← Quay lại trang sách

Chương 38

“Ranaga, umberuta, ramaga…” Ông rùng mình khi nhớ lại câu thần chú mà cha ông đã dạy.

Nếu chịu khó lắng nghe dòng sông nơi ông đã sinh ra, chắc chắn ông đã học được ở dòng sông sự bao dung, chắc chắn dòng sông đã giúp ông trôi đi những phồn tạp, phù phiếm, lòng hận thù mà chiến tranh và cuộc đời đã mang lại cho ông. Khi còn sống với ông, Diễm thường dẫn ông đến một ngôi nhà thờ cổ bên sông, ở đó Diễm đã cầu nguyện. Ông chẳng mấy tin vào tôn giáo, dòng họ ông bao nhiêu đời nay chẳng theo một tôn giáo lớn nào cả. Ông chỉ thờ cúng tổ tiên và tin rằng tổ tiên của ông mới là chủ của vũ trụ, rằng chỉ có cụ tổ nhà ông mới sở hữu được quyền lực từ lưỡi dao mang lại. Ông lướt đi trên sông, đến ngã ba sông, nơi ngày xưa đi học về nấp dưới hang cây đa thần trên bờ cù lao và chứng kiến vụ thảm sát tang thương. Đó chính là động cơ khiến ông bỏ lại sau lưng cái tương lai vào đại học ở Sài Gòn để tham gia cách mạng. Câu chuyện của ngày xưa, mà trong những tháng ngày vật lộn chốn quan trường đã làm ông quên đi mất, chúng quay lại trong ký ức khi ông không còn thể xác. Sau bốn mươi năm hình ảnh kinh hoàng ấy lại rõ mồn một trong trí nhớ của ông:

“Cả một vùng ngã ba sông đẫm màu máu, tiếng gầm rú của máy bay, những quả bom đen trũi trút xuống. Những tiếng nổ long trời, lở đất, nước sông cùng với máu bắn lên bầu trời, thịt xương của những người lính phủ kín cả khoảnh rừng dừa nước ven sông. Sau đợt thả bom lần thứ nhất gần một giờ đồng hồ, loạt máy bay thứ hai xuất hiện khi mặt trời sắp lặn. Lần này máy bay quần đảo liên tục và thả nhiều bom hơn, thời gian lâu hơn. Bầu trời đen kịt vần vũ máy bay, bom, đạn cối.

Máu loang cả khúc sông, xác người chồng chất, đa số là không còn toàn vẹn thân xác. Sau này đi chiến đấu, ông mới biết nguyên nhân vụ thả bom ấy qua các buổi học chính trị. Năm đó, quân đội ngoại quốc đưa ra kế hoạch bình định có trọng điểm miền Nam trong vòng hai năm. Ngã ba sông đoạn dòng sông bị cù lao Dao chẻ làm đôi, là nơi tập kết của bộ đội đặc công. Quân đội ngoại quốc được lệnh oanh kích các mục tiêu di động trong vùng chiến sự. Lần ấy, cả đại đội bị hủy diệt. Sức tàn phá của vũ khí hiện đại, đã tạo ra thảm cảnh kinh hoàng mà ông tin rằng không có nơi nào trên thế giới cuộc chiến lại tàn bạo như vậy.”

Ông đã đi chiến đấu vì lý tưởng, vì tình yêu quê hương đất nước. Khi hòa bình, ông có chức có quyền và đặc biệt nắm trong tay quyền lực bí mật từ lưỡi dao, ông đã thay đổi. Chàng trai đầy lý tưởng cao đẹp ngày xưa đã thực sự chết, trong những tham vọng tầm thường.

Những điều ông đã làm trong cuộc chiến không có gì đáng hối hận. Ông chỉ hối hận là khi làm quan chức, ông đã quá tham vọng và sân si.

Bóng trăng lại dẫn ông đi...

Ngôi nhà thờ cổ nằm giữa vườn bưởi ngạt ngào hương thơm. Khi Diễm ngước lên pho tượng Đức Mẹ để cầu nguyện, em xinh đẹp một cách lạ lùng, nhìn gương mặt thánh thiện ấy, ông lại nghĩ về những chuyện phàm tục. Ông ngạc nhiên với một người đàn bà quần quại trong hoan lạc lại khác xa người đàn bà đang cầu nguyện, dù cũng thể xác ấy.

Ông trở lại ngôi nhà thờ cổ vào một đêm trăng, sau khi ông quyết định giết Diễm, người đã phản bội ông, nhưng ông thất bại. Ông chờ đợi quyền lực từ lưỡi dao mang lại, thì bất ngờ ông nghe đau nhói ở tim và ông thấy mình nhẹ bổng, ông bốc lên cùng ánh trăng. Lúc ấy, ông biết mình đã chết. Lẽ ra ông không bước vào thế giới song song này, nếu ông biết lắng nghe dòng sông. Ông lướt trên mặt sông và bất ngờ ông đến ngôi nhà thờ cổ, nơi ngày xưa Diễm đưa ông tới. Ánh trăng bàng bạc, dòng sông vẫn vậy, êm đềm, từng trải. Mùi hương hoa bưởi đã dẫn linh hồn ông trở lại nhà thờ. Ông giật bắn người khi nhìn thấy cô gái đang quỳ trước tượng Đức Mẹ.

Diễm!

Hóa ra Diễm không đi đâu xa, cô quanh quẩn bên Lộc Hòa và trở về cù lao sau khi ông chết. Diễm đang quỳ với chàng trai trẻ, người đã quyến rũ Diễm bỏ ông. Cầu nguyện xong, họ hôn nhau dưới chân tượng Chúa. Lạ thay, ông không thấy một chút hờn ghen hay hận thù. Ông biết chắc chắn mình đã rời khỏi thế giới vật chất, một thế giới bao dung và độ lượng như dòng sông quê ông. Mọi người đã đến khóc bên thi thể ông, kể cả những người mà khi sống ông đã không phải với họ, như má Năm Trầu, chị Ba Thược... Ông đậu xuống cạnh tượng Chúa, nhìn đôi trẻ âu yếm nhau. Ông ngạc nhiên với vẻ thánh thiện của cô gái. Áo dài trắng, gương mặt ngây thơ. Diễm hoàn toàn khác với cô gái bia ôm diêm dúa trong nhà hàng karaoke Hạnh Phúc. Hoàn toàn khác lúc còn là gái bao của ông. Cô chưa bao giờ hôn ông say đắm và ngất ngây như vậy. Ông không ngờ trên đời lại có tình yêu. Cuộc đời ông, là sự cưỡng đoạt. Ông chiếm đoạt Lan, cô gái quê, từ tay của Trần Đình, bằng thủ đoạn. Ông chiếm đoạt Biển, giám đốc ngân hàng, bằng quyền lực. Ông chiếm đoạt Diễm, bằng tiền. Tham vọng, độc ác khiến ông đã quên mất một thứ còn có quyền lực hơn quyền lực vô hình từ lưỡi dao, quyền lực đó là tình yêu. Bây giờ ông mới biết thì đã quá trễ. Nếu còn được trở lại thế giới vật chất, chắc chắn ông sẽ yêu, ông hứa như vậy.

- Có thể ông sẽ không được trở lại thế giới vật chất.

Tư Ngồng giật mình khi nghe có người nói ra ý nghĩ của mình. Ông quay lại, ông già râu tóc bạc phơ, gương mặt của người dân tộc Mạ, nhìn ông.

- Vì sao thế thưa cụ?

- Ông sẽ hiểu khi tích tụ đủ nguồn năng lượng Ranaga.

- Năng lượng Ranaga!?

"Ranaga, umberuta, ramaga...” Ông rùng mình khi nhớ lại câu thần chú mà cha ông đã dạy cho ông để phát huy lưỡi dao quyền lực. Ngày đó ông không hiểu câu thần chú có ý nghĩa gì. Bây giờ thì ông lờ mờ hiểu. Ông khẽ thốt lên: Ranaga.

Ông già Mạ trầm giọng:

- Ông sẽ mất nhiều thời gian để tích tụ lại năng lượng Ranaga. Ở thế giới vật chất, ông đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng cho tham vọng, hận thù, quyền lực và ông chưa hề có tình yêu, chưa hề biết yêu và chưa hề được yêu. Cuộc đời ông bị phủ kín bởi những âm mưu đen tối. Tuy nhiên, ông cũng chỉ có một phần lỗi, bởi nguyên nhân chính là do lưỡi dao quyền lực đã mang lại cho ông.

- Thưa cụ đúng như vậy. Từ nhỏ tôi không hề có tham vọng hận thù, cho tới khi tôi được cha tôi dạy cho tôi cách sử dụng lưỡi dao.

- Ta biết, đó là sứ mệnh của dòng họ Trương Phước, một sứ mệnh nghiệt ngã. Giá như ngày xưa ông tổ của người đủ dũng cảm để từ chối nó, thì dòng họ Trương Phước của người sẽ không rơi vào bi kịch ở thế giới vật chất. Đó là định mệnh.

- Thưa cụ!

- Đã đến giờ chúng ta phải đi.

Ông cụ quay lưng, Tư Ngồng thấy mình lướt đi theo ông cụ không thể cưỡng lại được. Giá như còn ở thế giới vật chất ai kéo ông đi như vậy, ông sẽ trừng trị họ ngay, nhưng ở thế giới này, ông chẳng thấy chút khó chịu nào cả.