← Quay lại trang sách

26. Đất lành

Mỗi sáng ra cửa hoặc đi làm về, ngang sân trước, cứ thấy con chim “Humming bird” từ trong bụi cây vụt bay lên cao, cũng chả để ý gì cả, tưởng là chim đến hút mật hoa. Thường thì loại chim này hay hút mật những nhụy hoa màu đỏ, chim nhỏ nhưng bay rất mau, hai cánh lúc bay, quay như chong chóng, không giống như các loại chim khác. Bụi cây Camellia ra đầy hoa trắng, chả có gì để thu hút con Humming bird, thế thì tại sao???

Cả tuần lễ đều như vậy, hôm nay để ý kỹ mới thấy có một ổ chim trên thân cây, hơi lạ là vì cây hoa này thấp vừa tầm tay người, thường thì các loài chim làm tổ trên cao, để tránh bị động ổ, và chúng hay tha những nhánh cây về làm tổ, riêng ổ chim này như cái chén nhỏ bằng đất sét, hai con chim con mới đẻ cũng chả giống các con chim lúc mới chào đời, nhìn giống hệt hai con sâu thì đúng hơn.

Đi làm về thấy vậy mừng quá, vội lấy máy chụp hình ra làm vài “bô”, con chim mẹ nghe động đã vụt bay đi, nhưng vẫn luẩn quẩn loanh quanh đó thôi. Gọi điện thoại khoe với nhỏ bạn, hắn dặn đừng sờ mó, đừng làm con chim mẹ sợ, nó bỏ ổ, bỏ con đi mất, tội nghiệp.

Mấy hôm nay mắc chứng gì ra vào nhà mình mà cứ đi rón rén như ăn trộm. Vui quá, thời xưa có câu: “Đất lành chim đậu”, thời nay tôi vừa đặt ra câu: “Chủ nhà hiền…chim làm tổ”.

Mỹ Ngọc

Mùa xuân 2005

Tưởng đã viết xong câu chuyện Đất Lành Chim làm ổ rồi, ai dè mình cũng bị lôi cuốn vào tổ ấm này! Hàng ngày tôi vẫn thường theo dõi xem tình hình biến đổi ra sao. Hai con chim lớn lên như thổi, lúc còn bé như hai con sâu, chim mẹ còn phải nằm ấp, nay cái tổ chim hình như quá chật chội cho cả hai con nằm chung, và hiếm khi tôi thấy được con chim mẹ. Nhìn bãi chiến lợi phẩm vương vãi chung quanh cây, tôi đoán chắc là chim mẹ vẫn mang mồi về mớm con ăn mỗi ngày. Mới hôm qua, buổi sáng ra cửa đi làm, thấy một con Anh hay Chị đã nhảy ra khỏi tổ, đứng trên cành cây, con em vẫn còn nằm ì trong ổ, giương đôi mắt to, ngó qua liếc lại. Buổi chiều đi làm về vẫn thế: “một trong tổ ấm, một ngoài nhành cây”!

Sáng nay vác máy chụp hình ra sân, tính chụp thêm vài tấm ảnh nữa, con chim hôm qua đậu trên cành, bây giờ đang đứng trên bờ tường cao, may là cô nàng hay anh chàng còn chịu đứng yên, cho tôi chụp thêm tấm ảnh cuối cùng, trước khi nó cất cánh bay tuốt lên đầu ngọn cây. Buổi chiều về xem lại cái tổ, chim em cũng đã bay đi mất từ lúc nào! Nhìn cái tổ trống không cũng buồn!

Như những đứa con tôi, mỗi ngày một khôn lớn, hai con chim con đủ lông đủ cánh, rời tổ ra đi, đó là luật tự nhiên của Trời Đất. Có điều lạ lùng, tại sao hai con chim cũng biết chọn đúng ngày buồn của tôi để rời tổ ấm thế nhỉ!

Hôm nay kỷ niệm 30 năm ngày mất nước của tôi nói riêng, dân Việt Nam mình nói chung, mất quê hương, mất tổ ấm. Nỗi buồn này đến chết cũng đành phải ngậm ngùi mang theo. Ba mươi năm ngỡ như mới hôm qua, nghe nhắc đến hoặc nhìn những hình ảnh đau thương, mắt vẫn cay cay!

Mỹ Ngọc

30 tháng Tư, 2005