Chương 38 & 39 -
Khi lại không liên lạc được với Isabell, ông quyết định hành động. Ông không thể cứ ngồi trong nhà một mình trước máy điện thoại và chờ vợ ông, Kai hay Anna gọi điện đến cho ông mà không làm gì cả. Ông dứt khoát phải chấm dứt phản ứng và bắt đầu hành động.
Phải mất đến vài phút ông mới kéo được ngăn trên cùng của cái tủ com mốt trên hành lang ra. Ở đấy, ông tìm thấy quyển sổ ghi chép nhỏ màu đỏ đã tả tơi mà trước đây nhiều năm cha ông đã chép tay lại tất cả các số điện thoại quan trọng trên đảo. Đầu tiên, ông lật vần “A”, nhưng rồi tìm được số điện thoại quan trọng ở vần “Q” như quán trọ. Ông để cho chuông reo chính xác hai mươi mốt lần trước khi đành cam chịu đặt xuống.
“Mariott Marquise” ở Times Square và “Ankerhof” có gì giống nhau?, ông tự hỏi mỉa mai. Viktor cố thử một lần nữa, trong hy vọng rằng đã gọi nhầm số ở lần đầu, và chờ cho đến khi tiếng chuông tự chuyển sang tín hiệu báo bận. Không có ai ở đấy cả.
Ông nhìn ra cửa sổ và khó khăn lắm mới nhận ra được những làn sóng biển màu đen từ sau bức tường mưa dày đặc, đang tìm đường đi của chúng từ ngoài khơi vào đến bãi biển trong một chuỗi dài bất tận.
Với những ngón tay run run, ông lật trong quyển sổ ghi chú nhỏ đã cũ nát và tìm thấy chữ “H”.
Lần này thì ông có nhiều may mắn hơn. Ngược với Isabell và Trudi, Halberstaedt bắt điện thoại.
“Xin lỗi khi tôi quấy rầy ông trong giờ rỗi rãi của ông, ngài thị trưởng ạ. Nhưng tôi đã nghĩ về những điều mà ông đã nói với tôi trong những ngày vừa qua. Và tôi tin rằng bây giờ tôi quả thực là cần đến sự giúp đỡ của ông”.
“Ý ông muốn nói gì? Tôi không hiểu”. Halberstaedt nghe có vẻ ngơ ngác.
“Nếu như trời không mưa to đến như thế này thì thật ra tôi sẽ tự mình đi đến, và vì ông sống ngay cạnh bên nên tôi nghĩ là...”
“Cái gì?”
“Tôi rất cần nói chuyện với Anna”.
“Ai?”
“Anna”, Viktor trả lời. “ông biết đấy. Người đàn bà. Anna Spiegel”.
“Tôi không biết”.
Một tiếng huýt sáo nhỏ phồng ra trong tai phải của Viktor và to dần lên.
“Ông biết mà. Chúng ta đã nói chuyện nhiều lần trong những ngày vừa qua về cô ấy. Người đàn bà mà ông đã quan sát. Người mà ông tin là đã giết chết con chó của tôi”.
“Tôi không biết ông đang nói gì, bác sĩ ạ”.
“Đây có phải là một trò đùa không? Chính ông đã cảnh báo tôi nhiều lần. Vừa mới hôm qua, khi ông mang Sindhad đến chỗ tôi”.
“Ông có khỏe không, bác sĩ Larenz? Cả tuần rồi tôi không có ở chỗ ông. Và tôi chẳng làm gì với con chó của ông cả”.
Tiếng huýt sáo bây giờ đã đạt đến độ ù tai và cũng lan sang đến tai trái.
“Ông nghe này...” Viktor ngừng lại ở giữa câu khi ông nghe được giọng nói quen thuộc ở phía sau.
“Có phải là cô ấy không?”
“Ai?”
“Anna? Cô ấy có ở chỗ ông không?”
“Tôi không biết Anna nào cả, bác sĩ Larenz ạ. Và ở đây chỉ có một mình tôi thôi”.
Viktor siết chặt lấy ống nghe như một người sắp chết đuối siết chặt lấy cái phao cứu sinh duy nhất.
“Thế thì... tức là...” Ông không biết mình phải nói gì khi chợt nhớ ra một điều.
“Đợi tí”.
Viktor chạy vào hành lang và nhặt chiếc áo choàng tắm lên. Ông nhẹ người khi cảm nhận được nó vẫn còn ở nơi mà ông đã cất nó: khẩu súng đã lên đạn. Ở trong túi áo phải. Nó là bằng chứng cho việc ông đã không phát điên lên.
Viktor chạy trở lại điện thoại.
“Được rồi. Patrick. Tôi không biết ông đang đùa trò gì với tôi. Nhưng hiện bây giờ tôi đang có trong tay cái vũ khí mà ông đã đưa cho tôi”.
“Ồ”.
“Ồ” là như thế nào?” Bây giờ Viktor gần như hét lên. “Có ai có thể nói cho tôi biết việc gì đang xảy ra ở đây hay không?”
“Cái đó... để... tức là...” Halberstaedt bất thình lình nói lắp bắp và hây giờ Viktor hoàn toàn chắc chắn rằng có ai đấy đang đứng ở phía sau và ra chỉ thị cho ông ấy.
“Mặc kệ. Ông nghe này, Patrick. Tôi không biết thế là thế nào. Chúng mình sẽ làm rõ chuyện này sau. Nhưng bây giờ tôi rất cần nói chuyện với Anna. Hãy làm ơn nói với cô ta rằng tôi sẽ lên đường và muốn được gặp cô ta trong phòng của cô ta khi tôi có ở chỗ của Trudi trong Ankerhof chậm nhất là một tiếng nữa. Và tốt nhất là anh cũng hãy đến đó ngay đi. Rồi chúng ta cùng nhau làm rõ việc này”.
Thở dài ở đầu dây bên kia. Rồi giọng nói thay đổi. Tiếng nói vừa rồi còn hồi hộp, gần như quỵ lụy của người thị trưởng biến mất, và bước vào thay thế cho nó là một sự kiêu căng quá đáng.
“Lần nữa, bác sĩ. Tôi không biết Anna nào hết. Và ngay cả khi như vậy, tôi cũng không thể làm điều ông đòi hỏi tôi”.
“Tại sao?”
“Vì quán trọ của Trudi đã đóng cửa từ nhiều tuần rồi. Quán ‘Ankerhof’ đóng cửa. Không còn có ai sống ở đó cả”.
Rồi đường dây câm bặt.
Chương 39
Nhận thức là một trò chơi xếp hình mà không biết trước số lượng của những miếng ghép, và người ta chỉ thành công khi toàn bộ tấm hình được ghép lại với nhau.
Viktor đã sắp xếp được cho mình một khung nhỏ từ những câu hỏi, và ông đang trên đường hoàn tất tấm hình bằng những câu trả lời. Trả lời cho những câu hỏi đang hành hạ như:
Ai đã giết chết Sindbad?
Tại sao ông có cảm giác bị bệnh nặng như thế cả thời gian vừa rồi?
Halberstaedt có liên quan gì đến Anna?
Và: Ai là Anna Spiegel?
Viktor không thể gọi cú điện thoại quyết định có thể giải đáp được câu hỏi cuối của những câu hỏi này, vì điện thoại reo chuông đúng vào lúc ông với tay cầm lấy ống nghe.
“Cô ta là ai?”
Viktor nhẹ nhõm cả người khi nghe được giọng nói của Isabell, đến mức không thể trả lời được trong khoảnh khắc đầu tiên và không hề nói gì trong lúc đầu.
“Nói cho em biết ngay lập tức con đó là ai!”
“Isabell!”, cuối cùng Viktor thốt lên, ngạc nhiên vì giọng nói giận dữ hung hãn của cô ấy. “Cảm ơn em đã gọi điện, anh đã cố gắng liên lạc với em nhưng người gác cửa nói với anh...”
“Anh cố gắng liên lạc với em?”
“Đúng vậy. Tại sao em lại giận dữ đến thế? Anh chẳng còn hiểu được gì cả. Tại sao lại em gửi điện tín cho anh?”
“Hứ!” Một sự yên lặng giận dữ nối tiếp theo tiếng kêu lên của Isabell, có tiếng nhiễu khí quyển xuyên Đại Tây Dương đi kèm theo.
“Em yêu quý”. Viktor rụt rè hỏi tiếp. “Có chuyện gì thế?”
“Đừng gọi em là yêu quý. Đừng như thế sau những gì đã xảy ra”.
Bây giờ đến lượt Viktor là người bắt đầu nổi nóng và chuyển ống nghe từ tai này sang tai khác.
“Em có lòng tốt giải thích cho anh thay vì la hét anh hay không?”
“Được rồi, tốt thôi, anh muốn chơi trò chơi của anh, thế thì cứ hãy nhận lấy. Chúng ta hãy bắt đầu với một câu hỏi hết sức đơn giản: con đĩ đấy là ai?”
Viktor cười nhẹ nhõm và có cảm giác như một vật nặng hàng tạ vừa tan biến khỏi lồng ngực ông. Có lẽ Isabell nghĩ rằng ông đã lợi dụng chuyến đi đảo để lăng nhăng.
“Đừng có cười ngu ngốc như một đứa học trò thế, Viktor. Và đừng cho em là đồ ngu”.
“Này, này, này... Isabell, xin em. Em không nghĩ rằng anh đã lừa dối em chứ? Thật là điên khùng! Sao em lại có ý nghĩ
này vậy?”
“Em nói rồi, anh đừng cho em là đồ ngu. Cứ đơn giản nói cho em biết con đĩ ấy là ai!”
“Em nói gì thế?” Cơn giận dữ của Viktor quay trở lại.
“Con đàn bà mà hôm qua đã bắt cái điện thoại khốn khiếp ấy lến khi em gọi cho anh”, cô gào vào ống nghe.
Viktor chớp mắt bối rối và cố xử lý điều vừa nghe được.
“Hôm qua?”
“Đúng vậy, hôm qua. Hai giờ rưỡi theo giờ bên anh, nếu như anh muốn biết chính xác”
Anna. Cô ấy đã ở chỗ ông vào chiều ngày hôm qua. Nhưng có thể nào mà cô ấy lại bắt điện thoại...?
Các ý nghĩ lướt nhanh qua óc của Viktor. Trong một khoảnh khắc, ông có cảm giác bị mất thăng bằng như một hành khách sau chuyến bay dài.
“Hai người cặp nhau lâu rồi có phải không? Hả? Anh cứ giả vờ bày ra chuyện khoảng cách. Bịa đặt phải làm việc cho cuộc phỏng vấn. Và lợi dụng kỷ niệm con gái của chúng mình để ngủ với một đứa khác?”
Tôi lúc nào cũng ở cạnh cô ấy. Lúc nào cũng vậy ngoại trừ...
Phòng bếp. Trà.
Viktor phải ngồi xuống khi ký ức đập vào ông như một cái boomerang.
Nhưng ông chỉ...
“Anna”.
“Được, Anna. Rồi con đó có họ gì?”
“Cái gì?”
Rõ ràng là ông đã nói lên tên của cô ấy trong lúc trầm tư suy nghĩ.
“Nghe này, Isabell. Tất cả là một sự hiểu lầm tai hại. Em hiểu lầm rồi”.
Trời ơi, chính tôi nghe mình cũng thật sự giống như một ông chồng lừa dối vợ vụng trộm với cô nữ thư ký. - Cưng ơi, không như bề ngoài đâu.
“Anna là một bệnh nhân!”
“Anh ăn nằm với một con bệnh nhân?”, cô hét cuồng loạn lên.
“Trờỉ ơi là trời, không phải! Anh không làm gì với cô ấy cả”
“Hứ!” Lại tiếng cười to chế giễu. “Không đâu, tất nhiên là anh không có gì với con đó cả. Nó chỉ đơn giản xuất hiện trong ngôi nhà cạnh biển của chúng ta thôi. Mặc dù anh chẳng hề chữa trị cho bệnh nhân nào cả. Và mặc dù nó hoàn toàn không thể biết được anh hiện đang ở trên Parkum! Cứt! Thôi chắc em gác máy đây. Hạ thấp em quá mức”.
“Isabell, xin em. Anh có thể hiểu được em, nhưng cho anh một cơ hội để giải thích mọi việc cho em đi. Xin em đấy”.
Yên lặng ở đầu dây bên kia. Chỉ có tiếng còi đinh tai của một chiếc xe cấp cứu Mỹ vượt qua được Đại Tây Dương.
“Nghe này. Chính anh cũng không biết có việc gì đang xảy ra ở đây. Nhưng anh biết hoàn toàn chính xác những gì đã không xảy ra: Anh chắc chắn không có ngủ với người đàn bà mà em đã nói chuyện với cô ấy qua điện thoại vào ngày hôm qua. Và anh cũng không hề có ý định lừa dối em lần nào cả. Xin em hãy chấp nhận điều đấy như cơ sở của cuộc nói chuyện giữa chúng ta. Vì anh cũng không thể giải thích được tất cả những cái khác. Sự thật là: Trước đây năm ngày có người gõ cửa ở chỗ anh, và một người đàn bà - cô ta tự xưng là Anna Spiegel - xin anh điều trị cho cô ấy. Cô ấy được cho là một nhà văn viết truyện trẻ em và mắc ảo cảnh tâm thần phân liệt. Anh hoàn toàn không đoán ra được cô ấy làm thế nào mà tìm ra được anh, và anh còn chẳng biết cô ấy sống ở đâu trên hòn đảo nữa. Anh chỉ biết rằng câu chuyện về căn bệnh của cô ấy đặc biệt và đáng được quan tâm đến mức anh thật sự đã làm một trường hợp ngoại lệ và đã tiến hành một cuộc nói chuyện điều trị với cô ấy. Thật ra thì cô ấy hiện chỉ còn ở trên đảo vì đang có bão và phà không thể trở về đất liền được”.
“Câu chuyện hay đấy. Sắp xếp tốt đấy”, Isabell rít lên trả lời.
“Đấy không phải là một câu chuyện. Đấy là sự thật. Chẳng hiểu tại sao hôm qua cô ấy lại bắt điện thoại của chúng mình. Anh chắc chỉ ở trong bếp và pha trà nhanh thôi, và cô ấy phải lợi dụng cơ hội đấy khi chuông reo”.
“Chuông không có reo”.
“Em nói gì?”
“Con đấy bắt máy ngay lập tức. Nó chắc đã chờ sẵn cạnh cái điện thoại”.
Viktor có cảm giác như đất dưới chân bị giật đi mỗi lúc một nhiều hơn. Có một cái gì đó lại hoàn toàn không ổn ở đây. Một cái gì đó mà ông không thể tự giải thích được.
“Isabell, anh không thể giải thích được tại sao cô ấy lại làm điều đấy. Từ khi cô ấy xuất hiện ở đây, đã xảy ra những điều kỳ quặc nhất. Anh ốm. Có ai đó đã tấn công anh. Và anh nghĩ rằng cô Anna này có thông tin về Josy”.
“Cái gì?”
“Vâng. Cả thời gian vừa qua anh đã cố gắng liên lạc với em. Anh muốn nói với em rằng có thể có một dấu vết mới. Kai cũng đang tiếp cận việc này. Và có ai đó đã vét sạch tài khoản của chúng mình. Anh cũng không hiểu được tất cả những việc này và muốn bàn bạc với em. Nhưng nhiều ngày liền không có được em ở đầu dây bên kia. Thay vì vậy, hôm nay anh tìm thấy bức điện tín của em”.
“Em gửi cho anh bức điện tín vì em không liên lạc qua điện thoại với anh được”.
Đường dây.
“Anh biết. Có ai đó đã giật phích cắm điện ra”.
“Ôi, xin anh, Viktor ạ. Đừng làm nhọc trí thông minh của em nhiều quá. Một con đàn bà bất thình lình xuất hiện, đưa cho anh thông tin về con gái của chúng mình, rồi bắt điện thoại, buột miệng nói rồi sau đấy giật phích cắm điện ra? Anh còn sẵn chuyện gì nữa? Câu chuyện một lần ngoại tình với con đĩ của hòn đảo trong lúc anh đang say rượu lẽ ra còn đáng tin hơn”.
Viktor không còn lắng nghe phần còn lại của câu nói. Ngay sau những từ đầu tiên, một tiếng chuông báo động đã vang lên ở ông.
“Hai người nói chuyện gì với nhau?”
Cô ấy buột miệng nói.
“Ít ra thì con đấy đã không nói dối em. Nó nói rằng anh đang tắm”.
“Đó là một lời nói dối. Anh đang ở trong bếp. Anh chỉ gọi điện ngắn cho Kai thôi và sau đấy đã đuổi cô ta đi”.
Bây giờ Viktor gần như cuồng loạn và hét vào ống nghe. “Anh chẳng có gì với người đàn bà đó cả, anh hầu như không quen biết với cô ta”.
“Ồ, bù vào đấy thì con đó biết anh càng tốt hơn”.
“Tại sao?”
“Con đấy gọi anh bằng tên hiệu. Cái tên mà anh căm ghét và ngoài mẹ anh ra thì được cho rằng chỉ có mình em là biết được”.
“Diddy?”
“Vâng, Diddy. Và anh có biết gì không hả, Diddy? Cút xéo đi!”
Cô cúp máy với những từ đấy, và chỉ còn lại một âm thanh chói tai không ngưng đến từ đường dây điện thoại.