hồ đồ, tức thì liền yên lặng ngắm nhìn Hachisugi, quan sát xem bà ta có biến đổi gì về mặt tình cảm không. Khi bà ta đến đây chắc chắn là đã nhìn thấy tấm biển lớn của cơ quan cảnh sát điều tra rồi.

- Đó là việc đối với một vụ án, một người da đen mang quốc tịch Mỹ bị đâm chết ở Khách sạn Hoàng Gia ngày 17 tháng 9. Nói một cách chuẩn xác, anh ta bị đâm tại công viên Kiyôshi Tani, sau đó mang vết thương leo lên Phòng ăn tầng đỉnh của khách sạn, rồi tắt thở tại đó.

- Vụ án đó có liên quan gì đến tôi? - Hachisugi làm ra vẻ hết sức nghi ngờ.

- Phu nhân, đối với vụ án này trong lòng phu nhân không biết gì cả hay sao?

- Làm sao trong lòng tôi có thể biết rõ được?

- Chúng tôi tin chắc rằng trong lòng phu nhân đã biết rõ tất cả.

- Úi chà chà! Bọn cảnh sát các ông đúng là có thể nói năng tùy tiện! - Trên mặt Hachisugi đã hiện lên những quầng đỏ nhạt.

- Xin cho tôi được nói thẳng, thưa phu nhân, chúng tôi cho rằng người da đen mang quốc tịch Mỹ bị đâm đó chính là con trai của phu nhân.

- Trời! - Trong nháy mắt Hachisugi đã hít ngược một luồng khí lạnh.

- Thưa phu nhân, trong khoảng ba bốn năm sau khi cuộc đại chiến thế giới lần thứ hai kết thúc, phu nhân có quan hệ vợ chồng hoặc là cùng sống chung với một binh sĩ da đen nước Mỹ có tên là Uynxơn Hôoát phải không?

Azuma liên tục tấn công. Hachisugi đột ngột cúi lưng xuống, từ trong miệng phát ra tiếng khanh khách mà bà ta không kiềm chế nổi. Giữa lúc Azuma cảm thấy với sự tấn công của mình, Hachisugi đã bị cú sốc trầm trọng, tình cảm mất cân bằng, thế mà bà ta lại ngẩng đầu lên, thì ra bà ta đã không nhịn được cười mà phải cúi lưng xuống.

- Cảnh sát các người... tại sao lại có thể tạo ra sự tưởng tượng ly kỳ như vậy được? Tôi có kết hôn, có đẻ con lai với người da đen hay không, chỉ nói những lời bịa đặt vu vơ, tôi thật sự phục các người đó. Tại sao các người lại có được sự tưởng tượng như vậy? Bất luận là ai, nghe xong đều phải ôm bụng cười lớn. Hì, hì, hì, đúng là nực cười quá thể!

Đúng như lời bà ta nói, Hachisugi đã lấy tay ôm bụng cười lớn, vì cười quá ngặt nghẽo, nước mắt giàn giụa ra đầy mặt. Sau một trận cười lớn, đột nhiên bà ta lì mặt, nói:

- Tôi mong các ông để cho tôi về, tôi không có thời gian tiếp chuyện gẫu với các ông đâu.

- Tháng 7 năm 1949, phu nhân với Uynxơn Hôoát và Giôni, ba người cùng tới Mushoku có phải không?

- Vấn đề này, lần trước tôi đã trả lời rõ ràng với các ông rồi, tôi không biết! Vừa rồi tôi được một trận cười thoải mái, nhưng thực tế là giận hết mức! Nào là làm vợ người da đen, nào là đã sinh ra một đứa con nửa trắng nửa đen, những điều này đều là sự sỉ nhục nghiêm trọng đối với tôi. Tôi đã có chồng, có con, đều là những người Nhật Bản thuần túy. Tôi cũng vậy, chồng tôi cũng vậy, đều có địa vị xã hội nhất định. Cuối cùng, các người đã có những chứng cứ gì mà dám làm tổn thương đến tôi như vậy!

- Lúc đó ở Khách sạn Mushoku có một người tên gọi là Chusanshu, phu nhân có quen biết không?

- Ngay đến cả Mushoku tôi còn chưa đến, làm sao có thể quen biết người ấy được.

- Phu nhân cần phải quen biết người ấy, Chusanshu và phu nhân là đồng hương, đều lớn lên ở Hachibi!

- Những người ra đi từ Hachibi có rất nhiều!

- Chusanshu đã từng viết thư cho Taishitsu Yôshiya, mà Taishitsu Yôshia là họ xa của phu nhân.

Azuma đã lấy ra hai tấm bưu thiếp, tuy nó không có uy lực gì, nhưng đối phương nhìn thấy, chưa biết chừng sẽ có phản ứng.

- Trên lá thư đó viết về sự việc của tôi à? - Thần sắc của Hachisugi hơi có chút biến đổi.

- Chúng tôi cho rằng chính là sự việc của phu nhân.

- Đó là những sự việc gì? Sao tôi càng nghe càng thấy hồ đồ?

- Nói rõ hơn một chút, chính là sự việc phu nhân cùng Uynxơn và Giôni tới Mushoku đó.

- Vậy thì xin hãy cho tôi xem thử lá thư đó.

Azuma đã liệu trước nhất định bà ta sẽ nêu ra yêu cầu như vậy, do đó chỉ nhắc thoáng qua. Nếu để cho bà ta xem thư thì sẽ bộc lộ hết nguồn gốc của sự việc.

- Lá thư đó hiện tại không để ở đây. - Azuma rắn rỏi giải thích.

- Thế thì vì sao vậy? Chứng cứ quan trọng như vậy mà không để ở trong tay, như vậy quả thật là hết sức không hợp lý. Căn bản không còn lá thư đó, hay là trên lá thư không nói tới sự việc của tôi?

Azuma nhất thời há mồm rụt lưỡi, không còn lời nào để nói nữa, Hachisugi thì dương dương tự đắc thừa thế liên tục chất vấn. Chẳng những bà ta dễ dàng tránh khỏi đòn tấn công mà Azuma lợi dụng hai tấm bưu thiếp chĩa vào bà ta, hơn thế hình như bà ta đã triệt để nhìn thấu những tài liệu nắm trong tay cảnh sát quả thật không đủ mạnh.

- Phòng cảnh sát các người, thì ra đã vu khống hãm hại người như vậy đó! Bịa đặt sự thực, nói không thành có, ác ý phỉ báng, không tiếc mọi thủ đoạn hủy hoại danh dự của người khác. Các người cho rằng cứ như vậy là cho qua chuyện thôi sao? Tất cả phải đợi sau khi thương lượng với chồng tôi, rồi tôi sẽ lại tìm các người để tính sổ nợ! Xin lỗi, không tiếp được nữa.

Hachisugi bỗng nhiên đứng dậy.

- Phu nhân, không cần phải nóng nảy như vậy. - Azuma thay đổi giọng nói.

Hachisugi quay mặt lại tựa hồ như muốn hỏi:

- Lẽ nào ông còn điều gì muốn nói?

- Phu nhân, phu nhân có biết bài thơ “chiếc mũ cỏ” không?

- Chiếc mũ cỏ? Mấy hôm trước đã hỏi qua rồi. Loại thơ đó, tôi không biết. Thực ra, tôi không phải là không thích thơ, mà là không muốn bị cảnh sát cưỡng bức.

- Phu nhân, khẳng định là phu nhân có biết bài thơ đó!

- Phải chăng là ông đang mắc bệnh tâm thần? Tôi nói rồi, tôi không biết.

- Khi còn ở những năm thơ ấu, vào một ngày hè trong sáng, đứa con được mẹ dắt tới Mushoku. Người mẹ kéo tay con, men theo con suối nhờ thuận đường núi thong thả bước đi, quan sát thưởng thức cảnh sắc. Bỗng nhiên một trận gió to thổi ào tới, chiếc mũ cỏ đội trên đầu đứa con bị gió thổi tốc rơi xuống dưới đáy khe con suối nhỏ. Đứa con mượn chiếc mũ cỏ này, ngâm vịnh, thổ lộ ra tình cảm nhớ nhung tha thiết hừng hực như lửa cháy đối với mẹ. Một gia đình ba người cha mẹ và con khi đi du lịch ở Mushoku ngẫu nhiên đã được nhìn thấy bài thơ này. Đối với đứa con, có lẽ đây là một lần duy nhất trong cuộc đời được cùng đi du lịch với cha mẹ. Khe suối róc rách xanh thẳm, người mẹ trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng hiền từ. Ấn tượng tốt đẹp của lần đi du lịch đó đã khắc sâu trong lòng đứa con. Sau này, cuộc sống của đứa con đó khổ sở, số phận trắc trở gập ghềnh, lần đi du lịch đó đã trở thành hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời của nó. Lần ấy, người cha cũng cùng đi. Sau cuộc du lịch đó, gia đình đã li tán.

- Đừng nói nữa, những lời đó, chẳng có quan hệ gì đến tôi.

Tuy Hachisugi lớn tiếng nói như vậy, nhưng thực ra lại không muốn rời khỏi, hình như có một thứ gì đó tương phản với ý chí của bà ta, đã trói chặt bà ta, buộc bà ta phải ở lại đó.

- Sau lần đi du lịch đó thì toàn gia đã chia tay. Đứa con được người cha đem về bản quốc, ấy là nước Mỹ, còn người mẹ thì lưu lại ở Nhật Bản. Tôi không biết cuối cùng của sự việc này là thế nào, nhưng có một điểm rất rõ rệt, hồi ức đối với Mushoku đã được coi là hồi ức đối với mẹ và đã được in sâu vào trong lòng đứa con đó. Bài thơ Chiếc mũ cỏ của Seijoha Chishi, điều muốn ca ngợi là hồi ức đối với Mushoku của bản thân tác giả. Còn đứa con lại cảm thấy bài thơ này hình như ca ngợi hồi ức của riêng nó, đã lưu lại cho nó một ấn tượng rất khó quên. Bài thơ này có lẽ chính là bài thơ mà lúc đó người mẹ đã đọc cho con mình nghe. Chiếc mũ cỏ trong bài thơ của Seijoha Chishi đã gắn liền một cách chặt chẽ với gia đình ba khẩu này. Đứa con được người cha đem về nước Mỹ, không kìm nén nổi nỗi nhớ nhung đối với người mẹ, nó lại tới Nhật Bản. Vì đứa con đó, người cha đã dùng tấm thân của những ngày tàn sắp kề miệng lỗ của mình lao đầu vào ôtô, để đổi lấy một khoản tiền bồi thường, dùng để làm tiền đi du lịch cho người con tới Nhật Bản. Có lẽ là do cái chết của người cha, đã đột ngột phá vỡ con đê nhớ mẹ của người con, mà người cha cũng muốn nhờ con tới thăm “Người vợ Nhật Bản” ngày xưa thay ông. Mushoku một vùng xanh tốt um tùm, tiếng nói và dung mạo của người mẹ nổi bật dưới cảnh sắc tươi đẹp đã đung đưa tay động trước mắt người con. Sống trong sự tận cùng của cuộc đời bị người khinh rẻ, chỉ có người mẹ mới là vị cứu tinh của con. Trong những lúc gian nan cay đắng, giữa những khi đau buồn khổ sở, giọng nói và khuôn mặt của người mẹ trước sau vẫn đang dịu dàng vỗ về an ủi trái tim con, khích lệ con.

Hachisugi Kyôko trầm mặc không nói, bộ mặt tuy làm ra vẻ không có chút biểu lộ tình cảm nào, nhưng đôi vai của bà ta lại đang khe khẽ rung động.

- Người con sôi sục khẩn thiết muốn được gặp mẹ mình, cho dù chỉ được nhìn một lúc cũng được. Hồi ức đối với Mushoku là hồi ức tốt đẹp nhất của người con, nó quý giá hơn bất cứ thứ gì. Có lẽ người con biết được mẹ mình dã xây dựng lại gia đình, tạo dựng cuộc sống mới, căn bản nó không có ý định tới quấy rối cuộc sống của mẹ nó, chỉ là muốn được gặp mẹ thôi. Đó chính là tình mẹ con, phu nhân dám nói là không phải hay sao? Trên điểm này mà xét, quan hệ ruột thịt và quan hệ hai giống nam nữ đã có sự khác nhau về bản chất. Vậy mà, người mẹ đã ngang nhiên cự tuyệt đứa con đó. Người mẹ đã công thành danh toại, đã có địa vị xã hội, cũng đã có con và một gia đình ổn định. Thế nhưng, đứa con riêng da đen mà mình đã quên từ lâu đó lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt, nó sẽ hủy diệt tất thảy. Tức thì, để tự vệ, người mẹ đã quyết định hy sinh con mình. Người con dựa vào sinh mệnh của cha để đổi lấy tiền lộ phí không ngại đường xa vạn dặm đến Nhật Bản thăm mẹ này, đã vấp phải sự cự tuyệt của người mẹ danh phù hợp với thực muốn cho mình chết, anh ta đã nghĩ như thế nào? Một viên kim cương duy nhất trong lòng anh đã vỡ tan như vậy đó. Trong con mắt tuyệt vọng sau cùng của anh đã mơ hồ hiện ra một chiếc mũ cỏ, đó là một chiếc mũ cỏ được khảm bằng những ngọn đèn màu sắc, nổi lên trên bầu trời hoa lệ. Phòng ăn tầng đỉnh của khách sạn Hoàng Gia, ban đêm nhìn lên, rất giống một chiếc mũ cỏ được khảm màu sắc ở xung quanh, điều này phu nhân có biết không? Giôni Hôoát đã dùng hết sức lực cuối cùng, mới bò được lên trên đó. Tuy anh đã bị sự cự tuyệt của người mẹ làm cho chết, nhưng anh vẫn tiếp tục tin tưởng vào mẹ, cho rằng mẹ anh đang ở đó, thân thiết, chờ đợi và hoan nghênh anh. Tức thì anh bèn lảo đảo loạng choạng bước đi, sau thân anh đã để lại những vết máu. Máu chảy xuống từng giọt từ trên miệng trái tim do mẹ anh đâm vào ngực anh. Phu nhân, bà còn nhớ được chiếc mũ cỏ này không?

Azuma đưa chiếc mũ cỏ mà mình đã đặc biệt chuẩn bị sẵn từ trước cho giây phút này, trao đến trước mặt Hachisugi. Chiếc mũ cỏ đã cũ tới mức độ không thể phân biệt ra nó được làm bằng vật liệu gì, khiến cho người ta cảm thấy chỉ cần khẽ đụng vào là sẽ vỡ tan ngay. Đây chính là chiếc mũ cỏ đã phát hiện được ở công viên Kiyôshi Tani.

Có thể nhìn thấy Hachisugi giật mình kinh sợ.

- Chiếc mũ cỏ này là chiếc mũ mà người mẹ đã mua cho con từ khi Giôni còn nhỏ, đại để có lẽ là trên đường đi chơi Mushoku trở về, người mẹ đã mua cho con để làm kỷ niệm. Người con coi chiếc mũ cỏ này là vật lưu niệm ly biệt của người mẹ Nhật Bản, anh giữ gìn nó rất cẩn thận suốt trên hai mươi năm. Phu nhân hãy nhìn mức độ cũ kỹ này. Mức độ cũ kỹ này đủ để chứng minh tình cảm nhớ thương của Giôni đối với mẹ mãnh liệt biết bao! Không tin, phu nhân cứ đụng thử vào mà xem, nó sẽ nát vụn ra và lạo xạo rơi xuống giống như đám tro tàn. Vậy mà, chính chiếc mũ cỏ cũ kỹ này lại là bảo bối dù có đem vàng ra cũng không thể đổi được của Giôni!

Azuma đưa chiếc mũ cỏ cho Hachisugi, còn bà ta thì lùi lại, né tránh.

- Nếu phu nhân còn có một chút lương tâm của con người, không, chỉ cần còn tồn tại tình mẹ mà bất kỳ loại động vật cấp thấp đến như thế nào cũng đều có, nghe tới bài thơ chiếc mũ cỏ này, phu nhân sẽ quyết không thể không cảm động!

Hai tay Azuma nâng chiếc mũ cỏ, giống như đang dâng hiến lên cho bà ta, đôi mắt Azuma nhìn chòng chọc vào mặt bà ta. Đôi môi của Hachisugi đang run rẩy mấp máy, sắc mặt ngày càng trắng bệch.

- Mẹ ơi, mẹ có còn nhớ chiếc mũ cỏ đó của con không? - Azuma bắt đầu ngâm bài thơ chiếc mũ cỏ mà anh đã học thuộc lòng.

- Đừng đọc nữa! - Hachisugi ấp úng, yếu ớt nói. Nhìn thấy thân thể của bà ta như chao đảo, Azuma vẫn tiếp tục ngâm:

Đó là chiếc mũ cỏ ở trong ngày hè,

Trên đường từ Taihyo tới Mushoku,

Theo gió bay xuống suối sâu bên đường.

- Cầu xin ông, đừng đọc nữa.

Hachisugi bịt mặt, ngã nhào trên ghế. Azuma quyết tâm đặt bà ta vào đất chết, liền lấy ra tập thơ của Seijoha Chishi.

- Thưa phu nhân Hachisugi, phu nhân còn nhớ tập thơ này không? Đây là tập thơ mà Giôni đem đến Nhật Bản cùng với chiếc mũ cỏ. Nói ra thì đây đã là di vật của anh rồi, chưa biết chừng đây cũng là vật mà phu nhân mua cho anh. Những đoạn thơ ở phía sau, mời phu nhân tự đọc lấy, đó là một bài thơ rất hay. Chỉ cần những người ở trong cơ thể còn có dòng máu lưu thông, hoặc giả là cha mẹ của các con, hoặc giả là các con của cha mẹ, ai nấy đều sẽ bị bài thơ này làm cho cảm động sâu sắc tới tận tâm can. Phu nhân có thể đọc được không, nếu không thể đọc được thì tôi sẽ đọc giúp phu nhân.

Ngồi trước mặt Hachisugi, Azuma đã lật mở trang tập trung nói về chiếc mũ cỏ:

Mẹ ơi, con yêu chiếc mũ cỏ đó,

Một làn gió nhẹ thổi nó bay đi,

Mẹ có biết lúc đó con vô cùng nuối tiếc

Mẹ ơi lúc đó trước mặt con có người đàn ông đi hái thuốc bước tới

Đeo xà cạp và găng tay màu đen,

Người không ngại vất vả đã giúp con đi tìm

Đôi vai của Hachisugi run lên bần bật, Azuma vẫn tiếp tục đọc:

Bất chấp khe sâu cỏ cao

Người cũng chằng thể tìm được đâu nào

Mẹ ơi, mẹ có còn thực sự nhớ được chiếc mũ cỏ đó nữa không?

Hoa bách hợp dại nở rộ bên đường.

Nghĩ rằng tất sẽ úa tàn khô héo

Khi sương thu bao phủ núi đồi

Dưới mũ cỏ mỗi đêm sẽ có lũ dế mèn ca hát?

Mẹ ơi con nghĩ đêm nay khẳng định cũng sẽ như vậy đó.

Nơi hang tối đó cũng có tuyết bay chao đảo

Chiếc mũ cỏ Itali sáng chói đó của con.

Và tên con viết ở mặt sau

Sẽ lặng lẽ, đau thương bị tuyết vùi chôn lấp...

Sau khi Aznma ngâm xong bài thơ, trong giây lát không khí trở nên tĩnh lặng, căn phòng của cơ quan điều tra nằm ở trung tâm thành phố mà giống như chìm xuống đáy biển, những tiếng ồn ào ở nơi xa trên phố lớn hình như hoàn toàn đến từ một thế giới khác.

- Ho ho hu... - Từ trong miệng Hachisugi phát ra tiếng nức nở.

- Giôni Hôoát là con của phu nhân có phải không? - Azuma phá tan sự yên lặng ngắn ngủi.

- Tôi, tôi từng giờ từng phút đều không quên được đứa con đó. - Hachisugi gục đầu xuống bàn, thổn thức mãnh liệt.

- Chính là phu nhân giết con à? - Azuma từng bước thắt chặt, thong thả buông lời. Hachisugi vừa thút thít vừa gật đầu.

- Người giết Chusanshu cũng là phu nhân ư?

- Tôi không còn cách nào khác. - Khi nói tới mấy chữ sau cùng này, bà ta đã nức nở khóc, nói không thành tiếng nữa, phong thái đã hoàn toàn bị sụp đổ. Trong tình hình chứng cứ không đủ, Azuma đã tiến hành đấu trí với tính người, kết quả là đi tìm được thắng lợi.

3

Shinken đã đem được Gan Kyôhây và Côsi Rôkô từ Niu Yoóc trở về Nhật Bản, rồi giao chúng cho cơ quan cảnh sát, sao đó tới gặp Kôyamada. Lúc này đã phát hiện ra thi thể của Kôyamađa Bunshi và đã tiến hành xác nhận.

- Quả nhiên là người đã chết! - Kôyamada gặp lại Shinken và nói giọng yếu ớt, trong tình trạng cận kề với sự tuyệt vọng, tia hy vọng cuối cùng còn lại, bây giờ đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

- Thật là vô cùng đáng tiếc.

Shinken đã tỉnh ngộ, hiểu được rằng một tình yêu chân chính thật sự ở trong cõi đời này của mình đã hoàn toàn kết thúc, từ nay về sau chắc rằng sẽ không thể yêu người đàn bà nào khác như đã từng yêu Bunshi. Từ khi sinh ra bản thân Shinken hình như chỉ sống trong cuộc đời cạnh tranh, mãi sống vì người khác, đây là một lần duy nhất Shinken đi phản bội để sống trung thực với mình.

Sự phản bội đã kết thúc, cuộc sống chỉ biết tính toán khéo léo và mưu đồ công danh đỗ đạt sẽ bắt đầu trở lại. Kỳ thực cũng chẳng có gì là không tất, đó cũng là cuộc đời do mình lựa chọn và định đoạt.

- Thưa ngài Shinken, thực sự là đã được ngài tương trợ! - Kôyamada biểu thị sự cảm tạ xuất phát từ đáy lòng. Sau khi xác nhận được người vợ thông dâm với người khác đã chết, sự giận dữ căm phẫn đối với tên gian phu trong lòng người chồng cũng hình như theo sau đó mà tan biến. Shinken đã chuộc một cách đầy đủ mọi tội lỗi, đương nhiên từ bản thân Shinken mà xét, ông đã làm vì bản thân mình.

- Thưa ngài Kôyamada, từ nay về sau ngài có dự định gì?

- Hiện tại tôi không muốn làm gì hết, có điều là chờ sau khi tĩnh tâm lại, tôi phải đi tìm một công việc để làm. - Kôyamada không còn thu nhập của vợ nữa, cuộc sống đã rất túng thiếu.

- Nếu bằng lòng, tôi có thể giúp đỡ ngài giới thiệu một công việc thích hợp. - Shinken rất khách khí đề nghị.

- Xin lĩnh nhận ý tốt của ngài, nhưng tôi không muốn lại làm phiền ngài trong sự việc này. - Kôyamada dứt khoát nói. Nếu không có vợ mình, thì giữa mình và Shinken sẽ chẳng thể có bất kỳ liên hệ gì. Cho dù từ nay về sau Shinken còn có hành vi chuộc tội nào đó, nhưng sự thực hắn đã đi cướp vợ người khác cũng sẽ vĩnh viễn không thể thay đổi được. Không thể đem việc sinh kế của mình từ nay về sau phó thác cho kẻ đã vụng trộm vợ mình được.

- Xin lỗi, coi là tôi đã chăm lo mù quáng! - Shinken cũng cảm thấy mình lỡ lời.

- Vậy thì, xin tạm biệt tại đây.

- Xin hãy bảo trọng, chúc ngài vui vẻ!

Hai người đàn ông đã chia tay như vậy, mỗi người đều cho rằng chắc là sau này sẽ không thể gặp gỡ nhau nữa. Hai người đàn ông cùng có chung một người đàn bà, đồng thời với việc người đàn bà đó chết đi, họ đều mất đi một của báu vô giá, không gì có thể thay thế được.

... Một cảm giác mất mát chung, đã tuyên bố mục tiêu mà hai người cùng truy tìm đã kết thúc tại đây.

4

Hachisugi Kyôko đã kể hết toàn bộ tội trạng của mình:

- Khi Giôni đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, tôi kinh ngạc và sung sướng vạn phần vì có thể được gặp lại đứa con trai, đồng thời tôi lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng vì tất thảy của tôi đều sẽ vì nó mà bị hủy diệt hết. Nghe Giôni nói, ở Niu Yoóc, ngẫu nhiên nó được nhìn thấy một cuốn sách giới thiệu về tôi, mới biết được tin tức của tôi. Vừa tới sân bay Uda nó lập tức liên hệ với tôi. Tôi bèn để cho nó trú tại Khách sạn Thương vụ Tôkyô, bởi vì ở đó có văn phòng của chồng tôi, nên dễ dàng liên hệ. Người cha Uynxơn của Giôni, sau khi kết thúc đại chiến thế giới lần thứ hai đã vào đóng ở Nhật Bản, vào thời gian đó tôi đã quen biết với Uynxơn. Lúc đó, tôi là học sinh của một học viện con gái tư lập ở Tôkyô, ở trong một gia đình họ hàng tại Tôkyô. Vì chiến tranh ác liệt, tôi từng có một thời gian phải về quê, nhưng con người tôi đã từng quen với cuộc sống thành thị, trở về sống trong thị trấn nhỏ ở nông thôn, cảm thấy chán ngán buồn tẻ không thể chịu nổi. Về sau, vì nhà trường mở lại, bất chấp sự phản đối kiên quyết của cha mẹ, tôi lại một lần nữa tới Tôkyô, gặp phải sự quấy rầy của bọn lưu manh, trong lúc nguy nan, Uynxơn đã cứu tôi. Uynxơn là người da đen, điều này ít nhiều cũng là một thiếu sót, nhưng Uynxơn lại là một người đàn ông thật sự có khí phách kiên cường, hơn nữa lại biết chăm sóc chu đáo. Hai chúng tôi rơi xuống dòng sông yêu đương, thế là chung sống với nhau. Tôi lừa dối cha mẹ, nói rằng mình đã tìm được công việc làm. Không lâu, tôi đã sinh ra Giôni.

Tới Mushoku là lúc Giôni vừa tròn hai tuổi. Quyết định đi Mushoku chơi là vì nghe người ta nói người đồng hương của tôi, một người họ xa đang ở Mushoku. Bài thơ chiếc mũ cỏ đó là trên đường trở về, chúng tôi mở hộp cơm mà Chusanshu làm cho, chúng tôi mới nhìn thấy ở bên đường núi cạnh khe suối. Bài thơ in trên giấy gói hộp cơm, viết rất đẹp, tôi bèn đem ý bài thơ dịch ra một cách đơn giản và dễ hiểu cho Uynxơn và Giôni nghe. Bài thơ đó có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc đến như vậy trong đầu óc Giôni còn chưa mấy hiểu biết, đó là điều ngay cả đến nằm mơ tôi cũng không thể ngờ tới được. Chiếc mũ cỏ đó là vì Giôni cứ quấy rầy đòi phải có, tôi đã mua cho nó ở Shoseidatei. Không lâu, thời khắc bắt buộc gia đình phải phân li cuối cùng cũng đã tới. Uynxơn nhận được mệnh lệnh về nước, lúc đó chúng tôi còn chưa kết hôn chính thức. Quân đội Mỹ chỉ cho phép những người vợ chính thức được theo họ trở về bản quốc. Còn nhà mẹ đẻ của tôi là một gia đình dòng dõi danh tiếng của Hachibi, ông bà tuyệt đối không cho phép tôi kết hôn với người nước ngoài, đặc biệt là người da đen. Mặc dù Uynxơn đã từng nhiều lần cầu xin tôi, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể chính thức kết hôn được.

Bất đắc dĩ, Uynxơn chỉ nhận lấy Giôni, rồi đem nó đi theo. Tập thơ Seijoha Chishi được coi là vật kỷ niệm của Mushoku lúc đó tặng cho Uynxơn. Tôi quyết định bỏ thời gian thuyết phục cha mẹ, sau khi được ông bà đồng ý, tôi lại đuổi theo cha con Uynxơn.

Uynxơn đem Giôni đi, một là vì tôi khó có thể nuôi dưỡng được, hai là coi đó là một loại con tin, muốn bắt buộc tôi phải đi Mỹ.

Sau khi Uynxơn về nước, tôi tạm thời trở về quê hương, vốn dĩ là muốn thuyết phục cha mẹ, rồi tôi sẽ gấp rút đi theo cha con nó sang nước Mỹ, thế nhưng cứ lời ra tới cửa miệng lại nuốt vào. Chính trong lúc tôi đang khó hé răng ra nói thì có người giới thiệu Gun Yôhây cho tôi, việc hôn nhân được tiến hành thuận lợi giữa gia đình đôi bên, tới khi chúng tôi gặp mặt, trên thực tế chỉ là một loại hình thức, gạo sống đã nấu thành cơm chín, không sao cự tuyệt được nữa.

Một bên là tôi luôn luôn thương nhớ không quên hai cha con nó đang ở nước Mỹ, một bên là tôi đã kết hôn với Gun Yôhây, kéo dài cho tới hôm nay. Đối với đứa con đó, từng giờ từng khắc tôi cũng chưa hề quên nó, nó đã lớn lên thành một chàng trai, có nhã ý đến thăm tôi, tôi thật sự vô cùng sung sướng. Thế nhưng sau khi gặp lại con, tôi kinh ngạc, trước mắt tôi lại cảm thấy một mbà tang đen tối, cực kỳ tuyệt vọng.

Gun Kyôhây đâu có biết được trước khi lấy chồng tôi đã chung sống với một người da đen, còn sinh ra một đứa con. Lẽ dĩ nhiên, Kyôhây và Yôshi cũng đều không biết được bản thân chúng còn có một anh trai cùng mẹ khác cha. Để bảo toàn gia đình của mình, biện pháp duy nhất chính là để cho bản thân Giôni vĩnh viễn biến mất. Trong tình hình cùng đường hết lối, tôi mới phải thi hành hạ sách này. Chẳng có người nào hiểu rõ quan hệ giữa tôi và Giôni. Trong lòng Giôni hình như cũng hiểu rất rõ, nếu để cho người khác biết được tôi có một người con riêng như thế này, sẽ có thể đem lại rất nhiều phiền phức cho tôi, vì thế nó luôn luôn bí mật liên hệ với tôi. Tin tức Uynxơn vừa qua đời trước khi Giôni tới Nhật Bản, qua Giôni tôi mới được biết. Nói Uynxơn vì thu xếp tiền lộ phí cho con đi mà lao thân vào xe để chết, điều này tôi mới được biết sau khi nghe cảnh sát các ông ở đây nói. Giôni nói nó không muốn trở về nước Mỹ nữa, nó muốn nhập quốc tịch Nhật Bản để vĩnh viễn định cư ở Nhật Bản, nó còn nói cho tôi biết, vì tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho tôi, nên muốn ở bên cạnh tôi.

Thế nhưng, nếu Giôni ở bên cạnh tôi, thì sẽ không có bức tường nào không lọt gió, những sự việc trong quá khứ của tôi sớm muộn rồi cũng bị bộc lộ ra, và như vậy, tôi sẽ bị mất hết thanh danh. Tôi gắng hết sức khuyên bảo Giôni trở về Mỹ, nhưng nó đã không chịu nghe, tôi cảm thấy mình bị bức phải bước lên con đường tuyệt vọng.

Tôi đã quyết định giết chết Giôni, bắt nó đợi tôi ở trong công viên Kiyoshi Tani vào khoảng trên dưới tám giờ tối ngày 17 tháng 9. Bởi vì trước đó tôi biết được cứ đến chập tối là công viên này không có người qua lại, vì thế chạy trốn cũng rất tiện lợi.

Thế nhưng, sau khi gặp Giôni, lòng quyết tâm mà tôi đã hạ không biết bao nhiêu lần đó lại bị dao động. Trong tình hình có chút do dự không kiên quyết, để bảo toàn bản thân và gia đình, tôi mới đâm mũi dao vào Giôni, cho nên, mũi dao đó đã đâm vào ngực nó rất nông. Lúc đó Giôni hình như hoàn toàn tỉnh ngộ, nó nói với tôi:

“Mẹ ơi, con là vật thừa nhơ bẩn của mẹ ư?”... - Với ánh mắt vô vàn đớn đau bi thảm lúc đó của Giôni, tôi vĩnh viễn không thể nào quên được. Tôi... tôi... chính tôi đã dùng đôi bàn tay này đâm chết con tôi. Giôni hoàn toàn tỉnh ngộ, nó vội nắm lấy cán dao tôi mới đâm vào một nửa, đâm mạnh sâu vào trong ngực, rồi bảo tôi hãy mau mau chạy trốn, nó nói:

“Mẹ ơi, trước khi mẹ chạy trốn tới một nơi an toàn, con tuyệt đối không thể chết được, mẹ chạy mau đi!” - Vào giây phút cuối cùng nó vẫn dùng thân thể cận kề với cái chết để bảo vệ người mẹ đã giết hại nó. Từ sau đó, trái tim tôi không sao bình tĩnh lại được. Địa vị và gia đình hiện tại của tôi, là vì sau khi tôi đã hy sinh một đứa con, khó khăn lắm mới bảo vệ được, cho nên tôi muốn thực sự trân trọng quý tiếc nó, vĩnh viễn bảo vệ để có nó.

- Vì sao phu nhân lại phải giết hại Chusanshu? Và đã giết hại bà cụ như thế nào?

- Lúc đầu tôi căn bản không muốn giết Chusanshu. Sau khi nhìn thấy tin tức đăng trên báo, tôi dự đoán sớm muộn cảnh sát cũng sẽ chú ý tới Moshoku, tức thì tôi bí mật thăm dò thử Chusanshu, xem Chusanshu còn nhớ được bao nhiêu sự việc trong quá khứ của chúng tôi. Ngày tới Mushoku, vừa hay cùng một ngày mà cảnh sát các ông cũng tới đó, hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

- Thế thì, vì sao lại phải giấu diếm thân phận và hành tung ở thành phố Takaki?

- Tôi thật sự muốn giấu giếm việc mình đi gặp Chusanshu, đối với chồng tôi cũng như vậy, lúc đó tôi nói với chồng tôi rằng, “Lần đi này chỉ lấy danh nghĩa là người vợ, là người nhà đi theo anh thôi, còn những hoạt động như lên tiếng ủng hộ cuộc diễn thuyết của anh... em hoàn toàn không tham gia”. Điều này tôi đã xin chồng tôi thông cảm. Ngày 21 tháng 10, sau khi kết thúc toàn bộ hội nghị diễn thuyết và hội nghị tọa đàm tiến hành với các nhân sĩ nổi tiếng ở nơi đó của chồng tôi, tôi đã lừa dối chồng nói rằng phải tới thăm một người bạn đang học đại học sống ở gần đây. Thế là ngay đêm đó tôi bí mật tới nhà Chusanshu ở Tôtaku. Không ngờ, đối với quá khứ của tôi Chusanshu nhớ rất rõ, nói rằng tôi đã từng đem gia thuộc người gia đen tới làm khách ở đây. Lúc đó tôi cảm thấy không giết Chusanshu không xong. Tôi liền yêu cầu buổi tối hôm ấy được nghỉ lại tại đó, để tìm cơ hội, nhưng trước sau vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ tốt nhất. Lúc đó Chusanshu vô tình nói lộ ra làng này không lâu nữa sẽ biến thành đáy sâu của hồ nước. Tức thì tôi liền nói theo với bà cụ: “Đã như vậy, sao không nhân dịp này đi ngắm nhìn thưởng thức cảnh vật ở nơi đây”. Chusanshu rất tán đồng, nói: “Đúng, nhân lúc hiện tại đi lại chân cẳng còn nhanh nhẹn, cũng nên thưởng thức thử xem!”. Thế là sáng sớm ngày hôm sau, bà cụ vịn vào vai tôi trèo lên bờ cao của hồ nước. Trời mới sáng, trên bờ hồ chưa có bóng người qua lại. Chusanshu nói ngày hôm nay đứa cháu gái làm việc ở Mushoku sẽ trở về, cho nên bà cụ rất vui. Bà cụ trèo lên bờ hồ, có lẽ là muốn rèn luyện thân thể, để cho cháu gái nhìn thấy mình vẫn còn rất khỏe mạnh, đối với tôi bà cụ chẳng hề có chút nghi ngờ nào. Tôi đã đẩy bà cụ Chusanshu không có chút phòng bị nào từ trên bờ cao ngã xuống đáy hồ. Sự việc làm dễ dàng như vậy đó, lúc đó tôi cảm thấy có chút bất ngờ. Bà cụ Chusanshu giống như một tờ giấy mỏng theo gió bay xuống. Vì việc giết người quá dễ dàng, trong suốt thời gian dài, tôi không cảm thấy mình đã đẩy người từ trên bờ cao ngã xuống đáy hồ.

Sau khi Hachisugi Kyôko tự cung khai tội lỗi, Gun Kyôhây và Côsi Rôkô do Shinken dẫn về nước cũng đã nhận tội của mình. Cảnh sát còn thu được mảnh cắt tổ chức nhân thể vi lượng bám trên ôtô kiểu GT6 của Gun Kyôhây, qua việc hóa nghiệm xác nhận đây là tổ chức nhân thể của Kôyamada Bunshi. Gun Kyôhây cũng thừa nhận hộp đựng kính sát tròng và con gấu vải đều là của hắn cả. Chiếc hộp kính đó, do Kyôhây vô ý bỏ vào trong túi áo, không ngờ khi chôn cất thi thể Bunshi, chẳng biết vì sao lại rơi xuống đất, để trở thành chứng cứ quan trọng.

Hầu như đồng thời với việc mẹ con Hachisugi cung khai tội lỗi, Phòng cảnh sát Shinshuku đã tiến hành giáo dục chỉ đạo hành vi của mười mấy thanh niên nam nữ chơi trò “du hý theo quy tắc cũ”, số thanh niên này tập trung ở trong một căn phòng, sau khi dùng loại thuốc an thần rồi liền loạn dâm tập thể, con gái Yôshi của vợ chồng Gun Yôhây và Hachisugi cũng ở trong số đó. Hachisugi vốn muốn hy sinh một đứa con trai để bảo vệ lấy hai người con khác, kết quả là đều không bảo vệ được. Lẽ dĩ nhiên, danh dự xã hội của bà ta cũng theo đó như hoa trôi trên dòng nuớc chảy xiết.

Thế nhưng, những thứ mà Hachisugi mất di không chỉ là những thứ đó, chồng bà ta là Gun Yôhây đã đề xuất yêu cầu ly hôn, lí do là vì bà ta đã giấu diếm quá khứ của mình, nếu ban đầu biết được những diều này thì tuyệt đối Gun Yôbây sẽ không kết hôn với bà ta.

Hachisugi đã chấp nhận yêu cầu ly hôn mà chồng bà ta đề xuất, bởi vì bà ta biết rất rõ, người chồng đề xuất li hôn mục đích là muốn để bảo toàn địa vị của mình. Và như vậy có nghĩa là tất thảy mọi thứ của bà ta đều bị mất hết, hơn thế, bà ta đã bị mất hết một cách triệt để và vĩnh viễn.

Có điều, sau khi bà ta đã bị mất hết rồi, vẫn giữ lại được một thứ quý giá, mà thứ này chỉ có một người cánh sát biết rõ, đó chính là nhân tính.

Chính là Hachisugi muốn chứng minh rằng mình vẫn còn nhân tính, cho nên bà ta mới mất hết. Sau khi Hachisugi cung khai hết tội lỗi, Azuma đã biết được mâu thuẫn nội tâm của mình, hơn thế còn rất đỗi ngạc nhiên vì điều đó. Azuma chưa bao giờ tin tưởng ở con người, và cách nghĩ này đã có rễ sâu gốc chắc ở trong lòng anh. Thế nhưng, trong tình trạng hết cách tìm ra chứng cứ xác thực, khi tiến hành đọ sức với Hachisugi, anh đã đánh bạc với nhân tính của bà ta. Cách làm này của Azuma, chính là đã nói rõ từ trong đáy lòng anh anh vẫn tin tưởng ở con người.

Cơ quan cảnh sát thu thập điều tra đã bắt giữ hung thủ, nhưng lại mảy may không hề có cảm giác thắng lợi.

Năm mới đã sắp sửa tới gần.

5

Cảnh sát Nhật Bản truyền tin hung thủ giết hại Giôm Hôoát đã bị quy án. Sau khi biết được tin này, Ken Sutan đã thở một hơi dài khoan khoái. Nói thực ra là Ken cũng chẳng có trách nhiệm gì, chỉ vì trong cuộc điều tra tiến hành ở giai đoạn đầu, việc Giôni bị hại vô hình chung đã xúc phạm tới “lương tâm con người trong bản thân anh, nên anh cảm thấy rất đồng tình, vì thế anh đã dặc biệt chú ý đến tình hình tiến triển của việc phá án.

Theo cảnh sát trưởng Ôpuraen nói, vì có những tư liệu do Ken điều tra ra, sau khi đưa tới Nhật Bản, đã có tác dụng rất lớn đối với việc tróc nã hung thủ. Tuy không biết rõ đã có tác dụng cụ thể như thế nào, nhưng Ken rất vui sướng, cảm thấy khoản nợ mà mình còn thiếu đối với Nhật Bản trong quá khứ, hiện tại cũng tạm coi như là đã hoàn trả được một số.

Sau hai ngày, tại Halem phía Đông Niu Yooc, một du khách nước ngoài bị cướp mất một máy chụp ảnh ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Sau khi Ken nhận được tình báo vụ án này, anh liền nhảy lên xe cảnh sát lao lới hiện trường.

Ở Halem, việc trộm cắp, cướp giật không được coi là hành vi phạm tội. Thế nhưng lần này người bị hại là người ngoại quốc cho nên anh mới quyết định đi điều tra.

Vùng phía Đông Halem, nói chung khách du lịch không đặt chân tới đó, lần này có khả năng là vị du khách đó chỉ nghĩ tới việc chụp ảnh, không chú ý nên đã đi vào trong. Khi Ken tới hiện trường, hình bóng hung thủ đã không thấy đâu nữa.

Ken tìm hiểu được đại thể nguồn tin cung cấp của người bị hại và người chứng kiến, khi đang chuẩn bị ra về, đột nhiên anh nghĩ tới ngôi nhà chung cư của Mariô cũng ở gần đây. Cha con Hôoát vốn là đã ở trong ngôi nhà chung cư này.

Đúng là bà chủ Mariô đã gây thêm rất nhiều phiền phức, lại còn nói ra những lời khó nghe, nhưng nghĩ kỹ lại, sự giúp đỡ do bà ta cung cấp đ