← Quay lại trang sách

Chương 2 Như rắn hoa

Gần đây dù ở quê cũng ít người canh linh cữu thâu đêm, phần lớn chỉ đến 9, 10 giờ, muộn lắm là 11 giờ kết thúc. Lễ canh linh cữu tại dinh thự chi chính Kito cũng kết thúc lúc 10 giờ, nhưng đến tận lúc ấy vẫn không thấy tăm hơi Hanae, mọi người càng lúc càng lo lắng.

"Bà Katsu, bà giúp ba cô ấy thay quần áo à? Lúc ấy Hanae vẫn ở nhà đúng không?" Trưởng làng lo âu ra mặt.

"Dĩ nhiên rồi, Hanae thay đồ trước tiên, sau đó tôi mới giúp Tsukiyo và Yukie thay. Đúng không nào?"

Tsukiyo và Yukie gật đầu. hai người không ngồi yên được lấy một giây, khi phất tay áo, lúc sửa trâm cài, còn liên tục huých nhau rúc rích, nghe bà Katsu hỏi, họ còn ngẩng lên gật gật đầu rồi lại cúi xuống cười khúc khích.

"Cô Tsukiyo, cô Yukie, hai cô có biết sau đó cô Hanae đi đâu không?" Sư thầy nhíu mày khó chịu.

"Tôi á, làm sao biết được. Con bé ấy cứ chạy lăng xăng khắp nơi, rõ ghét!"

"Đúng đấy, nó phiền chết đi được."

"Bà Katsu, bấy giờ là lúc nào thế?"

"Ừm, khoảng chập tối." Bà Katsu thận trọng nghiêng đầu nghĩ ngợi, "Phải rồi, lúc tôi giúp Hanae thay dồ, Sanae đang ở phòng bên bật đài. Vì vẫn đang phát thời sự, nên hình như Sanae tắt ngay đi."

"Tức là khoảng 6 giờ 15 nhỉ?" Kindaichi xen vào.

"Lúc đó Hanae vẫn ở cạnh các vị chứ?" Trưởng làng càng thêm sốt ruột.

"Ừm… hình như thế." Bà Katsu ngập ngừng.

"Cô Sanae, cô có nhớ không?"

"Tôi ư?" Sanae vận váy đen, áo nhạt màu, trái hẳn với Tsukiyo và Yukie. Cặp mắt to tròn của cô mở lớn, gương mặt bầu bĩnh hơi nghiêng, khi ngước lên, hàng mi dài đến kinh người, mái tóc xoăn tự nhiên buông xõa xuống vai phơ phất, khả ái khôn xiết. "Tôi cũng không nhớ rõ lắm, hình như bà giúp họ thay đồ trong phòng kia kìa, Hanae cũng có mặt, sau đó tôi muốn nghe đài, bèn đến phòng ăn bật đài lên, thấy mới đến bản tin Lao động nên tôi lại tắt đi. Lúc quay lại… Đúng rồi, lúc tôi quay lại thì không thấy Hanae đâu nữa."

Tức là Hanae biến mất vào khoảng 6 giờ 15 phút. Giờ đã 10 rưỡi, chẳng trách mọi người lo lắng.

"Tóm lại cứ ngồi đây bàn bạc cũng vô ích, sao không thử tìm xem có manh mối gì chăng?"

Takezo đề xuất. bấy giờ Kindaichi mới để ý, từ lúc mọi người bắt đầu nháo nhác, dường như y cũng lo lắng không yên.

"Anh Takezo có manh mối gì ư?"

"Không, tôi không có ý đó. Nói không chừng chi thứ đằng kia…"

Tất cả bàng hoàng nhìn nhau. Bác sĩ Murase nãy giờ vẫn gật gù thình lình la lên bằng giọng khàn khàn khiến người ta giật thót, "Lúc chập tối, gã trai lơ chi thứ có đến chùa."

"Hả? Ối chao, thật ư bác sĩ Murase? Này, bác sĩ Murase, bác sĩ Murase! Tỉnh dậy đi! Gã đó tới chùa thật à?"

Dù say khướt, bác sĩ Murase cũng chưa đến nỗi không biết trời trăng gì. Takezo vừa lay đầu gối, ông ta mở mắt đáp ngay, "Dĩ nhiên rồi, trên đường đến chùa tôi đã trông thấy. Tiếc rằng trời nhập nhoạng tối, nhìn không rõ lắm."

Bác sĩ Murase vừa quẹt nước miếng dính trên chòm râu dê vừa lắc lưa thân mình, trông vô cùng lôi thôi lếch thếch. Ông ta "ợ" một tiếng, phả ra toàn hơi rượu nồng nặc, hệt như cá voi phun nước rồi nằm phịch xuống ngủ khò, mặc cho áo khoác và quần nhăm nhúm cả lại.

"Chậc, sao lại say đến nỗi này?"

"Ông ấy có cái tật đó, chẳng biết làm thế nào. Nhưng việc của Hanae không thể bỏ qua được, thưa ông trưởng làng."

"Bà Katsu, hôm nay cô Hanae có hẹn với gã Ukai kia không?" Trưởng làng cau mày, sầm mặt hỏi.

"Ừm, việc đó tôi… Tsukiyo, Yukie, có biết không?"

"Con không biết! Anh Ukai với Hanae á? Vớ vẩn! Làm gì có chuyện đó! Phải không Yukie?" Tsukiyo khinh khỉnh đáp, vẻ như muốn nói, hỏi gì mà ngu thế.

"Em cũng không biết. Hanae lúc nào chả nói dối, có khi giờ nó đang trốn vào xó nào ngủ lăn lóc cũng nên." Yukie bĩu môi vẻ chán ghét.

"Bà Katsu, tìm kĩ trong nhà lần nữa xem."

Bà Katsu, tên chính xác là Katsuno, nhưng mọi người chẳng ai buồn gọi như vậy. Nhìn kĩ có thể đoán được năm xưa bà ta xinh đẹp vô cùng, tiếc rằng giờ đã trở nên phờ phạc, mắt lúc nào cũng toét nhoèn, chớp lia chớp lịa, hệt như con chuột cống. E rằng sống chung với cụ Kaemon dẻo dai cường tráng suốt mười mấy năm, tất cả nhựa sống sinh lý và tâm lý của bà ta đã bị vắt kiệt. Thấy bà đứng dậy, Sanae liền nói, "Con cũng đi tìm." Đoạn đứng dậy theo bà ra ngoài.

"Nếu không thấy ở nhà, chúng ta đành tới chỗ chi thứ tìm vậy. Anh Takezo, phiền anh đến đằng ấy một chuyến được không?"

"Ừm… đi thì được, nhưng tôi hơi…"

"Anh thấy khó chịu trong người à?"

"Không, hiềm nỗi bà chủ bên ấy ghê gớm lắm."

"Vậy phiền chú Ryotaku đi cùng anh ấy được không? Anh Takezo có chú Ryotaku cùng đi, anh hết ngại rồi chứ?"

"Vâng, nếu có chú tiểu đi cùng…"

"Tôi vào làng tìm xem." Trưởng làng nói, "Giá bác sĩ Murase tỉnh táo thì tốt quá, say khướt thế này chẳng nhờ cậy gì được cả."

Đúng lúc ấy, có tiếng Sanae thét lên ở sân sau, mọi người nhấp nhổm đứng dậy, nhưng liền đó nghe tiếng chân giẫm thình thịch xuống sàn gỗ cùng tiếng dã thú gầm rú, tất cả lại ngồi xuống.

"Hôm nay người bệnh lên cơn dữ quá." Sư thầy lẩm bẩm.

"Đúng thế, từ sáng ông ta đã bực bội cáu kỉnh rồi."

"Chúng tôi vừa đến gần, ông ta liền nhe răng gầm gừ như khỉ, đúng là đồ điên!"

Bấy giờ Kindaichi mới hiểu đó là tiếng gào thét khi phát bệnh của ông Yosamatsu đã bị nhốt nhiều năm vì điên loạn, như bác Oshichi từng kể. Nghe tiếng tru như sói cùng tiếng lắc song cửa lạch cạch liên hồi, Kindaichi không khỏi sởn tóc gáy. Đồng thời anh cũng cảm nhận được bóng đen đề nặng lên gia đình này. Chẳng bao lâu sau, bà Katsu quay lại, thêm ít phút nữa Sanae cũng trở về. mặt cô tái nhợt, cặp mắt tròn to mở trừng trừng, vẻ khiếp đảm.

"Cô Sanae, hình như người bệnh không được khỏe thì phải?"

"Dạ? Vâng, gần đây bác ấy hay cáu gắt. Bà Katsu, Hanae đâu rồi?"

Giọng Sanae nhẹ như tơ, gương mặt tái nhợt và cặp mắt thấn thần trông bất thường. Tìm khắp nơi không thấy Hanae, mọi người càng lúc càng xôn xao lo lắng.

"Vậy phiền ông trưởng làng vào làng tìm vậy. Anh Takezo và Ryotaku đến chỗ chi thứ tìm anh chàng Ukai kia hỏi xem có thấy cô Hanae không. Tôi sẽ về chùa xem thử, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không ở chùa đâu."

"Thưa trụ trì, tôi có giúp được gì không?" Kindaichi chen vào.

"Cậu đi cùng tôi nhé. À, thôi…" Ánh mắt sư thầy dừng ở bác sĩ Murase, "Xin lỗi, phiền cậu đưa bác sĩ Murase về nhà. Ông ấy say mèm, đi một mình nguy hiểm lắm."

"Tôi hiểu."

Phân công xong xuôi, mọi người lũ lượt đứng lên thì đã 11 giờ. Bên ngoài gió thổi lồng lộng, trời vần vũ mây đen. Ra khỏi cửa, trưởng làng chào mọi người rồi một mình xuống núi, còn năm người kia đi lên, nhưng vừa lên dốc, Kindaichi lại phải tách ra, vì nhà bác sĩ rẽ về bên trái.

"Phiền anh vậy, thật ngại quá, anh cũng là khách thế mà…" Takezo nãy giờ vẫn dìu bác sĩ Murase, giờ giao ông ta cho Kindaichi, "Cẩn thận kẻo ngã đấy."

"Không sao đâu mà."

Nhà bác sĩ còn cách chừng hai ngã rẽ nữa, ông ta đã say khướt, nhưng vẫn chưa đến nỗi không biết trời trăng gì. Tuy loạng choạng, song ông vẫn cố tự đi, nên Kindaichi không phải cõng. Ban đêm đường sá tối mịt, anh cứ nơm nớp sợ lỡ sảy tay làm rơi đèn lồng, sẽ ngã xuống vực. Tay phải anh xách đèn, tay trái dìu người, thỉnh thoảng lại bị gió to táp vào mặt, chật vật đi ngược chiều gió mãi, cuồi cùng cũng đến nhà ông bác sĩ.

"Ô, là ông chủ nhà tôi… Ai chà!"

Sau khi vợ qua đời, bác sĩ Murase không tục huyền, chỉ sống cùng bà quản gia. Thái độ khoa trương của bà ta khiến Kindaichi giật bắn mình, vội nói vài câu khách sáo qua loa rồi cáo từ. gió càng lúc càng mạnh, một mình anh đi giữa đường, bên tai chỉ nghe tiếng ù ù không ngớt, bầu trời tối đen như vảy mực, cuối cùng anh đành chạy chầm chậm, như bị gió đuổi sau lưng.

Liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ? Không, nhất định đã xảy ra chuyện rồi. ngoài trời tối mịt, gió lồng lộng, đêm lại khuya, một cô gái nhỏ như Hanae sao còn có thể lang thang bên ngoài cơ chứ. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, không, nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

Kindaichi thấy bất an khôn xiết. Chẳng bao lâu sau, anh đến giao lộ khi nãy từ biệt mọi người rồi đi tiếp về phía Đông, thấy bên đường có ánh đèn lồng leo lét, dường như Takezo và chú tiểu đang đi về hường này.

Lát sau Kindaichi đi đến chỗ rẽ vào con đường ruột dê ngoằn ngoèo, đợi người từ đằng kia đi lại, quả nhiên là Takezo và chú tiểu.

"Thế nào? Có tin gì không?"

"Không, họ bảo là không biết."

"Ukai có ở đó không?"

"Hừm, họ bảo gã đi ngủ rồi. tôi vốn định nhờ họ gọi gã đến hỏi chuyện, nhưng họ gắt gỏng quá…"

"Bà chủ có ra mặt không?"

"Không, chỉ có cô hầu… Nhà đó đúng là khó dây." Takezo cười gượng.

Shiho từng đứng ra lôi kéo nhà triều giỏi nhất là Takezo về làm cho mình, song nghe bác thợ cạo kể, để giữ trọn nghĩa với chi chính, Takezo đã thẳng thừng từ chối, chẳng buồn nể mặt vợ chồng ông Gihee.

"Anh Takezo, tiếp theo nên làm gì đây?"

"Ừm… đã đến nước này tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. chi chính giờ chỉ toàn đàn bà con gái… Đáng thương nhất là cô Sanae." Takezo than thở, rồi lại run lên vì lo lắng.

"Ây, sư thầy ở bên kia cũng sắp quay lại rồi."

Chú tiểu nãy giờ vẫn im lặng cầm đèn nghe hai người trò chuyện đột ngột lên tiếng. Quả nhiên, trên con đường khúc khuỷu tối mịt, một ngọn đèn lồng lập lòe lơ lửng giữa không trung đang lững lờ trôi đến. Takezo ngước nhìn, rồi bỗng quả quyết nói, "Ta tìm trụ trì bàn bạc thử xem. Tôi thực không biết nên làm sao mới phải nữa."

"Được, ta cùng đi thôi."

Ba người sánh vai bước lên con đường ruột dê, người cầm đèn đằng trước dường như cũng để ý thấy họ, bèn giơ đèn lên vẫy vẫy, Kindaichi cũng giơ đèn vẫy lại, nào ngờ người kia thong thả đi thẳng. Chẳng biết ai khơi mào, ba người bắt đầu guồng chân đuổi theo. Gió lồng lộng từ biển thổi vào, lay rặng thông xào xạc, lúc chạy về phía Tây, gió rát mặt đến nỗi gần như không ngẩng nổi đầu lên.

Một ngã rẽ, hai ngã rẽ, ba ngã rẽ. Ngọn đèn phía trước cứ thoắt ẩn thoắt hiện. lúc ba người chạy ngang qua miếu Thổ địa, ngọn đèn đằng trước đã hướng lên thềm đá. Trụ trì Ryozen đã có tuổi, leo thang chắc là mệt lắm. ngọn đèn chập chờn theo nhịp bước chân, khi ba người chạy đến dưới thềm đá, nó bỗng dưng tắt ngấm, nhưng họ vừa bước lên thềm, nó lại xuất hiện ở bật đá trên cùng.

"Ryotaku! Ryotaku!" Là giọng sư thầy, có vẻ hoảng hốt.

"Dạ!" Ryotaku bên dưới vội thưa, song sư thầy chẳng nói chẳng rằng, quay người đi thẳng vào chùa.

"Sao thế nhỉ? Hình như ông ấy đang hốt hoảng."

Kindaichi bỗng thấy vô cùng lo lắng, lẳng lặng chạy vượt lên trên. Hai người kia cũng im lặng chạy theo. Sư thầy lại ló ra trên bậc thềm trên cùng, vừa vẫy đèn lồng vừa gọi, "Ryotaku! Ryotaku!" Giọng ông còn hoảng hơn trước, không chỉ the thé mà còn run run.

"Dạ! Con đây! Thầy có việc gì thế?"

"Cậu Kindaichi có đó không?"

"Có ạ! Anh Kindaichi và anh Takezo đều đang ở đây!"

"Hả? Anh Takezo à? Anh Takezo, mau lên! Không hay rồi!"

Sư thầy hớt hải chạy vào cổng chùa. Ba người bên dưới nhìn nhau rồi hối hả chạy lên, Kindaichi về chùa đầu tiên, thấy ngọn đèn lồng cứ quanh quẩn trước trai phòng.

"Bạch thầy, có việc gì thế?"

"Cậu Kindaichi, xem này!" Sư thầy run run nói, giơ cao ngọn đèn lên.

Ryotaku và Takezo ập đến, vừa chứng kiến cảnh tượng nọ liền thét lớn, người run bần bật. Kindaichi tuy không la lên nhưng cũng kinh hoàng không kém họ, đứng đờ ra như thấy sét đánh giữa trời quang.

Trước hành lang nối liền chính điện với trai phòng có một cội mai già là niềm tự hào của chùa. Đương giữa mùa thu, dĩ nhiên cội mai chưa trổ hoa, thậm chí lá cũng úa tàn, Nhưng trên cành cây vươn về phía Nam lủng lẳng một thứ vô cùng đáng sợ.

Đó là Hanae. Hai đầu gối bị trói nghiến lại bằng obi, phần thừa của obi thì vắt lên cành mai như một con rắn hoa tuyệt đẹp, thắt lại thành nút. Nói cách khác, trông Hanae như con rắn hoa xảo quyệt treo ngược trên cành mai. Cặp mắt cô mở trừng trừng, lấp loáng phản chiếu ánh đèn, hắt ra vẻ quái dị nhìn chằm chằm vào mọi người, như cười cợt vẻ kinh hoàng của họ.

Cơn gió lạnh từ biển thình lình thổi vào, xao xác lùa qua cánh rừng bao bọc quanh chùa Senko. Đâu đó chợt ré lên một tiếng chim kêu như xé toạc nỗi kinh hoàng của đêm đen. Thi thể treo ngược của Hanae lắc lư trong gió, lọn tóc xõa tung như rắn đen trườn trên mặt đất. Sư thầy lập cập móc tràng hạt trong ngực áo ra lần.

"Nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật..."

Vừa xuýt xoa sợ hãi, ông ta còn vừa lầm bầm điều gì chẳng rõ. Cảnh tượng ấy đã khắc sâu trong lòng Kindaichi rất lâu về sau. Anh nghe rõ mồn một câu, “Tuy là người điên, nhưng cũng chẳng biết làm sao được...”

"Tuy là người điên, nhưng cũng chẳng biết làm sao được.."

Câu này có ý gì? Lẽ nào sư thầy đã biết hung thủ là ai? Kindaichi choáng váng quan sát nét mặt nhà sư, nhưng ông ta chỉ lặng lẽ lần tràng hạt. Takezo và Ryotaku khiếp đảm nhìn chằm chằm vào con rắn hoa treo ngược rùng rợn nọ. Gió dường như mạnh thêm, rít gào lùa qua rừng thông đỏ quanh chùa. Mái tóc xõa dài của Hanae lại sột soạt cuộn lên dưới đất như rắn. Kindaichi dần dần định thần, đồng thời ý thức nghề nghiệp - không, có lẽ gọi là bản năng sục sạo bẩm sinh thì chính xác hơn - cũng thức dậy. Kindaichi treo cây đèn lồng lên, lần lượt kiểm tra kĩ vị trí thi thể, cách buộc obi lên cành mai, sau đó quay sang hỏi Takezo.

"Xin lỗi, anh có thể đi gọi bác sĩ Murase tới đây giùm tôi không? Chắc ông ấy cũng tỉnh rượu rồi đấy."

"Hå?" Takezo dụi dụi mắt như vừa sực tỉnh, quay qua gọi sư thầy, "Thưa thầy!"

Song thái độ sư Ryozen vô cùng kì lạ, tuy đứng diện với trai phòng, nhưng dường như không hề nghe thấy tiếng gọi, ánh mắt cứ đờ ra.

"Thưa thầy! Thầy ơi!" Takezo gọi mấy tiếng, chợt nghe "keng", sư Ryozen đã tuột tay đánh rơi pháp khí bằng sắt xuống đất.

"Có... có chuyện gì thế? Takezo..." Nhà sư hốt hoảng nhặt pháp khí lên, giọng vẫn hơi run rẩy.

"Anh Kindaichi vừa bảo tôi đi mời bác sĩ Murase."

"Ờ, ừm, thế à, phiền anh quá. Đành nhờ anh đi một chuyến vậy."

Nhà sư căng thẳng nuốt nước bọt, rồi lại lầm bầm niệm, nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật...

"Vậy..." Takezo vừa đưa mắt dò ý nhà sư, vừa hỏi, "Đằng chi chính phải tính sao đây? Có nên báo cho họ không ạ?"

"Chi chính à... Ừ nhỉ, vậy phiền anh tiện đường ghé qua chi chính, báo với họ là đã tìm thấy Hanae rồi. Đừng nói là Hanae bị giết vội. Cậu Kindaichi?"

"Dạ?" Kindaichi cũng nhìn nhà sư vẻ thăm dò.

"Hanae bị giết ư?"

"Chắc vậy. Tôi thấy không giống tự sát.” Kindaichi bất giác buồn cười, nhưng vội nén lại không lộ ra mặt. Để chữa ngượng, anh đành gãi đầu sồn sột.

"À, ừm, vậy anh Takezo khoan kể với chi chính, nhà toàn đàn bà con gái, chắc sẽ sợ chết khiếp mất.”

"Thầy nói phải lắm, tôi đi trước đây."

“Ấy, chờ đã. Tiện thể anh báo luôn với trưởng làng, mời ông ấy đến đây. Phải rồi, cậu Kindaichi, có nên báo cho cảnh sát không?"

"Nhưng anh Shimizu đang đi vằng."

“Đi vắng rồi à?"

"Vâng, cảnh sát Kasaoka gửi thông báo triệu tập, hồi chiều anh ta đáp cano đi rồi. Mà anh Takezo này..."

"Da?"

"Để cho cẩn thận, phiền anh tới văn phòng cảnh sát xem, nếu anh Shimizu đã về thì mời anh ấy tới đây."

"Vâng, tôi hiểu. Tôi đi đây."

Gió càng lúc càng lớn, rừng thông đỏ trong núi xào xạc nghe rợn cả người. Takezo dang hai tay guồng chân chạy thắng như Yajirobe[1] chạy trốn suốt đêm, tay áo in gia huy bay phần phật. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa to như hạt đậu thình lình trút xuống, hẳn là gió đưa mưa tới.

"Chết tiệt!" Kindaichi ngước nhìn bầu không tăm tối, giận dữ buột miệng.

"Sao thế, cậu Kindaichi?"

"Trận mưa này..."

"Mưa hả? À, ừ, mưa to quá. Trời đổ mưa rồi… tính sao đây?"

"Mong rằng không mưa đến sáng, bằng không dấu giày sẽ bị xóa hết mất."

"Dấu giày ư?" Nhà sư sực nhớ ra điều gì, vội nói, "Tôi quên khuấy đi mất! Cậu Kindaichi, mời cậu lại đây xem."

"Ô? Gì đấy ạ?"

"Có thứ này mời cậu xem qua, Ryotaku, con cũng qua đây đi."

"Bạch thầy, thi thể... cứ để mặc thế này sao?" Ryotaku nãy giờ vẫn im lìm như đá rụt rè lên tiếng.

"À, đúng nhỉ, cậu Kindaichi, phải làm thế nào đây? Gỡ xuống được không?"

"Ừm... cứ giữ nguyên trạng thêm một lát đi. Biết đâu anh Shimizu về rồi đấy.".

"Chậc, cũng phải nhỉ, Ryotaku, cứ để nguyên đó đi. Con cũng qua đây xem xem."

Ba người rời khỏi cội mai rùng rợn nọ đi đến tiền sảnh, mưa càng nặng hạt hơn, như hàng vạn mũi tên ràn rạt bắn ra.

"Chết tiệt!" Kindaichi hậm hực nhìn trời.

"Ừm, hừm, trận mưa vô duyên quá," sư Ryozen rảo bước đi đến tiền sảnh. “Khi nãy tôi về chùa trước mọi người, đang định vào đây thì thấy cửa đã khóa trái. Sau đó... Mời cậu qua bên này, nhớ cẩn thận dưới chân.

Men theo mái hiên vòng ra bên cạnh, sẽ thấy cửa hậu nhà bếp ở gần mặt sau tiền sảnh đang mở hé, bên trong tối om

"Cửa tiền sảnh bị khóa, nên tôi vòng ra bên này, kết quả… cậu xem!" Nhà sư giơ đèn lồng lên soi.

"Có gì bất thường ư?"

"Khóa bị bẻ gãy kìa."

Kindaichi và Ryotaku hít mạnh, chiếc khóa gãy vẫn móc vào khoen.

"Ryotaku, cửa này là con khóa đấy à? Lẽ nào lúc ấy đã…"

"Bạch thầy, không phải đâu. Rõ ràng con đã khép cửa cẩn thận, còn bấm khóa rồi mà."

"Vậy ai đã mở cửa, thưa thầy?"

"Tôi đấy. Tôi đương định mở khóa, nào ngờ vừa móc chìa ra đã thấy ổ khóa bị bẻ gãy, giật thót mình, vội mở cửa xem thử, kết quả là… Cậu nhìn này!"

Trụ trì ghé ngọn đèn lồng vào khe cửa mở hé, Kindaichi tức thì trông thấy nền đất cạnh cửa chi chít dấu giày lấm bùn to tướng.

"Bạch thầy, trộm, trộm ư?" Ryotaku lại hít sâu một hơi.

"Chắc thế. Con xem, dấu giày còn mới tinh. Ta vừa thấy đã giật bắn mình…"

"Thế nên thầy chạy đi gọi chúng tôi ngay."

"Vâng, tôi chạy đi gọi ngay, nhưng cứ thấy có gì đó quai quái. Bèn giơ đèn soi về đằng kia. Nào ngờ lại thấy…" Sư thầy phải lấy hơi mới nói tiếp được, "Thi thể cô Hanae!"

"Thầy đã vào trong chưa?"

"Dĩ nhiên tôi chưa kịp vào."

"Vậy giờ chúng ta vào xem sao."

"Vâng, Ryotaku con vào trước thắp đèn đi."

"Bạch thầy…"

"Hả? Sao thế? Ryotaku? Ha ha, con run đấy à? Đúng là chết nhát!"

"Bạch thầy, chưa chừng kẻ trộm còn ở bên trong đấy."

"Yên tâm đi, con xem, dấu chân đi vào rồi lại trở ra đây này. Thôi được, để ta vào trước cho."

"Thôi ạ, để con vào." Ryotaku bước vào thắp đèn, thình lình la lên thất thanh.

"Sao thế, Ryotaku?"

"Bạch thầy, kẻ trộm không cởi giày đã trèo lên rồi. Thầy xem, dấu giày chi chít khắp nơi kìa."

"Hừ, thật chẳng ra sao, con xem có mất mát gì không?"

"Con đang kiểm tra ạ."

"Thầy cho tôi mượn đèn lồng một lát."

Cây đèn lồng Kindaichi cầm đã bị Takezo lấy đi, anh đón lấy ngọn đèn từ tay sư Ryozen, ra kiểm tra cửa hậu nhà bếp. Nơi đó gần như tiếp giáp với vách đá nên cả ngày không có ánh mặt trời, nền đất vừa nhão vừa ướt.

Trên nền đất ẩm ướt nhão nhoét in đầy dấu giày to cộ. Dựa vào kinh nghiệm, Kindaichi đoán đây là giày lính, đi từ ngoài vào rồi lại trở ra, nhưng đến nền đất cứng ngoài sân thì đã be bét nhiều lớp khó mà nhận rõ, lại thêm trận mưa xối xả...

“Chết tiệt!" Kindaichi trừng trừng nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, hậm hực rủa. Khi vòng lại cửa hậu nhà bếp, anh không thấy thầy trò nhà sư đâu cả, vội gọi to, "Thầy ơi! Chú tiểu ơi!"

"Chúng tôi ở đây!”

Tiếng Ryotaku vang lên từ phía phòng trụ trì. Kindaichi xách đèn chạy đến, thấy Ryotaku đang mở tủ âm tường kiểm tra.

"Có mất mát gì không?"

"Đến giờ thì chưa thấy gì."

"Sư thầy đâu rồi chú?"

"Thầy đang kiểm tra bên chính điện.”

Str Ryozen gọi vống từ chính điện sang, "Ryotaku, con lại đây soi đèn giúp ta với." May sao Kindaichi chưa thối thất đèn lồng, vội cầm đèn chạy đến. Ở đây bật đèn điện sáng choang, cửa che mưa phía Nam mở toang, sư thầy đang gập người trên lan can nhìn xuống bậc thềm bên dưới.

"Bạch thầy, có gì bất thường ư?"

"Vâng, phiền cậu cho tôi mượn ngọn đèn soi với.” Sư Ryozen đón lấy cây đèn giơ lên, thấy cạnh hòm tiền công đức vương vãi hai ba đót thuốc và năm sáu que diêm đã quẹt.

"Ryotaku, con đã quét chỗ này chưa?"

"Sáng nào con cũng quét mà, với cả khách dâng hương không hút thuốc ở đây đâu."

"Vậy là tên trộm rồi, trước khi lẻn xuống bếp hắn đã ngồi trên cầu thang hút thuốc."

May mà mái hiên khá rộng, đót thuốc và diêm chưa bị mưa tạt ướt. Kindaichi lấy giấy xi măng ra gói đót thuốc và diêm lại, rồi hào hứng quay sang nhà sư, "Thầy xem, mấy đót thuốc này là manh mối quan trọng đấy. Đây thuốc sợi vấn tay, hơn nữa còn vấn bằng giấy từ điển."

"Ừm, là từ điển tiếng Anh phải không?"

"Đúng rồi, từ điển Anh - Nhật bỏ túi, rất hợp vấn thuốc hút. Thưa thầy, trên đảo có ai có từ điển tiếng Anh không?"

"Chắc chỉ có người chi chính thôi. Cậu Chima và Hitoshi bên ấy đều đi học, hån phải có từ điển tiếng Anh."

"Nhưng chi chính có ai hút thuốc không?"

Không ngờ sư thầy hít sâu một hơi, mở to mắt, nắm chặt lấy lan can, bàn tay thô tháp run bần bật.

"Thầy, thầy làm, làm sao thế?" Thấy nhà sư đột ngột thở dốc, Kindaichi sợ đến líu cả lưỡi.

"À, ừm, tôi không sao đâu, chỉ là, đột, đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ ngu, ngu ngốc..."

"Thầy, thầy làm sao the? Bên chi chính có, có ai hút thuốc ư?"

"Ừm, có lần tôi từng bắt gặp cô Sanae đang vấn thuốc. Giờ nghĩ lại quả thật cô ấy dùng loại giấy có chữ như thế này, lúc ấy tôi đã hỏi cô ấy vấn cho ai hút, cô ấy trả lời...”

"Cô ấy trả lời thế nào?"

"Sanae nói là cho bác...”

Kindaichi ngạt thở, bàn tay cầm giấy xi măng cũng run bắn, “Bạch, bạch thầy, người bác mà cô Sanae nói có phải kẻ đang bị giam.."

"Đúng thế, là ông ta, tôi nhớ mình còn dặn Sanae rång, cho người thần kinh không bình thường hút thuốc cũng không sao, nhưng đừng đưa diêm cho ông ấy. Cô ấy vâng dạ, nói là sẽ cẩn thận..."

Kế tới đây, bỗng nghe thấy tiếng chuột chạy sột soạt trên trần nhà, thầy trò nhà sư và Kindaichi giật nảy mình. Gió mỗi lúc một lớn, mưa tạt vào xối xả làm ướt sũng thi thể Hanae, nước mưa đổ xuống như thác từ đầu ngọn tóc đen buông xõa dưới đất, nặng trịch vì thấm nước. Chú tiểu run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh vào nhau cồm cộp, lẩm bẩm niệm, "Nam mô..."

" Ý thầy là kẻ tối nay tới đây chính là gia chủ chi chính đang bị nhốt ư?"

"H… hâm à! Tôi đâu có nói vậy! Tại cậu hỏi đến thuốc lá nên mới..."

Kindaichi nghiêm trang nhìn thång vào mất nhà sư, "Nhưng vừa rồi quả thật thầy đã nói một câu lạ."

"Tôi ư...? Lúc nào cơ?"

"Lúc mới phát hiện thi thể Hanae ấy."

"Lúc mới phát hiện thi thể Hanae ư? Tôi đã nói gì?"

"Tuy không rõ lắm, nhưng đại loại thế này, “Tuy là người điên, nhưng cũng chẳng biết làm sao được...”.

"Tôi nói thể à?"

"Vâng, rõ ràng thầy đã nói mà, bấy giờ tôi còn lấy làm lạ, bụng bảo dạ, người điên tức là gia chủ chi chính Kito à? Ông ta đã làm gì thế nhỉ? Lẽ nào thầy cho rằng việc này có liên quan đến gia chủ chi chính?"

"Tuy là người điên, nhưng cũng chẳng biết làm sao được? Tôi đã nói câu đó à? Tuy là người điên, nhưng cũng chẳng biết làm sao được... Tuy là người điên, nhưng cũng chẳng biết làm sao được...”

Bỗng nhiên sư Ryozen trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Kindaichi, bờ vai và khóe miệng giần giật liên hồi. Rồi thình linh ông giơ đôi tay to bè lên ôm mặt, loạng choạng lùi liền mấy bước.

"Thưa thầy!" Kindaichi cuống lên, "Có phải... có phải thầy đã nghĩ ra chuyện gì không?"

Nhà sư vẫn mặt lặng thinh, chỉ thấy đôi vai run bần bật. Lát sau ông buông tay ra, né tránh ánh mắt Kindaichi, tựa như cái nhìn của anh làm ông chói mắt, khẽ gọi, "Cậu Kindaichi..."

"Dạ?"

"Cậu lầm rồi, có lẽ tôi nói vậy thật, nhưng không liên quan gì đến gia chủ chi chính đâu."

"Nhưng... Nhưng mà... bạch thầy, nếu không thì câu đó có ý gì? Người điên chỉ ai vậy?"

"Cậu Kindaichi, chuyện đó tôi không thể tiết lộ được. Nó... nó quá kinh khủng.” Nói đoạn, sư Ryozen lại run lẩy bẩy. Không lâu sau, ông thở hắt ra, thốt lên một câu thều thào như vừa bị rút hết sức lực, "Cậu Kindaichi à, trên đời có những việc đáng sợ đến mức cậu không tưởng tượng nổi đâu. Thật đấy, vượt ngoài sức tưởng tượng của con người. Kẻ điên... Không sai, là hành vi của kẻ điên, có điều tôi chưa thể tiết lộ được, có lẽ về sau sẽ có cơ hội nói rõ, nhưng giờ thì chưa. Cậu đừng hỏi gì tôi cả được không? Có hỏi cũng vô dụng... ôi!”

Sư Ryozen vươn người ra ngoài lan can, "Hình như bác sĩ Murase đến rồi, tôi thấy ánh đèn lồng đi về phía này. Đi thôi, còn chút thời gian, tới trai phòng kiểm tra xem."

Như lúc trước đã nói, nối giữa trai phòng và chính điện là một hành lang. Trai phòng rộng chừng ba gian, dài sáu gian, là một gian phòng dài hẹp. Mở cửa sổ gỗ cuối hành lang, có thể thấy giữa phòng có một lối đi chạy dọc, hai bên trải hai hàng chiếu tatami. Nghe nói lúc tĩnh tọa, mỗi người sẽ ngồi trên một chiếu. Mỗi bên mười chiếu, nhưng có một lối đi chay ngang qua hàng chiếu thứ năm. Tại chỗ giao cắt giữa hai lối đi ngang dọc, tức là chính giữa trai phòng, đặt một pho tượng Phật. Từ núi Iozen[2] có thể đoán được pho tượng chính là Dược Sư Như Lai. Mé trái lối đi chạy ngang là cửa ra vào. Bên ngoài là sân, nơi có cội mai già đáng sợ, hai bên cửa ra có một hàng cửa sổ vuông chạy dài.

Sư Ryozen soi đèn lồng kiểm tra kĩ trai phòng, tiện thể kiểm tra cả cửa ra vào, thấy vẫn đóng cửa cài then chắc chắn.

"Hừm, hình như không có gì lạ cả. Ryotaku, bên phòng trụ trì có mất mát gì không con?”

"Bạch thầy, con chưa kiểm tra kī. Nhưng nhìn qua không thấy gì khác cả.”

"Hừ, tên trộm này lạ thật. Hay là chùa nghèo quá nên chẳng có gì để trộm. Đi thôi, bác sĩ Murase chắc đã đến nơi rồi, sang bên kia đợi ông ấy vậy.”

Kindaichi lặng thinh ngẫm nghĩ, lòng cứ thấp thỏm không yên về câu “chẳng biết làm sao" của nhà sư.

Tuy sư Ryozen đã giải thích, nhưng rõ ràng là lấp liếm. Kẻ điên nhất định chỉ gia chủ chi chính Yosamatsu. Có điều, dù là Yosamatsu hay ai, hung thủ cũng là một kẻ điên, nên mới gây ra những việc kì quái như thế. Nhưng nếu vậy thì câu nói lỡ miệng của sư thầy phải là "Vì là kẻ điên, nên cũng chẳng biết làm sao...", song theo Kindaichi nghe được lại là “Tuy là người điên, nhưng cũng chẳng biết làm sao được...”

Tại sao? Tại sao nhỉ?

Bác sĩ Murase và trưởng làng Araki đội mưa chạy đến. Takezo hình như đã về nhà thay áo, mặc đồ thường ngày in gia huy chạy tới. Ba người ướt như chuột lột, chòm râu dê của bác sĩ Murase rũ xuống, vừa đến cổng chùa, nhác thấy trụ trì, họ liền gọi, "Bạch thầy!"

Cơ mặt bác sĩ giần giật liên hồi, yết hầu lục cục trồi lên thụt xuống song mãi chẳng nói nên lời. Trưởng làng mím môi, im lặng nhìn nhà sư. Sự câm nín rùng rợn lảng vảng giữa ba người. Lát sau, sư thầy xoay mình nhường đường, “Hai vị vất vả rồi, mời qua bên này xem cô Hanae."

Xem ra hai người đã được Takezo kể sơ qua tình hình, nên nhà sư vừa nhường đường, họ lập tức chạy đến gốc mai. Bác sĩ hơi loạng choạng, song bước chân trưởng làng lại vững vàng. Sư Ryozen đang định theo sau thì Takezo gọi giật lại, "Bạch thầy!"

"A, Takezo, vất vả cho anh quá! Bên chi chính thế nào rồi?"

"Hai cô Tsukiyo và Yukie đã đi nghỉ, nhưng cô Sanae vẫn bồn chồn lo lắng…"

"Cô bé ấy thông minh nhanh nhẹn, chắc đã đoán ra."

"Có lẽ thế, Tôi kiên quyết không cho cô ấy tới, đã dặn bà Katsu chăm sóc rồi."

"Anh Takezo này, cảnh sát Shimizu đâu?" Kindaichi hỏi chen vào.

"Ầy, anh Shimizu vẫn chưa về."

"Vậy sao, vất vả cho anh quá."

Bác sĩ và trưởng làng đứng đờ ra dưới gốc mai. Dù là bác sĩ nhưng Murase vẫn run bần bật, trong khi trưởng làng thản nhiên nhìn chằm chằm thi thể. Khi sư thầy đi đến, trưởng làng lập tức quay ra hỏi, “Bạch thầy, chắc không thể để thi thể treo lủng lẳng ở đây mãi được? Hay là hạ cô ấy xuống đi."

"Cậu Kindaichi nói phải giữ nguyên hiện trường chờ cảnh sát tới, nên tôi mới đợi tới giờ. Nhưng chắc khó mà để như vậy đến sáng được, trưởng làng và bác sĩ chứng kiến cũng đủ rồi. Giờ ta hạ thi thể xuống nhé, cậu Kindaichi?"

"Chắc là được rồi ạ. Để tôi giúp một tay.

"Không, Takezo, anh hạ xuống đi."

"Vâng, tôi biết rồi, Ta chuyển thi thể đến đâu đây, thưa thầy?"

"Hừm... phiền anh đưa tới chính điện trước đã. Ryotaku, con vào chính điện trải sẵn chiếu cỏ ra đi."

Takezo và Kindaichi nhanh nhẹn hạ thi thể xuống, khiêng vào chính điện.

"Sau đây là đến nhiệm vụ của bác sĩ Murase. Phiền ông kiểm tra kĩ cho."

Quả là bác sĩ, khi thi thể được hạ từ cội mai xuống đặt nằm trên chiếu cỏ giữa chính điện, Murase đã thôi run rẩy, nhanh nhẹn bắt tay vào khám nghiệm.

"Bác sĩ Murase, nguyên nhân chết là gì vây?" Kindaichi hỏi.

"Bị thắt cổ chết. Cậu xem, cổ họng có vết vải dài siết chặt. Nhưng...” Ông bác sĩ hơi nâng thi thể lên quan sát rồi tiếp, “Trước khi bị siết chết, đầu cô ấy từng bị vật cứng đập vào, sau ót có vết rách lớn, tuy chảy ít máu, nhưng đủ làm nạn nhân bất tỉnh."

"Vậy là sau khi bị đánh ngất mới bị siết cổ chết phải không?" Kindaichi cẩn thận xác nhận lại lần nữa.

"Đúng thế, hung thủ," ông ta lại dùng cách nói cũ, "sau khi đánh ngất cô ấy vẫn chưa yên tâm, bèn siết cổ chết luôn. Hung khí thắt cổ nạn nhân là một chiếc khăn dài, tôi nghĩ là khăn mặt truyền thống."

"Thời gian tử vong thì sao?"

"Hừm, tình hình cụ thể phải kiểm tra kĩ mới biết được, nhưng đại khái đã chết khoảng năm sáu tiếng rồi. Giờ là mấy giờ?"

Kindaichi nhìn đồng hồ tay, đúng 12 rưỡi.

"Ừm... vậy là hôm nay... Không, là tối qua. Khoảng 6 rưỡi đến 7 rưỡi tối."

Hoàn toàn trùng khớp với suy luận của Kindaichi. Anh không khỏi thay đổi cách nhìn về ông bác sĩ râu dê.

Kindaichi không phải bác sĩ, nhưng cũng có kiến thức y học.

Nhờ Kubo Ginzo tài trợ học phí, anh đã sang Mỹ học tập một thời gian, có dạo còn công tác ở bệnh viện, đảm nhận công việc như y tá thực tập. Phần vì muốn báo đáp Kubo Ginzo, phần cũng dự định sẽ theo đuổi nghề thám tử, anh đã dốc sức học tập và làm việc, những mong thu lượm được chút kiến thức y học.

Ngoài những kinh nghiệm ấy, lại thêm nhiều năm vật lộn ngoài tiền tuyến, Kindaichi đã chứng kiến vô vàn cái chết, có người nổ banh xác mà chết, có kẻ bệnh nặng mà chết. Kẻ luôn chăm chú quan sát thi thể như anh đã hình thành trực giác vô cùng nhạy bén với trạng thái cương cứng của tử thi. Quan sát cái xác Hanae, trực giác anh đưa ra phán đoán trùng khớp với kết luận của bác sĩ Murase. Có nghĩa là, anh cũng cho rằng Hanae bị giết vào tối 15 tháng Mười, trong khoảng thời gian 6 rưỡi đến 7 rưỡi tối. Nhưng cô đến chùa từ lúc nào?

Kindaichi nhớ lại tình hình tối qua. Lần cuối có người nhìn thấy Hanae còn sống là khi bản tin Lao động bắt đầu, vào khoảng sau 6 giờ 15 phút, Hanae đã đi khỏi nhà đến chùa Senko ngay lúc đó ư? Kindaichi rời chùa đúng 6 giờ 25 phút, sư thầy nài anh cầm đèn theo, Kindaichi còn xem đồng hồ nên vẫn nhớ mồn một. Sau đó anh xuống núi, giữa đường gặp Takezo đi lên, bấy giờ có lẽ là tầm 6 giờ 28 phút. Chia tay Takezo, anh đến dinh thự chi thứ, nấn ná ở đó một lúc rồi cáo từ, vòng về điểm đầu con đường mòn thì cham mặt thầy trò nhà sư và Takezo từ phía trên đi xuống. Bốn người cùng đến chi chính, bấy giờ Sanae đang nghe bản tin Giải ngũ trên radio, hình như đúng lúc họ tới thì kết thúc.

Trong thời gian đó, lịch phát sóng chương trình radio như sau,

6:15 Bản tin Lao động

6:30 Bản tin Thời tiết, thông báo lịch phát sóng các chương trình tối nay

6:35 Bản tin Giải ngũ

6:45 Uncle Come Come[3]

Kindaichi hết sức hài lòng nhận ra các hành động của mình vô tình lại trùng khớp với lịch phát sóng các chương trình.

Kiểm tra kĩ theo thời gian biểu, có thể biết được tình hình đại khái như sau:

Từ 6 giờ 25 phút khi Kindaichi rời chùa tới 6 giờ 45 phút khi mọi người tới dinh thự chi chính, luôn có người đi lại trên con đường mòn từ chùa Senko tới chi chính. Nhưng có một sơ hở, không nắm được thời gian rời chùa chính xác của sư thầy, chú tiểu và Takezo. Có lẽ là sau khi Kindaichi rẽ vào con đường dẫn tới chi thứ, nếu vậy, chỉ có khoảng thời gian này là hoàn toàn không có ai đi lại trên con đường từ chùa tới chi chính. Nhưng như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bởi dù Hanae đặt chân lên con đường đó vào đúng lúc Kindaichi đi đến chi thứ (mà sự thật không phải vậy), thì với tốc độ của một cô gái, cũng phải mất một lúc lâu mới tới được chùa. Trong thời gian đó, sư thầy, chú tiểu và Takezo nhất định đã rời chùa, bằng không họ không thể chạm mặt Kindaichi ở cuối đường mòn dưới núi được. Nếu họ rời chùa trong thời gian đó, ắt sẽ gặp Hanae giữa đường, song họ không hề gặp cô, chứng tỏ Hanae đã không lên núi lúc ấy.

Vậy cô tới chùa khi nào nhỉ? Dẫu rời nhà lúc 6 giờ 15, thì vẫn còn cách thời điểm Kindaichi rời chùa mười phút. Cứ cho là cô đến được chùa trong khoảng thời gian đó (dù là phụ nữ, song nếu dốc toàn lực đi thật nhanh cũng không phải không có khả năng), thì người trong chùa nhất định sẽ phát hiện ra.

Phòng Kindaichi ở nằm hẳn trong chùa nên không thấy được, nhưng phòng trụ trì của sự thầy trông thẳng ra cổng chùa, nhìn xuống được cả cuối đường mòn dưới núi. Bấy giờ cửa giấy phòng trụ trì mở toang, nên nếu Hanae đi từ cổng chùa vào, sư thầy hoặc chú tiểu hẳn sẽ nhận ra. Xem chừng lúc 6 giờ 15, sau khi rời nhà, Hanae không đến chùa Senko ngay. Có thể cô đã tạt qua đâu đó, đợi mọi người đi hết mới vào chùa. Nhưng suy luận như vậy lại nảy ra vấn đề, một là giữa đường Hanae đã đi đâu? Hai, không, phải nói rằng quan trọng hơn là, vì sao cô lại đến chùa? Vấn đề thứ hai được giải đáp ngay.

Muốn kiểm tra xem thi thể còn vết thương nào khác không, bác sĩ Murase bèn mở vạt trước kimono của Hanae ra, nào ngờ từ ngực áo cô lại rơi ra một vật. Đó là một phong thư, vì nhét sâu bên trong nên dầm mưa nãy giờ vẫn không ướt.

“Thư kìa!” Trưởng làng đứng phía sau trông thấy, bất giác thở gấp.

“Đâu, đâu?” Sư thầy cầm lên, nhận xét, “Sao lại dùng bì thư lòe loẹt thế nhỉ?”

Ông ta soi dưới ngọn đèn điện rồi bảo Kindaichi, “Mắt tôi mờ quá, cậu đọc hộ với.”

Kindaichi đón lấy xem, thấy bì thư là loại nhỏ nhắn in hoa mà các cô gái trẻ ưa chuộng, mặt trước viết tên người nhận là cô Tsukiyo, mặt sau viết tên người gửi là “Tự biết”.

“Gì cơ, cô Tsukiyo à? Vậy là thư gửi cho chị gái cô ta rồi.”

“Lạ thật đấy, sao thư gửi cô Tsukiyo lại ở trong tay cô Hanae?”

“Hừm, bất kể ra sao, cứ đọc xem đã. Người gửi Tự biết, hẳn là người nhận thư đã biết trước ai gửi rồi.”

“Thật chẳng ra sao? Có khi lại là trò quỷ của bà chủ chi thứ, trông giống lắm.”

Nội dung bức thư như sau:

Gửi: Em Tsukiyo

7 giờ tối nay đợi ở sân chùa Senko, trong chùa không có ai cả. Mong được thổ lộ tâm tình cùng em...

Tự biết

Đọc xong, Kindaichi thấy da gà da vịt nổi hết cả lên, chẳng biết là ghê tởm hay tức cười. Rõ là giọng văn truyện sến ba xu thời Edo.

"Là Ukai à?”

“Chắc vậy. Nhưng chắc là Shiho gà bài. Trừ cô ả ra, chẳng ai viết được mấy câu buồn nôn thế cả.”

“Có ai biết nét chữ Ukai thế nào không?”

Không ai cả.

“Dù không ai biết cũng có thể khẳng định bức thư này do gã viết không chệch đi đâu được, bởi Hanae đã đến chùa theo lời mời.”

“Nhưng đây là thư viết cho Tsukiyo kia mà.”

“Có gì lạ đâu, phong thư gửi cho Tsukiyo chẳng hiểu vì sao lại rơi vào tay Hanae, cô ta bèn thay chị gái lẻn đến chỗ hẹn. À quên, bác sĩ Murase, tối qua ông có nói là trông thấy gã đó đi về phía chùa ư? Lúc ấy là mấy giờ?”

“Hừm... mấy giờ à... tôi không xem đồng hồ, nhưng trên đường đến chỗ chi chính, tới một khúc ngoặt, tôi tình cờ trông về phía này, nhác thấy bóng gã đó đi trên đường mòn.”

Bác sĩ tới chậm hơn Kindaichi một chút, có lẽ vào khoảng 6 giờ 30 phút, vậy là Kindaichi vừa rời khỏi chi thứ, Ukai đã theo ra ngay.

“Lẽ nào gã ta gọi Hanae ra, sau đó, sau đó giết cô ấy tại đây?” Takezo hỏi.

"Ukai… gọi Hanae…" Bác sĩ lẩm bẩm, rồi quay sang sư thầy và trưởng làng, sáu mắt nhìn nhau.

Việc Ukai gọi Hanae ra không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng dường như chẳng ai dám quả quyết gã đã giết cô. Kindaichi không biết gì về Ukai, có điều theo ấn tượng từ lần gặp gỡ duy nhất, anh thấy gã không giống kẻ ra tay tàn độc nhường ấy. Nhưng tục ngữ đã dạy, biết người biết mặt biết lòng làm sao…

"Thưa thầy, Ukai có hút thuốc không?"

"Thuốc ư," sư thầy nhíu mày, "Chưa… tôi chưa trông thấy anh ta hút thuốc bao giờ. Liên quan gì đến thuốc lá vậy?"

"Tôi đang nghĩ, mấy đót thuốc chúng ta phát hiện khi nãy có khi là do Ukai vứt ra không… Bởi có khả năng gã đã xin cô Tsukiyo, Yukie hoặc Hanae loại thuốc đó."

"Không, gã không hút thuốc." Takezo chen vào. "Nhớ có lần tôi mời thuốc, gã đã khéo léo từ chối, nói là không hút. Nhưng…"

Takezo nhích người tới trước, buồn rầu nện nắm tay xuống chiếu, "Bất cứ kẻ nào giết Hanae cũng không nên treo thi thể ở đó. Lại còn treo ngược… Bạch thầy, tại sao hung thủ giết Hanae lại hành động tàn nhẫn như vậy?"

A, phải rồi! Nãy giờ Kindaichi cũng nghĩ mãi. Lẽ nào là tung hỏa mù? Giống như những tình tiết giật gân mà các nhà văn hay sáng tạo ra vậy, tên hung thủ hứng lên bèn sắp đặt tình cảnh thảm khốc rùng rợn? Không phải. Không phải không phải. Anh không nghĩ vậy. Hành động treo ngược Hanae lên cây nhất định có hàm ý sâu xa.

Thắc mắc của Takezo đã đánh thức mọi người khỏi trạng thái mụ mẫm vì ác mộng, tất cả đờ ra, run rẩy vì sợ.

Thình lình, phía nhà bếp vang lên tiếng thét, "Thầy ơi! Thầy ơi!" Là chú tiểu!

"Thầy ơi, con tìm ra rồi. Kẻ trộm đã đánh cắp, kẻ trộm đã đánh cắp…" Chú tiểu thét lên kinh hoàng, lao vào chính điện, tay xách một thùng cơm trống không.

"Bạch thầy, lẽ ra còn đến nửa thùng cơm, vậy mà vừa rồi con sờ đến thì đã hết nhẵn."

Không ngờ kẻ trộm lại khoắng sạch thùng cơm.

CHƯƠNG 3

Bình phong Haiku

Sau đêm thảm án là một buổi sáng mù sương. Trước bình minh, mưa đã tạnh hẳn, nhưng hơi nước quá nhiều tạo thành sương mù dày đặc bao trùm cả đảo Ngục Môn. Chùa Senko trên núi Iozen chìm sâu trong màn sương xám xịt tựa như đôi mắt còn mơ màng luyến tiếc giấc mộng chưa tàn, trắng nhờ đờ đẫn.

Trời vừa tang tảng sáng, Kindaichi đang nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy tiếng tụng kinh sớm từ chính điện vẳng lại, liền mở bừng mắt. Phòng anh nghỉ vốn là phòng đọc sách, lúc này cửa đóng im ỉm tối om, nhưng nắng mai vẫn len vào khe cửa sổ, nhảy nhót trong góc phòng. Anh nằm sấp, cầm đồng hồ đeo tay bên gối lên xem, thấy đã hơn 8 giờ, xem ra sáng nay cả trụ trì cũng ngủ nướng.

Kindaichi lại tiếp tục nằm bò ra, vơ điếu thuốc cạnh gối châm lửa, chống má vừa hút vừa bồn chồn nghe tiếng tụng kinh, cảm giác tiếng mõ sáng nay thê lương hơn hẳn, như thấm vào lần áo vậy. Anh mơ màng ngẫm lại việc tối qua, hi vọng lần ra chút chân tướng đằng sau thủ pháp giết người tàn độc nọ. Tiếc rằng dường như tại thiếu ngủ nên anh không tập trung được, tâm trí cứ lộn xộn, ngổn ngang như kẻ bị bịt mắt trong trò ú tim, mò mẫm lòng vòng tìm kiếm.

Kindaichi quyết định tạm thời gác suy tư sang một bên để bò dậy, song cứ nấn ná mãi không rời được ổ chăn ấm áp, lại thêm tiếng mõ đều đều như thôi miên, như rủ rỉ khuyên nhủ “thả lỏng, thả lỏng ra”, dụ dỗ tâm trạng đang thả lỏng tiếp tục thả lỏng thêm nữa. Kindaichi đành tạm để cho thân thể tiếp nhận lời mời gọi ấy, châm thêm một điếu thuốc, lờ đờ chống má, cặp mắt mơ màng liếc về phía tấm bình phong ba cánh.

Hai hôm trước, sư thầy nói về đêm trời sẽ lạnh hơn nên đã ân cần đem tấm bình phong này tới. Tinh xảo đẹp đẽ như bình phong bày sau dàn búp bê trong Lễ hội Búp bê, bề mặt dán một bức tranh chữ in từ bản khắc gỗ, nét chữ rồng bay phượng múa, chép một bài renga[4], tức là thơ nối câu, viết tháu vô cùng, Kindaichi chỉ đọc được lõm bõm vài chữ. Mặt sau dán ba bức tranh chân dung theo lối “một nét[5]” trên giấy dày, phải hai bức, trái một bức. Hai bức bên phải đề

[1]. Một anh béo ngoại tứ tuần, nhân vật chính trong Tokaidochu Hizakurige, tiểu thuyết hài hước nổi tiếng thời Edo của Jippensha Ikku.

[2]. Y vương. Dược Sư Như Lai còn có tên là Y Vương Thiện Thệ

[3]. Một tiếng mục truyền thanh dài mười lăm phút bằng tiếng Anh của đài NHK, tồn tại trong mười năm (1946 – 1955)

[4] Liên ca. Thể thơ dài do nhiều người cùng sáng tác, ba câu đầu của một bài renga gọi là hokku (phát cú), về sau phát triển thành một thể thơ riêng gọi là haiku (bài cú).

[5] Ippitsugaki. Kĩ thuật thư họa một nét của Nhật Bản, vẽ cả bức tranh bằng một nét bút, không nhấc bút lên trong khi vẽ.