← Quay lại trang sách

chương mười

Trời đang sáng dần ngoài hành lang khách sạn. Một tiếng động nhẹ trên thảm cỏ ngoài vườn. Phương thức giấc. Nàng cựa mình và theo một thói quen sau bất cứ một giấc ngủ nào, Phương đưa tay sang bên cạnh. Nàng đụng phải một cánh tay đàn ông và nắm chặt lấy. Ninh nằm thẳng, hơi thở điều hoà. Nét mặt chàng thư thái phẳng lặng, hiện lên lờ mờ trong bóng tối chưa tan của căn buồng đóng kín. Phương chống tay, nhìn chăm chú. Nàng thích nhìn Ninh, những lúc chàng ngủ. Lối ngủ của chàng rất bình yên. Giấc ngủ chàng thật đẹp. Những người đàn ông khác, sao họ ngủ xấu đến thế. Khi họ thiếp đi là lúc tất cả những đường nét nhăn nhúm khổ đau hiện hình lên nét mặt, nó giống như một mặt nước, lúc lắng lại là lúc những vẩn đục từng lớp dềnh lên.

Những người tình một đêm không đếm hết và nhớ hết được của Phương nhiều kẻ, nửa đêm thức giấc nhìn họ ngủ, Phương nhăn mặt chỉ muốn đạp một cái thật mạnh cho lăn xuống gậm giường. Người ngủ mà như một con vật ngủ. Tay chân co quắp. Mặt mũi méo mó. Mắt trợn trừng trợn trạc. Hơi thở mệt nhọc, thỉnh thoảng lại ú ớ những lời mê sảng rợn người. Giấc ngủ đẹp, Phương nghe nhiều người nói, là phản chiếu cho một tâm hồn bình yên không tội lỗi. Có lẽ như thế, với Ninh. Bao giờ chàng cũng nằm ngửa, thật thẳng, bàn tay để trên người, nét mặt bằn bặt như thoảng một nụ cười không dứt. Nhớ những ngày chung sống với nhau, nửa đêm tảng sáng thức dậy, sự có mặt của Ninh bên cạnh bao giờ cũng đem lại cho Phương một cảm giác thật yên tâm.

Sự yên tâm đó, không còn nữa. Phương nhủ thầm và cố ngăn giữ trong lòng nàng một nguồn xúc động. Sắp chia tay rồi. Đêm nay là đêm cuối cùng, và đêm cuối cùng đã tàn cho một ngày mới lên đánh dấu một khởi hành và một chia tay.

Buổi tối hôm qua, Phương đã đi chơi với Ninh lần cuối cùng trước khi vĩnh viễn giã từ tỉnh nhỏ. Nàng đã mặc mầu áo Ninh yêu thích nhất. Làm đẹp để làm vui lòng chàng. Ngoan ngoãn, tươi tỉnh, không một lần gây chuyện, để vui lòng chàng.

Sau một bữa ăn chia tay, mà nàng đã uống rượu, hơi men làm phớt hồng gò má. Ninh chiều nàng, lại đưa nàng đến tiệm nhẩy lộ thiên. Những bản nhạc nàng nghe, âm điệu nào và lời hát nào cũng như nói đến sự xa nhau, âm thanh nức nở những ý tình thương nhớ. Nàng nhẩy, ôm lấy chàng chặt hơn, mái tóc nàng tỳ lên bờ vai chàng nặng hơn, cái nhìn im lặng nhưng tràn đầy đắm đuối.

Ninh hiểu. Bao giờ chàng cũng hiểu. Nàng yêu chàng, nếu đích thực đó là yêu, cũng vì thế, chỉ một thoáng biểu tỏ nửa vời ở nàng là chàng hiểu ngay. Chàng đáp lại cử chỉ âu yếm của nàng. Nhưng đồng thời chàng đã ngăn nàng lại bằng một tiếng gọi nhỏ:

– Phương.

– Em không cứng rắn được như anh.

– Chúng mình đã có một giao ước.

– Quên rồi.

– Em nhớ, em không quên.

– Xé.

Nàng đã định thế thật? Xé vụn giao ước, một tuần gần nhau thành muôn ngàn mảnh nhỏ. Ở lại. Chiếm đoạt chàng bằng được, dù chàng muốn hay không. Chàng mỉm cười không nói gì hơn là lại gọi tên nàng thật nhỏ:”Phương”. Thế là đủ. Chưa từng một người đàn ông nào có thể bắt buộc nàng nghe theo một điều gì.

Nhưng Ninh chỉ cần gọi tên nàng, thật nhỏ, mỗi khi nàng vượt khỏi một giới hạn, làm quá một cái gì, là nàng thôi ngay. Tiếng gọi của chàng đối với Phương, bản chất ngỗ ngược, không ngờ lại có một sức mạnh hữu hiệu. Phương thua rồi. Nàng vẫn thua.

– Em chỉ thua một mình anh.

– Em không thua anh. Cũng không thua ai. Chúng ta chỉ thua cái tử tế, cái thành thật.

Bao giờ câu chuyện cũng kết thúc như thế. Như nó đã kết thúc đêm qua, khi Ninh đưa nàng đi bộ trở về khách sạn. Đêm lạnh vừa. Lòng phố có sương lan chập chờn xanh biếc. Chung quanh hai người là đêm êm ái thú thời tiết dịu dàng và nhung lụa của mùa thu. Phương đi thật sát bên Ninh, tay luồn trong tay chàng.

Điện đường từng mảng một, lại đánh nhòa hai bóng họ vào nhau. Phương đưa mắt nhìn sang hai bên. Những căn nhà tiều tụy. Những phố ngang chật hẹp. Những ánh điện vàng yếu. Tỉnh nhỏ có gì lưu giữ được Ninh ở trong vòng tay tầm thường của nó?

Phương đặt câu hỏi. Và nàng không trả lời được. Đời Ninh, có những khía cạnh, những địa hạt nhiều chiều sâu, vượt khỏi sự hiểu biết của nàng. Cuối cùng, Phương trở lại với cảm tưởng này: Thực ra không có gì lưu giữ được Ninh hết. Kể cả nàng.

Chỉ là cái việc chàng đã ra khỏi một quá khứ, chàng đã đi thật xa khỏi quá khứ đó, chàng không muốn quay trở lại. Chàng không muốn. Và trời cũng không thay đổi được quyết định của chàng. Thế thôi. Sự thật là thế đó mà thôi.

Sự im lặng kéo dài cho đến khi hai người về tới khách sạn. Thật là một đoạn đường kỳ thú. Thơ mộng trong bước chân. Dịu ngọt trở thành một dòng suối ngọt ngào trong không khí về đêm trong vắt.

Rồi đêm cuối cùng bắt đầu. Ý nghĩ về một chia xa đến vào buổi sớm mai đã khiến cho những giờ phút cuối cùng có nhau càng thêm muôn phần đằm thắm. Thêm một lần nữa, trong tay Ninh và chỉ trong tay Ninh, Phương thấy nàng đổi khác. Cánh tay Ninh, đêm ân ái với Ninh, bao giờ cũng là một nhiệm mầu.

Những nụ hôn, những cử chỉ âu yếm của Ninh như một trận mưa đầu mùa tắm gội và làm mất đi ở Phương những bụi bặm lớp lớp phủ lên cuộc đời nàng tự thưở thiếu thời đã ném mình vào mưa gió.

Bây giờ, đêm đang hết, trời đang sáng, anh đang ngủ, em chống tay nhìn anh bằn bặt, em yêu anh, hình như thế, có phải thế là em yêu anh không, phải, em đang muốn khóc đây, em đang muốn khóc tức là em đã yêu anh, em thấy chúng mình thật gần nhau mà cũng thật xa nhau. Hai cuộc đời. Hai con đường. Hai chân trời. Hai số kiếp. Và không gì thay đổi được. Không bao giờ anh thuộc về em hết. Ý nghĩ chiếm đoạt anh vĩnh viễn chỉ là một điên cuồng.

Phương gục đầu vào ngực Ninh thật lâu. Nàng nhắm mắt lại. Phải can đảm và bình tĩnh lắm, người ta mới thản nhiên được với chia cách. Phương thở dài, một hơi thở thật dài. Đoạn, nàng khẽ gọi:

– Anh.

Ninh đã tỉnh. Chàng vòng tay ôm ngang lưng Phương. Phương chợt thấy ấm áp hẳn lên, ấm áp từ thân thể đến tâm hồn.

– Dậy sớm thế?

– Anh ngủ ngon quá.

– Ngủ nữa đi.

– Em phải sửa soạn.

Ninh nghiêng đầu nhìn đồng hồ:

– Còn hai giờ nữa xe mới chạy.

Phương cười:

– Anh vẫn bảo hai giờ không bao giờ đủ cho em sửa soạn.

– Đúng. Nhưng nằm đây với nhau mười phút nữa. Anh hỏi cái này đã.

– Hỏi đi.

– Em có giận anh?

Phương đáp, thành thực:

– Em không biết.

– Đừng bao giờ chúng mình giận nhau.

– Em cũng nghĩ như thế.

Ninh vuốt nhẹ mái tóc Phương:

– Không bao giờ anh quên em.

– Nhớ em mãi, như một kỷ niệm?

Ninh dịu dàng lắc đầu:

– Hơn một kỷ niệm. Như một đời sống mà anh đã sống qua và không bao giờ ân hận. Em cũng thế. Chúng mình phải giống nhau. Những cái chúng mình đã sống với nhau chúng mình giữ mãi và không bao giờ ân hận. Em thấy như thế không, anh thấy như vậy đó, chúng mình xa nhau như thế này đẹp hơn. Chúng mình vẫn còn mãi một cái gì đẹp. Kéo dài, chúng ta đã không có thêm được gì lại phá tan tành cái đã có.

Ninh ôm Phương một lần nữa, thật chặt. Đoạn chàng ngồi dậy dìu Phương ra khỏi giường. Cả hai cùng cố gắng tạo một bầu không khí vui vẻ cho tới khi Ninh xách va-ly cho Phương, cầm tay nàng đi ra.

Hai người đi trên con đường giữa vườn. Phương bấm tay ra hiệu cho Ninh nhìn về phía cuối vườn. Thằng con trai lão chủ khách sạn đứng trên thềm cửa, ngó theo bằng cặp mắt căm tức. Nó định trả thù. Nhưng nó đã thất bại. Nó đã gặp phải một người khách trọ khác hẳn những khách trọ đã đến ở khách sạn từ trước. Từ nay, nó không còn dám hỗn xược đột nhập vào buồng đàn bà nữa.

Ra tới bến xe, nắng bắt đầu dấy lên. Ninh trao va-ly Phương cho người lơ. Hai người nhìn nhau, yên lặng. Rồi Phương hỏi:

– Liệu chúng minh còn gặp lại nhau?

– Tại sao không?

– Em đã sống với anh một tuần lễ thật đẹp. Hôn em đi.

Ninh ngượng ngùng chưa kịp làm theo, Phương đã rất tự nhiên ôm chặt lấy chàng. Nàng hôn chàng tự nhiên trước đám đông, như buổi chiều nàng mới tới. Đám trẻ thơ đứng xúm xít chung quanh, mở lớn những cặp mắt tò mò.

Xe lăn một vòng chậm. Xe từ từ rời bến. Phương thò tay ra vẫy. Ninh chỉ kịp nhìn thoáng thấy cặp môi Phương hé mở như phác nhẹ một nụ cười từ biệt. Đôi mắt Phương, đôi mắt chàng từng nhiều lần gọi đùa là hai vì sao chiếu sáng vòm trời niên thiếu của chàng, đã lấp sau cặp kính râm Phương vừa đeo lên, cặp kính tạo cho nét mặt nàng một vẻ gì xa lạ.

Ninh giơ tay vẫy lại. Chàng lặng người đi trong khoảng khắc. Chia tay nào và lần từ biệt nào cũng gây được ở Ninh không ít thì nhiều những bâng khuâng xúc động. Trước kia, không bao giờ Ninh nghĩ tới điều đó. Nhưng phút này chàng linh cảm, và linh cảm chắc chắn hơn nghìn lần sự thật, và cũng chẳng hiểu tại sao lại như thế, là không bao giờ nữa chàng và Phương còn gặp nhau, cho dẫu là tình cờ, cho dẫu một trong hai người còn muốn tìm gặp lại. Không, lần này khác, lần này là lần cuối.

Với chiếc xe đang từ từ rời bến đưa Phương ra khỏi vùng trời của những mái nhà bình yên và những con đường cỏ mọc này, một tấm màn nhung đã phủ xuống. Một quá khứ khép đóng và mất hút hoàn toàn. Rải rác trên con đường dài thẳm người đi, đi từ bình minh tới hoàng hôn đời mình, chỉ còn là những nấm mồ đó mang tên là kỷ niệm.

Kỷ niệm. Kỷ niệm là một hiện tượng lạ lùng.

Vừa là một cần thiết vô chừng. Lại vừa là một vô ích rất mực. Không ai có thể chỉ sống thuần bằng kỷ niệm. Phương cũng thế, và tôi cũng vậy, Ninh bâng khuâng nhủ thầm. Rất lâu, về sau này, một đêm không ngủ nào đó, một chiều mưa phùn nào đó, anh và em, chúng mình lại chợt nhớ đến nhau. Đặt câu hỏi về nhau. Anh ở đâu. Em như thế nào. Anh đã có vợ? Em đã có chồng? Người thân yêu tưởng đã có thể cùng nhau ăn đời ở kiếp, bây giờ hạnh phúc như châu báu đầy tay, hay bất hạnh như một cái lưới tối đen phủ kín mái đầu? Sống, có những khoảng thời gian mơ màng như vậy. Khi người ta đốt một lò trầm, để thấy hiện hình trong khói biếc, những kỷ niệm đã xa vời còn phảng phất hương thơm. Chúc Phương may mắn. Chúc Phương sung sướng. Chúc Phương xinh đẹp. Qua ý nghĩ cuối cùng này gửi cho Phương đã xa hẳn trên một con đường ngoài vùng trời tỉnh lẻ thu nhỏ, Ninh chợt cảm thấy chàng cô đơn.

Chàng đứng đó một mình giữa bến xe. Phương đến rồi Phương đi, sự chia tay thỏa thuận minh bạch và rõ ràng, nhưng chia tay nào cũng bỏ lại sau nó một khoảng trống lớn. Phương, ánh mắt nghịch ngợm, cái nhìn ngỗ ngược. Những cử chỉ thơ ngây là một mâu thuẫn khó hiểu với những hành động liều lĩnh. Phương. Phương của mầu áo kim tuyến rực rỡ dưới ánh đèn, của điệu Boston xa vắng mất hút, của những lần trao hôn tự nhiên giữa đám đông, của những nét đẹp lộ liễu rất Tây phương, và của sự có mặt một tuần làm náo động cả đời sống lặng lờ tỉnh nhỏ. Phương của những phiền hà và những rắc rối nữa. Mẹ chàng tới. Bà giận và đã bỏ về ngay sáng sớm ngày hôm sau. Người mẹ không tha thứ được cho đứa con cái tội dám vắng nhà đến khách sạn ở với gái đúng ngày bà từ xa tới.

Đút hai tay vào túi quần, Ninh lững thững ra khỏi bến xe.

Đêm. Vòm trời là một hình vòng cung bát ngát trên đầu. Những chùm sao sáng lung linh, và vòm trời là một tấm thảm dệt bằng hào quang từng dải, từng miền lấp iánh. Tỉnh nhỏ ở dưới chân. Thấp thoáng những lòng đường hiện ra, dưới những chùm lá. Một vài bóng người hiện ra và âm thầm mất hút sau những vì tường. Một chiếc xích lô lăn qua, xe lăn êm không vọng lên một tiếng động nhỏ.

Trang nhắc chiếc ghế Hoa vừa đứng lên, kéo lại gần, duỗi dài hai chân trên ghế, tựa hẳn lưng vào thành tưrờng. Nàng thở ra một hơi dài khoan khoái. Khoảng sân thượng tràn đầy hơi lạnh của đêm khuya, phút này chỉ còn nàng. Suốt một tiếng đồng hồ, nàng đã kiên nhẫn chịu đựng những lời nói vô duyên và những câu hỏi lẩm cẩm của Hoa. Bây giờ Hoa đã đi xuống. Và Trang vui mừng như rũ thoát được một gánh nặng.

Ngồi một mình, nhìn lên trời cao, ngó xuống tỉnh nhỏ dưới chân, nghĩ ngợi không đâu là một cái thú buồn, nhưng là cái thú duy nhất và cuối cùng mà Trang không muốn đánh mất. Nhớ đêm nào, Ninh đã lên đây. Chàng đứng dựa lưng vào thành tường, khuôn mặt chàng lờ mờ in lên nền trời cao. Hai người đã nói chuyện thật lâu khi các căn nhà và chung quanh đã chìm đắm hoàn toàn vào tĩnh mịch.

Nói những chuyện gì? Không nhớ nữa. Chỉ nhớ đêm đó Trang thấy thật ngọt ngào, trời sao đêm đó Trang thấy thật đẹp, và lòng nàng náo nức như có một niềm hân hoan thầm kín reo vui. Bây giờ? Bây giờ khác.

Luôn mấy hôm nay, Trang lánh mặt Ninh. Những lúc chàng từ cửa hàng ngoài bến trở về, nàng ở trong buồng riêng đóng cửa lại. Bữa ăn, không tránh nhau được. Nhưng Trang ngồi xa hơn, tận đầu bàn là chỗ ngồi hầu như vẫn được dành riêng cho ông giáo Điền. Lúc ăn, Trang ăn thật mau, đầu cúi xuống không góp tiếng vào câu chuyện mọi người.

Từ phía cầu thang, một tiếng động nhỏ nổi lên.

Trang giật mình quay lại.

Sân thượng tối thẫm. Trang nhíu mắt lại. Nàng không nhìn thấy gì hơn là mầu trắng cái áo ngắn nàng mặc lờ mờ trong bóng tối. Một giây hồi hộp. Rồi trong bóng tối dày dặc hoa mắt, một chấm lửa cháy sáng. Chấm lửa của một điếu thuốc.

Ninh đứng lại. Chàng đã biết Trang ở trên sân thượng. Chàng đằng hắng cho Trang khỏi bất ngờ. Hoa vừa đi xuống. Ninh ngồi trong buồng, tắt đèn, nhưng mở cửa sổ nhìn ra. Thấy bóng Hoa đi qua, chàng cẩn thận chờ cho Hoa vào buồng, đóng cửa lại, mới từ buồng chàng nhẹ bước đi ra,

Đêm nay, chàng cảm thấy sự cần thiết phải làm cho sáng tỏ, cùng với Trang, nhiều điều mà nếu chưa rõ rệt, có thể đưa tới những hiểu lầm đáng tiếc. Thái độ Trang mấy hôm nay khác lắm. Ninh nhận thấy ngay sự khác lạ đó. Điều này, Ninh không muốn kéo dài. Với Sầu, với Hoa, hay với Phương, thái độ nào cũng được, hiểu lầm cũng chẳng sao. Riêng đối với Trang, chàng muốn, và chàng vẫn hằng mong ước như thế, là hai người phải thẳng thắn và thành thật với nhau đến tận cùng. Liên hệ giữa một người và một người, cái tột đỉnh đáng quý, cái sáng ngời tốt đẹp nhất của nó là sự thành thật. Biểu tỏ lòng quý trọng chân thành; không thể bằng những xảo thuật, những bề ngoài giả dối. Cho dù sự thành thật có thể gây ra những hậu quả không hay. Không thành thật với nhau là xem thường nhau.,

Ninh khoan thai lại gần chỗ chàng thoáng nhìn thấy cái tảng trắng mờ mờ của áo. Như lần trước, Ninh đứng ngả người vào thành tường. Như lần trước, cũng ở một góc sân thượng vắng khuất này, dưới vòm trời đêm lấp lánh sao, trong tịch mịch hoàn toàn của đêm khuya. Trang và Ninh cùng im lặng. Hai ngươi cùng nhìn xuống thành phố nhỏ bé âm thầm phía dưới, như đợi chờ, như nghe ngóng một tiếng động nào từ dưới đó vọng lên.

Rồi Ninh cất tiếng hỏi Trang, câu chàng nhớ đã hỏi nàng một lần, trong cùng một cảnh trí:

– Chị chưa đi nghỉ?

– Chưa.

– Cô Hoa vừa ở đây?

– Vâng. Cô Hoa vừa ở đây.

Trang trả lời, bằng nhắc lại những lời Ninh hỏi.

Cả hai cùng lúng túng. Lại im lặng. Ninh đắn đo không biết mở đầu câu chuyện thế nào. Có thể chàng lầm. Chẳng có chuyện gì hết. Những điều chàng băn khoăn có thể chỉ là tưởng tượng. Nhưng tại sao Trang lại lánh mặt? Ninh phân vân không biết nên xử trí thế nào. Hình như có nhiều điều chàng phải giải thích cho Trang biết và điều này lại cũng có cái vô lý của nó. Tại sao phải giải thích? Mỗi người một đời sống riêng. Tại sao vấn đề giải thích lại đặt ta? Ninh chưa kịp tìm cho chàng một thái độ, Trang đã hỏi. Câu hỏi làm Ninh giật mình. Chính Trang cũng bất ngờ. Nàng chẳng hiểu tại sao nàng có thể hỏi Ninh như thế. Nhưng câu hỏi đã buột ra. Không giữ lại được nữa.

– Cô ấy về rồi sao?

Suy nghĩ một giây, Ninh thấy chàng không nên chối cãi, tuy chàng có thể chối cãi được lắm. Ninh hỏi:

– Chị muốn hỏi Phương?

– Vâng.

– Tôi đã đưa Phương ra xe sáng nay.

– Cô ấy không chịu ở lại?

– Không đúng hẳn như thế.

– Anh không giữ cô ấy ở lại?

– Có thể là như thế.

– Cô Phương trẻ và đẹp lắm.

Ninh chưa kịp ngạc nhiên, Trang đã nói tiếp:

– Tôi nhìn thấy anh và cô Phương khiêu vũ với nhau.

– Ở cái sàn nhẩy lộ thiên?

– Còn ở đâu khác nữa. Tỉnh nhỏ chỉ có vũ trường ấy là vũ trường duy nhất. Khiêu vũ thật đẹp. Tôi không biết nhẩy. Nhưng chỉ nhìn thôi, cũng thấy là thật đẹp.

Giọng Trang hơi đổi khác, khi nàng nói tiếp, bình thường, nhưng căng thẳng:

– Anh ở đây một mình. Chắc buồn lắm. Sao anh không giữ cô Phương ở lại đây với anh?

Ninh cười thành tiếng nhưng không nói gì hết. Câu hỏi của Trang làm chàng nghĩ đến Phương. Phương lúc này đã ở thật xa, sống cuộc đời của Phương trên một ngả đường khác, ở một vùng trời khác, và có lẽ đã quên chàng. Giữ Phương ở lại? Để làm gì? Tại sao Trang lại hỏi như thế? Phương không phải là loại đàn bà ăn đời ở kiếp với một người đàn ông, với bất cứ người đàn ông nào. Làm một người bạn. Chung nống như một người tình. Một đêm. Một tháng. Dăm bảy năm, Nhưng không bao giờ trọn vẹn một đời người... Tại sao? Chẳng tại sao hết. Những người đàn bà như Phương như thế. Có thể là tất cả nhưng không bao giờ là một người vợ. Phương là một bông hoa, một cánh bướm. Nó tô điểm, đem những vui buồn dữ đội cho những người đời, nhưng không thể cột chặt vĩnh viễn ở một bến thuyền nào. Gắn liền mãi mãi đời nàng với một cuộc đời đàn ông, Phương không còn là Phương nữa. Lẽ sống của Phương ở đó. Trong những nổi chìm, trong những đổi thay.

Ninh nói:

– Ở với nhau một thời gian là một chuyện dễ. Ở mãi với nhau là một chuyện khó.

– Anh tìm sự dễ dàng để sống?

– Tôi chỉ tìm sự thật.

– Sự thật nào?

– Rất nhiều. Những sự thật theo ý tôi. Chị cũngười có những sự thật của chị. Phương cũng vậy. Phải tôn trọng cho nhau những sự thật của riêng nhau.

Ninh nghiêng mình, ném mẩu thuốc trên tay xuống phía dưới. Điểm lửa vẽ một đường vòng cung trong bóng tối. Ninh có cảm tưởng như Trang đã muốn nghe chuyện của chàng và Phương, chuyện của chàng với những người đàn bà chàng đã gặp, đã sống chung một thời kỳ. Ninh nghĩ Trang muốn biết thì chàng cũng không có điều gì giấu giếm.

– Chị ở tỉnh nhỏ này, sống bao nhiêu năm bình yên dưới mái gia đình như một bức tường cao ngất ngăn chặn và che chở không để cho sóng gió và bất hạnh lọt tới. Đó là một may mắn lớn lao vô chừng. Tôi cho đó là hạnh phúc của người đàn bà. Hạnh phúc của người đàn bà là sự yên ổn. Thứ hạnh phúc sóng gió chỉ là thứ hạnh phúc nói trong tiểu thuyết cô Hoa đọc hàng ngày. Nó không bao giờ là một sự thực ở ngoài đời.

Trang muốn cãi lại. Nàng muốn bảo là Ninh lầm. Không phải thế. Đời sống bình yên mới chính là một bất hạnh. Nàng chỉ là một cánh chim buồn rầu bị giam nhốt trong một cái lồng bằng ngọc. Rằng nàng muốn biết thế nào là sự chuếnh choáng của sống, sự quật đập của gió, nàng muốn phá bỏ một bức tường. May mắn mà Ninh bảo trời dành cho nàng, may mắn đó chỉ là bất hạnh. Đang muốn nghe Ninh nói tiếp, Trang ngồi im.

Giọng Ninh đều đều. Chàng nói về những điều xem chừng chàng có đủ kinh ngaiệm và bằng chứng để tin là những sự thật bất biến, những sự thật không bao giờ đổi thay:

– Bao nhiêu người đàn bà khác sinh ra và lớn lên, không bao giờ gặp được may mắn đó. Không có một mái nhà, một bức tường, một sự bình yên che chở họ. Họ rất mềm yếu. Cảnh ngộ lại bắt họ đứng đó, ở đầu gió, giữa đất trời nắng mưa dãi dầu, trôi dạt lênh đênh, nổi chìm trên một dòng chảy tàn bạo. Phương là một trong những người đàn bà ấy. Sống phóng đãng, chán chường, hoài nghi, không bao giờ là nếp sống lý tưởng của người đàn bà. Bản chất muôn thuở của người đàn bà chống và nghịch lại nếp sống đó. Nhưng Phương và những người như Phương không có quyền lựa chọn. Đúng hơn, không có đủ điều kiện để lựa chọn. Tôi không thích thương vay. Nhưng phải nói Phương đáng thương. Sống biết ngày hôm nay thôi. Những người như Phương không có tương lai. Không có gì hết. Cuộc đời họ ngắn lắm. Dăm ba năm. Mười năm là cùng. Hết nhan sắc, thôi quyến rũ là cuộc đời cũng hết.

Ninh nghĩ đến dư luận ở đây. Khi Phương đến.

Một dư luận mà Ninh biết có những phê phán, những nhận định không tốt đẹp chút nào cho Phương.

Chàng nói tiếp, về Phương, với Trang, mà như chàng đang trả lời, thay Phương, cho một dư luận bất công và đầy thành kiến:

– Tôi biết nhiều người như Phương đã chấm dứt đời mình một cách thê thảm. Có thể một ngày không xa lắm đâu, Phương cũng thế. Bởi vậy mà họ đáng thương. Một căn buồng khách sạn. Một đêm dài cô đơn. Một ý nghĩ tuyệt vọng thảng thốt, một ống thuốc ngủ. Dễ lắm và không cần gì hơn. Khi thấy mình hết thời, bị hắt hủi, bị xem thường, họ có ngay những ý nghĩ thảm sầu. Có ngay những hành động khốc liệt,

– Cô ấy yêu anh lắm. Hẳn thế.

Ninh đáp, thành thực:

– Tôi không biết. Vấn đề cũng không phải như vậy.

– Có yêu anh lắm mới về tìm anh ở đây.

– Tôi không tin. Phương về đây, là để sống lại một quá khứ, tìm lại một kỷ niệm thì đúng hơn.

Ninh cười:

– Với Phương, tôi chỉ là một kỷ niệm.

– Sống với kỷ niệm cũng đẹp lắm chứ.

– Cố nhiên. Nhưng bằng nhớ lại thôi. Còn sống một hiện tại y hệt như quá khứ là không bao giờ có được. Quá khứ là cái đã chết.

Ninh rời bờ tường. Bóng chàng thấp thoáng trên nền trời sao. Trang nhìn theo Ninh đi đi lại lại trước mặt. Nàng nghĩ đến con đường riêng của nàng, đi lang thang không biết chảy về đâu. Tôi cũng có một con đường riêng. Nhiều khi tôi tưởng tượng ra lối đi đó, và hình dung thấy rất đẹp. Hai bờ cỏ mướt. Bóng lá trên đầu. Chim hót trong những lùm cây. Gió thổi rì rào, không khí thơm hương. Đất mát, mầu đất nâu đậm hẳn là êm ái lắm cho những bước chân người. Nhưng con đường ấy, tôi chưa từng đặt chân, như đời sống ấy, tôi chưa từng dám sống.

Tiếng Ninh, trầm xuống, khi chàng đứng lại, ở chỗ cũ, nửa thân trên ngã nhẹ vào thành tường:

– Quá khứ đã ở sau tôi. Tôi không muốn vòng tay ra phía sau lưng, kéo nó về trước mặt. Tôi còn có một hiện tại. Như mọi người. Hiện tại ở đây. Chỗ này. Thành phố này. Tôi đang sống với nó. Tôi muốn sống với nó, chân thực đến cùng. Chính bởi vậy, mà tôi đã muốn dành tất cả sự tử tế cho Phương trong tuần lễ Phương ở đây, dù đó là sự tử tế cuối cùng, không bao giờ còn có lần sau nữa. Cũng vì thế, tôi nghĩ đã làm phiền lòng nhiều người.

Trang chối cãi, một cách yếu ớt:

– Ai đâu.

– Mẹ tôi trước hết. Cả cái tỉnh nhỏ này nữa. Sự có mặt của Phương, tôi biết bao hàm một ý nghĩa thách thức. Phương như thế. Không ai làm khác dược. Phương ở đâu cũng là một thách thức. Chuyện lôi thôi xảy ra ở khách sạn, chị biết không?

– Tôi biết.

Trang chỉ nói thế. Không cắt nghĩa thêm nàng biết bằng cách nào.

– Tôi hỏi chị một câu hơi thừa. Ở đây, chuyện gì rồi cũng đến tai người thứ ba. Cũng may, ra đến quận, mọi chuyện cũng thu xếp được ổn thỏa. Nếu không, còn phiền phức đến đâu. Tôi không muốn thế chút nào hết. Phương cũng vậy. Bây giờ Phương đi rồi. Tôi hy vọng Phương không còn là một vấn đề cho ai nữa.

Câu chuyện ngừng lại. Im lặng làm cho Trang bứt rứt. Nói chuyện với Ninh về Phương, Trang quên được niềm xao xuyến băn khoăn đang đè nặng lên tâm hồn và ý nghĩ nàng. Nàng chờ đợi Ninh đề cập tới một chuyện, nhưng chưa thấy Ninh đả động tới. Hay Ninh quên? Hoặc, không quan tâm đến? Chẳng biết. Phần nàng, nàng không bỏ qua, không lãng quên được. Trái lại, chuyện đó luôn mấy ngày nay đã làm cho nàng mất ăn mất ngủ.

Thế nào cũng phải hỏi. Thế nào cũng phải nói tới, một lần, cho xong. Trang khởi sự cho nàng một sửa soạn cực kỳ khó khăn. Im lặng kéo dài thêm, càng làm cho sự khó khăn gia tăng. Nhưng không nói lúc này, không nói lúc nào được nữa. Ít khi nàng được ngồi một mình với Ninh, ở một chỗ khuất lánh. Bóng tối dầy đặc trợ giúp thêm cho sự can đảm. Vậy mà nghĩ đến những điều sắp hỏi Ninh, Trang đã nóng bừng mặt.

– Anh Ninh.

– Dạ.

– Tôi có điều này muốn hỏi anh?

Giọng nói của Trang cực kỳ nghiêm trọng. Ninh phải đứng thẳng người lại.

– Xin chị cứ hỏi. Tôi cũng có điều này muốn hỏi lại chị.

Trang bám víu lấy câu nói của Ninh, tức khắc.

Nàng nói liền:

– Anh hỏi trước đi.

– Mấy hôm nay, bữa ăn nào cũng buồn bã.

Trang thở dài, cúi đầu:

– Tôi cũng nhận thấy như thế.

– Bầu không khí thật khó thở. Nếu tôi nhận xét không lầm, chị cố ý tránh mặt tôi. Từ ngày tôi đến đây, tôi vẫn quen sống với gia đình này một cách tự nhiên thân mật. Sự tự nhiên thân mật đó không còn nữa. Điều này làm tôi rất buồn. Có lẽ tôi đã làm những chuyện có lỗi. Hẳn thế. Tỉnh này, cái việc bỏ nhà đi ngủ khách sạn suốt một tuần lễ với đàn bà, là một hành động không thể tha thứ được. Nó tai tiếng ghê gớm lắm thì phải. Chị tránh mặt tôi vì chị cũng không bằng lòng. Đúng thế không Tránh mặt đó phải hiểu như một khiển trách.

– Anh đừng nói thế.

Ninh, rành rọt từng tiếng:

– Tôi đã định như thế này, muốn nói cho chị biết trước cụ nhà.

Trang ngước mắt chờ đợi. Ninh nói tiếp, bình tĩnh:

– Tôi định thưa với chị và cụ Quảng Hưng tôi đi ở chỗ khác.

– Anh đã đi ở chỗ khác. Suốt một tuần.

– Đó là trường hợp bắt buộc. Lần này, không phải là một trường hợp bắt buộc.

– Thế tại sao?

– Trở thành một khó chịu, một phiền phức cho mọi người nhà này, không, tôi không muốn thế.

Trang đưa tay lên vuốt những sợi tóc mà gió đêm lồng lộng làm lòa xòa trên gò má. Nàng vừa gội đầu hồi chiều. Bằng hai thau nước lớn, một thau nước nóng, một thau bồ kếp.

Những sợi tóc sạch và nhẹ, mềm và khô, phảng phất mùi cay của chanh trong mùi bồ kếp quen thuộc

"Không bao giờ tôi muốn là một phiền phức cho mọi người”. Câu nói của Ninh vang lên, mang toàn vẹn ý nghĩa một thái độ sống thẳng băng, và quyết liệt.. Đàn ông nói được như vậy. Nhưng đàn bà? Những người đàn bà nửa chừng mùa xuân, lỡ làng duyên phận, lưu đày trong một nhà ngục vô hình như nàng?

Đàn ông có những câu nói đàn bà không bao giờ được quyền nói. Sự tự do rất tự nhiên của đời sống đàn ông, với người đàn bà là trạng thái của những trái chứng tội lỗi, người đàn ông có một con đường, làm chủ hoàn toàn cuộc đời mình.

Và đàn bà chỉ là một hình bóng âm thầm, một thế giới bé nhỏ bị chiếm đoạt. Hạnh phúc là một tùy thuộc. Tự do là một xa lạ, cái quyền làm chủ đời mình, cái quyền thiêng liêng và căn bản ấy, không bao giờ có được. Trang muốn nói với Ninh những điều nung nấu tâm can, đốt cháy thần trí nàng, ngột ngạt trong tâm tưởng nàng như một ung nhọt nhức buốt ngoài sức chịu đựng. Là nàng cũng muốn đi. Đâu đó, không cần biết. Nhưng đi. Làm khác, sống khác. Làm mới một dấu chân. Tìm kiếm lại, thí nghiệm lại từ đầu. Cho và nhận. Những cái cho mới và những cái nhận mới. Buổi sáng thức dậy ở một căn buồng trên chăn đệm không phải là căn buồng là chăn đệm cũ tạo thành cái thế giới lạnh buốt của lãng quên u uất đã hủy diệt lần mòn những ngày tháng đáng sống nhất của nàng. Và như thế đã bao nhiêu năm buồn bã trôi qua.

Nhưng phận tôi đã định. Đời tôi đã xong. Lả tả bụi phấn thời gian đã bao phủ kín trùm thân thể tôi nhuộm mầu thẩm mầu hoàng hôn tàn tạ. Khoảng sân thượng nầy là nơi trú ẩn cuối cùng. Tôi lên đây, đêm đêm, mắt ráo hoảnh mở lớn trong đêm, tôi là người tình cô đơn của những đêm không bờ bến. Như thế, trọn một đời người.

– Chị chưa cho tôi biết ý kiến.

Trang giật mình. Nàng hỏi, vội vã:

– Thưa anh, về chuyện gì?

– Về chuyện tôi đi ở chỗ khác.

Giọng Trang thoáng một chút hờn giận, chua chát:

– Anh đã nhất định chưa.

– Đã.

– Như vậy ý kiến tôi là thừa.

– Không thừa với tôi. Tôi muốn biết ý kiến chị. Xin chị cứ cho biết.

– Anh không muốn ở đây nữa, tôi giữ cũng chẳng được. Căn nhà này buồn bã đêm ngày. Nơi này quả không thích hợp cho anh. Nó thiếu ánh sáng. Nó thiếu đời sống. Và có lẽ, nó không cho anh được hoàn toàn tự do.

– Không phải thế.

Trang muốn tránh và Ninh biết Trang trả lời chỉ là để lẩn tránh một sự thật, mà một trong hai người có một người phải nói ra.

– Thế thì tại sao thưa anh?

– Tôi thích ở đây. Căn nhà này tôi yêu lắm. Yêu hơn cả chính nhà mình. Không khí ở đây trầm lắng, nhưng với tôi, nó lại rất thích hợp. Tôi ghét ồn ào. Nhưng tôi hiểu là tôi nên đi nơi khác thì hơn. Trang lánh mặt tôi mấy hôm liền. Điều này bắt buộc tôi phải suy nghĩ, đã khiến tôi rất khổ tâm. Tại sao Trang tránh mặt tôi.

Ninh chợt thay đổi lối xưng hô. Ninh gọi nàng bằng tên thật. Trang rợn người lên. Thân thể nàng rung động mãnh liệt. Tâm trí nàng bàng hoàng, thảng thốt. Nàng lúng túng nàng bối rối. Bóng nàng và Ninh một mình bên nhau, chỉ có hai người. Đêm đã khuya và sự vắng vẻ thật muôn phần nguy hiểm.

– Tôi giận tôi nên tôi tránh mặt.

– Tại sao?

– Tôi không biết. Đêm ấy...

Trang nghẹn ngào, không nói được nữa. Mặt nàng nóng bừng. Đêm ấy. Đêm ấy. Ninh không nhớ hay sao, mà chàng cần phải hỏi. Ninh tựa mình vào thành tường, nhìn Trang đăm đăm, Trang cảm thấy cái nhìn đó, nặng trĩu trên da thịt nàng.

Buổi sáng hôm đó, Ninh từ khách sạn trở về rất sớm. Chưa có ai thức dậy, trừ người chị hai mở cửa cho Ninh xong, lẵng lặng đi vào trong bếp.

Thân thể mỏi mệt, Ninh lết từng bước trên bực thang. Chàng cố tránh gây mọi tiếng động.

Lên tới hành lang trên lầu, Ninh giật mình ngạc nhiên.. Cánh cửa buồng Trang, khác với lệ thường không đóng chặt mà mở hé. Đêm ngủ, bao giờ Trang cũng đóng chặt cửa buồng, và khép luôn cả hai cánh cửa sổ. Nhưng Ninh cũng chỉ ngạc nhiên trong một giây thôi. Chàng nghĩ Trang đã dậy, đã đi xuống nhà dưới.

Đến cửa buồng chàng, Ninh mở nhẹ, lách vào và khép cánh cửa lại sau lưng. Căn buồng tối mờ mờ. Trời đã sáng ở bên ngoài, nhưng bóng tối bên trong còn tụ đọng chưa tan biến. Ninh lặng lẽ thay quần áo ở một góc. Chàng mặc bộ quần ngủ, đi dép mỏng, nghĩ đến một giấc ngủ buổi sáng bù đắp lại sự mỏi mệt gây nên bởi một đêm vừa thức trắng với Phương. Không hiểu tại sao Phương lại thích nói chuyện nhiều và lâu đến thế. Phương bắt chàng để đèn sáng. Đòi nằm gối đầu tay. Nói hàng trăm thứ chuyện khác nhau. Bao nhiêu kỷ niệm lớn nhỏ đều được nhắc nhớ tới. Anh còn nhớ không. Chiều ấy mưa lớn, chúng mình dắt tay nhau rời khỏi công viên, tới được cái mái hiên gần nhất, cả hai đã ướt như chuột lột. Anh còn nhớ không? Giáng Sinh năm đó, em đòi anh đưa đi nhà thờ. Em không theo đạo, nhưng sao cái không khí giáo đường nó trang nghiêm đến thế, em bắt chước mọi người, em cũng quỳ xuống, cầu nguyện cho anh, cầu nguyện cho em,

Cầu nguyện gì anh biết không? Cho anh cho em thành vợ thành chồng. Anh còn nhớ không? Hồi em bị đau, thật nặng; em khóc nức nở, em còn trẻ quá, em chỉ sợ chết mà không được sống, chưa được biết thế nào là những lạc thú muôn mặt của đời người? Nhắc lại những kỷ niệm xưa của một thời chung sống với nhau, lối chung sống "già nhân ngãi non vợ chồng” Phương như trút thoát được cái lốt ăn chơi chán chường. Nàng tươi trẻ và thơ dại hẳn lại. Ninh nhiều lúc buồn ngủ díp mắt. Nhưng chiều Phương, chàng cố gắng chống lại giấc ngủ. Và để cho Phương nói, cho đến khi cả chàng và Phương đều mệt và ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ ngắn quá. Không đủ. Bây giờ, về nhà, phải ngủ lại. Trong bóng tối mờ mờ, Ninh lần bước đến giường. Lúc chàng đặt lưng xuống mặt đệm, cũng là lúc chàng giật bắn người lên. Bên cạnh chàng còn có một người nữa. Một người đàn bà. Một người đàn bà đang ngủ say. Thoạt đầu, Ninh tưởng là Hoa. Hoa với những hành động điên cuồng khó hiểu của người con gái dậy thì mới lớn, lẫn lộn những điều viết trong tiểu thuyết với cuộc đời.

Sự kinh ngạc ở Ninh lên tới cực điểm khi nhẹ nhàng, rón rén quay mình nhìn sang, người đàn bà nằm ngủ ngon lành trên giường chàng không phải là Hoa mà là Trang

Vận dụng đến tận cùng khả năng của một sự bình tïnh cần thiết vô chừng cho một trường hợp bất ngờ khó xử, Ninh cẩn thận rời khỏi mặt đệm, không gây một tiếng động nhỏ. Trên giường, khuôn mặt hơi nghiêng, những sợi tóc mây lòa xòa trên dài trán, Trang vẫn ngủ say. Ninh cúi nhìn gần sát hơn. Hơi thở nàng điều hòa. Nét mặt nàng thư thái. Vành môi hé mở. Như nàng đang muốn mỉm cười với một niềm lạc thú thầm kín. Câu hỏi thầm đầu tiên của Ninh trong đầu: đánh thức Trang dậy, hay cứ để mặc nàng nằm đó?

Không được. Để mặc Trang nằm đó rất phiền phức. Đánh thức Trang dậy cũng phiền phức không kém. Sẽ lúng túng lắm. Và ngượng ngập lắm. Ăn nói với nhau làm sao đây? Ninh không muốn gây cho Trang một sự hổ thẹn mà chắc chắn nàng không bao giờ xóa bỏ được.

Trong khoảng khắc phân vân, bàng boàng, Ninh vẫn ngây người nhìn Trang không chớp. Chàng chưa thấy một người đàn bà ngủ "đẹp” như Trang. Nàng nằm, hơi nghiêng, ở giữa giường. Mái tóc đặt trên gối, mầu tóc đen óng nổi bật trên mặt gối trắng muốt. Mặt gối hơi trũng xuống dưới một sức nặng vừa vặn. Những sợi tóc lòa xòa rủ xuống dài trán, trên gò má. Căn buồng không có gió lọt. Nhưng những sợi tóc mềm mại như một lay động dịu dàng.

Nàng nằm, một chân duỗi thẳng, một chân hơi co lại. Những đường nét tròn lẳn những tảng da thịt đoán thấy tất cả sự mát tươi rười rượi, nổi lên dưới làn lụa mỏng của cái quần ngủ màu xanh nhạt.

Hai bàn chân Trang đặt lên nhau. Gót chân tròn, là một hình thể xinh xắn bé nhỏ thật dễ thương. Cánh tay nàng dài vút nằm rất yên trên người nàng, nhưng hững hờ như giây phút nào cũng muốn rớt xuống mặt đệm.

Bỗng Ninh giật mình. Chàng sửng sốt đứng thẳng người lên. Từ nhà dưới có những tiếng chân người vọng lên. Cùng với nhưng tiếng chân, là tiếng ho khan đặc biệt, không lẩn được của cụ Quảng Hưng.

Nhiều người trong nhà đã bắt đầu thức đậy. Nguy hơn là Ninh cũng vừa nghe thấy những tiếng động từ buồng bên cạnh vọng sang. Hoa hoặc bà Phán Địch đã thức. Có thể là hai me con đều đã thức. Vấn đề cần thiết là phải đưa Trang trở lại buồng nàng, sao cho mọi người không ai hay biết, chính Trang cũng không hay.

Ninh cúi xuống gọi nhỏ:

– Trang. Chị Trang.

Trang ầm ừ. Nàng cựa mình rồi lại ngủ. Ninh bắt đầu cảm thấy bối rối thật sự. Chàng ra cửa, mở hé, nhìn suốt hai bên hành lang. Chàng lùi mau trở vào. Nhưng không kịp nữa. Cửa buồng bên cạnh cũng vừa mở ra. Hoa đứng sừng sững giữa thềm cửa, ném sang phía Ninh một cái nhìn ngạc nhiên, tò mò:

– Anh Ninh dậy sớm thế.

– Tôi vừa thức giấc.

Xem chừng như Hoa định đi sang. Ninh đóng cánh cửa lại. Chàng cắn môi suy nghĩ và lắng tai nghe ngóng. Một phút. Rồi hai phút. Khoảng sân nhỏ nhà dưới, thêm nhiều tiếng chân nổi lên. Thêm một tràng ho khan của cụ Quảng Hưng. Cũng may, buồng Hoa, tiếng cánh cửa vừa đóng lại. Ninh đoán Hoa đã quay trở vào.

Không đắn đo và giữ gìn được nữa, Ninh cúi xuống, bế xốc Trang lên. Chàng vừa phải dùng sức, vừa phải nương nhẹ cho Trang khỏi thức giấc.

Ôm Trang trong tay, Ninh đi ra cửa buồng.

Nằm gọn trong tay Ninh, Trang ầm ừ tiếng gì không rõ, thật nhỏ. Ninh nhìn xuống. Mắt Trang vẫn nhắm nghiền. Khối nặng thật ấm áp và cũng thật êm ái. Thoáng ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn xuất lên từ mái tóc Trang nằm tròn trên bờ vai. Trang tựa hẳn vào Ninh, gọn ghẽ trong cánh tay chàng, lúc này nàng không còn là một người đàn bà mà thu nhỏ, mềm yếu và thơ dại như một đứa trẻ nhỏ.

Dùng một bên vai đẩy cho cánh cửa mở hé, Ninh cẩn thận thò đầu ra, nhìn trước nhìn sau. Cũng may, hành lang trong khoảng khắc từ phòng Ninh đi đến tới cửa buồng Trang, vắng ngắt.

Ninh bước đi với tất cả khả năng có thể bước nhanh được với một người đàn bà bồng trên tay. Đến trước cửa buồng, chàng cúi nhìn Trang vẫn ngủ. Ninh không ngờ nàng có thể ngủ được say sưa và ngon lành như thế.

Thực ra, Trang không ngủ. Đúng hơn, nàng vừa thức dậy. Nàng thức, khi Ninh bồng nàng ra khỏi cửa, nàng thức vì hơi lạnh ban mai tràn đầy hành lang. Phản ứng đầu tiên của Trang là muốn kêu lên một tiếng hoảng hốt. Rồi mở mắt ra, đẩy Ninh ra và thoát khỏi hai cánh tay chàng. Nhưng không hiểu sao, nàng lại nằm im, giả vờ như vẫn ngủ.

Nàng biết Ninh đã bồng nàng về đến cửa buồng nàng. Ninh lách vào và khép cánh cửa lại. Đi đến trước giường Trang, Ninh quỳ một đầu gối lên thành giường, lấy đà, nhẹ nhàng đặt Trang nằm xuống mặt đệm. Chàng cẩn thận lấy chăn, trải ra, đắp lên người cho Trang. Đoạn, rón rén đi trở ra.

Lúc Ninh ra tới cửa, đặt tay lên quả đấm sứ, toan mở cũng là lúc có tiếng chân nổi lên ngoài hành lang, thật gần, đúng trước cửa buồng.

Từ trên mặt đệm Trang hé thấy Ninh đứng sững lại. Bàn tay chàng vẫn đặt lên quả đấm thành cửa. Người đi ngoài hành lang là Hoa. Ninh nhanh khóa nhẹ cửa lại.

Tiếng gõ cửa buồng làm Ninh giật mình. Chàng đứng im, nín thở, chỉ cách Hoa có một lần gỗ mỏng

– Chị Trang. Hoa vừa gõ cửa vừa gọi. Im lặng. Một im lặng căng thẳng.

Tiếng Hoa gọi tiếp:

– Chị Trang. Chị Trang.

Ninh lùi dần, một bước, hai bước về phía trong, tới sát thành giường. Bên ngoài Hoa vẫn đứng đó, trước cửa buồng. Sự chờ đợi kéo dài.

Trang rợn người lên một cảm giác kỳ lạ, khi nàng thấy Ninh từ từ quay lại, và nhìn xuống nàng đăm đăm. Bên ngoài, Hoa vẫn chưa bỏ đi. Lại có thêm bà Phán Địch, vì có tiếng nói chuyện giữa hai mẹ con:

– Làm gì thế Hoa?

– Con gọi chị Trang.

– Để cho bà Trang ngủ.

– Mẹ dặn phải nói với chị ấy là trưa nay đi ăn giỗ không về ăn cơm nhà buổi trưa mà.

– Ừ nhỉ. Tao quên. Gọi được chưa?

– Gọi mãi chẳng thấy động tĩnh gì ở bên trong hết. Lạ thật.

– Lạ gì, chắc bà ấy còn ngủ.

– Mọi khi con chỉ khẽ gõ tay vào cửa là chị ấy trả lời liền à!

– Chắc bà ấy mệt. Lát nữa, trước khi ra bến, trở lên nói cũng được.

Giữa khoảng thời gian diễn ra mẩu đối thoại của mẹ con bà Phán Địch ở ngoài hành lang, trước cửa buồng, Trang và Ninh đã ở gần nhau quá, và sự rung động đã chiếm đoạt họ. Trang nín thở, nằm yên, không đám động đậy, không dám thở mạnh. Nàng không nhìn nhưng biết Ninh từ từ cúi xuống.

Chàng cúi xuống rất gần, không đụng vào nàng, chỉ như chàng muốn kiếm tìm một hơi thở, bắt gặp một mùi hương. Rồi là một mái đầu, đặt thật nhẹ lên ngực nàng, hơi vùi vào một chút, để thật yên ở đó. Khoảng khắc ngây ngất. Rồi Trang nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ và Ninh đứng lên.

Chàng đứng im nhìn Trang, bất động. Bên ngoài tiếng chân đi về phía cầu thang. Trang nhìn theo khi Ninh đi ra. Chàng cúi đầu, bước chậm chạp ra phía cửa buồng. Một giây sau, cánh cửa mở ra và đóng lại.

Ninh ra khỏi đã lâu, Trang còn nằm lặng người đi. Nàng kéo nhẹ cánh tay, đặt bàn tay lên ngực, nơi còn in dấu chỗ đầu Ninh đặt xuống. Cảm giác mê đắm kéo dài không dứt. Hơi thở vẫn như ngừng lại trong lồng ngực. Nàng đặt bàn tay kia lên đùi, miết nhẹ, theo dõi ngón tay vẽ những luống cầy êm ái da thịt. Và nàng nghĩ đến thân thể nàng, suốt bấy lâu là một trạng thái khép đóng lạnh lùng, vừa được hé mở bất ngờ một cửa ngõ hân hoan.

Đến lượt Trang thở dài một tiếng. Nàng nghe chính tiếng thở dài của nàng vừa thoát ra, tiếng thở chứa đựng và chuyên chở trong nó rất nhiều mâu thuẫn. Vừa như mừng vừa như tiếc. Vừa như ân hận lại vừa như không. Mừng vì Ninh đã kìm giữ đượ trước giới hạn mong manh vô hình. Tiếc, lại cũng vì, cả hai người đã dừng lại trước giới hạn, mà vượt qua, họ sẽ rơi thẳng vào một vùng nguy hiểm,với những hậu quả lớn lao, không thể đo lường. Nàng không có phản ứng gì. Và chính thái độ thụ động làm cho Trang khó hiểu. Trong nàng có hai con người? Hai con người của một mâu thuẫn trầm trọng, giằng co mãnh liệt?

Cuộc xung đột nội tâm đã gặp một thử thách đêm qua, trước cái cử chỉ âu yếm của Ninh? Con người nào đã thua? Con người nào đã thắng? Nàng nằm im là chờ đợi, ưng thuận, hay đó là một hình thức chối từ? Dù sao, nếu là chối từ, chối từ này thật yếu ớt.

Ninh chỉ ở lại thêm một phút thôi, không cần nhiều, Trang nghĩ cũng đủ cho chuyện ghê gớm dễ dàng xẩy ra. Nàng tưởng tượng được sự xẩy ra đó. Nàng sẽ vòng cánh tay, đặt lên mái tóc Ninh.

Cử chỉ này có nghĩa là: "Em đã thức. Em đã biết và em ưng thuận ". Chỉ một cử chỉ này là đủ, là thừa. Chắc chắn sẽ không còn ai giữ gìn được nữa. Chăn đệm sau đó sẽ là một đất đai mê mẩn và nhầu nát của tình yêu. Còn cảnh trí nào thích hợp hơn cho những phút ái ân vội vã. Sự che giấu làm tăng thêm mức độ nồng nàn. Và ái ân sẽ diễn ra trong im lặng. Bằng vòng tay ôm ghì. Bằng những nụ hôn bằn bặt. Bằng những cánh tay quấn quýt như một loài rong biển, hai mái tóc hòa lẫn và đẫm mồ hôi, một hơi thở dồn dập, và sự điên cuồng rướn cao tới cái tột đỉnh điên cuồng của nó. Sau đó, sẽ ra sao? Cần gì biết. Chuyện xẩy ra đã xẩy ra. Chưa chừng nó sẽ làm dễ dàng mọi việc. Nó phá bỏ những giới hạn, đạp đổ những biên thùy. Nhưng nó đã không xẩy ra. Hay đó mới chỉ là một sự xẩy ra nửa vời, không rõ rệt.

Bây giờ, trên khoảng sân lộ thiên, Trang nhìn Ninh, cả hai cùng muốn tìm giải thích thỏa đáng cho những điều họ cảm thấy và những điều họ nghi ngờ.

Đêm khuya hơn. Những lòng phố phía dưới xa hơn. Thấp thoáng dưới những chùm lá, con đường chạy qua, như thuộc vào một thế giới khác.

– Anh Ninh.

Thấy Ninh không trả lời, Trang nhắc lại:

– Anh Ninh, anh có nghe tôi nói không?

– Tôi đang nghe.

Tiếng nói của hai người vang lên thành một thứ âm thanh kỳ lạ. Nó không rớt xuống những lòng phố khuya khoắt và âm thầm phía dưới. Mà nó bay lên vòm trời cao, tan vào không khí, để lại trong đêm khuya trong suốt, một âm thanh kéo dài không dứt.

– Đêm ấy, tôi không hiểu tại sao lại đi sang buồng anh và ngủ quên ở đó.

Trang khó nhọc nói tiếp:

– Ngủ quên trên giường anh.

– Chuyện đó là thường. Trang đừng bận tâm.

– Không phải là chuyện thường. Tôi cũng không muốn coi là chuyện thường.

– Chúng mình nên quên đi.

– Tôi nhớ. Mãi mãi. Không bao giờ quên được.

Nàng nới tiếp, thật nhanh, một câu liều lĩnh:

– Tôi muốn nhớ.

Ninh dịu dàng:

– Cũng được. Nhưng nhớ là một chuyện; bận tâm là một chuyện khác. Cốt nhất đừng bận tâm.

Ninh chỉ tay cho Trang nhìn theo xuống những lòng đường phía dưới:

– Khi tôi đến đây, tôi đã thầm nhủ với tôi là tỉnh nhỏ này, những hàng cây và những lòng đường kia là nơi tôi sẽ được sống những ngày yên tĩnh. Như tôi tìm đến một chân trời lãng quên. Và đã gặp. Tôi nhớ mãi buổi chiều ấy, khi chiếc xe hàng cũ kỹ đậu lại trong bến xe, tôi bước xuống, tâm hồn dửng dưng, không xao xuyến, không đợi chờ gì hết. Tôi nghĩ, khi bỏ đi, tôi cũng dửng dưng như thế. Như lúc tôi đến. Không vướng bận, không hệ lụy. Không ngờ, điều mình tưởng đã trái ngược lại, trái ngược hoàn toàn. Người ta sống, không dửng dưng với chung quanh được.

Rõ ràng là Ninh muốn nói sang chuyện khác. Chàng muốn tránh cho Trang những lời khó nói ra. Trang biết thế. Nhưng nàng đã định nói. Và Ninh không cản được.

– Đêm ấy...

– Tôi đã nói là Trang nên quên đi.

– Tại sao anh không để cho tôi nói?

– Có những điều không cần phải nói.

– Hiểu bằng im lặng?

– Đúng thế.

– Im lặng không giúp gì được cho tôi hết. Im lặng đối với tôi là một cực hình. Tôi cần phải nói.

Giọng Trang tấm tức:

– Anh đừng cấm tôi.

– Nói ra không thay đổi được gì.

– Tôi cần gì thay đổi. Đêm ấy anh nghĩ thế nào về tôi đêm ấy?

– Những ý nghĩ của tôi về Trang là những ý nghĩ đã có từ đầu. Những ý nghĩ ấy, không bao giờ vì một chuyện gì mà thay đổi.

– Nhưng anh hãy để tôi thú thật với anh một điều.

– Trang đã nghĩ kỹ chưa.

– Đã.

– Vậy Trang nói đi.

Trang ngồi thẳng lại. Nàng nhìn thẳng trước mặt, nàng nói thẳng một hơi:

– Tôi không ngủ. Tôi thức. Lúc ở buồng anh như lúc ở buồng tôi, tôi đều thức. Anh tưởng tôi ngủ sao? Tôi chỉ giả vờ ngủ.

Ninh giật mình kêu lên một tiếng nhỏ. Trang thức nghĩa là Trang đã biết hết. Biết hết từ lúc chàng bồng Trang trên tay, mở cửa buồng, đưa nàng về buồng riêng, rồi Hoa gõ cửa, chàng khóa cửa lại, chàng trở lại giường nàng, chàng ngồi xuống, và...

Như đoán được những câu hỏi vừa được đặt ra trong đầu Ninh, Trang gật đầu:

– Phải. Tôi biết. Tôi thức và tôi biết.

Nàng mạnh bạo xoay người lại, hai người đối diện nhau, rất gần và cùng nhìn nhau trân trân. Ninh có cảm giác như trong chàng có một bờ đê cao ngăn chia thành một giới hạn, một giới hạn cuối cùng giữa Trang và chàng, con đê cao ấy đã bị một ngọn triều mãnh liệt dâng lên và phá vỡ. Ngọn triều ào qua. Giới hạn biến mất. Mọi lảng tránh, mọi giữ gìn không còn lý do nào tồn tại.

Phần Trang, những lời thú thật làm cho nàng hổ thẹn, hai gò má nàng nóng bừng. Nhưng đồng thời, một trạng thái nhẹ nhỏm dễ chịu đã đến với nàng, tưởng như có một cái gì đè nặng suốt bấy lâu, khối nặng ấy vừa được nhấc khỏi.

– Trang!

Ninh ngập ngừng:

– Chúng mình...

Chúng mình. Chàng vừa nói hai chữ chúng mình. Hai chữ thân mật, nó nói rằng cuộc đời này đã vương vấn với cuộc đời ấy, hai chữ chúng mình đầy ý nghĩa đồng lõa thầm kín. Trang mới đích thực được nghe thấy một lần trong đời, hai chữ ấy chạm vào nàng như một luồng điện, và cảm giác này là một trời ngây ngất.

Bàn tay Ninh đã nắm lấy tay nàng, nàng đã đáp lại, tay nàng đã nằm gọn trong tay chàng. Theo đà chàng kéo, nàng đã đứng lên. Trang mơ hồ cảm thấy cuộc đời nàng lâm nguy, gió bão và sấm chớp đang nhất tề nổi dậy. Nhưng nàng thả buông, nàng chẳng còn muốn cưỡng chống làm gì... Nàng đã phấn đấu và như thế, suốt bao nhiêu năm âm thầm buồn bã.

Trang ngửa mặt lên. Tròng mắt nàng, trong một khoảng khắc, thu lấy cả một vòm trời sao bát ngát trên đầu. Tôi là một vì sao nào? Tôi là một vì sao lạnh buốt. Vì sao mọc riêng một góc trời đã bao nhiêu đêm. Bây giờ nó chuyển ngôi. Vì sao lạc vào một vùng chói lọi hào qưang, vũ trụ bỗng trở mình, vũ trụ ấm áp thời tiết mùa xuân, ngàn năm không lạnh nữa, tôi sống một đời thu vào một phút, hãy sống với phút giây một đời vàng ngọc, không nghĩ trước nghĩ sau, hãy nhận lấy sự điên cuồng vụt tới.

Vòm trời và những vì sao trên đầu biến đi. Tròng mắt Trang khép lại. Sân thượng im lặng như tờ. Đêm nín thinh không một tiếng động. Rồi Trang cảm thấy ngang lưng nàng, cái đường vòng cung êm ái và vừa khít của một cánh tay đỡ lấy. Trang rùng mìnnh. Thân thể nàng chỉ còn là một cố gắng tuyệt vọng để lãng quên. Và Trang đã lãng quên được. Lãng quên được chung quanh, cái mòn nhẵn, cái phẳng lặng, cái ẩm lạnh hiu hắt về chiều. Chỗ ngồi buồn thiu trong khoảng sân nhỏ hẹp, bên cạnh cái bể non bộ thấp thoáng những bóng mây trời lướt thướt bay qua. Bóng tối phía sau những cánh cửa khép đóng, sự trống trơn của mặt đệm trong mênh mông thao thức những đêm dài.

Ninh và Trang không nói với nhau một lời nào nữa. Lời nói nào cũng là thừa. Mọi tiếng động lúc này chỉ là một kinh động kệch cỡm không phải lúc. Một giới hạn đã phá vỡ.

Trang kiễng chân lên. Nàng mạnh bạo đưa cánh tay lên, vòng lấy gáy Ninh, kéo chàng cúi xuống Nàng nghe như trong cổ họng nàng có một tiếng kêu nhỏ. Tiếng kêu không thoát ra được, vì hai cặp môi đã tới điểm hò hẹn đốt bằng lửa hồng, cháy sáng bằng một trao hôn bằn bặt. Trang sung sướng đau đớn, nàng muốn cười và nàng muốn khóc trong cùng một lúc. Nàng muốn quên phút này; hành động điên cuồng này, để về sau không bao, giờ nàng phải ân hận. Nhưng lại cũng muốn nhớ. Ghi sâu vào kỷ niệm, gói ký ức vào trí nhớ, để nàng được bâng khuâng mãi mãi những buổi chiều sau này, ngồi một mình sống lại với phút giây một đời kỳ diệu trên khoảng sân lộ thiên sao đêm dát ngọc toàn khắp một vòm trời lóng lánh.

Nhưng trao hôn nào nồng nàn và mê mải đến đâu cũng phải chấm dứt. Hai người rời nhau ra. Cánh tay Ninh vẫn đỡ nhẹ lấy lưng nàng. Đêm vẫn yên lặng như tờ ở chung quanh. Một lát như thế. Rồi là một tiếng lá rụng trên một bờ mái.

Trang chớp mắt để thấy tròng mắt nàng đã đẫm lệ. Nàng chảy nước mắt lúc nào không hay. Trong tột đỉnh hân hoan nàng chảy nước mắt. Hạnh phúc như một ảo tưởng. Nó làm cho trái tim nàng chảy máu. Phút giây lạ lùng nàng vừa được sống, nó trong suốt, nó cao đẹp vô ngần mà là một tội lỗi đó ư? Không có tội lỗi ấy, tôi còn gì để sống? Như thế là một bồng bột điên cuồng? Có thể. Nhưng không có sự điên cuồng này, tôi chỉ là gỗ đá, tôi chỉ là một vì sao vĩnh viễn cô đơn ở một góc trời lạnh buốt.

Một trận bão dữ dội thổi qua. Như một thân cây yếu mảnh không chịu đựng nổi sức tàn phá mãnh liệt của nó, và gẫy. Trang run rẩy, cơ hồ không đứng vững được nữa. Hạnh phúc chỉ đến với nàng trong một khoảng khắc ngắn ngủi.

Gục đầu vào vai Ninh, Trang oà khóc. Nàng khóc nức nở. Khóc như mưa như gió. Khóc như sống như chết.

Nước mắt Trang, như một dòng suối tuôn trào không ngừng không cạnh, làm ướt đẩm áo Ninh. Ninh đ?