← Quay lại trang sách

Chương 9

16 tháng Tám, 1998

"Buổi trị liệu tối nay xong rồi, nhóc con,” Meghann nói với Jimmy và gập cuốn Xin hãy giết tôi lại, đó là cuốn sách nói về sự ra đời của nhạc punk trong những năm 70. “Em phải chuẩn bị cho đêm tiệc tùng với Charles và Lee.” Chiều hôm đó, bạn cô đã làm cô ngạc nhiên với chiếc váy bó sát màu đen mà họ mua ở Versace cho cô cùng một lời mời đi nhảy, Charles khăng khăng đã đến lúc Meghann tìm cho mình một ai đó.

Tất nhiên, cô nhắc nhở mình một cách tội lỗi, Charles vẫn không hề biết “ai đó” đã tình nguyện cung cấp dịch vụ theo đuổi cô hay về những chuyến lái xe ngông cuồng qua sa mạc và thỉnh thoảng là những bữa tối mà cô khó có thể từ chối. Meghann thậm chí không thể tưởng tượng ra được phản ứng của Charles sẽ thế nào khi anh phát hiện ra càng ngày cô càng bị cám dỗ để cho Simon một cơ hội thứ hai.

Mặc dù Meghann không thể mạo hiểm mất tình bạn với Charles bằng cách kể cho anh cô đã thay đổi thái độ ra sao với kẻ mà anh vẫn cho là kẻ thù chung của hai người, cô đã tâm sự với Lee. Trông chờ một phiên bản nghi hoặc và khinh miệt kém hơn một chút so với Charles, Meghann bị sốc khi vị bác sĩ con người nói rằng một cuộc tái hợp giữa cô và Bá tước Baldevar có thể không phải chuyện tồi tệ lắm.

Lý lẽ của Lee rất đơn giản. Phải, anh biết những việc tàn bạo mà Bá tước Baldevar đã làm – chính anh đã chẳng suýt thành nạn nhân khi còn là đứa trẻ đó sao? Nhưng tình huống đã thay đổi rất nhiều trong bốn mươi năm kể từ khi Meghann bỏ mặc hắn chết. Meghann không còn là một ma cà rồng non bất lực, sống hoàn toàn dưới quyền điều khiển của chủ nhân nữa. Nếu Simon muốn cô, hắn sẽ phải thoả hiệp một chút – ghi nhận nhu cầu độc lập và đối xử với cô một cách tôn trọng như cô đáng được hưởng.

Và hắn đã làm như vậy, Lee nói, chỉ ra hành vi không thể chê trách được của Simon trong sáu tuần lễ qua. Chẳng phải hắn đã lùi lại khi Meghann khăng khăng giữ quan hệ không chăn gối của họ? Hắn có làm gì để hại đến Charles hay ngăn cô giúp Jimmy ra khỏi tình trạng tâm thần không?

Meghann cười u ám, nghĩ rằng gần đây Simon đã sử dụng một phương pháp tinh vi hơn để ngăn trở những nỗ lực chữa lành Jimmy của cô. Thay vì dùng bạo lực hay đe doạ, Simon đã lén lút đi quanh nhà trong những đêm cô làm việc với Jimmy và hỏi Meghann có muốn ăn tối với hắn trên mái hiên nhìn ra khu vườn điêu khắc tuyệt đẹp của hắn và lắng nghe hắn kể thêm nhiều chuyện thời trai trẻ của mình nữa không. Hoặc hắn dành cho cô một cám dỗ còn lớn hơn nhiều – Simon cuối cùng cũng giải thích ma thuật của hắn với cô, thực sự chỉ cho cô thấy làm sao để tiến hành những nghi thức đơn giản. Mới đêm trước thôi, hắn đã dạy cô làm sao để khiến mình vô hình với các ma cà rồng khác bằng cách tưởng tượng ra một chiếc áo khoác dày phủ ngoài mình. Cho đến giờ, cô vẫn hoàn toàn không làm chủ được mánh khoé đó; Simon có thể tìm thấy cô trong vòng hai giây, nhưng cô vẫn có thể lừa được Charles suốt năm phút đêm hôm trước.

Với những dụ dỗ như thế, Simon chắc chắn là không phải vặn tay cô để buộc cô dành thời gian bên hắn. Hắn chỉ đơn giản là dành cho cô nhiều việc làm thay thế thú vị hơn là những buổi chữa trị đau đớn với Jimmy. Bằng cách nào đó, cô không chắc chính xác là từ khi nào, cô đã bắt đầu trông đợi được gặp Simon, bắt đầu cảm thấy sự căng thẳng dạ-phập-phồng, tim-thình-thịch ngớ ngẩn trước hình ảnh của hắn, có nghĩa là…

Không! Chắc chắn là cô không phải lòng Simon Baldevar! Lee không biết gì khi anh khuyến khích Meghann lắng nghe trái tim mình – anh đã không ở đó cái đêm Simon giết chết Alcuin một cách tàn bạo trước mắt cô hay nhìn hắn tra tấn Jimmy thừa sống thiếu chết.

Meghann thở dài và buộc mình nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Jimmy. Nhìn vào trong đôi mắt xanh-xám với những đốm xanh lam viền quanh con ngươi từng giống như nhìn một cơn bão trên mặt biển vậy; giờ chúng chỉ phản chiếu hình ảnh đá cẩm thạch cũ kỹ. Làm sao cô có thể tái hợp với sinh vật đã gây ra chuyện này cho Jimmy? Chẳng phải Jimmy Delacroix là bằng chứng sống cho những việc Simon Baldevar có thể làm sao?

“Em xin lỗi, cưng à,” Meghann nói và chạm vào má Jimmy. “Em biết em đã lơ là với anh. Em hứa sẽ không làm thế nữa. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ làm việc như lúc em mới bắt đầu trị liệu cho anh… mười giờ một đêm, bốn đêm một tuần. Chúng ta sẽ giúp anh tỉnh lại ngay thôi.”

Trong lúc tắm, Meghann tự hỏi liệu những lời cuối cùng của cô với Jimmy có phải là sự thật không. Nhờ có Clozapine anh đã không còn gầm gào điên loạn nữa, nhưng cũng chẳng có chút tiến bộ nào. Meghann biết rằng người đàn ông thông minh, hóm hỉnh và dũng cảm mà cô đã cùng chung sống sáu năm qua sẽ không cảm ơn cô vì đã giữ anh sống như một người thực vật. Có phải đã đến lúc chấp nhận thất bại không?

Không! Làm sao cô có thể nghĩ như thế? Không đời nào cô gọi những nỗ lực chữa bệnh cho anh sau chỉ sáu tuần làm việc là một thất bại, với ba tuần trong số đó lại rất rời rạc. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu giờ cô từ bỏ Jimmy.

Tắm xong, Meghann tắt nước, kéo tấm màn che sang một bên và thốt lên tiếng thét ngắn, gắt.

“Jimmy!” Meghann hổn hển. Anh đã tự mình bước đi không cần ai trợ giúp từ chiếc giường đệm vào trong phòng tắm và đứng cạnh tấm rèm trong khi Meghann đang tắm.

Meghann nhìn lại anh trong vài phút, cầu cho anh làm gì đó khác; nói chuyện, chạm vào cô, bất kỳ điều gì. Nhưng anh chỉ đơn giản đứng đó và nhìn, mặc dù có một điều gì đó hơi khác trong ánh mắt anh. Anh trông như thể đang lắng nghe điều gì đó… đang chờ đợi.

“Jimmy,” Meghann lại nói và mặt cô sáng lên khi nhận ra tại sao anh lại vào trong phòng. “Anh đã nhớ ra tín hiệu cho thấy em đã thức dậy mỗi đêm là em để cửa phòng ngủ mở, rồi anh đi vào và nói chuyện với em trong khi em tắm. Anh đã nhớ ra rồi, Jimmy! Điều gì đó trong anh đã đánh thức anh dậy và khiến anh đi vào nhà tắm. Em biết là anh chưa hết hi vọng mà, Jimmy.” Meghann giúp anh ngồi xuống rìa bồn tắm và làm như cô vẫn luôn làm – nói liến thoắng trong tiếng xì của máy sấy tóc lúc cô hong khô mái tóc của mình.

“Đêm nay anh đã tiến bộ thần tốc! Từ giờ trở đi, em nghĩ chúng ta sẽ thử lặp lại những thói quen cũ. Em sẽ mang anh trở lại nhà ở Rockaway. Anh yêu bãi biển, Jimmy à. Em cá là mùi muối trong gió biển, âm thanh cát mịn dưới chân trần của anh sẽ có ích cho anh nhiều hơn tất cả Clozapine trên đời.”

Mày định cho bệnh nhân ma cà rồng tâm thần của mày lên một chuyến máy bay thương mại như thế nào đây? Một giọng nói hỏi. Và còn nữa, mày nghĩ Simon sẽ đơn giản là cho phép mày trở lại New York cùng với Jimmy sao? Cân nhắc lại, Meghann quyết định có lẽ vẫn còn quá sớm để mang Jimmy ra khỏi nhà.

“Đừng lo,” Megahnn nói với Jimmy trong lúc xỏ chân vào bộ váy đen bó sát người. “Chúng ta sẽ lại bước trên bãi biển lần nữa – và anh sẽ nhận thức được khi chúng ta làm thế.” Meghann dành cho anh một nụ hôn ngắn để chúc ngủ ngon trên thái dương.

Đã sẵn sàng gặp bạn, Meghann vội chạy xuống cầu thang, gót giày vàng kêu lọc cọc trên bậc thang đá hoa cương. Một cái liếc nhanh vào đồng hồ cho thấy cô đã muộn gần hai mươi phút.

Cô nên dùng điện thoại của Simon trong phòng làm việc và để lại một tin nhắn trên máy nhắn tin của Lee là cô đang trên đường đi. Vì không cùng huyết thống, cô không thể giao tiếp với Charles bằng thần giao cách cảm được trừ khi họ ở cùng một phòng.

“Ôi trời,” Meghann nói sau khi mở cánh cửa trượt vào phòng làm việc và trông thấy Vinny, thoải mái ngồi trên chiếc ghế dựa yêu thích của ông chủ anh ta, hít một hàng cocain gọn ghẽ trên chiếc bàn gỗ mạ nickel hình chữ nhật bóng loáng.

“Cứt thật!” Vinny rú lên, điên cuồng thu dọn chỗ bột trắng và cố nhét nó trở lại một cái lọ nhỏ bằng thuỷ tinh

“Không sao,” Meghann vội nói. “Tôi không phiền đâu.”

Vinny dành cho cô cái nhìn cảnh giác. “Cô không nói với ông ấy chứ?”

“Anh dùng nó bao lâu rồi?”

“Vài năm.”

“Hắn biết,” Meghann nói cộc lốc. “Này, đừng nhìn như thế! Rõ ràng là hắn không phiền.”

Vinny lại ngồi xuống, trông có vẻ nhẹ nhõm một chút nhờ lời nói của cô. Hắn đưa cái ống hít bằng vàng cho cô, chỉ vào một đường khác trên bàn. “Muốn một ít không?”

Meghann từ chối và hướng tới góc thụt vào bên cạnh cửa sổ nhìn ra phía trước mặt ngôi nhà – đôi tai thính nhạy của cô phát hiện ra âm thanh ô tô đang đến. “Nếu anh thực sự muốn cố giấu thói quen của mình khỏi ông chủ thì nên cất đám kẹo kia đi. Hắn về rồi.”

“Cái gì? Chết tiệt!” Vinny thu thập đống ma tuý của anh ta và lau sạch bàn bằng gấu áo sơ mi vội vàng rút ra khỏi quần.

“Cả mũi nữa kìa,” Meghann bảo anh ta, chỉ vào vùng bên dưới lỗ mũi.

Trong khi Vinny sửa soạn bản thân, Meghann vẫn đứng nơi cửa sổ, nhìn Simon ra khỏi chiếc Bentley cổ của hắn – hắn có bao nhiêu xe ô tô nhỉ? Vẻ nghiên cứu thản nhiên của cô biến thành sốc khi cô nhìn hắn mở cửa hành khách và một cặp chân tròn trịa đi tất da chân xuất hiện trên vỉa hè.

“Ai kia?”

Vinny nhìn theo ngón tay chỉ của cô vào một người phụ nữ tóc nâu đang bám vào tay Simon và khụt khịt khinh miệt. “Đó là Louise – một con điếm. Cô ta để cho ông chủ quan hệ từ thứ Hai cho đến Chủ Nhật… thậm chí làm việc đó với những con đàn bà khác trong khi ông ấy xem bởi vì cô ta tưởng ông ấy sẽ giúp cô ta được thăng chức trong khách sạn.”

“Việc đó có đúng không?” Meghann lạnh lùng hỏi.

Vinny hiểu nhầm biểu hiện mím chặt môi và cơn bão bắt đầu bùng lên trong mắt cô. “Nghe này, cô không có gì phải ghen tuông cả. Cô ta chỉ là –“

“Tôi biết chính xác cô ta dùng để làm gì, Vinny, và tôi không ghen.” Meghann gạt anh ta ra và đi tới hành lang đúng ngay lúc Đức ngài Baldevar bước vào văn phòng cùng với con điếm công sở của hắn.

Người đàn bà dường như chẳng hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Meghann – cô ta chỉ nhìn qua với vẻ cam chịu.

Tại sao cô ta lại trông đợi một người đàn bà khác ở đây? Meghann tự hỏi. Rồi cô nhớ đến lời nhận xét của Vinny về “những con đàn bà khác” và bước tới một bước, định thông báo với mụ này rằng cô không phải một phần trong trò chơi đêm nay.

“Meghann!” Simon nói trước khi cô có thể mở miệng, dành cho cô một nụ cười ấm áp. “Tôi không mong đợi em cho đến đêm mai. Đáng lẽ em nên gọi điện – tôi sẽ cử Vinny ra sân bay đón em.” Lợi dụng sự bối rối nhất thời của Meghann, hắn quay sang người bạn đồng hành chải chuốt của mình. “Tôi xin phép giới thiệu nhé? Đây là Meghann O’Neill – con gái của một người bạn thân thiết ở New York. Cô bé chỉ vừa mới học xong đại học và tôi đã bảo với ông già của cô ấy là tôi sẽ rất vui được giúp cô ấy tìm vị trí nào đó. Meghann, đây là Louise Caraway – cô ấy tới để bàn vài việc liên quan đến khách sạn với tôi.”

Meghann miễn cưỡng giơ tay ra, cảm thấy sự khinh bỉ nhỏ giọt từ cái bắt tay của người đàn bà.

“Em ở đây với Đức ngài Charlton à?” Louise hỏi, nói với Meghann như thể cô là đứa bé mười tuổi thay vì hai mươi tuổi như Simon vừa mới cố giải thích.

Đức ngài Charlton – vậy ra đó là danh xưng Simon dùng với con người những ngày này. “Tôi thích sống cùng những người bạn gần tuổi với mình hơn,” Meghann trả lời và cô nhìn thấy mắt Simon loé lên trước câu giễu cợt của cô.

“Tôi thích bộ váy của em. Nó hơi… già dặn với một cô gái ở tuổi em,” Louise nói.

Meghann mỉm cười như thể cô không hề biết sự hạ mình của con người kia. “Tôi chỉ mừng vì nó là hàng thật. Tôi không bao giờ hiểu được tại sao phụ nữ lại tự làm mình hổ thẹn bằng cách mặc hàng nhái.”

Louise, người đang mặc một bộ vét công sở sọc nhỏ nguồn gốc đáng ngờ, cố gắng giữ nụ cười nhỏ ngạo mạn trên mặt mặc dù nó có hơi lung lay một chút. “Em sẽ đi ra ngoài nên mới chưng diện thế kia phải không?”

“Đi câu lạc bộ,” Meghann trả lời. “Cô biết đây, đi cùng vài người bạn… có lẽ là tìm một bạn trai mới.” Cô giữ ánh mắt trên Louise khi nói, thậm chí không buồn hạ cố nhìn Bá tước Baldevar. Sao hắn dám, tuyên bố là cô không được có tình nhân nào trong khi hắn tiếp tục đóng dấu vào cột giường mình. Nếu hắn định chơi, thì chẳng lý do gì cô không thể.

Có một lý do hoàn hảo đấy – tôi sẽ không để em làm thế.

Cút xuống địa ngục đi, Meghann trả lời trong khi người phụ nữ hỏi thêm một câu vô nghĩa khác.

“Tôi hi vọng là chúng tôi không cản chân em. Em phải gặp bạn vào giờ nào?”

“Ồ, tôi vẫn còn thời gian,” Meghann nhẹ nhàng đáp lời. “Tôi sẽ không nghĩ đến chuyện đi mà không uống chút gì. Rốt cuộc, Simon và tôi đã không nói chuyện trong… xem nào, tôi thậm chí không nhớ nổi đã bao lâu rồi.” Ở cửa phòng khách, cô quay lại và mở lớn đôi mắt vẻ ngây thơ giả dối. “Trừ khi anh muốn tôi đi, Simon?”

“Meghann,” hắn nói và thả rơi cánh tay Louise để có thể tới bên cô. “Em biết là em luôn được đón chào trong nhà tôi mà. Hơn nữa, chúng ta có quá nhiều chuyện để nói.”

“Tôi yêu căn phòng này!” Meghann rạng rỡ nói, lờ đi bàn tay đang ấn chặt một cách đau đớn vào vai cô để trả đũa cho lời nhận xét về chuyện cần tìm bạn trai của cô.

“Tôi luôn nghĩ không có gì vượt qua vẻ hào nhoáng của nghệ thuật trang trí được. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một bộ phim phù phiếm nào đó vào những năm 20 vậy.”

Lời khen ngợi của Meghann là thật lòng. Cô phải công nhận một điều nơi Simon Baldevar, đó là khiếu thẩm mỹ tuyệt vời và phong cách tinh tế. Các bức tường đều được sơn màu kem bóng lộn với những đường gờ và trần nhà màu lá vàng. Nó cung cấp một thứ nền tĩnh lặng cho căn phòng khách nổi bật với chiếc đàn đại phong cầm nhỏ, những chiếc bình điểm bạc, những bức tượng trang trí và chiếc bàn gỗ màu đen bóng lộn. Những chiếc đèn thân cao[10], cùng với cán bằng thân lau và chụp đèn hình bình trà cung cấp thứ ánh sáng hồng dịu cho căn phòng khiến Meghann nhớ tới câu lạc bộ Con Cò ở New York, nơi Simon đã đưa cô đến trong buổi hẹn hò lãng mạn đầu tiên của họ.

“Cám ơn em,” Simon nói và bước tới sau quầy bar, một chiếc bàn Lucite[11] đen bóng nửa hình ô van với vài cái ghế kim loại cao vây quanh nó. “Hai cô muốn uống gì không?”

Louise yêu cầu một ly Martini trong khi Meghann nói cô muốn uống nước khoáng với chanh.

Sau khi đặt hai thứ đồ uống lên chiếc bàn bằng đồng và kính mà Meghann chắc chắn là đồ Printz thật, Simon ngồi xuống chiếc ghế đi văng màu tím với Meghann, bỏ Louise ngồi một mình trên chiếc ghế dựa màu bạc và đen, chắc chắn là đang nghĩ rằng cách sắp chỗ buồn tẻ này là để ngợi khen sắc đẹp đặc biệt của cô ta với mái tóc đen cắt ngắn và gò má góc cạnh.

“Em rất khôn ngoan vì đã tránh dùng cồn, Meghann,” Simon khen, chạm cốc nước của mình vào cốc của cô. “Quá nhiều rượu sẽ làm phụ nữ già khủng khiếp – gây ra mọi loại nếp nhăn và vết chân chim đáng sợ khi em về già.”

Meghann gần như cảm thấy thương cho Louise – đỏ bừng lên dưới lớp phấn nền cô ta dùng để che đi những nếp nhăn mà Simon vừa độc ác nhắc đến. Simon đang chơi loại trò chơi gì với người phụ nữ này? Meghann tự hỏi, theo dõi cả hai người lườm nguýt lẫn nhau. Việc này không phải chỉ là sex và thậm chí cũng không bắt đầu với sex. Không, Simon đang – cái gì?

Đang chơi đùa với cô ta, Meghann nhận ra. Hắn đang chơi đùa với con người này, như chú mèo vờn một con bướm – chụp, chụp, chụp vào nó cho đến khi nào không còn gì nữa và con mèo xông tới để giết. Simon đang chơi đùa với tình nhân con người này, qua cả những trò sex hạ cấp mà Vinny vừa nhắc tới lẫn những lời sỉ nhục đanh ác.

Meghann nén thông tin đó lại, cảm thấy hơi thương hại Louise. Nhưng đây cũng không phải là một nạn nhân không tự nguyện. Không, Louise đã dùng sex để vươn lên nhưng cô ta đã chọn nhầm người để chơi trò này. Meghann tự hỏi khi nào thì Simon mới xé tấm màn khỏi mắt cô ta… cho cô ta thấy tất cả những lời sỉ vả mà cô ta phải chịu, tất cả những hành động truỵ lạc cũng chẳng mang lại gì cả.

“Em có biết mình đang tìm vị trí như thế nào không, cô bé?” Louise hỏi.

“Ồ, tôi không biết.” Meghann nói bằng giọng ôn tồn, mặc dù mắt cô thẫm lại thành màu ngọc lục bảo vì ác ý. “Tôi nghĩ mình sẽ nhổ vào những lý tưởng nữ quyền và ngủ với nhiều người để trèo lên đỉnh cao để có thể góp phần giữ nguyên tấm trần thuỷ tinh và duy trì câu nói rằng một phụ nữ không thể thành công nhờ vào trí tuệ - mà chỉ nhờ vào việc nằm ra thôi.”

Louise đỏ bừng mặt và liếc nhìn Simon, dường như không quyết định nổi hắn sẽ làm gì nếu cô ta đáp trả. Simon gặp ánh mắt cô ta và nhấc một khoé miệng lên trong nụ cười nửa miệng trước khi trở lại với Meghann. “Đừng có đùa như thế, Meghann à. Em quá đặc biệt để bán mình như một con điếm thông thường chỉ vì mục đích tiến thân.”

“Có lẽ chúng ta nên dời cuộc họp công việc sang khi khác vì anh còn bận tiêu khiển cho vị khách bé nhỏ của mình,” Louise nói lạnh lùng, đôi mắt xanh của cô ta trở thành hai cục băng.

“Phải,” Simon lơ đãng trả lời, vẫn còn nhìn vào Meghann trong khi vẫy bàn tay, đuổi Louise đi như thể cô ta là người hầu. “Vinny sẽ đưa cô về. Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon, Louetta,” Meghann gọi, và con người xoay ngoắt lại, suýt thì bị trượt trên mặt sàn bóng loáng.

“Cô vừa gọi tôi là gì?” cô ta há hốc miệng, và Meghann không cần phải đọc ý nghĩ của cô ta mà vẫn trông thấy sự kinh hoàng – nó hiển hiện trong đôi mắt đang lồi ra và mạch máu đập thình thịch ở cổ họng cô ta. Louise/Louetta muốn biết làm thế quái nào mà một con bé cô ta chưa từng gặp bao giờ lại biết tên thật của cô ta.

“Louise,” Meghann trả lời chân thật và nhún vai, nghĩ rằng cô nên nói với người phụ nữ này cô ta không phải là kẻ duy nhất muốn giấu thân phận của mình trong căn phòng này. Cô mỉm cười không hề tử tế với sự nhẹ nhõm khó che giấu của con người và nói, “Tôi còn có thể gọi cô là gì được nữa?”

“Cô gái tinh ranh,” Simon lẩm bẩm vào tai cô sau khi Louise đi ra hành lang, liếm nhanh vào phần thịt màu hồng nhạt ở dái tai cô. “Chắc chắn em vừa mới mang lại cho cô ta toàn bộ ký ức khổ sở về chiếc xe mooc màu xanh và cuộc sống khốn khó mà cô ta đã can đảm trốn thoát. Làm tốt lắm, cô bé.”

Đến lượt Meghann đỏ mặt trong khi chùi tai một cách khoa trương. Chỉ vì cô không quan tâm đến người phụ nữ đó không có nghĩa là cô nên sẵn sàng tham gia vào một trong những trò chơi bệnh hoạn của Bá tước Baldevar. Cô vừa mới cư xử y hệt một con khốn – cô bị làm sao vậy?

Simon nâng đầu cô về phía hắn để cô có thể trông thấy nụ cười nhẹ trên môi hắn, biểu hiện huênh hoanh trong mắt hắn, và cô muộn màng nhận ra lý do hắn mang Louise về đây trong khi hắn không bao giờ mang tình nhân con người nào về nhà. Hắn muốn làm cho cô ghen!

Việc đó đã không hiệu quả, Meghann cứng rắn nói với bản thân và lườm nụ cười tự chúc mừng của Simon, nén lại một thôi thúc trẻ con là lè lưỡi ra với hắn. Cô không ghen – Bá tước Baldevar có thể ngủ với mười con điếm như Louise cô cũng chẳng quan tâm. Chỉ là vì thái độ kẻ cả của con người đó đã làm Meghann bực mình và cô đặt Louise về đúng chỗ của cô ta. Louise Caraway nghĩ cô ta là cái thá gì, Meghann suy nghĩ, mà dám nhìn mình qua cái sống mũi đã phẫu thuật của cô ta chứ?

Vinny trở lại trong nhà, tay xách nách mang những gói quà đắt tiền mà Simon đã ra lệnh cho anh ta lấy từ trong cốp chiếc Bentley, trong khi Louise vội vã gạt qua anh ta để ra khỏi nhà.

“Hãy đưa cô Caraway về nhà,” Simon ra lệnh cho người hầu của mình. “Rồi cậu có thể dành phần còn lại của tối nay trong thành phố - có lẽ là để mua thêm một chút thứ bột trắng mà cậu quá ham thích.”

Vinny trắng bệch đi, trông hổ thẹn trong khi Meghann dành cho anh ta cái nhìn tôi đã bảo anh rồi thôi.

“Tất nhiên ta chẳng quan tâm gì tới những trò tiêu khiển của cậu – mặc dù như ta còn nhớ, nghiện ngập chính là căn nguyên mọi khổ sở của cậu vào lúc chúng ta gặp nhau,” Simon nói với người hầu tái nhợt, run rẩy của mình.

Con người co rúm lại và Meghann thấy một thoáng những hình ảnh lướt qua tâm trí anh ta – Vinny ngồi trong nhà tù nghĩ rằng anh ta chỉ còn lại hai lựa chọn, làm chứng chống lại bạn bè của mình để đổi lấy sự giảm án cho tội mang cocain mà anh ta đã bị bắt quả tang hay ngậm mồm lại và thối rữa ra trong nhà tù liên bang suốt phần đời còn lại. Rồi một sự lựa chọn thứ ba tự hiện ra khi một người hảo tâm vô danh trả tiền bảo lãnh cho anh ta – ba mươi lăm năm phục vụ cho một ma cà rồng, để cuối thời gian đó anh ta sẽ được biến đổi.

“Tất nhiên,” Simon nói tiếp, “Ta không hề lo ngại cậu phản bội lại các bí mật của ta để trốn tránh một sự trừng phạt thích đáng nhưng ta cảnh cáo cậu nếu ma tuý làm ảnh hưởng đến khả năng hoàn thành nhiệm vụ của cậu, ta sẽ sa thải cậu.”

Không có chuyện phạm lỗi nào trong lúc phục vụ tên ác quỷ, Meghann nghĩ trong khi Vinny len lén ra khỏi nhà. Vinny sẽ bị sa thải vào một cái hố trên mặt đất.

Meghann liếc nhìn một cách ẩn ý vào bàn tay mạnh mẽ đang nắm cánh tay cô, nhưng Simon không hề thả cô ra.

“Lúc nãy tôi không nói đùa đâu,” Meghann cuối cùng cũng nói sau vài phút nhìn nhau căng thẳng. “Tôi sắp gặp Charles và Lee ở câu lạc bộ - họ nghĩ đã đến lúc tôi cần tìm ai đó và tôi cũng nghĩ vậy. Giờ làm ơn thả tôi ra. Tôi không muốn bị muộn.”

Meghann gặp ánh mắt hắn vào chờ đợi những lời đe doạ tàn khốc với cô hay bất kỳ gã đàn ông nào mà cô mang lên giường. Cứ để hắn nói ra đi, Meghann nghĩ, sôi lên chuẩn bị chiến đấu. Cứ để hắn đưa ra những lời nhận xét gia trưởng độc ác và cố cản trở mình…Ôi, Meghann muốn hắn làm dù chỉ một trong những việc đó biết bao, để cô có thể bắn ra hết sự giận dữ mà cô đã cảm thấy kể từ giây phút cô trông thấy Louise bám vào tay hắn.(Orkid: ghen cũng dữ dội lắm mà còn kêu anh Sim)

Nhưng tất cả những gì Simon nói chỉ là, “Sao em bỏ đi được? Em còn chưa mở hộp quà nào.”

Hai vai Meghann thực sự trĩu xuống trước phản ứng chẳng đâu vào đâu của hắn nhưng cô hồi phục lại nhanh chóng và dành cho hắn câu trả lời thờ ơ của mình. “Có lẽ là tôi chẳng muốn bất kỳ món quà nào. Thay vào đó anh nên tặng chúng cho con điếm kia kìa.”

Meghann không hề ngạc nhiên với những món quà. Trong cuộc tình sóng gió mười ba năm của họ, Simon thường thích làm cô ngạc nhiên bằng quà cáp – đôi khi là để đền bù cho một hành vi quá đáng nào đó nhưng hầu hết những món quà của Simon chỉ là cử chỉ dịu dàng của hắn dành cho cô.

“Tôi thà đưa chúng cho một trại hủi còn hơn cho cô ta một tặng phẩm. Ít nhất cũng nhìn trước khi em từ chối chứ.”

Simon giục và đặt một chiếc túi mua sắm màu vàng chứa đầy những gói quà đẹp đẽ xuống chân cô.

“Được rồi,” Meghann nói, đầu hàng với ý nghĩ rằng cô sẽ không thể đi được nếu không mở các món quà. Cô giơ một tay ra và nói, “Đưa cho tôi quà của tôi.”

Simon dùng bàn tay cô để kéo cô lại gần hắn rồi đặt bàn tay kia của hắn lên cổ cô, cầm tù cô trong lòng hắn.

“Em có phiền nếu tôi lấy một chút quà lưu niệm cho mình trước không?” Simon cúi đầu, gần như không nhìn môi cô khi hắn cúi xuống để hôn cô.

“Hoa quả ướp mật ong,” Simon lẩm bẩm, chà lưỡi trên môi cô. “Khi tôi hôn em lần đầu tiên, tôi đã nghĩ đó là vị của em – ngọt ngào với vị đậm đà không ngờ bên dưới.”

Meghann chẳng nghĩ gì về hoa quả khi môi hắn ở trên môi cô hết. Đẩy hắn ra, một phần trong cô thúc giục, nhưng ý nghĩ phản đối đó nhanh chóng bị chìm mất bởi cái lưỡi đang trêu đùa ở khoé miệng cô, cặp môi cứng rắn đang làm môi cô khẽ hé mở dưới cuộc tấn công nhẹ nhàng của chúng.

Hai bàn tay Meghann tự động giơ lên theo ý chúng, nhanh chóng lột chiếc cà vạt lụa Brioni của Simon và cởi gần hết cúc trên chiếc áo sơ mi kẻ sọc của hắn trong lúc hai chân cô quấn quanh eo hắn và lưỡi cô chà qua răng nanh của hắn, khiến hắn rên lên và ấn chặt cô vào hắn đến mức ngực cô phẳng lỳ trên ngực hắn.

Cuối cùng, Simon ngẩng lên để thở, mỉm cười với đôi má đỏ bừng và cặp mắt sáng rực của cô. “Nào, thế còn những lời ngớ ngẩn về chuyện đi câu lạc bộ thì sao?”

“Câu lạc bộ?” cô nhắc lại trước khi những lời nói và nụ cười chiến thắng của hắn thâm nhập vào trí óc mụ mị vì khoái lạc của cô. “Anh tưởng… đây là một bộ phim kích dục nào đó và anh chỉ cần hôn tôi là tôi mù quáng tuân theo lời anh chắc? Tôi ghét anh!”

Simon cười lớn và hôn chóp mũi cô. “Tôi chỉ mong cho em thấy những cách sử dụng khác cho cái lưỡi sắc bén của em thôi mà. Nào, sao em không mở những hộp quà của mình, hay là tôi lại phải dở tới những mánh khoé của các bộ phim rẻ tiền và xem xem liệu một nụ hôn khác có làm em dễ bảo hơn chăng?” Trước cái gật đầu cứng ngắc của Meghann, Simon lại cười và với tay vào trong túi rồi đưa cho cô một hộp đựng đồ trang sức nhỏ màu đen.

Meghann cảm thấy rung rinh và bối rối kinh khủng. Một phần trong cô muốn bảo hắn có thể làm gì với cả những nụ hôn và quà cáp của hắn và một phần khác lại muốn lột váy ra và lao vào hắn. Mỗi lần họ gặp nhau lúc gần đây cô đều có những ý nghĩ mâu thuẫn như thế và rời khỏi hắn trong một trạng thái bực bội không thoả mãn, với một sự nhức nhối bên trong không bao giờ biến mất.

Có phải cô đang ngu ngốc không, khi nghĩ tất cả tính chính trực và lương tâm sẽ đều mất đi bởi một trò chơi trên giường? Ở bên Simon một đêm khi mà đúng và sai không có ý nghĩa gì và cô không phải mang gánh nặng đạo đức trên mình có kinh khủng đến thế không? Những chuẩn mực đạo đức ấy chẳng bao giờ đưa lại cho cô điều gì cô muốn.

“Meghann.”

Cô nhìn lên và không giật ra khi Simon với tay cầm tay cô. Hắn khiến tên mình nghe như một sự vuốt ve, cô nghĩ.

“Meghann,” hắn khẽ nhắc lại. “Đừng có vẻ buồn rầu như thế. Em nói đúng – vật lộn để sống đúng với tiêu chuẩn mộ đạo của ông bác tôi thì đem lại cho em cái gì, ngoại trừ một trái tim nhức nhối khi em từ chối bản năng thực sự của mình? Em yêu, hãy gạt trận chiến thiện và ác đó ra khỏi đầu em và thưởng thức đêm nay. Mở quà của em đi.”

Meghann bật mở chiếc hộp nhỏ màu đen mà cô chắc chắn là chứa một chiếc nhẫn nào đó, nhưng khuôn mặt háo hức của cô biến thành cơn giận kinh hoàng khi cô nhìn thấy nội dung của nó.

“Eo!” cô la lên và quăng chiếc hộp qua cánh cửa kiểu Pháp ở cuối căn phòng, tạo ra một cái lỗ tròn hông hốc trên tấm kính phủ màu.

“Meghann,” Simon nói với biểu hiện bối rối trên mặt. “Chẳng phải em đã nói thà quấn một con bọ nước vào ngón tay còn hơn mang chiếc nhẫn của tôi sao? Tôi chỉ muốn làm vừa lòng em.”

“Anh biết là tôi ghét bọ,” cô nói, khẽ rùng mình trước ý nghĩ về con vật dài hai inch mà cô vừa mới nhìn thấy. Cô đứng dậy và dành cho Simon một cú lườm băng giá. “Tôi đi đây.”

“Em sẽ không làm việc gì như thế hết.” Simon cười, kéo cô trở lại. “Em còn chưa mở xong quà.”

“Còn cái gì trong đó nữa – rắn chắc? Thôi khỏi, cảm ơn.”

“Thôi dằn dỗi đi,” hắn nói và đưa cho cô một chiếc hộp dẹt, màu xám với chữ Cartier ở trên. “Tôi chỉ muốn trả đũa lại những lời nói gay gắt của em thôi. Nào, mở quà đi.” (Orkid: anh này cũng có chỗ trẻ con đó chứ)

“Anh đi mà mở.”

“Rất sẵn lòng.” Simon mở cái chốt, để lộ ra một sợi dây chuyền vàng bản rộng, thạch anh tím, ngọc bích và ngọc lục bảo được khảm trên nó theo kiểu mài tròn mà hắn biết cô thích.

“Cảm ơn,” cô nói lạnh lùng và đeo sợi dây vào. “Nó rất đẹp.”

“Không đẹp bằng nửa em,” Simon bảo cô và với vào trong chiếc túi tìm một cái gói hình chữ nhật bọc giấy nâu.

Meghann xé lớp giấy và thở dốc trước bức tranh sơn dầu trước mặt cô.

“Nó tuyệt vời quá,” cô khẽ nói, di một bàn tay cảnh giác trên bức tranh tuyệt đẹp vẽ chính mình. “Ai đã vẽ nó?”

“Còn ai khác có thể nhìn thấy khuôn mặt em vào đúng khoảnh khắc ấy?”

Meghann há hốc miệng nhìn hắn. “Anh… nhưng, Simon, đây là một kiệt tác! Tôi chưa bao giờ biết là anh có thể vẽ.”

Simon cười với lời khen ngợi. “Sau khi Alcuin đuổi tôi ra khỏi Anh Quốc, tôi đã dành vài năm ở Ý – người ta không thể nào sống ở đó một khoảng thời gian mà lại không có hứng theo đuổi một loại hình nghệ thuật nào đó. Hơn nữa sự bất tử có nghĩa là chúng ta có mọi khoảng thời gian trên đời này để phát triển những tài năng mà chúng ta không bao giờ có thể khám phá ra trong cuộc đời ngắn ngủi của một con người. Em có nhớ hoàn cảnh của bức tranh không, cô bé?”

“Tất nhiên,” Meghann bảo hắn, ngồi vào trong lòng hắn. “Chúng ta đã ở bên nhau được – bao lâu nhỉ? Năm năm? Đêm đó là lần đầu tiên tôi thức dậy trong lúc hoàng hôn… lần đầu tiên không phải là bóng tối như mực khi tôi mở mắt.”

Meghann vẫn có thể nhớ được niềm vui thích của mình, cô đã suýt khóc vì mừng như thế nào khi cô mở các cánh cửa sổ và thấy bầu trời màu hồng đang nhạt dần thành tím. Lại được thấy ánh sáng tự nhiên lần nữa, thế giới được thắp sáng bởi vầng thái dương đang từ từ lặn xuống thay vì những bóng đèn điện. Cô điên cuồng mặc quần áo và giục Simon nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên! Cô phải ra ngoài trước khi trời hoàn toàn tối.

Cô nhớ Simon đã khẽ cười khi cô kéo hắn ra khỏi khách sạn và bước vào con phố đông đúc của Paris. “Kiên nhẫn nào, bé con. Đây không phải hoàng hôn cuối cùng của em. Quyền năng của em đang tăng lên – đó là lý do tại sao em bắt đầu thức dậy sớm hơn.”

Meghann gần như lướt xuống phố, thậm chí không nhìn thấy Khải hoàn môn nổi tiếng - cô quá mải miết với ánh mặt trời trên vỉa hè. “Sao bây giờ mặt trời lại không giết được chúng ta?”

Simon lại cười lớn và kéo cô lại gần hắn, đặt một ngón tay lên môi cô. Bí mật nào, cô bé. Hoàng hôn không làm hại tất cả ma cà rồng nhưng em thì phải cẩn thận. Nếu em thức dậy khi mặt trời vừa mới bắt đầu lặn, đừng vội ra ngoài – em có thể bị bỏng đến cấp độ hai khắp toàn thân.

“Chuyện đó từng xảy ra với anh chưa?” Meghann hỏi thành tiếng.

Mặc dù vậy trước khi hắn có thể trả lời, cô đã chú ý thấy một hàng bán mũ rong bên kia con phố vào chạy vội qua đại lộ, lờ đi những tiếng còi khó chịu. Cô chộp một chiếc mũ cô thích ra khỏi hình nộm và âm yếm vuốt ve nó. Nó là một món hàng rất đẹp – chiếc mũ rộng, mềm làm gợi lại những chiếc mũ bãi biển thời đầu những năm hai mươi. Lòng mũ sâu được làm bằng vải len màu xanh lục, với một viền mũ bằng lụa màu xanh đậm hơn và cái riềm rộng mà Meghann gấp lên ở đằng trước mặt.

“Rất hợp với mái tóc đỏ,” người bán hàng đồng tình, gật đầu với mái tóc đỏ rực của Meghann.

“Không, không,” Meghann vội nói khi người phụ nữ đưa cho cô một chiếc gương nhỏ bằng bạc. “Tôi biết nó đẹp rồi.”

Người bán hàng bỏ qua những câu phản đối của Meghann là cô biết chiếc mũ rất đẹp. “Nhưng cô phải soi gương đi, thưa cô.”

“Không cần đâu, thưa bà” Simon trơn tru nói, gạt chiếc gương ra. “Tôi là chiếc gương của cô ấy. Không phải sao, người đẹp của tôi?”

Meghann cười với hắn, nghĩ rằng hắn chính thực là chiếc gương của cô. Cô biết trông mình rất đẹp bởi cái nhìn tán thưởng thành thực trong mắt hắn. “Em yêu anh,” cô đã nói với hắn như thế và khẽ hôn hắn.

Và đó là điều Simon đã vẽ - giây phút khi cô mỉm cười với hắn. Đó là một bức tranh tuyệt tác, Meghann nghĩ. Cô không thể phân biệt nổi nhát cọ nào, và cái cách hắn mô tả từng đường nét đều rất xuất sắc – cái bóng trên mặt cô, lọn tóc đỏ của cô ló ra nơi riềm mũ – nhưng tài năng thực sự ở bức tranh chính là cách Simon đã bắt được cái thần của cô. Làm sao hắn cho những tia lấp lánh kia vào mắt cô được, làm sao hắn vẽ được nụ cười toả nắng khiến cô trông xinh đẹp như thế?

“Em rất đẹp, em yêu à. Tôi chỉ là vẽ lại những gì tôi đã thấy.”

“Không,” Meghann nói, sợ hãi vẻ đẹp trong bức tranh. “Anh vẽ thứ anh đã tạo ra. Tôi chỉ xinh xắn trước khi anh biến đổi tôi… không có gì như thế này cả.” Cô chạm vào khuôn mặt rực rỡ, rạng ngời trong tranh.

“Em vẫn luôn xinh đẹp,” Simon bảo cô. “Quá trình biến đổi không làm tăng thêm vẻ đẹp của em.”

“Đó là tình yêu,” Meghann khẽ nói. Tình yêu là thứ đã khiến cho cô cười như thế… thứ khiến cho bức tranh quá đặc biệt. Tình yêu của người nghệ sĩ với người mẫu của anh ta sáng ngời trong từng đường nét của bức tranh.

“Em có còn khăng khăng là chưa từng có tình yêu giữa hai ta không… không có mối ràng buộc nào ngoài dục vọng thú vật?”

Làm sao mình có thể quên được? Meghann tự hỏi. Phải, đã có những giờ khắc kinh khủng giữa cô và Simon. Nhưng cô đã từng yêu hắn… làm sao cô có thể lừa mị bản thân về điều đó? Làm sao cô có thể quên biết bao lần cô mỉm cười và quàng tay quanh cổ hắn, cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất đời vì cô chính là người Simon đã chọn để cùng trải qua thiên thu vạn kiếp?

“Tại sao anh không cho em thấy bức tranh này?” Tại sao không cho em thấy mặt này trong con người anh? Tại sao chỉ thường trưng ra tên quái vật độc đoán mà cô đã căm ghét?

“Đến tận năm 1970 tôi mới vẽ bức tranh này.”

“Cái gì?” Meghann choáng váng nhìn lên hắn. “Anh đã vẽ bức tranh này sau khi em bỏ anh?” Hắn gắng sức vẽ một người đàn bà đã đóng cọc vào tim hắn?

“Tôi cần phải nhắc nhở mình em là ai,” Simon nói và chuốt tay qua bức tranh. “Đây là cô gái mà tôi đã yêu… một mỹ nhân sôi nổi, ngọt ngào, người có thể thắp sáng đêm đen cho tôi chỉ bằng một nụ cười. Tôi căm ghét Alcuin vì đã cướp em khỏi tay tôi, vặn vẹo đầu óc em với những ý tưởng vô vị của ông ta về cái ác và cái thiện. Vẽ em là cách của tôi để nhớ về con người em bên dưới cái lương tâm đã thuyết phục em từ bỏ tôi. Alcuin có thể đã khoá được lương tâm em, nhưng khi tôi nhớ về đôi mắt lấp lánh tràn ngập yêu thương này, tôi biết tôi sẽ luôn luôn có trái tim em.”

“Nhưng em đã cố giết anh,” Meghann nói. “Anh không ghét em vì điều đó sao? Em tưởng… Chẳng lẽ anh không muốn huỷ diệt em vì điều đó?” Cô không thể nào tưởng tượng ra Simon Baldevar, một tên sát nhân tàn nhẫn, vô đạo đức lại dành bốn mươi năm tưởng nhớ về một người đàn bà đã bỏ mặc cho hắn chết.

“Suỵt,” Simon bảo cô. “Sẽ rất khác nếu em âm mưu giết tôi một cách máu lạnh. Nhưng đó không phải là chuyện đã xảy ra… Tôi đã dồn em vào đường cùng và em vùng lên đấu tranh. Việc đóng cọc vào tim tôi phần nhiều lỗi thuộc về sự bất cẩn của tôi hơn là hành động của em. Tôi biết tại sao em bỏ tôi ở đó, Meghann. Em đã sợ rằng tôi sẽ giết em.”

Meghann gật đầu… cô đã dành bốn mươi năm qua cầu nguyện cho Simon chết bởi vì cô tưởng hắn sẽ huỷ diệt cô nếu hắn còn sống.

“Tôi không muốn làm đau em, Meghann à.” Hắn nâng cằm cô lên, đôi mắt màu hổ phách mê hoặc cô. “Điều duy nhất tôi muốn huỷ đi là cái sinh vật đờ đẫn, sống dở chết dở đã thay vào chỗ nhân tình xinh đẹp của tôi. Hãy để tôi làm em toả sáng lần nữa… hãy để tôi giải thoát em khỏi tội lỗi và đặt thế giới dưới chân em.” (Orkid: anh này có cái miệng bằng honey)

“Em không muốn thế giới,” Meghann nói, như thể đang trong cơn mê. “Em chỉ muốn…”

“Nói cho tôi.”

Cô đã phải cắn vào lưỡi mình để khỏi kêu lên – Anh, em muốn anh! Nhưng đúng là cô muốn Simon – muốn hắn nhiều đến nỗi cơ thể cô rung lên. Một phần trong cô muốn trung thành với những ký ức của Jimmy, nhưng cô không thể ôm ấp mãi một người yêu nhìn xuyên qua cô. Cô cần ai đó ôm cô thật chặt và đẩy sự cô đơn khủng khiếp đi xa, ai đó khiến cô bùng cháy trước đụng chạm của anh ta…

Hãy là ai đó của em, Meghann lặng lẽ cầu xin Simon và giơ tay lên mặt hắn, run rẩy khi làn da hắn chạm vào lòng bàn tay cô. Tại sao con người lại nghĩ rằng chạm vào ma cà rồng thì lạnh nhỉ? Chẳng có gì lạnh lẽo hay chết chóc trong cơ thể mạnh mẽ, ấm áp bên dưới bàn tay cô cả.

Simon vẫn đứng yên, cho phép hai bàn tay run rẩy của cô khám phá khuôn mặt hắn. Đầu tiên, cô còn dè dặt nhưng tay cô trở nên bạo dạn hơn khi cô lần theo đường quai hàm mạnh mẽ, đưa những ngón tay lên hai gò má cao của hắn.

Meghann nhích lại gần hắn hơn, đôi mắt cô để trên hõm cổ hắn, cái mạch đập mạnh mẽ ở đó. Cô chà môi qua nó, thưởng thức vị mặn ngọt ngào của da hắn. Mùi máu nóng bỏng, hăng hăng bên dưới lớp da làm khuấy động cơn khát máu của cô nhưng cô đẩy mình ra khỏi cổ hắn, muốn kéo dài niềm vui sướng trước khi hút máu.

Cô thầm khen ngợi sức kiên nhẫn tuyệt vời của hắn, cách hắn để cho cô khám phá cơ thể hắn theo ý mình. Bất kỳ người đàn ông nào khác đến giờ này cũng đã ném cô – hay cố ném - xuống dưới anh ta rồi. Simon vẫn đứng im bất động, chỉ có đôi mắt màu vàng cho cô thấy hắn muốn cô biết bao khi cô cởi áo sơ mi của hắn, hôn từng phân da thịt lộ ra.

Meghann tiến dần từ tim hắn xuống bụng với những nụ hôn nhẹ như cánh bướm, dành cho hắn một nụ cười quỷ quái trước khi cô lột bỏ chiếc quần màu ghi đậm cắt rất khéo của hắn và cúi đầu xuống, gồng tay trên cặp chân cơ bắp, đẹp đẽ của hắn. Meghann mỉm cười, đắm mình trong cơn trào dâng quyền lực vui sướng khi cô cảm thấy Simon run rẩy trước sự đụng chạm của cô. Nhu cầu của hắn khiến ham muốn bắn qua cô khi cô chà môi trên chân hắn trước khi cắm răng nanh vào tĩnh mạch đùi ở bên trong chân. Simon thông minh, đó là nơi hắn đã hút máu cô lần đầu, vì thế cô không để ý thấy vết thương ngay.

“Meghann,” cô nghe thấy hắn rên rỉ trong khi cô hút máu ở chỗ vết cắn. Tĩnh mạch đùi giống như một thác máu ảo; luồng máu đậm đặc chảy vào miệng cô và khoái lạc nó mang lại lớn đến mức Meghann gần như đã quên mất mục đích thực sự của mình.

Nhưng cô không muốn hút cạn sức mạnh của hắn hay khiến hắn quá yếu vì thế cô miễn cưỡng nhấc đôi môi dính máu lên khỏi vết thương và chuyển sự chú ý sang cái ấy, dày dặn và cứng và đang chờ đợi để được kéo vào trong miệng cô, vẫn còn chứa đầy thứ máu nóng ấm.

Meghann cảm thấy bàn tay hắn thít chặt gần như đau đớn trong tóc cô, buộc cô đến gần hắn hơn. Rất lâu trước đây, hắn đã dạy cô phải làm như thế nào… làm sao để mút chậm rãi như khi mút thanh kẹo Popsicle, làm sao để đùa giỡn bằng cách sử dụng lưỡi cô chạy vòng quanh trong một nhịp điệu chậm rãi.

Và từ trải nghiệm vui sướng trong quá khứ cô biết rằng chẳng bao lâu hắn sẽ khẽ kéo tóc cô, dấu hiệu cho thấy rằng đã đến lúc cô nằm ra và…

“Meghann!” Một tiếng gõ cửa lanh lảnh ở cửa trước, theo sau là giọng nói lo lắng của Charles Tarleton. “Em có sao không? Trả lời anh đi!”

Với tiếng kêu nhỏ, Meghann giật mình ra khỏi Simon, đôi mắt cô tràn đầy sự căm ghét và tự khinh miệt bản thân. Vì Chúa, cô đang làm cái gì thế này?

“Meghann!”

“Em ổn,” Meghann kêu, biết rằng giọng cô chẳng có gì là ổn nhưng vẫn nói to lên để ngăn Charles khỏi vào trong nhà. Cảnh tưởng này với Charles sẽ hấp dẫn làm sao chứ… nhìn thấy cô trong khi đầu ở giữa hai chân con quỷ mà họ phải giết khi cô lâm bồn. Cô vội vã quệt máu trên cằm và ngực. “Em ra ngay đây.”

Cô run rẩy đứng dậy và gặp ánh mắt Simon, bí ẩn và khó hiểu như mọi khi. Hắn có tức giận không? Chỉ một lần này hắn có quyền tức giận… có quyền bực bội với một người đàn bà đã ném chính mình vào hắn và rồi giật lại như một con mèo bị bỏng. Tại sao cô không thể ghét hắn hay là ném mình vào hắn hoàn toàn nhỉ? Cô không thể cứ tiếp tục chơi những trò chơi như thế này để rồi rốt cuộc chẳng làm cả hai việc. Hoặc cô phải là kẻ thù của Bá tước Baldevar hoặc cô phải là… cái gì của hắn?

“Tôi xin lỗi,” cuối cùng cô nói và chạy ra cửa như một con điếm, nhưng cô cảm thấy một bàn tay từ từ xoay cô lại.

“Meghann.” Simon di một đầu ngón tay lên má cô. “Lời xin lỗi không phải là thứ tôi muốn từ em và đó cũng không phải là thứ em sẵn sàng cho đi đêm nay. Đúng không?”

Meghann ậm ừ câu đồng ý khe khẽ và Simon cúi xuống hôn trán cô. “Giờ thì đi đi, cô bé, và trở lại khi em đã có thể chống lại được mong muốn chạy trốn khỏi tôi khi giọng nói của lương tâm em kêu gọi. Nhớ là tôi sẽ vẫn ở đây khi em đã sẵn sàng lắng nghe trái tim mình.”

Meghann gật đầu và bỏ lại hắn để đi mở cửa trước cho Charles.

Charles ôm lấy cô, đôi mắt lo lắng nhìn khắp lượt cô. “Bọn anh đã chờ em hơn một tiếng. Em có sao không? Hắn giữ em lại đây à?”

“Nếu em nói là em không muốn nói về chuyện đó ngay bây giờ thì anh có tôn trọng tình cảm của em không?”

“Tất nhiên,” Charles nói sau một cái liếc nhìn thật lâu, thật sửng sốt tới hai vệt màu đỏ bừng trên má cô và đôi mắt rực lửa trên khuôn mặt trắng nhợt khác thường.

“Này.” Lee cầm tay cô. “Em nói sao nếu anh đi xe cùng em và chúng ta gặp Charles ở câu lạc bộ? Em vẫn muốn đi chứ, phải không?”

“Chắc rồi,” Meghann nói, ép sự vui vẻ giả dối vào trong giọng cô. “Đó đúng là điều em cần lúc này – những ngọn đèn và khiêu vũ đến tắc thở.”

Charles nhìn người bạn thân nhất và người yêu của mình lái xe đi trước khi anh hướng cái nhìn đăm đăm vào Bá tước Baldevar, đang dựa người một cách kênh kiệu trên ngưỡng cửa. Anh đã nhìn thấy vẻ tội lỗi trong mắt Meghann và giờ anh thì anh biết nó tới từ đâu – nhìn thấy cái cách tóc của tên con hoang lộn xộn và áo sơ mi của hắn vẫn chưa cài.

“Quỷ tha ma bắt mi đi,” Charles thốt lên. “Tại sao mi không thể để cho cô ấy được yên?” Anh biết Meghann không đời nào tự mình khơi mào điều gì với tên quỷ này. Con rắn độc ti tiện đã lợi dụng cô ấy, sử dụng sự yếu đuối và cô đơn của cô để luồn lách vào trái tim cô, giống như Charles đã lo ngại. (Orkid: nếu mà anh vào sớm tí nữa nhể, sẽ biết ngay ai lợi dụng ai)

“Đừng có can thiệp vào niềm vui của ta, nhóc.”

“Ta không phải là nhóc và ta không sợ mi. Ta sẽ không cho phép mi huỷ hoại cuộc đời của Meghann! Cô ấy không muốn mi. Nếu cô ấy có đáp lại mi thì đó chỉ là vì máu của mi trong người cô ấy – không hơn. Ta đã biết Meghann bốn mươi năm nay, Bá tước Baldevar. Lần duy nhất ta thấy cô ấy gọi tên mi là để nguyền rủa.”

“Khi cậu đã sống lâu như ta, cậu sẽ phát hiện ra bốn mươi năm chẳng là gì cả. Hiện tại mới quan trọng, đồng tính ạ.” Simon đóng sầm cánh cửa, chán nản và không buồn tranh cãi với cái tên ma cà rồng non ngu ngốc này.

Quỷ tha ma bắt sinh vật rắc rối ấy! Nếu không phải tại sự can thiệp không ngớt của Charles Tarleton thì giờ này Meghann đã là của hắn rồi.

Nỗi đau đớn và hoang mang trên khuôn mặt xinh đẹp của Meghann khi thằng mê-trai đó xuất hiện khiến Simon hiểu rằng hắn đã sai lầm biết bao khi chọn biến đổi Jimmy Delacroix thay vì giết chết Charles.

Simon không hề nghi ngờ chuyện Meghann đau đớn vì số phận người tình của cô. Nhưng sự thiếu vắng của hắn ta không phải là một cú đấm mạnh khiến cho cô trở nên yếu đuối trước chủ nhân của mình… chừng nào cô còn có Charles Tarleton để dựa vào. Giờ đã quá trễ để giết thằng nhóc – Meghann có thể mất đứa bé trong nỗi tang thương nếu thằng đồng tính đón nhận một cái chết không đúng lúc.

Nhưng có thể hắn sẽ không cần giết thằng bé, Simon nghĩ lại. Việc Charles dính dáng với bác sĩ con người đã làm hắn ta sao lãng quyết tâm giữ Meghann khỏi chủ nhân của cô rồi. Và Meghann, với những hành động đêm nay đã chứng minh rằng rõ ràng cô không muốn bị ngăn khỏi hắn.

Niềm vui được khôi phục với ký ức về dục vọng đong đầy trong mắt tình nhân của hắn vài phút trước, Simon quyết định triệu Louise quay lại. Lười nhác duỗi tay về phía điện thoại, Simon nghĩ tốt hơn hết hắn nên thưởng thức việc làm cho người đàn bà này chấp nhận bất kể trò đồi truỵ nào mà hắn thích trong lúc còn có thể. Simon sẽ không bao giờ nghĩ đến việc phản bội Meghann một khi họ đã tái hợp, và đêm nay đã chứng minh rằng việc cô quay lại với hắn chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chú thích:

[9] Thiết bị gắn thêm vào xe để chống trộm, nếu không có chìa khoá thích hợp thì động cơ sẽ không hoạt động – đây là theo ý hiểu của mình sau khi google

[10] Torchiere lamp/Torch lamp

[11] Một hãng đồ nội thất nổi tiếng dùng chất liệu acrylic