← Quay lại trang sách

BÀN TAY TRÊN CHỐT CỬA Tác giả: Anthony Abbot-(La main sur le loquet)

Đồng tiền là huyết mạch của sự sống. Đồng tiền bị đe dọa, sự sống cũng bị đe dọa theo. Nhất là khi đồng tiền đó được kiếm ra trong tiện tặn, trong mồ hôi, trong nhẫn nại sự bảo vệ cần được tính toán kỹ lưỡng và thận trọng hơn.

Nhưng khổ thay, đồng tiền bao giờ cũng là cái duyên cớ sinh ra mọi sự phiền lụy cho con người.

ĐÊM TỐI MỊT MỜ KHÔNG MỘT ÁNH SAO. Trong gian nhà bé nhỏ bằng gỗ tạp sơ sài, một người đàn bà trẻ tuổi đang đứng im lìm bên thành cửa, lắng tai nghe ngóng. Thỉnh thoảng thiếu phụ khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài đồng cỏ bao la phủ đầy sương tuyết đông thiên, như có vẻ đợi chờ, sốt ruột…

Trước kia, mỗi khi nghe một tiếng động, lòng thiếu phụ vô cùng điềm tĩnh, cơ hồ không mảy may gì sợ sệt. Nàng đã quen dần với cảnh tịch liêu ấy trong những lần chồng nàng đi vắng.

Nhưng bây giờ, không hiểu sao nàng cảm thấy những vật xung quanh như có một hình dáng gì khác lạ xua đến ám ảnh mình, nhất là từ lúc nàng biết mình đã có mang mà không cho chồng hay. Trước khi chàng ra đi.

Tại sao nàng không báo tin ấy cho chồng?

Bởi vì nàng hiểu rằng chàng đã vất vả, khổ sở nhiều rồi. Hơn nữa nếu để chàng biết được nàng đã có thai thì chàng sẽ không yên lòng ra đi và như vậy nàng sẽ làm tăng thêm sự bận trí vô ích cho chàng. Nàng không muốn thế.

Nàng nhớ cũng chính nơi đây, bên cánh cửa sổ này, chàng đã vịn lên vai nàng để nói cho nàng biết nơi chôn giấu một số tiền…

Là người thu thuế trong địa phương lẻ loi tận miền rừng núi rậm rập này chàng đã cất cỏm thu lợi được một số tiền khá to trong những lần đi kinh lý. Và chàng cất cả số tiền đó vào trong một chiếc hộp đựng bánh đem giấu cẩn thận dưới tấm ván ở trên trần nhà bếp.

Tại sao chàng giấu như thế?

Có gì đâu, chàng làm vậy là vì chàng vừa nhận được tin rằng những số tiền nhỏ dành dụm của chàng đã bị đe dọa: Ngân hàng mà chàng gửi tiền trong một làng xa xôi đã gần vỡ nợ, gần khánh tận, chàng phải vội vàng đi đến nơi đó để cố tìm cách cứu gỡ hầu rút lấy số tiền ấy ra. Và cũng như sợ bị cướp bóc dọc đường, nên chàng không dám mang số tiền to tát kia theo mình khi đi xa buộc lòng chàng phải chôn giấu nó vào một nơi. Định bụng rằng khi nào thanh toán xong số tiền đã gửi, chàng sẽ ra thành tìm một ngân hàng lớn và đem tiền gửi vào đó.

Lúc đi, chàng cẩn thận dặn vợ:

- Này mình, mình hãy hứa với tôi rằng sẽ không bỏ nhà đi đâu và đừng nên cho ai vào trong lúc tôi vắng mặt, nhất là chiều nay, mình nhé.

- Vâng, em xin hứa, Mình yên lòng đi!

Và… nhiều giờ trông ngóng trôi qua… Nàng đã mỏi mòn chờ đợi.

Màn đêm đen tối đã bao trùm cả gian nhà vắng lặng. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều và càng thêm buốt lạnh.

Bỗng nhiên nàng nghe bên ngoài vang lên một tiếng động, tiếng động đáng sợ. Nàng phân biệt được đó không phải là tiếng gió gây ra: hình như có một bàn tay vụng trộm đang sờ mó trên cánh cửa.

Không, đây chỉ là những tiếng gõ, tiếng gõ rất khẽ và như vồn vã.

Nàng tái mặt khi nhìn qua cửa kính: Kìa quả là hình dáng một người đàn ông đang áp mình ngoài khung cửa. Sợ hãi, nàng vội vàng chạy nhanh xuống nhà sau để tìm khẩu súng… Nhưng nhà có hai cây, chồng nàng đã lấy hết một và khổ thay, chàng đã mang theo cả túi đạn. Cây súng còn lại rỗng tuếch không một viên bì.

Dù vậy, nàng cũng cầm lấy khẩu súng vô dụng đó trên tay tiến vội về phía cửa đã đóng chặt bằng then chốt. Nàng bậm môi hỏi to:

- Ai đấy?… Ai?

- Một người lính bị thương- một giọng nói yếu ớt bên ngoài đáp lại.Tôi bị lạc đường và không thể nào còn đủ sức để bước đi nữa được. Nhờ ơn Trời, xin bà cho tôi vào.

- Chồng tôi đã dặn sẽ không cho ai vào nhà trong khi người vắng mặt. Xin lỗi ông.

- Van bà. Bà nỡ nào để tôi đứng đây, đứng nơi ngưỡng cửa nhà bà cho đến khi chết lả hay sao?

Vài giây trôi qua trong im lặng. Bỗng giọng van cầu khẩn thiết của kẻ lạ bên ngoài lại vang lên:

- Thưa bà, bà hãy hé cửa ra và thử nhìn tôi xem: Tôi là người đã kiệt sức, tôi không thể làm gì bà được đâu, bà ạ!

Chừng như không cầm lòng xúc động, người đàn bà khẽ đưa tay mở chốt cửa và dịu giọng như để đủ cho mình nghe:

- Rồi chồng tôi sẽ không tha cho tôi về việc này.

Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông dình dàng đã quá kiệt sức lảo đảo bước nhủi vào, nơi cánh tay phải, một vết máu còn đang rỉ chảy. Gương mặt tái xanh và nhăn nhó đầy vẻ phong sương của người lính phủ đầy những bụi tuyết trắng li ti.

Thương hại, thiếu phụ khẽ dìu người lính ngồi xuống chiếc ghế của chồng cạnh bên lò sưởi. Nàng lấy nước ấm lau rửa và băng bó vết thương cho người lính. Xong, nàng xuống bếp mang xoong cháo nàng vừa nấu lên cho hắn ăn. Trong khi người lính dùng bữa, nàng vào trong lấy mùng, mền và sửa soạn căn phòng bên cạnh cho hắn nghỉ.

Sau khi đã no rồi, theo lời thiếu phụ, người lính vào phòng nằm vật xuống và chẳng mấy chốc là ngáy khò khò.

Nhưng hắn có ngủ thật chăng? Nàng có rơi vào một cuộc phục kích, giả dối của hắn? Phải chăng hắn đang chờ cho nàng ngủ thật say để dễ bề hành động?

Không…

Trong phòng, thiếu phụ vẫn thao thức và lo lắng chờ chồng, nàng cố đi đi, lại lại, lòng nao nức không yên nỗi chờ đợi mong ngóng càng lúc càng thêm sốt ruột…

Sự im lặng vẫn kéo dài mãi ra trong đêm trường vắng lạnh. Chốc chốc, một cành cây khô lìa nhánh, khẽ rơi xuống kêu vang một tiếng khô khan rồi tắt lịm trong bầu không gian u tịch.

Thốt nhiên, có những tiếng động rất khẽ gần như không nghe thấy đồn dập vang lên, và nếu có nghe, người ta vẫn cảm giác như đấy là những tiếng kêu rúc rích của một con chuột nhắt. Tiếng động đó từ đâu phát ra? Có phải tiếng động của người khách bên phòng kia?

Nàng vội cầm chiếc đèn nhón gót tiến rón rén về phía hành lang và dừng lại lắng nghe. Tiếng ngáy của người đàn ông vẫn đều đều và mạnh mẽ. Không ngần ngại, nàng mở cửa phòng và cúi mình sát bên người lính dò xét: hắn vẫn triền miên thả hồn trong giấc điệp.

Nàng vừa rời phòng bước ra, thì tiếng động lại vang lên. Lần này nàng đã nhận ra hình như có ai đang thò tay vặn mở chốt khóa. Nàng vội chộp lấy con dao của chồng để trong chiếc hộp trên bàn và bước nhanh lại phòng người lính. Nàng sẽ lay, người lính giật mình mở mắt nhưng miệng vẫn còn ú ớ như rên.

Nàng cúi mình, nói rất khẽ:

- Này ông, ông hãy nghe, người ta đang mở chốt cửa… Ông hãy giúp tôi…

Người lính vẫn còn say ngủ, hắn lè nhè hỏi vặn:

- Ồ, ở đâu không có gì đáng trộm cả. Người ta vào nhà bà để mà làm gì kia chứ?

- Sịc, khẽ chứ! Có một số tiền rất to giấu ở dưới…

Thiếu phụ nói nhanh như vây và khi kịp nghĩ, nàng không khỏi lo sợ cho sự bí mật của mình bị tiết lộ.

- Này, bà hãy cầm lấy khẩu súng của tôi, người lính nói một cách tự nhiên. Tôi không thể bắn được, tay tôi còn đau quá. Bà hãy đưa con dao kia cho tôi.

Thiếu phụ do dự. Nhưng tiếng động đáng ngờ bên ngoài lại nỗi lên nơi chốt cửa. Vụt, nàng vội với nhanh khẩu súng và đặt lẹ con dao của mình vào tay người lính.

Người lính nói:

- Bà hãy đứng chắn cẩn thận ở cửa và chờ khi nào cửa mở… có người bước vào là bà bắn ngay nhé. Đây sáu viên đạn. Bà hãy bắn liên tiếp cho đến khi nào kẻ ấy ngã quỵ và không còn cử động được nữa mới thôi nhé. Tôi ở sau lưng bà với lưỡi dao này. Tôi sẽ sẵn sàng phụ sức, tiếp cứu cho bà. Thôi, bà lại chỗ núp và tắt đèn đi.

Ngọn đèn tắt phụt. Màn đêm hoàn toàn xâm chiếm gian nhà vắng lặng.

Bên ngoài, tiếng động ngừng hẳn một giây để rồi lại vang lên bằng những tiếng kèn kẹt rít nhỏ của thanh sắt chắn cửa. Sau cùng, cánh cửa bật tung. Một bóng người mờ mờ in đầy tuyết trắng bước chúi vào.

Sợ hãi, người đàn bà đưa súng lên vai, bậm môi lãi cò. Đoành… Bóng người ngã quỵ nhưng còn nhoi được, đứng lên lảo đảo. Đoành… người đàn bà lải cò lần thứ hai. Bóng người lại ngã và rên rỉ lết đi bằng hai đầu gối. Đoành… lại một tiếng nổ thứ ba. Người đàn ông từ từ gục xuống, mặt áp vào tường và không còn cử động…

Người lính nhanh chân bước lại bên xác chết và bỗng nhiên thốt ra một câu nguyền rủa:

- Khốn nạn chưa… Ô máu, máu!… Hay quá, bà bắn tài quá…

Lật xác kẻ bạc mệnh lên, hắn thấy đầu kẻ vắn số quấn một chiếc khăn quàng. Người đàn bà bước lại gần xác chết, cúi xuống nhìn. Người lính mở khăn trên đầu người chết, quay hỏi thiếu phụ:

- Bà có nhìn biết hắn không?

- Không.... Tôi không biết…

Thiếu phụ lắc đầu, trả lời bằng sự đau đớn. Và bỗng nàng chết lặng, đứng trơ ra… Mắt nàng đắm nhìn rất lâu trên những đường nét nhăn nheo khắc khổ của gương mặt người chồng yêu mến đã âm thầm trở về trong đêm tối để tự trộm lấy số tiền của mình đem gửi....

Và trong giây phút, chợt hiểu ra thâm ý của chồng, thiếu phụ bỗng khóc òa lên, nước mắt đầm đìa…

(La main sur le loquet)