← Quay lại trang sách

Chương 12

Chuyện kể của nhà thơ: Bằng cách này hay cách khác, hễ cứ ngoại bang đến đất nước này là xâm lược.

Ngày đầu xuân, năng dát vàng trên cù lao, trên dòng sông và những vườn cây xanh mượt mà. Cù lao nhộn nhịp tất bật cho ngày mới, tàu thuyền tấp nập dưới sông, quang gánh rộn ràng trên bờ. Những đoàn người lụng thụng khăn áo, mang những gói quà bọc giấy hồng điều đi về phía dinh thự. Con đường lát bằng đá hộc vào dinh của Trần Tướng quân hai bên trồng hai hàng cau cao vút, những phiến đá hoa cương trắng, lấp lánh dưới nắng. Những phiến đá được làm ra bởi nhóm người đi theo Trần Tướng quân đến xứ này. Từ các tảng đá to được phá ra từ trên ngọn Hắc Long, họ tạo nên những phiến đá vuông vức để làm những con đường rất đẹp trong cù lao. Trước dinh thự của Trần Tướng quân là hai con sư tử đá khổng lồ, ngồi ở tư thế chồm về phía trước như chuẩn bị vồ mồi. Những người yếu bóng vía đi ngang, không khỏi toát mồ hôi, khi thấy cặp mắt của con sư tử đá cứ nhìn theo mỗi bước chân của họ. Trên hai hàng cau trước dinh thự, hai dãy đèn lồng đỏ được giăng lên, ngay cổng chiếc đèn kéo quân quay chẩm chậm, người ngựa, Hằng Nga, chú Cuội lần lượt diễu qua trước mặt khách. Bên trong dinh thự ồn ào huyên náo, tiếng gọi nhau í ới, tiếng heo kêu, bò rống, tiếng giã giò rộn rịp, tạo ra chuỗi âm thanh vui tai. Hôm nay là ngày tròn năm của công tử Trần Đại. Nàng Gấm rạng rỡ nhìn con trai lụng thụng trong chiếc áo màu đỏ. Từ ngày công tử ra đời, Trần Tướng quân vui ra mặt, dù là người sống giản dị, nhưng hôm nay ông quyết định tổ chức bữa tiệc lớn để mừng người nối dõi tông đường.

Trần Đại khôi ngô tuấn tú, khi sinh ra đời bên vành tai trái có bớt son màu đỏ, Trần Tướng quân cho là quý tướng nên rất nâng niu.

Trần Tướng quân thong thả dạo quanh dinh trại để xem mọi người làm việc. Thấm thoát ông đến xứ cù lao này đã mười tám năm trời, mười tám năm mở đất, dựng phố, miền đất mới đã trở thành thương cảng sầm uất. Thuyền buôn các nước Tây dương, Nhật Bản, Chà Và tụ tập giao thương ngày càng đông đúc. Ông đã giúp cho triều đình thâu tóm dân miền đất này về cho xứ Đàng Trong. Kinh tế của ông ngày càng mạnh, nhưng tin tức ở quê nhà ngày càng buồn hơn. Tổ chức “Thiên địa hội” của ông ngày càng phân hóa, chính quyền mới củng cố ổn định và có quân đội mạnh. Nhà Thanh tiêu diệt hầu hết những mầm mống phản loạn. Với đà này thì dù có tìm được lưỡi dao thần linh, ông cũng khó làm gì được kẻ thù! Nhưng không sao! Ông vuốt râu, ông đã có con trai nối dõi, sau bao năm chờ đợi ông cũng đã có thằng con trai. Ông đi dần về phía những người lính đang đẵn cây dựng rạp, ông hài lòng với những người lính địa phương mà ông mới tuyển vào dinh trại.

Họ ngây thơ và làm việc cần cù, gần như chẳng ai phân biệt ông là ngoại bang. Ông ngập ngừng định nói với họ điều gì, nhưng rồi bước tiếp.

Bất ngờ ông nghe tiếng rít của cây rựa vung lên phía sau lưng. Với phản xạ của võ tướng ông nhảy sang một bên, lưỡi rựa bén ngót sạt bên vai, cắm phập xuống đất, rợn người. Ông xoay mình đá thốc vào giữa bụng chàng trai vừa chém ông, anh ta hơi chúi về trước, nhanh như chớp ông phóng cạnh bàn chân vào yết hầu, anh ta đổ gục xuống như cây chuối bị chặt ngang thân. Động tác của ông nhanh gọn, trước khi quân lính ập tới bắt tên thích khách. Ông ra lệnh:

- Đừng giết hắn, trói hắn lại giam vào ngục chờ ta xét hỏi. Mọi người làm việc tiếp đi.

Những người lính trung thành của ông bồi tiếp cho tay thích khách mấy cú đạp vào mạn sườn, vào mặt, khiến người anh ta đầy máu.

- Đừng đánh hắn, giam hắn ngay đi kẻo phu nhân biết chuyện không vui trong ngày đại hỷ.

Ông quay lưng bỏ đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nghe huyên náo, Gấm trao con cho người vú nuôi bước ra ban công nhìn xuống. Người vừa âm mưu hành thích Trần Tướng quân bị giải đi, anh ngước nhìn nàng, đôi mắt anh ta buồn như buổi chiều bên sông ngày xưa, Gấm khẽ rùng mình - Việt - nàng nhận ra anh. Nhớ ngày chia tay bên bờ sông, đôi mắt rực lửa của Việt đã nhìn về phía dinh trại của Trần Tướng quân và rít lên:

“Ta sẽ giết hắn!”.

Đã ba năm trôi qua, từ ngày chia tay bên bờ sông đến nay, nàng không biết tin tức của Việt, nàng nghĩ anh đã yên bề gia thất. Nào ngờ...! Thật ra từ lâu nàng nhận ra tình yêu đầu đời giữa nàng và Việt là thứ tình yêu trẻ con. Người mà nàng thực sự ngưỡng mộ là Trần Tướng quân. Càng gần ông, nàng càng thấy ông vĩ đại. Việt không như nàng, anh căm thù ngoại bang, anh không quan tâm đến những gì mà người nước ngoài mang lại.

Nền văn hóa, kinh tế, đối với anh là thứ bỏ đi, chỉ có đất nước, tổ tiên là quan trọng. Anh cho rằng, dù thế nào ông cũng là tên xâm lược, bằng cách này hay cách khác, hễ cứ ngoại bang đến đất nước này là xâm lược. Ít nhất anh đã mất người yêu của mình vào tay ông, anh phải trả thù. Ba năm nung nấu ý định đó, Việt trà trộn vào đội quân của ông để chờ đợi ngày hôm nay, nhưng anh đã thất bại. Gấm vừa thấy thương hại anh, vừa cám ơn trời đất đã cứu người chồng mà nàng vô cùng ngưỡng mộ. Dù sao cũng phải tìm cách cứu Việt.

Trương Phước nhìn thấy tất cả mọi chuyện diễn ra, từ trên lầu chàng không bỏ sót chi tiết nào cả. Hóa ra người dân ở đây không phải ai cũng ngưỡng mộ Trần Tướng quân như chàng nghĩ. Đây là chi tiết quan trọng chàng sẽ tấu trình về triều đình. Chàng chẳng hề từ quan. Chàng được Chúa phái vào vùng đất này để tìm hiểu dân tình, chuẩn bị cho đợt di dân do Lễ thành hầu chủ xướng.