← Quay lại trang sách

27. Sơn Son Thếp Vàng

Những năm sau này ngành làm móng tay rất thịnh hành, tiền học tương đối rẽ, thời gian học mau hơn ngành tóc, ra trường tìm việc cũng dễ, nên phe ta nghiêng về nghành “neo” (Nails) rất đông. Nhiều người còn chịu khó đi các tiểu bang xa trên khắp nước Mỹ để mở tiệm, một năm lợi tức thu vào vài trăm ngàn như chơi. Cứ đi đại vào một tiệm “Neo” nào đó trên khắp nước Mỹ, bảo đảm 95% chủ nhân sẽ là người Việt Nam.

Bà chị họ tôi nghe đồn cũng ham, ghi danh học, sắp đến ngày đi thi, thiếu người mẫu, kiêm tài xế nên nhờ đến tôi. Thời gian thi là trọn ngày, buổi sáng thi viết, buổi chiều thực hành. Những ai thi rớt phần nào, chỉ việc đóng tiền, nộp đơn xin thi lại môn mình bị đánh rớt.

Ðịa điểm thi hơi xa nhà, lái xe sơ sơ cũng phải mất khoảng 3 tiếng. Hai chị em tôi bàn tính và quyết định lái xe lên ngủ lại nhà ông anh ở khu Tiểu Sài Gòn, sáng hôm sau chỉ lái thêm nửa chặng đường nữa cho tiện. Ðịa điểm nơi thi ngay trung tâm thành phố Los Angeles, nghe nhắc đến thành phố này là đã sợ, vừa đông xe, vừa chật chội, không kể những con đường dưới phố, thường hay có nạn “đường một chiều”!

Thức dậy thật sớm, lái xe tìm đường đi, đến nơi, chúng tôi là người đầu tiên, cỗng trường chưa mở cửa, ngồi trong xe đợi, sắp tới giờ mới thấy các thí sinh lục tục kéo về. Bắt đầu vào phòng ghi danh, đóng lệ phí rồi sang phòng đợi. Trong phòng mỗi lúc một ồn ào như cái chợ, phần đông là phe ta, ai cũng đi có đôi, có cặp: một thí sinh và một người mẫu, nam nữ không thành vấn đề. Họ ngồi trong phòng trao đổi ý kiến, vài người cắm cúi vào trang sách, vớt vát thêm chút đỉnh, ráng dò lại bài thi lần cuối, một số người đã thi qua một, hai lần, bị đánh rớt, nên kinh nghiệm đầy mình, bắt đầu “nổ”: Gặp giám khảo Việt Nam là chết toi đấy nhé, hết 90% thi rớt, giám khảo Mỹ đen coi thế mà dễ chịu, nhớ coi chừng, những thí sinh làm xuất sắc, khéo léo, lại dễ bị đánh rớt, bởi vì giám khảo cho rằng những thí sinh này chưa có bằng đã ra đi làm “lậu”, vì thế cho nên mài, dũa, sơn rất nhuyễn… “.

Ðiểm danh xong, mọi người được mời vào phòng xem phim chỉ dẫn cách thức, phe ta đông đến độ phim trình chiếu luôn bằng Việt ngữ. Sau đó những người mẫu được mời ra, các thí sinh ở lại để dự buổi thi viết. Tôi bỏ ra ngoài, rảo bộ lòng vòng mấy căn phố chung quanh, rồi trở lại ngồi trong xe. Biết sẽ bị chờ rất lâu, nên trước khi lên đường, tôi đã thủ sẵn giấy bút, sách báo, để viết lách, thơ thẩn, hoặc đọc sách. Bà chị họ thi viết xong, ra xe tìm tôi, hai chị em đi ăn trưa, nghỉ tí xíu, rồi cả hai trở lại lớp để dự cuộc thi thực hành vào buổi chiều.

Mỗi thí sinh phải đến phòng lãnh đồ nghề, chuẩn bị cho màn thực hành. Thí sinh và người mẫu được mời vào một phòng lớn, nơi đây có một vị giám khảo đứng trên bục cao, dặn dò thủ tục, điền thêm ít giấy tờ và bắt đầu gọi tên. Bà con cứ theo thứ tự tên mình mà vào phòng thi, nơi đây, các giám khảo đã đứng chào đón sẵn trước cửa. Không khí có vẻ hơi nặng nề, thí sinh xếp hàng đi vào phòng, chọn chỗ ngồi. Buổi sáng đã nghe đồn về tên tuổi của những vị giám khảo khó và dễ, nên trong bụng các thí sinh chắc cũng lo âu, vui buồn, khi nghe tên gọi vào phòng!

Các thí sinh đã ngồi yên đâu vào đó, giám khảo phát mỗi người một bài, dựa theo đó mà thí sinh sẽ làm móng tay hay chân, trong thời hạn ấn định. Mỗi phòng thi chỉ khoảng độ 6 đến 8 thí sinh, giám khảo đi tới đi lui canh chừng. Ðiểm chấm theo cách thí sinh giữ vệ sinh cho các đồ nghề sau khi dùng, và cách dủa, cắt, mài, sơn, làm đẹp móng tay, chân. Tôi là người mẫu, chỉ việc xoè móng tay cho bà chị làm đẹp, thấy rõ ràng chị “hơi” luống cuống, trong bụng tôi cũng run dùm theo! Có nhiều người mẫu lên tiếng “nhắc” thí sinh, là bị giám khảo đến “cảnh cáo” ngay.

Ðến giờ chuông reng, mọi người phải ngừng tay ngay tức khắc, giám khảo đi từng bàn, nhìn vào hai bàn tay, hay bàn chân người mẫu, rồi ghi chép. Sau đó người mẫu có quyền ra về thơ thới. Các thí sinh ngồi lại để chờ đợi kết quả. Tôi thả bộ ra xe, chờ trong xe rồi chờ ngoài xe, trở lại đứng trước cửa trường thi, thiên hạ lục tục bắt đầu ra, kẻ cười to mừng vừa thi đậu, người thì mặt mày nhăn nhó vì rớt! Chờ hoài chả thấy chị tôi đâu, thì ra họ gọi theo thứ tự tên họ, nên tên chị được gọi gần áp chót. Chị nửa cười, nửa mếu, vì thi đậu phần viết nhưng lại rớt phần thực hành! Tôi có hơi ngạc nhiên vì nhìn mấy cuốn sách học chữ, với những danh từ chuyên môn, kể cả những bịnh về da, có thể xảy ra cho các móng tay, chân, tôi thấy khó nuốt. Phần thực hành, theo tôi thì dễ đậu, chỉ việc sơn màu lên móng tay là xong. Xem vậy mà không phải vậy.

Gặp giờ cao điểm, tan sở, hai chị em đèo nhau lái về lại, đến nhà cũng mất hơn ba giờ đồng hồ lái xe. Thôi thì thua keo này ta bày keo khác, chị về phải lo nộp giấy tờ đi thi lại phần mình rớt. Riêng tôi, tuy mệt mà vui, đi cho biết đó biết đây, mở mang thêm trí tuệ, dù không phải là nghề của mình!

Mỹ Ngọc

1/2001

HẾT