Chương 39
Chuyện kể cuối cùng của nhà thơ: “Phụ nữ sinh ra những giấc mơ và các vị thần, họ mạnh hơn đàn ông gấp trăm lần...”
Đêm cuối năm, mặt trăng bị đám mây màu bạc che phủ, gió từ sông hun hút thổi dọc theo con đường đất. Hai bên đường, dãy nồi chưa nung đang phơi sương im lìm, bất động như đoàn quân ma trong hoang tháp cổ. Những ngôi nhà lợp ngói âm dương, ẩm thấp rêu phong lặng lẽ bên những hàng cau cao vút. Dưới không gian buồn tẻ ấy, cái bóng to lớn của hắn lồ lộ như con vật thời tiền sử. Trong lòng bàn tay, lưỡi dao ánh lên màu xanh lạnh lẽo, cán dao chạm trổ những hình thù quái dị. Hắn hướng về phía của dòng sông, nơi mặt trăng đang rọi thứ ánh sáng ảm đạm xuống dòng nước.
Hắn quỳ xuống, đúng hơn là hắn ngồi trên hai gót chân, hướng mặt về phía thành phố Lộc Hòa, nơi có ngôi nhà và hai con người đang say sưa trong hoan lạc, đó là ngôi nhà mà hắn đã phạm nhiều tội ác để thỏa mãn sở nguyện của nàng. Ngày đặt chân đến ngôi nhà này, nàng đã reo lên mừng rỡ và thưởng cho hắn một ánh mắt âu yếm, ánh mắt liêu trai ấy khiến cho một kẻ từng “chọc trời khuấy nước” như hắn rũ rượi, gục ngã ngay từ lần đầu gặp mặt. Hắn đắm chìm trong sung sướng của kẻ yêu và được yêu (hoặc ít ra hắn cũng có ảo tưởng như thế). Tinh thần thép mà cha hắn luyện cho hắn trong những ngôi tháp cổ âm u huyền bí ngày xưa đã chảy rũ ra dưới gót chân của nàng. Hắn quỳ xuống, đúng hơn là ngồi trên hai gót chân, lòng bàn chân hướng lên bầu trời, hai bàn tay nắm chặt chuôi dao găm. Đưa ánh mắt văn những tia máu hận thù. Nàng đang âu yếm với một gã đàn ông đốn mạt nhất của vùng này, hắn mường tượng ra cảnh ấy thật dễ dàng.
Ngọn lửa hừng hực cháy trong người, hắn nghe rõ ngọn lửa ấy cuồn cuộn khắp châu thân. Dòng nham thạch chảy dần xuống lòng bàn tay, cả người lạnh dân, hai bàn tay nóng rực lên, lưỡi dao trong tay phát ra màu xanh lạnh lẽo chết chóc đến rợn người. Chỉ vài giờ nữa thôi gã kia sẽ phải chết và nàng cũng phải chết, nàng phải trả giá cho sự phản bội này. Từ khi hắn có quyền lực bí mật trong tay đến giờ, chưa ai phản bội hắn mà có thể sống sót trên cuộc đời này, hắn bắt đầu tập trung vào ý nghĩ ấy.
*- Nào hãy quỳ trước Người, đấng Hủy hoại, Người thâu tóm cả thế giới vào mình và thấm vào mọi vật
Người đàn ông có gương mặt của xác ướp trong ngôi mộ cổ đã lầm rầm đọc lời cầu nguyện giữa những ngọn tháp đổ nát, trước mặt ông, dưới chân của pho tượng đá vĩ đại, con dao trong tay ông sắc lạnh chỉa mũi nhọn hoắt vào ngay cổ của thằng bé đang quỳ bên cạnh. Lưỡi dao ấn dần vào cổ thằng bé, một giọt máu rỉ ra trên màu da cháy nắng, thằng bé vẫn im lặng bất động, mắt nhắm nghiền. Rừng thẳm âm u xung quanh những ngọn tháp cổ. Trăng thượng tuần rải thứ ánh sáng bàng bạc ma quái xuống những bụi chà là gai góc, những bụi sim nở hoa tím u buồn, những bụi cỏ lau phất phơ và đám cỏ tranh run rẩy dưới ngọn gió đêm lướt qua, lành lạnh, ma quái. Một trung niên, một trẻ quỳ lặng lẽ như thế từ lúc mặt trăng nhô lên khỏi đỉnh núi đá. Người đàn ông vẫn đọc những bài sấm khó hiểu, thằng bé đang cố luyện tập để trở thành pho tượng.
- Vô số thủ cấp kẻ thù của Ngài bị lưỡi kiếm của Ngài chém rụng nơi trận tuyến bay tan tác trên trời cao và hiện ra như những chiếc đầu lìa khỏi xác, kẻ thù của mặt trăng và là mẫu thức ăn cho các thượng đẳng thần.
Đọc xong bài sấm ký, người đàn ông chỉ tay vào trong cánh rừng âm u phía sau những ngọn tháp đổ:
- Con có thấy lưỡi gươm lạnh lẽo bay vun vút, những chiếc đầu vung vãi?
- Thưa cha con nhìn thấy cánh rừng và những trái ươi đang rơi.
Người đàn ông quắc mắt, cặp mắt rực lửa chiếu thẳng vào thằng bé:
- Cần phải biết nuôi dưỡng lòng căm thù! Con có thấy máu và những cái đầu lâu đang rụng không?
- Thưa cha con đã thấy... - Thằng bé run rẩy đáp.
- Kính xin thần linh vĩ đại hãy ban cho con quyền uy sức mạnh làm vỡ tim kẻ thù bằng lưỡi dao này, Ranaga...
Đọc xong lời sấm nguyện, người đàn ông nâng lưỡi dao lên căm phập vào vách đá trước mặt. Khi lưỡi dao rút ra thằng bé dường như trông thấy vách đá rỉ máu trước khi nó kịp lành lại như ngàn năm trước.
Người đàn ông đứng lên và thằng bé đứng lên, cả hai rời khỏi khu tháp cổ, men theo sườn núi cheo leo để trở về làng. Ra khỏi núi, ngôi làng nhỏ hiện ra, dưới ánh trăng mờ ảo những ngôi nhà tranh hiền lành nép dưới những hàng tre. Họ hướng về ngôi nhà tranh nhỏ nằm chơ vơ giữa gò, hai cây cau cao vút vươn lên, một hình ảnh buồn man mác. Khi cánh đồng và làng quê hiện ra, thằng bé bỗng trở nên lanh lợi khác thường. Gương mặt hồn nhiên trong trẻo, ngước cặp mắt ngây thơ nhìn cha mình và nhoẻn miệng cười. Nó tung tăng qua trảng cỏ may và nhảy nhót giữa đám cỏ. Thằng bé ngây thơ ấy sau này lại trở thành kẻ giết người và tự giết chính mình.
*Hắn nhớ lại những gì đã đi qua tuổi thơ của hắn. Hắn nhìn con dao trong tay. Mẹ hắn đã chết vào một đêm trăng. Bà ấy cùng với người đàn ông khác, hai người chết trong tư thế hỗn mang của thời cổ sơ. Không cần phát huy quyền lực, ông đâm thẳng lưỡi dao vào lưng hai người. Cha hắn nhìn hai người bằng đôi mắt văn lên những tia máu. Con dao trong tay ông ánh lên màu thép xanh lạnh lẽo, màu của tử thần.
Đêm ấy, ông đã ném hắn lên con thuyền và ra khơi, hắn lênh đênh trên biển, nhiều ngày đến nỗi hắn không còn biết thời gian đã trôi qua như thế nào. Những con cá chuồn bay vun vút đập vào mạn thuyền, những con hải âu u buồn đớp sóng. Biển cả rực lên những ánh lân tinh ma quái, mênh mông và cô độc. Cha hắn đã dừng lại ở vùng đất này, cha hắn tách biệt thế giới bên ngoài. Khi con thuyền dừng lại bên sông, ông đưa hắn vào ngôi chùa lợp bằng tranh. Ánh trăng trong vắt soi hàng cau và những dãy nồi đất hai bên đường. Những cái nồi nhảy múa, hắn đã thấy như vậy. Đói! Hắn nghe có mùi cơm cháy, hắn nhai ngấu nghiến một cái nồi đất. Vị sư già, u ám cũ kỹ như chiếc nồi đất hắn đang nhai, ông ằm hắn lên đưa vào trong chùa, hắn thiếp đi. Khi tỉnh dậy, mặt trăng đã chếch rọi vào cửa chùa, hắn len lén nhìn cha hắn và vị sư già ngồi đối diện nhau. Im lặng như xác ướp. Trước mặt cha hắn là con dao. Hắn nghe có giọng nói từ đâu đó vọng lại, không phải của cha hắn, không phải của nhà sư, họ đang ngồi bất động. Giọng nói từ thinh không, từ địa ngục, hoặc một nơi nào đó rất xa.
Vị sư già nhìn cha hắn với ánh mắt lạnh lẽo, chuỗi tràng hạt trong tay trôi chậm rãi trên bàn tay nhăn nheo của ông, giọng nói mơ hồ phát ra từ thinh không.
- Người đã phạm sai lầm rất lớn, đúng hơn là một tội ác, người không được sát hại người phụ nữ, không dành cho họ lòng hận thù, bởi vì phụ nữ sản sinh ra những giấc mơ và các vị thần.
Cha hắn khẽ rùng mình, vị sư già thật chậm rãi đưa lưỡi dao cạo sáng quắc lên đầu của cha hắn. Từng lọn tóc rơi xuống. Hắn trở lại với những giấc mơ về núi đồi huyền bí và dòng sông hắn đã đi qua.
Sáng hôm sau, cha hắn nhìn hắn bằng ánh mắt vô hồn, lạnh và ác như mắt của loài cá.
Hắn đã sống giữa những cuộc đối thoại vô nghĩa giữa cha hắn và nhà sư.
Hắn đã sống nhờ vào dòng sông, hắn lén chạy ra bờ sông để tranh ăn những trái gừa chín với lũ chim. Hắn nướng cá, mùi thơm ngập cả ngôi chùa. Những đêm trăng, hắn bật dậy vào làng đập vỡ những cái nồi đất và nhai ngấu nghiến. Hắn thèm ăn thứ quái quỷ này kể từ đêm đầu tiên đặt chân đến đây, hắn căm ghét ánh mắt hiền từ của nhà sư. Khi cái vật giữa chân hắn cựa quậy, hắn thích thú nấp trong các bụi cây ven sông, để nhìn trộm những người đàn bà tắm. Vào một đêm trăng sau khi đã ăn thỏa thuê món nồi đất, hắn rời chùa không quên mang theo con dao của cha hắn, hắn biết sức mạnh của thứ quái gở này. Hắn sẽ tiêu diệt những kẻ thù của hắn.
*Hắn vẫn quỳ trên gót chân của mình, tập trung vào một ý nghĩ, nhưng những gì trong quá khứ cứ diễn ra trong đầu hắn.
*Ra đi với lưỡi dao trong tay, hắn lang thang nhiều ngày, nhiều tháng qua những khu vườn ngờm ngợp cây trái, hắn ăn những trái cây rụng. Khi cảm thấy thèm thịt, hắn tìm cách siết cổ con chó bằng đôi tay tàn bạo và dùng lưỡi dao để lột da, con dao mà hắn thường mang theo bên người. Hắn kiên quyết từ bỏ món “nổi đất” nhưng không thể được, nhiều đêm hắn lẻn vào nhà bếp của các nông dân nhai ngấu nghiến cái nồi đất cũ bên đống tro tàn. Khi sự lạnh lẽo của cuộc sống cô độc tăng dần năm tháng, hắn khao khát một cuộc sống gia đình, bằng cách nào đó, có thể là khơi gợi lòng thương hại của đám đàn bà, hắn đã trở thành đầy tớ trong một gia đình chủ vườn bưởi bên bờ sông. Hắn khỏe mạnh, vạm vỡ, đen trũi, hoang dã. Nữ chủ nhân của khu vườn ở trong biệt thự sang trọng bên sông, bà thường ngồi nhìn ra cửa sổ xem hắn làm việc. Hắn vác những bao tải chứa đầy phân với các cơ bắp cuồn cuộn. Hắn dại người đi trước cặp ngực đồ sộ như hai trái bưởi đường trong khu vườn của bà. Lão chủ vườn đầy kẻ hầu người hạ và tỳ thiếp, nhiều đến nỗi lão không nhớ hết người trong nhà của mình. Nhưng đối với hắn, lão nhớ rất rõ và dành cho hắn sự căm ghét tương đương hoặc có thể nhiều hơn sự ưu ái mà bà chủ dành cho hắn. Đến ngày lão bắt gặp bà chủ xoa tay lên bộ ngực vạm vỡ của hắn, lão tỏ ra nhẹ nhàng hơn với hắn. Cặp mắt cười cười của lão già báo hiệu một tai họa lớn sẽ ập xuống đầu hắn, nhưng hắn không ý thức được chuyện này.
Một ngày mưa bão âm u, đám đầy tớ trong nhà được triệu tập lên nhà trên, chủ nhà thông báo đã bị mất một số tiền lớn. Đám tâm phúc được chỉ định đi lục xét. lão chủ nhà nằm trên bộ ngựa lim dim hút thuốc phiện, lâu lâu ném về phía hắn một tia nhìn độc ác và thù hận.
- Bẩm ông đã tìm thấy tiền.
- Thằng nào lấy?
- Thằng này! - Gã đầy tớ chỉ vào mặt hắn.
- Hừ! - Hắn cười khẩy.
Gã đầy tớ tâm phúc ném cái túi của hắn xuống sàn nhà, trong đó văng ra gói giấy bạc.
- Tiền ở đâu mày có?
Không đợi hắn trả lời, lão chồm dậy ném cái bàn đèn về phía hắn:
- Bọn đầy tớ chúng mày thằng nào cũng mang sẵn trong máu ba tính xấu là ăn cắp, làm biếng và nói dối. Tao còn lạ gì, đánh chết cha nó cho tao!
Đám tâm phúc lao đến quật ngã hắn xuống và thi nhau nện gậy lên người hắn. Hắn không cầu xin, hắn cay đắng nhận ra việc hành hạ hắn đã được chuẩn bị từ trước. Những tên đồ tể lực lưỡng và những cây gậy cũng đã chuẩn bị sẵn. Khi cơ thể hắn mềm nhũn, lão chủ nhà vạch quần đái vào mặt hắn và ra lệnh:
- Mang nó ném ngoài bờ sông.
Đám đầy tớ tâng công với chủ, thi nhau nhổ nước bọt vào hắn.
- Lũ khốn nạn, rồi chúng mày sẽ biết tay! - Hắn thều thào nguyền rủa với đôi môi sưng vều và gương mặt thâm tím.
Những ngọn gió từ dòng sông luồn vào da thịt lạnh buốt, giúp cho hắn tỉnh dậy. Thân thể tơi tả như miếng giẻ rách, hắn chồm về phía tay nải mà bọn đầy tớ của lão chủ nhà ném theo cho hắn. Cặp mắt hắn sáng lên khi con dao vẫn còn trong ấy. Hắn nắm chặt chuôi dao, gầm lên:
- Rồi chúng mày sẽ trả giá!
Hắn lê bước về lại ngôi chùa bên sông. Cha hắn đã chăm sóc hắn bằng tất cả sự tận tụy của kẻ nô bộc. Sau khi khỏe mạnh, hắn bỏ đi, hắn đi về phía thượng nguồn. Cha hắn dõi mắt nhìn theo cho đến lúc vị sư già nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai ông.
Rất lâu cha hắn không biết tin của hắn và cũng không biết hắn đi đâu. Nhiều năm trôi qua, khi vị sư già viên tịch, cha hắn trở thành sư trụ trì của ngôi chùa cổ bên sông. Một hôm, đi hóa duyên qua ngôi nhà của ông chủ vườn bưởi ngày xưa, ông giật mình nhận ra thằng con trai của ông. Hắn đã trở thành ông chủ mới, hắn với bà chủ tươi cười khoác tay nhau đi dạo trong vườn. Chính trận đòn thập tử nhất sinh hắn chịu đựng, khiến bà chủ xiêu lòng và đón nhận hắn trở lại sau khi ông chủ chết bất ngờ trong một đêm trăng. Bà chủ đẻ cho hắn thằng con trai, hắn đặt tên là Trương Phước Tư, nhưng sau đó dường như phát hiện ra hắn có điều gì đó bất thường, bà chủ đã đóng cửa lên gác để tụng kinh gõ mõ hàng đêm, sự lạnh nhạt của bà chủ khiến hắn bắt đầu sa đọa. Nhà sư đứng bên hàng rào và nghe hai người làm vườn nói chuyện với nhau về nó, ông khẽ rùng mình khi ánh thép của lưỡi dao lóe lên trong đầu ông.
Hắn đã trở về sau nhiều năm biệt tích giang hồ, người đàn bà nhận ra hắn ngay. Sau ngày hắn ra đi, bà bị đối xử lạnh nhạt và bà luôn nhớ hắn. Đêm ấy, hắn đã ngồi xếp bằng ngoài vườn suốt đêm với lưỡi dao. Sáng hôm sau, người ta phát hiện lão chủ vườn đã chết, chết bình yên, chết vì đau tim, sau khi hút thuốc phiện lão đi ngủ và mãi mãi không ngồi dậy nữa. Tang lễ hoàn tất, hắn ở lại trong ngôi nhà mà hắn đã từng bị đánh đập và lăng nhục.
*Hắn sống cuộc đời sung sướng, có đầy đủ, sự lạnh nhạt của bà chủ khiến hắn nhận ra hắn thiếu một thứ đó là tình yêu, hắn chưa yêu và chưa được ai yêu. Trong một lần đến nhà thổ hắn gặp nàng, hắn yêu, lần đầu tiên hắn biết yêu. Nàng nóng bỏng và hoang dại như hắn. Hắn đã chuộc nàng ra khỏi chỗ ấy và lén lút bà chủ cung phụng mọi sở thích của nàng, nhưng cuối cùng nàng đã phản bội hắn để chạy theo một tên khốn nạn. Và đêm nay, lần thứ hai hắn quyết định sẽ sử dụng quyền lực bí mật từ lưỡi dao.
Sau khi dạy cho thằng con trai mười lăm tuổi cách sử dụng con dao, hắn quyết định phải hành quyết nàng.
Hắn nói với con trai:
- Trương Phước Tư, con phải nhớ, không ai được qua mặt người của dòng họ Trương.
Hắn quyết định giết nàng. Nhưng nàng đã không chết, mà hắn chết, chết trong tư thế ngồi, tay nắm chặt lưỡi dao lạnh lẽo, không một vết thương nào trên cơ thể, hắn đã chết vì bể tim. Khi thực hiện nghi thức giết người bởi quyền lực bí mật, hắn không biết rằng hắn chưa đủ nội lực để giết chết phụ nữ, cho dù đó là một cô gái điếm, bởi họ đã sinh ra những giấc mơ và các vị thần, họ mạnh hơn đàn ông gấp trăm lần...
Thằng con trai của hắn cũng không biết điều đó. Thằng con trai âm thầm lấy lưỡi dao trước khi người ta phát hiện xác của hắn.