Chương 36 & 37 -
Lần này thì khác. Cơn ác mộng không diễn ra, mà đã thay đổi một ít. Cái khác biệt chủ yếu hẳn là việc ông không cùng với Josy chạy đến biển đang ầm ào. Lúc đầu, Viktor chẳng hề nhận ra người đi cùng ở bên cạnh ông. Ông suy nghĩ không ngừng trong giấc mơ về câu hỏi ai có thể là người phụ nữ trẻ đấy, người đang ngồi cạnh ông ở phía trước của chiếc xe và đang dùng tay gõ liên hồi vào bảng đồng hồ. Cho đến cuối cùng ông nhận ra cô ấy và muốn gọi to tên của cô ấy.
Anna.
Nhưng ông không thốt lên được từ ấy, vì có một bàn tay đặt lên miệng ông và ngăn không cho ông nói.
Cái gì...?
Viktor kinh hãi nhận ra rằng cơn ác mộng khủng khiếp ấy đã được thay thế bằng một hiện thực còn đáng sợ hơn nữa. Ông nằm trên xô pha. Nhưng ông không còn ngủ nữa. Ông tỉnh giấc, và bàn tay trên miệng ông là có thật.
Tôi không thở được, Viktor nghĩ thầm và muốn dùng tay ông để chống lại kẻ đang tấn công. Nhưng thuốc ngủ và cơn bệnh là những kẻ tòng phạm câm lặng của cuộc tấn công. Giống như bị một trọng lượng vô hình kéo xuống, Viktor gần như không thể cử động đôi tay được.
Tôi chết ngạt. Bây giờ thì đã đến lúc rồi. Halberstaedt nói đúng.
Với một cố gắng kinh hồn, Viktor quay phắt cả người ông sang một bên và dùng chân đá loạn quanh ông. Đầu tiên, trọng lượng ở phần trên của cơ thể ông còn nặng hơn nữa. Nhưng rồi chân ông chạm phải một cái gì đó mềm mại, và cuối cùng ông nghe được một tiếng rắc và một tiếng kêu trầm và nhỏ. Bàn tay bất thình lình không còn ở trên miệng ông nữa, và Viktor ho từ những lá phổi đã được giải thoát. Cái trọng lượng đấy cũng biến mất.
“Anna?” Viktor gọi to tên cô ấy và vẫy tay như một người sắp chết đuối trong khi ông cố bò khỏi xô pha.
“Anna?”, ông gào lên.
Không có câu trả lời.
Tôi đang mơ. Hay đây là hiện thực?
Bây giờ nỗi kinh hoàng bò ra từ dưới sương mù của thuốc ngủ và từ phía sau bức tường của cơn sốt.
Cứu tôi! Ánh sáng! Tôt cần ánh sáng!
“Aaannaaaaa!!”
Viktor nghe chính mình hét lên và trong lúc đấy có cảm giác giống như một người lặn đang chậm chạp trở lên mặt nước.
Cái công tắc bật đèn khốn kiếp ở đâu?
Giờ thì Viktor đã đứng lên và hốt hoảng tìm trên tường. Cuối cùng ông tìm thấy công tắc điện, và bốn chiếc đèn trần khiến căn phòng khách sáng chói mắt không tự nhiên. Khi mắt đã quen, ông nhìn quanh.
Không có gì cả. Tôi chỉ có một mình. Không có ai cả.
Ông chậm chạp đi đến cửa sổ, nhưng nó đã được đóng kín. Khi vừa mới đến cạnh bàn làm việc thì một cánh cửa được đóng đánh sầm lại ở phía sau ông. Ông quay phắt người lại. Ông nghe bên ngoài có người chạy chân trần lên cầu thang.
“Cứu tôi!”
Hai từ mà người khách không mời của ông đã nói với ông chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ bây giờ thoát ra khỏi chính miệng của ông. Nỗi kinh hoàng đã trở lại, cái mà vừa rồi đã nham hiểm đột kích ông. Sau một giây sợ hãi, ông loạng choạng bước ra cửa.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Có thật là cô ta không? Hay tôi chỉ mơ thôi?
Trên hành lang, Viktor giật ngăn kéo dưới của cái tủ com mốt ra và tìm khẩu súng. Mất tiêu!
Ở trên lầu có tiếng chân rầm rầm trên lối đi.
Ông hốt hoảng lục tung cái ngăn kéo thêm một lần nữa và cuối cùng tìm thấy cái hộp nhỏ đã được mở ra một nửa ở góc trong cùng, nơi ông đã giấu nó dưới những chiếc khăn tay bằng vải lanh của ông. Với đôi tay run rẩy, ông xé mảnh giấy gói ra và nạp hai viên đạn vào trong thứ vũ khí dễ cầm ấy. Rồi được adrenalin kích động, ông chạy lên cầu thang.
Ông đến được bậc trên cùng khi cánh cửa vào phòng dành cho khách ở đầu kia được đóng sầm lại. Ông chạy vội vã trên hành lang.
“Anna, cái gì...”
Hơi thở của ông ngưng lại khi ông giật phắt cánh cửa vào phòng dành cho khách ra và chĩa khẩu súng đã lên đạn về phía chiếc giường. Suýt tí nữa thì ông đã bắn. Nhưng gì ông nhìn thấy đã bất ngờ cướp đi mọi sức lực ra khỏi cơ thể đã kiệt quệ của ông.
Không thể thế được! Hoàn toàn không thể!
Ở đây có một cái gì đó hoàn toàn không ổn. Và ông không biết đó là cái gì. Ông chỉ biết một điều: căn phòng mà Anna còn ngủ yên bình cách đây vài tiếng và bây giờ ông đã nghe cô ấy chạy vào trong đó hiện đang trống rỗng. Và cũng còn không tìm thấy cô ấy ở bất cứ nơi đâu trong nhà.
Khi Viktor kiểm soát thêm lần nữa tất cả cửa ra vào và cửa sổ nửa tiếng sau đó, cơn một mỏi của ông đã biến mất. Cơn lạnh run người và sốt đã rửa sạch chất tác dụng của thuốc ngủ. Và Anna đã làm đủ để cho ông không thể ngủ lại được nữa. Cô ấy đã tấn công ông và đã chạy trốn ra khỏi nhà giữa cơn mưa bão. Và còn trần truồng nữa! Vì tất cả quần áo của cô ấy và ngay cả chiếc áo choàng tắm của cô ấy vẫn còn nằm vương vãi trên sàn trong phòng dành cho khách. Cô ấy không mang theo gì cả.
Trong lúc Viktor pha cà phê đậm cho mình, cùng những câu hỏi cứ luân phiên thay đổi nhau trong đầu ông như những người chạy trong một cuộc chạy đua tiếp sức.
Anna muốn gì ở ông?
Ông có mơ lần tấn công này hay không?
Nhưng tại sao rồi cô ấy lại biến mất?
Cô ấy là ai?
Ông tiếp sức cho mình bằng hai viên Tylenol và một viên Aktren vào lúc bốn giờ rưỡi sáng. Và lúc đấy, ngày chỉ mới vừa bắt đầu cho ông.
Chương 37
Parkum, ngày của sự thật
Ngay đến những người thông minh nhất thỉnh thoảng cũng hiểu lộ các cung cách đọi xử rất kỳ lạ và phi lý đến buọn cười. Ví dụ như hầu hết tất cả những người có một thiết bị điều khiển từ xa đều có thói quen không thể chữa được là nhấn vào phím mạnh hơn ngay khi pin bắt đầu yếu đi. Giống như người ta có thể ép năng lượng ra từ ắc quy như ép nước cốt ra từ một trái chanh.
Đối với Viktor, bộ não con người cũng giống như một thiết bị điều khiển từ xa như vậy. Ngay khi pin làm chậm đi những dòng điện trong não vì kiệt quệ, ốm đau hay vì những nguyên nhân khác, vắt óc suy nghĩ chẳng có lợi ích gì. Nhiều suy nghĩ nhất định đơn giản là không thể ép ra được, ngay cả khi người ta có cố gắng đến đâu đi chăng nữa.
Viktor đi đến kết luận này cho những sự kiện của đêm hôm qua. Đối với ông, những việc đã xảy ra không thể giải thích được. Và mặc cho ông căng đầu óc của ông ra, ông không tìm được một lời giải thích thỏa đáng qua nghiền ngẫm và suy nghĩ, và yên tịnh lại càng không.
Charlotte, Sindbad, Josy, thuốc độc.
Tất cả đều phụ thuộc vào một câu hỏi duy nhất: Anna Spiegel là ai? Ông phải tìm ra điều đó trước khi quá muộn. Lúc đâu, tất nhiên là ông mang ý nghĩ để cho cảnh sát vào cuộc. Nhưng ông phải kể những gì cho họ? Con chó của ông chết, ông cảm thấy mình bị bệnh, có ai đó đã cố giết ông, và tài khoản của ông bị vơ vét sạch. Nhưng ông thiếu những bằng chứng thuyết phục liên kết Anna một cách rõ ràng vào bất cứ một điều gì trong số đó.
Vì hôm nay là Chủ nhật nên mãi đến ngày mai ông mới liên lạc qua điện thoại với bộ phận chăm sóc khách hàng của ngân hàng được, để hủy giao dịch cuối cùng. Ông không thể và không muốn chờ lâu đến như thế. Ông phải hành động ngay ngày hôm nay, và là một mình. May mắn là bây giờ ông cảm thấy khỏe hơn, mặc dù có cuộc tấn công vào ban đêm. Nhưng điều đấy chỉ làm cho ông càng không yên tâm hơn. Vì cũng có thể là do ông không còn uống trà kể từ ngày hôm qua và các viên thuốc giải độc dần dần bắt đầu có tác dụng.
Ông đang ở trong phòng tắm khi lại có một tiếng động bất thường làm cho ông giật mình. Phía dưới. Có ai đó ở cạnh cửa. Nhưng nó vang lên khác với giày ủng cao su của Halberstaedt hay giày cao gót của Anna. Bị một nỗi sợ hãi gần như phi lý bất thình lình tóm lấy, ông lại với tay cầm lấy khẩu súng mà bây giờ ông lúc nào cũng mang theo bên người, rón rén ra đến cửa nhà và nhìn qua lỗ nhòm. Ai lại có thể muốn gì đó ở ông vào lúc sáng sớm như thế này chứ?
Không có gì cả.
Viktor nhón chân lên, quỳ xuống - nhưng dù ông có nhìn từ góc độ nào ra bên ngoài, ông không thể nhận ra bóng một người nào cả. Khi ông vừa định xoay tay nắm cửa bằng đồng thau nặng nề của cửa nhà xuống để mở hé cửa thì có tiếng sột soạt ở dưới chân phải của ông. Ông nhìn xuống dưới, khom người và nhặt chiếc phong bì mà rõ ràng là đã được nhét vào ở dưới cửa.
Nó là một bức điện tín. Trước đây, trước phát minh fax và thư điện tử, Viktor thường hay nhận được thông tin qua con đường này. Nhưng ngày nay, do có thể liên lạc được với mọi người ở mọi nơi qua điện thoại di động, ông đã cho rằng phương thức truyền thông này thật ra đã không còn nữa. Chính ông ở trên đảo này tuy nằm ngoài một mạng lưới GSM, nhưng thường thì điện thoại của ông vẫn hoạt động, và vẫn có thể truy cập tin tức quan trọng qua Internet. Ai lại gửi cho ông một bức điện tín đến đây?
Viktor nhét khẩu súng vào túi của chiếc áo choàng tắm và mở cửa ra để xem người đưa thư có còn trong tầm nhìn hay không. Nhưng ngoài một con mèo đen lang thang đã ướt đẫm đang chạy về hướng làng, ông không thể phát hiện ra được một sinh vật nào cả. Nếu như có ai đó vừa mới ở trước hàng hiên nhà ông, thì người đấy chắc đã nhanh nhanh chạy trốn vào cánh rừng thông và vân sam nhỏ gần kề mà những cành cây nặng trĩu nước mưa của nó dường như đã nuốt chửng đi tất cả ánh sáng.
Viktor run người đóng cửa lại mà trong lúc đó ông không chắc chắn rằng mình đang run lập cập vì trời lạnh, sợ hãi hay vì cơn bệnh của ông. Ông cởi chiếc áo choàng bằng vải bông xù đã ướt đẫm mồ hôi ra và để mặc cho nó rơi xuống sàn. Sau khi đổi nó lấy một chiếc áo len đan lấy từ trên giá treo quần áo, ông hấp tấp xé chiếc phong bì màu trắng ngay lúc còn ở trên hành lang và lôi mảnh giấy háo tin ra. Nó chỉ hao gồm một câu duy nhất. Chỉ sau khi ông đọc nó đến lần thứ ba, nó mới đi vào nhận thức của ông - và làm cho ông nín thở.
ANH PHẢI BIẾT NHỤC!
Nằm trên tờ giấy đơn sơ của bưu điện bằng chữ hoa với cỡ chữ mười hai Didot. Và rồi tên người gửi. Ông phải ngồi xuống. Những chữ cái nhòa đi trước mắt ông. Người gửi: Isabell. Điều này có nghĩa gì đây hở trời? Mặc cho Viktor quay và lật tờ giấy, nó chẳng có nghĩa lý gì cả. Tại sao ông phải biết nhục? Vì việc gì? Vợ ông đang ờ Manhattan phát hiện ra được điều gì về ông? Và tại sao cô ấy không gọi điện cho ông mà lại gửi một bức điện tín? Việc gì làm cho vợ ông giận dữ đến mức cô ấy tránh nói chuyện trực tiếp với ông? Ngay bây giờ, lúc ông cần cô ấy đến như thế.
Viktor quyết định thử gọi một lần nữa đến New York. Ông đi đến chiếc điện thoại, thế nhưng khi ông nhấc ống nghe lên thì lại chẳng xảy ra gì cả như ngày hôm qua. Đường dây mà ông nhất định cần đến để liên lạc với Isabell vẫn còn câm lặng.
Công ty điện thoại làm gì từ ngày hôm qua? Chơi bài ư?, Viktor bực tức nghĩ thầm. Ông đoán cơn bão đã chặt đứt cột điện thoại của hòn đảo hay là đường dây dưới nước. Nhưng rồi ông nhận ra một nguyên nhân đơn giản hơn rất nhiều. Lúc đầu ông cảm thấy nhẹ nhõm và muốn giải quyết vấn đề. Nhưng rồi một cảm giác khủng khiếp, kinh hãi bao trùm lấy ông: Điện thoại vẫn hoạt động cho đến lần gọi điện của Kai vào ngày hôm kia. Sau đó nó không còn reo lên nữa. Và nguyên nhân rất rõ ràng: Có ai đó đã giật phích cắm điện ra khỏi tường.