Chương 18 & 19
Ông đứng ở bãi biển, để mặc cho những giọt nước mưa bay vào mặt mình và trầm ngâm suy nghĩ. Điều khiến cho Viktor ngạc nhiên nhiều nhất là ông ít lo lắng đến mức như thế nào khi con chó chạy đi mất. Tất nhiên là ông buồn và lo sợ. Nhưng cảm giác ấy không mạnh như ông đã từng tưởng tượng trong những cơn ác mộng của ông. Nỗi lo sợ lớn nhất của ông lúc nào cũng là việc chính điều này có thể sẽ xảy ra. Đầu tiên là Josy, rồi đến Sindbad. Đi mất. Biến mất. Không dấu vết.
Chính từ lý do này mà ông không bao giờ khuyên một bệnh nhân đang đau buồn nên nuôi một con vật trong nhà. Đã quá nhiều lần ông phải chứng kiến việc con chó chồn, con vật mà thật ra là niềm an ủi để vượt qua được cái chết của chồng hay vợ, lại là nạn nhân của một vụ tai nạn sau lễ tang.
Hay biến mất.
Không tìm thấy Sindbad. Nhưng từ một lý do nào đó mà tinh thần của Viktor không suy sụp, ông không bối rối và tuyệt vọng chạy vào làng, không gọi điện cho tất cả láng giềng. Ông chỉ nói vào máy trả lời điện thoại của Halberstaedt và háo cho ông ấy biết. Bây giờ ông đang đi tìm ở đoạn bờ biển đầy những khúc gổ trôi dạt cách nhà khoảng 250 mét và nhìn xem có dấu chân to lớn của con chó Golden Retriever hay không. Hoài công. Nếu như chúng đã từng có ở đây thì ít nhất là bây giờ chúng không còn tồn tại nữa.
“Sindbad!”
Ông biết gọi tên nó là vô nghĩa. Ngay cả khi con chó ở gần đây thì bây giờ nó cũng chẳng còn tuân theo một mệnh lệnh nào cả. Sindbad nhát như thỏ đế. Ngay đến tiếng kêu răn rắc của gỗ thông trong lò sưởi cũng đã làm cho nó run lên, và vào lúc giao thừa Isabell đã phải trộn thuốc an thần vào trong thức ăn của nó để nó đừng bị thở gấp lức mỗi một viên pháo nổ tung. Có lần họ đang ở trong Grünewald, và một tiếng súng duy nhất của một người thợ săn đã khiến cho nó chạy thẳng một mạch về đến nhà mà không hề nghe đến một mệnh lệnh nào của chủ nhân cả.
Tiếng ầm ầm của sóng biển chắc phải làm cho con chó sợ đến kinh hồn. Bí ẩn đến mức nó phải chạy trốn, từ bỏ cả sự che chở của ngôi nhà. Làm sao mà nó có thể khi tất cả các cửa đều đóng kín?
Viktor đã lục soát kỹ từ tầng hầm cho đến căn gác. Không có gì cả. Chính ông đã mở khóa căn nhà kho cũ có chiếc máy phát điện ở bên trong để tìm con vật ở đấy. Nhưng chỉ riêng việc cửa đã được khóa không thôi thì Sindbad đã không thể nào chui vào trong đó được. Cũng như không thể nào biến mất trên đảo mà không để lại một dấu vết, Viktor nghĩ thầm. Sindbad không bao giờ tự đi ra ngoài một mình, ngoại trừ...
Viktor quay phắt người lại và bây giờ đứng nhìn dọc theo bãi biển. Trong một khoảnh khắc ông lại có hy vọng, khi liếc mắt nhìn thấy một chuyển động ở cách xa khoảng 100 mét. Một con thú đang từ xa đi đến chỗ ông, và rõ ràng là nó to như một con chó. Nhưng cảm giác hạnh phúc của ông biến mất nhanh chóng như nó vừa mới đến khi ông nhìn thấy con thú không có một bộ lông màu sáng. Và vì đấy cũng không phải là một con thú mà là một người mang một cái áo bành tô sậm màu.
Anna.
“Ông đi ra ngoài trời à, tốt lắm đấy”, cô ấy gọi to khi đến còn cách ông khoảng 10 mét. Tuy khoảng cách gần là vậy nhưng ông khó khăn lắm mới hiểu được cô, vì gió đã giật đi một vài âm tiết mang ra biển.
“Nhưng ông đã không chọn đung thời tiết cho một chuyến đi dạo ở bãi biển”.
“Và cũng không phải là dịp đâu”, ông nói to trả lời và ngay lập tức lại cảm nhận được cơn đau cổ họng mà ông đã gần như quên bẵng nó kể từ khi Sindbad biến mất.
“Ý ông thế nào cơ chứ?” Cô ấy đã đến gần ông chỉ còn cách vài bước, và Viktor ngạc nhiên lần thứ nhì về việc đôi giày da bóng của cô ấy chẳng hề hấn gì qua suốt cả đoạn đường đi bộ dài từ trong làng ra đến đây. Không có vết bẩn mà cũng không có cát bám vào chúng.
“Tôi tìm con chó của tôi. Nó đã chạy mất rồi”.
“Ông có một con chó à?”, Anna hỏi và dùng tay mặt giữ chặt lấy khăn choàng đầu của cô, để bão đừng thổi nó bay mất.
“Tất nhiên rồi. Một con chó giống Golden Retriever. Cô cũng đã nhìn thấy nó rồi đấy chứ. Nó bao giờ cũng nằm dưới chân tôi trong những lần chúng ta trò chuyện vừa rồi”.
“Không”. Anna lấc đầu. “Tôi không hề thấy”.
Viktor có cảm giác như những từ ngữ của cô ấy tác động lên ông với một lực mạnh hơn là những cơn gió bão đang giằng giật ông không ngưng. Tai phải của ông bắt đầu kêu vo vo, và sự trống trãi nội tâm của ông bất thình lình nhường chỗ cho một nỗi sợ hãi sâu thẳm.
Người đàn bà này không đàng hoàng.
Nước mưa nhỏ giọt từ lông mày của Viktor xuống thẳng vào mắt, và gương mặt của Anna nhòe đi. Đồng thời, những mẩu đối thoại từ lần nói chuyện đầu tiên của họ vang to lên trong ký ức của ông: “... nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục đánh nó, cho đến khi máu chảy ra từ mõm và cuối cùng thì đó chỉ còn là một đống thịt mà tôi đã đánh bật mọi sự sống ra ngoài”.
“Xin lỗi?”
Rõ ràng là Anna đã nói gì đấy với ông, nhưng Viktor chỉ nhìn thấy đôi môi của cô ấy mấp máy trong khi ông đang bận rộn xử lý lời kể và ký ức về lần hành hạ thú vật của cô ấy.
“Chúng ta không vào nhà à?”, cô nhắc lại. “Thời tiết như thế này thì chắc chắn nó sẽ tự trở về thôi”.
Anna hất đầu về hướng ngôi nhà cạnh bãi biển và nắm lấy tay ông. Viktor giật tay ra hơi vội vàng một chút và gật đầu.
“Vâng. Có lẽ cô nói đúng đấy”.
Ông bắt đầu cử động một cách chậm chạp và đi trước.
Có thể nào mà cô ấy không nhìn thấy con chó to như thế được? Tại sao lần này cô ấy lại nói dối? Hay là cô ấy không những có liên quan đến việc Josy mất tích mà còn cả đến việc Sindbad mất tích nữa?
Qua tất cả những câu hỏi đấy, những câu hỏi đang quanh quẩn trong đầu ông, Viktor đã quên mất cái quy cách đầu tiên mà người thầy và người bạn của ông, giáo sư van Druisen, đã giảng dạy: “Nghe đây này. Đừng kết luận quá vội vàng mà hãy tặng cho bệnh nhân sự chú tâm lớn nhất có thể”.
Thay vì vậy, Larenz đã rút cạn kiệt những nguồn dự trữ sức lực cuối cùng để đè nén xuống điều đã biết, đang tìm đường đi ra từ trong tiềm thức của ông. Sự thật đã có thể nhìn thấy rõ ràng được. Nó nằm tuyệt vọng ngay trước ông, như một người sắp chết đuối chỉ còn cách những bàn tay cứu giúp một lớp băng mỏng. Thế nhưng Viktor Larenz không muốn vượt qua nó.
Chưa muốn.
Chương 19
“Chúng tôi bỏ chạy”.
Cuộc nói chuyện bắt đầu một cách chậm chạp và khó nhọc. Viktor phải tự buộc mình xua đuổi đi những suy nghĩ của ông về Sindbad, và chẳng hề lắng nghe Anna nói trong những phút đầu tiến. May mắn là cô ấy đã bắt đầu bằng cách tóm lược lại lần chuyện trò vừa rồi: Cô đã cùng với Charlotte lái xe đến căn nhà ở trong rừng, phải đột nhập vào đó trong khi Charlotte nhất định không chịu hước vào trong bungalow. Và cô đã nghe thấy một người đàn ông trong căn phòng ở cuối hành lang.
“Cô chạy trốn cái gì?”, Viktor trở lại chủ đề.
“Lúc đấy tôi còn chưa biết. Tôi chỉ cảm thấy rằng cái đã chờ tôi ở trong căn phòng ấy bây giờ đang đuổi theo chúng tôi. Thế rồi tôi nắm lấy Charlotte chạy trên con đường rừng đầy tuyết trở về chỗ chiếc ô-tô. Chúng tôi không quay lại. Vì sợ. Nhưng cũng do cẩn thận vì chúng tôi không muốn té ngã trên con đường trơn trượt”.
“Lần nữa: Ai ở trong nhà? Ai đuổi theo cô?”
“Cho đến nay tôi vẫn còn không chắc chắn. Khi cuối cùng rồi chúng tôi cũng ngồi được trong ô-tô và chạy về Berlin nhanh như có thể với cửa xe được khóa lại, tôi có hỏi Charlotte. Nhưng em chỉ nói những điều rất khó hiểu”.
“Khó hiểu là như thế nào?”
“Em nói những câu như: ‘Cháu không thể trả lời cho cô được, cô Anna à. Cháu chỉ có thể dẫn cô đến những dấu hiệu. Cô phải tự mình tìm ra ý nghĩa của chúng. Cô viết truyện. Không phải cháu!’”
Viktor phải thừa nhận rằng câu chuyện kể của Anna ngày càng không thực hơn, điều thật ra rất dễ hiểu vì căn bệnh của cô. Tuy vậy, ông hy vọng rằng những tưởng tượng của cô ấy ít ra là vẫn dựa một ít vào hiện thực. Ông không hề muốn nghĩ rằng cung cách của ông bệnh hoạn như thế nào trong lúc này.
“Rồi cô chạy đi đâu?”
“Đến dấu hiệu kế tiếp mà Charlotte chỉ cho tôi xem để suy đoán. Em nói: ‘Cháu vừa mới chỉ cho cô xem nơi bắt đầu của mọi việc’.”
“Ngôi nhà trong rừng?”, Larenz hỏi.
“Vâng”.
“Rồi thế nào?”
“Rồi Charlotte nói điều mà suốt đờỉ tôi sẽ không quên được”.
Anna mím môi lại và giả giọng thì thào của cô thiếu nữ nhỏ bé: “Bây giờ cháu sẽ chỉ cho cô xem căn bệnh của cháu sống ở đâu?”
“Nơi căn bệnh sống?”, Larenz hỏi.
“Em nói như thế đấy”.
Larenz ớn lạnh người. Thật ra thì ông đã lạnh run kể từ khi họ trở vào nhà. Nhưng khi Anna bất thình lình đổi giọng nói thì tình trạng lại còn tồi tệ hơn nữa.
“Đó là ở đâu?”, ông hỏi thêm. “Căn bệnh đã sống ở đâu?”
“Charlotte chỉ cho tôi con đường qua cầu Glienick trở về Berlin. Nói thật là tôi không biết chính xác chúng tôi đã đi đến khu đất rộng lớn ấy như thế nào. Tôi không quen thuộc tất cả những khu vực trong Berlin cho lắm. Ngoài ra thì trong lúc đang lái xe tôi lại bị mất tập trung, vì Charlotte bệnh đột ngột”.
Dạ dày Viktor co thắt lại.
“Em bị bệnh gì?”
“Đầu tiên em bị chảy máu cam, thế là tôi phải dừng xe ở lề đường, tôi nghĩ đó là ở khoảng vườn bia cạnh bãi tắm Wannsee. Em nằm trên băng ghế sau, và máu cam vừa dứt thì...”
... bắt đầu lạnh run người...
em bắt đầu run lập cập. Em bị lạnh run người, nhưng nặng đến mức thật ra tôi đã định chở em vào bệnh viện”.
Anna cố cười lên.
“Cho đến khi tôi sực nhớ là không thể dạo bước vào phòng cấp cứu với một bóng ma”.
“Thế cô không giúp em à?”
“Có chứ. Lúc đầu thì tôi không thật sự muốn. Tôi rất muốn chống lại ảo giác ấy. Nhưng rồi triệu chứng của Charlotte càng lúc càng nặng hơn. Em run rẩy và khóc lóc van xin tôi hãy mua cho em một loại thuốc trong tiệm thuốc tây...”
... Penicillin...
Em muốn một loại thuốc trụ sinh. Khi tôi nói với em rằng không có toa thuốc của bác sĩ thì tôi sẽ không mua được loại thuốc đó, em nổi điên lên lần đầu tiên. Em gào thét lên”.
“Em gào thét?”
“Vâng, em cố hết sức gào thét lên với giọng nói yếu ớt của em. Thật là đáng sợ. Một sự pha trộn của khóc lóc, thổn thức và gào thét”.
“Em nói gì?”
“‘Cô đã nghĩ ra cháu. Cô đã làm cháu phải mang bệnh. Bây giờ phải làm cho cháu khỏe mạnh trở lại!’ Và mặc dù tôi biết là tôi đang có ảo giác, mặc dù tôi biết rõ là không có Charlotte, tôi vẫn lái xe đến một tiệm thuốc tây và mua một hộp thuốc Paracetamol chống cơn đau đầu của em. Và tôi đã cố dùng hết nét duyên dáng của mình để thuyết phục người bán thuốc đưa cho tôi Penicillin mà không cần toa thuốc bác sĩ. ‘Cho đứa con đang ốm của tôi’, tôi nói với ông ấy và hứa sẽ đưa toa thuốc vào ngày hôm sau. Thật ra thì tôi làm việc này tất nhiên là cho chính tôi, vì tôi biết rằng những tiếng nói và hình ảnh trong đầu tôi chỉ biến mất khi tôi tuân theo lệnh của Charlotte”.
“Rồi tiếp tục như thế nào?”
“Quả thật là có tốt hơn sau khi tôi vào tiệm thuốc tây. Không phải cho Charlotte, mà cho tôi”.
Viktor chờ cô ấy tự nói tiếp.
“Em uống hai viên, nhưng chúng không có tác dụng. Ngược lại, tôi cho là như thế, tình trạng Charlotte lại xấu đi. Em trông có vẻ còn xanh xao hơn, lãnh đạm hơn. Nhưng ít ra thì em không còn trách móc tôi nữa và nín lặng. Tuy vậy, vì lần lên cơn của em mà tôi vẫn còn bị sốc đến mức không biết làm thế nào mà chúng tôi đã đến được ngôi nhà lớn cạnh hồ đấy”.
“Xin cô hãy tả nó cho tôi nghe”.
“Nó là cơ ngơi đẹp nhất mà tôi đã từng trông thấy ở Berlin. Tôi không hề biết rằng nói chung là có thể có được một cơ ngơi đẹp như thế ở trong một thành phố lớn. Khu đất trải rộng vài nghìn mét vuông, nằm trên một sườn đồi, có bãi tắm và cầu tàu riêng. Ngôi nhà thì rộng hơn cả một biệt thự, được xây theo phong cách cổ điển, nhưng có nhiều chi tiết Phục Hưng Ý làm cho nhẹ nhàng đi. Nó có nhiều cửa sổ lồi, tháp nhỏ và nhiều trang trí. Đúng là không có gì đáng ngạc nhiên khi Charlotte gọi nó là ‘lâu đài’.”
Schwanenwerder.
Bây giờ thì Viktor đã chắc chắn. Từng ấy chi tiết trùng hợp trong những câu chuyện của cô ấy không thể nào còn là tình cờ được nữa.
“Nhưng cả địa thế lẫn phong cách đều không phải là cái nổi bật nhất của cơ ngơi này”, cô ấy tiếp tục. “Điều thật sự kỳ lạ là có nhiều người đến như thế ở khắp mọi nơi. Chúng tôi đã phải bỏ lại chiếc ô-tô ở trước một cái cầu nhỏ, vì có nhiều xe giao hàng đang đổ chắn cả đường đi”.
“Xe giao hàng?”
“Vâng, xe vận tải, nhỏ có lớn có. Tất cả họ đều muốn...”
... lên đảo...
“đi cùng hướng với chúng tôi và làm nghẽn con đường nhỏ. Nhiều người bận rộn chạy qua chạy lại. Phần lớn họ đều đang đứng chờ trên lề trước con đường vào nhà. Khi đến gần, chẳng có ai để ý đến chúng tôi cả. Tất cả đều chăm chú quan sát cánh cổng vào nặng nề của lâu đài. Nhiều người có ống nhòm, vài người có cả máy quay phim. Điện thoại di động reo vang khắp mọi nơi, chụp ảnh nữa. Và có hai người đàn ông còn leo lên cái cây ở cạnh đại lộ để nhìn cơ ngơi cho rõ. Nhất là chiếc trực thăng, bay ầm ầm trên đầu của chúng tôi”.
Viktor biết chính xác họ phải ở đâu. Ông cũng biết màn kịch mà Anna vừa mô tả. Việc giới báo chí làm ầm ĩ trước nhà ông trong những ngày đầu tiên sau khi Josy biến mất đã đè nặng lên gia đình đến mức không còn có thể chịu đựng được.
“Bất thình lình, cả đám đông chuyển động, vì cửa mở và có ai đó bước ra”.
“Ai?”
“Không biết. Tôi không thể nhận ra, vì khu đất rộng quá và cửa biệt thự thì chắc phải cách chỗ tôi đứng đến 800 mét. Nhưng tôi hỏi Charlotte chúng tôi đang ở đâu. Và em nói: ‘Chúng mình đáng ở nhà của cháu. Cháu đã mang cô về nhà của bố mẹ cháu’. Rồi tôi hỏi em tại sao chúng tôi lại ở đây. Và em nói: ‘Cô cũng biết điều đấy mà. Cháu sống ở đây. Nhưng không phải một mình. Cái xấu cũng sống ở đây’.”
“Căn bệnh?”
“Vâng. Rõ ràng là em muốn gợi ý cho tôi hiểu rằng phải tìm nguyên nhân căn bệnh kỳ bí của em ở ngay trong nhà của em. Và vì thế mà em đã rời bỏ cái lâu đài này. Không chỉ để đi tìm nguyên nhân mà còn để chạy trốn”.
Nguyên nhân căn bệnh của Josy ở trong Schwanenwerder?
“Bất thình lình Charlotte giật mạnh tay tôi và muốn chạy ngược trở về đường cũ. Lúc đầu tôi không muốn đi theo em ngay lập tức. Muốn chờ xem ai đã bước ra khỏi cửa và đang đi qua ngôi vườn đến chỗ đám đông. Người đấy còn ở cách xa quá, và tôi không thể nhận ra đó là đàn ông hay đàn bà. Nhưng có một cái gì đó ở dáng đi thây quen quen. Và rồi Charlotte nói điều gì đấy với tôi, để thuyết phục tôi đi theo em ngay lập tức”.
“Em nói gì?”
“Chúng mình đi khỏi đây thì tốt hơn. Cái xấu từ trong phòng lúc nãy. Nó lại đuổi kịp chúng mình rồi. Và nó đang đi thẳng đến chỗ chúng mình”.