Chương 42 & 43 -
Isabell. Anna. Josy. Dần dần rồi tất cả đều có ý nghĩa. Tại sao lúc đấy Isabell lại giữ được bình tĩnh đến như thế, khi Josy biến mất. Tại sao cô ấy có vẻ ít bị cảm xúc đè nặng hơn ông nhiều. Cô ấy đã có thể tiếp tục đi làm mà không có vấn đề gì trong khi ông phải nhượng lại phòng khám bệnh của ông. Lúc trước, ông luôn luôn ngưỡng mộ sức mạnh của cô ấy. Nhưng có lẽ người ta cũng có thể cho đó là sự lạnh lùng về mặt tình cảm?
Suy nghĩ của Viktor lan đi khắp mọi hướng. Khi ông nhìn lại, cô ấy thật ra đã không thật sự thương tiếc đứa con duy nhất của cô ta. Không như ông. Và cô ấy có thật sự tìm thấy Sindbad không hay là cô ấy đã vào trại nuôi thú để nhận một cái thay thế cho Josy? Nói chung là ông có biết rõ vợ ông không? Thế nào đi nữa thì bây giờ, trong giai đoạn tồi tệ nhất của cuộc đời ông, ông không thể liên lạc được với cô ấy.
Cô ấy đã gửi Anna đến van Druisen.
Và rồi còn vụ tiền nữa.
Viktor khởi động máy tính trong phòng khách, để vào trang ngân hàng của ông trong Internet. Có thể là thật hay không? Isabell có vét sạch tài khoản chung của hai người hay không? Cô ấy có đồng lõa với Anna để làm cho ông phát điên lên hay không?
Lúc vừa muốn mở Microsoft Internet Explorer, ông chợt nhìn xuống thanh tác vụ ở phía dưới của máy tính. Hoàn toàn bối rối, ông rê chuột xuống phía dưới. Nhưng kết quả vẫn như vậy.
Tất cả các biểu tượng đã bị xóa sạch.
Ông bật Windows Explorer qua thanh khởi động, nhưng cũng cùng một hình ảnh ở đây. Máy tính ông trống rỗng. Không còn một tập tin nào trên toàn ổ cứng.
Có ai đó đã bỏ ra nhiều công sức để xóa tất cả ghi chú, tài liệu và hồ sơ bệnh nhân. Cuộc phỏng vấn được bắt đầu đã bị tẩy sạch và ngay đến cái sọt rác mà những tệp tin bị loại bỏ thường được lưu trữ lại ở trong đó sau khi bị xóa đi, cũng trống rỗng.
Từ bàn viết, Viktor đứng dậy nhanh đến mức chiếc ghế da ngã bật ra sau và đổ ầm xuống cạnh giá sách. Đã đến lúc rồi. Thời gian gọi điện thoại dứt khoát đã qua rồi. Và tài khoản thì có thể chờ đấy.
Viktor cầm lấy khẩu súng ngắn mà Halberstaedt đã đưa cho ông, mở khóa an toàn và rồi nhét nó vào túi trong của chiếc áo choàng Goretex không thấm nước của mình. Ông có thể sẽ rất cần đến nó.
Bây giờ.
Nếu như ông đi bộ chiến đấu xuyên qua cơn bão để vào làng, nơi ông hy vọng có thể tìm thấy hai điều:
Những câu trả lời và Anna Spiegel.
Chương 43
Có người phải chịu đựng bàn chân lạnh, cái ngăn không cho họ thiếp vào giấc ngủ nhiều tiếng đồng hồ, vì chúng cũng không muốn ấm lên ngay cả qua cọ xát mạnh vào nhau dưới tấm chăn. Những người khác lại lạnh run đầu tiên ở mũi trong những ngày lạnh giá.
Ở Viktor thì tai là nhạy cảm nhất. Khi nhiệt độ giảm xuống, chúng bắt đầu đau ngay sau khi ông đứng trong không khí lạnh. Mặc dù vậy, còn tệ hại hơn nữa là những nỗi cực hình bắt đầu khi Viktor trở vào nơi ấm áp và tai của ông bắt đầu “tan ra”. Thế rồi cơn đau trong tai chuyển sang đau đầu nhức nhối, bắt đầu từ gáy lan sang khắp phía sau đầu và ngay Aspirin hay Ibuprofen cũng không làm cho nó ngưng lại được. Viktor đã đau đớn học bài học này ngay từ lúc còn bé, và vì thế mà hôm nay ông cũng kéo chặt cái mũ trùm đầu sát vào mặt trong lúc đang trên đường đi vào làng. Để ngăn mưa thì ít mà để bảo vệ tai ông nhiều hơn. Chiếc mũ trùm đầu và tiếng ồn của cơn bão đang đập mạnh không ngưng, xoáy tung một hỗn hợp từ cát và lá xuyên qua vùng đất, làm cho Viktor không thể nghe được cái âm điệu kim loại vang ra từ trong túi áo khoác của ông. Và nếu như ông không đứng dưới căn nhà thuế quan cũ trong lúc đang đi trên con đường cát hiện giờ đã ngập đầy nước vô phương cứu vãn thì có lẽ tiếng chuông đã mãi mãi không được nhận biết. Nhất là vì từ những nguyên nhân dễ hiểu mà Viktor không có lý do nào để chú ý đến chiếc điện thoại di động của ông. Nó hoàn toàn không thể hoạt động ở ngoài này được, vì không có mạng trên Parkum. Và mặc dù vậy nó vẫn reo lên, như Viktor ngạc nhiên nhận ra khi ông kéo chiếc mũ trùm đầu xuống.
Ông nhìn xuống màn hình và cảm thấy số điện thoại quen thuộc như thế nào đấy.
“A lô?”
Viktor nhét một ngón tay vào tai trái, để nói chung là có thể nghe được cái gì đấy ở cấp gió này. Nhưng dường như chẳng có ai ở đầu dây bên kia cả.
“A lô, ai đó?”
Cơn bão yếu đi trong khoảnh khắc, và ông tin rằng đã nghe được một tiếng thổn thức.
“Anna? Có phải cô đó không?”
“Vâng, tôi lấy làm tiếc, tôi...”
Viktor không thể hiểu được phần còn lại, vì trong giây phút đấy có một cành cây to rơi ầm xuống mái nhà mà ông đang đứng ở phía dưới.
“Anna, cô đang ở đâu?”
“... tôi... Anker...”
Những mảnh bị xé vụn ra của cuộc nói chuyện chẳng có liên quan gì đến nhau cả, nhưng tuy vậy Viktor vẫn cố gắng duy trì kết nối với cô ấy.
“Tôi biết là cô không có ở trong ‘Ankerhof’, Anna ạ. Patrick Halberstaedt đã nói cho tôi biết. Cô làm ơn làm cho tôi một việc. Xin cô hãy gửi cho cho tôi một tin nhắn với nơi ở chính xác của cô. Tôi sẽ đến gặp cô trong vòng vài phút nữa, và chúng ta sẽ bàn nhau về mọi việc. Đối diện nhau...”
“Nó lại xảy ra!”
Cô ấy hét to câu nói đó trong lúc cơn bão tự cho phép mình nghỉ ngơi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa lúc đang hoành hành, để rồi lại tiếp tục nổi cơn dữ dội với sức lực tàn bạo ngay sau đấy.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“... em ấy... ở chỗ tôi... Charlotte...”
Viktor không cần phải nghe được cả câu nói. Như thế thì ông cũng đã biết cô ấy muốn nói cho ông biết điều gì. Nó đã xảy ra. Cô ấy đang có một cơn tâm thần phân liệt nặng. Charlotte đã sống dậy.
Sau hai phút suy nghĩ, Viktor hiểu ra rằng đường dây lại bị cắt đứt. Và mặc dù ông kinh ngạc nhận ra rằng màn hình Nokia của ông hiển thị không nhận được tín hiệu, tiếng bíp mặc định báo hiệu cho ông biết đã nhận được một tin nhắn:
“Ông đừng tìm tôi. Tôi sẽ tìm thấy ÔNG!”