← Quay lại trang sách

Chương 28 & 29 -

Bệnh viện Park ở Dahlem, tôi là Karin Vogt, tôi có thể làm gì cho ngài được ạ?”

“Xin chào, tôi là Viktor Larenz, bác sĩ Viktor Larenz. Tôi hiện là bác sĩ điều trị cho một nữ bệnh nhân trước đây của bệnh viện. Tôi muốn nói chuyện với người đồng nghiệp đã chăm sóc cho cô ấy trước tôi”.

“Tên của đồng nghiệp là gì ạ?”, Karin thánh thót hỏi lại.

“Có một vấn đề nhỏ ở đây. Tôi không biết ông ấy. Tôi chỉ có thể nói tên của bệnh nhân cho cô biết”.

“Trong trường hợp này thì tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông. Thông tin về bệnlì nhân, như ông cũng biết đó, ià thông tin kín và được giữ bí mật. Bao gồm cả tên cửa người bác sĩ điều trị. Nhưng nếu đó là bệnh nhân của ông thì tại sao ông lại không đơn giản là tự hỏi bà ấy đi?”

Vì tôi không biết cô ấy hiện đang trốn ở đâu. Vì tôi không muốn cô ấy biết được rằng tôi đang điều tra. Vì có thể là cô ấy đã bắt cóc đứa con gái đã chết của tôi.

Viktor quyết định dùng một câu trả lời ít gây nghi ngờ hơn:

“Cô ấy bệnh nên không thể hỏi chuyện được”.

“Thế thì ông cứ đọc trong hồ sơ chuyển tiếp đi, bác sĩ Larenz ạ”.

Giọng của cô ấy đã bớt thánh thót.

“Không có hồ sơ chuyển tiếp, cô ấy tự đến chỗ tôi. Cô nghe này, tôi thật sự đánh giá cao việc cô muốn bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân của cô. Và tôi cũng thật sự không muốn cản trở cô làm việc. Vì vậy mà tôi chỉ xin cô một điều nhỏ thôi. Cô có thể xem trong máy tính của cô xem có cái tên mà tôi nói cho cô biết hay không? Nếu có thì cô cứ nối tôi với khu mà cô ấy đã nằm điều trị. Như thế thì cô vẫn giữ kín được bí mật cho bệnh nhân, nhưng cô giúp được tôi và bệnh nhân”.

Viktor gần như có thể nhìn thấy được hình ảnh người nữ thư ký tiếp tân trong bệnh viện tư ở đầu dây bên kia đang phân vân nghiêng qua nghiêng lại mái đầu được chải chuốt cẩn thận.

“Tôi xin cô”. Bây giờ ông nhoẻn miệng cười trong lúc nói. Rõ ràng là cung cách nói thân thiện của ông đã thành công như mong đợi. Viktor nghe được người phụ nữ gõ lên bàn phím máy tính của cô ấy.

“Bà ấy tên là gì?”

“Spiegel”, ông trả lời nhanh như chớp.

“Anna Spiegel”.

Tiếng gõ của cô ấy đột ngột ngưng lại, và tiếng thánh thót hoàn toàn câm lặng.

“Đây là một trò đùa lố bịch có phải không?”

“Tại sao?”

“Rồi kế tiếp theo đây tôi cần phải tra cứu ai nữa? Elvis Presley?”

“Tôi e rằng tôi không hiểu được cô...”

“Ông nghe này...”, người phụ nữ ở đầu dây hên kia thở dài bực tức vào điện thoại. “Nếu đây là một trò đùa thì nó rất là khiếm nhã. Và tôi xin được phép nhắc nhở ông rằng luật pháp cấm không cho phép thu âm những cuộc gọi điện thoại nếu như không có sự đồng ý”.

Viktor vô cùng ngạc nhiên trước bước ngoặt bất thình lình của cuộc nói chuyện và quyết định chuyển sang phản công. “Bây giờ cô hãy chú ý lắng nghe đây này. Tôi là bác sĩ Viktor Larenz, và tôi không hay làm trò đùa qua điện thoại. Nếu như tôi không được cô cung cấp thông tin thích đáng ngay lập tức thì chính tôi sẽ khiếu nại với giáo sư Malzius về thái độ đối xử của cô khi chơi golf với ông ấy trong lần tới”.

Điều đấy là nói dối, vì Viktor căm ghét không những người lãnh đạo bệnh viện mà còn cả môn thể thao golf nữa, nhưng ít ra thì lời nói dối không mất tác động của nó.

“Được rồi, tôi xin lỗi nếu như có giọng điệu không đúng, bác sĩ Larenz ạ, nhưng câu hỏi của ông quả là khủng khiếp, ít nhất là đối với tôi”.

“Khủng khiếp? Có gì mà lại khủng khiếp khi tôi hỏi thăm về cô Spiegel cơ chứ?”

“Vì tôi là người tìm thấy cô ấy. Ông không đọc báo hay sao?”

Tìm thấy?

“Cô ấy ở đâu?”

“Cô ấy nằm trên sàn nhà. Thật là kinh khủng. Xin ông, bây giờ tôi thật sự phải ngừng ở đây. Còn ba người khác đang gọi điện đến”.

“Ý cô là gì? Cái gì thật kinh khủng?” Viktor cố hết sức gắn kết những gì vừa nghe được vào trong một mối liên quan có nghĩa lý, điều mà ông không thành công trong giây phút này.

“Thế thì ông sẽ mô tả như thế nào khi một người phụ nữ chết ngạt chính vì máu của cô ấy?”

Chết? Anna chết rồi sao? Nhưng làm sao như thế được?

“Không thể được. Anna vừa mới ở đây ngày hôm qua. Ở chỗ tôi”.

“Hôm qua? Hoàn toàn không thể được. Tôi tìm thấy Anna trước đây một năm, khi tôi phải thay ca cho cô ấy, trong phòng y tá. Lúc đấy thì mọi việc đã muộn rồi”.

Trước đây một năm? nay ca? Trong phòng y tá?

“Bệnh nhân làm gì trong phòng y tá cơ chứ?”

Trong số tất cả những câu hỏi mà Viktor muốn được trả lời cùng lúc, câu hỏi này vụt ra khỏi đôi môi đầu tiên.

“Thôi được, ngay cả khi ông muốn chơi khăm tôi: Anna chưa từng bao giờ là một bệnh nhân cả. Cô ấy là sinh viên trao đổi, thực tập ở chỗ chúng tôi. Và bây giờ cô ấy đã chết. Và tôi vẫn còn sống, tức là tôi phải tiếp tục làm việc. Rõ chứ?”

“Vâng”.

Không, hoàn toàn không.

“Chỉ còn một câu hỏi nữa thôi, xin cô. Nguyên nhân là gì? Cô ấy chết như thế nào?”

“BỊ cho uống thuốc độc. Anna Spiegel bị cho uống thuốc độc”.

Viktor thả ống nghe rơi xuống và nhìn qua cửa sổ ra biển. Tất cả cứ rối rắm hơn và tối tăm hơn theo từng phút một.

Như bầu trời âm u trên Parkum.

Chương 29

Khi còn bị buồn nôn, tiêu chảy và sau đó là rối loạn thị lực thì lẽ ra Viktor phải nhận ra đấy không phải là một cơn cảm cúm bình thường. Không những Aspirin kèm Vitamin c mà cả thuốc xịt Kamillosan chống đau cổ cũng không còn có tác dụng dễ chịu như lệ thường. Và trà Assam lúc trước bao giờ cũng làm dịu cuống họng của ông dường như bây giờ lại có tác dụng ngược lại. Càng uống nó lại càng có vị đắng hơn, giông như Viktor đã lấy các lá trà ra khỏi ấm quá muộn.

Phần đầu của sự kết thúc bắt đầu với chuyến thăm kế cuối của Anna trong nhà ông. Cô ấy đến không báo trước và đã lôi ông ra khỏi giấc ngủ trưa trong cơn sốt. “Ông vẫn không được khỏe hơn à?” là câu hỏi đầu tiên của cô ấy khi ông lê bước trong chiếc áo choàng tắm ra đến cửa. Ông không biết cô ấy đã gõ cửa bao lâu rồi. Vào một lúc nào đấy, ông nhận ra rằng cái búa hơi trong giấc mộng của ông trên thực tế là tiếng đập ầm ầm vào cửa của ngôi nhà cạnh bãi biển.

“Vẫn tạm được. Chúng ta không phải đã hẹn qua điện thoại là chiều nay hay sao?”

“Vâng, xin lỗi. Và tôi cũng chẳng muốn vào nhà đâu, chỉ muốn đưa cho ông cái này”.

Viktor nhìn thấy cô ấy đang cầm trong tay một cái gì đấy và mở hé cửa. Vẻ ngoài của cô ấy làm ông hơi giật mình. Cô ấy đã thay đổi rất nhiều và trông hoàn toàn không rạng rỡ như những lần trước nữa. Tóc cô ấy không còn được chải Cẩn thận, áo hơi nhăn nheo. Và đôi mắt hốt hoảng nhìn qua lại, trong khi những ngón tay thuôn dài của cô ấy gõ bồn chồn trên một cái hao thư màu nâu mà cô ấy đang giữ chặt bằng cả hai tay.

“Cái gì thế?”

“Kết cuộc của câu chuyện. Mười chương cuối cùng, như tôi đã trải qua chúng cùng với Charlotte. Tôi đã viết ra từ hồi ức vào sáng nay cho ông, khi tôi không thể yên được”.

Khi nào? Trước khi chúng ta nói chuyện với nhau? Sau khi em đột nhập vào nhà tôi?

Cô ấy dùng ngón tay vuốt thẳng phong bì, như thể đấy là một món quà.

Viktor ngần ngừ. Tiếng nói của lý trí khuyên ông không nên cho Anna vào nhà.

Người đàn bà này nguy hiểm.

Tất cả mọi thông tin đều cho thấy rằng người phụ nữ này không phải là người mà cô ấy mạo nhận. Dù thế nào đi nữa thì cô ấy đã lấy tên của một nữ sinh viên trao đổi bị giết chết. Mặt khác, bây giờ ông đang cầm trong tay chiếc chìa khóa cho số phận Josy. ông có thể mời cô ấy vào và rồi cuối cùng cũng đặt ra cho cô ấy tất cả những câu hỏi gần như đã cướp đi tâm trí của ông.

Cô ấy tên thật là gì. Món nợ nào còn phải trả giữa chúng mình.

Và tất cả những điều ấy, nhưng vẫn tránh được nguy cơ không còn có thể biết được kết cuộc của câu chuyện về Charlotte.

“Đợi tí!”

Viktor quyết định và mở cửa. “Ít nhất thì cô hãy vào nhà một lúc để sưởi ấm”.

“Cảm ơn!” Anna lắc nước ra khỏi mái tóc vàng và ngần ngừ bước vào trong hơi ấm.

Trên đường vào phòng khách, ông để cho cô ấy đi trước và dừng lại cạnh cái tủ com mốt. Ông mở ngăn kéo có cái hộp nhỏ của Halberstaedt, dùng ngón tay vuốt qua mảnh giấy nhàu nát và tháo sợi dây dầy màu nâu nhạt buộc hộp các tông.

“Cho tôi xin một tách trà nhé?”

Viktor giật bắn mình và bỏ lại cái hộp nhỏ ngay lập tức khi ông nhìn thấy Anna đứng ở cửa. Cô ấy đã cởi chiếc áo bành tô ra và mang một cái quần màu đen có ống rộng trông giống như váy với một chiếc áo trong suốt màu xanh xám mà cô đã cài nhầm khuy áo.

“Vâng, tất nhiên rồi”. Ông lấy một chiếc khăn tay ra khỏi ngăn kéo và đóng tủ com mốt lại. Nếu như cô ấy có nhìn thấy cái hộp nhỏ thì ít nhất là cô ấy không biểu lộ điều gì cả. Viktor mời cô ấy trở vào phòng khách và chỉ sau vài phút đã vào cùng cô ấy với một cái ấm trà được đổ đầy một nửa. Ông kiệt quệ về thể xác đến mức mang một cái ấm trà đầy bước qua hành lang vào phòng khách là một thử thách không thể nào vượt qua được đối với ông.

“Cảm ơn”.

Anna chẳng hề chú tâm đến Viktor và cũng không ngạc nhiên về những giọt mồ hôi mà ông phải dùng khăn tay chậm trên trán, trước khi ông chậm chạp lê bước đến bàn viết của ông.

“Thôi tôi đi đây”, cô ấy nói khi ông vừa mới ngồi xuống.

“Nhưng cô còn chưa uống trà kia mà”.

Ông lôi trang đầu tiên ra khỏi bao thư để đọc tựa đề: Chuyến sang ngang.

Ngay lập tức, ông nhận ra đây là một bản in từ máy in laser. Rõ ràng là cô ấy có mang theo một cái máy tính xách tay, và Trudi, bà chủ quán trọ, đã cho phép cô ấy dùng cái máy in trong văn phòng của “Ankerhof”.

“Thật đấy, bây giờ tôi phải đi đây. Xin ông”.

“Được rồi. Tôi đọc sau”. Viktor dùng đôi tay hấp tấp đẩy tờ giấy vào lại trong bì thư. “Và bây giờ, trước khi cô đứng dậy, tôi phải nói về việc của ngày hôm qua với...”.

Ông bỏ dở câu nói khi nhìn Anna.

Cô ấy bồn chồn nhìn lên trần nhà và đã nắm tay lại thành quả đấm. Cô ấy chắc chắn đã thay đổi. Dường như có một cái gì đấy ở bên trong cô đang giận điên lên và muốn trào ra mặt ngoài. Mọi thứ trong người ông đang thúc dục ông hãy hỏi cô ấy về việc của đêm qua. Cô ấy có đến thăm ông hay không. Và tại sao cô lại nói dối tên của cô ấy. Nhưng bây giờ ông lại e ngại sẽ làm cho cô ấy càng thêm nổi giận trong tình trạng hiện tại của cô ấy. Dù cho các câu hỏi đó có thúc dục đến đâu đi chăng nữa, Anna vẫn còn là bệnh nhân của ông. Bây giờ ông không muốn gây ra một cơn tâm thần phân liệt ở cô ấy. Và vị bác sĩ trong người ông khuyên ông cuối cùng cũng phải quan tâm đến việc thật ra là vì nó mà cô ấy đã đến với ông: bệnh tâm thần phân liệt của cô ấy.

“Còn bao nhiêu lâu nữa?”, ông hỏi cô ấy nhẹ nhàng.

“Cho đến khi tôi lên cơn bệnh?”

“Vâng”.

“Một ngày? Mười hai tiếng? Tôi không biết. Những dấu hiệu đầu tiên đã có rồi”, cô ấy trả lời với giọng nói yếu ớt.

“Màu sắc?”

“Vâng. Bất chợt tất cả trên hòn đảo này dường như có nhiều màu sắc hơn đối với tôi. Cây cối giống như được sơn, biển óng ánh sậm màu. Tuy có mưa nhưng màu sắc rất đậm đà và sáng chói đến mức tôi không bao giờ muốn nhắm mắt lại nữa. Và còn một cái gì đó đã khác đi. Mùi. Tôi cảm nhận được mùi muối của bọt biển rõ rệt hơn rất nhiều. Và một mùi hương tuyệt vời bao trùm trên hòn đảo, và chỉ có tôi là có khả năng ngửi thấy nó”.

Viktor đã đoán trước, nhưng hoàn toàn không hề vui mừng. Anna có thể là nguy hiểm. Nhưng cô ấy bệnh không thể không nhìn thấy được. Chẳng bao lâu nữa, ông phải chịu đựng một người mắc bệnh tâm thần phân liệt đang đứng ngay trước một cơn ảo giác. Bị chia cắt và đơn độc trên hòn đảo vắng vẻ này.

“Cô có nghe thấy tiếng nói chưa?”

Anna gật đầu. “Chưa. Nhưng chỉ là câu hỏi về thời gian thôi. Ở tôi thì tất cả đều giống như trong sách giáo khoa. Màu sắc đến đầu tiên, rồi đến tiếng nói và cuối cùng là ảo giác. Ít ra thì trong cơn bệnh tới đây tôi không còn phải lo là Charlotte sẽ lại hành hạ tôi nữa”.

“Tại sao không?”

“Vì Charlotte không còn quay trở lại nữa. Em sẽ không bao giờ quay trở lại nữa”.

“Điều gì làm cho cô chắc chắn đến như thế?”

“Ông hãy đọc những gì tôi đã viết đi, rồi...”

Viktor không còn nghe được những từ ngữ cuối cùng của cô ấy, vì chúng đã bị chuông điện thoại át mất và Anna bỏ dở câu nói.

“Điều gì xảy ra với Charlotte?” ông kiên định hỏi tiếp.

“Ông hãy nhấc máy đi, bác sĩ Larenz. Tôi đã quen với việc lúc nào cũng có người gọi cho ông khi tôi ở chỗ ông. Ngoài ra thì bây giờ tôi muốn về nhà ngay lập tức”.

“Không. Chưa. Tôi không thể để cô đi như thế này. Cô sắp đột quỵ ngay bay giờ. Cô cần sự giúp đỡ”.

Và tôi cần thông tin. Điều gì xảy ra với Charlotte?

“Ít nhất thì cô hãy chờ cho đến khi tôi kết thúc cuộc gọi”, Viktor yêu cầu cô ấy. Anna nhìn trừng trừng xuống sàn nhà và dùng ngón tay trỏ bứt rứt chà xát lên móng của ngón cái tay mặt. Viktor nhìn thấy nền móng tay đã trầy sướt nhiều từ phản ứng hồi hộp thái quá này.

“Được rồi. Tôi ở lại”, cuối cùng cô đồng ý. “Nhưng ông hãy lo liệu sao cho cái tiếng chuông đáng sợ này chấm dứt hẳn đi”.