← Quay lại trang sách

Chương 7 Phân đoạn bị bỏ qua

“Chú Ryotaku, tôi có chuyện muốn hỏi chú.”

“Ồ, anh cứ hỏi đi.”

“Hôm Hanae bị giết cũng là hôm tổ chức lễ canh linh cữu của Chima đúng không?”

“Đúng.”

“Tối hôm ấy trụ trì nhờ tôi đi trước, sang chi thứ chuyển lời mời, xong xuôi tôi định đến dinh thự chi chính thì gặp sư thầy, chú và anh Takezo ở cuối đường mòn. Chú nhớ không?”

“Tôi vẫn nhớ, sao vậy?”

“Từ lúc rời chùa, ba người luôn đi cùng nhau sao? Nói cách khác, từ lúc rời chùa đến lúc gặp tôi, chú luôn đi cùng hai người kia sao?” Ryotaku ngạc nhiên nhìn Kindaichi, “Tôi không hiểu sao anh lại hỏi vậy, nhưng anh đã hỏi thì tôi cũng xin trả lời là không phải.”

“Không phải ư?” Kindaichi không khỏi thở mạnh.

Chú tiểu càng lúc càng ngạc nhiên, nhíu mày đáp, “Lúc mới rời chùa quả thật đi cùng nhau, nhưng vừa ra khỏi cổng, thầy tôi sực nhớ là bỏ quên bọc kinh trong tủ ở phòng trụ trì, bèn bảo tôi về lấy giúp. Tôi tức tốc quay về nhưng lục tủ không thấy, tìm quanh khắp nơi cũng vô ích. Tôi đành chạy đi, đến cuối đường dưới chân núi thì thấy thầy tôi và Takezo đang đứng đợi, thầy nói, ‘Xin lỗi, hóa ra bao kinh đang ở trong ngực áo ta rồi.’ Một lát sau thì anh xuất hiện.”

Kindaichi nghi hoặc hỏi, “Vậy Takezo luôn ở bên cạnh trụ trì chứ? Lúc tôi xuống núi có gặp anh ta giữa đường, sau đó anh ta đến chùa à?”

“Không hề, chúng tôi ra khỏi cổng chùa thì gặp anh ta. Sau đó không lâu tôi phải vòng lại chùa, nhưng tôi nghĩ chắc anh Takezo luôn ở bên thầy tôi.”

“Cảm ơn chú. À phải, sư thầy đâu rồi?”

“Thầy tôi đến chỗ chi thứ.”

“Có việc gì quan trọng à?”

“Nghe đâu thư phê chuẩn của tổng trụ trì Tsurumi đã gửi xuống. Sáng mai thầy tôi sẽ cử hành nghi thức, chuyển giao chùa Senko lại cho tôi. Giờ chi thứ là chủ tàu lớn nhất trên đảo nên dẫu sao cũng phải báo cho họ một tiếng.” Chú tiểu trông như sắp khóc.

“Giao chùa Senko lại cho chú, vậy sư thầy thì sao?”

“Thầy nói muốn đến nương thân tại một ngôi chùa ẩn cư ở Sakushu. Thầy đã nhắc tới dự định này nhiều lần nhưng chưa bao giờ gấp gáp như vậy cả, tôi cũng chẳng biết làm sao nữa…”

Kindaichi an ủi chú tiểu rồi mệt mỏi rời chùa Senko. Đi ngang miếu Thổ địa, anh tiến lại nhòm qua cửa sổ vào trong. Chẳng hiểu thấy cái gì, Kindaichi bỗng trợn tròn mắt, dáo dát nhìn quanh rồi thử đẩy cửa. Cửa không khóa, đẩy nhẹ là mở, anh lẹ làng lẻn vào trong. Nhất định là có người mới đến đây, bụi bặm dưới đất còn in vết giẫm khá mới, một cánh hoa giả sặc sỡ vốn gắn ở trâm cài tóc giờ nằm tênh hênh.

Kindaichi kẹp cánh hoa vào sổ tay, rùng mình rồi len lén rời khỏi. Đi xuống con dốc dẫn tới dinh thự chi chính, vẫn thấy cả đám cảnh sát vũ trang tất bật ra vào. Lễ mai táng giả[1] của ba cô gái tối qua đã hoàn thành, nhưng ngày chôn cất thực sự vẫn chưa xác định.

“Chima còn chưa mồ yên mả đẹp đã xảy ra chuyện thê thảm thế này… Lại sắp đến giỗ đầu ông Kaemon nữa, bao nhiêu việc dồn lại một đợt…” Nhớ tới lời bà Katsu than thở tối qua, Kindaichi thấy lòng nặng như chì, may sao lúc vòng xuống bếp lại gặp Takezo, bèn gọi lại hỏi chuyện.

“Anh Takezo, tôi có việc muốn hỏi anh.”

“Anh Kindaichi có việc gì thế?”

“Tối hôm Hanae bị giết, anh có nhớ lúc chập tối tôi đã gặp anh trên đường từ chùa Senko đi xuống không?”

“Tôi nhớ.”

“Sau đó anh tiếp tục đi lên, nghe nói đã gặp thầy trò trụ trì ở cổng chùa phải không? Lát sau chú tiểu có việc vòng về chùa lấy đồ bỏ quên giúp sư thầy. Không lâu sau lại gặp tôi ở cuối đường. Xin hỏi, trước khi gặp tôi ở cuối đường, anh luôn đi cùng sư thầy ư?”

“Vâng.” Takezo nghi hoặc nhìn Kindaichi.

“Thật ư? Không rời một khắc à. Việc này quan trọng lắm, anh nghĩ kĩ rồi hẳn trả lời.”

Takezo e dè nhìn Kindaichi, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói, “A, tôi nhớ ra rồi, phải, phải, được nửa đường thì sư thầy bị đứt quai guốc, tôi đề nghị buộc giúp nhưng thầy nói không sao cả, giục tôi đi trước. Tôi xuống chân núi đợi sẵn, chẳng mấy chốc sư thầy đi đến, chúng tôi đang trò chuyện thì chú tiểu cũng quay ra. Ba người mới đi được một hai bước thì anh từ phía chi thứ đi tới.”

Kindaichi bỗng thấy lồng ngực nghẹn lại, gần như không thở nổi nữa.

“Vậy lúc sư thầy đứt quai guốc, hai người đã đi qua miếu Thổ địa chưa?”

“Vừa vặn đến đúng cửa miếu, sư thầy bèn ngồi xuống thềm buộc lại.”

Tâm trạng Kindaichi càng thêm nặng nề, thẫn thờ nhìn xa xăm, rồi như sực nhớ ra chuyện gì, anh vội hỏi, “À đúng, còn một chuyện nữa, lúc ấy, hừm, chính là lúc tôi từ trên chùa Senko đi xuống, gặp anh giữa đường ấy, anh hỏi tôi đi đâu đấy, phải không? Tôi đáp: Sư thầy nhờ tôi nhắn chi thứ tối nay đến dự lễ canh linh cữu. Nghe vậy, vẻ mặt anh rất lạ lùng, tại sao thế?”

“À, là vì trước đó một hôm sư thầy đã sai tôi đến bảo với chi thứ rồi, nên khi nghe anh nói phải đi báo nữa, tôi mới lấy làm lạ. Song nghĩ có lẽ còn việc quan trọng khác, nên không tọc mạch hỏi thêm.”

“Tôi hiểu, cảm ơn anh nhiều lắm, à phải, nếu có gặp chỉ huy Isokawa, phiền anh mời ông ấy đến đây.”

Takezo vội đi gọi Isokawa.

“Sao thế, Kindaichi?”

“Em định rủ anh đi đằng này. Takezo, anh tìm hộ tôi một cây sào dài, đầu gắn móc câu, được không?”

Chẳng bao lâu sau Takezo đã đem đến, “Anh xem, cái này được chưa?”

“Ô, tốt quá, anh cũng đi cùng luôn nhé.”

Rời khỏi dinh thự chi chính, ba người xuống dốc, ra thẳng bến tàu, dọc đường dân đảo nhìn họ bằng ánh mắt lạ lùng, nhưng Kindaichi hoàn toàn không đếm xỉa. Tới bến tàu, anh bảo Takezo, “Tôi cần một con thuyền.”

“Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay, anh chờ cho một lát.”

Lát sau, Takezo tìm được một con thuyền nhỏ, Kindaichi vac Isokawa liền trèo lên.

“Chú định làm gì thế hả?”

“Anh sẽ biết ngay thôi, để em diễn một vở kịch vén màn bí mật cho a xem. Anh Takezo, phiền anh chèo thuyền đến bên dưới mỏm đá kia, chính là Mũi Tengo nơi đặt quả chuông.”

Sóng êm gió lặng, mặt biển Seto vào thu đẹp như ngọc, lấp loáng sáng rực. Isokawa và Kindaichi lặng thinh, không khí lẩn quất vẻ căng thẳng. Isokawa cũng có cảm giác Kindaichi đã bắt đầu lần ra chân tướng vụ án.

Không lâu sau, thuyền đi đến chỗ nước sâu bên dưới mỏm đá, như đã kể, khu vực này dù triều xuống cũng vẫn sâu, gió lồng lộng thổi, tảo biển dập dềnh theo nhịp sóng.

Kindaichi ngước nhìn quả chuông treo trên mỏm đá, “Phiền anh chèo đến gần hơn chút nữa. Neo thuyền vào kia rồi thò sào xuống khoắng thử dưới nước được không?”

“Anh muốn vớt gì thế?”

“Về lý mà nói nơi này có một sợi dây thừng buộc vào tảng đá nặng chìm dưới nước, đầu kia lại buộc vào một vật nhẹ, nên tôi nghĩ chắc nó vẫn chưa chìm xuống đáy đâu. Anh cứ vớt thử xem.”

Takezo đưa sào xuống nước khoắng, Kindaichi và Isokawa ngồi trên thuyền nhoài người ra quan sát động tĩnh. Anh cảm giác hơi thở của Isokawa càng lúc càng dồn dập.

“A!” Takezo bỗng la lên.

“Vớt được rồi à? Tốt quá!” Kindaichi rướn người ra, “Ờ, tôi cầm sào, anh lặn xuống cắt đứt dây thừng được không. Làm phiền anh nhiều, thật ngại quá…”

Nói đoạn rút trong ngực áo một con dao lính thủy cỡ lớn.

“Được, được mà, anh đừng khách sáo.”

Takezo nhanh nhẹn cởi đồ, chỉ mặc quần lót, ngậm dao vào miệng rồi lặn xuống biển. Bóng y mau chóng biến mất dưới đám rong rêu, nhưng lát sau dưới biển từ từ nổi lên mấy gợn sóng, rồi Takezo trồi lên.

“Anh Kindaichi, giữ lấy.” Takezo đưa một đầu dây cho Kindaichi, nhanh nhẹn nhảy lên thuyền.

Kindaichi cầm một đầu dây thừng, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, “Anh Isokawa, giờ e sẽ vén màn tấn thảm kịch này, anh đoán xem quỷ hay rắn sẽ nhảy ra?”

Theo đà kéo của Kindaichi, một vật lạ lùng từ từ nổi lên mặt nước. Thoạt tiên Isokawa và Takezo đều không đoán ra là gì, nhưng khi trông thấy toàn bộ, cả hai trố mắt.

“A, là chuông!” Isokawa thở dốc.

“Đúng ạ, là chuông. Có điều chỉ là chuông bằng giấy bồi, có thể tách làm đôi. Là đạo cụ dùng khi bà Osayo, mẹ ruột ba chị em Tsukiyo diễn vở Truyền thuyết chùa Dojo đấy. Đạo cụ biểu diễn của mẹ lại bị dùng làm công cụ giết chết con gái.”

Giọng Kindaichi đầy cảm thán, chẳng mảy may vui vẻ vì đã phá được án. Đúng lúc này, sư thầy cũng từ dinh thự chi thứ đi ra, ngang qua ngay phía trên Mũi Tengo. Nhà sư thản nhiên nhìn xuống, tình cờ lại bắt gặp ánh mắt Kindaichi đang nhìn lên, vội chắp tay lẩm bẩm, “Nam mô…”

Trời đổ mưa phùn suốt một ngày như sương mù, chùa Senko cũng chìm trong màn mưa lâm thâm. Nghi thức chuyển giao đầy thành kính được tổ chức ở đại sảnh đã hoàn thành.

Thông thường, nghi thức truyền pháp của phái Tào Động phải mất một tuần.

Trong chính điện giăng màn đỏ cấm người ngoài, hai thầy trò ngồi đối diện nhau. Trò tiếp thu pháp môn được thầy truyền khẩu, đồng thời chép lại những việc lớn và việc chuyển giao trách nhiệm trong môn phái. Nghe nói trong lúc cung kính chép lại, chép xong một chữ lại phải đứng dậy lạy ba lạy, tốn nhiều thời gian. Hơn nữa cho tới khi nghi lễ kết thúc, trừ đi nhà xí, trò không được rời chỗ, nếu có cần gì, thầy sẽ làm thay, kể cả bưng trà rót nước. Điều này dường như để gạt bỏ tất cả tạp niệm trong lòng người kế thừa mới của chi phái. Đồng thời cũng có hàm ý, sau khi truyền lại pháp môn, hai thầy trò đều là đệ tử của Thích Ca Mâu Ni Phật, vai vế ngang nhau.

Nhưng chẳng biết sư thầy tính toán thế nào, lại dẹp hết những nghi thức rườm rà đó, chỉ bỏ ra một hôm truyền lại cho chú tiểu những thông tin cần thiết nhất.

Tuy chỉ mất một hôm song khi xong xuôi rời chính điện, gương mặt sư thầy vẫn không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Đi nhà xí xong, lúc rửa tay, ông nhìn ra màn mưa mịt mù, thấy cảnh sát vũ trang lố nhố khắp nơi, ông vô thức buột ra tiếng thở dài. Song ông không phải hạng người động một tí đã cuống lên, nên vẫn điềm tĩnh bước vào phòng đọc sách.

“Để các cậu đợi lâu rồi.” Sau câu chào hỏi đơn giản, nhà sư bình thản ngồi xuống.

Trong phòng đọc sách có hai người, Isokawa và Kindaichi, rõ ràng là đợi khá lâu rồi bởi gạt tàn đặt giữa cả hai đã đầy ắp.

“Không có gì, kết thúc viên mãn rồi chứ?” Isokawa ngồi thẳng dậy, giọng hơi căng thẳng.

“Vâng, kết thúc viên mãn rồi.”

“Thầy Ryotaku đâu?”

“Ryotaku hả? Tôi bảo thầy ấy đến báo với chi thứ rồi, dù sao thì về sau vẫn phải gửi gắm ông Gihee. Vốn dĩ định mời ông ấy đến đây, nhưng nghe nói các cậu có chuyện muốn nói nên lại thôi. Tóm lại là chuyện gì thế?”

“Thầy…” Kindaichi gọi một tiếng rồi ngắc ngứ. Khóe môi giần giật, anh im lặng nhìn nhà sư giây lát mới quay mặt đi. “Hôm nay chúng tôi đến bắt thầy. Trước giờ tôi luôn được thầy săn sóc, song lại phải làm cái việc bất đắc dĩ này, thật đáng tiếc.”

Giọng anh nghẹn ngào như sắp khóc. Sư thầy không vội đáp. Isokawa nhìn Kindaichi rồi lại nhìn sang nhà sư, bầu không khí lặng phắc đầy thâm ý như ngọn sóng trào dâng nhấn chìm cả phòng đọc sách.

“Bắt tôi ư? Tại sao thế?” Nhà sư trầm giọng hỏi. Gọi là hỏi, nhưng lại như thăm dò Kindichi.

“Vì giết Hanae… Người giết Hanae là thầy, đúng không “

“Vì giết Hanae ư? Chỉ có tội này thôi à?”

“Còn nữa, tại sào huyệt cướp biển, chính thầy đã giết tên tội phạm bỏ trốn, phải không?”

“Tên tội phạm trong sào huyệt cướp biển ấy à… Ừm, còn gì nữa?”

“Chỉ có vậy thôi… Thầy chỉ giết hai người đó thôi.”

Isokawa kinh ngạc nhìn Kindaichi, bởi ông cũng chưa kịp hỏi kĩ.

“Có vậy thôi à?” Nhà sư bình thản hỏi lại, “Vậy Yukie và Tsukiyo là ai giết?”

“Không phải thầy. Giết Yukie là trưởng làng Araki Makihei còn giết Tsukiyo là bác sĩ Murase Koan.”

“Kindaichi…” Isokawa chen ngang bằng cái giọng như bị sặc nước, nhưng chỉ gọi được một tiếng rồi nghẹn họng vì quá kinh hãi. Mất một lúc, ông mới tiếp tục, giọng lạc cả đi, “Chuyện… chuyện này có thật không?”

“Thật đấy, kẻ giết Hanae là sư Ryozen, giết Yukie là trưởng làng Araki còn giết Tsukiyo lại là bác sĩ Murase. Nếu không suy luận như vậy thì không thể giải thích toàn bộ vụ án này được. Đây là một chuỗi án mạng quái đản. Trưởng làng, bác sĩ và sư thầy lần lượt giết chết ba chị em Tsukiyo. Nhưng nếu anh coi họ là đồng phạm thì hoàn toàn sai. Bởi trong mỗi vụ, hung thủ đều tự mình hoàn thành, không cần đến trợ thủ, bởi vậy, ta có thể coi vụ án liên hoàn này là ba án mạng riêng rẽ.”

“Vậy thì quá kì dị rồi. Ba chị em gái lần lượt bị giết một cách cầu kì, không gián đoạn, vậy mà chú lại coi là ba án mạng riêng rẽ?”

“Đúng vậy. Dĩ nhiên vẫn còn một kẻ khác đầu têu, xúi giục ba người kia gây án. Đó mới là hung thủ thực sự. Thầy Ryozen, trưởng làng Araki và bác sĩ Murase chẳng qua chỉ là công cụ giết người thôi.”

“Nhân vật đáng sợ đó là ai vậy…”

“Chính là cụ Kaemon vừa qua đời năm ngoái!”

Isokawa đờ người như bị sét đánh, gương mặt tê dại bỗng rúm ró. Nhà sư thì chỉ nhắm hờ mắt, thản nhiên như không, tựa hồ chẳng liên quan gì đến mình.

“Sự thật là thế đấy. Tất cả tội trạng đều bắt nguồn từ ác cảm điên cuồng của cụ Kaemon, cũng tại tôi quá ngu ngốc, lẽ ra khi mới đến, không, trước khi đến đã phải chú ý tới điểm này rồi mới đúng.”

Kindaichi thẫn thờ nhìn nhà sư rồi lại nhìn Isokawa.

“Các vị nghĩ vì sao tôi lại tới đảo? Tôi nhận lời gửi gắm của Chima nên mới đến để ngăn cản cái chết của các cô gái nhà Kito. Cũng có nghĩa là Chima đã đoán trước được tình hình này. Cậu ta trăn trối rằng, ‘Nếu tôi không về, các em tôi sẽ bị giết mất… Nhờ anh… đến đảo Ngục Môn… một chuyến… ba đứa em tôi… ôi… em họ tôi… em họ…’ Nói đến đây thì tắt thở. Trước khi bệnh trở nặng, cậu ta cũng đã nhiều lần đề nghị tôi tới đảo chơi, còn viết giúp cả thư giới thiệu, vấn đề nằm ở chỗ người nhận thư. Chima ghi tên người nhận là thầy Ryozen, trưởng làng Araki và bác sĩ Murase, vì sao cậu ta lại chọn ba vị? Quan trọng hơn là, vì sao không ghi tên người nhà, vốn thân cận với mình hơn? Dĩ nhiên ông Yosamatsu không thể nhận thư, nhưng tại sao không gửi cho cụ Kaemon? Nếu lúc ấy tôi chịu suy xét kĩ hơn, hẳn đã sớm phá được án rồi.”

Sương mờ giăng đầy mắt Kindaichi, đó là những giọt nước mắt day dứt, thậm chí dằn vặt.

“Ừm, có lẽ Chima cho rằng cụ Kaemon đã quá già, chưa chắc còn sống trên đời, dẫu vậy cũng không nên gửi cho ba người, bởi cả ba đều đã cao tuổi. Hẳn cậu ta phải suy nghĩ lung lắm mới viết tên các ông. Dù bất cứ ai trong ba ông qua đời, cũng vẫn còn hai người kia giúp đỡ… Nhưng vì sao phải đề phòng cụ Kaemon? Cụ ta là ông nội cậu ấy, còn là người nắm quyền trên đảo. Lẽ ra nên gửi thư giới thiệu cho cụ ta mới đúng chứ? Một việc rõ ràng như thế mà Chima lại làm ngược lại, còn có vẻ đề phòng cụ Kaemon? Tại sao? Lẽ nào cậu ấy sợ cụ ta? Lẽ nào cậu ấy biết cụ Kaemon định giết ba cô em mình?”

Nói tới đây, Kindaichi rút ra một điếu thuốc, run rẩy châm, nhưng lại chỉ kẹp trong kẽ tay chứ không hút, hai tay siết lại thành nắm đấm đặt trên đầu gối.

“Chiến tranh vừa mở màn, Chima liền bị gọi nhập ngũ, thoạt tiên được phân đến Chugoku, sau đó bị điều chuyển giữa các đảo ở Indonesia, cuối cùng mới đến New Guinea, đã mất liên lạc với gia đình từ lâu. Không, dù có thư từ trao đổi được với gia đình, cũng không thể có thư báo ba cô em gái có khả năng bị giết được, vậy mà cậu ta vẫn biết nếu mình chết đi, các em sẽ bị giết. Tại sao vậy? Tôi cho rằng trước khi rời quê hương, cậu ta đã hay tin rồi.”

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã thành một đoạn tàn dài, rơi xuống đầu gối, nhưng Kindaichi không nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm xuống chiếu.

“Khỏi nói cũng biết cảnh tượng là thế này, ba người đàn ông ngồi trong phòng khách dinh thự chi chính, một là cụ Kaemon, hai người kia là Chima và Hitoshi. Giấy gọi nhập ngũ của Chima đã đến, có thể đoán được chẳng bao lâu nữa Hitoshi cũng sẽ nhận được một tờ giấy đỏ[2] tương tự. Ông Yosamatsu đáng lẽ là người sẽ ghé vai gánh vác chi chính sau khi cụ Kaemon qua đời thì lại mắc bệnh tâm thần, trong khi chi thứ ngày càng khấm khá, có nguy cơ át cả chi chính. Giữa tình hình đó, một trong hai đứa cháu có thể trông cậy được đã đi lính, đứa kia sớm muộn cũng gọi đi nốt. Cụ Kaemon trăn trở mãi, chẳng còn gì ngoài tuyệt vọng đau đớn. Cụ ta đã nói gì với hai người cháu? Tôi đoán đại khái là, nếu Chima sống sót trở về thì không sao, nhưng nếu Chima chết đi, chỉ còn mình Hitoshi thì sản nghiệp chi chính sẽ do Hitoshi thừa hưởng. Về phần ba chướng ngại vật là chị em Tsukiyo, phải giết chết bọn họ…”

Giọng Kindaichi rung lên, anh ngừng lời giây lát. Isokawa nín lặng, trân trối nhìn Kidaichi, sư Ryozen thì vẫn nhắm hờ hai mắt, bộ dáng thản nhiên, Kindaichi hắng giọng rồi tiếp.

“Suy nghĩ đó quả là rất đáng sợ, rất kì dị. Mà hầu như nếp nghĩ của dân đảo này đều bất thường cả. Cụ Kaemon cũng là vì lo cho tương lai của chi chính mà thôi. Nếu để lại cho một trong ba chị em Tsukiyo, sản nghiệp chi chính sẽ mất sạch. Dĩ nhiên một phần cũng vì cụ ác cảm với mẹ họ nữa. Cho nên hễ Chima chết thì nhà Kito sẽ do Hitoshi kế nghiệp, nếu cả hai đều chết thì Sanae kế nghiệp, dù thế nào, ba chị em Tsukiyo cũng chỉ còn đường chết.”

“Không, không phải.” Sư thầy bỗng cất giọng khàn khàn. Ông vẫn nhắm hờ mắt, vẻ thản nhiên, “Xin lỗi đã ngắt lời cậu, nhưng về điểm này cậu đoán sai rồi. Cụ Kaemon xưa nay vốn trọng nam khinh nữ, đối với cụ, Sanae cũng không quý báu gì hơn ba chị em Tsukiyo. Cho nên nếu Chima và Hitoshi đều chết, thì chẳng cần làm gì nữa, chồng của Tsukiyo sẽ phải ở rể để kế thừa sản nghiệp.”

Kindaichi lộ vẻ kinh ngạc pha lẫn đau xót.

“Bạch thầy,” anh nghẹn ngào, “Nghĩa là cả ba vụ án chỉ xảy ra khi Chima chết mà Hitoshi còn sống. Chứ nếu cả hai đều chết cả thì ba chị em kia đã toàn mạng, phải không?”

Sư thầy im lặng gật đầu. Isokawa và Kindaichi nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ đau đớn mà nhà sư không sao hiểu nổi.

“Số mệnh, tất cả đều là số mệnh.” Sư thầy vẫn nhắm hờ mắt, lẩm bẩm. “Hôm đó tôi đi thỉnh chuông về, quả chuông vẫn nguyên vẹn như cũ, không bị nấu chảy, thật là tốt quá. Trên đường về, tôi nghe Takezo nói Hitoshi còn sống, ngay sau đó Kindaichi lại báo với tôi Chima đã chết. Tất cả đều là số mệnh... Chima chết và Hitoshi sống sót trở về, lại thêm quả chuông… rõ ràng quyết định ngoan cố của cụ Kaemon vẫn chưa tan, cụ đang chăm chú quan sát chúng tôi. Ba điều kiện ấy chỉ cần thiếu một thì ba chị em Tsukiyo chưa chắc đã bị giết, nhưng cả ba lại hội tụ đầy đủ. Cái chết của Chima, Hitoshi sống sót trở về, còn cả quả chuông…”

Kindaichi và Isokawa lại nhìn nhau, bất giác cùng thở dài tuyệt vọng, song nhà sư vẫn thản nhiên, “Tôi là người tu hành, là nhà sư, song tôi nghĩ cậu Kindaichi cũng biết, tôi không mấy mê tín. Nhưng ba điều kiện ấy đồng thời hội đủ khiến tôi giật nảy mình, cảm giác như một thế lực vô hình mà mạnh mẽ đang thúc đẩy chúng tôi, vả chăng chúng tôi còn có trách nhiệm trả nghĩa cụ Kaemon.” Ryozen mỉm cười, “Hơn nữa, ba chị em nhà đó chết cũng không có gì đáng tiếc. Ha ha, ôi, xin lỗi, tôi ngắt lời rồi, mời cậu nói tiếp đi.”

Sư Ryozen quả là khác thường, từng ấy tuổi, lẽ ra đã phải bình thản với mọi tham sân si, song có lẽ vì khó khăn lắm mới hoàn thành được một công trình vĩ đại, ông ta như trút được gánh nặng, nên mới có thái độ ngông nghênh và cuồng vọng đến thế.

“Anh Isokawa, thầy Ryozen, hai người nghe cho kĩ nhé.” Kindaichi đau đớn nói, “Vừa rồi tôi đã quá ngạo mạn, có lẽ ý tôi vừa rồi nghe cứ như ngay từ đầu tôi đã để ý thấy đằng sau vụ án này đâu đâu cũng có bóng dáng cụ Kaemon. Nhưng không phải vậy, khi tôi để ý tới điểm này thì mọi sự đã rồi. Thoạt tiên, để nhắc nhở, thầy Ryozen còn cung cấp manh mối cho tôi. Hóa ra thầy đã biết lai lịch của tôi từ lâu, để bảo đảm công bằng, thầy đã đặt vật mấu chốt để phá án, cũng tức là tấm bình phong haiku ngay trước mặt tôi. Nhưng mãi tới khi mọi chuyện xảy ra, tôi vẫn chưa hiểu được điểm này, đó là do tôi dốt nát tối dạ, song một phần cũng tại thầy nữa.”

Sư thầy nhướng mày nhìn sang Kindaichi vẻ ngạc nhiên. Anh vội tiếp, “Dĩ nhiên thầy không định lừa tôi, tại tôi nghĩ lầm thôi. Chỉ vì ý nghĩ sai lầm đó mà đến tận thời khắc quan trọng cuối cùng, tôi vẫn bị bưng tai bịt mắt. Trước khi giải thích rõ, tôi sẽ bắt đầu từ án mạng đầu tiên của Hanae, bởi anh Isokawa vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ vụ án.”

Kindaichi uống nốt ngụm trà đặc sánh còn lại trong chén, bã trà đen thẫm đăng đắng nơi cuống lưỡi. Sư thầy Ryozen để ý thấy, bèn đứng dậy quay vào phòng trụ trì bưng ra ấm trà và bình nước nóng.

“Hanae bị hại vào đêm canh linh cữu của Chima. Tối hôm đó, khoảng 6 giờ 15, Hanae rời nhà, từ đó cho tới khi sư thầy phát hiện thi thể bị treo ngược trên cây mai, không ai trông thấy cô ấy cả, điều này khiến tôi nghi hoặc, bởi nếu Hanae đến thẳng chùa Senko ngay sau khi rời nhà, nhất định sẽ chạm mặt người khác, song lại chẳng ai bắt gặp cô ấy. Rốt cuộc Hanae đã ở đâu? Hanae đến chùa Senko khi nào? Tôi buộc phải thừa nhận, bản thân tôi đã mắc phải điểm mù nghiêm trọng vì ấn tượng ban đầu, cho rằng Hanae bị treo trên cây mai ở chùa Senko thì dĩ nhiên cũng bị giết trong chùa, đồng thời cho rằng hung thủ sau khi giết Hanae đã treo ngay cô ấy lên cây. Chính hai điểm mù này khiến tôi không thể nhìn rõ chân tướng vụ án, trong khi chúng chẳng hề có căn cứ nào cả. Thật ra Hanae bị giết bên ngoài, giết xong mới đưa đến chùa. Bởi vậy giữa thời điểm bị giết và thời điểm bị treo ngược, có một khoảng thời gian trống. Điều này rành rành ra đó, song tôi phải mất rất lâu mới làm rõ được, và sau khi làm rõ, trước mắt tôi bỗng sáng hẳn lên, án mạng của Hanae đã rõ mồn một, như vén mây thấy trăng vậy.”

Kindaichi ngừng lại, uống ngụm trà nhà sư mới pha để nhấp giọng rồi tiếp.

“Tối hôm ấy, Hanae rời nhà vào khoảng 6 giờ 15, đi thẳng lên con đường mòn, nấp vào miếu Thổ địa ở giữa đường. Dĩ nhiên cô ấy đã được hung thủ, tức thầy chỉ dẫn. Hẳn thầy đã mượn danh Ukai viết một bức thư, đưa cho Hanae và bịa ra là Ukai nhờ đưa… Hanae đáng thương vốn nhẹ dạ, hơn nữa người chuyển lời là thầy, chẳng có lí do nào để cô ấy nghi ngờ cả.

“Cô gái hối hả rời khỏi nhà, tuy trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng vì muốn gặp Ukai, cô ấy vẫn theo địa chỉ trong thư, đến miếu Thổ địa ngồi đợi. Tôi rời chùa Senko lúc 6 giờ 20 phút, lúc ngang qua miếu, hẳn Hanae đã ở bên trong rồi. À phải, tôi đi xuống chưa được bao lâu thì gặp anh Takezo đi lên. Anh ta giáp mặt thầy ở cổng chùa, lúc ấy thầy Ryotaku đã vâng lời thầy quay vào chùa tìm bọc kinh bỏ quên, nên thầy và Takezo đi xuống cùng nhau. Sự xuất hiện của Takezo nằm ngoài kế hoạch, khiến thầy cảm thấy vô cùng phiền phức. Thầy vốn định một mình đi xuống, nên mới phái tôi đến chỗ chi thứ chuyển lời, rồi sai thầy Ryotaku về chùa lấy đồ, ai ngờ lại thình lình nhảy ra một Takezo. Giữa lúc cấp bách, thầy cố tình làm đứt quai guốc, lấy cớ xua Takezo đi trước. Còn lại một mình, thầy gõ cửa miếu thờ, gọi Hanae ra. Hanae vốn không nghi ngờ gì cả, bèn thò đầu ra, tức thì pháp khí sắt của thầy bổ ngay xuống… Thầy dùng pháp khí làm hung khí thật là phù hợp… Sau một cú bổ, Hanae ngã lăn ra đất. Đề đề phòng bất trắc, thầy dùng khăn mặt siết cổ cô ấy rồi khép cửa lại, hoàn tất mọi việc trong hai phút là cùng. Sau đó thầy thong dong đi tiếp để gặp Takezo, đúng lúc thầy Ryotaku cũng quay xuống, ba người chưa đi được bao xa thì chạm mặt tôi từ phía chi thứ đi đến. Anh Isokawa thấy đấy, nếu muốn giết người thì phải giết càng nhanh càng tốt. Đây quả là một phương pháp vừa táo tợn vừa đơn giản. Từ góc độ của tôi, khi gặp các vị ở cuối đường mòn, thấy cả ba đi cùng nhau liền đinh ninh cả ba vẫn đi như thế từ cổng chùa đến hết đường, ai mà ngờ nửa chừng thầy Ryozen lại gây ra một việc đáng sợ như thế.”

Nhà sư bình thản lắng nghe, không nói gì cả. Isokawa đưa mắt quan sát ông, không giấu nổi vẻ thán phục.

“Thế là đã giết được Hanae. Nhưng công việc của thầy vẫn chưa xong. Không, phải nói rằng bước tiếp theo mới là quan trọng nhất, đưa thi thể của Hanae vào chùa, treo ngược lên cây mai. Nếu bỏ qua bước này thì việc giết Hanae thành ra vô nghĩa. Nhưng khâu hậu kì cũng giống như khâu giết, hết sức táo bạo và dễ hoàn tất. Hanae mất tích ngay trong đêm canh linh cữu, nhất định sẽ khiến mọi người lo lắng, bàn nhau chia ra tìm, thầy bèn thản nhiên phân công rồi lấy cớ một mình về chùa trước, chẳng ai nghi ngờ cả. Vả lại, dù thầy có vội đến đâu cũng sẽ không về chùa mà không để người ta trông thấy, bởi như vậy không tự nhiên. Khi tôi, thầy Ryotaku và anh Takezo gặp nhau ở cuối đường mòn thì thấy thầy Ryozen vẫn đi trên đường. Không ai ngờ lúc ấy thầy đang vác thi thể Hanae!”

Kindaichi run lên, Isokawa bàng hoàng, sư Ryozen vẫn điềm tĩnh như không. Kindaichi nuốt nước bọt kể tiếp.

“Nghĩ lại tình hình khi đó, tôi không khỏi bội phục muôn phần. Trời tối đen như mực, đến thầy chúng tôi còn không nhìn rõ, nói gì cái xác trên lưng thầy. Chúng tôi chỉ thấy ngọn đèn lồng thầy cầm mà thôi. Giết người xong, vác nạn nhân trên lưng và thong thả leo dốc ngay trước mắt thiên hạ, trình độ diễn xuất quả thật đã đạt đến đỉnh cao, người thường không sao bì kịp!

“Khoảng cách giữa chúng tôi và thầy thoạt tiên không xa lắm, về sau cũng không bị kéo dài ra, mà còn ngắn lại, có điều vẫn đủ để thầy bước vào cổng, treo Hanae lên cây. Đây mới là tinh túy trong việc sát hại Hanae, nếu bỏ sót khâu này, cả vụ án sẽ mất đi một nửa ý nghĩa. Nguyên nhân nằm ở bài haiku của Kikaku trên tấm bình phong, Thánh thót trên cành, treo ngược, chú hoàng oanh… Dùng thi thể Hanae mô phỏng haiku cũng quan trọng ngang với việc giết cô ấy, không, chưa chừng còn quan trọng hơn. Hoàn thành việc mô phỏng, thầy Ryozen vội vã chạy ra cổng chùa thét gọi chúng tôi, rồi hớt hải chạy xuống bếp. Đúng lúc này, thầy phát hiện một vị khách không mời ngoài kịch bản.”

Kindaichi hít sâu một hơi, “Kẻ không mời ấy đối với thầy rõ ràng là một sự phiền toái. Còn đối với tôi thì là nguồn gốc của nhiều nghi ngờ. Thầy phát hiện kẻ đó lẻn vào trai phòng, song lại cố ý tạo cơ hội cho hắn trốn thoát. Bấy giờ tôi tưởng thầy quen biết hắn, nên mới rắp tâm thả hắn đi. Cũng có nghĩa, kẻ ấy chính là hung thủ. Nhưng sự thật không phải vậy. Vị khách không mời đó hoàn toàn không biết thầy, cũng không liên quan gì tới vụ án, song có lẽ hắn đã bắt gặp thầy treo thi thể lên cây mai, không, dù không bắt gặp, hắn cũng phải biết trước khi thầy vác thi thể về đến chùa, trên cây chẳng có gì cả. Thầy sợ hắn biết sự thật nên đã rà soát điều chỉnh các hành động về sau, quyết định giúp hắn trốn thoát. Sau đó, trong đêm vào núi lục soát, thầy đã nấp sau mỏm đá và dùng pháp khí sắt đập chết hắn trước khi hắn bị bắt.”

Sư Ryozen vẫn thản nhiên, giọng điệu Kindaichi cũng bình tĩnh hơn. Trông họ chẳng hề giống thám tử đang vạch trần chân tướng án mạng và hung thủ bị vạch trần, trái lại giữa họ như đang tồn tại một cảm giác gì đó khá siêu nhiên.

“Lúc trước, thầy vô tình buột miệng nói ra một câu, khiến tôi hiểu lầm và cứ mò mẫm mãi mà không tìm ra manh mối. Khi chúng tôi xúm quanh thi thể bị treo ngược của Hanae, tôi nghe thấy thầy lẩm bẩm, ‘Tuy là người điên, nhưng cũng chẳng biết làm sao được…’ Dáng vẻ và giọng điệu thầy hệt như đang cảm khái, không hề nhuốm chút gì gượng gạo, chỉ là buột miệng thốt ra cảm xúc dồn nén trong lòng bấy lâu mà thôi… Tôi từng nghĩ vậy, nên mới tin vào câu này để liên tưởng đến ông Yosamatsu bị giam, cho rằng ông ấy có dính líu, từ đó dẫn tới suy luận sai lầm. Mãi về sau tôi mới hiểu được ý nghĩa thật sự, tiếc rằng lúc ấy mọi chuyện đã muộn. Anh Isokawa, thật ra lúc ấy thầy Ryozen không nói ‘Tuy là người điên, nhưng cũng chẳng biết làm sao được...’, mà nói rằng ‘Chưa vào thời điểm, nhưng cũng chẳng biết làm sao được.’ Vì sao ông ấy lại cảm thán như vậy? Là bởi bài haiku đang được tái hiện bằng thân thể xương thịt của Hanae kia rõ ràng là tả cảnh mùa xuân, song hiện giờ mới là mùa thu, vì vậy ông ta không nén được than thở, ‘Tuy thời điểm không phù hợp, (có lẽ đây cũng là lời trăn trối của cụ Kaemon) nhưng cũng chẳng biết làm sao được.’ Cũng có nghĩa là, điều thầy Ryozen tiếc nuối không phải người điên, mà là thời điểm không phù hợp.”

Sư Ryozen mỉm cười. Kindaichi liếc ông ta rồi nói, “Thầy cười tôi đấy à? Đây cũng chẳng phải lần đầu thầy cười tôi nhỉ. Sau đó, để điều tra việc vị khách không mời kia xộc vào chính điện, tôi từng hỏi thầy ý nghĩa câu nói này. Thoạt đầu thầy không hiểu tôi có ý gì, về sau nhận ra sự hiểu lầm ngu xuẩn của tôi, bèn giơ tay che mặt, hai vai rung lên. Tôi còn đắc ý cho rằng mình đã hỏi đúng trọng tâm nên thầy mới kinh hoàng như thế, nào ngờ thầy lại đang cười ý nghĩ ngớ ngẩn của tôi, cười đến gập người lại, phải giơ tay che mặt. Trong mắt thầy, tôi quả là một kẻ ngu ngốc, chẳng biết gì cả.”

“Không, không phải thế đâu, cậu Kindaichi,” sư Ryozen gắng nín cười, nhìn Kindaichi vẻ an ủi, ánh mắt ấm áp như người cha hiền từ. “Cậu không hề ngu ngốc, mà là một người tinh tường xuất sắc, ngay cả những điều này cũng đoán ra được, tôi mới là người phải tự thẹn không bằng. Mà cho dù đổi thành bất cứ ai, cũng không thể ngăn vụ án này được. Ừm, tiếp tục đi. Xem ra vụ việc của Hanae đã rõ ràng rồi, phiền cậu giải thích sang vụ án Yukie và Tsukiyo đi.”

“Trong vụ án Yukie, vấn đề lớn nhất là thời gian…” Kindaichi đau xót nói, “Rốt cuộc thi thể Yukie bị nhét vào lòng chuông từ bao giờ. Shimizu kể, anh ta từng chĩa đèn pin về phía chuông để kiểm tra khi chạy ngang qua đó, lúc 8 giờ 40, nhưng không thấy vạt kimono nào cả. Tiếp đó, Shimizu và trưởng làng Araki tiếp tục chạy xuống dốc, đến dinh thự chi thứ, chừng mười phút sau mới vòng lại, ngang qua chỗ quả chuông, mưa bỗng nặng hạt hơn, vì vậy cái xác không thể bị nhét vào lòng chuông sau thời gian đó được. Bởi Yukie trong lòng chuông, trừ vạt dưới kimono lộ ra ngoài, còn lại toàn thân đều khô ráo, không, nói chính xác ra là trừ lưng áo hơi ướt, những chỗ khác đều khô ráo. Chắc chắn cái xác đã được nhét vào lòng chuông trước khi mưa to, cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian sau khi trưởng làng Araki và Shimizu chạy qua lần thứ nhất và trước khi họ từ dinh thự chi thứ vòng lại. Quãng thời gian đó tổng cộng chỉ có mười bốn phút, nhưng thế cũng đủ để dùng đòn bẩy bẩy chuông lên và nhét thi thể vào. Thoạt tiên tôi đã suy luận như vậy. Nhưng nghĩ kĩ lại thấy không ổn lắm, theo kết quả khám nghiệm của bác sĩ Murase, Yukie bị giết lúc 7 giờ, tại sao hung thủ phải đợi đến một tiếng rưỡi rồi lại lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi mười mấy phút để giấu thi thể vào chuông? Vả lại Simizu kể, lần đầu tiên chạy ngang qua quả chuông, mưa đã bắt đầu lác đác, vậy thi thể cũng phải ướt ít nhiều mới đúng, song khi được đưa ra, quần áo cô ấy không hề bị ướt. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý. Có lẽ trước đó, cũng có nghĩa là khi Shimizu và trưởng làng Araki chạy qua lần đầu, thi thể đã bị nhét vào rồi. Suy luận này phù hợp nhất, nhưng cũng có một điểm nghi vấn. Shimizu và trưởng làng Araki đã chiếu đèn pin kiểm tra quanh chuông, không hề phát hiện thấy vạt kimono, thế mà sau đó lại thấy vạt áo lộ ra, chiếc áo đỏ màu sắc rực rỡ như vậy, nếu lộ ra ngay từ đầu, dù ánh đèn pin yếu đến đâu cũng không thể không thấy. Tôi lấn cấn mãi, cứ cảm thấy bên trong đó có mánh khóe kì quái nào đó. Giữa lúc tôi vắt óc nghĩ mãi không ra, thì nghe một người ở hiệu cắt tóc của bác Oshichi kể, tối hôm đó, một chiếc chuông khác đã xuất hiện trên con đường dẫn tới Mũi Tengo. Về sau lại nghe ông Gihee chi thứ nói, hồi biểu diễn vở Truyền thuyết chùa Dojo, bà Osayo từng dùng một chiếc chuông đạo cụ có thể tách làm đôi, ắt giờ vẫn cất trong nhà kho ở dinh thự chi chính. Hai manh mối này tức thì xuyên suốt tâm trí tôi, biết được đạo cụ cũng đồng nghĩa với nhìn thấu mánh khóe rồi, muốn vạch trần trò hề của hung thủ chẳng có gì khó. Hung thủ giết Yukie, đem nhét vào lòng chuông, cố tình chừa ra một vạt áo, sau đó chụp ra ngoài một chiếc chuông đạo cụ nữa, che đi vạt áo kimono. Bởi vậy, tối hôm đó Shimizu soi đèn pin kiểm tra thì chính là kiểm tra chiếc chuông đạo cụ mà thôi!”

“Có phải chiếc chuông cậu vớt dưới biển hôm qua không?”

Để giúp Kindaichi có thời gian nghỉ lấy hơi, nhà sư bỗng hỏi chen vào, rồi rót đầy trà cho anh.

“Đúng vậy, trên cái móc hình đầu rồng ở đỉnh chuông buộc một sợi thừng, đầu kia sợi thừng buộc vào một tảng đá to, trên con đường bên cạnh vách núi cũng có dấu đá lăn, vì vậy tôi đoán rằng, hung thủ đã buộc một sợi thừng vào cái móc hình đầu rồng trên đỉnh quả chuông đạo cụ chụp ra ngoài chuông thật, đầu kia buộc vào một tảng đá nặng trịch, đặt ven đường từ vách đá đi xuống. Sắp đặt xong xuôi, trước hết phải để Shimizu trông thấy quả chuông đạo cụ, xác nhận không có vạt áo lộ ra, rồi mới đẩy tảng đá bên đường xuống. Quả chuông đạo cụ bị hòn đá kéo đi, chạm vào chốt lẫy, ‘cạch’ một tiếng tách làm đôi rơi xuống biển. Vạt áo của Yukie liền lộ ra ngoài.

“Tối qua tôi đã bóng gió hỏi Shimizu, anh ta nói. Dường như quả chuông anh ta thấy lúc soi đèn pin kiểm tra lớn hơn quả chuông thấy sáng hôm sau, có lẽ vì nhìn trong đêm tối khác nhìn giữa ban ngày nên mới nảy sinh ảo giác như vậy? Khỏi nói cũng biết, để ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm. Khoảng 8 giờ, Shimizu đi ngang qua hiện trường, vạt áo kimono còn chưa lộ ra dưới mép chuông, hung thủ muốn khiến mọi người lầm tưởng rằng sau đó Yukie mới được nhét vào. Vậy ai nhiều khả năng bày ra màn kịch này để làm chứng cứ ngoại phạm cho mình nhất? Đồng thời, ai có cơ hội đẩy tảng đá xuống biển nhất?

“Nghĩ tới đây, tôi sợ đến suýt phát điên, bởi người đáp ứng được cả hai điều kiện đó chỉ có mình trưởng làng Araki. Trưởng làng và Shimizu cùng kiểm tra quả chuông đạo cụ, lại cùng nhau chạy xuống con đường đặt tảng đá, bấy giờ xung quanh tối om, có thể thừa lúc Shimizu không chú ý mà đẩy tảng đá xuống… Tối qua tôi đã âm thầm dò hỏi Shimizu, anh ta kể rằng, lúc từ trên dốc đi xuống, trưởng làng nói muốn đi tiểu, dặn anh ta thong thả vừa đi vừa đợi, chỗ trưởng làng Araki dừng lại đúng là gần nơi có vết đá lăn. Nghe tôi nhắc, Shimizu cũng nhớ ra bấy giờ thình lình nghe ‘bõm’ một tiếng như cái gì rơi xuống biển, song sóng to gió lớn nên không nghe rõ lắm…”

Kindaichi dừng lại, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa giấy. Nghe Isokawa hắng giọng giục giã, anh mới tiếp tục giải thích.

“Đó quả là một phát hiện kinh khủng khiến người ta sốc óc! Hung thủ giết Hanae là sư Ryozen, còn giết Yukie là trưởng làng Araki. Đến tôi cũng không dám tin nữa. Nhưng dù cảm tính của tôi cự tuyệt ra sao, cũng không thể lay chuyển sự thật rành rành ấy. Sư Ryozen quả thật đã giết Hanae, trưởng làng Araki đã giết Yukie, vậy người giết Tsukiyo lẽ nào là bác sĩ Murase? Nghĩ tới đây, tôi suýt loạn trí vì sợ hãi. Có điều trong vụ án Tsukiyo, bác sĩ Murase không có chứng cứ ngoại phạm, trái lại, ngoài ông ta ra, chẳng ai có cơ hội giết cô ấy cả…”

“Kindaichi à, ở đây có một điểm vô lý.” Isokawa lần đầu lên tiếng, “Đúng thế, bác sĩ Murase quả thật có cơ hội giết Tsukiyo, nhưng tay trái ông ta đang bị gãy, mà Tsukiyo lại bị siết cổ chết. Siết chết được người ta bằng một tay…”

“Không phải tuyệt đối không thể, anh Isokawa à.” Kindaichi buồn rầu tiếp lời. “Anh biết đấy, chiếc khăn vốn được cắt ra từ một cây vải nhuộm. Mé phải khám thờ trước mặt Tsukiyo treo mấy dải vải màu trông như phướn, quả chuông nhỏ và con mèo được buộc vào đó. Nếu để lẫn vào một chiếc khăn tay dài nhuộm hoa văn, chắc cũng khó mà phát hiện được. Bác sĩ Murase đã dùng tay phải nắm một đầu khăn, lén đến gần Tsukiyo đang cầu nguyện đến xuất thần, vòng qua cổ cô ấy rồi vận sức siết mạnh… vì đầu kia khăn được cột cố định trên khung cửa, nên dù chỉ dùng một tay cũng dễ dàng siết chết người. Sau đó đợi Tsukiyo tắt thở, lại cắt khăn thành độ dài phù hợp là xong. Hẳn anh vẫn nhớ mình từng phát hiện vết cắt trên khăn còn mới chứ? Thế là bác sĩ Murase chỉ cần dùng một tay đã siết chết được Tsukiyo bằng khăn, một việc tưởng chừng không thể làm nổi.”

Hoàng hôn buông xuống, phòng đọc sách im phăng phắc, chỉ có tiếng thở dồn dập hoảng loạn của Isokawa. Ông lau mồ hôi ròng ròng trên trán, khàn khàn thốt lên, “Trời ạ! Chuyện này rốt cuộc là sao vậy! Lúc là sư Ryozen, lúc là trưởng làng Araki, lúc lại là bác sĩ Murase, lẽ nào toàn bộ các tội phạm thiên tài đều tập trung ở đảo này hay sao?”

“Anh nhầm rồi.” Kindaichi bình thản cải chính, “Như em đã nói, sư Ryozen, trưởng làng Araki và bác sĩ Murase đều chỉ là công cụ giết người thôi, kẻ bày ra ba vụ án kinh khủng này không phải ai khác mà chính là cụ Kaemon. Chắc anh cũng nghe nói trước khi chết cụ Kaemon đã liệt nửa người trái vì tai biến mạch máu não. Sau đó cụ ta mới nghĩ ra cách giết Tsukiyo. Để mô phỏng cho đúng, bác sĩ Murase bèn cố ý tự làm gãy tay trái. Tình tiết cụ thể, mời sư Ryozen kể rõ cho chúng tôi biết vậy.”

Vầng dương chìm xuống đằng Tây, sắc trời tối dần. Bên ngoài phòng đọc sách, mưa phùn lất phất. Isokawa đứng dậy bật đèn điện, ánh đèn neon lạnh lẽo trắng toát loang khắp phòng như nước, chiếu sáng cả chiếc mâm vàng bát giác ngoài hành lang. Sư thầy vốn nhắm hờ mắt ngồi xếp bằng như nhập định, lúc này mới bắt đầu mấp máy chiếc miệng rộng, “Dân đảo vẫn kể, lúc lâm chung, Ngài Taiko, à cụ Kaemon đã đau đớn thế nào, lo lắng ra sao… Hẳn cậu cũng nghe rồi.”

Nhà sư nói bằng giọng điềm đạm như nước, vượt lên trên mọi trở ngại. Giọng nói trầm khàn mà thuyết phục, miên man tựa muôn vàn sợi tơ.

“Sự bất đắc dĩ, đứa con trai cụ ấy yêu thương nhất, tức là kẻ thừa kế sản nghiệp, sau khi gây ra đủ chuyện hoang đường bừa bãi đã thành kẻ điên, hai đứa cháu quý hóa thì bị gọi nhập ngũ, sống chết không rõ, chỉ còn một đám đàn bà con gái. Ba cô con gái chi chính thì ngớ ngẩn, phu nhân Shiho chi thứ rình rập như hổ đợi vồ mồi, lợi dụng Ukai khuấy đảo cả nhà lên. Cụ Kaemon có lần đã cận kề cái chết nhưng rồi sống lại, lúc chiến tranh sắp kết thúc lại tai biến liệt nửa người, song vẫn chưa đến nỗi nào. Tiếp đó đầu tháng Mười ngã bệnh… Lần này mọi người đều nói, e rằng không xong rồi. Bản thân cụ ấy cũng ý thức được, nhưng không sao tháo gỡ nổi khúc mắt trong lòng, hễ nghĩ tới tương lai của chi chính thì lại đau đớn như bị lửa địa ngục thiêu vô cùng khổ sở. Hai hôm trước khi qua đời, cụ ấy gọi tôi, trưởng làng Araki và bác sĩ Murase đến, trăn trối những câu kì quái, đến giờ hễ nhắm mắt tôi vẫn còn thấy văng vẳng bên tai. Đại khái cụ ấy nói thế này, ‘Các ông nghe cho kĩ đây, tối qua tôi gặp một giấc mơ kì lạ, trong mơ tôi đã giết Tsukiyo, Yukie và Hanae bằng thủ pháp hoa mỹ không gì tả nổi…’ Cụ ấy cứ thế mỉm cười xảo quyệt, thao thao kể. Mặc cho ba chúng tôi kinh hãi nhìn nhau, cụ Kaemon rành rẽ miêu tả thủ pháp giết từng người một, hệt như cậu Kindaichi giảng giải vừa nãy.”

“Tính ngoan cố đáng sợ khiến cụ Kaemon cứ lặp đi lặp lại những điều kinh khủng ấy. Tuy cụ nói là mơ, nhưng tôi cho rằng không phải, có lẽ từ lần đầu tiên tai biến ngã bệnh, không, thậm chí trước cả khi đó, cụ đã bắt đầu lên kế hoạch, đây là kết tinh tâm huyết bao lâu và liên tục sửa đổi cải tiến nữa kìa. Trước đó cụ ấy cũng chỉ nói qua với ba người thân cận chúng tôi, nếu như Chima chết đi mà Hitoshi còn sống, thì phải giết chết ba chị em Tsukiyo. Chúng tôi ngỡ là nói đùa, không ngờ cụ định làm thật.”

“Thuật lại ba cách giết người xong, cụ tiếp, ‘Đáng lẽ tôi nên đích thân thực hiện, nhưng tình hình sức khỏe hiện giờ không cho phép, vả lại tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian. Đã định nhân lúc khỏe mạnh sẽ ra tay trước, ai ngờ cả Chima và Hitoshi đều bặt tin, tôi cũng không muốn vô cớ giết người nên mới lần lữa đến giờ. Tôi sắp chết mà trong lòng vẫn canh cánh chuyện này. Sư thầy, trưởng làng, bác sĩ, nếu các ông thương tôi, xin hãy giúp tôi hoàn thành di nguyện. Lỡ Chima chết mà Hitoshi còn sống, xin các vị hãy giúp tôi giết ba chị em Tsukiyo. Đây chính là mâm cỗ lớn nhất dâng cúng cho tôi…”

“Cụ Kaemon khóc lóc dập đầu lạy ba chúng tôi, lại rút dưới gối ra ba tấm giấy dày, dặn dò, ‘Di vật tôi để lại cho các ông đây, trông thấy nó thì đừng quên lời trăn trối của tôi.’ Sau đó cụ tỉ mỉ nhắc lại cách giết từng người và khẩn khoản, ‘Cầu xin các ông, trăm lạy ngàn lạy các ông. Nếu các ông làm trái lời, tôi chết cũng không nhắm được mắt.’ Đoạn giao bài haiku của Kikaku cho tôi, bài ‘Dưới chiếc mũ trụ’ cho trưởng làng Araki và ‘Các du nữ ngủ’ cho Murase.”

“Cách đây ít lâu tôi đã dán cả ba tấm giấy dày lên bình phong, đặt cạnh chỗ ngủ của cậu Kindaichi, hẳn cậu cũng thấy rồi. Vì sao tôi làm vậy, cậu có hiểu không? Bởi tôi đã nghe trưởng làng nhắc đến lai lịch của cậu, ông ta thấy họ tên cậu quen quen, bèn lôi tập báo cũ ra tra lại. Cứ nghĩ một thám tử nổi tiếng lần ra nơi đảo xa hẻo lánh này, tôi đoán cậu đã nghe được phong phanh từ cậu Chima rồi, nếu không cho cậu chút manh mối mà cứ im im ra tay thực hiện kế hoạch, chằng phải quá hèn hay sao? Nếu cậu thực sự là một thám tử giỏi, hẳn sẽ nhìn ra bí mật trên bình phong, còn nếu không giải được thì là vì cậu quá dốt nát, không xứng đáng với danh hiệu thám tử.”

“Tóm lại, tôi cho rằng sẽ là quá hèn nếu giấu diếm mấy tấm giấy dày ẩn chứa mấu chốt quan trọng của vụ án, nên bất chấp sự phản đối của trưởng làng và bác sĩ, đem bình phong đặt ngay trước mắt cậu, kết quả chúng tôi thua trắng. Nhưng chẳng sao, thua cũng tốt, chúng tôi thua xứng đáng… Ha ha! Tôi lạc đề mất rồi.”

“Nếu đổi lại là cậu, trông thấy dáng vẻ tuyệt vọng lúc hấp hối của bạn mình, chắc hẳn khó lòng từ chối. Tôi đã không kìm được nước mắt, một người cứng cỏi như cụ Kaemon sao lại rơi vào tình cảnh thê thảm nhường này. Mỗi lần nghĩ lại tôi đều ứa nước mắt cho sự đáng sợ và đáng buồn của những ngoan cố trong lòng người ta. Vì vậy, tôi đã trả lời, ‘Ông yên tâm đi, nếu cậu Chima chết và cậu Hitoshi quay về, tôi nhất định sẽ làm theo lời ông, dẫu sau này chết đi phải đọa địa ngục, tôi cũng sẽ treo ngược thi thể Hanae lên cây mai già cho ông thấy. Xin bản tôn Dược Sư Như Lai Phật làm chứng, tôi quyết không nói dối.’ Trưởng làng Araki và bác sĩ Murase phân vân sợ hãi, nhưng bất đắc dĩ đành thề độc theo. Dường như cụ Kaemon đã tạm yên lòng, nên hai hôm sau thì từ trần.”

Kindaichi và Isokawa lặng người ngồi nghe như nghe một câu chuyện bi ai mà hư ảo về viên tướng cùng đường trong chiến trận.

Sư thầy nghiêm trang tiếp, “Sau khi tang lễ kết thúc không lâu, tôi, trưởng làng và bác sĩ từng ngồi lại bàn bạc với nhau. Bác sĩ lo lắng hỏi tôi, thầy thề độc như vậy, lẽ nào định làm thật hay sao? Tôi cười phá lên đáp, làm gì có chuyện đó? Cụ Kaemon về già đâm ra lẩm cẩm, dù chúng ta muốn hoàn thành di nguyện của cụ, cũng đâu thể làm được? Tại sao ấy à? Khó khăn ở đâu hả? Chính là quả chuông ấy. Đảo Ngục Môn lấy đâu ra chuông? Cụ Kaemon đúng là quẫn trí rồi, quên cả chuyện quả chuông bị trưng thu. Không còn quả chuông thì chẳng có cách nào mô phỏng được ‘Bi thương làm sao, dưới chiếc mũ trụ, dạt dào ý thu’ nữa, trưởng làng cũng khỏi cần giữ lời thề, cụ ấy đã không giữ lời thì hai ta giữ lời làm chi nữa. Nghe thế, hai người kia mới buông được tảng đá đè nặng trong lòng xuống… Nào ngờ, nào ngờ…”

Nhà sư chua xót tiếp.

“Một năm trôi qua, bên Kure báo với tôi, quả chuông chưa bị nấu chảy, đến mà nhận về. Lòng tôi cứ bồn chồn bứt rứt, có linh tính chẳng lành, nhưng dù sao cũng không thể phớt lờ, đành đi một chuyến. Trên tàu quay về, như đã kể ở trên, lại hay tin Hitoshi sống sót và Chima đã chết, tôi như bị sét bổ trúng đầu. Trưởng làng Araki và bác sĩ Murase cũng vậy, không, họ càng bàng hoàng hơn tôi là khác. Hễ ngồi với nhau, cả ba đều bàn về chuyện đó. Tôi đã quyết từ lâu, bởi mọi điều kiện đều đầy đủ cả, e rằng đều do cụ Kaemon sống khôn thác thiêng.”

“Chưa kể suốt một năm chăm sóc cho ba chị em Tsukiyo, tôi nhận ra họ chẳng khác gì ba con mèo cái động đực, lúc nào cũng xoắn lấy gã Ukai kia, sau này chắc chắn sẽ còn tên Ukai thứ hai, thứ ba xuất hiện. Chi bằng để họ chết quách cho rồi, như vậy là từ bi với họ, cũng coi như một việc công đức cho thế gian. Cuối cùng tôi bảo hai người kia, ‘Tôi đã quyết hành động theo kế hoạch rồi, các ông muốn làm sao thì tùy, muốn báo cảnh sát cũng được, nhưng một ngày kia các ông sẽ biết thế nào là cơn giận của cụ Kaemon và nỗi căm hận của tôi’…

“Hai người bọn họ vốn dĩ cũng nghe rồi để đấy, cho tới khi tôi giết Hanae, treo ngược thi thể lên cây, họ mới kinh hoàng luống cuống, hiểu được quyết tâm sắt đá của tôi. So ra có lẽ họ còn sợ lòng căm hận của người sống như tôi hơn cơn giận của cụ Kaemon đã từ trần. Tôi đã ra tay nên họ cũng đành làm theo kế hoạch. Trưởng làng Araki tiến hành trước, sau đó đến bác sĩ Murase. Tôi thấy thương hại họ, đã định bụng nếu sự việc bại lộ sẽ một mình gánh vác hết tội trạng của mọi người, nhưng…” Sư thầy thở dài, quay sang Kindaichi, “Cậu…”

“Dạ?”

“Trưởng làng và bác sĩ thế nào rồi?”

Kindaichi và Isokawa nhìn nhau. “Tối qua trưởng làng đã bỏ trốn khỏi đảo rồi. Thầy xui ông ta ư?”

Nhà sư gượng cười, “Tối qua thấy cậu vớt quả chuông đạo cụ từ dưới biển lên, tôi đã biết mọi chuyện hỏng rồi, cả chuyện đó mà cậu còn đoán ra được, ắt tôi không thể hàm hồ nhận hết tội trạng về mình nữa. Tôi vội nhắc nhở trưởng làng và bác sĩ. Hóa ra trưởng làng đã bỏ trốn, còn Murase thì sao?”

“Bác sĩ Murase…”

“Murase…”

“Vừa rồi nghe nói ông ta đã phát điên…”

“Phát điên rồi ư?”

Nhà sư mở to mắt kinh ngạc, nhưng bình tĩnh rất nhanh, thở dài cảm thán, “Thật sao? Tôi biết mà, ông ta nhát như cáy, sợ bóng sợ gió nên mới…”

“Không, không chỉ vì vậy. Hôm nay Shimizu nhận được điện thoại của cảnh sát Kasaoka…” Kindaichi nói tới đây thì không sao tiếp tục được nữa.

Sư Ryozen nghi hoặc nhíu mày, “Thì sao? Liên quan gì đến Murase?”

“Sư thầy,” Kindaichi thở hắt ra, “tôi vốn không định nói với thầy. Cảnh sát Kasaoka điện thoại tới báo, họ bắt được một tên lừa đảo chuyên lấy tin chiến sĩ giải ngũ để gạt người ta. Hắn là quân nhân phục viên từ Myanmar, thừa cơ tin xuất ngũ chưa về đến nhà, bèn lần lượt đến thăm gia quyến từng đồng đội. Hắn nói nếu báo tin bình an vô sự, người nhà sẽ mừng rỡ khôn xiết, không chỉ mời hắn ăn uống, còn biếu đủ thứ tiền nong quà cáp. Song nếu đưa tin báo tử thì đừng hòng. Thế nên hắn nảy ra một kế, quyết định dù đồng đội đã chết, cũng sẽ nói với người nhà rằng họ bình an vô sự…”

Sư Ryozen tái mặt, thở gấp, “Vậy… vậy, cậu Kindaichi…”

Kindaichi quay đi, không nỡ nhìn ông, bởi anh biết chỉ cần một câu nói đơn giản, cả công trình xoa dịu bản thân mà ông vất vả xây nên sẽ sụp đổ tan tành.

“Đúng thế, Hitoshi đã hi sinh rồi. Song nếu nói thật với người nhà, quà cáp sẽ chẳng đáng là bao, nên… ôi, sư thầy!”

Sư Ryozen bỗng đứng phắt dậy, khiến Kindaichi và Isokawa kinh hãi bật dậy theo. Chỉ thấy nhà sư đờ ra, cặp mắt mở trừng trừng chẳng khãc nào hai viên thủy tinh, vô thần mà đục ngầu, hoàn toàn không còn sức sống. Dường như ông ta muốn nói gì đó, nhưng không cất nổi nên lời, chỉ mấp máy môi. Sư Ryozen nhìn Kindaichi, rồi lại nhìn sang Isokawa, chậm rãi lắc đầu… Đột nhiên, mạch máu hai má ông nổi lên ngoằn ngoèo như giun đất, mặt cũng đỏ gay đầy quái dị.

“Nam mô… cụ Kaemon!”

“Ôi sư thầy!”

Kindaichi và Isokawa nhào tới đỡ lấy hai bên sư thầy, nhưng ông giãy giụa cố gạt họ ra, cuối cùng ngã uỵch xuống như một khúc gỗ mục.

Sư Ryozen đã viên tịch như thế.

Kindaichi rời đảo.

Shimizu, Takezo và bác thợ cạo Oshichi cùng ra bến tàu đưa tiễn. Trời đẹp suốt mấy ngày, hôm nay lại đổ mưa phùn lất phất.

“Shimizu, đã điều tra được hành tung của trưởng làng chưa?”

“Chưa thấy, dân đảo đoán rằng có lẽ ông ta đã tìm nơi hoang vu hẻo lánh nào đó tự sát rồi.”

“Thật ư?”

Ba người lặng thinh, chỉ đứng ở bến tàu nhìn ra xa. Kindaichi thấy lòng hiu quạnh khôn siết, chất chứa bi ai khó nói thành lời. Mưa bụi bay bay, lất phất lướt qua mình mọi người.

“Tại sao, tại sao, tại sao chứ?” Bác Oshichi kêu lên, “Tại sao ai cũng ủ ê thế? Cậu Kindaichi sắp đi rồi, mọi người không thể vui lên chút sao? Kindaichi cậu cũng thật là, có gì mà phải rầu rĩ? Ở trên đảo này cậu mới thấy cô Sanae là báu vật, chứ về Tokyo, người đẹp như cô ấy muốn bao nhiêu chẳng có, cần g?