← Quay lại trang sách

Chương 26 & 27 Parkum, một ngày trước sự thật-

Chuông điện thoại đánh thức Viktor dậy vào lúc mới hơn 8 giờ. Ông mệt mỏi lê hước xuống dưới nhà và nhấc ống nghe lên trong hy vọng Isabell cuối cùng rồi cũng gọi điện cho ông. Nhưng ông đã lầm.

“Ông có đọc lời nhắn của tôi không?”

Anna.

“Có”. Viktor hắng giọng và lại ho. Mãi vài giây sau đó ông mới có thể tiếp tục nọi chuyện với cô ấy được.

“Hôm qua tôi không muốn tiếp tục làm phiền ông, nhưng vào lúc chiều và ban đêm tôi đã suy nghĩ nhiều”.

Và còn đi dạo nữa phải không? Có lẽ là vào phòng ngủ của tôi?

“Và bây giờ cuối cùng thì tôi có đủ sức để nói về phần kết thúc”.

Kết thúc của Josy.

“Tốt đấy”, Viktor nói giọng khàn khàn và ngạc nhiên rằng lần này Anna không đưa ra lời bình luận nào về tình trạng sức khỏe đã xấu đi của ông. Có lẽ vì sáng nay chính cô ấy nghe có vẻ cũng không được tốt, nhưng cũng có thể vì đường dây tồi. Chiếc điện thoại kêu rè rè giống như gọi điện qua đại dương trong những năm 70.

“Nếu ông không phiền thì bây giờ tôi sẽ nói với ông về việc đấy qua điện thoại. Hôm nay tôi cảm thấy mệt đến mức không thể đến thăm ông được. Nhưng tôi vẫn muốn nói hết ra cho nhẹ nhõm”.

“Tất nhiên rồi”.

Viktor nhìn xuống đôi chân trần của ông và bực mình vì không mặc ít nhất là chiếc áo choàng tắm và mang giày đi trong nhà.

“Tôi đã nói với ông rằng chúng tôi phải chạy trốn từ nhà của Charlotte, từ lâu đài trên hòn đảo, có phải không?”

“Trốn cái xấu xa, như cô diễn đạt. Vâng”.

Viktor dùng chân kéo chiếc thảm Ba Tư nhỏ thường hay nằm dưới bàn khách lại gần. Như thế, ít ra thì ông không còn phải đứng chân trần trên sàn gỗ nữa.

“Thế rồi chúng tôi chạy ngược trở lại chiếc xe và khởi hành đi đến Hamburg. Charlotte không nói với tôi tại sao chúng tôi phải đi đến đấy. Em chỉ dẫn đường đi và tôi thực hiện chúng”.

“Việc gì xảy ra ở Hamburg?”

“Chúng tôi ghi tên lấy phòng khách sạn trong ‘Hyatt’ trên đường Monckeberg. Tôi được phép chọn khách sạn. Và tôi quyết định chọn cái khách sạn sang trọng này, vì ở đây, trong những ngày tháng tốt đẹp hơn của tôi, tôi đã thương lượng thành công với người quản lý của tôi. Tôi hy vọng rằng mùi hương đậm đà quý phái mà người ta có thể cảm nhận được ở khắp nơi trong gian tiền sảnh sẽ đánh thức dậy những ký ức xưa cũ và tốt đẹp hơn ở trong tôi”.

Viktor gật đầu. Chính ông cũng thường hay vào khách sạn năm sao đấy. Thích nhất là trong phòng thượng hạng.

“Rất đáng tiếc là đã xảy ra điều ngược lại. Tôi càng lúc càng trầm cảm hơn và cau có hơn. Gần như không còn có thể suy nghĩ điều gì cho rõ ràng được nữa. Ngoài ra, Charlotte càng lúc càng trở thành một gánh nặng cho tôi. Em không khỏe chút nào. Em luôn luôn trách móc tôi. Vì thế nên tôi lại đưa thuốc cho em, và khi em ngủ thiếp đi trên giường thì tôi bắt đầu làm việc”.

“Tiếp tục quyển sách?”

“Vâng. Tôi phải viết cho xong nó, nếu như tôi không muốn tiếp tục cứ sống mãi trong cơn ác mộng này. Ít nhất thì tôi nghĩ như thế. Và sau khi trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng tìm được một cái gì đó giống như sợi chỉ đỏ cho những chương kế tiếp”.

“Và nó là?”

“Tôi phải viết về nguyên nhân cho căn bệnh của Charlotte và trong đó có lưu tâm đến những dấu hiệu mà em đã chỉ ra cho tôi cho đến nay. Em đã nói rằng mọi việc bắt đầu trong bungalow. Vì thế nên lúc đầu tôi nghĩ rằng tôi phải kể câu chuyện sao cho các triệu chứng đầu tiên của căn bệnh ở Charlotte xuất hiện tại căn nhà trong rừng”.

Không phải, Viktor nghĩ thầm. Tất cả bắt đầu với ông bác sĩ cấp cứu vào ngày Lễ Giáng sinh thứ hai. Không phải ở Sacrow. Mà là trên Schwanenwerder.

“Nhưng rồi tôi biết rằng Charlotte phải có ý muốn nói một cái gì đó khác với ‘bắt đầu’. Em đã gửi tôi đến căn nhà cuối tuần để xem xem có thiếu thứ gì hay không”.

Cái bàn trang điểm? Chiếc máy truyền hình? Áp phích ban nhạc nam?

“Tôi cần phải tìm một thay đổi. Ngoài ra, phải có một cái gì đó xấu xa đã xảy ra ở trong đó. xấu xa đến mức chính Charlotte cũng không dám hước vào nhà. Và nó phải có liên quan đến người ở trong căn phòng khi tôi muốn bước vào”.

Viktor chờ cho đến khi ông chắc chắn rằng Anna sẽ không tự nói tiếp.

“Rồi sao?”

“Cái gi rồi sao?”

Suýt tí nữa thì ông đã quát cô ấy rằng đừng để cho người khác phải tự moi tất cả ra từ cô. Nhưng Viktor vẫn điềm tĩnh, để cô ấy đừng bỏ dở cuộc nói chuyện đúng vào một đoạn quyết định như trong những ngày vừa qua.

“Cuối cùng thì cô viết những gì?”

“Ông còn hỏi nữa sao? Bây giờ thì câu chuyện đã rõ ràng rồi”.

“Rõ như thế nào?”

“Ông không biết à? Ông là nhà phân tích kia mà. Ông hãy kết nối lại với nhau đi”.

“Tôi không phải là nhà văn”.

“Xin ông đừng bắt đầu cãi lý như Charlotte”, Anna cố nói đùa, nhưng Viktor không đáp lại. Thay vì vậy, ông chờ câu trả lời.

Ông đã ở trong trạng thái đó bốn năm vừa qua: chờ. Đầy lo sợ. Tìm câu trả lời. Ông đã xem xét trong đầu hàng trăm nghìn biến thể khác nhau từ lúc đấy. Ông đã cho con gái của ông chết hàng trăm nghìn cái chết khác nhau, và cuối cùng thì chính con ông cũng đã chết. Điều đấy đã mang lại cho ông niềm tin rằng đã được chuẩn bị trước cho bất cứ một nỗi đau nào. Thế nhưng khi ông nghe được những từ ngữ sau cùng của Anna, ông biết là ông đã lầm.

“Tất nhiên là Charlotte đã bị cho uống thuốc độc!”, cô ấy nói.

Không có sự chuẩn bị trước cho câu nói này. Viktor thở nhẹ và gần như biết ơn cái lạnh giá đang chiếm đoạt dần dần cơ thể ông trong lúc đang gọi điện, cái cảm giác thông trị, làm tê liệt sự kinh hãi. Ông thật ra chỉ còn muốn cúp máy và chạy lên lầu vào phòng vệ sinh để nôn mửa. Nhưng ông không đủ sức để làm việc đấy.

“Bác sĩ Larenz?”

Ông biết mình phải nói cái gì đấy. Một cái gì đấy để giữ vẻ ngoài là một nhà phân tích vô can chứ không phải là người cha của những ảo cảnh của cô ấy. Charlotte là một ảo giác. Một rối loạn hóa học trong não của Anna.

Ông quyết định dùng câu sáo rỗng mẫu mực của tất cả các nhà tâm lý học để kéo dài thời gian.

“Cô hãy kể tiếp đi”.

Nhưng đó là một sai lầm. Vì những từ ngữ kế tiếp theo sau đó của Anna còn khó thể chịu đựng hơn rất nhiều.

Chương 27

“Bị cho uống thuốc độc?” Tiếng nói của người thám tử tư mang một cường độ to khác thường, ngay cho cả giọng nam trầm của Kai. Viktor liên lạc được với anh ấy trong ô tô, trong lúc anh ấy đang trên đường từ Schwanenwerder trở về văn phòng thám tử tư của anh ấy trong Berlin-Mitte.

“Cái cô Spiegel ấy làm thế nào mà biết được?”

“Tôi cũng chẳng biết nữa. Cô ấy đã từ những sự kiện tạo thành một câu chuyện có thể”.

“Sự kiện? Anh muốn nói từ những ảo ảnh của cô ta”.

Viktor nghe được một tiếng còi ô-tô hối hả và đoán rằng Kai lại chạy trên đường cao tốc thành phố mà không có bộ phận đàm thoại không cần cầm tay.

“Vâng. Cô ấy nói rằng đã phải xảy ra chuyện gì đó trong bungalow. Một cái gì đó đã xảy ra, tạo một thay đổi nghiêm trọng trong Josy...”

“Charlotte”, Kai chữa lại.

“Vâng, tôi muốn nói vâng. Nhưng bây giờ chúng ta hãy cứ cho là thật sự nói về con gái của tôi đi. Nếu thế thì Josy đã trải qua một điều gì đấy trong căn nhà nghỉ cuối tuần mà đã gây sốc cho con tôi. Nó là một cái gì đó xấu xa. Đó là cái khởi đầu”.

“Cho cái gì? Để rồi có người nào đó đến đấy và cho chấu uống thuốc độc?”

“Vâng”.

“Thế thì là ai hử?”

“Josy”.

“Nhắc lại đi!”

Tiếng ồn trong điện thoại của Viktor nhỏ đi. Rõ ràng là Kai đã tấp xe vào lề đường phải.

“Chính Josy. Con tôi đã tự hạ độc mình. Đó là điểm nhấn trong câu chuyện của Anna. Trải nghiệm đấy phải kinh hoàng đến mức con tôi quyết định kết thúc cuộc đời mình bằng thuốc độc. Dần dần và với liều lượng nhỏ. Qua nhiều tháng trời, để các bác sĩ không tìm thấy gì”.

“Từ từ đã nào. Anh nói gì với tôi thế? Tại sao vậy hở trời?”

“Anh tuy không phải là nhà tâm lý học nhưng chắc anh biết hội chứng Münchhausen chứ?”

“Có phải là những người mang bệnh nói dối không?”

“Gần giống như thế. Một bệnh nhân Münchhausen là một người tự hại mình, để những người khác chăm lo cho mình nhiều hơn. Một người đã học được rằng sẽ nhận được nhiều sự quan tâm hơn khi mình ốm đau”.

“Vì thế mà tự uống thuốc độc? Để có người đến cạnh giường thăm nom?”

“Để có người mang quà cáp và thức ăn ngon đến và lại thương xót và chăm sóc thật sự cho người giả bệnh. Đúng như thế đấy”.

“Thế thì thật là bệnh hoạn”.

“Những người như thế còn bệnh nặng nữa cơ. Chữa trị cho họ khó không thể tưởng được, vì bệnh nhân Münchhausen là những người đóng kịch tài tình. Họ có thể đóng giả những căn bệnh trầm trọng nhất một cách thật đáng tin, và ngay cả các bác sĩ và nhà tâm lý học giỏi nhất cũng còn bị lừa nữa. Thay vì chữa trị căn bệnh thật, tức là điều trị sự rối loạn tâm thần, những bệnh nhân như thế thường hay được điều trị theo triệu chứng giả vờ của họ. Hay là theo những triệu chứng thật, thí dụ như khi họ uống thuốc trừ cỏ, để làm cho câu chuyện loét dạ dày mãn tính đáng tin hơn”.

“Đợi tí, anh... anh không tin là chính con gái anh... Trời ơi, cháu chỉ vừa mười một tuổi khi căn bệnh bắt đầu!”

“Hay là bắt đầu uống thuốc độc. Chính tôi cũng không còn biết phải tin vào điêu gì nữa. Hiện tôi còn đang bám chặt vào lời nói của một người mắc bệnh tâm thần đang mơ màng viễn vông nữa. Như anh thấy đấy, hiện giờ tôi chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào, miễn là nó mang ánh sáng vào trong phần tối tăm nhất của cuộc đời tôi. Và vâng - đó có thể là một lời giải thích. Đại thể là câu trả lời đầu tiên, dù nó tàn nhẫn như thế”.

“Được. Hãy quên đi trong chốc lát rằng tất cả những gì chúng mình đang làm đều là điên rồ”.

Kai lại nhập vào dòng giao thông từ làn đổ xe.

“Cứ hãy cho rằng cái cô Anna đấy thật sự nói về Josy đi. Và cứ cho rằng cô ta nói đúng, và con gái anh đã tự hạ độc mình. Rồi bây giờ tôi chỉ còn muốn biết: Bằng gì? Và bây giờ đừng nói với tôi rằng một bé gái mười hai tuổi biết được người ta phẵi uống thứ gì để tự tử kéo dài đến gần một năm và không bác sĩ nào phát hiện ra được”.

“Tôi cũng không biết. Nhưng bây giờ nghe đây này. Tôi mặc kệ câu chuyện của Anna có đúng từng từ một hay không hay nói chung là hoàn toàn vô lý. Tôi chỉ muốn biết cô ấy có liên quan gì đến việc con gái tôi mất tích hay không. Và tôi xin anh hãy tiếp tục tìm ra điều đấy”.

“Được thôi. Tôi cũng muốn giúp anh chứ, nhất là vừa có chuyện quan trọng ở chỗ tôi”.

“Những tệp video?”

Viktor cảm thấy mồ hôi đang chảy xuống lưng, và ông không biết vì sợ hay vì cơn bệnh của ông.

“Vâng. Tôi đã thực hiện nhiệm vụ cuối cùng mà anh giao cho và đã lấy phim ghi lại cảnh bên ngoài của biệt thự anh từ trong két sắt. Bây giờ hãy giữ cho chặt nhé”.

“Chúng biến mất rồi à?”

“Không. Nhưng các CD-ROM của những tuần đầu tiên đã bị xóa”.

“Không thể được. Chỉ đọc được chúng thôi. Người ta không thể xóa chúng được. Chỉ phá hủy thôi”.

“Mặc dù vậy. Tôi đã lấy chúng ra từ trong két sắt của gia đình vào ngày hôm qua và tự mình xem vào sáng nay. Không có gì trên đó cả”.

“Trên tất cả?”

“Không. Đấy mới là điều quái lạ. Chỉ những đĩa của tuần đầu tiên thôi. Tôi vừa mới đến nhà anh thêm lần nữa, để kiểm tra xem có bỏ sót bản sao nào không”.

Viktor giữ chặt lấy bệ lò sưởi, vì ông sợ mình sẽ ngã xuống.

“Thế nào? Anh nghĩ như thế nào về việc này?”, ông hỏi người thám tử tư. “Anh có còn tin rằng chẳng có liên quan gì hay không? Rằng tất cả là ngẫu nhiên?”

“Không, nhưng...”

“Không có nhưng. Đấy là dấu tích đầu tiên từ bốn năm nay. Tôi không để cho ai nói ra nói vào đâu”.

“Tôi hoàn toàn không có ý định đấy. Nhưng có một cái mà anh nên biết”.

“Và đấy là gì?”

“Cái nhưng có tên là Anna Spiegel”

“Có chuyện gì với cô ấy?”

“Cô ta có cái gì đấy không ổn”.

“Thôi đi!”

“Anh không hiểu. Tôi đã làm việc của tôi. Chúng tôi đã điều tra đầy đủ về cô ta”.

“Thế nào?”

“Không có gì cả”.

“Anh muốn nói thế nào?”

“Không có gì về người đàn bà này cả. Không có gì cả”.

“Điều đấy không tốt sao?”

“Không. Hoàn toàn không tốt. Vì nó có nghĩa là không có người đàn bà này”.

“Anh muốn nói thế nào?”

“Như tôi đã nói đấy: Không có nhà văn với tên này. Nhà văn thành công lại càng không. Ở Nhật cũng không. Cô ta không sống trong Berlin, không có cha đã từng là người dẫn chương trình tại AFN. Cô ta không sống trong Steglitz”.

“Mẹ kiếp. Anh có kiểm tra lần cô ấy ở trong bệnh viện không?”

“Họ chưa chịu cung cấp thông tin. Cho đến giờ tôi chưa có đủ thời gian để tìm được trong cái bệnh viện thượng hạng đấy một người vì tiền túi mà quên đi trách nhiệm phải im lặng. Nhưng tôi đang cố. Tiếp theo đó là tôi muốn gọi điện cho người kế nhiệm anh, van Druisen”.

“Đừng”.

“‘Đừng’ là như thế nào?”

“Để tôi làm việc này. Tôi là bác sĩ. Tôi sẽ tiếp cận thông tin nhanh hơn người của anh ở cả van Druisen lẫn trong bệnh viện. Xin anh cứ hãy tiếp tục đi và kiểm tra phòng Josy thêm một lần nữa. Anh biết đấy, từ khi con tôi biến mất, chúng tôi chưa từng bước vào nhà. Có thể anh sẽ phát hiện ra được dấu vết”.

Thuốc độc? Thuốc viên?

Viktor không cần nói rõ Kai phải tìm kiếm những gì.

“Được rồi”.

“Và hãy điều tra xem có ai trong khách sạn ‘Hyatt’ ở Hamburg còn nhớ đến một người đàn hà tóc vàng cùng với một đứa bé đau ốm đã ở đấy một thời gian trong mùa đông trước đây bốn năm hay không”.

“Tại sao vậy?”

“Cứ hãy làm đi”.

“Nhưng mà trước đây bốn năm? Tôi sẽ rất lấy làm ngạc nhiên nếu như nói chung là tôi còn tìm được một người đã làm việc ở đấy trước đây bốn năm”.

“Cứ làm đi”.

“Tốt. Nhưng tôi xin anh một điều”.

“Điều gì?”

“Xin anh hãy cẩn thận. Đừng gặp cô ta nữa. Đừng cho cái cô Anna Spiegel này vào nhà anh. Đừng cho đến khi chúng ta biết được cô ta thật sự là ai. Cô ta có thể là người nguy hiểm đấy”.

“Để xem xem”.

“Này. Tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Đó là cuộc trao đổi - tôi thực hiện nhiệm vụ anh giao cho, nhưng anh tránh không tiếp tục tiếp xúc riêng với người này”.

“Vâng, vâng. Tôi sẽ cố”.

Trong lúc Viktor đặt ống nghe xuống, chỉ có một ý nghĩ ở trong đầu ông:

Hãy cẩn thận. Người đàn bà này nguy hiểm.

Trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ông đã nghe cùng những từ ngữ này từ hai người khác nhau. Và dần dần rồi chính ông cũng tin vào điều đấy.