← Quay lại trang sách

Chương 16 CHÁY NHÀ RA MẶT CHUỘT-1

Thôn làng men theo chân núi càng ngày càng tới gần, thời cơ tốt để bị tuột mất hết lần này đến lần khác. Lại tiếp tục đi về phía trước hoặc có thể còn có nơi nào lí tưởng hơn chăng? Senson nghĩ như vậy, rồi lại nghĩ tiếp, đã có mấy cơ hội xuất hiện, đều bỏ qua. Thế rồi, cứ đi tiếp, đi tiếp về phía trước, đường núi bắt đầu xuống dốc, cảm thấy con đường cũng dần dần rộng rãi hơn.

- Con đường núi này đúng là cực kỳ đẹp, cứ đi qua như thế này, lưu luyến chẳng muốn rời!

Kosei Gadai trầm trồ cảm thán một cách ngây thơ, lúc này căn bản cô không biết được trong tâm Senson ẩn sâu một dụng ý hiểm ác.

- Vậy thì, chúng mình nghỉ lại ở đây một lát nhé!

Senson vừa khuyên Gadai vừa ngắm nhìn bốn phía. Xung quanh là một vùng rừng samu nhân tạo có mật độ không lớn, không thể gọi là một nơi rất lí tưởng được. Thế nhưng cứ đi tiếp xuống phía dưới thì sẽ tới gần thôn núi nhỏ, có lẽ sẽ có thể vĩnh viễn bỏ mất cơ hội tốt.

Để mời được Gadai tới nơi này, Senson đã phải uổng phí bao nỗi khổ tâm. Bởi lẽ sang năm cả hai người đều sẽ tốt nghiệp, cuộc kết bạn đi du lịch vùng ngoại ô giữa hai người như thế này, sợ rằng chẳng thể có được lần thứ hai. Tuy Senson nói là đến công ty loại hai, nhưng việc làm đã có tin báo. Được sự giới thiệu của người khác, Gadai cũng đã định xong việc hôn ước, chỉ đợi tốt nghiệp xong là thành hôn ngay.

Gadai sợ để cho chồng chưa cưới biết sẽ sinh nghi, bèn nói dối lần đi du lịch ngoại ô này là do tập thể tổ chức. Senson và Gadai đều là sinh viên của trường Đại học tư lập tại Tôkyô, hai người không những là bạn học thân thiết mà còn đều là thành viên của “Tổ nghiên cứu du lịch” câu lạc bộ đại học, họ cùng sống ở trong trường suốt thời gian bốn năm. Nói là nghiên cứu du lịch, kỳ thực chẳng có bất kỳ sự nghiên cứu chuyên môn nào, mà chỉ là một số bạn học thích đi du lịch, tụ tập lại tiến hành du lịch tập thể. Họ đã gọi điều này là “Động hướng mới trong thời đại tham quan tập thể của ngành du lịch”, đề xuất “tự nhận thức mình trong khi đi du lịch”.

Kosei Gadai với thân hình cân đối, mảnh mai mềm mại, tràn đầy vẻ xinh đẹp lộng lẫy kiểu hiện đại, nên đã trở thành thần tượng, của “Tổ nghiên cứu du lịch”. Được coi là một loại nghĩa vụ, tất cả mọi thành viên một năm ít nhất phải tham dự hai lần hoạt động du lịch của câu lạc bộ tổ chức, còn các hoạt động du lịch do các cá nhân thành viên khác phát khởi, thì tham dự tùy theo hứng thú của mình.

Giữa các nam sinh trong tổ đã dần dần hình thành một sự thỏa thuận ngầm không thành văn, đó là nhắc nhở lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau, không cho phép cướp công đầu.

Trong sự việc này, chỉ có một người là Senson trước sau vẫn ở bên cạnh Gadai, như hình với bóng chẳng rời nhau, đó là vì họ học chung một lớp. Ở trong câu lạc bộ, những người cùng học chung một lớp với Gadai chỉ có một mình Senson, cho dù lúc không ở trong câu lạc bộ, thì chàng và nàng cũng vẫn ở chung trong lớp. Ở trong lớp, Gadai cũng là thần tượng. Vì Senson và Gadai cùng là thành viên của câu lạc bộ, cho nên so với các bạn trai khác ở trong lớp, cơ hội để cho Senson tiếp cận với Gadai vẫn nhiều nhất.

Đối với Gadai, bản thân cô có lẽ cũng chưa ý thức được lại có thể tới mức độ như vậy, còn Senson thì đã lợi dụng với hạn độ lớn nhất của mối quan hệ hai tầng vừa cùng học một lớp lại vừa cùng là thành viên câu lạc bộ với Gadai.

Do đó, dù là thành viên Câu lạc bộ nghiên cứu du lịch cũng vậy dù là bạn học cùng lớp cũng vậy, đều đã tiếp nhận một sự thực là Senson được ưu tiên tiếp cận với Gadai. Đương nhiên, loại ưu tiên này không có nghĩa là cho phép Senson có thể được hưởng những ân điển đặc biệt so với người khác từ chỗ Gadai, mà chỉ là khi Senson đối với Gadai có biểu hiện thân mật hơn so với người khác. Mặc dù như vậy, điều này đối với Senson, cũng đã là quyền ưu tiên cực kỳ quý giá.

Trong thời kỳ ở trong trường, Senson đã lợi dụng một cách đầy đủ quyền lợi ưu tiên này, tất cả các cuộc du lịch mà Gadai tham gia hầu như Senson đều theo đi. Hơn nữa, các cuộc du lịch mà mình tổ chức, Senson đều cưỡng mời Gadai phải tham gia.

Các thành viên trong câu lạc bộ nghiên cứu du lịch đã đạt thành một loại thỏa thuận ngầm hiểu ý mà không cần nói ra, mọi người đều không được “độc chiếm” Gadai, thế nhưng chỉ có Senson là ngoại lệ. Gadai đối với Senson thực ra cũng chẳng có tình cảm gì đặc biệt, chỉ vì hai người vừa là cùng học một lớp lại vừa là thành viên câu lạc bộ, đối với Senson có tình cảm thân gần, cho nên cơ hội để cho hai người cùng đi du lịch tương đối nhiều.

Thời gian tươi đẹp của bốn năm cùng học thấm thoắt đã sắp sửa trôi qua, mà Gadai và Senson vẫn chỉ là tình bạn thân thiết thông thường, tình cảm giữa nam nữ vẫn là trong trắng, không tiến thêm được gì. Đặc biệt là đối với một phía đơn phương cực lực dâng hiến tình cảm cho người khác giới mà nói, không được nhận thức và lí giải, coi như hoàn toàn bị lơ là coi nhẹ.

Lập trường của Senson đối với Gadai chính là như vậy. Đích thực Gadai vẫn vô cùng tin tưởng Senson, thường xuyên cùng đi du lịch với Senson. Nhưng, cô làm như vậy chính là vì cô không coi

Senson là nam giới, đã không phải là nam giới, vô luận là đi đâu, đều có thể yên tâm cùng đi với nhau.

Chính vì như vậy, họ cùng học với nhau suốt bốn năm, vẫn luôn luôn đối xử với nhau thân thiết như bạn, nhưng ngay đến tay cũng chưa nắm nhau bao giờ. Nếu Senson đối với Gadai không có ý nghĩ gì, điều đó cũng cho qua, thế nhưng Senson đâu chỉ là có ý nghĩ mà là yêu Gadai rất sâu sắc.

Vậy mà, dù chỉ một lần thôi, Senson cũng không hề cởi mở tâm tư của mình, bởi vì tình bạn thân thiết của họ thể hiện rất hòa thuận. Sự việc này giữa nam và nữ, hễ mất đi cơ hội đầu tiên, sẽ rất khó lại trở thành sự tốt đẹp. Vì là bạn thân, hiện tại càng thẹn thùng với việc mở miệng nói ra, không thể thổ lộ được tình yêu mến mộ của mình. Tình bạn trong sáng, cao thượng toàn mỹ thì không thể trở thành tình bạn tràn đầy hứng thú đòi hỏi tình dục thuộc về bản năng được. Thế nhưng, bất kể nói như thế nào, Senson sống ở bên cạnh người đàn bà đầy sức quyến rũ tình dục là Gadai đã tròn bốn năm trời, thế mà chưa thể cầm tay được một lần, điều này thực sự là...

Ngay đến cả bản thân mình, Senson cũng cảm thấy rất đáng thương. Xem ra, Gadai chỉ lợi dụng Senson như một vệ sĩ ở bên cạnh mà thôi. Vì có Senson ở bên cạnh nàng, nên đã ngăn cản kiềm chế được những ý tưởng không chịu yên phận của những người đàn ông khác. Gadai là “công chúa” của Câu lạc bộ nghiên cứu du lịch đồng thời lại được sủng ái, thế mà lại không biết mạo hiểm hưởng thụ sự khoái lạc trong tuổi thanh xuân của mình.

Nghe nói chồng chưa cưới của nàng tốt nghiệp tại trường Đại học Tôkyô, hiện nay là một con người tài hoa của một công ty thương nghiệp nổi tiếng. Sau khi kết hôn, nàng cũng sẽ coi những người như Senson là “những người bạn trong thời kỳ thanh xuân” và sẽ quên đi rất nhanh.

Khi Senson và mọi người nghe tin Gadai đính hôn, ai nấy đều cảm thấy vạn phần nuối tiếc.

- Điều này hoàn toàn thuộc hành vi bịp bợm! - Một người tương tư tha thiết yêu Gadai đơn phương đã phẫn nộ nói, anh ta đã khéo léo tới mức tuyệt vời nói ra tiếng lòng chung của mọi người.

Là một nữ vương của Câu lạc bộ nghiên cứu du lịch, Gadai luôn luôn đứng ở trên cao rồi đem những nét đáng yêu ban phát công bằng cho mọi người cùng hưởng. Thế nhưng khi sắp tốt nghiệp nàng chỉ nói một câu “Thanh xuân với kết hôn đâu phải là một sự việc”, thế rồi nàng nhanh chóng thay đổi con đường đời của mình.

Đám nam sinh vây xung quanh Gadai này, vô luận họ đối với nàng đã thổ lộ tình yêu như thế nào, đều không có đủ thực lực kinh tế tương xứng. Trên thực tế, bọn họ ngay tới một chức vụ nghề nghiệp vừa ý họ đều chưa định được, dựa vào thân phận này, căn bản dừng nói tới chuyện tỏ tình với Gadai. Vả lại, hình như Gadai cũng đã nhìn thấu được triệt để điểm này, nàng liền quyết định lao vào vòng tay con người tài hoa tốt nghiệp Trường Đại học Tôkyô đó. Làm như vậy, tựa hồ như Gadai đang bảo cho mọi người biết, một nữ vương như ta, đâu có thể hạ cố lấy những công chức vừa mới tham gia làm việc lương bổng ít ỏi được? Nói thẳng ra, đó là nàng đã khéo léo hoàn toàn phân biệt đối xử giữa những người bạn cùng mình chơi bời suốt thời thanh xuân với người đàn ông mà mình phó thác suốt đời.

- Quyết không thể để cho cô nàng vớ bở như thế này được! - Senson ngấm ngầm hạ quyết tâm. Nếu Gadai có thể hạ cố lấy một người bạn nào đó trong số bè bạn của mình, cho dù cảm thấy ghen tuông đố kỵ, điều đó cũng còn có thể chịu đựng được. Thế nhưng chỉ coi những người bạn trong thời thanh xuân là những vệ sĩ lâm thời, còn mình lại đi lấy con người tài hoa đó là điều tuyệt đối không thể cho phép được. Kỳ thực, Senson rất hiểu rõ đàn bà luôn luôn truy cầu một cuộc sống an toàn và ổn định, thế nhưng Senson lại cảm thấy không tìm ở trong số bè bạn của mình mà đi tới nơi khác tìm kiếm đối tượng kết hôn, điều này chẳng chứng minh trong lòng cô căn bản không thừa nhận bạn bè có năng lực sống của đàn ông đó sao?

Sinh viên có tài tốt nghiệp tại trường Đại học Tôkyô, có gì là ghê gớm. Số học sinh giỏi này coi sự nổi trội của mình làm mục đích sống, loại người tẻ nhạt đó có rất nhiều. Những cô gái vì tham muốn hư vinh mà lao mình vào vòng tay những người đàn ông loại đó, đâu có khác gì với bọn gái điếm cao cấp.

- Trước đó sao ta không nhanh chân bước lên trước...

Hắn là một cái gai xấu xa tồi tệ cực kỳ tẻ nhạt, bản thân mình vô hình chung lại đi làm người bảo vệ cho vợ chưa cưới của hắn, thật sự đã khiến cho người ta phẫn nộ. Với sự thúc giục của ý nghĩ đó, Senson đã mời Gadai tham dự “Cuộc du lịch ngoại ô hai người”.

- Thôi được, coi là kỷ niệm cuối cùng của thời học sinh, vậy hai chúng mình đi nhé! - Thoạt đầu Gadai có chút do dự, nhưng cuối cùng đã tiếp nhận lời mời của Senson. Cùng Senson đi chơi vùng ngoại ô, Gadai không có một chút ý thức đề phòng. Điều này đủ để chứng minh Gadai căn bản không coi Senson là một người đàn ông. Thoạt đầu Gadai có chút do dự, điều đó chẳng qua chỉ là có chút lo lắng đối với người chồng chưa cưới mà thôi. Bởi vì cho dù là bạn trung tính, kết bạn với đàn ông, hai người đi chơi ở vùng ngoại ô, nếu để cho chồng chưa cưới biết, cũng vẫn là điều không tốt.

Nói tóm lại, Gadai theo Senson đi chơi ở vùng ngoại ô, vừa không biết dụng ý hiểm ác sâu kín của Senson, cũng không hề có ý phòng bị. Bởi vì trước kia, cũng đã từng có cuộc du lịch của hai người kết bạn ra ngoài suốt ngày mới trở về, cho nên Gadai rất yên tâm.

Địa phương mà Senson và Gadai đến lần này là Senkenbikon của Ôtama. Nơi đây cao hơn mặt biển 800 mét, ngọn núi thấp lè tè, sườn núi chạy dài nhấp nhô, là nơi đến chơi tốt nhất cho đàn bà và trẻ em. Nhưng vì giao thông không tiện lợi, người đến chơi thưa thớt, nếu không phải ngày tết hoặc ngày nghỉ, ngày thường hầu như không có người tới. Đây là địa điểm tuyệt hảo để cho Senson đạt tới mục đích.

Senson muốn dẫn Gadai đến khu núi này để được một phen tận tình hưởng lạc, vô luận là Gadai gào khóc như thế nào cũng không thể có người đến cứu được. Trong lòng Senson hiểu rõ cho dù mình thô bạo cưỡng bức Gadai, Gadai cũng quyết không thể nói ra được. Nếu làm như thế, người bị hại thực sự chỉ có thể là bản thân Gadai. Nếu nàng biết dù sao cũng khó có thể chạy thoát, có khả năng Gadai sẽ rất thuận tòng, và coi điều này là sự bí mật vĩnh cữu giữa hai người và vẫn đi lấy chồng như chẳng có sự gì xảy ra.

Senson chọn ngày thường, quả nhiên trên đường núi chẳng có một bóng người. Đúng là danh bất hư truyền, từ sườn núi nơi đầy ngắm nhìn bốn phía, cảnh đẹp ở Ôtama được thu hết vào trong tầm mắt.

Con mồi rõ ràng đã chui vào lưới, nhưng tên thợ săn vẫn chưa tìm được cơ hội động thủ. Cứ bước đi, do dự không dám quyết đoán như vậy, con đường đã sắp tới cuối.

Không thể do dự thêm được nữa...

Cuối cùng Senson đã hạ quyết tâm, mời Gadai vào trong rừng cây samu nhân tạo đã khép tán ở bên đường núi. Ở phía trước có mấy chỗ cực kỳ lí tưởng.

- Em nghe xem, ở khe núi kia có tiếng nước chảy kìa! - Senson muốn dẫn Gadai vào nơi sâu hút trong rừng cây.

- Em chẳng khát nước đâu.

- Có thể dùng nước suối trong mát để rửa mặt.

- Đúng vậy, toàn thân em đã toát hết mồ hôi! - Gadai chẳng hề nghi ngờ, liền bước theo Senson đi vào trong rừng cây samu.

- Úi trời, nước mát lạnh, thật là thoải mái! - Gadai chạy tới bên bờ suối nhỏ cúi lưng xuống, vốc nước lên. Mặt trời xuyên qua kẽ cành lá cây chiếu rọi xuống, Gadai nheo mắt nhìn bầu trời trên rừng cây.

Thời gian đã trôi qua sẽ không bao giờ trở lại nữa, còn đợi đến bao giờ?

Senson hết sức kìm nén trái tim, cho tới lúc này vẫn còn do dự chưa quyết.

- Gadai! - Tiếng gọi thể hiện sự xúc động.

- Làm gì vậy? - Gadai quay mặt lại.

- Anh quý mến em!

- Em cũng quý mến anh! - Senson hiểu lầm ý nghĩa chữ “quý mến” của Gadai.

- Từ rất lâu về trước anh đã nghĩ tới em.

- Anh lại đột nhiên nói ra điều gì thế? - Gadai bật cười.

- Cho nên, em hãy cho anh đi.

- Đừng đùa nữa.

- Không phải là đùa đâu! - Senson đột ngột đứng lên.

- Senson, lẽ nào anh...

Nụ cười trên mặt Gadai liền biến mất, nhưng không có vẻ sợ hãi và lo lắng, chỉ có điều là đối với người bạn mà mình vẫn tin tưởng sâu sắc không chút nghi ngờ, luôn cho rằng đó là người bạn trung tính, đột nhiên lộ ra bộ mặt hung ác của người đàn ông này, cô không biết làm thế nào cho phải. Chính trong giây lát đó, Senson lao mạnh ôm chặt lấy Gadai.

- Cầu xin anh, đừng như vậy!

Tới lúc này Gadai mới cảm thấy sợ hãi.

- Chỉ cần em không nói ra, chẳng ai có thể biết được, bằng lòng cho anh đi!

- Không được, anh đúng là loài cầm thú, hãy dừng tay! Cứu tôi

với!

Gadai một mặt liều mạng chống cự, một mặt gào thét ầm ĩ. Senson không thể ngờ được sự phản kháng của Gadai lại mãnh liệt đến như vậy, nhất thời khiến hắn không biết làm thế nào. Vốn dĩ hắn nghĩ rất giản đơn, cho rằng dựa vào “quan hệ hữu hảo” đã qua giữa chúng với nhau, chắc là lúc đầu nàng cũng phản kháng một chút, sau đó sẽ bằng lòng cho mình, đâu ngờ hắn đã hoàn toàn giải sai bài toán.

- Hãy dừng tay, tôi cầu xin anh đấy! Chúng tôi sắp cưới rồi!

- Thế thì sao, cho dù có cho anh một hai lần cũng chẳng sao.

Sự dốc sức phản kháng của Gadai đã khiến cho người đàn ông càng thêm hung bạo. Senson cảm thấy Gadai rất đáng ghét, sự đáng ghét này càng kích thích thêm hành động của hắn, hắn bắt đầu chà đạp một cách không thương tiếc. Cuộc vật lộn giữa người đàn ông và người đàn bà vẫn đang tiếp tục, cứ như vậy sẽ do sự yếu mạnh của thể lực quyết định kết cục sau cùng. Trước mắt, sự khác biệt về thể lực đang khiến cho Gadai dần dần sa vào tình trạng tuyệt vọng.

- Ối trời!

Senson đột ngột kinh hoàng kêu thét lên. Trong khi liều mình chống cự, bỗng nhiên Gadai cắn mạnh vào cánh tay hắn một miếng. Trên cánh tay hắn đã để lại dấu răng rõ rệt, và máu tươi rỉ ra. Senson nhất thời bị đau quá phải buông tay.

Gadai nắm được thời cơ, liền đẩy mạnh người Senson đang đau đớn tới mức ngờ ngệch người ra, chẳng hỏi đông tây nam bắc, thuận theo con đường dốc, liều mình chạy thẳng. Trong giây phút này, Gadai cũng chẳng kịp lo lắng tới việc lạc đường nữa. Núi cũng chẳng sâu lắm, chỉ cần chạy về phía chân núi, nhất định sẽ chạy tới nơi có người ở. Gadai hoảng sợ chạy thật nhanh ở trong rừng, gai góc vướng víu, cô cũng chẳng hề có cảm giác. Trong đám cây nhỏ um tùm ở phía trước, có những vật gì đang di động, vì cô chạy mạnh, những bóng đen kêu lên một tiếng kinh động rồi bay tứ tung. Thì ra đó là một đàn quạ. Gadai sợ hãi liền đứng sững lại, nhưng cô lập tức cảm thấy Senson đang đuổi theo ở phía sau, liền vội vã chạy lên phía trước. Chính trong giây phút này, Gadai phát ra một tiếng kêu thảm thiết giống như xé nát tim phổi, cô vội vàng quay mình lại chạy về hướng người đàn ông đang đuổi tới.

❆❆❆

Khoảng trên dưới 3 giờ chiều ngày 23 tháng 11, một đôi tình nhân dắt nhau đi chơi ở trong rừng núi gần nhà dân thuộc làng Kaigen quận Seitama, họ phát hiện có một xác người đàn bà chết đã nát rữa. Đôi tình nhân này trên mặt không còn sắc người chạy vào trong một nhà dân ở trong làng. Chủ nhà lập tức liên hệ được với một đội cảnh sát tuần tra đóng ở gần đó. Đội cảnh sát tuần tra ngay tức khắc báo cáo tới Ty Cảnh sát thành phố Gojitsu. Để bảo vệ hiện trường, cảnh sát nhờ người thanh niên dẫn đường đi tới đó. Còn người bạn gái của anh ta, vì bị kích thích quá mạnh đang ở trong trạng thái bị choáng, nên phải để cho cô nghỉ ngơi.

Thi thể người đàn bà vốn được chôn ở dưới đất, về sau bị thú rừng bới lên, để cho đàn quạ mổ khoét tan nát, thảm thương chẳng ai dám nhìn. Sau khi tiến hành liên hệ với Ty Cảnh sát, cảnh sát điều tra và cảnh sát khám tử thi cũng rất nhanh chóng kịp tới hiện trường. Thi thể người đàn bà tạm thời được dời tới nhà xác của Ty Cảnh sát thành phố Gôjitsu.

Vì thời gian quá muộn, Ty Cảnh sát quyết định ngày hôm sau sẽ tiến hành chính thức điều tra chứng cứ ở hiện trường. Hiện tại, hiện trường được Ty Cảnh sát thành phố Gôjitsu bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Cùng chôn cất với thi thể còn có một chiếc ví, giấy tờ để ở trong ví đã cho biết thân phận của người chết. Nạn nhân có tên gọi là Kôyamada Bunshi, 26 tuổi, trú tại số nhà 48 phố Kyuzen thành phố K thủ đô Tôkyô. Người này bị mất tích trước sau ngày 26 tháng 9.

Cảnh sát lập tức tiến hành liên hệ với gia đình nạn nhân. Chồng cô ta chỉ hạ thấp giọng nói một câu “Quả nhiên là...”, rồi ngất ngay tại chỗ.

Qua phân tích mổ xẻ ngày hôm sau, xác nhận thời gian tử vong đã trải qua từ 40 đến 60 ngày. Nguyên nhân về cái chết do toàn thân bị đánh ngã, nội tạng bị nát dẫn đến cái chết, sự tổn thương của thi thể thuộc về sự cố giao thông.

Cho tới lúc này, lời trình báo tố cáo do Kôyamada nêu ra trước đây mới có ý nghĩa quan trọng. Trong đơn khởi tố, Kôyamada nói, sau khi vợ tôi bị xe đè chết, lại bị chuyển đến nơi nào để chôn giấu.

Phía cảnh sát cũng đã nhận được đơn khỏi tố của Kôyamada, họ tới hiện trường xảy ra sự việc - phía trước cổng chào thành phố K để tiến hành thu thập điều tra, nhưng không thu thập được gì.

Cảnh sát lại mở rộng phạm vi điều tra. Một cảnh sát hình sự đã nhặt được một vật ở trong bụi cỏ. Đó là một chiếc hộp dẹt, nhỏ, mặt phủ nhung, bộ phận kim loại đã rỉ sét, nó bị mở ra giống như hộp thuốc lá, bên trong dán một lớp vải rất mềm giống như loại vải dùng để lau mắt kính.

- Đây chắc chắn là một chiếc hộp để đựng vật gì đó.

- Hộp nhỏ như thế này, cuối cùng dùng để đựng thứ gì?

Hai người cảnh sát hình sự suy nghĩ rất lung, xét đi xét lại cũng không thể hiểu rõ được vật này dùng để đựng thứ gì, đành phải chuyển giao lên cấp trên.

Cấp trên cũng không biết hộp này dùng để đựng vật gì. Trong số cảnh sát tham gia khám nghiệm hiện trường lần này, có một người sau khi nhìn ngắm kỹ chiếc hộp này liền nói, vật này có khả năng là chiếc hộp đựng kính sát tròng.

- Anh có đeo kính sát tròng không? - cấp trên nhìn người cảnh sát không đeo kính này, hỏi.

- Không, mắt tôi rất tốt căn bản không cần thiết vì thoải mái mà phải đeo thứ đó. Trong nhà bà con tôi có một cô gái trẻ đeo thứ này, tôi đã nhìn thấy cô gái có cái hộp như thế.

Vật này có đúng là của hung thủ bỏ lại, trước mắt vẫn không thể đoán bừa được. Từ mức độ cũ kỹ của chiếc hộp, trên cơ bản đã phù hợp với thời gian xảy ra tai nạn.

Trên chiếc hộp có khắc dòng chữ “Ginsaku Kim Quy Đường Tôkiô. Mọi người cho rằng đây là tên gọi của cửa hiệu bán hàng. Nếu vật này đích thực là của hung thủ đánh rơi, thì đó sẽ là một chứng cứ quan trọng. Tức thì, một cảnh sát hình sự lập tức cầm chiếc hộp này vội vàng đi tới cửa hiệu.

2

- Tôi đã nắm vững được toàn bộ chứng cứ phạm tội của anh! - Shinken nói với vẻ uy hiếp. Kyôhây hoảng sợ giật bắn mình, cảm thấy trời đất bỗng nhiên tối sầm lại, cảnh tượng ở xung quanh hầu như đều mờ ảo mông lung mất hết hình dáng, chỉ còn âm thanh vang dội mạnh mẽ vẫn còn văng vẳng ở trong tai hắn. Sau khi gây ra sự việc, vì bản thân hắn không thông thạo với việc tháo dỡ xe ô tô, đã kéo dài hết ngày này qua ngày khác, cuối cùng đã tạo thành hậu quả chết người.

Hiện tại đã bị truy đuổi tới đây, đã bước tới con đường cùng. Kyôhây tuyệt đối không thể ngờ được người đó có thể truy hắn đến tận Niu Yoóc.

- Con trưởng của Gun Yôhây và Hachisugi sau khi đâm xe chết người đã bỏ trốn mất tích.

- Sự xấu xa độc ác ở đằng sau một gia đình mô phạm “mẹ con trao đổi thư từ”.

Tiêu đề trên các tờ báo kiểu như vậy luôn luôn xuất hiện ở trong óc Kyôhây.

Lúc này chẳng những bản thân mình bị hủy hoại, ngay cả mẹ mình cũng mất hết thanh danh, còn có thể ảnh hưởng đối với tiền đồ chính trị của cha. Hắn hiểu rất rõ, mặc dù miệt thị cha mẹ, nhưng không có sự bảo hộ của họ thì bản thân hắn sẽ chẳng làm được trò trống gì.

Sau khi mất hết tất thảy, tất cả lại bắt đầu cuộc sống từ con số không, bản thân mình tuyệt đốỉ không thể chịu đựng nổi. Điều này không phải là chán ghét sự nghèo khốn, mà vì từ khi sinh ra vẫn chưa hề được nếm trải qua, từ khi hiểu được sự đời đến nay, luôn luôn được sống trong hoàn cảnh sung sướng, muốn gì có nấy. Thế nhưng, tất cả những thứ này đột nhiên bị tướt đoạt hết. Chẳng những hoàn cảnh sống được trời hậu đãi đó của mình bị tướt đoạt mà còn phải làm một tù phạm để bồi thường tội lỗi mà mình đã phạm phải. Điều này có nghĩa là mình sắp sửa phải cáo biệt tất cả mọi thứ tốt đẹp, sung sướng, ngọt ngào và thoải mái ở trong cuộc đời, để đi đối mặt với hiện thực cuộc sống bị nhốt trong tù ngục, hoàn toàn mất hết tự do của con người, sống trong tối tăm bẩn thỉu. Chỉ nghĩ đến những điều này, Kyôhây đã cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

Không, nếu được vào nhà tù chịu cực hình, như vậy còn là tốt, vì tính chất phạm tội quá độc ác, chưa biết chừng còn bị tử hình nữa.

Bị tử hình ư? Trước mắt hắn lập tức hiện ra cảnh tượng ghế điện và giá treo cổ mà hắn đã nhìn thấy trong phim ảnh. Hơn thế, cánh tượng đó và cảnh tượng của hiện thực dần dần chồng chất lên nhau, khiến cho hắn không thể phân biệt được rõ đâu là cảnh trong phim và đâu là hiện thực.

- Này! Hãy đi theo tôi! - Với khẩu khí đắc thắng, Shinken hạ mệnh lệnh.

- Không thể để cho hắn bắt mình được! - Ý nghĩ này đột ngột hiện ra từ trong đáy lòng của Kyôhây.

Đây là nước Mỹ, chứ đâu phải là Nhật Bản. Người truy đuổi tới đây cũng chỉ có một mình hắn. Ta phải chạy trốn, chỉ cần chạy một hơi là được thoát! Nghĩ tới đây, Kyôhây lập tức hành động, hắn quay mình, chạy liền. Shinken không ngờ hắn có thể vứt bỏ người bạn gái của hắn để chạy trốn một mình, nên trở tay không kịp.

Shinken tỉnh táo trở lại mới đuổi theo hắn nhưng đã muộn. Kyôhây đã xuyên qua cửa lớn của khách sạn rồi vọt chạy ra ngoài.

Để ngăn ngừa không khí ở bên ngoài trực tiếp thổi vào trong khhách sạn cổ máy điều hòa không khí, tại cửa ra vào khách sạn đã lắp đặt hai lần cửa. Lần cửa thứ nhất từ bên ngoài bước vào là loại cửa xoay tròn, lần cửa thứ hai ngăn cách phòng lớn của khách sạn với bên ngoài là cửa tự động lắp thủy tinh trong suốt.

Kyôhây liều mạng chạy ra ngoài, chỉ nhìn thấy cửa xoay tròn thứ nhất thông ra phố lớn. Lúc này vừa hay có mấy vị khách đẩy cửa xoay tròn từ bên ngoài bước vào trong.

Con mắt của Kyôhây chỉ nhìn chòng chọc vào cửa xoay tròn, hơn nữa vì mắt hắn bị cận thị nặng, nhìn không được rõ, quên mất ở đó còn có một lớp cửa tự động bằng thủy tinh trong suốt. Trong đầu óc Kyôhây chỉ lóe lên ý nghĩ chạy cho nhanh. Với tư thế cực kỳ nhanh và mạnh, hắn đã lao đầu vào lớp cửa tự động. Cửa tự động cảm ứng được sự tiếp cận của Kyôhây, đang sắp mở ra, nhưng không kịp được với tốc độ của hắn.

Oành! - một thanh âm trầm nặng phát ra, Kyôhây bị dội ngược trở lại. Toàn bộ tốc độ tăng lên đều biến thành lực tác dụng phản lại, thân thể của hắn bị va đập rất mạnh.

Kyôhây bị đòn đau, trong nháy mắt tinh thần và ý chí bắt đầu mơ hồ.

- Cái gì thế? - Mọi người đang ở trong phòng lớn sau khi nghe tiếng va đập mạnh, giật mình kinh sợ, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa, nhân viên phục vụ khách sạn vội vàng chạy đến.

Kyôhây nghe thấy tiếng chân chạy, bèn gắng gượng đứng lên, nhưng hắn cảm thấy đôi mắt tối đen, liền lại ngã xuống, hoàn toàn mất hết tri giác.

Vào giây khắc cuối cùng, Kyôhây đang dần dần mất hết ý thức, hắn còn hối hận sâu sắc với bản thân mình, lúc đầu nếu sớm mua cặp kính sát tròng thay cho cặp kính sát tròng đã bị mất đó thì tốt biết mấy.

Đôi mắt của hắn bị cận thị nặng, nhưng không muốn đeo kính nên phải dùng kính sát tròng. Vậy mà, khoảng ba tháng trước, khi đi ra ngoài, kính sát tròng lấy từ mắt xuống, không cẩn thận bị rơi mất. Hắn đang muốn sớm lắp mắt kính mới thì xảy ra sự cố giao thông đó.

❆❆❆

Kim Quy Đường là cửa hiệu bán kính rất có danh tiếng, tọa lạc trên phố số 6 Ginsaku Tôkyô, hàng hóa chủ yếu trong cửa hiệu là kính, đồng thời còn kinh doanh đồng hồ đeo tay cao cấp.

Sau khi cảnh sát tới đây, lập tức đã xác định được chiếc hộp đó là sản phẩm của cửa hiệu này thiết kế chuyên dùng làm hộp đựng kính sát tròng trong thời gian gần đây. Cảnh sát lại tìm được cái tên Gun Kyôhây trong danh sách khách mua hàng. Cái tên này, Kôyamada đã nghi ngờ là người đâm xe giết chết vợ ông ta, ông ta đã tố cáo tới Phòng cảnh sát thành phố K.

Trong quá trình Kôyamada suy đoán tội phạm gây án chính là Gun Kyôhây, có rất nhiều chỗ nhảy vượt, chứng cứ cũng có chút mơ hồ. Xét thấy như vậy, Phòng cảnh sát thành phố K tạm thời sử dụng thái độ bảo lưu. Bộ phận thu thập điều tra thì lại rất coi trọng sự ăn khớp này, truy tìm điều tra lại từ đầu nơi ở của Gun Kyôhây, xác nhận được sự thực rằng hắn đã đi Mỹ.

Đồng thời với lúc đó, tại nơi ở của Gun Yôhây ở phố số 2, khu Sendaida cũng nhận được liên lạc, biết tin con trai Gun Kyôhây từ Niu Yoóc xa xôi đã bị thương. Mặt khác, Kôyamada và Phòng cảnh sát thành phố K cũng đều nhận được sự tình báo của Shinken nói đã nắm được chứng cứ Gun Kyôhây chính là tên tội phạm gây ra tai nạn.