Chương 44 & 45 -
Phần lớn những người lái ô-tô đều ghét kẹt xe, vì họ bị nó tước mất đi cái cảm giác sở hữu quyền lực quyết định riêng của mình. Ngay khi lái xe đến gần một dãy những chiếc đèn đỏ chiếu hậu và xác định rằng ở phía trước không thể đi tiếp được nữa, thì người ta tìm theo bản năng một con đường để trốn thoát. Và ngay cả khi không thông thuộc vùng ấy, thỉnh thoảng người ta vẫn bật đèn tín hiệu và rẽ vào lối ra đường cao tốc kế đến có thể.
Vào giây phút này, Viktor đang ở trong một tình huống giống như một người lái ô-tô giữa dòng giao thông tan tầm bị đặt trước sự lựa chọn để cho lối ra đường cao tốc cuối cùng lướt qua hoặc tránh xuống một vùng không quen thuộc. Và cũng như nhiều người khác, ông quyết định hành động thay vì chờ đợi thụ động. Ông phải tìm thấy Anna, mặc dù cô ấy đã cảnh báo rằng ông không nên tìm cô ấy. Ông không muốn chờ đợi cho đến khi cô ấy liên lạc với ông. Mối nguy hiểm, thêm một rào cản nữa được dựng lên ở giữa họ, là quá lớn.
Vì thế nên ông cúi người tiếp tục đi dọc theo con đường ở cạnh bờ biển, lại kéo chiếc mũ trùm lên đầu và cố gắng chỉ phơi bày một mục tiêu tấn công nhỏ nhất có thể cho gió, đồng thời bước tránh những ổ gà đầy nước mưa trong lúc đó.
Khi còn cách cảng thuyền buồm khoảng năm trăm mét và đã bỏ lại nhà hàng duy nhất của hòn đảo ở phía sau, ông bất thình lình ngừng lại và nhìn quanh. Ông có thể thề rằng có ai đấy ở phía trước ông.
Viktor vuốt những giọt nước mưa to trên mặt và dùng tay đặt lên trấn để che mắt.
Kia.
Ông không lầm. Khoảng hai mươi mét trước ông có một hình dáng trùm trong một chiếc áo mưa màu xanh đi xuyên qua cơn bão và rõ ràng là đang kéo một cái gì đấy theo sau.
Lúc đầu, ông không chắc chắn đấy là một người đàn ông hay đàn bà và ông nhìn gương mặt ở phía trước hay chỉ thấy phía sau đầu. Ngay ở khoảng cách gần như thế này, cơn bão vẫn làm cho người ta hầu như không thể nhận ra được từng chi tiết một. Mãi đến khi một tia chớp trên biển chiếu sáng mờ mờ cảnh vật dọc theo con đường nhỏ cạnh bờ biển, Viktor mới nhận ra đồng thời với tiếng sấm là ai đang đi đến chỗ ông và người đó đang cầm gì trong tay.
“Michael, ông đấy có phải không?”, ông gọi người lái phà khi người này chỉ còn cách ông vài bước chân. Nhưng vì tiếng ồn của giông tố nên họ chỉ có thể nói chuyện được với nhau khi đứng ngay trước mặt nhau và có thể bắt tay nhau.
Michael Burg hiện giờ đã bảy mươi mốt tuổi và vào lúc thời tiết tốt hơn thì người ta cũng nhận ra điều đấy ở ông. Gió và nước biển đã khắc những nếp nhăn sâu trên làn da giống như da thuộc của gương mặt ông. Tuy tuổi tác đã cao, nhưng ông vẫn còn sở hữu vẻ ngoài lực lưỡng của một người đã làm việc chân tay cực nhọc trong phần lớn của cuộc đời và đã hưởng không khí biển tốt lành trong lúc đó.
Michael đưa bàn tay trái ra cho Viktor. Trong tay phải, ông giữ một sợi dây mà ở đầu kia có một con chó giống Schnauzer đã ướt đẫm và đang run rẩy.
“Vợ tôi bắt tôi phải đi ra ngoài với con chó, bác sĩ Larenz ạ”, người lái phà hét to chống lại ngọn gió và lắc đầu khinh miệt trong lúc đó, như thể ông muốn nói rằng chỉ có một người đàn bà là có thể có một ý tưởng điên khùng đến như thế. Viktor phải đau đớn nghĩ đến Sindbad.
“Nhưng ma quỷ nào lại xua ông ra khỏi nhà trong cơn bão này?”, Burg muốn biết.
Thêm một tia chớp chiếu sáng bầu trời, và trong khoảnh khắc mà ông có thể nhìn vào người lái phà, Viktor nhận ra được một sự ngờ vực sâu thẳm trong đôi mắt của ông ấy.
Viktor quyết định chọn sự thật. Từ sự chân thật thì ít, mà nhiều hơn là từ tình huống là ông không thể nhanh nhẹn nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý nào cho lần đi dạo nguy hiểm qua cơn bão mạnh nhất trong vòng mười năm vừa rồi.
“Tôi tìm một người. Có lẽ là ông có thể giúp tôi được”.
“Thế à? Là ai vậy?”
“Cô ấy tến là Spiegel. Anna Spiegel. Một phụ nữ nhỏ người tóc vàng, khoảng ba mươi lăm tuổi. Cách đây ba ngày ông đã mang cô ấy từ Sylt sang”.
“Trước đây ba ngày? Không thể được”.
Không thể được. Viktor ngẫm nghĩ xem ông đã nghe hay nghĩ về cái từ ấy bao nhiêu lần trong những giờ vừa qua.
Trong lúc đấy, con chó mực Schnauzer run mạnh hơn và dằng giật sợi dây. Rõ ràng là nó còn ít hứng thú đi tiểu tiện hơn cả chủ nhân của nó, nhất là khi không được đi tiếp.
“Ý ông muốn nói gì với không thể được?” Viktor có cảm giác càng lúc càng phải hét to lên để người khác có thể hiểu được ông.
“Tôi đã ngưng lái phà trước đây ba tuần, ông là người cuối cùng mà tôi chở qua. Từ khi đấy không còn ai muốn lên đảo nữa!”
Michael nhún vai.
“Nhưng không thể như thế được”, Viktor phản đối, trong khi Michael đã tỏ vẻ muốn đi tiếp.
“Có lẽ cô ấy đã đến trên một chiếc thuyền khác, mặc dù tôi cũng không tin là thế. Nếu vậy thì chúng tôi cũng đã biết tin. Ông nói người đàn bà đó tên là gì?”
“Spiegel, Anna”, Viktor nhắc lại và nhìn thấy Micheal lắc đầu.
“Chưa bao giờ nghe, bác sĩ Larenz ạ. Xin lỗi. Bây giờ tôi phải đi tiếp đây, nếu không thì tôi chết mất”.
Phù hợp với những từ ngữ cuối cùng của ông ấy, thêm một tiếng sấm rền vang từ phương Bắc đi ngang qua hòn đảo, và một phần của Viktor ngạc nhiên vì không hề nhìn thấy tia chớp của nó. Phần kia đang cố gắng sắp mảnh xếp hình vừa mới có được vào vị trí thích hợp. Anna đến đây bằng cách nào nếu như không bằng phà? Và tại sao cô ấy cũng nói dối ở điểm này?
“Này, bác sĩ Larenz...”
Người lái phà già nua cắt đứt dòng suy nghĩ của Viktor và lại bước đến gần ông thêm vài bước nữa.
“Không có liên quan gì đến tôi cả, nhưng ông muốn gì ở người đàn bà này?”
Một khi ông đã có vợ rồi, đêm nay ở đây, trong cơn mưa? Những từ này không được nói ra, nhưng câm lặng lơ lửng trong bầu không khí của cơn giông bão.
Viktor chỉ nhún vai và quay đi.
Tôi muốn biết điều gì đã xảy ra với con gái của tôi.
Chương 45“Ankerhof” là một quán trọ như trong sách ảnh, như một quán trọ mà người ta tưởng tượng nó trên một hòn đảo hoang vắng của biển Bắc. Nằm đối diện ngay với cảng thuyền buồm, ngôi nhà khung gỗ ba tầng thuộc trong số những ngôi nhà cao nhất của hòn đảo, nếu như người ta không kể đến chiếc tháp hải đăng ở Struder Eck. Sau khi chồng bà qua đời, Trudi chỉ vừa đủ sống qua ngày nhờ vào số tiền hưu ít ỏi và những người khách hiếm hoi lạc bước đến đây trong mùa du lịch. Nhưng cả ngôi nhà lẫn chủ sở hữu của nó là một thể chế không thể thiếu được trên hòn đảo và người dân sẽ làm tất cả mọi việc để bảo tồn nó. Ngay đến ngủ qua đêm ở chỗ bà trong trường hợp cần thiết. Vào những ngày đắt khách, khi Parkum là điểm dừng của một cuộc đua thuyền, có đến hai mươi người khách sẽ tìm thấy ở đây một nơi tạm trú thoải mái dễ chịu. Và khi những ngày Chủ nhật hiếm hoi cho phép, Trudi mang bàn ra ngoài trời và phục vụ khách và người quen với nước ngọt do bà tự làm hay cà phê kem trong vườn. Vào mùa thu, những cư dân già nua của làng kể chuyện thủy thủ trước cái lò sưởi bằng sắt rèn trong tiền sảnh của khách sạn nhỏ và thưởng thức bánh ngọt do Trudi tự làm lấy. Trừ khi Trudi quyết định đi thăm họ hàng của bà trong những vùng đất ấm áp hơn và đóng cửa quán cho đến mùa xuân. Như năm nay. Sau cuộc nói chuyện bí ẩn với Halberstaedt, trong lúc đang tiến dần đến ngôi nhà, Viktor không ngạc nhiên khi nhìn thấy các cửa chớp trong “Ankerhof” đều được khóa lại và không có khói thoát ra từ ống khói.
Tôi muốn gì ở đây?, ông tự hỏi khi nhìn quanh và tìm kiếm một dấu hiệu sự sống của Anna.
Trong một khoảnh khắc ngắn, Viktor phải nén xuống sự thôi thúc muốn gọi to tên của cô ấy, để thật sự chắc chắn rằng cô ấy đã không dùng bạo lực để đột nhập vào ngôi nhà đã được khóa lại để rồi từ đấy chơi những trò chơi đáng sợ của cô ấy với ông.
Bất thình lình chiếc điện thoại di động của ông lại reo chuông. Lần này là một tiếng chuông khác mà ông dùng cho bạn bè và họ hàng thân quen nhất.
“Vâng?”
“Này, anh muốn chơi xỏ tôi đấy à?”
“Kai? Có chuyện gì thế?”
Viktor quay trở lại đến đường đi, bước một vài bước tiếp theo sau đó về hướng Đông và cố gắng hiểu người thám tử tư trong lúc đó.
“Chơi trò gì với tôi thế hả?”
“Tôi? Anh nói gì thế?”
“Tôi nói về tờ fax”.
“Thế à. May mà anh gọi điện, chẳng có gì trên đấy cả”.
“Chẳng có gì trên đấy? Chính anh là người biết rõ nhất những gì không có ở trên đấy, thôi đừng chơi xỏ tôi nữa”.
“Anh muốn nói gì thế hả? Anh có chuyện gì thế?”
Viktor phải quay ngược lại hướng gió, khi một cơn gió mạnh thổi nước mưa vào mặt ông. Từ vị trí này, “Ankerhof” hoang vắng trông giống như một hậu cảnh xiêu vẹo.
“Tôi đã cho kiểm tra lại số fax mà bức tranh trẻ em đã được gửi từ đó đi. Tôi muốn biết ai đã gửi con mèo đấy cho tôi”.
Con mèo xanh Nepomuk.
“Nó đến từ anh. Từ nhà của anh. Chính anh đã gửi nó cho tôi từ Parkum”.
Không thể như thế được, Viktor nghĩ.
“Kai, tôi không biết cái gì...”, ông vừa muốn bắt đầu khi bị tiếng bíp đôi cắt ngang, tiếp theo sau đó là giọng nói của một phụ nữ vô danh tính: “Bạn ở ngoài mạng lưới GSM của chúng tôi. Xin hãy thử lại sau”.
Viktor nhìn xuống chiếc điện thoại di động của ông và chửi thề to. Liên lạc cuối cùng với đất liền của ông đã bị cắt đứt. Ông lại quay người lại. Đứng yên. Ông nhìn vô định khắp bốn phương hướng và rồi cuối cùng nhìn lên cao, như thể ông chờ một câu trả lời từ bầu trời màu xanh đen.
Bây giờ ông có thể nói với ai? Ông có thể đến với ai? Một giọt nước mưa đập trúng ngay con ngươi của ông. Ông phải chớp mắt nhiều lần, như thuở còn bé, khi dầu gội đầu chảy vào mặt trong bồn tắm. Viktor dụi cả hai mắt, và khi ông làm xong việc đó, ông có cảm giác như bây giờ ông có thể nhận ra được mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn. Tầm nhìn của ông đã rõ ra. Giống như bà bác sĩ nhãn khoa đã chọn đúng mắt kính trong lúc kiểm tra thị lực và bây giờ ông bất thình lình nhận ra được những chữ cái ở đầu kia của bức tường. Nhưng có lẽ cũng chỉ là hoàn toàn ngẫu nhiên, khi ông bất chợt biết được ông phải đi đâu kế tiếp theo đây.