← Quay lại trang sách

Tiết 3 PHƯƠNG PHÁP DẪN DẮTTRONG CUỘC NÓI CHUYỆN

Hạnh phúc của con người được quyết định một phần rất lớn bởi khả năng ăn nói. Chúng ta dùng lời nói để biểu đạt những tư tưởng, nguyện vọng, lí tưởng, ý chí lớn lao hay sự thất vọng đối với ai đó của mình. Các nhà thám hiểm trở về từ những nơi xa xôi, cô quạnh đã nói: Họ mong mỏi nhất là được nói chuyện dù chỉ qua quýt một lần với ai đó. Các bác sĩ khoa thần kinh phát hiện thấy rằng những bất hạnh của con người do nhiều nguyên nhân gây ra nhưng thường là do họ không bộc lộ được bản thân, không bộc lộ được tư tưởng và tình cảm dồn nén trong con người họ ra ngoài.

Nói chuyện là một phương thức giao tiếp có sự tiếp xúc trực tiếp nhất, phổ biến nhất và vận dụng được nhiều nhất. Khả năng nói chuyện được phản ánh trực tiếp trình độ thực tế của bạn. Khả năng nói chuyện với người lạ lại càng cực kì quan trọng, nó có vai trò rất lớn trong việc tạo ra những cục diện mới, trong đàm phán hợp tác, trong tiếp thị, đi thi tuyển khi xin việc, làm quen với bạn mới… Có thể nói không ngoa rằng, nó ảnh hưởng trực tiếp đến hạnh phúc của cuộc đời bạn.

Có một cô gái đã từng nói với tôi về sự khổ tâm của mình: “Chẳng có người lạ nào có thể kiên trì nói chuyện với tôi được quá hai phút, khi người lạ nói chuyện với tôi, tay chân tôi lóng ngóng không biết nên làm gì, nên nói cái gì, khiến cho người kia cũng không biết làm sao và không thể nói chuyện tiếp được nữa”. Trong cuộc sống, thường ngày quả là có rất nhiều người khổ tâm không biết làm sao để nói chuyện được với người lạ. Vậy rốt cuộc là nên nói chuyện với người lạ như thế nào? Làm sao để có thể dẫn dắt trong một cuộc trò chuyện?

Có người nói: nói chuyện đơn thuần tôi còn chẳng biết huống hồ là dẫn dắt trong một cuộc nói chuyện. Thế khi bạn nói chuyện với bạn cũ thì sao? Tôi nghĩ chắc chắn là nói đúng như những gì lòng mình muốn, sôi nổi hứng thú.

Trong thực tế, dù ở bất kỳ lúc nào chỉ cần người ta gạt bỏ được trở ngại về tâm lý, để lưỡi mình được hoạt động đúng như ý muốn mà không bị gì gò bó cả, thì ai cũng có thể trở thành một nhà đàm thoại tài hoa, đều có thể nói chuyện tâm đầu ý hợp, thân tình, khiến cho người khác phấn chấn, hứng thú.

Tại sao khi nói chuyện với người lạ thì nói năng và hành động thường rất khó khăn? Mấu chốt chính là ở chỗ người lạ tạo cho bạn trở ngại về mặt tâm lý, đã buộc lưỡi bạn lại, khiến bạn không thể nói chuyện hết mình được. Khi nói chuyện với người lạ, trước hết bạn phải giải tỏa được tâm lý gò bó đó. Có những người rất lão luyện trong giao tiếp vì họ có khả năng tạo quan hệ thân mật với người khác. Đó là do họ có kinh nghiệm thực tiễn phong phú, trong khi tiếp xúc với người lạ, họ không có cảm giác xa lạ mà coi như thể mọi người đều là bạn cũ, tạo ra một không khí thoải mái và hoà hợp, từ đó thu hút luôn cả đối phương.

Cảm giác xa lạ tạo nên trở ngại về mặt tâm lý, chỉ cần thường xuyên tiếp xúc với người lạ, thì cảm giác đó tự nhiên sẽ biến mất. Nhưng còn có một loại trở ngại tâm lý khác do chính bạn tạo ra. Có những người nhận thấy rằng mình khó trở thành một nhà ngoại giao xuất sắc được vì họ lo lắng những chuyện mà mình nói hoặc sẽ nhạt nhẽo vô vị hoặc sẽ không được thật lòng, nếu không cũng lại e ngại những điều mà họ nói không có chút giá trị nào đối với đối phương, hoặc cách nói chuyện của mình hình như không phù hợp trong những trường hợp nào đấy. Thực ra thì tất cả những câu chuyện to tát đều bắt nguồn từ những câu chuyện vụn vặt.

Không nên nghĩ rằng cứ mỗi phút đều phải có những câu nói bóng bẩy, 90% lời nói của con người là những câu vô bổ, chỉ có một số là chân lý. Có một số người, nhất là trong lần hẹn đầu tiên với người yêu, để bộc lộ bản lĩnh của mình thì thường vắt óc nghĩ ra những câu nói hoa mỹ, một số còn xúc động đến cả đêm không ngủ. Được thôi, cứ coi như khi hẹn hò bạn toàn nói những lời bóng bẩy, tỏ rõ trình độ của mình. Thế đối phương thì sao? Tất nhiên đối phương cũng chẳng chịu thua kém, họ cũng sẽ tìm ra những câu nói kiểu cách. Khi họ tìm được rồi bạn sẽ làm gì? Chẳng lẽ cũng lại tiếp tục dốc hết tâm can tìm những lời nói hoa mỹ? Cứ lặp đi lặp lại như thế, đâu còn là nói chuyện yêu đương nữa mà là đấu trí mất rồi. Trong giao tiếp, những câu chuyện ở trình độ quá cao sẽ gây áp lực cho đối phương, chặn kín họng đối phương.

Trong thực tế, dẫn dắt một cuộc nói chuyện thật chẳng quá khó khăn. Khi bạn ngồi một mình trên tàu hỏa đường dài thì bạn sẽ hiểu. Lúc đầu đi tàu hoả, tôi cảm thấy những người xung quanh ngờ nghệch chẳng đáng để bắt chuyện, do đó tôi thường một mình lặng lẽ trải qua một quãng thời gian rất dài. Vậy khi tôi coi mọi người xung quanh là ngốc nghếch, họ có cho tôi là một người không bình thường không? Mọi người thì vui tươi hớn hở, chỉ mỗi tôi ngồi trơ trọi một mình ở đó, lại im lặng suốt mười mấy tiếng đồng hồ thì đúng là một việc khó chịu thật. Những lần sau, khi đi tàu, tôi cũng bắt đầu trò chuyện với mọi người. Nói thế nào đây? Chỉ là những câu hỏi vặt vãnh như: “Anh là người ở đâu?”. “Anh định đến đâu?”. Bạn chớ vội coi thường những câu hỏi vặt vãnh như thế vì những câu hỏi ấy lại có tác dụng tích cực lớn trong việc liên hệ tình cảm.

Khi tôi chia tay với những người bạn trên tàu, mọi người trao đổi danh thiếp cho nhau, quyến luyến không rời. Chính bằng cách này mà tôi đã quen chủ nhiệm văn phòng công ty vận chuyển Thâm Quyến. Sau khi đến Thâm Quyến, anh mời tôi đi ăn và còn giúp đỡ tôi rất nhiều. Thú vị nhất là có lần tôi đi tàu hoả từ Quảng Châu đến Vũ Hán, trên đường đi có một cô gái lên tàu ngồi xuống cạnh tôi, tôi hỏi: “Cô làm gì?”. Cô bảo tôi đoán thử xem. “Cầu thủ?”, tôi đáp. Cô cười và sau đó chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau. Kết quả, khi anh cô biết, từ phía sau đi lên một mực đòi cô chuyển chỗ ngồi cứ như thể tôi có ý đồ gì khác, khiến mọi người xung quanh đều không nhịn nổi cười ầm cả lên.

Cách bắt chuyện như ở trên tàu cũng rất có hiệu quả trong cuộc sống hàng ngày, thường thì chỉ từ những câu hàn huyên đơn giản cũng đã đủ để dẫn dắt một câu chuyện. Mỗi người đều có thể hoà đồng, đều có thể dẫn dắt người khác cùng nói những câu chuyện đơn giản vốn vừa thiếu tính trí tuệ vừa chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Vậy mà những cuộc nói chuyện ngắn ngủi kiểu ấy lại rất cần thiết để làm chuyển động bánh xe. Một khi bạn nhận thức được điều này không còn lo lắng mình là một người cứng nhắc, bạn cũng sẽ phát hiện ra rằng bạn cũng có thể dẫn dắt trong cuộc trò chuyện, thậm chí với một người hoàn toàn không quen biết.

“Anh là người ở đâu?”. “Anh làm nghề gì?”. cách bắt chuyện như vậy không chỉ là phát hiện của bản thân tôi mà trong thực tế, những người giỏi nhất trong việc dẫn dắt các cuộc nói chuyện, và nghề của họ chính là dẫn dắt câu chuyện, như những người dẫn chương trình trên truyền hình, các nhà báo nổi tiếng… chẳng có ai không dùng cách này để mở đầu chương trình.

Mấu chốt của việc dẫn dắt câu chuyện là khiến cho đối phương có thể nói chuyện, nhưng phải tối kị những câu hỏi đưa người ta đi vào ngõ cụt. Một số anh chàng thiếu kinh nghiệm trong lần hẹn hò đầu tiên, thường hỏi một số câu hỏi cứng nhắc như: “Hôm nay trời đẹp quá!”. Đối phương đáp lại một câu: “Vâng, đẹp!”. Thế là hết! Chẳng có gì mà nói tiếp nữa. Nhưng nếu hỏi đối phương: Làm việc gì? Là người ở đâu?… đối phương nhất định sẽ phải trả lời bạn là họ làm gì, họ là người ở đâu… chứ không thể trả lời cắt ngay lời bạn, như kiểu: “Vâng” hay “Không ạ”. Khi bắt đầu một cuộc trò chuyện, phải chuẩn bị để trải qua một giai đoạn trở nên sôi nổi. Tình yêu sét đánh chỉ là sự lãng mạn trong phim ảnh Mỹ. Xuất phát từ bản tính của con người, thân thiện bắt đầu một cách bất ngờ. Những cuộc đối thoại ngắn gọn không những có thể khiến bạn dẫn dắt một cuộc nói chuyện mà còn có thể làm tăng sự sôi nổi khiến cho đối phương cũng muốn nói chuyện. Sau đó thông qua cuộc nói chuyện để tìm hiểu sở thích của người khác, điều này cũng giống như việc châm đuốc vậy, không cần thiết phải dùng cả nhùi vải to tướng mà chỉ cần đánh lên một que diêm nhỏ xíu là đủ. Sau đó, từ đốm lửa nhỏ nhoi này và qua quá trình sôi nổi dần lên, bạn sẽ tìm được những sở thích chung lúc đó, mỗi người đều sẽ bừng bừng nhiệt tình.

Nhưng cần phải đặc biệt chú ý là nghệ thuật để trở thành một nhà ngoại giao xuất sắc không phụ thuộc quá nhiều ở việc bạn nghĩ được bao nhiêu điều thông minh hoặc những trải nghiệm giống như những người hùng biện bạn quen biết, mà phụ thuộc ở khả năng gợi chuyện và thu hút người khác nói chuyện.

Sai lầm rất nghiêm trọng trong khi giao tiếp của con người là coi mình làm trung tâm trong các cuộc nói chuyện. Từ đầu đến cuối, người ta chỉ thấy hứng thú đối với bản thân họ, với công việc, gia đình, quê quán, lí tưởng của họ… Thực ra, những câu hỏi đơn giản như “anh ta từ đâu đến” chứng tỏ được là bạn thích người ta, kết quả là sẽ làm cho người ta quý mến mình.

Một quy tắc liên quan đến vấn đề này là bạn chỉ cần hỏi lòng mình một câu: Rốt cuộc mình muốn cái gì qua câu chuyện này? Mình muốn bộc lộ và khoe khoang bản thân hay tiến hành những cuộc giao dịch, để anh ta kí tên vào các nghị định thư, có được sự cho phép của anh ta và sự thân thiện của anh ta? Khi trò chuyện có rất nhiều người dễ mắc phải một sai lầm đó là nói đến những chuyện mà mình thích chứ không nói chuyện mà người khác thấy hứng thú. Bạn nói đến những cái mà bạn thích thì cho dù bạn có vô cùng hứng thú mà đối phương chẳng thấy vui vẻ gì thì khi bạn cần nhờ đối phương giúp đỡ, hay làm việc gì… làm sao mà bạn có thể đạt được mục đích đây?

Chuyến công tác đến Thâm Quyến là một việc hết sức khó khăn, như cách hiện nay người ta vẫn nói thì cần phải có người quen, phải có năng lực và nhiều tiền, ba điều đó không thể thiếu điều nào cả. Nhưng tôi lại chỉ dựa vào một chút thông minh mà nên chuyện, chuyến công tác đến Thâm Quyến tôi chẳng mất xu chạy chọt, chẳng mất một đồng quà cáp nào. Phải chăng đường đi của tôi rộng mở quá? Lúc đầu đến Thâm Quyến, tôi đơn thương độc mã, tứ cố vô thân, không nói gì đến bạn bè thân thiết, đến một người quen cũng chả có. Phải chăng nghề nghiệp của tôi được ưa chuộng? Trong nội địa, tôi chỉ là một giáo viên vật lý bình thường ở trung học, liên hệ chuyển đến một trường học cũng rất bình thường ở Thâm Quyến. Khi đó, tôi phải cạnh tranh với những người rất giỏi trong đội ngũ giáo viên, đó là những giảng viên đại học, những giáo viên dạy giỏi… nhưng rốt cuộc tôi đã thành công. Có bí quyết gì vậy? Có! Chính là những kỹ năng giao tiếp đã mách bảo tôi.

Khi phong trào cải cách đang sôi nổi rầm rộ, lòng tôi cũng náo nức, rạo rực như lửa cháy, khao khát được chen chân vào đặc khu đầy bí ẩn và hấp dẫn số một trong quá trình cải cách. Nhưng với lai lịch của mình, Đại học Thâm Quyến chắc chắn sẽ chẳng ngó ngàng gì đến tôi, do đó tôi tới uỷ ban giáo dục để tìm hiểu tình hình. Khi biết trường học này đang thiếu giáo viên, tôi liền tới đó. Kết quả thật không may, thầy hiệu trưởng đi vắng. Chủ nhiệm văn phòng nói rằng ở Thâm Quyến: Mọi việc do thầy hiệu trưởng phụ trách làm chủ. Vậy là tôi hỏi thăm địa chỉ thầy hiệu trưởng và trong quá trình tán gẫu với chủ nhiệm văn phòng, tôi biết được rằng thầy hiệu trưởng là một giáo viên dạy văn và rất thích “Hồng Lâu Mộng”. Ông đã từng có bài viết “Bàn về thơ và tính cách nhân vật trong Hồng Lâu Mộng” đăng trên tạp chí và đã đoạt giải thưởng.

Buổi tối, tôi quyết định đến gặp thầy hiệu trưởng. Lúc đầu, tôi đắn đo mãi không biết có nên mua quà không. Trước khi đến Thâm Quyến, bạn bè nhắc nhở tôi rằng người Thâm Quyến rất lạnh lùng, thực dụng, chỉ thích quà cáp, quà tặng càng hậu thì việc càng suôn sẻ. Nhưng tôi nghĩ thấy lần đầu tiên đến thăm thầy hiệu trưởng, lại chẳng quen biết gì nếu tặng không phù hợp thì bằng không. Huống hồ lại chẳng hiểu người ta, nếu đối phương từ chối không nhận thì càng lúng túng, tôi quyết định lần đầu chỉ xem xét tình hình và ra mắt đã, lần sau sẽ tặng quà. Hôm đó, tôi đi tay không đến nhà thầy hiệu trưởng. Sau khi mở cửa, hiệu trưởng vừa nhìn bộ dạng đã biết tôi từ nội địa đến xin việc. Ông mời tôi vào phòng khách và đi pha trà. Trong lúc đó, tôi xem xét quanh phòng khách, thấy trong phòng có đôi câu đối trong “Hồng Lâu Mộng”. Khi hiệu trưởng quay trở lại, tôi liền hỏi: “Hình như câu đối này ở trong Hồng Lâu Mộng phải không?”. Thấy tôi nhận ra câu đối này ở trong Hồng Lâu Mộng, hiệu trưởng hỏi lại tôi: “Anh thích Hồng Lâu Mộng à?”.

“Ồ, thích lắm ạ!”. Tôi liền tiếp ngay: “Mao Chủ tịch đã nói với Hứa Thế Hữu rằng: “Không đọc Hồng Lâu Mộng mười lần thì không có quyền bình luận”. Tôi đã đọc truyện này không biết bao nhiêu lần. Hồi học đại học, cứ buồn chán tôi liền đọc “Hồng Lâu Mộng” và cảm thấy đó là một cách hưởng thụ rất lớn. Nhưng càng đọc càng thấy thâm thuý, nhiều chỗ không thể hiểu hết được”.

Hiệu trưởng hỏi chen vào: “Anh cảm thấy khó hiểu nhất là chỗ nào?”.

Tôi đáp: “Thơ! Tôi có một người bạn nói rằng bất cứ trích câu thơ nào trong “Hồng Lâu Mộng” thì anh ấy sẽ biết ngay là do nhân vật nào trong truyện làm. Tôi thử mấy lần anh ta đều đoán đúng còn tôi thì chịu không nhận ra được!”.

Đến lúc này, hiệu trưởng bắt đầu giải thích cho tôi nghe mối liên quan giữa tính cách nhân vật và thơ. Tất nhiên tôi đã cố đọc trước bài viết của hiệu trưởng nên liền chọn ra những điểm mà mình cảm thấy hiệu trưởng khá tâm đắc để hỏi ông. Hai người càng nói chuyện càng tâm đầu ý hợp. Loáng một cái đã được mấy tiếng đồng hồ, khi hiệu trưởng ngẩng đầu lên nhìn thì đã hơn 10 giờ, ông như sực tỉnh và hỏi tôi: “Mà anh đến tìm tôi có việc gì ấy nhỉ?”.

Qua mấy giờ nói chuyện, tôi đã giành được cảm tình của hiệu trưởng cho nên sau khi tôi nói đến hoài bão muốn đến Thâm Quyến xin việc của mình, đương nhiên hiệu trưởng cảm thấy không nỡ từ chối liền đồng ý để tôi dạy thử. Sau khi tôi dạy thử thành công, tôi đã thắng các đối thủ cạnh tranh và được điều đến Thâm Quyến công tác mà chẳng mất một xu chạy chọt nào.

Để được lòng người khác thì phải nói đến những chuyện mà người ta có hứng thú. Đây chỉ là một mẹo nhỏ nhưng lại làm cho chúng ta thu được hiệu quả lớn. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà tôi đã nghiên cứu về quan hệ giao tiếp.

Trong thực tế, những người có kinh nghiệm trong quan hệ giao tiếp đều biết rằng khi gặp người già thì nên nói đến cháu trai, cháu gái của họ. Vì trong mắt họ, cháu của họ là đáng yêu nhất. Rất nhiều nhân vật lớn khi đi du lịch thậm chí đi làm việc đều đem cháu đi theo. Bạn mua quà cho người già chi bằng mua quà cho các cháu của họ, khiến họ càng có ấn tượng sâu sắc với bạn. Thấy đối phương có cháu trai bạn hãy khen thằng bé thật thông minh, hoạt bát. Bọn trẻ con có thông minh hay không ai mà biết được. Nhưng điều này sẽ khiến đối phương rất thích nghe. Nếu đối phương có cháu gái, bạn hãy khen con bé thật ngây thơ, dễ thương. Câu nói này cũng chẳng sai vì trẻ con đứa nào mà chả đáng yêu. Tôi có một người bạn rất thích đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, hễ đọc là hết ngày này qua ngày khác, đọc đến tối sầm mặt mũi mới thôi. Khi anh ta không vui hay khi cần anh ta giúp đỡ chỉ cần bàn về tiểu thuyết kiếm hiệp với anh, đến lúc sôi nổi nhất, tôi nhờ anh ta giúp đỡ thì thường được toại nguyện.

Có lần lên lớp, khi tôi đang giảng “nói chuyện mà người khác có hứng thú”, có một cô gái nói cô đang cãi nhau với chồng, tối nay muốn dùng thử mẹo này xem sao. Tôi liền nói “Nếu chị không thể làm cho chồng chị cảm thấy vui, đến cả chồng mình thích gì mà không biết thì chồng chị cưới chị cũng bằng thừa!”. Là một người giỏi giao tiếp thì phải có khả năng nhanh chóng nắm bắt được hứng thú, sở thích của đối phương, tác động đến đối phương một cách khéo léo.

Có những lúc phải dùng câu hỏi để dẫn dắt đối phương đến những vấn đề mà đối phương có hứng thú như: “tại sao”, “ở đâu”, “như thế nào”… Nếu anh ta nói: “Tôi vừa mua một cái TV màu 21 inch”, chỉ cần đơn thuần là đánh vào mặt tích cực của người khác, bạn hỏi: “Cái TV đó có tốt không, rõ nét không?”.

“Tại sao anh làm việc đó?”. “Anh quản lí nó như thế nào?”. “Anh nhìn nhận nó ra sao?”.… Những câu hỏi tương tự như vậy sẽ khiến bạn được mệnh danh là người nói chuyện thú vị nhất đối với những người đã từng gặp bạn.

Nếu tạm thời bạn vẫn chưa biết được những chuyện mà đối phương thích nói đến, vậy thì bạn hãy để anh ta tự nói về mình. Mỗi người đều là chuyên gia về bản thân, để người khác tự nói về bản thân sẽ có thể xoá đi sự căng thẳng và cảm hoá họ.

Trong giao tiếp, gọi tên đối phương một cách hợp lí cũng có thể tăng thêm bầu không khí thân mật. Khi bạn gọi tên hoặc danh hiệu của đối phương sẽ có thể khiến đối phương thấy mình được tôn trọng và bỗng tự nhiên cởi mở lòng mình, không khí trò chuyện sẽ ngày càng hoà hợp. Người ta ai cũng rất nhạy cảm đối với những tên gọi thân thương khi mới sinh, nhất là khi người ta gọi bằng giọng điệu dịu dàng và thân thiết thì càng cảm thấy vô cùng vui sướng. “Ngài XX, cách nhìn nhận của ông và tôi không hẹn mà gặp nhau”… “Giám đốc XX, cao kiến của ngài quả là sâu xa hơn người!”.

Vậy khi nào thì nên nói về bản thân mình? Đứng trên góc độ của tâm lí học mà nói thì khi dẫn dắt đến một thời điểm chính xác nào đó, bạn có thể kể cho đối phương nghe một chút về bản thân, và những điều này có liên quan đến những điều mà anh ta vừa nói, hoặc kết hợp được hai bên lại. Nói một cách đơn giản, nói về bản thân mình tức là sử dụng đến chữ: “Tôi cũng vậy”.

Nếu như anh ta nói: “Tôi sinh ra và lớn lên ở nông thôn”. Tốt nhất bạn nên trả lời: “Tôi cũng vậy” hoặc hơn nữa là nói về một số kinh nghiệm liên quan đến nông nghiệp, điều này càng cần thiết hơn đối với anh ta. Còn nếu như anh nói anh sinh ra ở một thành phố nào đấy mà thật phù hợp bạn cũng rất thích đến đó du lịch, bạn hãy nói cho anh ta biết điều đó.

Phương thức để dẫn dắt câu chuyện, tôi nghĩ mình đã nói khá rõ rồi. Nói một cách đơn giản thì bao gồm:

A. Xoá bỏ mọi trở ngại về tâm lý, để lưỡi mình hoạt động thật tự nhiên.

B. Dùng những câu hỏi đơn giản, ngắn gọn như “Anh là người ở đâu?”. “Anh làm nghề gì?”.… để dẫn dắt câu chuyện, khiến cuộc trò chuyện thêm sôi nổi và tìm ra hứng thú của đối phương và tốt nhất là sở thích chung của cả hai bên.

C. Nói đến những chuyện mà đối phương cảm thấy hứng thú.

Biết được những phương pháp này liệu bạn có muốn áp dụng thử ngay không? Có một học viên rất cảm kích nói với tôi rằng những phương pháp này đã khiến anh ta thành công trong một vụ làm ăn: Tôi đến một công ty ở Xà Khẩu, hy vọng có một đơn đặt hàng. Đúng lúc giám đốc đi vắng, khi gặp một nhân viên trong công ty đó, tôi muốn nói chuyện vài câu với anh ta để gây cảm tình. Thế là tôi hỏi anh là người ở đâu, anh trả lời, mình đến từ Vũ Hán. Tôi nói: nghe mọi người bảo là ở Vũ Hán, mùa hè rất nóng, mùa đông thì rất lạnh. Anh đã kể cho tôi nghe một số tình hình ở Vũ Hán. Khi đang nói chuyện, anh chỉ cho tôi người vừa đi qua chính là giám đốc. Tôi hỏi liệu anh có thể đưa tôi đến gặp giám đốc không, anh vui vẻ nhận lời và còn nói tốt cho tôi trước mặt giám đốc. Giám đốc tưởng tôi là người quen của nhân viên trong công ty nên nhanh chóng giao cho tôi đơn đặt hàng đó.

Khi nắm rõ phương pháp dẫn dắt trong giao tiếp, phải thường xuyên đi bắt chuyện với người khác.

Trước kia, mỗi khi mua bán cổ phiếu đều phải xếp hàng quả là rất phiền hà nên không tránh khỏi có những lúc muốn chen lên người khác cho xong. Nhưng trực tiếp chen ngang chẳng lẽ người ta chịu nhường? Vậy phải làm sao? Lúc này, việc trò chuyện rất có lợi.

Có lần, tôi dậy từ tinh mơ để mua cổ phiếu, vất vả khổ sở để được xếp ở phía trên. Lúc đó, có một người ung dung đi tới, hỏi tôi giá thu mua vào của thị trường cổ phiếu hôm qua là bao nhiêu, so với bây giờ tăng giảm như thế nào… với vẻ rất chân thành. Khi tôi vui vẻ nói với ông ta cách đánh giá của mình, ông ta nói: “Thưa ông, tôi còn có việc bận, ông có thể để tôi xếp chen phía trước được không?”. Nghe vậy tôi lập tức phát hiện mình bị mắc lừa nhưng chẳng có cách nào từ chối.

Đây quả là một phương pháp hết sức khéo léo, từ đó về sau tôi cũng thường xuyên áp dụng. Ví dụ, mỗi lần từ nội địa đến Thâm Quyến đều phải đi qua Quảng Châu, do thời gian gấp gáp nên việc xếp hàng mua vé tàu quả là một việc hết sức đau đầu. Tôi thường quan sát những người xếp hàng phía trước, khi thấy một người phù hợp liền từ từ đi tới “Ông đi đâu thế?”. “Đi Thâm Quyến”. “A, tôi cũng là người Thâm Quyến đây, ông làm việc ở cơ quan nào?”.… Cuộc trò chuyện bắt đầu như thế, đợi đến lúc thân mật hơn liền nhờ anh ta mua vé giúp tôi và thường là được như mong muốn. Rất nhiều việc khác cũng vậy, nếu bạn muốn một người xa lạ giúp mình, bạn có thể bắt đầu bằng việc trò chuyện. Chỉ cần qua những cuộc nói chuyện, người ta đã có thể có cảm tình với nhau.