← Quay lại trang sách

Chương 23

Chuyện kể của nhà thơ: Thái độ của anh, hành động của anh, tình yêu của anh, khiến nàng hoang mang. Đâu là tình yêu đích thực?

Trần Việt chiếm cứ vùng thượng lưu dòng Thanh Long, đó là xứ sở của những người Mạ. Ông già tiên tri cho chàng biết nơi đây là lãnh thổ của thần linh, nhưng chàng chưa gặp thần linh bao giờ, chàng chỉ gặp ông già tiên tri, không có tuổi. Ông ta đã chọn chàng là người cai trị của vương quốc Mạ sống dọc thượng nguồn dòng sông Bù Cháp. Sau ngày Trần Tướng quân thả ra, Trần Việt đã đi về phía thượng nguồn của dòng sông với lòng hận thù ngùn ngụt, chàng thề sẽ trở lại cù lao, sẽ đốt nó thành tro bụi và chàng đã làm được. Nhưng cái Trần Việt cần: Tình yêu! Tình yêu dường như đã chết trong Gấm. Nàng đi theo chàng mà đôi mắt đẫm lệ. Đoàn người trở về với trạng thái mệt nhọc, những con ngựa chiến hừng hực khí thế rủ bờm chậm chạp lê bước.

Trần Việt nhìn Gấm, trái tim đau đớn. Mười tám năm, thời gian dài đằng đẵng nuôi chí phục thù để có được nàng, nàng có biết không? Chẳng lẽ nàng đã không còn yêu ta, không chờ đợi ta? Chẳng lẽ nàng đã quên lời thề thốt bên bờ sông năm nào? Nàng có nhớ gì không? Ta không thể nào quên. Ngày ấy, ta chìm ngập trong mùi hương hoa bưởi từ mái tóc của nàng, từ cơ thể trinh nguyên của nàng. Khi choàng tỉnh ta đã quỳ sụp trước mặt nàng, ta xin lỗi, ta van lạy, ta đấm ngực. Dưới ánh trăng thượng tuần lung linh trên mặt sông, đôi mắt nàng lóng lánh, ngời sáng hạnh phúc, nàng ôm đầu ta vào lòng, dỗ dành như em bé: “Anh có lỗi gì đâu, em sẽ không bao giờ hối hận, em rất mãn nguyện khi anh là người đàn ông đầu tiên của em”.

Trần Việt đã thề là cho dù tan xương nát thịt chàng cũng sẽ về cứu Gấm khỏi tay lão già ấy. Gấm cũng thể sẽ mãi mãi thương người đàn ông đầu tiên trong đời nàng! Dòng sông rì rầm chứng kiến lời thề non hẹn biển của hai người.

Ngày xưa, nàng không nhớ sao, chính nàng đã hát cho ta nghe câu hát quê mình:

Sông dài con cá lội biệt tăm,

Người thương có ngãi (nghĩa)

trăm năm cũng tìm về.

Trong giấc mơ hàng đêm giữa đại ngàn, ta mơ thấy nàng lao vào vòng tay ta. Ta đã tìm về với nàng đây, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng, nàng quên câu hát xưa rồi sao?

Trần Việt cúi gầm đầu như bờm của con ngựa chiến mà chàng đang cỡi. Những gì chàng đã làm trong suốt mười năm qua, chỉ để dành cho người con gái mà chàng đã yêu thương và đã được yêu thương.

*

Nhìn bụi đường đỏ quạch mái tóc rễ tre của Trần Việt, gió lộng tơi bời, Gấm dâng lên niềm thương cảm. Suốt ba ngày qua, ba ngày băng rừng lội suối, chạy trốn quan quân triều đình, anh chưa hề để nàng đặt chân xuống đất. Thái độ của anh, hành động của anh, tình yêu của anh, khiến nàng hoang mang. Đâu là tình yêu đích thực? Gấm không biết mình yêu Trần Việt hay Trần Thượng công? Hai mươi năm ở bên ông, nàng được đối xử quá tốt, nhưng nàng không bao giờ là mục tiêu cuối cùng của Trần Thượng công, ông có quá nhiều người đàn bà, quá nhiều tham vọng. Nàng sanh cho ông một đứa con, nhưng không vì thế mà địa vị của nàng cao hơn những bà vợ cố quốc của ông. Nàng đã từng kính trọng ông, đó có phải tình yêu không? Trước đây không ai nói cho nàng biết thế nào là tình yêu đích thực. Dân tộc nàng vốn rất tự do trong chuyện nam nữ cho tới khi ông đến. Ông đã mang đến xứ sở nàng thứ lễ giáo nghiệt ngã. Cha mẹ nàng tin ông, dân chúng cũng tin ông và cha mẹ dâng nàng cho ông, theo tục lệ của ông; cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Cha mẹ đã cấm nàng sống như trước đây. Nàng có yêu ông hay không? Câu hỏi xoay mãi trong đầu nàng. Phải chăng nàng đã ngộ nhận bởi nhung lụa và hoan lạc. Mười lăm năm nay, ông đã bớt mặn nồng với nàng. Có đêm nàng cũng nhớ đến Việt, nhưng chỉ thoảng qua. Nàng không ngờ anh trở về, nàng chỉ giận sao anh trở về trong tư thế của kẻ cướp? Nàng giận vì anh đã đưa ngoại bang về để tàn sát đồng bào của mình.

- Mời nữ hoàng xuống ngựa.

Gấm giật mình, người lính kê lưng cho nàng bước xuống. Trần Việt cũng đã xuống ngựa. Doanh trại của quân khởi nghĩa nằm giữa rừng già, khá khang trang. Những cô gái Mạ ùa ra chào đón đoàn quân, họ chuẩn bị những con heo rừng nướng thơm phức, để đón những người đàn ông của họ. Những người lính lấy vòng vàng cướp được ở cù lao trao cho các cô gái. Hai cô gái người Mạ, ngực trần, lộ ra bầu vú tròn trịa săn chắc, đón nàng vào ngôi nhà sàn, dưới những tàn cây lớn. Ngôi nhà sàn làm bằng những cây gỗ to, mái nhà cao vút, cong theo hình cánh cung được lợp bằng thứ lá dày to bằng bàn tay, đan chằng chịt vào nhau, công phu và khéo léo. Cầu thang trang trí cầu kỳ. Trần Việt đứng sẵn dưới chân cầu thang. Anh đưa tay mời nàng:

- Ngôi nhà này anh đã làm và để cho em, nó là của em.

Nàng không nói gì, nhưng dành cho anh cái nhìn ấm áp hơn. Bên trong ngôi nhà, mùi trầm hương thơm phức. Sàn nhà được trải lớp đệm da cọp. Gấm không ngờ Trần Việt yêu nàng đến như vậy. Tắm rửa xong, nàng ngủ vùi đến tận sáng hôm sau. Nàng vươn vai, bên ngoài sân, tiếng cồng chiêng và nhã nhạc tưng bừng. Nàng bước ra hành lang, khoảnh sân được trang hoàng rực rỡ và thơm nức bởi hàng ngàn loại hoa rừng, những chàng trai người Mạ đánh chiêng, những cô gái ngực trần múa theo nhịp chiêng. Họ chào đón nàng như nữ hoàng. Trần Việt xuất hiện giữa đám rước như một ông vua. Anh đội mão lông chim trĩ trắng. Anh ngước nhìn nàng và vẫy tay, mười cô gái người Mạ tiến lên cầu thang, choàng lên người nàng chiếc áo lông công sặc sỡ. Trần Việt chậm rãi xuống ngựa và đi lên từng bậc cầu thang. Gương mặt nghiêm nghị, anh nói với nàng:

- Anh xin được cầu hôn em!

Một chút ngập ngừng, Gấm đặt tay lên tay Trần Việt. Tiếng cồng chiêng vang lên.

Sao anh oai phong như vậy? Mãi sau này Gấm mới biết, anh được làm tù trưởng người Mạ nhiều năm qua, nhờ vào sự chọn lựa bởi thần linh mà người Mạ rất tin. Giữa sự sùng kính còn mê muội hơn những người dân cù lao dành cho Trần Tướng quân, Trần Việt vẫn không chọn bất kỳ cô gái nào trong bộ tộc. Anh nói với họ rằng một ngày nào đó nữ hoàng của họ sẽ trở về. Họ đã làm căn nhà cho nàng trong mười năm trời. Tình yêu thực sự đã trở lại với Gấm, nàng nghĩ vậy.

*

Đêm, lễ hội tưng bừng diễn ra giữa khu rừng già, dưới bập bùng ánh lửa. Những chú nai rừng quay vàng trên đống lửa, rượu cần bày khắp nơi, mùi rượu, mùi thịt nướng, mùi núi rừng hòa quyện thơm phưng phức. Các cô gái nhảy múa quanh nàng, trong tiếng chiêng u... u... hoang dại được vọng lại bởi đại ngàn, họ choàng vào người nàng những vòng hoa và nâng nàng lên trong tiếng bló réo rắt. Trần Việt ngồi trên gốc cây lớn được đẽo gọt như ngai vàng, xung quanh những người lính lực lưỡng cầm ngang ngọn giáo. Chàng nhìn Gấm, nàng thật xinh đẹp, một vẻ đẹp rực rỡ của thiếu phụ tuổi ba mươi. Gấm ngất ngây giữa không gian huyền ảo và sự tung hô của các thần dân hoang dã. Khi còn ở với Trần Thượng công, nàng cũng được cung phụng nhưng chính ở đây nàng mới cảm thấy mình được tôn kính. Nàng không nghĩ Trần Việt ngờ nghệch bên bờ sông năm nào lại có thể là Trần Việt ông vua không ngai giữa rừng già hôm nay. Gấm cảm thấy mình thật may mắn khi đã có người chồng như Trần Thượng công và một người yêu như Việt. Nàng biết rất rõ phụ nữ cùng thời không có ai được như mình. Nhất là từ khi Trần Thượng công áp đặt luật lệ của ông lên xứ nàng. Những cô gái đã không còn được yêu. May ra tình yêu và sự tự do chỉ còn tồn tại trong rừng sâu như ở đây.

Nhận ra tình yêu và sự tự do đích thực, Gấm đã không còn băn khoăn việc mình đã bị Trần Việt bắt đi và vì anh mà nàng rời bỏ Trần Thượng công.

Dòng họ Trần Việt đã hình thành trên vùng thượng nguồn dòng sông Thanh Long từ hôm ấy.