← Quay lại trang sách

Chương 16 & 17 Hôm nay. Phòng 1245. Wedding

Máy bíp của bác sĩ Roth kêu lên đúng vào lúc Larenz nghỉ một lúc lâu, lần đầu tiên sau khi câu chuyện kể đã kéo dài 1 giờ.

“Anh đừng quên những gì anh muốn nói nhé, bác sĩ”, người bác sĩ trưởng phòng nói và mở cánh cửa nặng nề ra hành lang.

Quên? Larenz nghĩ thầm, trong khi bác sĩ Roth đi vội ra khỏi phòng đến chiếc máy điện thoại của khu vực.

Vấn đề của tôi chính là tôi không thể làm điều đó: quên. Mặc dù tôi không ước mong điều gì thiết tha hơn.

Bác sĩ Roth trở về chỉ sau hai phút và lại ngồi xuống chiếc ghế xếp bằng nhựa màu trắng không được thoải mái mà thông thường là dành cho người đến thăm, được đặt bên cạnh tất cả các giường trong bệnh viện, và thật ra là vô nghĩa trong phòng này. Vì người đến thăm thường tránh gặp bệnh nhân nằm ở đây.

“Có một tin tốt và một tin xấu”, ông ấy nói với Viktor.

“Tin xấu trước!”

“Người ta đã hỏi đến tôi. Giáo sư Malzius đã hỏi tôi đang ở đâu”.

“Còn tin tốt?”

“Có người muốn vào thăm anh, nhưng sẽ không có mặt ở đây trước 18 giờ”.

Viktor chỉ gật đầu. Ông có thể nghĩ ai sẽ là khách của ông, và nét mặt của bác sĩ Roth chứng nhận cho sự nghi ngờ đó.

“Tức là còn bốn mươi phút?”

“Bốn mươi phút, để kể nốt câu chuyện của anh”.

Larenz duỗi người ra trên giường, trong khả năng có thể.

“Mới bốn mươi bảy tuổi mà đã nằm liệt giường rồi”, ông nói đùa, nhưng bác sĩ Roth không đáp trả câu nói bóng gió đấy. Ông biết Larenz muốn gì ở ông, nhưng ông không thể làm ơn cho ông ấy điều đó được.

“Tại sao anh không gọi điện cho cảnh sát sau khám phá ấy trong nhà nghỉ của anh?”, thay vào đấy ông lại tiếp tục cuộc nói chuyện.

“Vì cảnh sát chẳng giúp đỡ được gì cho tôi qua bốn năm liền. Bây giờ, khi tôi tự bắt gặp được manh mối đầu tiên, tôi không muốn để cho những sợi chỉ ấy vuột khỏi tay tôi”.

Bác sĩ Roth gật đầu thông hiểu.

“Tức là anh ở lại trên đảo và Kai là tiếp xúc duy nhất của anh ra bên ngoài”.

“Vâng”.

“Rồi còn kéo dài bao lâu nữa? Ý tôi muốn nói cho đến khi phát hiện ra được Anna thật sự là ai và điều gì đã xảy ra với Josy?”

“Hai ngày. Chính tôi cũng không hiểu tại sao lại còn kéo dài đến như thế. Thật ra, đến thời điểm này thì mọi việc đã rõ. Nếu như cuộc đời tôi là một cuốn băng video và tôi có khả năng quay ngược nó lại thì tôi đã có thể nhận ra nó sớm hơn. Tất cả những mảnh của trò chơi xếp hình đã được trải ra trước mặt tôi, nhưng tôi thì lại chẳng thấy gì”.

“Anh nói rằng phòng tắm đầy máu?”

“Vâng”.

“Điều gì xảy ra tiếp theo sau đó?”

“Không còn nhiều lắm trong ngày hôm đấy. Tôi sắp xếp đồ đạc để rời đảo. Tôi muốn trở về Berlin ngay lập tức, để chính mắt trông thấy và để gặp Kai. Nhưng không được. Cơn bão mạnh lên. Giống y như cơn cảm lạnh của tôi. Anh biết người tôi có cảm giác như thế nào không, giống như bị cháy nắng nặng khắp cả người?”

Bác sĩ Roth gật đầu.

“Ở trong quảng cáo thì lúc nào cũng là ‘đau đầu và tứ chi’. Anh đã có lần nào suy nghĩ xem còn lại gì khi người ta đau đầu và cả tứ chi?”

“Trí óc?”

“Chính xác. Tôi uống một viên Valium để làm cho nó tê dại đi và cầu nguyện cho phà hoạt động trở lại vào ngày hôm sau”.

“Nhưng không được như thế?”

“Không. Bão ‘Anton’ đã hiến tôi trở thành tù nhân trong ngôi nhà của chính tôi. Đội bảo vệ bờ biển khuyên mọi người dân trên đảo chỉ nên rời nhà trong trường hợp thật khẩn cấp. Rất đáng tiếc là trường hợp khẩn cấp nhất ở chỗ tôi đã xảy ra ngay sau khi thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau”.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Có người lại biến mất ngay trước mắt tôi”.

“Ai?”

Larenz ngẩng đầu lên một chút và nhíu lông mày lại.

“Trước khi tiếp tục kể, bác sĩ Roth, tôi muốn đề nghị với anh một cuộc trao đổi: Tôi kể cho anh nghe câu chuyện của tôi - và anh...”

“Điều gì?”

“Anh tặng cho tôi tự do”.

Bác sĩ Roth ngậm miệng cười qua mũi. Họ đã một lần thảo luận dài về việc này.

“Anh biết là điều đấy không thể được. Không được, sau những gì mà anh đã làm. Tôi không những sẽ mất việc làm và giấy phép hành nghề. Tôi cũng còn phạm tội nữa”.

“Vâng, vâng. Anh đã nói rồi. Nhưng mà tôi vẫn đưa ra một đề nghị cho anh và sẵn sàng chịu rủi ro”.

“Rủi ro nào?”

“Tôi kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện. Câu chuyện của tôi. Rồi khi tôi kể xong thì cuối cùng anh tự quyết định có trả tự do cho tôi hay không”.

“Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, rằng tôi không có khả năng làm điều đó. Tôi có thể lắng nghe và bầu bạn với anh. Nhưng tôi không thể giúp anh đến cái tự do mà anh đã xin tôi từ nhiều ngày nay”.

“Không à? Thế thì anh hãy chú ý cho thật tốt trong những phút tới đây nhé. Tôi chắc chắn rằng những gì mà tôi sắp kể cho anh nghe sẽ làm cho anh đổi ý”.

“Tôi không tin đâu”.

Nếu không có dây trói thì Larenz đã giơ tay lên để xoa dịu.

“Nếu tôi mà là anh thì tôi không chắc chắn đến như thế đâu”.

Ông lại nhắm mắt, và bác sĩ Roth dựa người ra sau, để nghe phần còn lại. Phần còn lại của tấn thảm kịch.

Chương 17

Parkum, hai ngày trước sự thật

Tác dụng thuốc giảm dần, và Viktor bị lôi ra khỏi giấc ngủ không mộng mị của ông. Ông vẫn còn thích nán lại trong chân không không đau đớn thêm một chút, cái mà thuốc Valium đã tạo ra cho ông. Nhưng chất tác dụng gây mế đã gần như cạn sạch và không còn kìm hãm được những ý nghĩ đen tối của ông nữa.

Anna

Charlotte

Josy

Máu!

Viktor chậm chạp ngồi dậy trên giường của ông và phải chống cự để không nằm xuống giường lại ngay lập tức. Lần thức dậy làm cho ông nhớ đến cuộc lặn biển dạo chơi mà ông đã cùng Isabell tiến hành ở Bahamas trước đây nhiều năm. Lúc đấy, ông mang một cái áo gi-lê có chì mà ở trong nước ông hầu như không cảm nhận được nó. Sau chuyến lặn biển, khi muốn leo lên cái thang của chiếc du thuyền nhỏ, ông mới nhận ra cái bình hơi và trọng lượng muốn kéo ông xuống trở lại dưới nước như thế nào. Chất gây mê cũng có một tác động đè xuống giống như vậy. Hay là một con virus.

Tuyệt, Viktor nghĩ thầm, trong khi ông thu hết sức lực và chống người đứng dậy.

Bây giờ thì đã đến mức như thế đó. Bây giờ mày không biết là cảm lạnh đã đánh gục mày hay tác dụng phụ của thuốc đã biến mày thành đồ phế thải.

Viktor run lên trong bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi và khoác thêm vào người một chiếc áo choàng tắm bằng lụa mà ông lấy từ một người hầu câm lặng. Rồi ông run rẩy lê bước qua hành lang vào phòng tắm. May mắn là nó ở cùng tầng với phòng ngủ của ông nên ông không phải bước xuống cầu thang. Bây giờ thì chưa.

Ông giật bắn người khi nhìn thấy gương mặt của mình trong gương. Không còn nghi ngờ gì nữa. Ông đang ốm. Mắt quầng thâm, da xanh xao. Mồ hôi hột trên trán. Ánh mắt đờ đẫn. Và còn một cái gì nữa.

Một cái gì đó đã khác đi.

Viktor nhìn trừng trừng vào hình của mình trong gương và cố nhìn thẳng vào mắt của chính mình. Nhưng ông không làm được. Ông càng tập trung chừng nào thì hình càng nhòa đi chừng ấy.

“Thuốc khốn kiếp”, ông lầu bầu và với tay nắm lấy cần pha nước của vòi tắm hoa sen. Ông xoay nó lên sang bên trái và để cho nước chảy một lúc. Cũng như mọi lần, cái máy phát điện phải cần một lúc khá lâu để đun nóng nước, nhưng hôm nay vợ ông không có ở đây để tức giận về sự phí phạm này.

Trong lúc đó, Viktor lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn treo tường ở phía trên bồn rửa mặt bằng đá hoa cương và cảm nhận một sự mệt mỏi nặng nề. Tiếng ồn không ngưng của dòng nước đang chảy tạo nên một nền thích hợp cho suy nghĩ của ông.

Một cái gì đó đã khác đi, nhưng tôi không thể nhận ra nó. Nó quá... mờ ảo.

Ông quay phắt người đi và đặt sẵn một cái khăn tắm trước khi mở cánh cửa kính và bước vào trong hơi nước. Mùi hương nồng nàn của Acqưa di Parma làm cho ông thấy dễ chịu, và sau khi tắm xong ông cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều. Dòng nước nóng đã rửa sạch lớp trên cùng của đau đớn và để cho nó biến mất vào trong ống nước thải. Rất đáng tiếc là nó không thể mang suy nghĩ của ông đi theo cùng.

Một cái gì đó đã khác đi. Một cái gì đó đã thay đổi. Cái gì?

Viktor chọn trong phòng thay quần áo một cái quần jean 501 đã cũ và tròng chiếc áo len polo màu xanh vào. Tuy ông biết rằng hôm nay Anna sẽ đến, còn hy vọng điều đấy nữa, để có thể nghe kể diễn biến tiếp tục của câu chuyện. Có thể cả kết cục nữa. Nhưng hôm nay ông cảm thấy không được khỏe đến mức Anna phải hài lòng với ông trong bộ quần áo bình thường. Nếu như nói chung là cô ấy có quan tâm chút nào đến việc đó.

Viktor đi xuống cầu thang và cẩn thận nắm chặt vào lan can cầu. Trong nhà bếp, ông đổ đầy nước vào bình đun nước và lấy một túi trà ra từ trong tủ. Rồi ông với lấy cái tách to tròn được treo trên một cái móc bằng gổ ở trên tường giữa bồn rửa chén và bếp nấu. Ông cố tập trung vào bữa ăn sáng và trong lúc đó tránh nhìn qua kính cửa sổ ướt nước mưa ra bầu trời có màu đen tang tóc của Parkum. Thế nhưng những công việc quá quen thuộc trong bếp không thể làm cho ông sao lãng đi được.

Có chuyện gì xảy ra ở đây? Cái gì không ổn?

Khi quay người sang tủ lạnh để lấy sữa ra, ông thoáng nhìn thấy mặt nấu bằng ceran đã được đánh bóng của cái bếp điện. Và ông lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của ông. Lần này còn mờ ảo hơn nữa. Gần như là méo mó. Và đột ngột ông biết rõ:

Nó ở đâu?

Ông nhìn từ bếp điện xuống phía dưới rồi lướt qua sàn nhà bằng đá được lót thủ công.

Bất thình lình lại có nó. Cái cảm giác khốn cùng như ngày hôm qua, khi ông điều khiển Kai xuyên qua bungalow từ xa.

Thiếu cái gì đó?

Viktor bỏ cái tách rơi xuống và chạy vào hành lang. Ông giật tung cánh cửa vào phòng có lò sưởi và nhìn về bàn làm việc.

Giấy tờ của ông. Thư điện tử với những câu hỏi của tờ Bunte đã được in ra. Chiếc máy tính xách tay mở nắp. Tất cả đều ổn.

Không. Thiếu cái gì đó.

Viktor nhắm mắt lại, trong niềm hy vọng rằng tất cả sẽ trở về chỗ của nó khi ông lại mở mắt ra. Nhưng ông đã lầm. Khi ông nhìn thêm lần nữa thì cũng vẫn chẳng có gì thay đổi.

Ở dưới. Dưới bàn làm việc. Không có gì cả.

Sindbad đã biến mất.

Ông chạy trở vào bếp và nhìn xuống sàn nhà thêm lần nữa.

Lại không có gì cả.

Không một dấu vết của Sindbad. Và ngoài nó ra còn thiếu cái bát ăn, chén nước, thức ăn cho chó và ngay cả tấm chăn ngủ của nó ở dưới bàn làm việc cũng không có đó nữa. Giống như nó chưa từng bao giờ ở trên hòn đảo với ông. Nhưng trong lúc đang hốt hoảng thì Viktor vẫn còn chưa nhận ra được tất cả những việc đó.