Chương 34 & 35 Hôm nay. Phòng 1245.-Bệnh viện Wedding.-
Và đó là lần đầu tiên anh suy nghĩ về Isabell?” Trái với những quy định trong phòng bệnh, bác sĩ Roth đã châm một điếu thuốc và thường xuyên để cho Larenz dừng lại.
“Vâng. Nhưng ý tưởng, rằng cô ấy có thể liên quan đến việc này như thế nào đó, đáng sợ đến mức tôi lại xua đuổi những suy nghĩ đó đi ngay lập tức”.
“Nhưng cô ấy là người duy nhất được ủy quyền tài khoản có phải không?”
“Vâng. Cô ấy có thể truy cập vào tất cả các tài khoản của tôi. Nếu như đây không phải là lỗi của ngân hàng thì chính cô ấy đã rút tiền. Ít nhất thì tôi đã nghĩ như vậy”.
Máy híp của bác sĩ Roth lại báọ hiệu, nhưng lần này ông chỉ tắt tín hiệu đi mà không rời khỏi phòng.
“Anh không muốn gọi điện à?”
“Không quan trọng”.
“Vợ anh?”, Larenz nói đùa, nhưng Roth không đáp trả lại lần nói đùa của ông.
“Cứ tiếp tục với vợ của anh thì hơn, bác sĩ ạ. Tại sao anh lại không giao cho Kai kiểm tra cô ấy một lần?”
“Anh có còn nhớ những quyển nhật ký của Hitler không?”, Larenz hỏi ngược lại. “Những quyển giả mạo mà tờ Stern đã bị mắc lừa?”
“Tất nhiên rồi”.
“Trước đây lâu lắm, tôi có trao đổi với một nhà báo thời đó còn làm việc cho tờ tạp chí đấy và có dính líu trực tiếp đến xì căng đan này”.
“Tôi đang muốn biết đây”.
“Thế này, tôi quen với người đấy ở hậu trường trong một chương trình đàm luận mà tôi là khách mời. Lúc đầu ông ấy hoàn toàn không thích nói về vụ việc đấy, nhưng sau khi quay xong chương trình thì vài ba chai bia trong nhà ăn của đài truyền hình đã làm mềm lưỡi ông ấy. Và rồi ông ấy thú nhận với tôi một điều mà tôi sẽ không bao giờ quên được”.
“Và đó là điều gì?”
“Ông ấy nói: Chúng tôi đã có tham vọng với những quyển nhật ký này đến mức nhất định chúng đơn giản phải là thật. Theo như câu nói: Điều không được phép là thật thì cũng không là thật. Và vì vậy mà chúng tôi không bao giờ đi tìm dấu hiệu cho việc liệu có thể rơi vào bẫy của một người làm giả mạo hay không. Chúng tôi chỉ tìm những bằng chứng để có thể chứng minh được rằng những quyển sách ấy là thật”.
“Anh muốn nói gì với việc này?”
“Đối với tôi thì Isabell cũng giống như là những quyển nhật ký đó của Hitler: Những gì không được phép là thì cũng không là”.
“Rồi vì vậy mà anh không điều tra?”
“Có chứ. Nhưng không ngay tức khắc. Đầu tiên tôi còn phải làm những việc hoàn toàn khác”.
Viktor rít thêm một hơi từ điếu thuốc bác sĩ Roth đưa cho.
“Tôi phải liệu cách rời khỏi đảo mà vẫn còn sống”.
Chương 35
“Cứu em!”
Hai từ. Và điều đầu tiên vụt qua trong đầu Viktor là sự khẳng định đơn giản rằng lần đầu tiên Anna đã xưng hô thân mật với ông.
Chân trời đã nhích đến gần ngôi nhà một cách đầy đe dọa. Một khối mây màu xám sậm, dầy đặc lơ lửng trên hòn đảo gần tới mức có thể với tới được và nhích không ngừng về hướng nhà của ông như một bức tường bằng bê tông. Bây giờ cơn bão mới đến đây thật sự. Khi Viktor rời giường bệnh của ông để xem ai đó đang đập cửa nhà ầm ầm thì dự báo thời tiết biển đã báo gió mạnh cấp mười đến mười một. Nhưng Viktor không hề hay biết gì về sức mạnh này của thiên nhiên. Ngay trước đấy, ông đã uống một viên thuốc ngủ mạnh để chạy trốn cả cơn bệnh lẫn nỗi đau buồn của ông trong vài tiếng đồng hồ. Và trong khoảnh khắc khi ông mở cửa, tất cả các giác quan vẫn còn chưa bị chất babiturate làm u mê đi đã hị một sự cố khác chiếm hữu: Ngược với dự đoán, Anna đã quay trở lại và Viktor chưa từng bao giờ nghĩ rằng tình trạng sức khỏe của một người có thể xấu đi nhanh đến như thế trong một thời gian ngắn đến như thế. Chỉ mới cách đây một giờ rưỡi thôi, kể từ khi cô ấy giận điên người rời khỏi chỗ ông. Bây giờ thì gương mặt của cô ấy trắng bệch, tóc xõa xuống thành từng lọn thô thiển và con ngươi mắt cô ấy giãn to ra vì sợ hãi. Tình trạng đáng thương hại của cô còn được làm nổi bật thêm bởi y phục đã bị ướt đâm và vấy bẩn mà cô ấy đang mặc ở trên người.
“Cứu em!”
Hai từ đấy đồng thời cũng là những từ cuối cùng của cô ấy trong ngày hôm đó. Anna đột quỵ trước mắt Viktor và còn bấu vào chiếc áo len bằng bông vải màu xanh của ông trong lúc ngã xuống. Đầu tiên, ông nghĩ rằng cô ấy bị một cơn động kinh. Không hiếm trường hợp động kinh là nguyên nhân cho những cơn tâm thần phân liệt. Nhưng rồi ông nhìn thấy cô ấy không co cứng mà cũng không có những cử động co giật nào khác. Cũng không có những dấu hiệu đặc trưng khác như sùi bọt ở miệng hay tiểu tiện không tự chủ, như Viktor lạnh lùng chẩn đoán. Cô ấy cũng không hoàn toàn bất tỉnh, nhưng choáng váng nặng và không có phản ứng, giống như đang chịu tác động của ma túy.
Viktor nhanh chóng quyết định mang Anna vào nhà. Khi bế cô lên từ sàn gỗ của hàng hiên, ông ngạc nhiên vì cô nặng đến như thế. Trọng lượng của cô hoàn toàn không muốn phù hợp với thân hình mảnh dẻ của cô.
Đúng là mình không còn sung sức, ông nghĩ thầm và thở nặng nhọc kéo lê Anna lên vào trong phòng khách.
Cơn đau đầu như búa bổ của ông tăng lên với mỗi một bước chân đi lên trên cầu thang. Thêm vào đấy, ông có cảm giác như cơ thể ông là một miếng bọt biển, đang hấp thu sự mệt mỏi nhân tạo vào trong và cứ nặng dần lên theo từng giây một.
Phòng ngủ dành cho khách nằm ở tầng trên, đối diện với phòng ngủ của Viktor ở cuối hành lang. May mắn là trước khi đến đây ông đã cho người chuẩn bị sẵn tất cả các phòng nên giường trong phòng này cũng được trải ra giường.
Sau khi đặt Anna lên tấm trải giường bằng lanh màu trắng, ông cởi chiếc áo khoác Cashmere đã vấy bẩn và tháo chiếc khăn lụa ra khỏi cổ của cô ấy để có thể bắt mạch tốt hơn.
Tất cả đều ổn.
Tuân theo một động lực thúc đẩy, ông lần lượt mở mi mắt của cô và dùng một chiếc đèn pin để thử con ngươi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Anna thật sự là không khỏe. Cả hai con ngươi chỉ phản ứng sau một lúc lâu. Điều này không nguy hiểm và có thể có nguyên nhân từ việc uống một vài loại thuốc nhất định. Nhưng nó chỉ rõ cho ông biết rằng Anna không giả vờ. Cô ấy bệnh hoặc ít nhất là kiệt sức trầm trọng. Cũng như ông. Nhưng bởi vì cái gì?
Trước khi tiếp tục suy nghĩ về điều đấy, Viktor quyết định cởi áo quần ướt của cô ấy ra. Và mặc dù là bác sĩ và đây là việc nên làm về mặt y học, nhưng ông vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi phải cởi quần, tháo khuy áo và cuối cùng là cởi quần áo lót sang trọng bằng lụa của cô ấy ra. Cô ấy có một thân hình toàn hảo. Ông nhanh chóng quấn cô ấy vào trong một chiếc áo choàng tắm bằng vải bông xù dầy, trắng như tuyết mà ông lấy từ phòng tắm ở cạnh bên, và rồi lấy một tấm chăn nhẹ bằng lông chim đắp cho cô ấy. Rõ ràng là Anna đã kiệt sức đến mức cô đã thiếp vào giấc ngủ trước khi tấm chăn phủ lên thân thể của cô.
Viktor quan sát cô ấy một lúc, chú ý đến hơi thở đều đặn, nặng nhọc của cô ấy và cuối cùng khẳng định rằng Anna chỉ bị đột quỵ và không có nguy hiểm nào khác cho cô ấy ngay bây giờ.
Tuy vậy, tình thế này không làm cho ông hài lòng chút nào. Chính ông cũng bệnh và hoàn toàn kiệt sức. Trong phòng ngủ dành cho khách của ông bây giờ có một bệnh nhân tâm thần phân liệt mà ông không biết rằng cô ấy có muốn giết chết ông hay không. Và là người mà ông nhất định phải hỏi về Josy, Sindbad và về tờ giấy sao kê ngay khi cô ấy tỉnh dậy.
Nếu như thuốc ngủ và thuốc trụ sinh không làm cho ông kiệt sức đến như thế này thì ông đã không chịu rủi ro và đã tự tay mang Anna vào làng ngay lập tức.
Viktor suy nghĩ nhanh chóng, rồi quyết định và bước xuống dưới nhà đến chiếc điện thoại để gọi cầu cứu.
Trong khoảnh khắc ông nhấc ống nghe lên, toàn bộ bãi biển được chiếu sáng bởi một tia chớp. Viktor đặt nó xuống ngay lạp tức, đếm chậm bắt đầu từ một và chỉ được đến bốn khi tiếng sấm kinh hồn làm rung chuyển ông và ngôi nhà. Mưa hão còn cách đây không đến hai ki lô mét. Ông nhanh chóng đi một vòng qua tất cả các phòng và giật dây điện của máy móc ra khỏi ổ cắm để chúng không bị hư hỏng bởi lần phóng điện khủng khiếp. Khi ông bảo toàn chiếc máy truyền hình nhỏ ở chỗ Anna, ông nhìn thấy cô lăn từ bên này sang bên kia và thở dài ngủ tiếp. Rõ ràng là cô ấy càng lúc càng khỏe hơn. Trong vòng một đến hai tiếng nữa, cô ấy sẽ tỉnh táo lại.
Mẹ kiếp. Có lẽ cô ấy sẽ tỉnh giấc khi mình thiếp ngủ.
Ông phải cố hết sức để tránh không cho việc này xảy ra. Trong bất kỳ trường hợp nào ông cũng không muốn bất lực trước cô ấy ngay trong nhà của ông. Ông lại bước xuống chỗ chiếc điện thoại và trong lúc đấy phải ngồi xuống cầu thang ở giữa đoạn đường để đừng đổ nhào xuống.
Lại đến được chiếc điện thoại, Viktor kiệt sức đến mức ông chỉ biết thiếu tín hiệu báo rỗi mãi sau vài giây. Ông gõ nhiều lần vào cái giá đỡ ống nghe của chiếc máy cũ kỹ nhưng không được nối đường dây ra ngoài.
“Bão khốn kiếp. Đảo khốn kiếp”.
Cơn bão rõ ràng là đã cắt đứt liên lạc. Viktor ngồi xuống xô pha và tuyệt vọng suy nghĩ. Một nữ bệnh nhân nguy hiểm đang nằm trên giường dành cho khách của ông. Ông không đủ sức để đi vào làng. Điện thoại không hoạt động nữa. Và thuốc gây mê đang tìm đường đi trong mạch máu của ông.
Ông cần phải làm gì?
Trong khoảnh khắc nghĩ ra được giải pháp, ông thiếp ngủ đi.