← Quay lại trang sách

Chương 20 & 21

Tôi có được phép vào phòng tắm của ông không?”

Anna đột ngột đứng lên và rõ ràng là đã quyết định ngưng câu chuyện của cô ở đây.

“Vâng”. Đây không phải là lần đầu tiên mà cung cách diễn đạt lịch sự của cô ấy gây ấn tượng cho Viktor.

Gần như là qua đó mà cô ấy muốn tạo một sự tương phản với những trải nghiệm đáng sợ của mình. Ông cũng cố gắng đứng dậy, nhưng cảm thấy như có một khối chì nặng trên vai đang ấn ông xuống ghế ngồi trở lại.

“Phòng tắm ở...”

“... trên lầu cạnh phòng ngủ, tôi biết”.

Cô ấy nói trong lúc đang đi ra và vì thế mà không nhìn thấy Viktor đang nhìn trừng trừng theo mình một cách khó tin.

Từ đâu?

Bây giờ ông thu hết sức lực và chậm chạp đứng dậy từ chiếc ghế cạnh bàn làm việc để đi theo cô ấy. Nhưng khi đến cửa phòng, ông chợt thấy chiếc áo bành tô Cashmere màu đen mà cô ấy đã đặt cẩn thận trên một cái ghế cạnh xô pha. Nó vẫn ẩm ướt từ cơn mưa còn chưa dứt, và ở dưới ghế đã đọng lại một vũng nước nhỏ trên gỗ lát sàn. Viktor nhấc nó lên để móc trến giá treo áo ở hành lang. Nó nặng. Quá nặng, không thể chỉ vì nước ẩm, chỉ thấm qua lớp vải bên ngoài nhưng không vào đến vải lụa lót ở bên trong.

Viktor nghe tiếng một cánh cửa được khóa lại ở tầng một. Anna đã vào đến phòng tắm.

Ông giũ chiếc áo khoác, và có một cái gì đấy kêu lẻng kẻng trong túi áo phải. Không hề suy nghĩ nhiều, ông tuân theo động lực thúc đẩy đầu tiên và đưa tay vào túi. Nó sâu đến mức không ngờ. Viktor đã định rót tay ra khi đầu ngón tay ông chạm phải một chiếc khăn tay rồi đến một cái ví khá to. Ông nhanh nhẹn lấy nó ra. Nó nặng và xuất phát từ một bộ sưu tập thời trang đàn ông của Aigner. Nó dứt khoát là không phù hợp với tráng phục nữ thánh lịch có màu sắc hài hòa với nhau của Anna.

Cô ấy là ai?

Tiếng giật nước bồn cầu ở trên lầu. Một phần của phòng tắm nằm ngay trên phòng khách, và Viktor có thể nghe được tiếng giày cao gót của Anna gõ lách cách trên sàn đá hoa cương. Có lẽ cô ấy đang đi đến bồn rửa mặt để trang điểm lại. Như một điều xác nhận, Viktor nghe tiếng vòi nước được vặn ra và nước chảy xuống trong cái ống nước cũ bằng đồng.

Viktor phải nhanh lên. Ông mở cái ví ra đúng ngay ở giữa và nhìn trừng trừng vào ngăn đựng thẻ căn cước trống rỗng. Trong một khoảnh khắc, nhịp đập của ông ngưng lại. Ông đã hy vọng cuối cùng thì có thể nắm được trong tay chiếc chìa khóa để nhận diện Anna. Bây giờ ông chỉ nhìn thấy những ngăn đựng thẻ tín dụng trống rỗng và đến tiền cũng không có nữa. Ít nhất là không có tiền giấy.

Viktor bất chợt cảm thấy bồn chồn, tay ông bắt đầu run lên, nhẹ nhưng không kiểm soát được. Như trước đây vài tháng, khi độ rượu trong máu của ông giảm xuống và hệ thần kinh của ông van nài ông tiếp tế cho nó. Nhưng trong giây phút này thì không phải thiếu rượu đang làm cho ông run rẩy. Mà là sự im lặng. Nước ở trên lầu không còn chảy nữa.

Viktor gấp ví lại và đã định nhanh chóng đút nó trở vào túi áo khoác khi chiếc điện thoại reo lên. Ông giật mình làm rơi vật mà ông đang lén lút giữ nó trong đôi tay. Nó đập ầm xuống sàn gỗ ngay đúng giữa hai lần chuông của điện thoại. Và Viktor hoảng hốt nhận ra được tại sao cái ví lại nặng đến như thế, vì giống như được một bàn tay vô hình phóng thích, không biết bao nhiêu là đồng tiền đang tung tóe khắp nơi trên sàn nhà.

Mẹ kiếp!

Ở trên lầu, cửa phòng tắm được mở ra. Chỉ còn vài giây nữa thôi là Anna sẽ trở vào và nhìn thấy những gì trong ví tiền của cô ấy đang nằm rải rác trên sàn nhà của ông.

Viktor quỳ xuống trượt qua lại trên sàn nhà và cố gắng thu lượm tiền bằng đôi tay đang run rẩy trong khi cái điện thoại không để cho yên. Do móng được cắt ngắn và đôi tay run run, ông gần như không thể lật những đồng tiền lên để nhặt chúng cho tốt hơn được.

Ông bắt đầu toát mồ hôi, và một ký ức cũ kết giao với cảm giác hốt hoảng. Trước đây lâu lắm, ngay chính trên sàn nhà này, cha của ông đã chỉ cho ông cách nhặt tiền đồng tốt nhất bằng một cái nam châm như thế nào. Bây giờ ông mong ước giá chi có được cái móng ngựa màu đen đỏ ấy, để có thể tự giải phóng mình ra khỏi tình thế khó xử này một cách nhanh chóng.

“Ông có thể an tâm mà nghe điện thoại, bác sĩ Larenz ạ”, Anna nói to từ trên tầng lầu một. Rõ ràng là cô ấy đang đứng ở đầu cầu thang và đang định bước xuống. Vì tiếng chuông to nên ông không còn có thể xác định đúng vị trí bước chân của cô nữa.

“Vâng”, ông nói to và biết rằng đấy là câu trả lời hơi vô nghĩa. Còn ít nhất là 10 đồng tiền nữa đang nằm trước và dưới chiếc xô pha. Một đồng tiền còn lăn đến tận trước lò sưởi và chỉ được chận lại bởi tấm lưới chống tàn lửa.

“Ông cứ bắt điện thoại đi. Tôi không cảm thấy có vấn đề gì khi tiếp tục ngưng cuộc nói chuyện của chúng ta”.

Bây giờ giọng nói của Anna vang lên rất gần. Và trong khi đang ngạc nhiên tại sao cô ấy lại không đứng ngay trong phòng từ lâu rồi thì ông sửng sốt nhìn xuống tay của mình. Những đồng tiền. Những cái mà ông đang cuống cuồng muốn thu nhặt lại không phải là tiền. Ít ra thì không phải là tiền còn giá trị. Đó là những đồng tiền D-Mark cũ đã mất chức năng chi trả kể từ khi đồng euro được đưa vào sử dụng. Isabell vẫn còn giữ một đồng D-Mark cũ dùng để mở chiếc xe đẩy mua hàng trong siêu thị. Nhưng Anna có ít nhất là bốn tá đồng tiền tệ cũ trong ví của cô.

Tại sao?

Cô ấy là ai? Cô ấy muốn gì với những đồng tiền cũ này? Tại sao cô ấy không mang theo giấy tờ tùy thân hay thẻ tín dụng? Cô ấy có liên quan gì đến Josy? Và tại sao cô ấy không trở vào phòng khách?

Bây giờ Viktor hành động nhanh như chớp và không suy nghĩ. Ông nhét trả cái ví rỗng một nửa vào trong túi áo khoác và dùng cả hai tay đẩy những đồng tiền còn lại vào dưới gầm xô pha. Ông chỉ còn biết cầu nguyện rằng cô ấy đã không đếm tiền của mình và không nhìn xuống dưới cái xô pha bọc da.

Khi hấp tấp nhìn quanh, để xem có còn bỏ sót một đồng tiền nào không, ông nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ được gấp lại. Nó chắc hẳn đã cùng với tiền rơi xuống sàn và đáp vào vũng nước dưới cái ghế mà cái áo bành tô Cashmere của cô ấy đã nằm ở phía trên. Giống như trong cơn mê, Viktor nhét nó vào trong túi quần jean của mình và định đứng dậy.

“Có chuyện gì thế?”

Viktor quay phắt người lại và nhìn trừng trừng vào gương mặt của Anna. Cô ấy chắc hẳn đã rón rén đi những mét cuối cùng vào phòng mà không hề gây ra một tiếng động nào, và ông cũng không nghe được tiếng cửa được mỡ ra, mặc dù cửa này lúc nào cũng kêu ken két rất khó chịu.

“Tôi... tôi... chỉ...”

Bất thình lình ông biết rõ tình cảnh này phải có tác động kỳ lạ như thế nào đối với Anna. Ông quỳ trước xô pha, người đầy mồ hôi, trong khi cô ấy đi vệ sinh chỉ trong vòng có 3 phút. Có một lời giải thích nào hợp lý cho việc này hay không?

“Tôi...”

“Tôi muốn nói cuộc điện thoại? Tôi hy vọng không phải là tin xấu?”

“Điện thoại?”

Rồi ông mới biết tại sao cô ấy không đi vào.

Trong lúc hốt hoảng ông không hề nhận ra rằng nó đã thôi không reo lên nữa. Anna rõ ràng đã nghĩ rằng ông nhấc máy điện thoại và vì thế mà cô ấy đã lịch sự chờ ở ngoài hành lang.

“A, điện thoại?”, Viktor nhắc lại và cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn.

“Vâng”.

“Chỉ gọi nhầm số thôi”, ông nói và run run đứng dậy, giật mình ngay tức khắc khi chuông lại reo lên.

“Nhưng có người kiên trì đấy”, Anna mỉm cười và ngồi xuống xô pha trở lại. “ông không muốn nghe điện thoại à?”

“Tôi? Vâng. Tôi sẽ...” Viktor nói lắp bắp và rồi cuối cùng cũng tập trung tinh thần. “Tôi nghe máy trong phòng bếp. Xin lỗi cô nhé”.

Anna tiếp tục nhìn ông cười thảnh thơi, và Viktor rời khỏi phòng.

Khi nhấc cái ống nghe trong phòng bếp, ông biết rằng mình đã quên một cái gì đó. Một cái gì đó quan trọng. Một cái gì đó mà ông phải trả giá bằng sự tin cậy của Anna.

Đồng tiền. Trước lò sưởi.

Thế nhưng ông không có nhiều thời gian để suy nghĩ xem sẽ xảy ra điều gì khi Anna phát hiện ra đồng tiền của cô. Nếu như cách đây vài giây ông vẫn còn cho rằng hôm nay khó mà có thể căng thẳng thêm được nữa thì cuộc điện thoại ông vừa nhận được đã làm cho ông thay đổi ý nghĩ.

Chương 21

“Nó chắc chắn phải là máu của một người nữ, Viktor ạ”.

“Bao nhiêu tuổi?”

“Cái đấy không thể nói một cách đơn giản được”, Kai trả lời và giọng nói của anh ấy nhỏ dần đi một cách kỳ lạ.

“Tại sao?”

“Vì tôi là chó săn chứ không phải là nhà gen học!”

Viktor xoa gáy, nhưng không thể làm dịu cơn đau đầu bằng cách đó.

“Anh đang ở đâu đấy?”, ông hỏi viên thám tử tư.

“Tôi đang đứng trong bệnh viện Westend trên hành lang trước phòng thí nghiệm của một người bạn tốt. Thật ra tôi không được phép gọi điện thoại di động ở đây, vì nếu như thế thì máy móc điện tử sẽ phát điên lên”.

“Vâng, vâng, tôi biết. Thế thì nhanh nhanh lên với thông tin đi”.

“Được thôi. Bạn của tôi ở đây là nhà hóa sinh. Ông ấy đã phân tích mẫu máu cho tôi vào giờ nghỉ trưa của ông ấy. Mẫu từ phòng tắm trong bungalow của anh. Như chuồng lợn thế thì lấy một mẫu chẳng có khó khăn gì”.

“Vâng, vâng. Rồi sao? Ông ấy tìm được gì?”

“Như tôi đã nói đấy: chắc chắn là máu của một phụ nữ. Lớn hơn 9 tuổi và trẻ hơn 50. Nhưng chắc trẻ hơn nhiều”.

“Josy 12 tuổi khi biến mất”.

“Tôi biết. Nhưng chắc chắn không phải là máu của con gái anh, Viktor ạ”.

“Làm sao mà anh biết được?”

“Vì còn mới quá. Dấu vết chỉ cách đây hai ngày thôi, nhiều nhất là ba. Con gái anh đã biến mất cách đây bốn năm rồi”.

“Anh không cần phải nhắc tôi nhớ điều đấy”, Viktor nói rít lên và mở hé cửa phòng bếp. Cửa phòng khách vẫn đóng kín, tuy vậy, ông không thể loại trừ khả năng Anna đang lắng nghe. Ông nói nhỏ hơn nữa.

“Tốt. Đấy không phải là máu của Josephine. Nhưng hãy nói cho tôi biết đi, tôi phải nghĩ như thế nào về Anna và các câu chuyện của cô ấy. Cho đến bây giờ, cô ấy đã mô tả toàn hảo con gái của tôi, căn nhà nghỉ cuối tuần của chúng tôi ở Sacrow và vừa mới đây là ngôi biệt thự trên Schwanenwerder. Tất cả đều phù hợp với nhau, Kai ạ. Cô ấy đã ở đó. Ở nhà của tôi. Cô ấy còn mô tả cả những phóng viên đã cắm trại trước ngôi biệt thự vào ngày xảy ra vụ bắt cóc nữa”.

“Anh muốn biết tất cả phù hợp với nhau như thế nào phải không?”, Kai hỏi.

“Vâng”.

“Vậy thì hãy nói cho tôi biết tên họ đầy đủ của Anna!”

Viktor định hít một hơi thật sâu nhưng lại bị ho rung cả người.

“Cô ấy tên là...” Ông phải đưa ống nghe ra xa miệng trong giây lát trước khi có thể tiếp tục nói.

“Xin lỗi, tôi bị cảm lạnh. Thế này, nghe nhé, tôi nói cho anh biết thông tin về cô ấy đây. Cô ấy tên là Anna Spiegel, nhà văn chuyên viết cho thiếu nhi, được cho là rất thành công, đặc biệt là ở Nhật. Cha của cô ấy đã làm việc tại AFN và đã mất sớm vì bệnh nghẽn mạch máu, do sai lầm trong lúc điều trị. Lúc còn nhỏ cô ấy sống trong Steglitz và đã ở trong bệnh viện Park bốn năm vừa qua”.

Người thám tử tư nhắc lại những từ cuối cùng một cách chậm rãi trong lúc ghi chép vào trong sổ tay.

“Tốt. Tôi sẽ cho người kiểm tra lại”.

“Nhưng trước đó anh phải làm một việc khác”.

Một tiếng thở dài ở đầu dây bên kia.

“Việc gì?”

“Anh vẫn còn chìa khóa vào Schwanenwerder chứ?”

“Anh muốn nói cái thẻ khóa số để vào biệt thự phải không?”

“Đúng rồi”.

“Vâng, tôi có”.

“Tốt. Anh phải vào phòng làm việc của tôi. Mở két sắt, mật mã là ngày sinh của Josy nhưng đảo ngược lại, và hãy lấy tất cả CD-ROM ra. Anh không thể nào mà không thấy cả chồng đĩa ấy được”.

“Ghi những gì trên đó?”

“Lúc đấy cảnh sát đã khuyên chúng tôi hãy lưu lại tất cả hình ảnh của máy quay ở bên ngoài trong tháng đâu tiên sau vụ bắt cóc”.

“Tôi nhớ rồi. Họ hy vọng bọn bắt cóc trà trộn vào trong số những người hiếu kỳ”.

“Đúng vậy. Hãy lấy phim của tuần đầu tiên sau vụ bắt cóc và xem kỹ chúng”.

“Việc này đã được nhiều chuyên gia xem xét kỹ rồi. Không có kết quả”.

“Vì người ta tìm một người đàn ông”.

“Thế thì tôi cần phải tìm ai?”

“Tìm Anna. Anh hãy tìm một người đàn bà tóc vàng nhỏ người cùng đứng chờ với giới báo chí trước khu đất. Bây giờ anh đã có thông tin cá nhân của cô ấy rồi, chắc chắn là anh sẽ tìm thấy một tấm ảnh của cô ấy trong Internet”.

Viktor nghe được chất lượng đàm thoại tăng lên trong khi Kai tiếp tục nói. Có lẽ anh ấy đã rời hành lang bệnh viện và trở vào phòng thí nghiệm.

“Được rồi. Vì là anh đấy. Tôi sẽ điều tra về Anna và xem lại các cuộn băng. Nhưng tôi không muốn làm cho anh hy vọng nhiều đâu. Các câu chuyện do cô ấy kể lại nghe tuy có vẻ hay ho đấy, nhưng có nhiều kẻ hở ỉớn quá. Đừng quên - lần trộm vào bungalow của anh chỉ mới tuần vừa rồi thôi”.

“Được rồi. Tôi biết anh đang nghĩ gì. Nhưng anh giải thích cho tôi đi, nếu tất cả những điều này đều hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến Josy cả thì đã xảy ra chuyện gì ở đấy? Anh đã nói rằng cái phòng tắm ngập trong máu. Anh muốn quả quyết rằng không phải Josy mà là một đứa bé gái khác đã bị chém giết trong căn nhà nghỉ cuối tuần của tôi ư?”

“Thứ nhất là: Còn chưa rõ có phải máu của một bé gái hay không. Và thứ nhì là: không”.

“‘Không’ thế nào?”

“Không có ai bị chém giết trong phòng tắm của anh cả, vì máu chắc chắn không phải từ một vết thương, Viktor ạ”.

“Làm sao có thể bôi bẩn cả cái phòng tắm bằng máu khi người ta không bị thương chứ?” Viktor hét câu nói của ông vào điện thoại. Ông kiệt quệ và đồng thời lại bị kích động đến mức không còn nghĩ đến việc liệu Anna trong phòng khách có nghe lén hay không.

“Tôi cố nói điều đấy cho anh biết từ nãy đến giờ. Người ta chứng minh được tế bào màng nhầy ở trong máu”.

“Thế tức là thế nào?”, Viktor hỏi và tự trả lời ngay một mạch: “Anh muốn nói là có ai đó đã...”

“Vâng. Bình tĩnh lại đi. Bản xét nghiệm rất rõ ràng. Đó là máu kinh nguyệt”.