Chương 22 & 23 Hôm nay. Phòng 1245.-Bệnh viện Wedding-
Trời bên ngoài đã tối. Hệ thống chiếu sáng tự động trong hành lang bệnh viện đã bật đèn, và trong ánh sáng vàng trắng của đèn trần, bác sĩ Roth trông xanh xao hơn thường ngày. Lần đầu tiên Viktor Larenz nhận ra được người bác sĩ trưởng phòng đã rụng nhiều tóc ở hai bên thái dương. Cho đến nay ông ấy đã khéo léo che đậy được nhờ tóc ngắn chải ngược ra phía trước. Nhưng trong giờ vừa qua, bác sĩ Roth mỗi lúc một đưa tay vuốt tóc thường xuyên hơn trong lúc Viktor kể chuyện và qua đó đã làm lộ khoảng da đầu không có tóc của ông.
“Anh hồi hộp à, bác sĩ Roth?”
“Không. Chỉ tò mò thôi. Tôi sốt ruột chờ xem câu chuyện tiếp tục ra sao”.
Viktor xin người bác sĩ một ly nước, và bác sĩ Roth đưa nó cho ông với một cái ống hút, để ông có thể uống được mà không cần phải dùng đến đôi tay đang bị trói lại.
“Nhưng tôi cũng có nhiều câu hỏi”, bác sĩ Roth nói tiếp trong khi Viktor uống ngụm đầu tiên.
“Ví dụ như là?”
“Tại sao anh không tìm con Sindbad ở khắp mọi nơi? Nếu như con chó của tôi chạy mất thì tôi không thể ở nhà được một phút yên tịnh nào cả”.
“Anh nói đung đấy. Chính tôi cũng ngạc nhiên về thái độ thờ ơ của mình. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã đùng hết tất cả sức lực và cảm xúc cho công cuộc tìm kiếm con gái tôi. Tôi có cảm giác mình giống như một cựu chiến binh đã trải qua bom đạn nhiều đến mức khi nghe tiếng rít của đạn thì chẳng còn giật mình đến một lần và vẫn ngồi bình tĩnh trong chiến hào. Anh có hiểu điều đó không?”
“Có. Nhưng tại sao anh không báo ít nhất là cho vợ anh biết về những việc xảy ra trên Parkum? Chậm nhất là khi con chó chạy mất thì anh đã phải nhấc ống nghe lên rồi”.
“Có chứ. Gần như ngày nào tôi cũng cố gọi điện cho cô ấy. Thú thật - lúc đầu tôi không biết là có nên kể cho cô ấy nghe về Anna hay không. Chính cô ấy đã chống lại cuộc phỏng vấn mà giờ đây tôi hoàn toàn không tiếp tục nữa. Nếu như lúc đó mà cô ấy biết được rằng thay vào đó tôi lại tiếp tục điều trị thì chắc hẳn cô ấy đã bay về từ New York ngay trong ngày. Nhưng tôi không hề được kết nối đến phòng khách sạn của cô ấy. Tất cả những gì mà tôi có thể làm được là để lại nhiều tin nhắn cho cô ấy qua người gác cổng”.
“Thế cô ấy không bao giờ gọi lại sao?”
“Có. Một lần”.
“Rồi thế nào?”
Viktor gật đầu về hướng cái bàn nhỏ, và bác sĩ Roth lại đưa ly nước cho ông.
“Còn bao nhiêu thời gian...?”
Viktor bỏ ngang câu nói để uống một hơi.
“Thật ra chúng ta còn bao nhiêu lâu nữa?”
“Tôi nghĩ là 20 phút. Luật sư của anh đã có mặt trong bệnh viện rồi và trong lúc này đang bàn với giáo sư Malzius”.
Luật sư.
Viktor ngẫm nghĩ xem lần cuối cùng mà ông cần đến hỗ trợ về luật pháp là khi nào. Trong những tuần tới đây thì cái anh chàng chuyên về luật giao thông cao gầy và lóng ngóng đã cứu vãn cho cái bằng lái ô-tô của ông trong năm 1997 sẽ không đủ nữa. Lần này thì ông cần dân chuyên nghiệp thật sự. Lần này thì không phải chỉ hỏng xe.
Vấn đề là sinh mạng của ông.
“Thế họ có thật sự tốt không?”
“Luật sư? Vâng. Theo như tôi biết thì đấy là các luật sư chuyên về hình sự giỏi nhất mà người ta có thể dùng tiền mời được ở Đức”.
“Và hôm nay họ muốn tôi cho họ biết điều gì đã xảy ra với Anna?”
“Ngoài những việc khác. Họ bắt buộc như thế, nếu như họ cần phải bảo vệ cho anh. Cuối cùng thì đây là một vụ giết người”.
Giết người.
Lần đầu tiên nó được nói ra. Cho đến nay họ chỉ nói vòng vo. Mặc dù cả hai người đều biết rằng: Nhà tù đang chờ bác sĩ Viktor Larenz. Ngoại trừ trường hợp kết cuộc của câu chuyện thuyết phục được quan tòa rằng ông không hề có sự lựa chọn nào khác hơn là giết người.
“Giết người hay không giết người. Tôi không nghĩ rằng hôm nay tôi còn đủ sức để kể lại tất cả thêm một lần nữa. Ngoài ra tôi vẫn hy vọng rằng sau 20 phứt nữa thì tôi không còn phải ở đây lâu hơn”.
“Anh hãy quên chuyện đấy đi”. Bác sĩ Roth lại lấy ly nước đi và vuốt tóc ông ấy. “Anh kể cho tôi nghe nó tiếp tục như thế nào thì hơn. Máu kinh nguyệt là như thế nào? Và Anna còn kể gì cho anh nghe nữa khi anh trở vào với cô ấy trong phòng khách?”
“Không gì cả”.
Bác sĩ Roth nhìn ông nghi ngờ.
“Trong khi tôi đang nói chuyện qua điện thoại với viên thám tử tư thì cô ấy đã ra khỏi nhà mà tôi không hay biết. ‘Không muốn làm phiền. Ông có nhiều việc cần làm. Ngày mai chúng mình tiếp tục nói chuyện’, cô ấy viết cho tôi trên một tờ giấy và để lại trên bàn làm việc. Tinh thần tôi tương đối mệt mỏi. Bây giờ, khi cô ấy đã đi khỏi, tôi lại phải chịu đựng qua một đêm nữa trước khi có thêm thông tin từ cô ấy”.
Về Charlotte, về Josy.
“Rồi anh đi ngủ?”
“Không. Chưa. Trước đấy còn có thêm một người khách đến, hoàn toàn bất ngờ”.
Chương 23
Có người gõ cửa chỉ 10 phút sau khi ông chấm dứt cuộc điện thoại với Kai. Trong một khoảnh khắc, Viktor hy vọng Anna đã quay trở lại. Thế nhưng hy vọng đấy sụp đổ ngay tức khắc khi ông biết đấy chỉ là Halberstaedt, thêm lần nữa người này đã chiến đấu xuyên qua cơn bão đến nhà ông và bây giờ đang đứng với nét mặt nghiêm trọng trước cửa nhà. Lần này người thị trưởng cũng không muốn vào nhà và thay vì vậy lặng lẽ đưa cho Viktor một cái hộp nhỏ.
“Cái gì đấy?”
“Một khẩu súng ngắn”.
Viktor lui lại một bước, như thể có bệnh truyền nhiễm đang lây lan ra từ Halberstaedt.
“Trời ơi, tôi cần nó để làm gì?”
“Như thế tốt hơn. Để ông tự bảo vệ”.
“Bảo vệ chống lại cái gì?”
“Chống lại cô ta”. Halberstaedt dùng ngón tay cái của bàn tay mặt chỉ qua vai về phía sau. “Tôi nhìn thấy cô ta lại ở chỗ ông”.
Viktor lắc đầu khó tin.
“Ông nghe đây này. Ông biết là tôi quý mến ông”. Ông lôi ra một chiếc khăn tay từ trong túi quần và chậm nước mũi, nhưng không xì mũi.
“Nhưng tôi là nhà tâm lý học. Tôi không thể chịu được khi ông do thám tôi và bệnh nhân của tôi”.
“Và tôi là thị trưởng ở đây và đang lo cho ông”.
“Vâng. Cảm ơn. Tôi rất coi trọng điều này. Thật đấy. Nhưng cho đến khi nào không có một lý do chính đáng thì tôi sẽ không sờ đến cái vật đó”. Viktor muốn đưa trả lại cho ông ấy cái hộp nhỏ, nhưng Halberstaedt không rút tay ra khỏi túi của cái quần cord đã cũ mèm của ông.
“Có một lý do đấy”, ông ấy lầm bầm giận dữ.
“Cái gì?”
“Có một lý do tại sao ông nên có súng trong nhà. Tôi đã hỏi về người đàn bà đó. Đã nói chuyện với tất cả những người nhìn thấy cô ta trên đảo”.
“Rồi thế nào?” Viktor bất chợt cảm thấy vị kim loại trong miệng. Thế thì bây giờ ít nhất Kai Strathman không phải là người duy nhất đang do thám Anna.
“Người đàn bà đó đã làm cho Burg giật bắn cả người”.
“Michael Burg? Người lái phà? Cái gì lại có thể làm cho ông ta sợ hãi được?”
“Cô ta nói với ông ấy, cô ta còn một món nợ chưa trả với ông, bác sĩ ạ”.
“Cái gì cơ chứ?”
“Vâng. Và ông phải đổ máu cho việc đấy”.
“Tôi không tin”.
Tất cả đầy máu.
Halberstaedt nhún vai.
“Tôi mặc kệ. Ông cứ tin những gì ông muốn. Thế nào đi nữa thì tôi sẽ ngủ ngon hơn khi biết ông có vũ khí. Cô ta cũng thế cơ mà”.
Viktor không biết phải trả lời như thế nào. Rồi ông sực nhớ đến một việc khác, cũng quan trọng, và níu cánh tay Halberstaedt vừa quay người định bỏ đi.
“Còn một việc khác. Ông có nhìn thấy con chó của tôi không?”
“Sindbad chết rồi à?”
Câu hỏi tàn bạo ập đến ông hoàn toàn bất ngờ, như một làn sóng địa chấn. Viktor cảm thấy mình đang ở rất gần tâm chấn trong lúc ấy.
“Sao ông lại nghĩ như thế? Tôi muốn nói... Không. Tôi hy vọng là không như vậy. Nó chỉ chạy mất thôi. Tôi cũng đã nói vào máy trả lời điện thoại của ông rồi”.
“Hừm, tôi hiểu”, Halberstaedt nói nhỏ và khẽ gật đầu. “Tôi đã nói với ông ngay từ đầu rồi, người đàn bà này có cái gì đó không ổn”.
Viktor định đáp trả rằng không có bằng chứng cho việc Anna có thể có liến quan đến vụ con Sindbad mất tích, nhưng giữ lại lời phản đối ấy.
“Tôi sẽ căng tai căng mắt”, Halberstaedt hứa, nhưng nghe có vẻ như ông ấy không thành thật cho lắm.
“Cảm ơn”.
“Và ông cũng nên như thế. Không chỉ vì con chó. Người đàn bà đó nguy hiểm đấy”.
Người thị trưởng bỏ đi không chào từ biệt.
Sau khi Viktor nhìn theo ông ấy cả một phút, ông bắt đầu lạnh run đến mức răng đánh lập cập như một đứa bé đã ở trong hồ bơi quá lâu. Ông nhanh chóng đóng cửa trước khi gió có thể lùa thêm giá lạnh và ẩm ướt vào trong nhà.
Ngay khi còn ở trong hành lang, ông đã suy nghĩ liệu có nên quẳng ngay khẩu súng ngắn vào thùng rác trước nhà hay không. Vũ khí bao giờ cũng kỳ bí đối với ông, và nguyên tắc của ông là không muốn có nó trong tầm tay của mình. Cuối cùng, ông đặt cái gói nhỏ vẫn còn chưa được mở ra vào ngăn kéo dưới cùng của cái tủ com mốt bằng gỗ dái ngựa trên hành lang và quyết định sẽ trả lại cho Halberstaedt ngay trong ngày mai.
Trong những phút kế tiếp theo sau đó ông nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang lụi tàn dần trong lò sưởi và miên man suy nghĩ, tự hỏi không hiểu nên nghĩ như thế nào về những việc đã xảy ra trong những giờ vừa qua.
Sindbad biến mất.
Một người nào đó, một người đàn bà trẻ, có lẽ là một thiếu nữ, đã đột nhập vào trong ngôi nhà nghỉ cuối tuần của ông và đã có kinh nguyệt ở đó.
Và người thị trưởng của hòn đảo mang đến cho ông một khẩu súng.
Viktor cởi giày ra và nằm trên xô pha. Ông thọc tay vào túi quần và uống nốt viên Valium cuối cùng mà thật ra ông đã định dành lại cho đêm nay. Rồi ông mong chờ tác dụng thư giãn, hy vọng rằng nó cũng làm giảm bớt đi triệu chứng cúm của ông. Ông nhắm mắt và cố dứt bỏ được áp lực đang nằm quanh đầu ông như một cái băng buộc đầu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ông đã thành công trong việc đấy, và lần đầu tiên từ lâu lắm rồi, một bên mũi của ông không hoàn toàn bị ngạt nữa. Nhờ vậy mà ông lại có thể ngửi thấy mùi nước hoa nặng nề do Anna để lại khi cô ấy còn ngồi đúng chỗ này trước đây nửa giờ.
Viktor trầm ngâm suy nghĩ. Ông không biết điều gì làm cho ông lo lắng nhiều hơn trong lúc này: cung cách cư xử kỳ bí của Anna hay lời tiên tri của người thị trưởng.
Ông vẫn còn chưa quyết định được khi có một cơn ác mộng chiếm hữu lấy ông.