← Quay lại trang sách

chương cuối

Hai ngày sau, Ninh xách va-ly từ trên lầu đi xuống. Chàng đi vòng qua cái bể non bộ, vào chào cụ Quảng Hưng. Buổi tối hôm trước, chàng đã xuống nói chuyện với bà cụ, khi bà lão sắp tới ngồi tụng kinh trước bàn thờ Phật. Chàng nói vắn tắt có việc gấp phải về gia đình. Cửa hàng ngoài bến tạm đóng cửa một thời gian. Bà Quảng Hưng hỏi bao nhiêu lâu. Ninh trả lời, không rõ. Năm bảy tháng, một năm không chừng. Cũng có thể là cửa hàng sẽ mở lại ngay, nhưng sẽ có người khác đến thay thế.

Lúc này là buổi chiều. Khoảng năm giờ. Giờ của nước triều lên, của những con tầu sắp lìa bến. Chào bà cụ Quảng Hưng xong, Ninh trở ra, với chiếc va-ly nặng trĩu trên tay. Nhìn lên, buồng Trang đóng kín. Suốt hai ngày liền, cửa buồng Trang đã đóng kín như thế. Nàng cáo bệnh, bữa cơm không xuống, cũng không ra khỏi phòng. Ninh đứng lại một giây, ngoài sân nhỏ, nhìn lên cánh cửa buồng đóng kín trên lầu, ngậm ngùi. Đừng oán hận nhau, em yêu dấu, em của một tình yêu chốc lát nhưng đẹp hơn tất cả những mối tình đẹp nhất, tuyệt diệu nhất của một đời người. Rồi em sẽ hiểu. Khi vùng trời tỉnh nỏ lại trở lại yên tĩnh như một mặt hồ mùa thu. Khi người đi xa trở về. Khi một hạnh phúc gia đình êm ái sẽ làm nguôi dần niềm đau, lành dần vết thương.

Ninh thở dài. Chàng xách va-ly, cúi đầu, đi thật nhanh ra cửa. Tất cả chỉ còn là hình bóng và kỷ niệm

Người cai phu đứng đợi Ninh ở bến. Thấy Ninh, y chạy lại, xách va-ly cho chàng. Y gãi tai:

– Bao giờ ông trở lại với anh em chúng tôi?

Ninh đáp cho xong chuyện:

– Một vài tháng nữa.

– Anh em ở đây ai cũng quý mến ông...

Ninh để tay lên vai người cai phu cục mịch nhưng hiền lành:

– Tôi cũng vậy. Anh em ở đây tốt với tôi lắm.

Chàng cười:

– Tôi sẽ trở lại. Bao giờ tầu chạy?

– Dạ còn mười lăm phút nữa.

Cao lên khênh giữa đám thuyền thấp lè tè mặt nước, con tầu đứng đó, đợi chờ khởi hành. Cái ống khói to nặng của nó phì phà thở khói. Nhiều người bạn hàng quen biết đến chào Ninh. Ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên không đoán hiểu được nguyên nhân sự bỏ đi đột ngột. Không muốn phải dài dòng giải thích lôi thôi và như thế, chàng lại phải bịa chuyện và phải nói dối. Ninh rảo bước đi qua mặt bến. Chàng bước lên cái cầu gỗ mỏng mảnh dẫn xuống cửa tàu. Tầu có hai tầng, và đã đầy chật người và hàng hóa. Ninh lách qua những đám người nằm ngồi ngổn ngang, đi thẳng lên tầng trên. Ở đây thoáng mát hơn và cũng ít người hơn. Mặt nước phía dưới thẫm mầu dần dần. Gió thổi lồng lộng. Ninh đứng tựa lưng vào thành lan can. Chàng đảo mắt nhìu xuống mặt bến, rồi tầm mắt chàng được ném đi xa hơn, qua những mái nhà, qua những hàng cây, tới khoảng sân thượng của một căn nhà ở đường Đinh Tiên Hoàng. Khoảng sân đó lúc này chắc cũng đã tà tà nắng nhạt và lồng lộng gió thổi. Từng chi tiết của một đêm sao họp mặt, lại hiện ra. Lời nàng dịu dàng như hơi thở của ban đêm, lời nàng dịu dàng bay, bay lên không gian, bay tới những vì sao, và mất hút. Mầu trắng huyền ảo của tà áo nổi hình trong bóng đêm dầy đặc. Nụ hôn nồng nàn sung sướng tận cùng mà ướt đẫm nước mắt. Vòng tay ghì chặt, vòng tay ghì chặt như vậy mà tình yêu vẫn chỉ là ảo tưởng và hạnh phúc vẫn bay đi. Đêm nay sao có dát ngọc đầy trời? Bóng tối có phủ đầy khoảng sân vắng vẻ? Những người đã xa nhau rồi có nhớ thương nhau? Thôi hãy lãng quên. Thôi đừng nghĩ tới. Hay cho đó là một giấc mộng. Một giấc mộng đẹp hoang đường và không bao giờ thành sự thật.

Bỗng Ninh nhìn thấy một bóng người từ dẫy phố bên trong hấp tấp đi ra. Người đó là Sầu. Sầu bước thật nhanh, mắt ngước lên tầu, tìm kiếm. Sầu đã nhận được Ninh. Thiếu nữ đứng lại, mỉm cười sung sướng. Ninh mỉm cười đáp lại, và khẽ vẫy tay ra hiệu cho Sầu đi lên tầu. Sầu gật đầu, bước tiếp về phía cửa tầu. Người thiếu nữ con nhà nghèo sẽ đi cùng với Ninh chuyến tầu này. Với Ninh chuyến đi là một chia tay đột ngột. Với Sầu chuyến đi là một hành động thoát ly. Ninh không yêu Sầu. Nhưng chàng muốn làm cho Sầu điều đó, điều mà chàng không bao giờ nữa làm được cho Trang. Sầu không có gì để mất hết. Và với Sầu, Ninh cũng không có vấn đề lựa chọn quyết liệt nào để sau này có thể làm chàng băn khoăn và ân hận.

Hạnh phúc của Sầu thật đơn giản. Ninh nghĩ chàng có thể góp phần tạo được cho Sầu hạnh phúc đó. Một chân trời khác, một cuộc đời khác, một nơi chốn khác, một thành phố khác, thế là thừa đủ cho Sầu để được sống những tháng ngày sau này sung sướng và đáng sống hơn là những ngày tháng cũ lầm than. Trang không phải là Sầu. Trang có một định mệnh riêng. Đó là sự phân biệt sáng suốt cuối cùng của Ninh trước khi vĩnh viễn giã từ tỉnh nhỏ.

Sầu đã lên tới nơi. Đến đứng bên cạnh Ninh. Đã đến giờ khởi hành. Còi tầu hú lên, ngân dài trên mặt bến. Con tầu lìa bờ. Ninh nắm lấy tay Sầu, mắt chàng vẫn nhìn đăm đăm qua những hàng cây như theo dõi một ảnh hình đang trôi dần vào ký ức.

– Anh nghĩ gì thế? – Sầu lo lắng hỏi.

– Anh không nghĩ gì hết. Không nghĩ gì hết. Thôi, chúng ta đi.

Ninh cố nén một tiếng thở dài, quay lưng trở lại. Thành phố nhỏ như cái bến tầu phía dưới bỗng rời ra, trôi thật mau vào tít tắp sau lưng. Đến khi Ninh quay đầu nhìn trở lại, nó đã nhạt nhòa dấu tích. Con tầu đã đi vào một nhánh sông khác. Và vòm trời của Trang, thế giới Trang, cái thế giới chỉ còn là kỷ niệm ấy đã ở thật xa, như chưa bao giờ gặp.

Buổi chiều đã xuống hẳn. Lững lờ, không tiếng. Hoàng hôn vàng vọt thẫm mầu trong khoảng khắc, rồi bóng tối dâng lên. Cái lưới mênh mông của đêm bao phủ dần dần. Dưới lòng đường, những tiếng động thoi thóp theo nhau đi vào im lặng.

Trang đứng một mình trên sân thượng. Vòm trời bao la trên đầu nàng đã lác đác sao thưa. Một thoáng gió lạnh làm Trang rùng mình. Nàng muốn thu người thật nhỏ lại. Như một hạt cát, một hạt bụi vô nghĩa. Nhưng nỗi trống trải trong tâm hồn nàng vẫn lớn quá. Nỗi trống trải ấy là kết thành của những tháng năm lê thê chồng chất, Trang nghe như một đợt gió nửa khuya lùa vào lúc nàng chợt thức giấc, hơi gió gợi lên những mùa thu lá vàng sầu muộn rơi, những dòng sông lạnh và những bến bờ trắng xóa sương vây. Tôi là một cánh chim bay lạc trong một biển sương mù. Một vì sao lạnh đứng riêng một góc trời buồn. Tôi là....

Bỗng Trang lắng tai nghe. Từ thật xa, từ bên kia những hàng cây, những mái nhà và những lòng đường, vừa vọng tới tiếng hú lanh lảnh của một hồi còi tầu. Những con thuyền, những chuyến tầu đều khởi hành vào buổi chiều. Khi nắng vừa tàn. Kii sương vừa dâng. Khi bóng tối xuống. Một chuyến tầu cũng vừa rời bến. Chuyến tầu một người bỏ đi không bao giờ trở lại. Cùng với âm thanh vang ngân không cùng qua vòm trời tỉnh nhỏ của hồi còi vĩnh biệt; Trang có cảm tưởng khoảng sân lộ thiên nàng đang đứng là một mặt bến ướt sương, bến nhìn theo tầu, người tiếc thương đời, và những khoảng trống mênh mông bắt đầu dàn ra từ một phút giây chia cách. Ngó nhau một lần nữa Anh một phương trời và em một phương. Anh xa hút bờ sông bên kia, em ở bên này, bóng tối và mưa bay, cho tới lúc chúng ta chỉ còn nhìn thấy nhau bằng tưởng tượng.

Trang nghĩ đến đời nàng. Những buổi trưa ngồi ở khoảng sân trong, soi ngắm dung nhau phiền muộn xuống lòng nước thu hẹp của cái bể non bộ. Đêm đêm, một mình lên sân vắng, soi ngắm tâm tư vào vòm trời đầy sao. Sống lại với một kỷ niệm. Chàng đến, mang theo những đổi thay và những xáo trộn cho tất cả những cuộc sống gần chàng. Khi chàng đi, những ngấn nước là chàng trên mặt hồ mùa thu phẳng lặng tan dần, mặt hồ phẳng lặng lại khép đóng trong âm thầm lưu đày như cũ. Không còn chuyện gì xẩy ra nữa. Chỉ còn những chuvện đã xẩy ra, thuộc vào địa hạt của kỷ niệm và quá khứ mà Trang biết không bao giờ nàng lãng quên. Sẽ nghe lời chàng, chúng mình nên xa nhau. Sẽ sống cho tình yêu, như anh nói với em đêm đó dưới trời sao, bằng giữ nhau đứng lại trước một giới hạn.

Trang biết nàng sẽ còn lên đây, một mình, một mình nàng, trên khoảng sân lộ thiên này, lên đây nhiều lần, những đêm tỉnh nhỏ đầy sao. Để đối điện với tâm hồn nàng, chắt gạn trong khổ đau âm thầm như một niềm hạnh phúc riêng, hạnh phúc ấy như một vết thương êm ái.

Có tiếng đứa nhỏ đằng sau lưng:

– Mẹ.

Thằng Phi. Trang quay lại khi đứa nhỏ chạy đến. Nàng dịu dàng:

– Con lên đây làm gì. Trên này lạnh lắm.

– Mẹ đi xuống với con.

– Ừ mẹ đi xuống với con.

Trang dắt tay đứa nhỏ đi về phía cầu thang. Nàng nói thầm trong đầu, hẹn anh tối mai, anh yêu đấu, hẹn anh, trong thương nhớ.

Đến cửa cầu thang, Trang đứng lại. Nàng nhìn lên trời. Nàng thấy giữa muôn sao, một vì sao sáng hơn mọi vì sao khác. Vì sao đó ở thật xa, xa thẳm, xa như cuộc đời, xa như tiền kiếp. Nhưng vì sao đó đang nhìn Trang. Và đang mỉm cười với một tình yêu không thành nhưng còn sống mãi với vòm trời tỉnh trời tỉnh nhỏ.

HẾT